581 --- 585. Trâu Già Gặm Cỏ Non
"Đủ mềm!" A Thành hét lớn một tiếng, mạnh mẽ ôm chặt cô, nhanh nhạy nói với Tôn Chí: "Còn không mau buông ra."
"Ai muốn cô ấy." Thiên Tuyết náo loạn, trực tiếp muốn dùng chân đá Tôn Chí chạy đi.
"Đây là chị của anh, chị của anh."
Thiên Tuyết sửng sốt, ngừng lại, nhìn về phía sau anh.
Tô Chí Mẫn lại cầm lấy chân của cô, hừ lạnh nói: "Dám đánh tôi, tôi chắc canh không để cho em trai tôi cưới coo1"
A Thành bất đắc dĩ thở dài: "Chị buông cô ấy ra trước đi!"
"Không!" Tôn Chí Mẫn cũng là người mạnh mẽ.
Uyển Tình cùng con đứng ở một bên, mày chau mặt ủ.
Thiên Tuyết lúc này hiện ra một tư thế quỷ dị: Nửa người trên bị A Thành ôm lấy, một chân bị Tôn Chí Mẫn kéo trên không trung, chân còn lại để trên mặt đất.
"Cô thật là lợi hại."
Đương Đương nói, thử đem thân thể nhỏ ngửa ra sau, dựa vào người Uyển Tình, sau đó giơ một chân lên phía trước.
Uyển Tình dưới tình thế cấp bách vội kéo bé vào trong ngực, đánh lên mông bé một cái, bé liền nước mắt lưng tròng nhìn cô, vô cùng oan ức.
"Không cho phép nghịch." Uyển Tình thấp giọng nói, nhớ lại nên phá cục diện này như thế nào.
"Chị, em sai rồi..." Thiên Tuyết biết liền thay đổi, lập tức giải thích với Tôn Chí Mẫn, lại đáng thương tội nghiệp kêu A Thành: "Chân em đau..."
"Cô ấy là Thiên Tuyết, chị mau buông cô ấy ra." A Thành nói với Tôn Chí Mẫn.
"Lại vẫn Thiên Tuyết! Chị không thích, để cho cô ta ngốc hai giờ như thế... Chị sẽ hết tức gianaj1"
Thiên Tuyết buồn bực muốn chết, nửa người trên thả lỏng dựa vào người A Thành, dù sao chắc anh cũng không ném cô đi. Huhu... Cô sao lại có thể đánh lên người chị dâu?
"Cô ấy là em gái của Mục Thiên Dương!" A Thành nói.
Tôn Chí Mẫn sửng sốt một phen, trên mặt hung hãn không thấy tăm hơi, còn có chút chột dạ xấu hổ, nhanh chóng thả Thiên Tuyết ra.
A Thành nâng Thiên Tuyết dậy, dịu dàng hỏi: "Có sao không?"
"Không sao." Thiên Tuyết giống như người vợ nhỏ nhích lại gần phía sau anh, ngẩng đầu nhìn dò xét Tôn Chí Mẫn, nhẹ nhàng lén lút kéo ống tay áo của anh.
Tôn Chí Mẫn nhanh nhạy cười ha ha: "Là bạn gái em đi? Sao không nói sớm? Ánh mắt không tồi, không tồi..." Mục Thiên Dương không phải là nói em gái anh ta mới chỉ có 10 tuổi thôi sao? Trong chớp mắt đã lớn như vậy, đã bắt đầu cùng với em trai mình rồi, ưm, anh ta nói cũng đã mười mấy năm trước rồi.
Tôn Chí Mẫn nghĩ tới đây, thân thể chấn động mạnh một cái, trừng mắt A Thành: "Em gái của Mục Thiên Dương? Em... E... Trâu già gặm cỏ non" Người này thật tâm hay giả ý, nên không phải vì đang trả thù giúp cô chứ? Không được, cô muốn dạy em mình cái gì là thật lòng... Không đúng, giáo dục cậu ta có vẻ không quan trọng...
A Thành và Thiên Tuyết cùng ngẩn ngơ, Thiên Tuyết sững sờ quay đầu nhìn UYển Tình: Hóa ra anh là trâu già gặm cỏ non.
Uyển Tình nhìn ra ý tứ trong mắt cô, không nhịn được đầy vạch đen.
A Thành bất mãn trừng mắt nhìn chị mình một cái, chỉ vào UYển Tình nói: "Đây là chị dâu của Thiên Tuyết và các cháu..."
"A..." Tôn Chí Mẫn lúc này mới nhìn thấy những người khác đang ở đây, vội nhìn thoáng qua Uyển Tình. Thấy dáng vẻ của Đương Đương vô cùng giống Mục Thiên Dương, cô liền mạnh mẽ trở về chỗ cũ qua A Thành mà nói, vội hỏi: "Thiên Tuyết có mấy anh?"
"Một người anh ruột, một người anh họ." Mục Thiên Dương nói: "Chị dâu họ là người khác."
Tôn Chí Mẫn ngẩn ra, mạnh mẽ nấc cục, sau đó không dừng lại được: "Anh... Anh ta không phải nói tháng bảy mới cử hành hôn lễ sao?"
Uyển Tình sửng sốt: "Chị quen Thiên Dương..."
Tôn Chí Mẫn nhanh chóng vung tay một cái: "Chúng ta... Nấc... Chồng tôi và anh ta là bạn học."
"A..."
"Em gọi điện tho Tổng giám đôc." A Thành nói.
"Khong cần." Thiên Tuyết và Tôn Chí Mẫn cùng hô.
Thiên Tuyết mới không muốn để cho Mục Thiên Dương biết chuyện xấu của mình, xẩu hổ cười: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi, ta thỉnh tỷ tỷ dùng trà, vừa rồi mạo phạm rồi."
"Khụ!" Tôn Chí nhanh nhạy nhìn nhìn cô cùng uyển tình, trong lòng so với cô càng chột dạ.
Tìm gian trà sữa điếm ngồi xuống, không khí hiện ra quỷ dị trầm mặc. Uyển tình cảm thấy được không có mình chuyện gì, im lặng địa chiếu khán hài tử.
Thiên Tuyết uống vào lưỡng miệng trà sữa, đột nhiên thật sự nhìn Tôn Chí nhanh nhạy: "Tỷ tỷ, ta giống như ở nơi nào kiến quá cô?"
"Là sao?" Tôn Chí nhanh nhạy sửng sốt, mạnh quay đầu nhìn uyển tình cùng hài tử, sau đó thân thủ vỗ một cái trán, "Ta nhớ ra rồi! Ta cũng kiến quá các cô!"
Thiên Tuyết mở to mắt, nán lại khoảng khắc nhớ tới: "Cô là... Sweet!" Cô thiếu chút nữa kêu khởi lai, mạnh thân thủ che miệng mình.
