Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Thần phật

Hiện tại Thôi Dã đã biết vì sao cậu muốn lặng lẽ đi vào.

Người xem náo nhiệt vây kín hai bên, ở chính giữa lại có một đám nam tử thành niên cảm thấy không phục, như hổ rình mồi nhìn về phía những người có thể vào Bất Tầm Thiên. Nếu có kẻ dám làm loạn ở đây sợ là bọn họ còn nhảy dựng lên sớm hơn cả hộ vệ canh cửa.

Cho nên Mạnh Tích Chiêu phải dẫn Thôi Dã đi đường vòng, men theo đường tắt ở sườn Đông. Cậu vừa đi vừa giới thiệu: “Hai mảnh đất ở đây đã được ta sai người mua đứt, cho người canh gác cẩn thận, người bình thường không thể lại gần.”

Đường tắt không dài, mới đi vài bước bọn họ đã đến cửa phía Đông. So với cửa chính to lớn và uy nghiêm thì cánh cửa này tuy không bằng nhưng lại được làm bằng chất liệu rất tốt. Dùng hẳn gỗ tử đàn làm cửa, những chi tiết đều được dát vàng mạ bạc. Hai bên hông, một bên khắc hình Phục Hy, một bên khắc hình Nữ Oa.

Khụ, trọng điểm là cả Phục Hy lẫn Nữ Oa đều là đầu người thân rắn.

Thôi Dã bình tĩnh đánh giá cánh cửa này, Mạnh Tích Chiêu giả vờ như không nhìn thấy hắn chợt dừng lại, tiếp tục nhiệt tình dạt dào giới thiệu: “Cửa nằm ở phía Đông này mang ngụ ý tử khi đông lai*. Ta hổ thẹn không phải người văn hoá gì, để vậy cũng vì đầu cơ trục lợi, muốn thu hút may mắn, không ảnh hưởng đến tổng thể, điện hạ, ngài thấy có được không?”

*Tử khí đông lai: nghĩa là tia khí tức “sắc tím” từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn. Hơn nữa mặt trời mọc ở hướng Đông, nên từ sáng sớm, bình minh đã chiếu rọi, ấm áp, dịu êm, tinh thần con người phấn chấn.

Thôi Dã: Ta thấy ngươi không phải muốn thu hút may mắn mà là muốn vuốt mông ngựa (nịnh bợ) thì có.
Hắn cười nhẹ, gật đầu một cái cũng không bày tỏ quan điểm gì mà cất bước đi qua ngưỡng cửa tiến vào Bất Tầm Thiên.

Từ cửa chính đi vào cần phải đăng ký trước, sau đó trải qua một quãng đường dài mới tới cầu thang. Trên đường đi có thể nhìn thấy tiền sảnh được trang hoàng xa hoạ lại thanh nhã, màu sắc bắt mắt, mỹ nhân lại càng bắt mắt hơn. Tuy nhiên thật ra lầu một không có đồ vật gì, chỉ là nhìn vô cùng có khí chất mà thôi. Đặt vài bàn cờ ở đó rồi an bài cho một vài mỹ nữ ăn mặc khá lạ đánh đàn xung quanh, mà các nàng cũng giống những người khác, đều không để ý tới ai.

Nhưng từ cửa Đông đi vào, sẽ không cần đi qua con đường kia mà có thể thấy được cầu thang đi lên luôn. Bất Tầm Thiên ở hai cái cầu thang ở hai bên trái phải. Cầu thang không bị bịt kín chỉ là trên tay vịn được phủ bằng những tấm rèm làm từ ngọc trai có chiều dài không đều nhau. Phía trên tấm rèm cách một khoảng lại đặt một ngọn đèn dầu, khiến nơi đây như bừng sáng lấp lánh bất kể ngày đêm.

Thoạt nhìn chúng tưởng chừng chỉ là vật trang trí cho đẹp, mà lúc Thôi Dã tự mình trải nghiệm mới phát hiện được công dụng kỳ diệu của tấm rèm ngọc trai này.

