Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 35: đau khổ

yu jimin đang ngồi viết chữ ở bên cạnh, thì nhìn thấy ảnh chụp của anh bo gum ——

"mami, mami ơi, anh bo gum kìa! sao anh bo gum bị đánh vậy ạ?"

yu jimin đau lòng đến hỏng rồi. chắc chắn lúc anh bo gum đi làm đại anh hùng, đã đánh nhau với người xấu rồi.

yu jimin đã nhận biết được không ít chữ, nhưng chữ trên trang đối với bé mà nói vẫn có độ khó nhất định.

bé lại nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng phấn khích nói ——

"mami ơi, anh bo gum lên ti vi kìa! chắc chắn anh ấy đã đánh bại kẻ xấu, làm đại anh hùng nên mới được lên ti vi đó!"

yu jimin còn chưa phân biệt được tivi với máy tính.

kim minjeong không biết vì sao đứa trẻ park bo gum này lại mất tích nhiều lần đến thế, cũng không hiểu vì sao cậu lại xuất hiện trong tin tức giải cứu trẻ em bị bắt cóc, chờ phụ huynh đón về.

theo lý thì không thể, không có khả năng tử thần số hai không cần cả đứa con mà mình nuôi lớn được?

đối với đứa trẻ park bo gum này, nói cô không có cảm tình, thì là giả. dù sao lúc trước đứa trẻ này cũng từng ăn cơm nhà bọn cô, hai đứa còn cùng dỗ cô ăn cơm nữa. . .

kim minjeong không thể xác định đây có phải là âm mưu của tử thần số hai, muốn thông qua cách này để tìm ra bọn cô hay không.

kim minjeong do dự một lúc, vẫn quyết định liệt kê những tin tức liên quan đến park bo gum.

danh sách hiện tại khớp với thông tin những đứa trẻ bị bắt cóc, nhưng lúc kim minjeong khớp đến park bo gum, thì phát hiện không thấy bất kỳ một thông tin nào có liên quan đến cậu.

nhà trẻ cậu từng học, hồ sơ nhập học trường tiểu học, hồ sơ sinh ở bệnh viện. . .