Tôn Chí nhanh nhạy gật đầu mỉm cười.
Uyển tình cũng hết sức kinh ngạc, đây cũng quá xảo rồi! Thiên Tuyết lúc ấy còn nói phải làm nước hoa a, hiện tại cao nhất điều hương sư thành cô tỷ tỷ!
Thiên Tuyết quay đầu trừng a Thành: "Cô cư nhiên không nói cho ta biết tỷ tỷ cô là Sweet!" Anh lúc trước chỉ nói cô tỷ tỷ đi Mĩ quốc, rất nhiều năm không trở về. Cô còn tưởng rằng anh tỷ tỷ sính ngoại, gả cho ngoại quốc lão hưởng phúc a.
A Thành nghi hoặc hỏi: "Cái gì Sweet?"
Thiên Tuyết trợn trừng mắt: "Cô cư nhiên không biết? Thôi, không nói với cô! Cô cũng không biết tỷ tỷ cô nhiều lợi hại, quả thực là của ta thần tượng!"
Uyển tình ở bên cạnh nhịn không được cười.
Tôn Chí nhanh nhạy cũng cười, càng thêm thích cô: "Ta nhớ ra rồi, cô đường tẩu là Trâu tranh đi?" Thời thượng vòng chuyện, ít nhiều có nghe nói.
Thiên Tuyết gật đầu.
A Thành chợt nhíu mày, chần chờ hỏi: "Hẳn không là Sweet Fighting cái kia Sweet đi?"
"Cô có biết?!" Thiên Tuyết cùng Tôn Chí nhanh nhạy đồng thời nhìn anh.
Anh bất đắc dĩ địa quét Thiên Tuyết liếc mắt một cái: "Gần đây nhìn không ít thời thượng vòng tư liệu, hơi có ấn tượng." Đáng tiếc không đi nghiên cứu người sáng lập lớn lên trong thế nào, "Ta đều đã là vì người nào a." Này một câu là lẩm bẩm.
Thiên Tuyết nhịn không được hạnh phúc cười, mặt đỏ hồng.
A Thành lại hỏi Tôn Chí nhanh nhạy: "Kia Fighting là... Phương trì?"
Tôn Chí nhanh nhạy gật đầu.
"Tên này giống như ở nơi nào nghe qua..." Thiên Tuyết nhíu mày.
Tôn Chí nhanh nhạy xấu hổ địa cúi đầu, uống một ngụm cà phê, hỏi uyển tình: "Cô cùng Thiên Dương khi nào thì nhận thức?"
"Ách..." Uyển tình có chút nghi hoặc, cô để làm chi hỏi chính anh người này? Bất quá vẫn lại là trả lời cô, "Tám năm trước."
"Tám năm trước?" Tôn Chí nhanh nhạy đánh giá cô một phen, "Cô xem ra hảo tiểu."
"Ách..." Uyển tình xấu hổ.
Thiên Tuyết xấu hổ mà nói: "Giống như ta đại."
Tôn Chí nhanh nhạy một chút cân nhắc, kinh ngạc mà nói: "Vậy cô nhận thức Thiên Dương thời điểm không phải chỉ có mười mấy tuổi?"
"Chúng ta là cùng học!" Thiên Tuyết vội vàng nói.
"A... ~~" Tôn Chí nhanh nhạy bừng tỉnh đại ngộ, chính mình mơ mộng một đoạn bì ổi đại thúc câu dẫn tiếu Laury luyến ái sử. Tuy nhiên Mục Thiên dương khí chất không đủ đại thúc, lại càng không bì ổi, nhưng mấy tuổi không sai biệt lắm rồi. Cô đánh giá một phen uyển tình, nói, "Không nghĩ tới anh thích chính là cô này chủng loại hình... Ưm, anh đối với cô có khỏe không? Có thể hay không bởi vì vội vàng công tác mặc kệ cô?"
"Tỷ..." A Thành ra tiếng, đưa mắt ra hiệu cho cô.
'''''''''''''''''''''
Uyển Tình và Thiên Tuyết nghi hoặc liếc anh một cái, nghĩ đến anh không đồng ý Tôn Chí Mẫn hỏi thăm loại vấn đề ** này. Bất quá nói như thế nào thì cũng là người một nhà, hai người cũng không để ý.
Uyển Tình nói: "Anh ấy... Giống như không có."
Thiên Tuyết cúi đầu cười trộm: "Anh ấy căn bản chính là vì cậu ngay cả công ty cũng có thể không cần, cái gì gọi là không có a?"
Uyển Tình bất đắc dĩ nhìn cô, vẻ mặt xấu hổ.
"Mình đoán rằng nếu cậu không đến thành phố C học, anh ấy cũng sẽ không mở thêm chi nhánh công ty kia." Thiên Tuyết nói "Còn không phải là vì quang minh chính đại đi... Ách, theo đuổi cậu." Thiên Tuyết thiếu chút nữa đã quên Tôn Chí Mẫn ở đây, suýt chút nữa nói hớ. Trở về phải nhắc nhở A Thành một chút, để anh ấy không cần nói cho Tôn Chí Mẫn những chuyện này.
Uyển Tình sửng sốt. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới việc này, nghe Thiên Tuyết vừa nói như thế, hình như thật sự còn có chuyện như vậy. Cô ở trường học đã từng nghe người ta bàn tán qua, Mục thị mở chi nhánh công ty ở thành phố C kỳ thật không quá lý tưởng, bởi vì thành phố C cách thành phố A gần quá, phạm vi ảnh hưởng không nhiều. Thành phố A ở đại lục, nếu mở chi nhánh công ty nằm ở vùng duyên hải thành thị, liền phóng xạ hơn phân nửa nước Trung Quốc... Khả năng là có nguyên nhân của cô đi.
Tôn Chí Mẫn mỉm cười: "Quả nhiên là tình yêu đích thực."
Uyển Tình mặt đỏ bừng.
Một lát sau, Tôn Chí Mẫn nhận được điện thoại của Phương Trì.
Phương Trì, Mục Thiên Dương, Văn Sâm và lãnh đạo Đại học A cùng nhau ăn cơm trưa, hiện tại cơm trưa ăn xong rồi, trà giữa trưa đều đã uống, vì thế tạm biệt hiệu trưởng, chuẩn bị tâm sự riêng, Phương Trì liền gọi điện thoại tìm vợ yêu. Trước bữa cơm trưa anh đã gọi điện thoại, Tôn Chí Mẫn đang ôn chuyện với A Thành, liền nói dối là cùng bạn học cũ hàn huyên, chưa từng đi.
Phương Trì hỏi: "Em đang ở đâu?"
Tôn Chí Mẫn vừa mới cố kỵ Mục Thiên Dương, không dám nói rõ, hiện tại phát hiện Mục Thiên Dương đã tìm được tình yêu đích thực, cũng không sợ hãi cái gì nữa, liền nói: "Em và A Thành đang cùng một chỗ."
