chương 20: không có nhà
sau khi tử thần số hai và vợ mình đến gần thì phát hiện ba người có hơi kỳ lạ. rõ ràng vừa rồi ba người còn nói chuyện rất hăng say, kim tiên sinh còn cư xử với hai đứa nhóc giống cô giáo ở nhà trẻ vậy.
nhưng khi bọn họ đến gần, bạn nhỏ park bo gum lại đột nhiên gọi: "cha mẹ, cha mẹ về rồi ạ!"
giọng điệu khi gọi bọn họ không giống bình thường, mà cho người ta cái cảm giác giọng điệu này không phải đang gọi bọn họ, mà là để nhắc nhở người khác.
ngay sau đó, bạn nhỏ yu jimin liền kéo kim minjeong nói: "mami, mami, con kể cho mami nghe chuyện con vịt nhỏ nhé."
thế nên, vốn là kim minjeong kể chuyện, hai đứa bé nghe, lập tức liền thành hai đứa bé líu ra líu ríu kể chuyện, kim minjeong nghe.
tử thần số hai nhìn hết cảnh này, liền cảm thấy ba người này có bí mật gì đó!
lúc này tử thần số hai chỉ biết cảm thán, thật là sống lâu thì cái quái gì cũng có thể thấy!
kim minjeong và hai đứa nhóc lại có một bí mật cơ đấy!
tử thần số hai đưa mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhóc.
hai đứa nhóc cực kỳ mất tự nhiên, mặt đỏ tới mang tai. tố chất tâm lý của bạn nhỏ yu jimin không quá tốt, nên lúc kể chuyện liền lắp ba lắp bắp.
yu jimin căng thẳng lắm. mami đã nói, không thể nói cho trẻ con bọn bé biết chuyện các người lớn đi học cách làm mami tốt.
mới vừa rồi bé và anh park bo gum cứ đòi mami kể, nên mami mới kể cho bọn bé nghe. bọn bé còn cam đoan, không được để người khác biết nữa.
mặt yu jimin đỏ ửng, lắp ba lắp bắp nói: "có một con vịt nhỏ... nó... rất muốn làm công chúa... nhưng... nhưng mà... bạn nhỏ khác nói với nó... cậu là một con vịt nhỏ... không thể làm tiểu công chúa..."
yu jimin quá căng thẳng, sắp cắn phải đầu lưỡi của mình rồi. kim minjeong thấy thế liền bế bé lên. vị thần bịa bậy không hề căng thẳng chút nào, nhưng ngược lại hai, đứa nhóc lại căng thẳng đến hỏng rồi.
bất luận là park bo gum hay là yu jimin, đều được dạy là bé nào thành thật dũng cảm mới là trẻ ngoan, mới được nhiều người thích.
mặc dù bí mật không tính là nói dối, nhưng trong suy nghĩ của trẻ con, khi đối mặt với người lớn sẽ vô cùng căng thẳng.
rốt cuộc kim minjeong cũng không nỡ nhìn con gái mình căng thẳng như vậy, liền mở miệng nói: "vừa kể cho hai bạn nhỏ chuyện chúng ta cùng nhau đến trường."
tử thần số hai nhíu mày, bọn họ từng cùng đến trường hả?
kim minjeong lộ vẻ mặt nghiêm túc, giọng cũng nghiêm túc bổ sung thêm: "mọi người cùng đi học cách làm mami tốt."
giọng điệu này, vẻ mặt này, bất luận là ai cũng sẽ không cảm thấy cô đang nói vớ nói vẩn.
tử thần số hai có loại cảm giác thế giới đột nhiên trở nên hoang đường. chẳng qua, cô ta cũng nhớ rằng bạn nhỏ yu jimin vẫn cho là mỗi ngày bọn họ đi làm sẽ giống mỗi ngày các bé đi học vậy, cho nên đại khái cô ta cũng hơi hiểu ý.
tử thần số hai mở miệng nói: "chị kể cho mấy đứa chuyện này, có kể chuyện tôi được khen xuất sắc chưa?"
kim minjeong cộng thêm hai đứa nhóc cùng nhìn sang.
áp lực của tử thần số hai rất lớn, nhưng cô ta vẫn nhớ chuyện quan trọng hôm nay, liền vội vàng nói: "chị họ xa, tôi phải thương lượng với chị về chuyện tài sản thừa kế một chút."