kim minjeong nhíu mày, viết "không" lên mặt sau tấm ảnh của park bo gum.

~~~

yu jimin thấy mami viết một chữ đằng sau tấm ảnh của anh bo gum, liền víu cánh tay mami: "mami ơi, bạn nhỏ khác mami viết rất nhiều chữ mà, sao anh bo gum chỉ có một chữ ạ?"

theo yu jimin, rất nhiều đồng nghĩa với rất thích, vậy một chữ nhất định là không thích rồi.

kim minjeong viết vào mặt sau tấm ảnh của những bạn nhỏ khác rất nhiều chữ, là vì thông qua internet và hồ sơ báo án trẻ mất tích của cục cảnh sát, cô mới tiến hành phân tích số liệu với nhau, rồi khớp số liệu trong hồ sơ trẻ mất tích của cục cảnh sát với hình ảnh những đứa trẻ được giải cứu trên mạng trong mấy năm này, nên tất nhiên có rất nhiều nội dung để viết.

park bo gum không có hồ sơ báo án của người thân, lại không tìm được số liệu cho thấy sự tồn tại của cậu. tuy cô biết rất nhiều thông tin của đối phương, nhưng bất đắc dĩ là trên mạng không có, nên chỉ có thể thành thật viết một chữ không.

kim minjeong nói với con gái mình: "bởi vì anh bo gum của con quá lợi hại, nên một chữ là đủ rồi."

yu jimin ồ một tiếng, ngồi cạnh mami, quạt gió cho mami: "mami vất vả rồi ạ."

sau khi kim minjeong xử lý những tài liệu này xong, thì gộp lại gửi cho đội trưởng yeom.

công việc này quả thật rất phù hợp với kim minjeong. ngoại trừ thỉnh thoảng phải đến cục một chuyến, nhưng phần lớn thời gian cô đều làm việc ở nhà. tốc độ của kim minjeong rất nhanh, sau khi làm việc xong còn có thể dẫn yu jimin ra ngoài đi dạo, rồi mua đồ ăn về nấu cơm.

trừ một điểm, mỗi lần yu jimin đi ngang qua cung thiếu niên, đều sẽ không nhịn được mà nhìn vào trong.

mỗi lần bé đều liếc nhanh một cái rồi dời đi, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ ao ước.

qua vài ngày, kim minjeong vẫn đang chú ý đến tin tức của park bo gum trên mạng. vẫn chưa có ai đến nhận cậu nhóc, nên cậu phải ở trung tâm cứu hộ, chắc một thời gian nữa sẽ được đưa vào cô nhi viện.

kim minjeong hơi do dự. cô nhìn con gái mình đang tràn trề sức sống chạy tới chạy lui trong phòng khách.

do dự một lúc, kim minjeong đi sang nhà đội trưởng yeom sát vách.

kim minjeong làm tử thần. mặc dù cô thường xuyên vào nhà người khác, nhưng đây cũng xem như là lần đầu tiên cô gõ cửa và có người ra mở cửa.

đội trưởng yeom thấy hơi kinh ngạc: "lần đầu tiên thấy cô qua đây tìm tôi đấy."

cô ấy ở lâu với kim minjeong, cũng nhận ra kỹ năng máy tính và kỹ năng sinh hoạt của người này tỷ lệ nghịch với nhau. quan hệ xã hội cũng gần như bằng không. ngoại trừ lúc ở trước mặt con gái mình thì cô còn hơi giống người một tí, chứ lúc khác, lại càng giống người máy có cái mã ngoài xinh đẹp mà thôi.

có điều cô ấy cũng xác định một chuyện, nếu không có ai dẫn dắt lừa gạt thì người này sẽ không bao giờ làm chuyện phạm pháp.

kim minjeong có hơi xấu hổ. là một vị thần, cô không hề có thứ kinh nghiệm này: "tôi muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện."

đội trưởng yeom lấy làm lạ: "cô nói đi, giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp."

park bo gum ngồi ở trong góc, đã mấy ngày không ăn không uống. đã có mấy vị bác sĩ đến rồi, nhưng đều không cạy miệng của cậu ra được. cậu chỉ im lặng ngồi trong góc đó, mặc quần áo của trạm cứu hộ. thân thể thiếu niên rất gầy, quần áo mặc trên người cậu rộng thùng thình.