Những viên ngọc trai phản quang, đã khiến cầu thang lờ mờ bị che đi. Cộng thêm sự trợ giúp của ánh đèn, muốn nhìn thấy tình huống bên trong cầu thang là bất khả thi.

Không chỉ giúp che đậy mà nó còn có vai trò bảo vệ sự riêng tư, điều này sẽ tạo điểm cộng trong lòng với những vị khách không muốn lộ mặt.

Lầu hai là khu nghệ thuật, đây là cách gọi của Mạnh Tích Chiêu. Toàn bộ nơi này là không gian mở, không có bất kỳ bức tường nào, chỉ được ngăn thành từng khu một cách đơn giản.

Khu 1: Mai Lan Trúc Cúc. Trên mặt đất đặt đầy những chiếc nệm hương bồ mềm mại, bên cạnh là mấy chiếc bàn dài theo kiểu thời nhà Hán. Trên mặt bàn đặt sẵn giấy bút cùng điểm tâm, nước trà. Còn có cả những vật trang trí được làm riêng, thiết kế vô cùng tinh xảo, khiến người ta nhìn một cái là muốn sở hữu liền.

Lượt khách tiến vào trước đó đã có mấy người ngồi ở chỗ này, múa bút thành văn, phảng phất như chính mình đã trở thành những nho sinh đời nhà Hán từ mấy trăm năm trước. Cảm giác sảng khoái thì thôi rồi.

Có người vừa ý, cũng có người kén chọn, không vui nhìn về phía thị nữ hầu hạ bên cạnh: “Nếu có thẻ tre thì tốt rồi.”

Thị nữ cúi người hành lễ một cái: “Bẩm công tử, chỗ chúng ta có thẻ tre, giá bán là 5 lượng bạc.”

Thôi Dạ: “......”

Người nọ sợ ngây người: “Không phải nói thưởng nhạc du ngoạn tất cả đều miễn phí sao!”

Thị nữ: “Đúng là miễn phí, nhưng quá trình làm ra thẻ tre này không dễ dàng. Những cây trúc được chúng ta trồng ở vùng khí hậu phía Nam núi Tử Sơn, mất tận hai năm tỉ mỉ chăm sóc. Đến khi thu hoạch thì được sàng lọc bởi những người chọn trúc có kinh nghiệm qua nhiều thế hệ. Rồi mới được đưa đến thôn trang chuyên môn bào chế thẻ tre. Trải qua 7749 ngày, mới làm ra một thượng phẩm. Ngài nhìn thấy sẽ biết, thẻ tre này có mùi thơm rất lạ, khi viết có thể đạt tới cảnh giới thiền định. Chờ viết xong, nếu ngài đồng ý, chúng ta sẽ đem thẻ tre của ngài treo trên tường, để các vị khách quý khách chiêm ngưỡng đánh giá."

Người này vốn đang bị ảnh hưởng bởi ảo giác mìn là một thân sử phục hưng thời nhà Hán, vốn dĩ tâm tư đang vô cùng ngứa ngáy, vừa nghe tị nữ nói vậy, cảm thấy năm lượng bạc cũng không đắt, lập tức đồng ý: “Mang tới cho ta một phần!”

Thị nữ cười nhẹ đáp một tiếng rồi lui xuống lấy thẻ tre.

Thôi Dã không kìm nổi tò mò, cũng kêu Mạnh Tích Chiêu lấy co mình một phần. Chờ thẻ tre được mang lên, hắn nhìn trái nó phải, cũng không thấy tấm thẻ tre này có gì đặc biệt.

Để sát vào ngửi thì quả thật có mùi hương.

Nhưng cảm thấy quá trình làm không có khả năng phức tạp như vậy, mất tận hai năm, hai năm trước Mạnh Tích Chiêu thấy mỹ nữ là không đi nổi, sao có thể có thời gian chuẩn bị mấy cái này.

Vì thế, hắn hỏi Mạnh Tích Chiêu đang đứng bên cạnh: “Mùi hương này là từ cái gì vậy?"