đương nhiên kim minjeong biết đối phương muốn thương lượng với mình chuyện chó ba đầu, nên cô đặt yu jimin xuống, rồi cùng tử thần số hai lên tầng.
sau khi hai người lên tầng, yu jimin và park bo gum liền vây quanh mẹ.
bae suzy dắt mỗi tay mỗi đứa, nói: "chúng ta qua bên kia nhé. hai đứa các con nhìn mẹ dọn cành cây được không?"
lúc vừa tới đây có đi ngang qua vườn trái cây, cô thấy cây bưởi gần tường có cành cây bị gẫy, treo nghiêng trên tường.
bae suzy cũng thật sự không xem mình là người ngoài. bae suzy thấy, vị chị họ xa này là điển hình của kiểu công chúa nhà giàu, thanh quý bức người. như thế nào cũng không giống kiểu người có thể tự mình xử lý cành cây kia.
thật ra bae suzy cũng thấy hơi kỳ lạ. trước đó chồng cô từng nói trong nhà chị họ xa có rất nhiều người, nhưng trên thực tế cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy một ai cả.
chồng cô nói, bởi vì vị chị họ xa này không thích tiếp xúc với người khác, cho nên người vệ sinh trong nhà và trông nom trẻ con đều là làm theo giờ, thoáng đến thoáng đi.
bae suzy tính toán, chờ những người kia đến thu dọn chắc phải rất lâu. dù sao cô cùng đang nhàn rỗi, mà tất cả mọi người lại là thân thích, vì vậy thuận tay giúp một vài việc cũng không sao.
thế là bae suzy dẫn theo hai đứa nhóc ra vườn trái cây phía sau.
hai đứa nhóc vui vẻ chạy đằng sau, đang đi thì yu jimin đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. bé kéo áo của anh trai, sau đó sát lại nhỏ giọng nói bên tai anh trai: "anh bo gum, quái vật lớn kia, quái vật lớn..."
park bo gum cũng đột nhiên nhớ ra, nhưng lúc này bae suzy đi đằng trước đã thấy được vườn trái cây rồi.
hai cây táo bị nhổ tận gốc, táo rơi lả tả trên đất. còn có một cây táo bị gẫy ở giữa nữa...
bae suzy lấy làm kỳ lạ, giống như có một cơn bão quét qua vậy?
mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu chị họ xa của bọn cô không cảm thấy lạ, vậy chắc là không có việc gì.
bae suzy nói với hai đứa bé: "yu jimin, bo gum, hai đứa các con nhặt những quả táo trên đất lên để ở kia được không?"
yu jimin và bo gum thấy mẹ không bị dọa sợ thì thở phào nhẹ nhõm. hai đứa nhóc cùng nói: "được ạ!"
bae suzy vén tay áo lên, bắt đầu kéo cây táo gẫy ra chỗ khác. cứ kéo rồi kéo, bae suzy lại thấy có chỗ không bình thường...
hình như cô nghe thấy tiếng ùng ục ùng ục rất nhỏ.
bae suzy dừng lại, cẩn thận lắng nghe, lại hình như không có.
bae suzy nghĩ, có thể là ảo giác.
cô chất mami cây táo gọn thành một đống ở trong góc, sau đó lại kéo những cành cây bưởi bị tróc xuống.
yu jimin vốn đang khom lưng nhặt táo, thì đột nhiên dừng lại. bé quay đầu ôm lấy tay anh trai, nhỏ giọng nói: "anh bo gum, em nghe thấy tiếng quái vật lớn rồi."
đêm qua bé cũng nghe được tiếng này, sau đó thì thấy quái vật lớn.
yu jimin nhớ rất rõ, đây là tiếng bụng đói của quái vật lớn.
park bo gum cũng căng thẳng hơn. cậu nói với yu jimin: "lá gan mẹ cô rất nhỏ. nếu mẹ nhìn thấy quái vật, sẽ bị dọa đến ngất đó."
yu jimin á một tiếng, rồi nhìn thím xinh đẹp bên cạnh. vậy thì tuyệt đối không được để thím nhìn thấy quái vật lớn đâu, nếu thím bị dọa sợ thì biết làm sao?