lúc park bo gum bị người xấu bắt đi, cậu mới phát hiện ra cậu sẽ không chết, bị thương cũng sẽ lập tức lành lại.

tiểu thiếu niên không biết vì sao lại vậy, nhưng trong tiềm thức cậu lại biết không thể để cho bất kỳ ai biết được chuyện này.

cậu tự phong bế chính mình.

người của trạm cứu hộ cũng rất đau đầu, cứ thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất. đứa bé xinh xắn như thế, là một cậu bé khỏe mạnh, cha mẹ nuôi lớn được thế này nhất định cũng đã hao hết tâm huyết. bọn buôn người đáng chết! cũng không biết khi nào cha mẹ mới tìm tới.

rất nhanh đã có cảnh sát đến, nói là đã tìm được người thân. cảnh sát trẻ tuổi đi vào thì thấy dáng vẻ gầy trơ cả xương của đứa bé, liền thấy đau lòng. cô ấy vươn tay, nói: "tìm được người thân của cháu rồi, cùng chú qua đó xem bọn họ một lúc có được không?"

những đứa bé gặp phải tình huống này, nếu quả thật có người đến nhận, cũng được xem là một chuyện tốt.

park bo gum không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên.

đội trưởng yeom nhớ lại những lời bạn nhỏ yu jimin đã lén nói với cô ấy lúc cô ấy chuẩn bị đi, thế là nói: "em họ xa của cháu nói, bé ở nhà đợi anh trai đại anh hùng..."

park bo gum nghe được câu anh trai đại anh hùng, thì lập tức đứng lên, đi theo đội trưởng yeom ra ngoài.

đội trưởng yeom nghĩ trong lòng rằng, xem ra thật sự có quen biết, bằng không cũng không đến mức chỉ mới nói một câu kia, mà cậu nhóc đã đồng ý đi theo.

đội trưởng yeom làm thủ tục, sau đó dẫn người về nhà. lúc đang đi trên hành lang, thì cô ấy thấy có một cái đầu nhỏ ló ra ở tầng trên: "là anh bo gum về rồi ạ?"

khoảnh khắc nhóc con nhìn thấy người, liền rụt đầu về. sau đó bé chạy bịch bịch bịch xuống, vui vẻ gọi: "anh bo gum..."

park bo gum lập tức đón lấy em gái công chúa đang nhào tới, nhỏ giọng nói: "em gái công chúa, anh không còn cha mẹ nữa..."

yu jimin bị dọa sợ, sự vui vẻ trên mặt lập tức chuyển thành sốt ruột: "anh bo gum..."

đến bây giờ đội trưởng yeom mới thở ra một hơi, xem ra là thật sự quen biết. phản ứng này của hai đứa trẻ nhất định sẽ không thể là lừa người khác được.

kim minjeong vẫy vẫy tay, ý bảo mấy người bọn họ đi lên.

yu jimin kéo tay anh bo gum rồi nói: "anh bo gum, anh cao lên nhiều nha."

park bo gum ừ một tiếng, vẫn im lặng trầm mặc, giống như đã mất đi hứng thú nói chuyện.

lúc yu jimin về đến nhà, lập tức dời một cái ghế ngọc xinh đẹp cho park bo gum.

trong nhà yu jimin có hai chiếc ghế ngọc thấp thấp, thích hợp nhất cho trẻ con ngồi. yu jimin bưng không nổi, nên kim minjeong đã đục rỗng ở giữa cho bé, để bé thuận tiện xách chạy khắp nơi, phần ở giữa kia vừa vặn có thể dùng để trang trải cho những bữa ăn.

mỗi lần đội trưởng yeom tới nhà, đều phải cảm thán một câu: "nếu đây là ngọc thật, nhà cô liền giàu to rồi."

yu jimin dời cho park bo gum một cái ghế. hai đứa ngồi trên ghế, yu jimin lại đầy nhiệt tình vào phòng bếp bưng một chén cháo ra: " anh ơi, đây là cơm em nấu đó."

nấu cơm rất đơn giản, chỉ cần đổ gạo vào, rồi đổ nước vào, sau đó ấn nút là xong.

park bo gum đã mấy ngày chưa ăn gì. vốn là cậu đang ăn không vô, nhưng yu jimin cứ nhìn cậu: "anh bo gum ơi, anh ăn chút đi. bây giờ em biết nấu cơm rồi đó nha."

