Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

576 --- 580. Điều Hương Sư Cấp Cao

  Paris danh lam thắng cảnh nhiều lắm, hôm đó bọn họ dạo chơi từ Tháp Eiffel đến Khải Hoàn Môn, ngày hôm sau lại đi Cung điện Louvre, ngày thứ ba đi Lâu đài Versailles và Nhà thờ Đức bà Paris, ngày thứ tư mới đi sàn diễn xem catwalk.

Hôm nay có buổi trình diễn thời trang của Trâu Tranh, Thiên Tuyết và Uyển Tình cùng đi theo đến hậu trường liền nhìn thấy một mảnh rối ren, lộn xộn. Người mẫu catwalk vốn sẽ không mặc nội y, lúc này đang ở phía sau hậu trường, phần lớn họ ngay cả quần áo cũng chưa mặc, đều trần truồng.

Người mẫu và nhân viên công tác đã tập mãi thành thói quen, Uyển Tình và Thiên Tuyết lại hoảng sợ, vội vàng che mắt của đứa nhỏ lại, sau đó cũng không dám tò mò, trực tiếp đi khán phòng.

Thông báo về buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu mà trong khán phòng đã ngồi không ít người.

Những nhân vật có tiếng tăm trong làng mốt, một người Uyển Tình cũng không quen biết, Thiên Tuyết còn có thể quen biết vài người, liền lặng lẽ giới thiệu cho cô. Mặt khác còn có mấy ngôi sao giải trí, Âu Mĩ có, Trung Quốc có. Ngôi sao Trung Quốc thì Uyển Tình tất nhiên biết, Âu Mĩ thì chỉ biết có một người, bởi vì trước đó không lâu xem qua bộ phim điện ảnh anh ta đóng. Nhưng thật ra tất cả Thiên Tuyết đều biết, lại một phen giới thiệu cho Uyển Tình.

Đang nói thì Trâu Tranh đi tới, trước tiên bắt chuyện cùng những nhân vật tiếng tắm, sau đó chạy đến chỗ các cô bên này. Tất cả mọi người tò mò nhìn qua, thấp giọng nghị luận: Là ai vậy?

Trâu Tranh ôm đứa nhỏ xoa nhẹ hai cái, nói với Uyển Tình: "Chị có muốn đi lên diễn một vòng hay không? Em cố ý làm cho chị một bộ a, còn có đứa nhỏ, trang phục trẻ em!"

"Em đừng đùa!" Uyển Tình nói.

"Em nói thật!" Trâu Tranh nói "Nếu chị đồng ý thì phải đi thay quần áo, ra sân khấu biểu diễn! Bảo Bảo ngoan như vậy, tuyệt đối là một kinh hỉ lớn!"

"Không mặc áo lót?"

"Không phải là vô ích sao?"

"Chị không dám." Uyển Tình buông tay, động tác đứng lên này cư nhiên vô cùng tao nhã, vài người trong giới thiết kế sư đều đánh giá cô, nói rằng có ý vị Đông Phương.

"Có cái gì không dám? Đây là trang phục thu đông, cũng sẽ không lộ hàng." Trâu Tranh nói.

"Vẫn là không dám, Thiên Dương ngày mai đã tới rồi."

Trâu Tranh liếc mắt một cái xem thường, lúc này trợ lý của cô đi tới: "Tổng tài SF và phu nhân đã tới!"

"A?" Trâu Tranh cả kinh, lập tức đi ra ngoài.

Thiên Tuyết liền thẳng thắt lưng, chỉnh sửa y phục trên người, hai tay ôm Đương Đương ngồi bên cạnh mình.

Một lát sau, Trâu Tranh dẫn một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới, đôi nam nữ này là người da vàng.

Uyển Tình nghi hoặc hỏi: "Là từ trong nước đến sao?"

"Không phải." Thiên Tuyết nói "Là tổng tài công ty nước hoa SweetFighting và điều hương sư cấp cao."

"Nước hoa?"

"Nước hoa là mốt không thể thiếu! Nghe nói bọn họ là người Trung Quốc, nhưng lại ở nước Mĩ gây dựng sự nghiệp, cô gái đó tên là Sweet, là điều hương sư thiên tài! SF trong vòng vài năm lượng tiêu thụ nước hoa liền nằm trong top mười thế giới, có thể thấy được cô ấy điều chế nước hoa có mị lực lớn như thế nào! Đương nhiên, muốn kiếm tiền còn cần phải kinh doanh giỏi, việc này thì dựa vào người đàn ông bên cạnh kia ——Fighting, tổng tài SF. Nghe nói bọn họ là vợ chồng, cùng nhau tạo ra vương quốc nước hoa này, thật sự là quá lợi hại!"

Uyển Tình gật đầu.

Trâu Tranh dẫn Sweet cùng Fighting đi về phía khán phòng, Sweet và Fighting nhìn thoáng qua Uyển Tình các cô bên này, đoán chừng vì các cô là người da vàng lại còn mang theo đứa nhỏ, ở Paris như vậy thoạt nhìn có vẻ đặc thù đi.

Hai người đến dãy trước ngồi xuống vị trí chính giữa, thoạt nhìn là khách quý hôm nay.

Thiên Tuyết thở dài: "Mình đang định bước tiếp theo kinh doanh nước hoa đây, xem ra Trâu Tranh cũng muốn phối hợp chủ đề mà trang phục của cô ấy thiết kế với nước hoa. Người nổi tiếng chính là không phải dạng vừa, vừa ra tay là có thể mời được Sweet đến đây, không biết mình có thể tới làm quen hay không..."

"Kinh doanh nước hoa phiền toái như vậy sao?" Uyển Tình hỏi.

"Chỉ cần có thể tìm được một điều hương sư có năng lực thì mọi việc sẽ không khó. Ừm, mình trước tiên đem trang phục làm tốt, về sau còn có châu báu trang sức, ví da, giầy da... Công việc thật bận rộn đây."

Uyển Tình vỗ vỗ vai cô: "Đi từng bước một thôi, cậu tất nhiên sẽ thành công."

Thiên Tuyết gật đầu, lại không thể ngờ được sau khi về nước công ty của cô lại gặp phải một hồi nguy cơ.

Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương đã tới, dẫn Uyển Tình và đứa nhỏ đi du lịch sông Xen.

Thiên Tuyết nói: "Anh tới cũng vừa vặn, em đang muốn mang Uyển Tình đi" đổ máu "(ý nghĩa là tiêu tiền, mua sắm), dẫn theo đứa nhỏ thật không tiện, liền giao cho anh đi."