Phương Trì sửng sốt, hỏi: "Cậu ấy như thế nào rồi?"
"Rất tốt, sự nghiệp thành công, mỹ nhân ôm trong ngực."
A Thành thiếu chút nữa bị sặc cà phê.
Phương Trì đối với lý do thoái thác của cô đơn giản không nói gì: "Anh và Thiên Dương, Văn Sâm cùng một chỗ, chuẩn bị đi đánh bida, buổi tối cùng nhau ăn cơm, bọn em cùng lại đây đi."
Thời Đại học thì anh, Mục Thiên Dương và Văn Sâm có thể nói là 3 kiếm khách của Đại học A, thường xuyên cùng đi đánh bida. Có một lần đang đánh bida thì bắt gặp một trận náo loạn, vừa lúc bàn bị người làm khó dễ kia là một bàn của Tôn Chí Mẫn, A Thành, A Thành là sư đệ cùng khoa, trước đó đã gặp mặt nhau vài lần, bọn họ liền hỗ trợ giải vây. Về sau lại biến thành năm người cùng nhau đánh bida...
Khi đó Mục Thiên Dương bề bộn nhiều việc, thường xuyên không thấy bóng dáng, chỉ có mỗi tuần một lần tụ hội bida sẽ không thiếu vắng.
"Chờ một chút." Tôn Chí Mẫn nói, nhìn thoáng qua Uyển Tình và Thiên Tuyết, nói với Phương Trì "Không khéo, em gái và bà xã Thiên Dương đang ở đây."
Phương Trì kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương: "Chí Mẫn nói... Cô ấy đang ở cùng với bà xã và em gái cậu."
Mục Thiên Dương nhãn tình thâm thúy, nhíu mày hỏi: "Các cô ấy đang ở đâu?"
Một lát sau, ba người đàn ông đi tới tiệm trà sữa. Vốn một bàn bọn họ đã đủ gây sự chú ý, ở đây lại là ba đại soái ca khí độ bất phàm, thiếu chút nữa liền biến ngoài cửa thành giao thông hỗn loạn.
"Ba ba!" Đinh Đinh nhìn thấy Mục Thiên Dương, cao hứng hô lên.
Mục Thiên Dương đi qua, đem cô bé ôm vào lòng: "Cục cưng, nhớ ba ba không?"
"Nhớ." Đinh Đinh thẹn thùng nói, cầm trong tay con búp bê nhỏ đưa cho anh xem "Bác cho con ôm này."
"Con cũng có! Con cũng có!" Đương Đương nói.
Mục Thiên Dương buông Đinh Đinh ra, lại ôm lấy cậu bé, hỏi: "Có cám ơn bác hay không?"
"Đương nhiên là có cám ơn a!" Hai đứa trăm miệng một lời nói.
Mục Thiên Dương sờ sờ đầu bọn chúng, ngẩng đầu hỏi: "Các em như thế nào lại gặp mặt nhau?"
Uyển Tình buồn cười một tiếng, nhìn Thiên Tuyết. Thiên Tuyết lấy tay véo cô một cái, không cho phép cô nói.
Mục Thiên Dương cười lạnh: "Cư nhiên dám đánh chị dâu em?"
"Được rồi, em sai rồi!" Thiên Tuyết kêu to, thật sự là chịu không nổi người này, từ lúc gặp được Uyển Tình ngày đầu tiên liền bất công, xem ra là muốn thiên vị cả đời. Cô ngẩng đầu nhìn Phương Trì "Đây là lão công chị... Ách, anh rể đi? Di ~ anh..." Người này nhìn thật quen mắt! Không phải cái loại quen mắt khi gặp qua ở Paris, mà là một loại khác...
Phương Trì mỉm cười, bàn tay xoa nhẹ đầu cô một chút: "Tiểu nha đầu đã lớn như vậy rồi?"
"A! Phương đại ca!" Thiên Tuyết nghĩ tới, đây không phải là bạn thân từ nhỏ đến lớn của anh cô hay sao? Thường xuyên đến nhà cô chơi, bình thường cũng thực săn sóc cô, cô khi còn bé tương đương có ba người anh trai!
Mục Thiên Dương nói với Uyển Tình: "Đây là Phương Trì, là một trong những người bạn tốt nhất của anh."
"Xin chào." Uyển Tình chào hỏi.
Phương Trì mỉm cười vuốt cằm, nhìn Mục Thiên Dương chế nhạo nói: "Hiện tại mọi sự đã đủ?"
"Đương nhiên!" Mục Thiên Dương chọc khuôn mặt Đinh Đinh một chút "Con gái của mình, đã bốn tuổi."
Đương Đương thấy anh đã quên mình, lập tức lại gần. Mục Thiên Dương không thể không bổ sung: "Đây là con trai, bọn chúng là sinh đôi."
Phương Trì bĩu môi, có chút phân cao thấp nói: "Mình có ba đứa con trai, con lớn nhất đã tốt nghiệp tiểu học."
Bọn họ gặp lại đã mấy tiếng đồng hồ, còn chưa nhắc tới phượng diện chuyện gia đình, Mục Thiên Dương nhất thời sùng bái nhìn Tôn Chí Mẫn liếc mắt một cái: "Thật có thể sinh. Chẳng qua là..." Anh nhìn về phía Phương Trì "Cậu không có con gái!"
Một chiêu giết địch! (Nguyên văn là "Miểu sát" : Giết chết địch thủ trong nháy mắt chỉ với một chiêu)
Phương Trì vẻ mặt buồn bực vỗ vỗ lưng Tôn Chí Mẫn: "Chúng ta lại cố gắng."
"Sản phụ cao tuổi sinh không được nữa." Tôn Chí Mẫn nói.
Phương Trì liếc nhìn cô một cái, làm sao nhìn ra được có tuổi a, nhịn không được đưa tay véo mặt của cô. Trong lúc nhất thời, mọi người cười ha ha.
Đám người Mục Thiên Dương hủy bỏ kế hoạch đi đánh bida, chuẩn bị uống trà nói chuyện phiếm.
Thiên Tuyết nói: "Không phải muốn đánh bida sao? Em còn chưa có học được đâu, đi thôi đi thôi..." Cô thời Đại học có đánh qua vài lần với bạn học cùng lớp, nhưng căn bản không học được gì.
Uyển Tình chưa từng đánh qua, nhưng chưa nói, miễn cho mọi người lại chế nhạo.
Mục Thiên Dương ôm thắt lưng cô: "Em có thể không?"
Uyển Tình lắc đầu.
"Chúng ta đi, anh dạy cho em."