trong nhà không có đồ ăn vặt, không có bánh bích quy nhỏ, cũng không có những món ngon. yu jimin chỉ có thể dùng cơm mình tự nấu để chiêu đãi đồng bọn nhỏ mà mình thích nhất.

park bo gum nhìn em gái công chúa, lại nhớ tới mami... những lời người kia nói, thì thấy vô cùng khổ sở.

thì ra mami của em gái công chúa không phải là mami ruột của bé. mami ruột của em gái công chúa không cần bé nữa, nhưng mami hiện tại của em gái công chúa lại thà không làm tử thần nữa, cũng muốn bảo vệ em gái công chúa.

trong suy nghĩ của park bo gum, mami hiện tại của em gái công chúa mới thật sự là đại anh hùng.

cậu khổ sở đến hỏng rồi. trước đây cậu còn cảm thấy dì kim không thích nói chuyện, không thích cười, là một mami xấu...

trong đầu yu jimin còn đang nghĩ đến những lời anh bo gum nói, anh bo gum nói không còn cha mẹ nữa.

chuyện này rất buồn. yu jimin còn quá nhỏ, bé chỉ có thể lúng ta lúng túng đối xử tốt với anh bo gum, chứ không biết nên an ủi cô ấy thế nào.

hai người lớn bên ngoài đang nhìn tình huống bên trong, đội trưởng yeom liền nhịn không được nói: "con gái cô thật sự quá hiểu chuyện, dạy thế nào vậy?"

kim minjeong tích chữ như vàng, nhưng trên mặt vẫn có vẻ kiêu ngạo khi được khen: "tự học thành tài."

đội trưởng yeom: "cô cứ đắc ý đi."

chẳng qua cô ấy vẫn nhớ tới việc chính: "sau này cô định một mình nuôi hai đứa bé à?" người chị em này nuôi một đứa đã rất khó khăn rồi, nuôi hai đứa, là vấn đề rất lớn.

kim minjeong nói: "trước cứ nuôi đã, chuyện sau này thì sau này nói."

cô về phòng mình, xóa thông tin hiện hữu của park bo gum, để người khác không điều tra ra được park bo gum đã từng phải ở trong trạm cứu hộ.

toàn bộ quá trình, park bo gum không dám nhìn kim minjeong, chỉ yên tĩnh ngồi đợi.

còn một vấn đề nữa, nhà bọn cô chỉ có hai phòng ngủ, cho nên park bo gum chỉ có thể ngủ cùng phòng với kim minjeong.

vì đương nhiên kim minjeong sẽ không để park bo gum ngủ cùng phòng với con gái mình. nếu đây thật sự là một cái bẫy, chẳng phải con gái cô sẽ gặp nguy hiểm ư?

vào buổi tối, kim minjeong cũng không thật sự nhắm mắt ngủ, cô phải luôn luôn đề phòng chuyện bất trắc có thể xảy ra.

tiểu thiếu niên ngủ bên cạnh bỗng nhỏ giọng nói: "cháu xin lỗi ạ..."

kim minjeong: "nếu cháu thật sự muốn xin lỗi chú, không bằng nói cho chú biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cháu vậy?"

"mami cháu không cần cháu nữa, bà ấy khiến cho mẹ cháu cũng không cần cháu luôn..." giọng park bo gum rất bình tĩnh, lúc nói về chuyện này đã không còn khóc nữa.

cậu giống như một đứa bé đã phải chịu một vết thương rất lớn, thật sự trưởng thành rồi.

kim minjeong không thay đổi sắc mặt: "nói điểm chính."

park bo gum bị sự lạnh lùng của kim minjeong làm cho hoảng sợ, sau đó vội vàng nói: "cháu lén nghe được mami nói chuyện với một người khác, rằng em gái công chúa chỉ có thể sống đến năm mười bốn tuổi. sau đó mami ruột của em gái công chúa vì muốn cứu cha của em gái công chúa, đã trao đổi với mami cháu, không biết vì sao lại biến thành tám tuổi ạ..."

kim minjeong hơi sửng sốt. mười bốn tuổi? không phải tám tuổi ư? lúc trước cô từng xem rất kỹ, là tai nạn xe cộ năm tám tuổi.

nếu park bo gum không nói dối, vậy thì số kiếp của yu jimin năm tám tuổi đã bị nối với người người khác, mười bốn tuổi mới là quẻ khảm* thật sự của bé.