Mục Thiên Dương gật đầu, kêu Uyển Tình mua nhiều một chút, đừng nương tay. Chờ Thiên Tuyết mang cô đi đại lộ Champs Elysees, anh liền cùng Mục Thiên Thành dẫn đứa nhỏ đi chơi.

Hai người đàn ông mang theo đứa nhỏ, không khỏi khiến cho người ta đều đoán rằng —— bọn họ là gia đình đồng tính luyến ái, có người kỳ thị, có người không muốn bắt chuyện. Bọn họ cũng không muốn bắt chuyện, bọn họ cũng không phải, hơn nữa bọn họ là đến ngắm cảnh.

Hai đứa nhỏ một ngày không có mẹ liền có chút mất hứng. Mục Thiên Dương buồn bực không thôi: Các con nhiều ngày không gặp ba như vậy tại sao lại không có mất hứng a?

"Kỳ thật con cũng nhớ ba ba." Đinh Đinh nói.

"Nhưng là không nhớ nhiều như nhớ mẹ."

"Mẹ là mẹ a..." Đinh Đinh ưu sầu, như thế nào mới có thể làm cho ba ba vừa lòng đây?

"Ba ba cùng mẹ chẳng lẽ không nên giống nhau sao?"

Đương Đương cảm thấy anh thật ngốc, con mắt ghét bỏ: "Mẹ là nữ, ba ba là nam, tại sao có thể giống nhau?"

Mục Thiên Dương: Lão Tử sinh con ra để kéo chân sau của ba sao?

"Chính là, không giống như vậy." Đinh Đinh nói.

"Vậy sao các con không nhớ ba ba nhiều hơn một chút?"

"Bởi vì bé trai lợi hại hơn."

"..." Được rồi, anh nhận mệnh vậy.

Hoàn hảo Uyển Tình rất nhanh đã trở lại, mang theo bao lớn bao nhỏ, vẻ mặt u sầu.

"Làm sao vậy?" Mục Thiên Dương nghênh đón, tiếp nhận các thứ trong tay cô "Không mua được thứ gì thích à?"

"Mệt..." Uyển Tình ngồi lên giường, ôm đứa nhỏ "Các con làm sao vậy?"

"Con nghĩ mẹ không quan tâm con!" Đinh Đinh nói.

"Làm sao có thể? Ba ba nhiều ngày rồi chưa gặp được các con, cho nên đem các con tặng cho ba ba một ngày a, bằng không ba ba sẽ thật là ghen tỵ. Đến đây, xem mẹ mua cho các con những gì này!" Uyển Tình mở túi ra "Nha, đây là mũ quả dưa nhỏ cho Đinh Đinh, còn có giày nhỏ, Đương Đương con cũng có mũ, còn có cái cặp nhỏ..."

"Cám ơn mẹ!" Hai đứa ôm Uyển Tình hôn mấy cái, Đinh Đinh vừa đội mũ mới vừa nói "Mẹ lâu rồi không kể chuyện xưa, hôm nay kể chuyện nha, kể chuyện Uông Uông!"

"Được." Uyển Tình chọc chọc cái mũi bọn chúng "Tiểu Triển Nhan, Tiểu Triển Huy cùng trải qua nguy hiểm với Uông Uông được không?"

"Cái gì là trải qua nguy hiểm?" Đương Đương hỏi.

"Chính là cùng Uông Uông ở cùng nhau, ở U Linh quốc liền trở nên rất lợi hại."

Đinh Đinh kinh hỉ trợn to mắt: "Con có thể gặp được Uông Uông?!"

"Ừ, kể cho các con nghe chuyện xưa, các con vĩnh viễn liền cùng Uông Uông ở một chỗ."

"Tốt" Đinh Đinh hưng phấn mà vỗ tay, lôi kéo Đương Đương "Anh hai, chúng ta cùng nhau! Chúng ta phải trở nên thật lợi hại."

Đương Đương nói: "Anh lợi hại, em không cần!"

"Vì sao?" Đinh Đinh mất hứng "Anh khi dễ em."   

'''''''''''''''''''''

"Anh sẽ bảo vệ em. Uông Uông và anh sẽ bảo vệ em, em không cần phải lợi hại."

Đinh Đinh suy nghĩ một lát, miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi. Vậy anh phải bào vệ tốt em, nếu buông ra Uông Uông và em, em sẽ không chơi với anh, có kẹo cũng không cho anh ăn!"

"Được rồi được rồi, anh nhât định bỏa vệ em, em là em gái của anh mà."

Đinh Đinh cười: "Cám ơn anh hai." Sau đó quay đầu nói với Uyển Tình, "Mẹ, để cho anh hai làm anh hùng! Đại anh hung!"

"Tốt. Chờ mẹ tắm rửa một cái, đi ăn cơm tối trước, ngủ liền kể cho các con!" Uyển Tình thở dài nói, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, thấy anh nằm nghiêng trên giường ngẩn người, dựa vào đi qua, "Tưởng cái gì?"

"Hừ, em quên mất còn có anh."

"Làm sao mà quên anh?" Uyển Tình nghi hoặc thuyết, "Em cũng không có đi tới nước U Linh a... Chẳng lẽ kể cả ba mẹ đi vào?"

"Được!" Đinh Đinh Đang Đang vui vẻ kêu to.

Mục Thiên Dương lặng đi một chút: "Hừ!" Sau đó đưa tay kéo mũ của Đinh Đinh.

Đinh Đinh bất mãn nhìn anh, ôm đầu, xoay người chạy.

Uyển Tình nhìn mũ của Đinh Đinh Đang Đang, lại nhìn anh, đột nhiên hiểu ra, nhịn không được cười. Mục Thiên Dương xoay người ngăn chận cô, cô khom lưng. Cô vội vàng đưa tay sờ loạn ở trong túi sách của mình: "Đừng đụng! Đừng a... Ha ha ha... Có của anh, có của anh!"

Mục Thiên Dương ngừng tay lại, cô vội vàng ngồi dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ: "Caravat!"

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cuối cùng vừa lòng.

Uyển Tình mở hộp ra, lấy caravat vòng qua cổ anh: "Buộc lại anh..."

Đâu đâu cũng thấy Mục Thiên Dương mỉm cười, đối diện với mắt của cô: "Một lần em đưa lễ vật cho anh, đều là caravat. Nguyên lai... Khi đó em đã nghĩ buộc lại anh..."