~~~
vườn trái cây rất yên tĩnh. bae suzy đang chuyển cành cây nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. cô chuyển cành cây đến góc bên này, luôn cảm thấy hình như bên kia vườn trái cây có tiếng động gì đó.
yu jimin lôi kéo anh park bo gum, trong mắt đều là vẻ sốt ruột. bé nhỏ giọng nói: "anh bo gum ơi, có phải quái vật lớn ở bên kia không nhỉ? tiếng động truyền đến từ bên kia mà."
park bo gum cũng đồng ý với ý kiến của em gái công chúa. cậu tức khắc đưa ra chủ ý. dù sao cậu cũng là người đã theo mami mình vào nam ra bắc mà. park bo gum lại gần nhỏ giọng nói: "em gái công chúa này, em hãy nằm trên đất rồi ôm bụng nói bị đau bụng. sau đó mẹ anh sẽ đến bế em về phòng, còn anh sẽ qua bên kia xem có quái vật lớn hay không. nếu có quái vật lớn ở đó, thì anh sẽ đuổi quái vật lớn đi."
yu jimin rất lo lắng nhìn anh bo gum, bé căng thẳng đưa tay nhỏ kéo cánh tay anh trai: "anh bo gum, hay là chúng ta đi tìm mami em..."
quái vật to như thế, yu jimin sợ một mình anh bo gum sẽ đánh không thắng. mặc dù anh bo gum dũng cảm nhất, nhưng yu jimin vẫn rất lo lắng.
park bo gum nói: "không cần đâu mà. ngày nào mami bọn mình cũng bận hết, vừa phải trông bọn mình, còn phải học cách để trông bọn mình nữa. chuyện đánh quái vật này cứ để cô làm đi. lần trước cô cũng đánh cho quái vật chạy mất mà."
"em gái công chúa, mẹ sắp qua rồi kìa!"
yu jimin vội vàng nằm trên đất, ôm bụng: "thím ơi... bụng bụng cháu đau..."
park bo gum bên cạnh cũng gọi rất khoa trương: "mẹ ơi! !"
bae suzy quay đầu lại thì thấy cháu gái ngoãn ngoãn đang nằm trên đất kêu đau bụng bụng.
cô vội vàng ném cành cây xuống, chạy nhanh tới bế yu jimin lên: "đau thế nào? thím dẫn cháu đi tìm mami cháu nhé."
bae suzy bị dọa sợ. đây là cục cưng quý giá của nhà chị họ xa đấy, lỡ có chuyện gì bất trắc, sau này biết nhìn mặt nhau thế nào?
park bo gum ở phía sau thấy mẹ đã ôm em gái rời khỏi vườn trái cây, liền thở phào nhẹ nhõm. cậu co cẳng chạy ra phía sau.
lúc đầu park bo gum còn chạy thật nhanh nhưng sau đó lại bắt đầu chạy chậm lại, bởi vì cái tiếng khò khè khò khè kia đã càng lúc càng to.
sau vườn trái cây là mấy cây mai vàng, thơm nức mũi. park bo gum cẩn cẩn thận thận giẫm lên đất, nhưng cậu đột nhiên nhớ ra hôm nay mình không mang theo lưỡi hái nhỏ.
park bo gum hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, sau đó cầm một cành cây ở dưới đất lên để phòng thân, rồi tiếp tục đi lên phía trước.
lại rẽ ngoặt, park bo gum liền thấy quái vật lớn đang dựa vào góc tường nằm ngủ.
ba cái đầu của quái vật lớn chồng lên nhau để ngủ, đồng thời phát ra tiếng khò khè khò khè.
park bo gum là anh hùng, mà hành động của anh hùng thì phải quang minh lỗi lạc, sẽ không thừa lúc người ta ngủ mà đánh người ta. thế là park bo gum đánh cành cây vào tường, phát ra tiếng động chói tai.
"quái vật lớn, mày mau thức dậy đi, tao lại tới rồi!"