(*quẻ khảm: một quẻ trong bát quái, nghĩa là hõm vào, là hiểm hóc.)

kim minjeong nhanh chóng phản ứng lại. lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của park bo gum là bae suzy, cô đã thấy ngày và nguyên nhân tử vong của cô ta rất giống yu jimin. lúc ấy cô cho là họ xảy ra chuyện cùng một lúc. nhưng bây giờ kim minjeong nghĩ lại, cái ngày mà yu jimin tử vong, thực tế là bae suzy. mà tử thần số hai làm tất cả những chuyện này cũng có nguyên nhân.

lúc trước cô chỉ biết tử thần số hai chắc chắn đã nhúng tay vào chuyện của yu jimin, nhưng cô không ngờ tử thần số hai lại hợp tác với mami ruột của yu jimin. vì thế có thể hiểu được tại sao trước giờ cô vẫn không điều tra ra được vì sao hệ thống lại xảy ra bug.

thì ra đó không phải bug, mà là hệ thống giao dịch ngầm mà tử thần số hai tiến hành.

park bo gum nhỏ giọng nói: "chú đừng nói cho em gái công chúa biết được không ạ? cháu sợ em ấy buồn."

park bo gum nghĩ, khi biết mami mình không phải như mình nghĩ, thì thật sự rất khó chịu.

kim minjeong nhìn thoáng qua đứa trẻ rồi mở miệng nói: "chú sẽ không nói với em ấy."

theo kim minjeong, nhóc con đã là con gái cô. yu jimin có cha mẹ ruột đã biến mất không còn vết tích. đây là yu jimin được cô dùng thùng cát ở sân chơi xách về, và là con gái cô.

tử thần có thời gian và tuổi thọ vô tận, nên trong nhận thức của cô không hề có thứ gọi là huyết thống, cũng không có kiểu suy nghĩ nhất định phải di truyền gen của cô cho thế hệ sau. vì dù sao gen của cô sẽ luôn tồn tại lâu dài.

trong suy nghĩ của kim minjeong, đứa bé đã gọi cô là mami, ỷ lại vào cô, mỗi ngày đều nói sau này sẽ bảo vệ cô thì chính là con của cô.

kim minjeong thở dài, nhìn park bo gum bên cạnh. chắc cu cậu còn chưa biết chuyện của mẹ mình, kim minjeong cũng không định nói cho cậu biết.

hà tất phải cuốn một đứa bé vào thế giới của người lớn.

nếu như có thể, cô cũng không hy vọng bất kỳ kẻ nào cuốn con gái cô vào chuyện này.

kim minjeong vươn tay, vỗ vỗ cái chăn bên cạnh để trấn an: "ngủ đi, sau này cứ ở chỗ bọn cô trước đã, nhưng không được có ý đồ liên lạc với mẹ cháu."

park bo gum dạ một tiếng, hẳn là nghe lọt tai.

kim minjeong đột nhiên nhớ ra thân phận bán thần của đứa bé này. mặc dù bây giờ cậu chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng nếu cậu thức tỉnh vào một ngày nào đó, thì sẽ trở thành cái bia ngắm lóa mắt trong thế giới loài người này. thế là kim minjeong ngồi dậy, lấy một chiếc đồng hồ đeo tay ra, rồi đeo lên cổ tay của park bo gum: "chỉ cần ở cùng một chỗ với bọn chú, thì không được tháo chiếc đồng hồ này xuống."

park bo gum nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đẹp mắt ấy. trên tay dì kim cũng có một chiếc, còn trên tay em gái công chúa là một chiếc vòng xinh xắn.

cô bé được đeo vòng tay xinh xắn, cậu bé thì đeo đồng hồ. cô cho mình cái này, có phải đã xem mình là người một nhà rồi không?

tiểu thiếu niên đã lưu lạc mấy ngày nay, phải trải qua cuộc sống không có nhà để về, không có ai yêu thương. bất luận có lợi hại bao nhiêu đi chẳng nữa thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa bị bỏ rơi. park bo gum sát lại gần dì kim, từ từ ngủ thiếp đi.