Uyển Tình đỏ mặt lên: "Khi đó em không nghĩ như vậy..."

Cô từng nghĩ anh chướng mắt cái caravat kia, bởi vì cô chưa bao giờ thấy anh đeo. Thẳng đến lần trước chuyển nhà, mới phát hiện ở tủ quần áo ở Y Toa Bối Lạp.

"Ngô, đó là ý trời. Hiện tại nhĩ như vậy là tốt rồi." Mục Thiên Dương nói.

Mặt Uyển Tình đỏ như máu, đẩy anh xuống giường: "Em đi tắm rửa, anh... Anh đi đổi một bộ quần áo đi." Thắt caravat tốt.

Sau khi về nước, Uyển Tình và Thiên Tuyết vội vàng khai giảng, Thiên Tuyết lập tức phải tốt nghiệp, sau mi khổ kiếm thuyết: "Vừa phải làm luận văn, vừa phải biện hộ!"

Uyển Tình trắng mắt liếc nhìn cô một cái: "Cậu thấy đủ đi! Cậu nghiên cứu sinh đều sắp tổ nghiệp, tớ ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp... Tiếng anh cấp bốn còn chưa qua đâu, còn máy tính cấp hai! Học kỳ này nhất định phải qua!"

"Nhiệm vụ học kỳ này của cậu là chuẩn bị hôn lễ!" Thiên Tuyết không thể không nhắc nhở cô.

"A... Học xong học kỳ này, cũng chỉ còn hai học kỳ? Vạn nhất tớ không qua được thì làm sao bây giờ?"

Thiên Tuyết vỗ vỗ vai cô: "Cố gắng còn có thu hoạch."

Uyển Tình một phen rối rắm, về nhà nói cho Mục Thiên Dương: "Học kỳ này em nhất định phải qua tiếng anh cấp bốn và máy tính cấp hai! Học kỳ sau phải qua cấp sáu, học kỳ tiếp theo nữa là phải làm luận văn tốt nghiệp, không có thời gian..."

"Uh." Mục Thiên Dương thản nhiên lên tiếng, đưa quyển vở nhỏ có kế hoạch hôn lễ cho cô, "Chú nhật tháng này không đi đâu, chụp ảnh áo cưới."

"..."

"Tháng sau chọn phù dâu, phù rể và danh sách thiệp mời. Hoa hồng làm sao bây giờ, Đinh Đinh Đang Đang?"

"Tháng một sao?" Uyển Tình thống khổ bổ nhào vào trên người anh, "Em không nghĩ kết hôn, em phải thi."

"Tháng một em đọc sách." Mục Thiên Dương thở dài, "Tháng này chụp ảnh cưới. Chuyện khác có thể giao cho người khác xử lý, chụp ảnh cưới em cũng không thể giao cho người khác chụp đi?"

Hai người đang thảo luận công tác chuẩn bị cho hôn lễ, Thiên Tuyết ở bên kia dữ dội.

Lúc Thiên Tuyết ở trên khóa, nhận được một cuộc điện thoại, là cục thuế vụ gọi tới, nói cô trốn thuế.

Khi nào thì cô trốn thuế?

Thiên Tuyết vừa căm giận quay về công ty, vừa gọi điện cho kế toán, kết quả không gọi được. Cô gọi điện cho quản lý, vẫn không gọi được. Chờ quay về công ty, thấy chuyên gia thiết kế và những nhân viễn khác đều ở, duy nhất chỉ có quản lý và kế toán! Nguyên lai là quản lý và kế toán làm giả sổ sách, lấy tiền của cô rồi cuốn gói chạy không nói, lại trả lại cho cô cái tội danh trốn thuế!

Thiên Tuyết thiếu chút nữa tức điên, đi theo cảnh sát một chuyến, quay về thấy phòng quản lý và kế toán rỗng tuếch, nhất thời cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Từ nhỏ cô mưa dẫm thấm đất, biết một người quản lý công ty là quan trọng nhất. Cô tự nhận là mình không có bản lĩnh như Mục Thiên Dương, không dám tự mình lãnh đạo, cho nên cam kết cho người quản lý chuyên nghiệp. Kết quả...

Cô không nên tin tưởng người khác. Về sau nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cô phải học một cái bằng tiến sĩ quản lý công thương sao?

"Ô..." Thiên Tuyết ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc lên.

Khóc không bao lâu, có người từ bên ngoài đi tới, đứng ở trước mặt cô. Mặt cô trôn ở trong khuỷu tay, không để ý đến người ta. Đối phương ngồi xổm xuống, có một loại cảm giác quen thuộc, cô bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy A Thành.

"A Thành..." Thiên Tuyết dựa vào đi qua, bắt lấy cổ áo tây của anh, "Ô ô..."

A Thành nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng của cô, sau đó ôm lấy cô rời đi. Trở lại chỗ ngồi, anh nấu một chén mì cho cô, cô vừa ăn vừa khóc thút thít nghẹn nói lại sự việc xảy ra, hỏi: "A Thành... Có phải em rất vô dụng hay không?"

"Là kẻ địch rất giảo hoạt."

"Ô oa..."

"Đừng khóc, còn có anh mà." A Thành nói.

"Anh?" Thiên Tuyết ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt lấy anh, "A Thành, anh giúp em được không?"

"Được." Không hỏi cô cần giúp cái gì, anh đáp ứng cô trước rồi. Chuyện của cô, anh không thể không đáp ứng.

"Anh tới giúp em quản lý công ty." Thiên Tuyết nói, "Em để anh làm tổng giám đốc cho em... Không, tổng tài! Tổng tài Tuyết thị! Chúng ta cùng nhau đưa nó thành kiêu ngạo!"

A Thành ngạc nhiên: "Này..."

"Tốt thôi tốt thôi, anh liền giúp em thôi! Anh từ chức công việc chỗ anh hai, em mời anh!"

"Em sẽ không sợ anh lừa đi tiền của em sao?"

Thiên Tuyết lặng đi một chút, lắc đầu: "Em không sợ. Nếu anh muốn gạt em, em sẽ biết."

Trong lòng A Thành chua xót, mạnh ôm lấy cô: "Tốt, anh nhận lời mời của em, ngày mai phải đi từ chức!"

Thiên Tuyết giống như con mèo cuộn mình ở trước ngực của anh, ngón tay vẽ vẽ tranh ở trước ngực của anh: "Tiền lương chỗ này của em, có thể không cao bằng chỗ của anh hai? Nhưng mà, chờ chúng ta lên mặt, sẽ nhiều lên!"