Mọi người nhịn không được lé mắt nhìn anh: Căn bản là rắp tâm bất lương! Dạy bida thần thông, điệu bộ lại thực ám muội ~
Cả đám người trực tiếp đi tới câu lạc bộ bida gần đấy, đi nửa đường thì Văn Sâm nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành. Người này vốn nói ở nhà quản lý việc nhà, cuối cùng vẫn là không dám nói xa như vậy, đi leo núi thì tạm thời lại có việc, phải đi công tác. Hiện tại đi công tác trở về, hỏi Văn Sâm buổi tối muốn ăn cái gì.
Văn Sâm nói: "Phương Trì cùng Chí Mẫn đã trở lại, bọn em đi đánh bi da."
Mục Thiên Thành lặng đi một chút, liền vội vàng chạy tới. Mọi người tới câu lạc bộ trước đánh một hồi thì anh ta mới đến, Văn Sâm ra bên ngoài đón, thuận tiện đề cập anh không nên nói lung tung.
Lúc trước, Mục Thiên Dương, Văn Sâm, Phương Trì, Tôn Chí Mẫn đều là cao thủ. Thiên Tuyết lại không, kêu A Thành dạy cô, Mục Thiên Dương cũng hưng trí bừng bừng dạy Uyển Tình, kết quả thấy tư thế A Thành ôm Thiên Tuyết, nhất thời khó chịu, cùng với A Thành khiêu chiến, khiêu chiến xong rồi lại tiếp tục.
Mục Thiên Thành ở gần nhất, lại thấy được A Thành ôm Thiên Tuyết, cũng muốn khiêu chiến. Tôn Chí Mẫn và Phương Trì nhịn không được vì đệ đệ nhà mình lau nước mắt đồng tình một phen: Muốn kết hôn với em gái người ta, thật sự là vất vả a vất vả ~
''''''''''''''''''''
Mục Thiên Dương dạy Uyển Tình ở một cái bàn khác, hai đứa nhỏ không chịu ngồi yên, đổi tới đổi lui ở bên chân. Anh sợ giẫm lên đứa nhỏ, vội vàng ôm lấy Đinh Đinh: 'Đến, ba ba dạy con."
Dạy Đinh Đinh đánh một cây, lại dạy Đang Đang đánh một cây, đứa nhỏ nằm úp sấp lên trên bàn, chân liền không đủ đến, đứng trên mặt đất lại không nhìn tới cái bàn, thật sự là mệt chết người!
Chờ Mục Thiên Thành khiêu chiến với A Thành xong, Mục Thiên Dương đi qua chơi đùa cùng với lão Hữu, hai đứa nhỏ bị ôm lên trên bàn, nhận thức con số lăn trên quả bóng bàn, so với lớn nhỏ, bên kia ai đánh xong rồi, thì lại tới chơi với bọn chúng, thật sự vui vẻ hòa thuận.
Đến lúc trời tối, mọi người mới dừng lại, Mục Thiên Thành đấu tranh khắp nơi, bị lệnh cưỡng chế mời khách. Mục Thiên Thành nói: "Các người bạn học già hội tụ, dựa vào cái gì tôi phải mời khách?"
Đại học Mục Thiên Dương hẳn là học ở nước ngoài, tuy rằng thường xuyên chạy về quấy nhiễu mọi người, lúc đó đều quen thuộc lẫn nhau, những rốt cuộc anh là đến quấy nhiễu, bọn họ mới là cùng nhau có được không?
Phương Hướng Về bình tĩnh thuyết: "Coi như là vui quán bar."
Mục Thiên Thành lặng đi một chút, liếc mắt ngắm Văn Sâm một cái, thống khoái đáp ứng.
Buổi tối, đứa nhỏ ngủ ở trên chính chiếc giường nhỏ của mình, mọi người cũng chuẩn bị ngủ. Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình, muốn cầu hoan, Uyển Tình đột nhiên hỏi: "Chị của A Thành... Chính là mối tình đầu của anh?"
Mục Thiên Dương sửng sốt, buông cô ra.
Cô thở dài: "Em nhớ anh từng nói, người bạn tốt nhất của anh đoạt mất bạn gái của anh, lọt vào hai sự phản bội nghiêm trọng... Điều này đã giải thích, vì sao lúc trước A Thành sẽ là lái xe của anh. Là vì chị của anh ta làm chuyện như vậy, anh bất mãn?"
Mục Thiên Dương không phủ nhận, có chút xấu hổ vô cùng hỏi: "Có phải em cảm thấy anh rất ti tiện hay không?"
"Thế thì không có gì." Âm thanh của Uyển Tình nhu hòa trầm thấp, "Em để ý là... Anh đối với chị ta, còn có thể sẽ không... Có thể hay không..."
"Sẽ không." Mục Thiên Dương lập tức nói, "Cho tới bây giờ anh không thích cô ta!"
Uyển Tình ôm ấp tình cảm nghi hoặc nhìn anh.
"Từ khi anh gặt em, anh chỉ biết, anh thật sự không thích qua cô ta. Lúc anh và em cùng một chỗ, muốn cho em toàn bộ thế giới, luôn luôn không muốn người khác nhìn thấy em, một khắc cũng không rời được em. Nhìn em cười anh liền vui vẻ, nhìn em khóc anh liền khó chịu! Nhìn thấy em gần gũi với thằng đàn ông khác, anh muốn đánh người... Nhưng khi anh ở cùng một chỗ với cô ta sẽ không nghĩ như vậy. Cô ta thường xuyên cùng một chỗ với Phương Hướng Về, anh còn nhả ra khí, cảm thấy mình không cần bớt thời gian bồi cô ta thật tốt! Một tuần không gặt mặt, không gọi điện thoại, anh cũng không tưởng cô ta. Vui vẻ cùng ưu sầu của cô ta, không có liên quan tới anh, cô ta sinh bệnh muốn gặt anh, anh nói anh không rảnh, kêu cô ta chỉ cần ngủ một giấc là tốt rôì, tới sinh nhật của cô ta, anh có việc đi công tác, trực tiếp kêu Phương Hướng Về mua quà giúp đưa cho cô ta... Kết quả, cuối cùng cô ta biến thành bạn gái của Phương Hướng Về."
"Anh xứng đáng!" Uyển Tình không khách khí thuyết. Nếu anh đối với cô như vậy, cô cũng sẽ bên ngoài.
Mục Thiên Dương cười: "Uh, anh nên sống. Xứng đáng khi đó vô liêm sỉ, mới gặt được em. Em xem anh gặt được em không bao lâu liền sửa sao? Kia chứng minh lúc đó anh và cô ta không có duyên phận, cùng với em mới là trời sinh một đôi."
"Anh không biết xấu hổ!" Uyển Tình vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó lại nhào vào trong ngực của anh, lẩm bẩm nói, "Anh đừng để em có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông khác, nếu không..."
"Em uy hiếp anh?"