Mạnh Tích Chiêu chớp chớp mắt, nói ra sự thật: “Sau khi làm xong ván cửa còn thừa lại không ít gỗ tử đàn, ta đem gom lại để chung với đống thẻ tre mấy ngày."

Thôi Dã: “……Vậy mùi hương không phải sẽ rất nhanh tan sao?"

Mạnh Tích Chiêu cười: “Không đâu, ít nhất cũng có thể duy trì ba ngày trở lên.”

Đây chính là gỗ tử đàn thượng đặng, bảo tồn tốt có thể lưu hương tận 100 năm, loại hương tự nhiên này rất khó phai, hiệu quả hơn nước hoa thời hiện đại nhiều.

Thôi Dã: "Tuy lưu hương lâu nhưng sẽ có một ngày không còn, đến lúc đó ngươi không sợ người ta tới đòi hoàn tiền sao?"

Mạnh Tích Chiêu lắc đầu, “Không sợ, vị khách đó chắc chắn sẽ không mang thẻ tre đi."

Ai lại bỏ ra 5 lượng bạc mua mấy phiến trúc chứ, người nọ nghe một đoạn dài giới thiệu phía trước đều do dự không thôi, chỉ là lúc cuối đề cập một câu, nếu đồng ý có thể treo tác phẩm lên tường, mới chân chính đánh vào tâm lý khách hàng, cho nên người nọ sẽ để thẻ tre ở lại.

Chờ tới tối, mọi người về hết, Mạnh Tích Chiêu sẽ phái người tới, dùng đống vật liệu thừa từ gỗ đàn hương tới cọ cọ thẻ tre của người ta, vậy là có thể giữ được hương thơm rồi.

Thôi Dã: “……”

Ngươi thật đúng là một nhân tài.
 
Lắc lắc đầu, Thôi Dã đi về phía trước tới khu thứ hai: Chế tác thủ công.

Bên này để tổng cộng 4 cái chiếu dệt từ cây đay, mỗi chiếc chiếu đều để một cái bàn xoay, trên bề mặt là một khối bùn ướt nhão nhão dính dính màu xám. Mà vị hành đầu trứ danh Tang Phiền Ngữ đang mặc một chiếc tạp dề do Bất Tầm Thiên cung cấp, chơi bùn vô cùng vui vẻ.

Thôi Dã: “……”

Hắn kinh ngạc nhìn cái kia bàn xoay kia đang chuyển động, hai thị nữ bên cạnh hỗ trợ xoay bàn còn Tang Phiền Ngữ tập trung đem đống bùn tạo thành phôi.

Làm tài nữ, tay nghề thủ công của Tang Phiền Ngữ không phải dạng thường, một cái bình miệng hẹp dần dần thành hình. Thị nữ ở bên cạnh miệng khen không ngớt: "Tang hành đầu thật là lợi hại", "Mới làm lần đầu tiên mà đẹp như vậy, không hổ danh là Tang hành đầu", “Thanh nhã, thật là thanh nhã, hành đầu quả thật là kỳ tài nữ tử.”

Càng nghe càng mơ hồ, phôi cũng đã thành hình, Tang Phiền Ngữ lập tức phân phó: “Lấy bút mực tới!” (chắc bút mực ở đây là dùng để vẽ lên phôi bình)

Thị nữ còn nói: “Tang hành đầu, phôi này còn có thể đem đi nung, chỉ là sẽ mất phí..."

Tang Phiền Ngữ: “Mất phí thì mất phí, sợ ta không có tiền trả sao? Mau mau, lề mề nữa, ta sợ nó sụp mất.”

……

Khu còn sót lại là khu phẩm trà, khác với những cửa hàng ngoài kia, hầu trà ở đây toàn bộ đều là nữ, các nàng ngồi ở phía trước bày ra trà nghệ của mình, khách nhân ngồi ở phía đối diện. Pha trà xong người hầu cũng không lập tức bưng qua mà đặt câu hỏi

Tay làm khu bên kia còn lại là phẩm trà khu, cùng bên ngoài bất đồng chính là, nơi này người hầu trà đều là nữ nhân, các nàng ở phía trước bày ra chính mình trà nghệ, khách nhân ngồi ở đối diện, trà phao hảo, người hầu trà lại sẽ không lập tức bưng cho khách nhân, mà là vấn đề.