"Uh." A Thành nhìn cô, "Không cần rất cao, không có cũng được."

"A?"

"Lấy thịt đền bù." Anh cúi đầu thuyết, lãm cô vào trong ngực.

"Anh xấu!" Thiên Tuyết ủy khuất nói một tiếng, lại giống như nước ôm lấy cây chìm đang di chuyển ôm lấy anh, "A Thành... Không cần nói cho anh hai biết, em không muốn anh ấy biết."

"Uh." A Thành vỗ lưng của cô, hai mắt thâm thúy trầm tĩnh như hồ.

Vốn tháng này anh đang chuẩn bị trình lên từ chức. Anh muốn mở công ty, làm ra một phen công trạng, bằng không cho dù ở Mục thị có cao tới đâu, đều giống như dính ánh sáng từ cô, lợi dụng quan hệ cạp váy.   

''''''''''''''''

  Kỳ thật anh không cần điểm này, chỉ cần có thể cùng cô cùng nhau, chỉ cần cô vui vẻ, để người ta nói anh ăn cơm nát cũng không còón cái gì, dù sao anh biết năng lực của mình. Nhưng anh muốn cho người nhà của cô yên tâm mà đem cô giao cho anh, làm cho bọn họ biết, anh có đầy đủ khả năng cho cô hạnh phúc.

Còn hiện tại... Anh cần cô, anh chỉ có thể buông tha cho kế hoạch của chính mình. Không biết có một ngày Tuyết thị lớn mạnh, liệu còn người dám nói anh ăn cơm nát?

Anh hung hăng ôm chặt cô: "Đáp ứng một yêu cầu của anh, bằng không anh không giúp em."

"Cái gì yêu cầu?"

"Hiện tại không nghĩ tới, chờ nghĩ tới nói sau. Đến lúc đó nếu em không đáp ứng, anh liền vụng trộm chuyển hết tiền của em đi."

Thiên Tuyết chậm rãi đẩy anh ra, nhìn anh: "Không phải là yêu cầu chúng tay chia tay chứ? Em đây không đáp ứng! Anh giết em em cũng không đáp ứng!"

A Thành trong lòng kích động, tay gõ một cái vào ót cô: "Là yêu cầu em kết hôn với anh!"

Thiên Tuyết sửng sốt, lập tức gật đầu: "Tốt tốt... Em hiện tại đáp ứng anh!"

"Hiện tại không tính." A Thành căm tức nhíu mày, anh cũng không phải chính thức cầu hôn, nhẫn, hoa hồng đều không có.

Thiên Tuyết cười tựa vào trong lòng ngực của anh: "Vậy chờ anh chuẩn bị tốt."

A Thành thở dài, yên lặng ôm chặt cô.

Ngày hôm sau, A Thành đi tìm Mục Thiên Dương từ chức.

Mục Thiên Dương cho là mình nghe lầm, thiếu chút nữa động thủ ngoáy lỗ tai: "Ngươi nói cái gì?"

"Tôi muốn từ chức, đây là đơn xin từ chức." A Thành đẩy thư từ chức trên bàn dịch lên một chút.

Mục Thiên Dương nhìn anh như thấy quỷ: "Vì sao? Ngươi cùng Thiên Tuyết cãi nhau?!"

"Không phải!" A Thành vội vàng phủ nhận, "Là tôi tìm chỗ làm khác."

"Tìm chỗ làm khác?!" Mục Thiên Dương cười lạnh một tiếng, "Công ty nào? Đãi ngộ so với Mục thị tốt hơn?"

A Thành trầm mặc, không nói thêm gì, dù sao muốn từ chức.

Mục Thiên Dương phát hỏa: "Tôi chuẩn bị tháng sau điều anh đi thành phố A hiệp trợ Văn Sâm có biết không?"

Đó tuyệt đối là khẳng định năng lực của anh ta! Ý nghĩa là vị trí tương lai của anh ta ở Mục thị, chỉ kém Mục Thiên Dương!

Hiện tại Mục thị có tổng công ty, công ty con, Mục Thiên Dương vài năm này đều là chạy giữa hai bên, qua vài năm khẳng định sẽ an bài xong, dù sao kết hôn... Như vậy đến lúc đó, công ty con cũng cần một người lèo lái, hoặc là tổng công ty sắp xếp một phó tổng tài, đây là Mục Thiên Dương đã sớm tính tốt lắm.

A Thành cho dù không xứng với muội muội của anh, cũng là một người hơn nhiều người, hiện tại thôi... Càng là hảo rèn luyện! Anh cũng không muốn người ở phía ngoài nhắc tới, nói hắn Mục Thiên Dương không có mắt, nói muội muội của Mục Thiên Dương anh không có mắt, tìm người không có bản lĩnh!

A Thành nghe xong lời của anh, cũng không tính là quá kinh ngạc, tựa hồ là trong ý liệu, hợp tình lý. Vài năm nay anh lên chức rất nhanh, với Mục Thiên Dương không thích anh còn có thể như vậy, đủ để chứng minh năng lực của anh.

Mục Thiên Dương thấy anh không lên tiếng, lạnh giọng hỏi: "Thật sự phải đi? Không phải muốn chính mình gây dựng sự nghiệp đi? Hừ, gây dựng sự nghiệp dễ dàng giữ vững sự nghiệp khó, cậu cho là cậu có mấy khả năng? Nơi này ủy khuất cậu? Cậu ngay cả cửa xe cũng từng mở, lại lén lút ngủ với em gái tôi đã nhiều năm, còn có thể để ý tới ánh mắt của người khác?"

A Thành nhẹ nhàng thở dài, không có cãi lại. Nguyên bản thật là đúng như vậy.

Mục Thiên Dương không muốn tốn hơi thừa lời, vỗ bàn: "Muốn đi liền đi! Cậu nếu kiếm không ra tiền, làm cho Thiên Tuyết chịu khổ, xem tôi như thế nào thu thập cậu!"

"Phải" A Thành kéo kéo khóe miệng, tâm tình sung sướng đứng lên. Mục Thiên Dương lời này, là đồng ý cho anh cùng Thiên Tuyết ở cùng một chỗ.

Mục Thiên Dương nhìn bóng dáng anh, buồn bực tựa vào ghế lão bản. Dựa vào cái gì! Bồi dưỡng nhân tài vài năm, cư nhiên đi ăn máng khác! Khó chịu! Anh nguyên bản còn tính để A Thành làm phù rể, hiện tại thôi... Khỏi nghĩ tới!