~~~

tuy nghèo, nhưng tử thần đại nhân không cảm thấy gì liền có cả con trai lẫn con gái: "..." cuộc sống thật là vô thường.

~~~


park bo gum dựa sát vào mami của em gái công chúa. mặc dù trong lòng cậu vẫn rất đau khổ, nhưng cũng dần ổn định.

tâm trạng của kim minjeong bên cạnh lại không tốt được như vậy.

đợi sau khi park bo gum ngủ thiếp đi, kim minjeong nhìn cậu nhóc đang nằm co quắp bên cạnh, nhíu mày rồi cách xa ra một chút.

đêm lạnh như nước, nơi xa truyền đến từng đợt tiếng mèo kêu, vừa chói tai vừa đáng ghét. trước đây cô không hề biết buổi tối còn có âm thanh đáng ghét như thế.

kim minjeong trợn tròn mắt, vẫn không ngủ được. cô không ghét đứa bé này, nhưng cũng không quá thích.

kim minjeong lại quay đầu nhìn đứa bé bên cạnh. do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn từ từ ngồi dậy, sau đó lấy một tấm kính sạch sẽ từ phía sau, rồi cuộn cả tiểu thiếu niên và chăn trên giường lại, đặt trên tấm kính.

kim minjeong lại trải lại giường, nằm lên, lúc này mới thấy dễ chịu hơn nhiều.

trừ con gái của mình ra, cô rất ghét những sinh vật biết hô hấp khác sát quá gần mình, nhất là khi ngủ.

trên giường chỉ còn một sinh vật biết hô hấp, kim minjeong thở ra một hơi, nhắm mắt lại. lúc này cô mới dễ dàng ngủ thiếp đi.

sáng hôm sau, lúc kim minjeong thức dậy thì nghe được tiếng thì thầm bên ngoài. tiếng rất nhỏ, nhưng thính lực của cô lại khác người thường, nên vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ đó. kim minjeong đi tới sát cửa, thì ra là con gái và park bo gum đang nhỏ giọng nói chuyện trong phòng bếp ——

"phải rửa cái này sạch sẽ trước nè —— "

"anh bo gum, anh đừng làm nhanh thế. anh xem em rửa thế nào, anh rửa lại y vậy. em rửa rau sạch lắm đó..."

"anh bo gum ơi, đêm qua em đã suy nghĩ cả đêm, về sau mami em sẽ là mami anh nha. trước đây chúng ta cũng đã nói, chúng ta phải chia sẻ mami mà!"

"bây giờ mami của chúng ta không có tiền, cho nên chúng ta phải nấu cơm cho mami ăn mỗi ngày. lúc ăn cơm anh nhất định phải khen mami nấu ngon nha. bởi vì mami cũng rất vất vả, nếu nói không ngon mami nhất định sẽ buồn đó."

"lúc anh ăn cơm, hãy nghĩ đến những món chúng ta ăn trước đây ấy, như thế sẽ ăn rất nhanh nha."

sau khi yu jimin nói một tràng, rốt cuộc cũng nghe được park bo gum nói: "nhưng bây giờ anh không có cha mẹ để chia sẻ với em đâu."

yu jimin nói: "không sao mà, mami em sẽ vẫn là mami anh. anh đừng buồn nữa, sau này mami em cũng sẽ yêu thương anh."

kim minjeong lạnh mặt đứng sau cửa, yên tĩnh mấy giây.

yu jimin ôm lấy mặt anh bo gum, nghiêm túc nói: "bây giờ anh mới tới nhà em, nên có đôi lúc mami sẽ không thích ôm anh, không thích hôn anh, nhưng không có nghĩa là mami không thương anh. chờ thêm một thời gian nữa, mami sẽ ôm anh, hôn hôn anh nữa —— "

kim minjeong: "..."

park bo gum suy nghĩ, rồi ừ một tiếng. nhưng yu jimin rất mong muốn anh bo gum cũng nhanh chóng có được sự yêu thương của mami bé, cho nên bé tiếp tục nghiêm túc nói với anh bo gum: "mami là mami đơn thân nên nuôi chúng ta rất không dễ dàng, chúng ta phải yêu mami thật nhiều mới được nha."

vẫn chưa có ai nói cho yu jimin biết con ruột với không phải con ruột là có nghĩa gì. nên theo yu jimin, mami là mami.

lúc kim minjeong đi ra, yu jimin liền chạy tới: "mami, mami ơi, anh bo gum không có bàn chải đánh răng ạ, làm sao bây giờ nha?"

buổi sáng phải đánh răng. lúc yu jimin đánh răng mới nhớ ra anh bo gum không có bàn chải đánh răng.

kim minjeong nhìn park bo gum vẫn đang mặc trên người bộ quần áo đồng phục của trạm cứu hộ. cậu nhóc đâu chỉ không có bàn chải đánh răng, cậu còn chẳng có cả quần áo và giày để thay giặt nữa...

"chờ ăn sáng xong rồi ra ngoài mua, đến lúc đó sẽ mua quần áo và giày cho mấy đứa." yu jimin đã có quần áo thay giặt, nhưng không được nhiều. bây giờ park bo gum có quần áo mới để mặc, nên đương nhiên con gái cô cũng phải có.

mắt yu jimin sáng rực lên: "con thích quần áo mới nhất!"

sau khi bé nói xong, liền dâng đồ đã rửa sạch như dâng vật quý, đặt dĩa rau vào mâm đưa cho kim minjeong nhìn: "mami ơi, mami mau nhìn nè, con với anh bo gum cùng rửa đồ ăn đó."