“Như thế nào gọi là trà đắng?”

"Trà có nghĩa là gì?"

“Trà gì ngon nhất?"

Chỉ khi trả lời được, nàng mới đưa trà cho khách nhân, khách nhân cũng có thể hỏi ngược lại nàng. Câu nào không trả lời được, nàng sẽ nở một nụ cười xinh đẹp, chậm rãi cho bàn tay trắng nõn vào trong quần áo...... Rút ra một phiếu quà tặng.

“Tướng công tài hoa hơn người, thiếp thân vô lực chống đỡ, chỉ có thể dâng lên vật này để biểu đạt sự ngưỡng mộ sâu sắc của thiếp đối với chàng."

Khách nhân nghe mà sướиɠ hết cả người, có thể làm một nữ nhân am hiểu tri thức cúi đầu nhận không bằng, vui vẻ nhận lấy phiếu quà tặng, phía trên mặt có viết vài dòng chữ.

—— cầm phiếu này, tới dùng cơm ở lầu 3 sẽ được tặng một đia phomai matcha, có thể sử dụng 3 lần trong 1 tháng
…………

Lần đầu tiên tới nơi hao tổn tiền bạc như phố Bách Hoa lại lời được một đĩa đồ ăn, vị khách nhân lập tức đứng dậy, vô cùng cao hứng đi ăn cơm.

Thôi Dã không hiểu.

“Matcha đó là cái gì?”

Mạnh Tích Chiêu: “Một món ăn vặt đã thất truyền từ lâu, rất được giới học giả, quan chức thời nhà Ngụy, nhà Tấn hoan nghênh."

Thôi Dã bắt đầu thấy hứng thú, hai người bọn họ cũng đi lầu 3. Ở lầu 3 toàn bộ đều là nhã gian riêng tư. Mạnh Tích Chiêu lấy một gian phòng riêng, không lớn không nhỏ nhưng bù lại được cái hợp mắt cậu. Không cần Mạnh Tích Chiêu chỉ đạo, Kim Châu đã phân phó sau bếp mang tất cả những món đặc sắc của tửu lâu lên.

Mạnh Tích Chiêu không phải đầu bếp chuyên nghiệp, cậu căn bản không biết nấu nướng, chỉ có thể nói một vài cái tên rồi sai người đi nghiên cứu. Bởi vậy nhưng món ăn đặc sắc ở đây hầu hết những món thường thấy ở Đại Tề. Cậu thuê một vài đầu bếp nổi danh, duy trì hoạt động tại phòng bếp là được rồi, không cần thiết đổi mới quá nhiều ở phương diện này.

Huống chi, mỹ thực hiện đại chưa chắc đã vừa miệng người ở cổ đại.

Mới nhấp một ngụm cái gọi là phomai matcha , Thôi Dã đã cau mày: “Hương vị hơi kì lạ."

Mạnh Tích Chiêu: "Điện hạ nếm thử món khác xem ."

Hai người ngươi một đũa ta một đũa bỏ bắt đầu ăn, một lúc sau, Thôi Dã mới hỏi cậu: “Lầu 4 cùng lầu 5 là cái gì?”

Mạnh Tích Chiêu trả lời: “Lầu 4 là nơi chuyên để nghe hát, lầu 5 tạm thời không mở tiếp khách.”

“Vì sao không mở?”

Mạnh Tích Chiêu: “Chờ khách nhân tôn quý nhất, mới mở ra."

Thôi Dã nhìn cậu, chợt cười: “Ngươi đối ta thật đúng là không có chút khách khí nào."