Mục Thiên Dương hôm đó trở về, liền cùng Uyển Tình thương lượng phù dâu cùng phù rể. Hai người bọn họ đều không có nhiều bạn bè quan hệ đặc biệt tốt, còn muốn là đang yêu nhau!

Không cần nghĩ, Thiên Tuyết nhất định là phù dâu chính, khôn có cô không được. Còn lại còn cần vừa đến năm, cái này khó tìm. Uyển Tình đào rỗng đầu, có vẻ là bạn nữ tốt, không phải đã kết hôn, thì chưa muốn kết hôn, tỷ như Liễu Y Y, Trâu Tranh, Tiếu Tiêu...

Sau lại định là Trâu Tranh muội muội là Trâu Sanh, người của Long Diễm Minh, khẳng định có có chút tài năng, còn có bảo đảm an toàn.

"An Tiểu Kết được không?" Uyển Tình hỏi.

"Được!" Mục Thiên Dương gật đầu.

Uyển Tình gọi điện thoại cho An Tiểu Kết, kết quả một đạo sét đánh ngang trời: Hai người kia đã vụng trộm đăng ký rồi!

Uyển Tình không thể tin được, vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Quản Vận Phương, bà nói: "Trước lễ mừng năm mới đã làm."

"Vậy lúc lễ mừng năm con tới đó, như thế nào không có nghe mọi người nói đi?"

"Bọn chúng nói sợ phiền toái, không may mắn, chờ thời điểm làm hôn lễ nói sau."

"Vậy được rồi." Uyển Tình nói, "Đến lúc đó nên cho con biết a."

"Không thông tri con thông tri ai a?"

Thật vất vả nghĩ ra An Tiểu Kết, cư nhiên đã kết hôn, Uyển Tình chỉ có thể tiếp tục nghĩ, nói với Mục Thiên Dương: "Xem ra không đủ sáu, ba đi?"

Mục Thiên Dương gật đầu, suy nghĩ viết vào danh sách tân khách, quyết định Sở Duy làm phù rể chính. Gọi điện thoại cho Sở Duy, Sở Duy thực "happy" đáp ứng rồi, nghe nói phù dâu không đủ, còn muốn đề cử nghệ sỹ chỗ anh ta, Mục Thiên Dương chỉ sợ tránh không được bèn cự tuyệt.

Uyển Tình thỉnh một bàn cùng lớp hiện tại làm vị phù dâu thứ ba.

Mặt khác hai phù rể, Mục Thiên Dương lo lắng một chút đến con trai Khấu Băng —— Khấu Băng có hai đứa con trai, lúc trước luôn luôn ở nước ngoài, năm trước Long Diễm Minh xảy ra chuyện mới trở về, trưởng tử từng muốn thay thế Âu kì thắng trở thành lão đại Long Diễm Minh.

Mục Thiên Dương chỉ lo lắng một chút lại quên, bởi vì Sở Duy cũng là người Long Diễm Minh, lại mời bọn họ... Thật giống như cạnh mình không có người! Cuối cùng anh thỉnh hai bằng hữu trên thương trường, đều là kim cương Vương lão ngũ.

Định xong phù dâu cùng phù rể, hai người vội vàng chụp ảnh áo cưới, Thiên Tuyết cùng A Thành vội vàng xử lý chuyện công ty.

Thiên Tuyết mấy năm trước buôn bán lời chút tiền, có thể quay vòng trận nguy cơ này, vốn không xin giúp đỡ từ nhà. Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên thành đối với cô luôn luôn yên tâm, không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không lén hỏi thăm chuyện của cô, cho nên căn bản không biết.

Đến thời điểm tháng Tư, Mục Thiên Dương chụp xong ảnh cưới rồi, A Thành cũng quen thuộc tình huống Tuyết thị, Uyển Tình vội vàng học hành, Thiên Tuyết vội vàng làm luận văn tốt nghiệp, mọi người đều đâu vào đấy. Lúc này đến một việc không quan trọng nhưng lại phải coi trọng ——lễ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường A.

Mục Thiên Dương, A Thành, Văn Sâm đều là tốt nghiệp từ đây, tự nhiên muốn đi. Bởi vì có những chuyện cũ, ba người tâm tình đều thực rối rắm, làm Mục Thiên thành cũng thực đau dạ dày. Nhưng bọn hắn trên mặt thực bình tĩnh, người chung quanh cũng chưa nhận thấy được dị trạng.

Mục Thiên Thành điên cuồng muốn lôi người khác theo, đó chính là lôi "Người nhà"! Mục Thiên Dương cùng A Thành kêu Uyển Tình, Thiên Tuyết cùng đi, hai người lắc đầu, chỉ theo chân bọn họ cùng nhau quay về thành phố A, không có đi trường học —— này cũng không phải họp lớp, mang người nhà có chút gì đó kỳ quái... 

''''''''''''''''''

  Kỷ niệm ngày thành lập trường là thứ bảy. Đám người Mục Thiên Dương đầu ngày liền quay về A thị, ngồi cùng toa máy bay, cùng nhau đến biệt thự Mục gia. A Thành không phải lần đầu tiên tới, nhưng hiện tại thân phận không giống, rất không được tự nhiên.

Ăn xong cơm chiều, Thiên Tuyết nói muốn rời đi, Mục Thiên Dương cúi đầu nhìn Đinh Đinh vẽ tranh, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Còn đi nơi nào nữa? Cơm nước xong còn không đi ngủ sớm một chút?"

"Vâng." Thiên Tuyết cười, lôi kéo A Thành lên lầu, hai người qua đêm tại biệt thự.

Liền lộ liễu trắng trợn tiến vào khuê phòng em gái người ta như vậy, A Thành rất sợ Mục Thiên Dương đánh mình, nhìn Thiên Tuyết nói: "Anh đi phòng khách nha?"

Thiên Tuyết hơi nhíu nhíu mi: "Được rồi."

Mục Thiên Dương phát hiện anh đi ngủ khách phòng, thực vừa lòng —— sau lưng anh ngủ với Thiên Tuyết liền coi như không thấy, đến nhà anh mà còn dám như vậy, quả thực là khiêu khích trắng trợn!

Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Thiên Dương và A Thành đi ra ngoài. Mục Thiên Dương đương nhiên tự lái xe đi, A Thành không có xe, rối rắm không biết làm sao bây giờ.

Đi tới hoa viên, Mục Thiên Dương nói: "Cùng nhau đi đi."