kim minjeong thấy con gái cười đến vui vẻ, thì nhịn không được liền xoa đầu con gái rồi khen: "bé yu jimin giỏi lắm."

lúc này yu jimin cũng kéo park bo gum tới: "mami ơi, anh bo gum cũng rửa nữa." ý là sao mami không xoa đầu anh bo gum.

park bo gum ngẩng đầu nhìn dì kim. đôi mắt tiểu thiếu niên không trong veo thấy đáy như yu jimin, có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian này cậu đã trải qua rất nhiều chuyện.

kim minjeong nhìn hai đứa bé, thế là cũng xoa đầu park bo gum rồi nói: "cháu cũng rất ngoan."

"mami định làm mì sợi, các con muốn ăn bao nhiêu?"

"con muốn ăn một chén ạ." yu jimin duỗi một đầu ngón tay ra đếm.

park bo gum nói theo: "cháu cũng muốn ăn một chén ạ."

"vậy mami nấu ba chén." kim minjeong nói. đây cũng xem như là lần đầu tiên cô nấu mì, nhưng cô không hề hoảng hốt. vừa rồi lúc ở trong phòng cô có tìm giáo trình làm mì sợi. cô ắt phải thay đổi hình tượng mami không biết nấu cơm trong suy nghĩ của con gái thôi.

mì sợi không phải là một món phức tạp, cứ dựa theo giáo trình trên mạng mà làm ——

đun sôi nước, bỏ mì vào, rồi đến rau, sau đó vớt ra.

làm liền một mạch.

kim minjeong đặt mami chén mì lên bàn, nhìn con gái bảo bối của mình với vẻ mong đợi.

yu jimin gắp ăn một miếng trong ánh mắt mong đợi của mami, rồi nhắm mắt lại. sau đó bé ăn từng miếng một, nên chỉ một lúc sau đã ăn xong. nhóc con thở ra một hơi, nhìn cái chén mình đã ăn sạch sẽ, thì đặc biệt vui vẻ nói: "mami ơi, con ăn no rồi ạ."

park bo gum gắp hai đũa, khó khăn nuốt xuống. cậu nhìn em gái công chúa bên cạnh, rồi tiếp tục ăn.

kim minjeong cũng bắt đầu ăn. mới vừa đút vào miệng, kim minjeong liền muốn nhổ ra, nhưng vẫn nhịn được. bây giờ trong nhà lại có thêm một đứa bé phải nuôi, tiền càng không đủ dùng. ăn sáng ở nhà, có lẽ cũng chỉ mất hai đồng. bọn cô không thể ra ngoài ăn được, ra ngoài ăn tùy tiện cái gì đó đã mất mười mấy đồng rồi.

tử thần đại nhân tính toán trong đầu mất một lúc, lại miễn cưỡng nuốt mì sợi mình nấu vào.

sau khi ăn sáng xong, kim minjeong dẫn hai đứa bé ra ngoài mua đồ. trên đường phố vẫn có không ít người. kim minjeong nắm tay con gái yu jimin, còn yu jimin nắm tay park bo gum thật chặt: "anh bo gum ơi, lúc nhiều người thế này, anh đừng chạy lung tung nha. anh phải luôn nắm tay em đó."

park bo gum gật đầu, thế là ba người cùng vào một cửa hàng quần áo trẻ em.

quản lý cửa hàng là người làm ăn, người làm ăn đều có một đôi mắt nhạy bén. cô ta vừa thấy kim minjeong thì đã biết cô là kẻ có tiền, lập tức nhiệt tình ra đón: "chào cô, xin hỏi cô muốn mua quần áo cho con ạ? cửa hàng chúng tôi vừa có hàng mới về, rất được trẻ con ưa thích."

quản lý cửa hàng vừa nói vừa cầm mấy bộ quần áo tới, ướm thử lên người park bo gum hai lần.

"giống như kiểu này, đang trong thời gian giảm giá 90%, giảm giá xong còn chưa đến 300 đâu ạ."

yu jimin vốn bị quần áo xinh đẹp bên cạnh mê hoặc ánh mắt, bây giờ nghe được giá cả, bé lập tức không muốn mua nữa: "mami ơi, quần áo của con đủ mặc rồi mà."

park bo gum cũng biết hiện tại dì kim không có tiền, thế là nói theo: "cháu cũng có quần áo để mặc. cháu mặc bộ này là được rồi ạ."

người chủ gia đình kim minjeong nhìn hai đứa bé, rồi vẫn mua. tuy cô hơi nghèo, nhưng không thể để con nghèo theo được.

mua quần áo rồi lại mua giày. kim minjeong tính toán, tiền lương phải đến tháng sau mới có, cô thật sự cần tiết kiệm hơn.

yu jimin sờ lên quần áo đẹp, rồi quyết định tạm thời không mặc. bé sẽ giữ lại để sau này đến trường đi học, bé lại có quần áo đẹp để mặc.

phải mấy tháng nữa yu jimin mới được đi học, nhưng không ngờ, mấy ngày sau đội trưởng yeom đã đến tìm kim minjeong ——

"tôi có một người bạn đang dạy ở trường dành cho con cái của lao động nhập cư. hai đứa bé nhà cô cứ qua đó đi học trước, đỡ phải ở mãi ở nhà, sau này sẽ không theo kịp chương trình học. đợi đến khi nhà của cô làm xong thủ tục, lại đưa bọn chúng đến trường tiểu học sơn trà sau."

kim minjeong hơi do dự.