"quái vật lớn! mày mau thức dậy đi!"
một cái đầu ở dưới cùng từ từ mở mắt ra, sau đó đến cái đầu ở trên, sau nữa là cái đầu trên cùng. ba cái đầu miễn cưỡng mở mắt, lộ ra tròng mắt màu vàng óng...
park bo gum là lần thứ hai nhìn quái vật lớn này ở khoảng cách gần như thế. mặc dù quái vật lớn xấu xí, nhưng con mắt của quái vật lớn lại rất đẹp.
nhưng quái vật lớn không ngẩng đầu, cũng không hề đứng dậy. nó vẫn đầu chồng lên đầu.
park bo gum hơi không hài lòng với quái vật lớn lười biếng. cậu đẩy đầu của quái vật lớn, mặc dù không đẩy được nhưng cậu vẫn nói: "quái vật lớn, mày mau thức dậy đi, chúng ta phải đánh một trận. tao đánh thắng mày thì mày phải cút đi."
quái vật lớn miễn cưỡng ngước mắt nhìn park bo gum, căn bản không hề có ý định động đậy.
ngược lại, trên người nó lại phát ra tiếng ùng ục.
park bo gum nhớ cái tiếng này, vừa rồi em gái công chúa có nói đây là tiếng đói bụng.
park bo gum nhìn quái vật lớn nằm im một chỗ không muốn đồng đậy, nói: "mày đói bụng hả?"
quái vật lớn cụp mắt, chả muốn động đậy.
park bo gum gật đầu nói: "chắc chắn là đói bụng rồi. đói bụng sẽ không muốn nhúc nhích đâu."
thế là park bo gum co cẳng chạy về một phía khác. cậu muốn bàn bạc với em gái công chúa chuyện này.
một bên khác, em gái công chúa đã được bế vào phòng khách. kim minjeong thấy bae suzy bế con gái mình về, thì tưởng rằng bé bị thương. cô nhanh chóng đi xuống từ hai tầng. sau khi cô xuống tới nơi, thì thấy yu jimin sờ lên bụng, nói: "đau bụng bụng quá..."
phản ứng đầu tiên của tử thần số hai là kiểm tra app, cô ta thấy trên app không xuất hiện tên mới thở ra một hơi.
kim minjeong ôm lấy yu jimin, thì lập tức biết yu jimin đang nói dối.
phản ứng lúc bé nói dối lớn hơn rất nhiều so với phản ứng lúc đau bụng.
mặc dù kim minjeong biết bé nói dối, nhưng cô không vạch trần mà chỉ nói: "mami xoa cho con nhé."
bởi vì tử thần số hai đã xác định không có tên, cho nên cũng không lo lắng nữa. ngược lại, bae suzy nhìn thấy mặt yu jimin đỏ tới mang tai, cơ thể cứng ngắc, nhưng hai người đàn ông lại không xem chuyện bị bệnh là chuyện quan trọng, liền vội vàng nói: "em đưa bé đến bệnh viện xem thử. đôi lúc trẻ con đau bụng có thể là vì ăn phải đồ hỏng."
tử thần số hai lại không thấy có gì không ổn, cô ta nói: "không sao đâu. chị họ xa luôn trông con bé mà, có chuyện gì thì chắc chắn cô ấy có thể nhận ra được. đúng rồi, con mình đâu?"
lúc này bae suzy mới để ý rằng con trai mình không đi theo sau, nhưng lâu đài có tường bao quanh, lại không mở cổng. cho nên cô cũng không cần lo chuyện cậu chạy quá xa.
ngay lúc bae suzy chuẩn bị ra ngoài tìm con trai, thì park bo gum chạy vào ——
"em gái công chúa, bụng của em còn đau nữa không?"
"hết đau rồi ạ." yu jimin tuột khỏi người mami.
park bo gum chạy tới, nói: "em gái công chúa, lần trước em nói trong nhà có một công viên trò chơi, cô có thể đi xem không?"
yu jimin kéo tay anh park bo gum: "mami, con dẫn cô lên tầng ba nha."
mới vừa rồi còn la đau bụng bụng, chớp mắt đã chạy được rồi à.
yu jimin kéo park bo gum lên tầng ba. lúc bé đẩy cửa tầng ba ra, đèn cảm ứng bên trong cũng bật ——
"anh ơi, mau nhìn kìa! ở đó có trượt thang á, chúng ta chơi trượt thang đi!" yu jimin vui vẻ nói.
park bo gum nhìn em gái công chúa của mình, giống như đang nhìn một đứa trẻ con vậy. cậu nói: "em gái công chúa, anh nói lên tầng ba xem công viên trò chơi là lấy cớ thôi. thật ra anh muốn nói với em là quái vật lớn ở phía sau thiệt đó."
yu jimin cũng nhớ ra rồi. sao bé có thể vì muốn cùng chơi ở công viên trò chơi với anh trai mà quên mất chuyện nghiêm trọng như vậy chứ. yu jimin nói: "vậy anh bo gum đã đánh nó chạy chưa?"