Mạnh Tích Chiêu mím mím môi: "Nếu ta gặp điện hạ ở trong cung, có cho ta trăm lá gan cũng không dám càn rỡ ở trước mặt ngài. Nhưng ấn tượng ban đầu đã là như vậy, hiện tại cũng không cần phải che che giấu giấu. Huống hồ, điện hạ nhân đức, không so đo khuyết điểm của ta, ta cũng phải có qua có lại chứ."

Sau khi biết Thôi Dã là Thái Tử, Mạnh Tích Chiêu mới biết vì sao ngày đó hắn suy yếu như vậy.

Tám phần mười là hắn xuất cung tìm thuốc giải.

Tình huống của vị Thái Tử Thôi Dã này quá phức tạp, tóm lại trên người hắn trúng độc, hơn nữa còn là loại độc không dễ giải, trong cốt truyện một người trong hoàng tộc Thôi Thị đều bị vị nam chính hắc hoá Chiêm Bất Hưu làm thịt. Duy chỉ có Thôi Dã là ngoại lệ, hắn bình tĩnh bước ra từ Đông Cung, lầm thời tìm về công đạo cho chính mình, còn cúi đầu xưng thần trước Chiêm Bất Hưu.

Độc tố trong cơ thể khiến hắn không thể sống không bằng chết, hơn nữa hắn như vậy hoàn toàn là do cha hắn giày xéo. Cả nhà Chiêm Bất Hưu cũng là do hoàng đế tuyệt đường sống, cảm giác đồng bệnh tương liên, nam chính liền phong hắn làm phụ tá, đặt ở bên người.

Là một cựu Thái Tử, Thôi Dã không có chút hận ý nào với Chiêm Bất Hưu, thậm chí còn tận tâm tận lực giúp nam chính, thời điểm Chiêm Bất Hưu đánh chiếm hoàng cung, thiên hạ dù chưa đến mức tiếng kêu than vang dội trời đất nhưng cũng có thể nói là luyện ngục nhân gian. Bên trong lung lay sắp đổ, bên ngoài như hổ rình mồi. Đất nước Đại Tề nguyên bản không lớn, nội loạn bốn năm, lại bị các quốc gia láng giếng hút mất 1/3 thổ nhưỡng. Chính Thôi Dã đã đưa ra biện pháp nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng là hắn tính chuẩn thời cơ tiến công giành lại đất.

Sau khi lãnh thổ đất nước khôi phục, tình hình quốc gia ổn định thì Thôi Dã qua đời.

Trong sách viết như vậy, còn đề cập Chiêm Bất Hưu biểu tình nặng nề, cho hắn quy cách hậu táng của Thái Tử. Nhưng phiên ngoại có ẩn ý nói rằng, lúc thái giám nâng quan tài lên, cảm giác nhẹ bẫng như không có gì, nhưng nhìn Chiêm Bất Hưu vẫn đang ở bên cạnh, cũng chỉ biết đem vào lăng mộ.

Mạnh Tích Chiêu: Hoài nghi Thôi Dã giả chết cũng là hợp lý, có thể hắn cảm thấy đã hết việc của mình, liền chạy đi sung sướиɠ tiêu dao
 
Vì thể bất kể điều kiện bên ngoài hiện tại như thế nào, ấn tượng của Mạnh Tích Chiêu đối với Thái Tử Thôi Dã đặc biệt tốt, cậu cảm thấy người này vừa có trí tuệ vừa có năng lực, tính cách mạnh mẽ hơn người, nếu được cậu rất muốn giúp hắn một phen.

Cũng như giúp chính bản thân mình.

Thôi Dã nhìn cậu nhưng không nói câu nào.

Bị cặp mắt đen âm trầm kia nhìn chằm chằm, nói không sợ chính là giả, nhưng Mạnh Tích Chiêu vẫn chống đỡ được dưới loại áp lực này, dùng ánh mắt thanh triệt đáp lại.

Qua mấy phút, Thôi Dã mở miệng: “Nghe nói khi ngươi còn nhỏ bị tăng nhân đoán là mệnh cách chết sớm."

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Thiệt tình, sao có thể nói chuyện phiếm vào lúc này chứ.