"Uy hiếp anh thì sao? Ai kêu anh tiền sử!"
"Hừ!" Mục Thiên Dương cười lạnh một tiếng, đưa tay ôm lấy gò má của cô, nâng cằm cô lên, để cho cô đối diện với con ngươi của bản thân. Từ góc độ này nhìn qua, hai mắt của cô xinh đẹp vô cùng, khiến cho lòng người một trận rung động. Anh không dùng sức, cô không biết là khó chịu, hay là kinh ngạc nhìn anh, giống như Scarlett chìm đắm trong lòng Thụy Đức.
"Em nhớ rõ chuyện trước kia của anh là tốt rồi, vậy Ngụy Lâm Thư, Sở Thiệu, Quản Hạo Nhiên là cái gì..."
"Tốt lắm tốt lắm!" Uyển Tình từ trong lòng ngực anh tránh ra, "Tất cả đều là dục gia chi tội! Sở Thiệu đã kết hôn, Quản Hạo Nhiên cũng đã kết hôn, không biết anh còn so đo cái gì? Còn Ngụy Lâm Thư kia... Anh... Không phải đã đem người ta thành như thế nào rồi?"
"Như thế nào? Đau lòng?" Anh mắt anh cố ý nhíu lại, thả ra tin tức nguy hiểm.
"Nếu anh không nói, em đều đã quên một số người!" Uyển Tình nói, "Em không giết người ta, nhưng người ta lại vì em mà chết, trong lòng vẫn là áy náy."
"Yên tâm đi, anh có thể đem hắn làm như thế nào."
Uyển Tình nhả ra khí, tựa vào trong lòng ngực của anh: "Vậy là tốt rồi. Chúng ta sống thật tốt là được, không cần phải xen vào người khác."
Mục Thiên Dương gật đầu đồng ý, trong lòng lại nhéo một phen mồ hôi, cách một ngày lại kêu người đi thăm dò Ngụy Lâm Thư.
Lúc ấy anh xuống tay có vẻ độc ác, làm mất công việc của hai vợ chồng Ngụy gia, sau đó mang cả nhà Ngụy gia đi... Hi vọng không có xảy ra chuyện gì mới tốt.
Cách hai ngày mới có được kết quả, Ngụy gia làm việc buôn bán trong một thành thị ở vùng duyên hải, trôi qua rất bình thường, Ngụy Gia Thư tốt nghiệp đại học, cũng trôi qua rất bình thường. Tuy rằng bình thường, tốt xấu là không gây ra mạng người, anh an tâm. Cho dù ngày đó có như Uyển Tình nói, cũng không thể trách anh.
Lại quay về C thị, Phương Hướng Về và Tôn Chí Mẫn cũng cùng đi. Hai người đến tổng bộ Tuyết thị lấy danh nghĩa khách hàng đến thăm, Mục Thiên Dương lúc này mới biết A Thành đổi nơi làm việc là tới chỗ em gái mình, nhịn không được hung hăng liếc xéo hai người một cái.
Hai người hời hợt.
"Em cho cậu ta bao nhiêu tiền lương, mà mua được cậu ta?" Mục Thiên Dương hỏi Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nói: "Tiền lương của anh ấy để ở chỗ của em, em có thể tùy ý."
Mục Thiền Dương trừng mắt nhìn cô nửa ngày, hận nói: "Nhưng là em ở nơi đó của cậu ta."
Thiên Tuyết gật đầu: "Em cảm thấy đầu tư này là hoàn toàn có thể."
"Lôi kéo!" Mục Thiên Dương nói, dừng một chút cười nói, "Làm được không sai!"
Thiên Tuyết cười đến phi thường đắc ý, đi mời Tôn Chí Mẫn giúp cô thiết kế nước hoa.
Tôn Chí Mẫn hỏi: "Cô muốn nó như thế nào?"
Thiên Tuyết nói: "Trang phục của Tuyết thị, luôn luôn gắn liền với trong sáng OL gió, lễ phục lễ hội ra mắt gần đây có một tia quyến rũ. Thiết kế nước hoa quan trọng nhất là vì nước hoa đi thông với cửa của các quốc gia, đương nhiên muốn thành người đứng đầu nước hoa có tính lâu dài, cho nên mới kết hợp với trang phục là tốt nhất. Tôi hi vọng bắt đầu mùi của nó sẽ là thanh nhã, sau đó là làm cho người ta say mê, hẳn là có một tí quyến rũ, cuối cùng là kéo dài mê người..."
"Ngô, nghe qua không sai." Tôn Chí Mẫn nhắm mắt lại, tựa hồ đã cảm nhận được loại mùi mà cô nói, "Còn tên? Cô muốn đặt tên cho nó là gì?"
Nước hoa không giống với những cái khác, bình thường là đặt tên trước, sau đó mới thiết kế nước hoa, thiết kế bao bì, quảng cáo...
"Ngô... Này còn chưa nghĩ đến." Thiên Tuyết cúi đầu trầm tư, ngón tay hạ xuống gõ gõ, "Quay đầu! Kêu nó quay đầu! Một người phụ nữ, rất bình thường rất bình thường, đi ở trên đường người khác sẽ không chú ý đến. Nhưng cô ta xịt lên loại nước hoa này, làm mọi người bên cạnh cô ta sau khi đi qua, sẽ bởi vì trên người cô ta có mùi hương mà quay đầu lại xem cô ta! Oa, kia thật sự quá tuyệt! Kêu nó là 'quay đầu' đi!"
"Tốt!" Tôn Chí Mẫn là thiên tài phối mùi hương, đã có linh cảm trong đầu, nghĩ tới phương pháp phối chế, cảm nhận được mùi mà cô muốn.
''''''''''''''''''''''''''''
Muốn để người có nhãn hiệu riêng thiết kế nước hoa riêng cho, không phải chuyện một sớm một chiều. Là một người điều chế hương có đẳng cấp cao, Tôn Chí Mẫn tự nhiên không làm riêng cho một ai, đại bộ phận tinh lực đều tập trung vào cho công ty SF của cô, nhưng bình thường cũng có khi vì người khác thiết kế nước hoa.
Thiên Tuyết hiểu được đạo lý này, cũng không thúc giục cô, đảo mắt liền làm chuyện khác. Về phần nước hoa, tùy tiện chờ khi nào thì thiết kế xong, lại không vội.
Tôn Chí Mẫn cũng không bội, bớt thời giờ làm mấy bình nước hoa cho Uyển Tình, hoàn toàn là căn cứ đặc điểm của riêng Uyển Tình làm theo yêu cầu, trong đó một lọ là chuyên dụng cho ngày đó kết hôn. Bởi vì ngày kết hôn sẽ bề bộn nhiều việc, mệt chết đi, lại là giữa hè, khẳng định sẽ ra rất nhiều mồ hôi, nhất định phải căn cứ tình huống thực tế, mới có thể để cho tân nương tử toàn bộ hành trình đều có mùi hương mê người.