"chưa đâu, bây giờ nó đang rất đói nên không chịu dậy. chúng ta là anh hùng mà, phải coi trọng quang minh chính đại, chờ nó ăn no rồi mới đánh nó chứ." park bo gum nắm chặt nắm đấm, nói như một người lớn thực thụ.
yu jimin suy nghĩ rồi nói: "vậy bọn mình đến phòng bếp lấy ít đồ ăn cho nó nhé. trong phòng bếp có nhiều đồ ăn ngon lắm."
ở tủ trong phòng yu jimin cũng có, nhưng đêm qua bé đã lấy ra rất nhiều rồi. buổi tối bé còn phải ăn nữa, cho nên mới đến phòng bếp lấy.
park bo gum thấy trên xe ngựa công chúa bên kia, công chúa ở trên đó có một cái túi cầm tay to.
park bo gum vội vàng chạy tới, lấy cái túi cầm tay ở trong tay công chúa rồi nói: "dùng cái này đựng nè."
yu jimin phấn khích giậm chân: "anh bo gum thông minh quá!"
thế là hai đứa nhóc lại xuống từ tầng ba, tay xách cái túi cầm tay của công chúa.
lúc tử thần số hai đi ra, thì thấy con trai mình đang xách một cái túi cầm tay công chúa, liền nhịn không được nói: "bo gum, con muốn làm kỵ sĩ, chứ đâu phải công chúa."
cái túi park bo gum cầm trong tay có màu hồng. cậu hỏi mami mình: "kỵ sĩ là gì ạ?"
"là đại anh hùng cứu công chúa từ tay người xấu."
park bo gum lập tức nói: "vậy con chính là kỵ sĩ ạ."
park bo gum vừa nói câu này vừa kéo tay yu jimin, chạy xuống dưới tầng: "em gái công chúa, anh là kỵ sĩ đấy."
tử thần số hai: "..." một kỵ sĩ cầm túi công chúa màu hồng?
tuy rằng cô ta cảm thấy buồn cười, nhưng hai đứa nhỏ chơi ở nhà, cũng không phải là việc lớn gì, nên cô ta cũng không coi nó là chuyện đáng kể.
hai đứa nhỏ chơi ở nhà rất nhanh đã chạy vào phòng bếp. bởi vì bae suzy và park bo gum là nhân loại, nên bóng đen trong lâu đài tạm thời không xuất hiện. dù sao, nếu lúc xuất hiện mà gặp phải park bo gum thì còn tốt, trẻ con dễ gạt. nhưng nếu gặp phải bae suzy, cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.
thế là, phòng bếp vốn có đầy bóng đen thì giờ phút này lại yên lặng, sáng trưng không một bóng người.
mặc dù không có bóng đen cũng không có người, nhưng dụng cụ phòng bếp rất đầy đủ.
park bo gum khập khiễng đi tới. cậu mở cửa tủ lạnh thấy bên trong chứa đầy nguyên liệu nấu ăn.
thịt bò, thịt heo, thịt gà được đóng gói kỹ, còn có đủ loại rau quả nữa.
yu jimin ở bên cạnh vươn cổ, muốn nhìn những thứ có trong tủ lạnh.
park bo gum nhỏ giọng nói với em gái công chúa: "em gái công chúa, em mở cái túi ra đi, chúng ta sẽ bỏ đồ vào trong."
yu jimin nghe lời mở cái túi ra, thế là park bo gum bắt đầu lấy thịt đóng gói từ trong tủ lạnh ra. cậu vừa lấy vừa nói: "thịt này, nó có ba cái đầu, nên nhất định phải ăn rất nhiều mới no bụng được."
thế là park bo gum lấy mami hộp thịt bò đóng gói, lại lấy mami miếng ức gà, sau đó bắt đầu lấy rau: "không ăn rau sẽ không cao đâu."
rất nhanh, hai đứa đã chất đầy cả túi.
yu jimin xách thử hai túi rồi nói: "anh bo gum, cái này nặng quá nè, em không xách lên được."
park bo gum xuống khỏi ghế, so hai cái túi với nhau sau đó tự mình xách cái túi nặng hơn.
trên thực tế, hai đứa đều không xách nổi. cũng may là từ phòng bếp ra đến phòng khách đều là sàn, nên hai đứa nhóc liền kéo lê cái túi.
park bo gum đau lòng em gái công chúa nhà mình, nên đưa một tay ra giúp em gái công chúa kéo túi của bé.