A Thành càng không biết làm sao bây giờ, để cho tổng tài lái xe, mình thì lại ngồi bên cạnh? Anh thật sự không dám, nhất thời liền đứng lại.

Mục Thiên Dương liếc một cái, đem chìa khóa xe ném qua cho anh ta. Anh thở ra một hơi, vươn tay đón lấy.

Thiên Tuyết và Uyển Tình đi theo sau, Uyển Tình nói với đứa nhỏ: "Nói tạm biệt với ba ba đi."

Hai đứa ôm Mục Thiên Dương hôn một cái, nói: "Ba ba trở về sớm một chút."

"Ừ, nghe lời mẹ nha." Mục Thiên Dương hôn bọn chúng vài cái, chờ A Thành lái xe tới đây, mới buông ra.

A đại hôm nay người đến tấp nập, đặc biệt náo nhiệt. Xe chạy tới gần trường học, bắt đầu tìm chỗ đỗ xe. Vị trí đỗ xe hai bên đường đã chật ních, phía trước phía sau ô tô xếp thành hàng dài, mọi chỗ đều là người.

A Thành nói: "Đoán chừng không tiến vào trường học được."

"Tìm một chỗ dừng xe đi." Mục Thiên Dương nói.

A Thành liền lái xe tìm bãi đỗ xe, di chuyển hết 10 phút, rốt cục đem xe đỗ ở bãi, sau đó hai người cùng đi bộ tới trường học.

Đi vào cổng chính, tưởng chia đường ra đi, nhưng bọn họ đều cùng khoa chủ nhiệm, chỉ có thể tiếp tục đồng hành. Vừa đến khoa trên, A Thành liền thấy chủ nhiệm khoa bọn họ đi tới. Anh đoán rằng là tới nghênh đón Mục Thiên Dương, liền nói với Mục Thiên Dương: "Em đi tìm bạn học xem."

"Ừ." Mục Thiên Dương lạnh nhạt đáp một tiếng, đi về hướng chủ nhiệm khoa, sau khi hai người hàn huyên vài câu, anh cũng đi tìm bạn học cũ.

Văn Sâm đã tới trước, đứng giữa một đám người, như hạc trong bầy gà. Trong một đám người kia, xem như Văn Sâm là ưu tú nhất.

Mục Thiên Dương đi qua liền cùng bạn học cũ bắt chuyện. Chung quanh còn có một vài đàn anh cùng đàn em, đàn anh ở trường đã từng gặp qua, vừa nghĩ tới liền nhớ lại tên họ, đàn em thì phần lớn là không biết, quen biết đều là khi làm việc thì có gặp qua.

Văn Sâm vừa mới ở trong này thì liền được mọi người tâng bốc, hiện tại anh tới đây, mọi người tâng bốc còn lợi hại hơn, còn có một vài đàn em đã từng làm việc chung, vội vã muốn nịnh bợ.

Mục Thiên Dương vốn không nghĩ đợi lâu, nhưng người nhất nhiều, khó tránh khỏi lôi kéo nói chuyện, về sau lại đi thăm hỏi giáo sư và lãnh đạo. Nếu là người khác đi, khẳng định là nói vài câu liền rời đi, miễn cho giáo sư còn nhiều việc chưa làm —— nhiều học sinh ngày xưa trở về như vậy, đều tới thăm hỏi nên phải xếp hàng.

Nhưng anh là tổng tài Mục thị, những người lãnh đạo còn muốn nịnh bợ anh, tự nhiên không chịu thả anh đi, vì thế liền cùng một đám bạn học có sự nghiệp thành công ở phòng làm việc của hiệu trưởng mở lên một cuộc tọa đàm.

Có thể ở phòng làm việc của hiệu trưởng ngồi một thời gian dài, tất nhiên đều là giới tinh anh, Mục Thiên Dương cũng vui vẻ cùng bọn họ giao tiếp.

Một lát sau, bên ngoài lại có người đến, một giáo sư chủ nhiệm khoa đi tới, kinh ngạc nói: "Thiên Dương, cậu đã ở nơi này? Vừa vặn vừa vặn, bạn học cũ của cậu cũng trở lại!"

Mục Thiên Dương khẽ nhíu mi, nhìn về phía cửa, thấy một người đàn ông khí độ bất phàm, thong dong tôn quý đi đến, xem ra tuổi cùng với Mục Thiên Dương cũng không kém mấy.

Mục Thiên Dương sắc mặt bỗng dưng cứng lại, Văn Sâm ở bên cạnh sắc mặt cũng khẽ biến, lại rất nhanh khôi phục bình thường.

Người đàn ông ở phía cửa kia ngược lại rất bình tĩnh, như là đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng trong mắt cũng lướt qua một chút dị sắc. Anh ta đang nắm tay một người con gái, người con gái xinh đẹp động lòng người, thoạt nhìn tính cách vô câu vô thúc, cũng nở một nụ cười không được tự nhiên, đứng ở bên cạnh anh ta.

"Thiên Dương." Người đàn ông mở miệng.

Mục Thiên Dương đứng lên, khẽ căng khóe miệng: "Đã lâu không gặp."

Hiệu trưởng moi móc trí nhớ lại cùng nghĩ không ra là ai. Bình thường học sinh ưu tú, ông cũng không có thời gian chú ý, thông thường chỉ có lão sư các khoa mới biết.

Lúc này có người hỏi: "Đó cũng là sư huynh khoa chủ nhiệm?"

Vị giáo sư kia đem người mang tới lập tức nói: "Đúng vậy a, cậu ấy tên là Phương Trì, vị bên cạnh kia là phu nhân Tôn Chí Mẫn, trước kia là học sinh cao học khoa hóa học..."

Phương Trì cười, cùng mọi người chào hỏi, hàn huyên vài câu sau đó nói: "Em muốn đi gặp giáo sư trước kia một chút, cáo từ trước."

Mục Thiên Dương nói: "Cùng nhau đi đi, tôi cũng phải đi."

Vì thế một đám người lục tục cáo từ, hiệu trưởng cũng đi làm chuyện khác.

Mục Thiên Dương, Văn Sâm, Phương Trì, Tôn Chí Mẫn đi cùng nhau, đi được không xa, mấy người đều có lời muốn nói lại thôi. Phương Trì và Tôn Chí Mẫn cũng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Mục Thiên Dương hỏi: "Vẫn luôn ở nước ngoài?"

"Đúng vậy a." Phương Trì nói.