đội trưởng yeom nói ra lo lắng: "dù sao cũng có hai đứa, đi học có bạn cũng sẽ không bị bắt nạt. đến lúc đó, ban ngày cô sẽ có thời gian đủ nhiều để kiếm thêm tiền. chờ thủ tục xong, mỗi tháng cô còn phải trả hơn 5000 cho chỗ vay. tiền lương hiện tại của cô còn chưa đủ trả cho chỗ vay nữa là."

yu jimin ló đầu ra từ căn phòng phía sau: "mami, mami ơi, con và anh bo gum cùng đi học ạ."

tuy rằng kim minjeong không nỡ, nhưng đội trưởng yeom đã nói đúng một câu. hiện tại cô có hai đứa, park bo gum còn lớn hơn yu jimin một tuổi. nếu bọn chúng cùng đến trường, yu jimin đương nhiên sẽ không bị bắt nạt.

mặc dù như thế, nhưng kim minjeong vẫn nghiêm túc dặn dò hai đứa: "nếu gặp phải đứa trẻ hư ở trường, nhất định phải nói cho mami biết đó. mami sẽ xử chúng, biết chưa nào?"

yu jimin gật đầu, giống như người lớn mà ôm lấy mami an ủi. thật ra bé cũng không nỡ xa mami, nhưng bé không biết kiếm tiền, nên mami phải đi kiếm tiền ——

yu jimin đi theo mami mỗi ngày, mới biết rằng thì ra ăn cơm phải trả tiền, uống nước phải trả tiền, quần áo phải trả tiền, giày phải trả tiền. đụng vào cái gì cũng đều cần tiền, nhưng bé lại không hề biết kiếm tiền.

yu jimin ôm đầu mami, nhỏ giọng gọi: "mami ơi..." nếu thứ gì cũng không cần tiền thì tốt rồi, bé sẽ có thể ở nhà chơi cùng mami mỗi ngày.

sau khi kim minjeong không nỡ xa con gái bèn ôm lấy con gái, thì thấy yu jimin cũng đẩy park bo gum tới. giống như đang nói, mami ơi, đây cũng là đứa trẻ nhà mình, mami cũng phải ôm nữa.

thế là kim minjeong cũng ôm park bo gum, ôm một cái thật nhanh.

yu jimin kéo park bo gum đi vào trường học, nhỏ giọng nói với anh bo gum của mình: "mami là như vậy đó. anh phải chờ một thời gian, vì lúc đầu mami cũng đâu có ôm em. mami hay ngại, nên sau này mới bằng lòng ôm em đó."

yu jimin cũng cảm thấy mami không tốt với anh park bo gum như tốt với bé, cho nên mới đặc biệt nói với park bo gum về chuyện trước đây.

yu jimin cũng không hề cảm thấy mami làm không đúng, bởi vì mami chính là hay ngại như thế mà. trước đây lúc bé mới về nhà, muốn mami ôm một cái, mami còn đặt bé trong thùng, hoặc dùng thứ gì đó bao lại mới chịu nhấc bé lên.

mami thường hay xấu hổ, nhưng hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi. ôi, yu jimin nhìn anh bo gum, thầm nghĩ. nếu anh bo gum ôm và nói nhiều với mami hơn, mami chắc chắn cũng sẽ tốt với anh bo gum...

yu jimin nói lời thấm thía: "anh bo gum ơi, anh phải nói chuyện với mami nhiều lên nha. mami đơn thân nuôi con không dễ dàng đâu."

câu "mami đơn thân nuôi con không dễ dàng đâu" là câu mà dì yeom thường xuyên nói, yu jimin nghe mấy lần liền học được.

park bo gum ừ một tiếng. hai đứa bé, đứa vào lớp một, đứa ở lớp hai, cô giáo đã đợi ở lớp.

so với trường học lúc trước, trường học này có park bo gum nên yu jimin thả lỏng hơn nhiều. chỉ là ở trường này không thể gặp được bạn nhỏ dùng năm đồng tiền tiêu vặt mỗi ngày để được làm bạn gái của park bo gum.

bây giờ yu jimin mới hiểu, trước đây bọn bé đã để mất một khoản tiền rất lớn.

lúc cô giáo lên lớp, yu jimin nhanh chóng nhận ra cô giáo lại giảng nội dung mà bé đã học từ trước.

yu jimin nghe một lúc liền thấy nhàm chán, nhìn ra ngoài cửa sổ. bé thấy bên ngoài có một bà cụ kéo một bao rác, trong tay cầm một cái kìm sắt, đang nhặt đồ trong bao.

yu jimin ngóng đến giờ tan học. sau giờ học, yu jimin liền chạy ra sân, thấy bà cụ kia dùng kìm sắt nhặt những chai nhựa mà bọn trẻ vứt trên sân, rồi bỏ vào trong cái bao của mình.

yu jimin đi đến trước mặt bà cụ, tò mò hỏi: "bà ơi, bà nhặt mấy thứ này để bán lấy tiền ạ?"

bé nhớ lúc còn rất rất nhỏ, bé đã từng cùng người khác đi nhặt giống thế này.

park bo gum đi theo bên cạnh yu jimin, một tấc không rời, nhưng cậu không còn thích nói chuyện như trước nữa.

bà cụ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

yu jimin đi theo: "bà ơi, cái này bán lấy tiền ở đâu ạ?"

bà cụ nhìn cô bé rồi trả lời: "ở ngoài trường học có một trạm phế phẩm đấy."

sau khi yu jimin nghe xong liền quay đầu, kéo park bo gum chạy ra ngoài trường học.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com