~~~
phòng khách lâu đài trống không. khoảng cách từ phòng bếp đến cửa chính phòng khách rất dài. yu jimin kéo cái túi đi được một đoạn liền thở hồng hộc không đi nổi nữa.
lúc kim minjeong đi ra, thì thấy con gái đang khom lưng, tay nhỏ chống trên đầu gối. áo khoác bé cởi ra để ở bên cạnh, bên trong mặc một chiếc áo len màu đỏ rực. tay áo cuộn lên, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ mập mạp.
nhóc con ném túi sang một bên, thở hồng hộc nói: "đi... đi không nổi nữa..."
park bo gum cũng rất mệt. cậu nói: "vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát đã."
kim minjeong đi xuống, cầm cái áo khoác lên rồi ngồi xổm bên cạnh nhóc con. sau đó cô kéo tay áo của bé xuống rồi nói: "nóng cũng không được cởi áo khoác ra ngay, biết chưa?"
đối với trẻ con, một lạnh một nóng rất dễ bị cảm.
yu jimin ngoan ngoãn vươn tay, mặc áo khoác nhỏ vào.
"các con đang làm gì đó?"
"bọn con muốn mang cái này ra bên ngoài ạ." yu jimin nói rất nghiêm túc.
park bo gum bên cạnh liên tục ra hiệu bằng mắt, vì cậu sợ em gái công chúa nói lộ.
không biết túi đồ chơi của công chúa được làm bằng chất liệu gì, đóng rất kín, hoàn toàn không nhìn ra những thứ bên trong.
kim minjeong nhìn cái túi, cũng chỉ coi đồ chơi của con nít. thế là cô xách luôn cả hai túi lên rồi hỏi yu jimin: "các con muốn để thứ này ở đâu?"
bé yu jimin thấy mami thoáng cái đã xách cả hai cái túi lên, thì đôi mắt mở to. bé nói: "mami lợi hại quá đi, bọn con đều nhấc không nổi mà!"
trong mắt kim minjeong có ý cười, thuận tay nhấc bé lên rồi đặt bé ngồi trên vai mình. cô nói: "đi thôi, cục cưng chỉ đường cho mami nào."
yu jimin thoáng cái đã ở trên cao như thế liền bị dọa sợ. tay nhỏ của bé vội vàng ôm lấy đầu mami, nhỏ giọng nói: "mami thật là cao..."
đầu nhóc con kề sát bên đầu mami, bé sợ mình sẽ rơi xuống.
park bo gum bên cạnh nói: "sau này anh cũng cao như thế đó. anh có thể cao hơn cả bác nữa!"
yu jimin bị dời sự chú ý. bé nhìn về phía anh bo gum, thì phát hiện chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh bo gum. khó trách mỗi lần mami nói chuyện với bé đều phải ngồi xổm xuống, thì ra không ngồi xuống thì sẽ không nhìn thấy mặt bé đâu.
yu jimin vừa sợ vừa phấn khích, liền lớn tiếng nói: "sau này em lớn cũng muốn cao giống mami nha!"
ý cười trên mặt kim minjeong lập tức nhạt đi.
yu jimin vẫn còn nói tiếp: "đến lúc đó, em sẽ nâng mami lên, nâng cao thật cao luôn."
lúc yu jimin nói chuyện vẫn luôn ôm đầu mami. bé suy nghĩ rồi nói: "mami ơi, lúc nào con mới lớn để có thể cao như thế ạ?"
tầm mắt kim minjeong nhìn ngang phía trước, cô thở dài một hơi rồi nói: "mami cũng không biết."
cô muốn nhìn thấy bé lớn lên.
mặc dù cô đã thấy rất nhiều mối quan hệ giữa cha mẹ với con cái của nhân loại. cô biết một khi con cái trưởng thành, thì sẽ không còn đáng yêu, cũng sẽ không ỷ lại vào mình như trước nữa.
thế nhưng, mỗi lần kim minjeong nhìn thấy những nhân loại khác ở bên ngoài, liền nhịn không được mà nghĩ, yu jimin lớn lên sẽ trông thế nào nhỉ?