Mục Thiên Dương biết cô là lấy lòng, một mặt là vì năm đó "Phản bội" nên muốn không tiếng động xin lỗi, một mặt là giúp đệ đệ của cô tránh ấn tượng xấu đi? Dù sao, anh cùng Mục Thiên Thành thường xuyên khó xử A Thành.
Anh cũng không so đo, có thể làm cho thời điểm hôn lễ của Uyển Tình hoàn mỹ, anh cầu còn không được.
Uyển Tình bình thường rất ít dùng nước hoa quá thơm. Cô không thích dùng lắm, chỉ vào mùa hè thì ngẫu nhiên phun một chút. Hiện tại có người điều phối hương bắt tay vào dạy, cô cũng nghiêm túc bắt chước. Vừa vặn Tôn Chí Mẫn để cho cô mùi nước hoa thực nhạt, Mục Thiên Dương cũng nói thích, vừa ngửi thấy liền nhịn không được thay đổi sắc mặt, cô đành miễn cưỡng "phụ nữ trang điểm vì người mình yêu", liền xức một chút.
Có lẽ vì được làm theo yêu cầu gì đó thật có thể nổi bật mị lực của cô, sau khi cô tới trường học, rất nhiều bạn cùng lớp hỏi cô dùng là nước hoa của hãng nào. Cô trước kia cũng dùng qua nước hoa, nhưng không có người hỏi qua.
Cô cười đáp: "Là một bằng hữu làm."
"Nga..." Có mấy nữ sinh vẻ mặt thất vọng, "Còn tưởng rằng là Chanel, Dior cơ! Nghe nói cậu kết hôn, lão công rất nhiều tiền a, không cho cậu mua hàng hiệu?"
Uyển Tình nở nụ cười một chút, cũng không đáp.
Mặt khác có nữ sinh hoà giải: "Kỳ thật nước hoa cùng quần áo hài bao giống nhau, cũng là có thể làm theo yêu cầu. Nếu không phải biết người điều phối, hoặc là đặc biệt có tiền, đặc biệt chú ý, bình thường cũng sẽ không làm."
Nữ sinh lúc trước kia nghe xong, vẻ mặt khó chịu: "Ta xem là loại trộn từ mấy loại cũ thôi."
Uyển Tình thiếu chút nữa phun ra vì cười, bất đắc dĩ nói: "Cậu nói là thế thì coi là đúng thế đi."
"Ngươi ——" nữ sinh bất mãn, cũng không dám làm gì khác, sợ hãi chọc tới người không nên dây vào, chỉ có thể căm giận quay đầu đi chỗ khác.
Uyển Tình bình thường rất ít cùng người tranh cái gì, cũng cũng không khoe ra lão công là ai, có bao nhiêu tiền, mọi người nghĩ đến cô dễ khi dễ, thường xuyên nhằm vào cô, cô thường cười cười xong việc. Nhưng ngẫu nhiên thản nhiên quay về một câu, luôn một bộ biểu tình, "Ta không cùng ngươi so đo" cao cao tại thượng làm người tức nội thương.
Cô ở lớp học có mấy người bạn khá thân, trong đó một người được cô mời đi làm phù dâu. Cô bạn phù dâu nói: "Uyển Tình, cậu càng ngày càng có phong cách!"
"Phong cách cái đầu a!" Uyển Tình cho tới bây giờ chưa nghe người như vậy hình dung qua nàng, nhất thời kìm không được, bốn chữ liền phá hoại hình tượng.
Bạn học cũng không để ý. Người tức giận thì tức giận a, nói lời thô tục cũng có khí chất, tỷ như Uyển Tình, tỷ như viện nghiên cứu sư phụ tỷ Mục Thiên Tuyết...
"Nước hoa của cậu thật sự rất dễ chịu, là tìm người làm theo yêu cầu?"
"Tính là như vậy đi. Bằng hữu căn cứ đặc điểm của tớ làm để tiễn tớ."
"Oa! Bằng hữu của cậu thật là lợi hại!"
"Gì chứ, có cơ hội đưa cậu một lọ." Uyển Tình nghĩ nghĩ, không bằng thỉnh Tôn Chí Mẫn làm chút nước hoa đơn giản, chờ thời điểm hôn lễ làm đáp lễ tặng cho nữ khách, có danh hào Sweet, nói ra cũng không bôi nhọ thân phận Mục Thiên Dương. Đương nhiên, tiền sản xuất nước hoa phải hỏi Mục Thiên Dương.
Cô về nhà đem chuyện này nói cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương thập phần tán thành: "Anh đang lo không biết như thế nào chuẩn bị quà tặng. Nước hoa giá cả thích hợp, hẳn là có thể khách và chủ đều vui, anh đi tìm người thương lượng một chút."
Anh cùng Tôn Chí Mẫn tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng rốt cuộc từng là người yêu, vì tránh cho Uyển Tình hiểu lầm, anh không trực tiếp tìm cô.
Phương Trì là tổng tài SF, trực tiếp giúp Tôn Chí Mẫn đáp ứng. SF ở Âu Mĩ thực nổi danh, nhưng ở quốc nội so chưa hơn được nhiều cửa hiệu lâu đời. Người đến hôn lễ của Mục Thiên Dương thì có là bao? Tặng không cũng có thể a! Có thể hỗ trợ làm quảng cáo!
Nguyên bản Uyển Tình chính là đứng ở góc độ Mục Thiên Dương suy nghĩ, cảm thấy đưa nước hoa Sweet ra là cho Mục thị mặt mũi. Dù sao loại sự kiện này trọng đại, muốn biểu hiện thực lực ra các mặt. Có thể làm cho Sweet tự mình làm nước hoa, lại còn làm quà đáp lễ, còn chưa đủ có bản lĩnh sao?
Cô còn sợ Phương Trì, Tôn Chí Mẫn không chịu lấy tiền, cảm thấy làm nước hoa đơn giản là được, dù sao quan trọng là danh hiệu của Sweet. Ai biết Tôn Chí Mẫn biết được có cơ hội để SF làm tuyên truyền, liền có động lực ngay, lập chí phải làm loại nước hoa mới. Hôn lễ Uyển Tình có nhiều thượng khách, cần đóng gói chuyên nghiệp, về sau có thể thu về những chai này, giá sẽ phi thường cao.
Mà hôn lễ qua đi, dố nước hoa này toàn cầu chỉ có số lượng một trăm bình! Về sau lại tiêu thụ, phải đợi những cái chai trước đó thu trở về.
Đương nhiên, những điều này là thủ đoạn kinh doanh.
Vì khoản nước hoa này, cô cùng Thiên Tuyết tạm thời "thu tay".