"Làm được không tệ." Mục Thiên Dương cười nói. Vừa mới nghe bọn họ nói tình hình sự nghiệp trước mắt, như vậy đã là công thành danh toại.

"Cậu lại càng không tệ, Mục thị thực lực càng ngày càng mạnh."

"Lúc trước gọi cậu tới giúp tôi, cậu lại mang theo phụ nữ chạy mất, chỉ còn lại Văn Sâm, bằng không hiện tại sẽ lợi hại hơn."

"Ha ha."

Mục Thiên Dương hai tay thọc vào túi quần, nhìn bốn phía bạn học đi ới đi lui, có học sinh nhìn non nớt, lại có người già tóc trắng xoá. Anh đột nhiên buông bỏ, nói: "Các cậu trở về vừa đúng lúc, tháng bảy này tôi cử hành hôn lễ."

Phương Trì và Tôn Chí Mẫn mạnh mẽ nhìn về phía anh, sau đó cả người giống như thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy chúc mừng cậu."

"Xem ra chúng ta trở về thật đúng lúc rồi." Tôn Chí Mẫn cười nói, lại hỏi vợ anh là ai, tại sao quen nhau.

Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí liền thoải mái lên.

Đến phía sau khoa trên, Tôn Chí Mẫn đột nhiên nói: "Em sẽ không đi tiếp, em đi khoa hóa học nhìn xem."

Phương Trì quay đầu, suy nghĩ sâu xa nhìn cô liếc mắt một cái, buông tay cô ra: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."

Tôn Chí Mẫn gật đầu, xoay người đi, lại không đi khoa hóa học, mà là tiếp tục ở khoa chủ nhiệm dạo, giống như là đang tìm cái gì đó.

Tìm một vòng, rốt cục ở một gian phòng học bên ngoài thấy một đám bộ dáng người quen thuộc.

A Thành đang lúc ở giữa đám người vây quaanh, đã bị bốn phía chế ngạo và ghen tị.

"Nguyên bản cảm thấy cậu làm tài xế không có tiền đồ gì, ai biết là đi đường tắt, trực tiếp vào cao tầng Mục thị... Đại trượng phu quả nhiên co được dãn được."

A Thành ánh mắt có chút lạnh. Lúc trước anh còn làm tài xế, mỗi dịp gặp gỡ bạn học cũng không muốn đi, nhưng đám người kia chính là muốn từ trên người anh tìm được cảm giác về sự ưu việt, nên liền gọi anh tới. Vài năm này anh chậm rãi có thành tích và địa vị, dường như mọi người cũng không cam tâm, lại còn tràn đầy ghen tị.
'''''''''''''''''''''''

  "Hiện tại tôi không có ở nơi đó." Anh nói.

"Vì sao? Bị sa thải?"

"Chính tôi từ chức." Ngữ khí A Thành không tốt, quay đầu, bỗng nhiên thấy đám người ngoài Tôn Chí Mẫn, đứng thẳng người.

Tôn Chí Mẫn nhếch môi, hốc mắt nóng lên.

Sau khi Mục Thiên Dương và A Thành đi ra, Uyển Tình và Thiên Tuyết mang theo đứa nhỏ đi vườn bách thú. Ở bên ngoài ăn cơm trưa, Thiên Tuyết đột nhiên nói: "Không biết trường học anh hai bọn họ lớn lên trông thế nào, chúng ta đi dạo bên kia đi ~"

"Muốn theo chân bọn họ gọi điện thoại hay không?"

"Khẳng định đang liên lạc tình cảm với bạn học cũ à! Một cuộc điện thoại, bị bạn học cũ bọn họ nghe thấy được, nói muốn gặp chúng ta làm sao bây giờ? Mình không sao cả, nhưng cậu mang theo đứa nhỏ, anh hai lại là cái không giống người thường, đến lúc đó cậu liền biến thành con khỉ lớn được người khác đi thăm!"

Đinh Đinh nghe được ba chữ "Con khỉ lớn", đột nhiên nói: "Mẹ, không thể thêm chuyện cho con khỉ lớn sao? Con cho nó chuối ăn!"

"Được." Uyển Tình xoa bóp chóp mũi của bé.

Thiên Tuyết nói: "Bọn nó sẽ thành con khỉ nhỏ..."

Uyển Tình bất đắc dĩ liếc cô một cái: "Chúng ta tự mình đi qua đi."

Thiên Tuyết cười hắc hắc: "Được!"

Bốn người ngồi xe buýt đến khu A, công viên, ngồi hơn nửa canh giờ, nghe được thông báo "Ngã tư lớn khu A", lại thấy bên ngoài rất nhiều người mặc áo phông có chữ A to, nghĩ đến rồi, đi xuống xe.

Sau khi xuống xe, không biết đi bên nào, Thiên Tuyết tìm người hỏi một chút, mới biết được còn muốn đi hơn hai mươi phút.

"Xem ra rất nhiều người, chúng ta đi qua đi." Uyển Tình nói.

Thiên Tuyết gật đầu, cùng cô dắt đứa nhỏ.

Chung quanh đại học, tự nhiên thực phồn hoa, ăn vặt cũng nhiều, đi Thiên Tuyết ăn hàng này mà nói... Tuy rằng vừa mới ăn cơm trưa rất ăn no, nhưng nhìn xem cũng không sai, vì thế một đường có hương có vị qua đi.

Trên đường nhìn đến ném vòng tròn, một đồng mười hai cái. Đinh Đinh đang đang muốn chơi, hai bé mang theo các cô đưa ra mười đồng. Đầu tiên là chính bọn nhỏ ném, mỗi người ném vài cái, không một cái trúng. Vì thế Uyển Tình và Thiên Tuyết đến, Uyển Tình ném hai mươi cái, dùng các loại bộ pháp, cũng là không trúng một cái. Thiên Tuyết ném đến ném đi, chỉ trúng hai con búp bê phi thường nhỏ, phân chia cho đứa nhỏ mỗi người một cái, vòng tròn còn lại để tự bọn nhỏ chơi.

Hai bé vui vẻ cầm búp bê, lại đã ném vòng nửa ngày, tay đều quăng mệt, vẫn là không trúng, lại trở nên có hơi không vui.

Uyển Tình nói: "Về sau kêu ba ba tới giúp các con ném, nhất định có thể ném rất nhiều."

Hai đứa lập tức cao hứng: "Được! Ba ba khẳng định rất lợi hại!"

Lúc này Thiên Tuyết đột nhiên đứng lại: "Thật là!"