Đứng hình vài giây, cậu mới đáp rằng: "Ta không tin thần phật."

Thôi Dã cong môi: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy."

Mạnh Tích Chiêu cười rộ lên, xách một bầu rượu đặt lên bàn, ân cần rót cho hắn một ly: “Nếu trên đời thật sự có Phật Tổ trách trời thương dân, thì mấy chuyện xưa như đổi con cho nhau ăn chỉ nên xuất hiện ở dưới địa ngục chứ không phải nhân gian. Có thể thấy được trên đời này không có thần, kể cả có đi nữa, bọn họ cũng không quan tâm đến những việc ở dưới đất. Cho nên, tất cả đều phải dựa vào sức mình.”

Thôi Dã nhìn ly rượu trong suốt, ngập ngừng một lát, sau đó liền cầm lên uống cạn một hơn.

“Thời gian còn sớm, dùng bữa xong rồi, Nhị Lang bồi ta đi lên nghe hát chút nhé.”

Lầu 4 chính là thế giới của đoàn ca cơ được Mạnh Tích Chiêu huấn luyện kia, có solo, cũng có vài người tạo nhóm cùng hát. Bởi vì người tới nghe là Thôi Dã, Mạnh Tích chiêu liền vẫy tay, gọi tất cả mọi người ra, đem ra hẳn con át chủ bài, hợp xướng tập thể.

Hát tập thể và hợp xướng về hình thức thì giống nhau nhưng bản chất vẫn có điểm khác biết. Giống như bình thường hát tập thể ở trường, nghe cũng chỉ có như vậy, không có gì đặc biệt, cảm giác còn không hay bằng hát đơn. Nhưng nếu trình độ học viện chuyên luyện tập hợp xướng, đảm bảo khiến tất cả thính giả phải vểnh tai lên nghe đến xuất thần.

Đến nam nhân cũng có thể cảm nhận được dường như lỗ tai của mình mang thai rồi.

Mạnh Tích Chiêu còn dụng tâm đặt một tiểu nữ hài đứng ở đầu hàng, để bạn nhỏ này dẫn xướng, mở đầu dùng chất giọng đáng yêu lại hồn nhiên trẻ con hát vài câu, sau đoa lại để cho từng hàng phía sau hát lần lượt, một bài tình ca, hát lên tiếng lòng, hát ra phép màu, nước mắt tuôn rơi.

Đến cả dạng người "Tim ta cùng ví tiền của ta lạnh lẽo giống nhau" như Thôi Dã cũng phải sửng sốt khi nghe, cảm xúc phập phồng lên xuống. Đến tận khi đoàn hợp xướng đã lui ra, Thôi Dã mới hồi thần, tâm tình phức tạp nhìn về phái Mạnh Tích Chiêu: “Phụ hoàng hẳn sẽ rất thích nơi này.”

Mạnh Tích Chiêu khẽ cười: “Vậy thì tốt quá.”

Đêm đó, Thôi Dã trở lại trong cung, nhóm thái phó tới giảng dạy bài vở ở Đông Cung đã sớm rời đi. Cho dù Thái Tử không có mặt, bọn họ cũng không báo với Hoàng đế. Dù sao mấy chuyện này bệ hạ căn bản chẳng quan tâm.

Thôi Dã ngồi trong thư phòng của mình, đọc sách được một lúc thì chợt ngẩng đầu, gọi Úc Phù Lam ở bên lại gần.

Phân phó vài câu, mặt Úc Phù Lam thoáng qua vẻ khiếp sợ nhưng vẫn tuân lệnh mà làm.

An bài người ổn thoả, Úc Phù Lam nghĩ mãi không ra.

Gã biết điện hạ cùng bệ hạ như nước với lửa.

Nhưng thế nào đi nữa, cũng không đến mức điện hạ lại dụ dỗ bệ hạ đi thanh lâu chứ! Hơn nữa người đó là bệ hạ, kế sách này cũng chỉ gây tổn hại chút thanh danh, vốn không có xíu sát thương nào???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com