Phương Trì nói: "Số nước hoa này đặt tên là 'hôn lễ' hoặc là 'chúc phúc' đi."
"Hắc hắc... Kêu là 'hôn lễ' đi. Về sau mọi người kết hôn, đều muốn mua loại nước hoa này, chúng ta đây liền bán ra..."
Phương Trì gật đầu, sờ sờ cằm: "Lão bà của Thiên Dương này không sai a, rất là có ý tưởng."
"Anh ta là có lời." Tôn Chí Mẫn mặt nhăn nói: "Phỏng chừng là lấy được bảo vật rồi."
Nhờ Uyển Tình, Phương Trì cùng Tôn Chí Mẫn liền có thêm việc. Tôn Chí Mẫn chuyên chú thiết kế nước hoa, Phương Trì thiết kế quy trình sản xuất, còn muốn thiết kế chai lại cần tìm nhà xưởng. Nếu trong nước tìm không thấy nơi thích hợp, chỉ có thể làm tại Mỹ.
Mục Thiên Dương nhờ chuyện này cũng quan tâm hơn đến quà đáp lễ, lại chú ý chi tiết hôn lễ, cũng quyết định dùng rượu đỏ làm quà đáp lễ cho nam.
Uyển Tình liền nói ra một đề nghị nho nhỏ, lại tập tủng vào bài vở và bài tập. Tin học cấp 2 đã thi xong, còn không biết thành tích, cô hiện tại muốn cố gắng để tháng Sáu thi Anh ngữ cấp 4, bằng không thời điểm hôn lễ cũng chưa yên lòng.
Một ngày ở nhà làm xong một bộ đề bắt chước cấp 4, cô xoay xoay cổ, cầm lấy ipad bên cạnh soát weibo, nhìn thấy một cái weibo dài của bạn học, là một nhà xuất bản yêu cầu thông tri bản thảo.
Bởi vì lớp học có người viết tiểu thuyết, cho nên cô đối với phương diện này rất ngạc nhiên, liền mở ra nhìn nhìn. Yêu cầu bản thảo thông tri viết, vô luận cái dạng bản thảo gì cũng có thể, bọn họ đều phải nộp.
Uyển Tình đột nhiên nâng mi, thật sự cái gì cũng có thể sao? Nàng hay kể chuyện xưa cho Đinh Đinh Đương Đương, đã phải viết được cả quyển, gần nhất còn trên Computer viết một ít. Nếu có thể...
Ôi, cô đột nhiên thực chờ mong, lập tức rep lại: Cổ tích cũng được?
Gửi đi rồi, cô cũng không trông đợi người ta sẽ trả lời, phỏng chừng người ta sẽ nghĩ cô chỉ quấy rối đi?
Cô ôm ipad, tiếp tục lướt weibo. Một hồi, thì có rep lại, là nhà xuất bản đó rep lại.
''''''''''''''''''
Quan Bác Thu được sợi này tư tín, vốn có chút không nói gì.』 nhưng về sau điểm một cái của cô tư liệu, phát hiện cô là học Trung văn, mà còn Microblogging thượng có nhắc tới trẻ con gì gì đó, cảm thấy được có đủ sáng tác đồng thoại điều kiện, trở về cô: "Có thể. Cô đem đại cương phát đến chúng tôi trong hộp thư đi, một vòng chi nội sẽ cho cô hồi phục."
Nhà Xuất Bản bỉnh "Thà rằng giết lầm 3000, không thể buông tha một cái" nguyên tắc, có bản thảo liền thu, nhìn mới biết được. Chỉ cần chất lượng quá quan, có bán điểm tựu ra, cái khác cũng không quản. Bọn anh liền ôm một ý nghĩ: Nhỡ đâu đỏ a?
Tuy nhiên đồng thoại không phải chủ lưu, nhưng đồng thoại có một cái ưu đãi, là cho tiểu trẻ con xem. Trên thế giới này người nào tiền bạc tốt nhất kiếm? Nữ nhân cùng tiểu trẻ con! Đồng thoại thư xuất lai, có thể định hướng tiêu hướng trường học, thông qua quan hệ hảo hảo làm được. Nếu trẻ con thích, là có thể thêm ấn.
Toàn Trung Quốc nhiều như vậy trẻ con, không nói nhân thủ một bản, chia đều mười cái nhân một bản, cũng cần phải phát đại tài a! Cho nên càng không thể buông tha rồi. Tuy nhiên trước mắt có thể viết ra hảo đồng thoại nhân phi thường thiếu... Bất quá, thà rằng giết lầm 3000, không thể buông tha một cái!
Uyển tình không nghĩ tới đối phương thực hội hồi, cô cũng không biết đối phương thu bản thảo tâm lý, còn tưởng rằng nhân gia thật sự cần đồng thoại, vội vàng mở Máy tính. Chờ đợi khởi động máy thời gian, tại ipad lần trước: "Tôi hiện tại không có đại cương, chính văn cũng tất cả đều là bản nháp. Tôi đại cương lý có đoạn ngắn, muốn hay không trước phát cho cô xem xem? Đại cương chỉnh lý hảo lại cho cô."
"Hảo, chúng tôi thêm QQ tán gẫu đi."
Uyển tình thượng Máy tính bỏ thêm cô QQ, cô là Nhà Xuất Bản biên tập. Uyển tình phục chế mấy trăm chữ đoạn ngắn phát qua đi, cô xem hậu nói: "Có phần ma huyễn chủ nghĩa cảm giác a. Cô hành văn không sai thôi, cũng hảo hảo biết, trẻ con xem nên là không thành vấn đề.
"Tôi đây đem đại cương chỉnh lý hảo chia cô?"
"Ừ, nhớ rõ dụng một câu khái quát một phen đầu mối chính. Đồng thoại cho trẻ con xem, trung tâm tư tưởng tất phải chính diện tích cực hướng về phía trước, tốt nhất có phần khỏe mạnh giáo dục ý nghĩa gì, cô biết."
Uyển tình cười, đáp ứng. Hoa bán ngày thời gian viết xong đại cương phát qua đi, ngày hôm sau phải có được đáp lại, lần này đối phương cực kỳ kích động: "Cô này chuyện xưa không sai a!!! Phi thường tốt! Cùng Hollywood phim hoạt hình tựa như!"
Uyển tình nói: "Tôi thích Hollywood phim hoạt hình."
"Tôi cũng thích, cái gì Mộng Công hán, Pixar, là của tôi ái. A a a - - cô này chuyện xưa tuy nhiên không sai, bất quá có nhiều chỗ muốn thay đổi."
"Uh'm, cô nói."