kim minjeong để con gái xuống. lúc cô vừa buông ra, thì được con gái đang ôm lấy đầu mình hôn bẹp một cái lên mặt. sau đó cô nghe thấy con gái bi bô nói: "mami, mami, con sẽ nói cho mami biết, mami mới là người cao nhất đó. anh bo gum ứ cao bằng mami đâu. anh ấy chỉ cao hơn có chút xíu thôi à. nhưng anh ấy vẫn là con nít, nên chúng ta sẽ nhường anh ấy, cũng không cãi nhau với anh ấy luôn."
trong suy nghĩ của yu jimin, bất kể là việc gì, mami bé mãi mãi đều là tốt nhất. cho dù không phải tốt nhất, cũng phải tranh thắng!
sau khi yu jimin nói xong, liền kéo cái túi, hết sức phấn khích đi về bên khác.
park bo gum cũng vui vẻ đi bên cạnh yu jimin. cậu nói: "em gái công chúa, anh cảm thấy hình như mami em còn cao hơn cả mami anh đó."
"đúng ạ, mami em cao nhất!" yu jimin nói.
rất nhanh, hai đứa nhóc đã kéo đồ đến chỗ quái vật lớn bên này. quái vật lớn đang đầu chồng lên đầu, lười biếng nhìn sang. sáu con mắt của nó cùng nhìn qua, rất là đáng sợ.
yu jimin bị những con mắt này nhìn thì có hơi sợ hãi. vì sợ nên bé trốn đằng sau cây táo, nhô cái đầu ra để lén nhìn quái vật lớn kia.
park bo gum nói: "em gái công chúa, em về trước đi. lát nữa chờ nó ăn no rồi, anh sẽ đuổi nó đi."
yu jimin nhìn anh park bo gum, thấy cậu chẳng sợ hãi chút nào. yu jimin cắn răng, cũng đi từ đằng sau cái cây ra, theo bên cạnh anh park bo gum. bé lắp ba lắp bắp: "em dũng cảm..."
bé kéo khóa túi ra, nhưng vì động tác này đã để lộ túi thịt bên trong nên quái vật lớn lập tức đứng lên.
cơ thể cao lớn của nó trực tiếp mang đến cảm giác áp bức cho hai đứa nhóc. hai đứa lập tức trốn ra đằng sau cây táo.
quái vật lớn bắt đầu ăn thịt, tiếng phát ra rất to. rất nhanh liền không còn tiếng động nào nữa.
đã ăn xong rồi?
hai đứa nhóc trốn đằng sau cây táo. cô nhìn em, em nhìn cô, sau đó lén nhìn quái vật lớn.
nhưng mà hai đưa mới vừa nhô đầu khỏi sau cây táo, thì đối mặt ngay với sáu con mắt vàng óng, gần trong gang tấc.
yu jimin trực tiếp bị dọa đến ngồi chồm hổm trên cỏ. park bo gum lập tức đứng chắn trước em gái công chúa, cầm một cành cây quơ quơ.
yu jimin thấy anh bo gum dũng cảm như thế, cũng vội vàng cầm một cành cây nhỏ, bắt đầu quơ.
lúc cái đầu to thật to của con chó đến gần, yu jimin vội vàng dùng tay đẩy nó ra. bé vừa đẩy vừa nói rất nghiêm túc: "mày không được cắn tao đâu, mami tao sẽ buồn đó..."
trước đó bé bị đập đầu vào bàn, mami đã rất buồn rồi, còn tìm cái bàn để tính sổ, muốn đánh cái bàn nữa.
"mày mà cắn tao, mami tao sẽ đánh mày đó nha..."
dường như chó ba đầu giống như nghe hiểu được câu này. nó nhanh chóng ngừng lại, ngồi im tại chỗ.
park bo gum suy nghĩ rồi nói: "em gái công chúa, em mau về đi."
yu jimin đưa mắt nhìn quái vật lớn. bé nghiêng nghiêng đầu nhỏ rồi nói: "hình như nó không cắn bọn mình đâu."
ba cái đầu của quái vật lớn xoay một cái, mặt hướng về phía bạn nhỏ yu jimin.
yu jimin thấy cảnh ấy thì nói tiếp: "anh nhìn đi, nó thật sự không cắn bọn mình mà."
"vì sao mày lại đến nhà bọn tao? mày mau về nhà của mày đi." park bo gum nói.
yu jimin nghe cậu nói như thế, liền kéo tay cậu rồi nói: "anh bo gum, có phải nó không có nhà không ạ?"
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com