"Làm sao vậy?" Uyển Tình nghi hoặc quay đầu, thấy cô nhìn phía trước không chớp mắt.

"Mình chỉ biết bạn bè họp mặt, bạn bè họp mặt không có chuyện tốt gì!"

Uyển Tình nhìn kỹ, rốt cục trong đám người đi đường lui tới trông được đến thân ảnh người quen—— A Thành! Bên cạnh A Thành còn có một người nữ nhân phi thường xinh đẹp, phi thường tức giận!

"Cậu... Đừng hiểu lầm, có thể là... Ách, là bạn học cũ của anh ấy." Uyển Tình cũng không biết nói như thế nào. Tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường thần kì gặp được nữ nhân, còn một mình đi dạo phố... Rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng.

"Nhất định là mối tình đầu của anh ta!" Thiên Tuyết căm giận kéo tay áo.

"Cậu đừng xằng bậy!" Uyển Tình nhắc nhở cô.

Thiên Tuyết xoay xoay nắm tay, nói: "Chúng ta theo dõi anh ta! Xem anh ta đi đâu! Nếu là anh ta dám đi mướn phòng cái gì nhất định phải chết!"

Đinh Đinh Đương Đương đã thấy bộ dáng cáu kỉnh của cô, nhớ tới tết nguyên tiêu, cô đổ một ly trà đến trên đầu A Thành... Oa! Thật là khủng khiếp! Hai bé chạy nhanh trốn phía sau Uyển Tình.

Thiên Tuyết hồn nhiên bất giác, thấy A Thành đi lên phía trước, lập tức theo sau.

Uyển Tình không biết có nên đi cùng hay không, do dự một chút đứa nhỏ mới nói: "Không cần nói, chúng ta đi theo cô."

Đi một trận rồi, A Thành và nữ nhân đó đi đến một cái ngã tư đường có vẻ yên lặng, trên đường chỉ có học sinh tốp năm tốp ba.

Thiên Tuyết cắn răng nói: "Lén lút, không phải gian thần tức là trộm cướp!"

Theo lâu như vậy, cô thấy A Thành còn rất quy củ, cho nên cũng không tính thực tức giận. Nhưng thấy A Thành VÀ nữ nhân đó chậm rì rì đi tới, nói chuyện cũng không nhiều, thật giống như ở nhớ lại chuyện cũ thanh xuân, nhất thời trong lòng rất khó chịu. Nếu như là cô tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, khẳng định tìm không thấy người đi hóng mát nói chuyện.

Thiên Tuyết vừa kéo mũi, giày cao gót đạp đá đạp đá đường cái, giống như có cừu oán với đường cái.

Đột nhiên, nữ nhân bên cạnh A Thành xoay một chút, A Thành vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, một bàn tay ở phía sau ôm hông của cô, quả thực ôm cô vào trong ngực.

"Tôn Chí Thành!" Thiên Tuyết hét lớn một tiếng.

A Thành sửng sốt, mạnh quay đầu, thấy cô hướng lại đây giống như đầu tàu.

Uyển Tình nhìn nhìn hai đầu đường cái, không chiếc xe, vội vàng mang theo đứa nhỏ chạy tới.

"Anh tên hỗn đản này!" Thiên Tuyết chạy đến đứng yên trước mặt A Thành, thấy tay anh còn đang ở trên lưng nữ nhân khác, khổ sở muốn khóc.

Mối tình đầu rất giỏi à? Không phải là mối tình đầu sao? Cô cũng có! Mối tình đầu của cô gọi là gì nhỉ? Ô ô... Quên...

Tôn Chí Mẫn giúp đỡ A Thành đứng vững, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ, mập mờ hỏi a Thành: "Cô ấy là ai vậy?"

A Thành thấy cô đứng vững, rút tay từ trên lưng cô về. Cô nhìn thấy biểu tình của Thiên Tuyết, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, lại cố ý đi qua từng chút một.

Đổi thành nữ sinh khác, khẳng định ghen tị, hiểu lầm, thương tâm khóc lên...

Nhưng Thiên Tuyết là ai chứ? Thấy cô đổ về hướng A Thành, A Thành lại đang trốn, nhất thời sinh một cỗ tâm tư "Là nữ nhân này đến chỗ A Thành, mình phải cứu A Thành khỏi nước sôi lửa bỏng, trước dẹp ngoại giặc sau đó ổn định bên trong", lập tức phác đi lên đẩy người ra: "Không cho phép động đến nam nhân của tôi!"

Tất cả mọi người chấn kinh rồi! A Thành đầy ngập chỉ có một loại cảm giác tên là "Hạnh phúc".

Tôn Chí Mẫn lặng đi một chút nói: "Kỳ thật anh ta là nam nhân nhà của tôi." Ánh mắt A Thành không sai! Có bộ dạng có tính tình, hợp ý cô! Các cô nhất định sẽ trở thành bạn tốt!

"Cô ——" Thiên Tuyết trừng A Thành, "Không phải anh nói trước kia anh không có bạn gái?!"

"Ừ." A Thành vội vàng đáp ứng, vừa muốn kể lại giải thích, cô rống lên: "Cô ta là ai?"

"Chúng ta giao tình không giống bình thường, phi thường thân mật, trừ bỏ cha mẹ ra là thân mật nhất!" Tôn Chí Mẫn nói, "Không! Còn muốn thân mật hơn cha mẹ!"

A Thành đau đầu, vừa muốn quát bảo cô ngưng lại, Thiên Tuyết giận dữ giơ tay lên, vừa muốn một bạt tai đi xuống, lại nghĩ tới như vậy rất không biết kiềm chế, thu hồi lại. Ai biết Tôn Chí Mẫn phản ứng không bình thường, nửa người trên nghiêng mạnh về phía sau, vừa vặn né tránh chỗ tay cô đánh đến.

Thiên Tuyết sửng sốt: Vẫn là luyện công phu?

Thiên Tuyết cái này không khách khí với cô, trực tiếp một chưởng đi qua, lại bị cô né tránh.

Thiên Tuyết không đánh trúng, chính mình còn kém chút ngã sấp xuống, trong đầu bắt đầu nhớ lại cái Mục Thiên Thành đã dạy cô. Nghĩ không rõ ràng lắm, lại đều chỉ học được cái da lông, cuối cùng quýnh lên, nâng chân lên đá sườn.

Hai tay Tôn Chí Mẫn đón đỡ, cầm mắt cá chân cô, tay kia thì vừa muốn động, Thiên Tuyết a một tiếng, đứng không yên, cả người đổ ra sau.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com