"Cái này Uông Uông... Ai, chúng tôi trước tiên là nói về tên này đi. Tôi cảm thấy được Uông Uông tên này không tốt lắm, nhỡ đâu chúng tôi thư phát hỏa, nhân vật chính tên nói ra nhiều không quyết đoán a? Cô xem Doraemon, sử cố so với thần mã, tên rất trọng yếu. Cho dù là Hỉ Dương Dương, cũng là Hỉ Dương Dương, không phải mị mị hoặc là Dương Dương a ~"
"Đối." Uyển tình gật đầu, trong đầu đột nhiên có một cái linh cảm.
"Đương nhiên đương tiểu danh là có thể, cô bên trong này không phải có hai đứa trẻ con sao?"
"Đúng vậy. Tôi nghĩ tới, để cho Uông Uông đến U Linh quốc thời điểm, bởi vì sợ kêu 'Uông Uông' bị người cười nhạo, liền chính mình lấy một cái nghe qua cực kỳ khí phách tên."
"Ừ! Như vậy khả thi! Cảm giác Tiểu Cẩu Cẩu tính cách đều đã xuất lai a, loại tính cách này Chân Chân Hollywood ~ sau đó bạn nhỏ đi, lại bảo nó 'Uông Uông' đúng không?"
"Đối." Uyển tình nói, "Mọi người nghe được khẳng định hội cười nó, nhưng đối mặt Tiểu Chủ Nhân, nó hẳn không phản đối."
"Thật sự là một con chó ngoan cẩu!" Biên tập cảm động nói, "Tên cứ như vậy rồi. Mặt khác là về cẩu cẩu đến U Linh quốc, điểm này nhất định phải thay đổi. Một là U Linh quốc này cái địa danh, quá Tây Hóa, mà còn là người khác dụng quá, sự kiện phát sinh địa trọng yếu như vậy gì đó, tốt nhất là hoàn toàn nguyên sang. Còn có liền là cẩu cẩu tử điệu biến thành quỷ, càng không thể dùng. Tuy nhiên cái khác tiểu thuyết có thể viết quỷ, nhưng viết cho tiểu trẻ con gì đó, vẫn là muốn chú ý. Cô có biết, tân bản 《 Thiến Nữ U Hồn 》 lý Niếp Tiểu Thiến đều đã theo nữ quỷ biến thành hồ ly rồi... Viết quỷ phỏng chừng xét duyệt bất quá. Mà còn nhỡ đâu có người lấy đi làm phim hoạt hình, cũng không có thể làm thành quỷ, đến lúc đó tái thay đổi nhiều phiền toái a?"
"Uh'm." Uyển tình hơi chút quẫn, nguyên đến chính mình cho trẻ con tuyên dương lâu như vậy phong kiến mê tín tư tưởng a...
"Cô có thể học 《 Harry Potter 》 thôi, từ trên tường đi xuyên qua, đến chỗ thế giới kia. Chẳng thế thì học 《 Elise mộng du tiên cảnh 》, rơi xuống trên đất hạ vương quốc đi!"
Uyển tình nhớ tới, Uông Uông đã chết hậu, là bị ném vào trúc lâm vứt đi bồn khí đốt lý, đích xác có thể viết thành Tiểu Cẩu Cẩu chính mình rơi vào bồn khí đốt sau đó xuyên việt đến dưới đất vương quốc a. Đúng là, có thể hay không dạy hư tiểu trẻ con a? Nhỡ đâu tiểu hài nhìn hậu, thật sự cho rằng có thể theo bồn khí đốt, giếng nước từ từ địa phương đi đến cái kia quốc gia làm sao bây giờ?
Uyển tình đem điểm ấy băn khoăn nói cho biên tập, biên tập trầm mặc một phen nói: "Vậy cô ngẫm lại đi, sau đó đem cố sự mở đầu năm vạn chữ chia tôi. Nếu không thể tưởng được hảo, sẽ không cần xoắn xuýt, liền như vậy viết. Tiểu trẻ con xằng bậy, kia là bọn anh ba mẹ không dạy hảo, mắc mớ gì đến người khác a? Lúc tôi còn nhỏ nhìn 《 Tây Du Ký 》, cũng không có nhảy đến trong ao đi mò mẫn Kim Cô bổng, cũng không có uống say ngoạn chơi Đại Náo Thiên Cung."
Được rồi, uyển tình ăn xong.
Uyển tình tìm hơn nửa tháng thời gian, mới thay đổi ra năm vạn chữ tới, lập tức dụng bưu kiện chia biên tập, sau đó tiếp tục đem viết trên giấy bản thảo đánh tiến vào trong máy tính.
Cô không dám lộ ra, vẫn lén lút địa can. Bởi vì nếu không xảy ra, hội hảo thật mất mặt. Liền tính xuất, viết này chủng loại giống như đồng thoại cố sự cũng cực kỳ ngây thơ đi? Khẳng định hội cười rơi xuống nhân răng hàm! Mà còn cô hỏi qua biên tập, tiền nhuận bút tối đa một hai vạn, trừ phi hậu kỳ có thể thêm ấn mấy trăm vạn sách, vậy thì có tiền, nhưng đối với Mục gia mà nói, tái nhiều cũng là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể mà thôi, cho nên vẫn lại là không chỉ nói là tốt hơn.
Đem giấy bản nháp toàn bộ chuyển trong máy tính, uyển tình cảm thấy được làm xong một đại sự. Ngoại ngữ đã thật lâu không ôn tập, cô tạm thời phóng hạ bản thảo chuyện, ôm gáy sách từ đơn.
Đinh đinh Đương Đương cũng ở bên cạnh lưng từ đơn: "Hương tiêu banana! Quả táo apple! Trứng chim egg!"
Uyển tình: "..."
Quá hai ngày, Nhà Xuất Bản biên tập lại liên hệ uyển tình: "Chúng tôi quyết định ra của cô thư, tìm cái thời gian ký ước đi! Đúng rồi, cô ở đâu tòa thành thị?"
"Thành phố C."
"Khéo như vậy, chúng tôi Nhà Xuất Bản cũng tại thành phố C! Cô xem là gặp mặt đàm, vẫn lại là đem hợp đồng cho cô kí gửi qua đi?"
"Ách..."
"Gặp mặt nói đi!"
"Được rồi." Uyển tình đáp ứng, nhỡ đâu có cái gì không hiểu cũng được hỏi cô, "Khi nào thì thuận tiện gặp mặt?"
"Tùy thời đều đã có thể, tôi dù sao là công tác."
"Kia thứ sáu buổi chiều đi." Thứ sáu buổi chiều cô không có lớp, Mục Thiên dương ngày đó vừa muốn hồi thành phố A, phỏng chừng muốn buổi tối mới trở về.
Uyển tình cùng biên tập gặp mặt hậu, biên tập đối cô giật nảy mình: Này quả thực là tài mạo song toàn a! Viết sách không mấy cái đại mỹ nữ, hơi chút không xấu là có thể tên là mỹ nữ tác gia, cái này quả thực là tiên nữ cấp bậc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com