72
Điền Chính Quốc thực sự rất sợ hãi. Trên đường về, tay cậu vẫn luôn run rẩy, môi cũng tím đi vì lạnh. Dựa theo lộ trình quen thuộc trong đầu, cậu thuận lợi lái xe về nhà. Lúc ấy, đồng hồ mới vừa chuyển sang con số tám, cậu tắt máy, ngồi thêm một lát rồi xuống xe. Mưa càng rơi càng nặng hạt, những lọn tóc ướt nước dính bết trên gương mặt rã rời của cậu.
Lúc ra khỏi ga ra, Điền Chính Quốc ngửa mặt nhìn trời một chút, lại cúi đầu nhìn chiếc áo khoác ướt sũng của mình, rồi chậm chạp bước ra.
Ngón tay cứng lại vì giá lạnh nên cậu phải mất rất nhiều thời gian mới ấn đúng mật khẩu để mở cửa.
Đèn trong phòng khách tỏa ra những tia sáng ấm áp, Điền Chính Quốc đứng cạnh cửa, lặng lẽ nhìn vào bên trong. Khi thấy người đàn ông đứng dậy khỏi chiếc ghế sa lông, cậu mới bật ra một câu từ trong cổ họng khô rát của mình: "Anh đã về rồi."
Kim Thái Hanh nhanh chân bước tới. Điền Chính Quốc vội vàng thay đôi giày đã ướt sũng của mình ra, khụ một tiếng, nói: "Em tưởng phải khuya anh mới về đến nơi, anh còn phải họp nữa mà?"
Nhưng đối phương không trả lời cậu mà hỏi ngược lại: "Sao lại ướt thế này? Em không mang ô hả?"
Điền Chính Quốc cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng đáp: "Em có."
Kim Thái Hanh lại bước thêm một bước về phía cậu, nói: "Em sao vậy? Ngẩng đầu lên."
Vịn tay vào tủ để giày, Điền Chính Quốc chậm rãi ngẩng đầu. Ngay khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Kim Thái Hanh, cậu không chịu nổi nữa, nức nở: "Kim Thái Hanh, hoa của em mất rồi."
Lòng Kim Thái Hanh chợt nhói. Anh chạm nhẹ vào người Điền Chính Quốc, phát hiện áo khoác của cậu đã ướt sũng nên lập tức giúp cậu cởi nó ra. Sau đó, anh cởi áo khoác của mình, bọc lấy thân thể cậu rồi bế cậu lên.
Điền Chính Quốc có vẻ cực kỳ ấm ức, lông mày nhíu chặt, vành mắt đỏ hoe, cậu cắn môi dưới, hệt như đang cố kìm nén để không bật khóc.
Kim Thái Hanh cẩn thận đặt Điền Chính Quốc xuống ghế sa lông, nắm chặt lấy tay cậu, hỏi: "Có lạnh không?"
Điền Chính Quốc gật đầu, còn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng bằng giọng mũi.
Nâng tay cậu lên để hà hơi cho ấm, lại xoa xoa khuôn mặt cậu, anh nói: "Ngồi chờ anh một lúc nhé." Dứt lời, anh liền chỉnh áo khoác trên người cậu cho kín rồi quay đầu rời đi.
Hơi ấm tỏa ra từ chiếc áo khoác của Kim Thái Hanh làm thân thể Điền Chính Quốc không còn run rẩy nữa. Một lát sau, anh đã cầm một chiếc khăn bông và một cốc nước ấm đi ra: "Em uống một ngụm trước đi."
Điền Chính Quốc nhận lấy cốc nước, đưa lên miệng uống vài ngụm nhỏ. Thành cốc tỏa hơi nóng, nhờ thế mà tay cậu cũng ấm dần lền. Chờ khi cậu uống xong, Kim Thái Hanh mới dùng khăn bông để lau tóc cậu. Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng, như chỉ cần hơi mạnh tay một chút sẽ khiến cậu bị thương.
Khi Điền Chính Quốc uống hết cốc nước trên tay, Kim Thái Hanh cũng thu khăn lại. Anh đón lấy chiếc cốc, đặt nó và khăn bông xuống bàn. Sờ tóc cậu một lát, anh liền ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy hai tay cậu: "Nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Hiện giờ Điền Chính Quốc không còn lạnh, cũng chẳng còn ấm ức nữa. Cậu hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra: "Em vừa gặp Trần Kiến Thế."
Kim Thái Hanh lập tức nhíu mày.
Suy nghĩ một lát, Điền Chính Quốc liền sửa miệng: "Không phải, là ông ta cố ý tới tìm em."
Kim Thái Hanh: "Ông ta đòi tiền em hả?"
"Vâng." Gật đầu một cái, cậu nói luôn vào trọng điểm: "Ông ta gây tai nạn giao thông ở thành phố B, phải đền tiền nên đã đòi em. Em không cho, thế là ông ta tìm tới."
Dứt lời, Điền Chính Quốc khẽ buông một tiếng thở dài. Đúng lúc này, như nhìn thấy cái gì đó, Kim Thái Hanh vươn tay vén tóc cậu lên. Quả nhiên, dưới tai Điền Chính Quốc có một vết thương không sâu lắm, máu cũng khô cứng lại rồi.
Nhíu mày chặt hơn, anh hỏi: "Chỗ này bị sao đây?"
Điền Chính Quốc liếc theo hướng Kim Thái Hanh vươn tay, nhưng dường như bản thân cậu cũng không cảm thấy nơi đó có vết thương: "Gì ạ?"
Kim Thái Hanh: "Bị cứa vào."
Nghĩ một lát, Điền Chính Quốc liền đáp: "Chắc là bị cành hoa cào xước ạ."
Kim Thái Hanh: "Cành hoa?"
Nói đến đây, cậu lại lộ vẻ ấm ức: "Kim Thái Hanh, em mua hoa tặng anh, nhưng bị Trần Kiến Thế phá hỏng mất rồi."
Phải mất một lúc Kim Thái Hanh mới tiêu hóa được thông tin này: "Cái gì?"
Thế nên Điền Chính Quốc liền kể qua loa mọi chuyện cho anh nghe. Đại khái là sau khi cậu đẩy Trần Kiến Thế ngã sóng soài trên mặt đất, ông ta liền rống lên một tiếng rồi đứng bật dậy. Lúc ấy cậu còn bận cầm ô nên không tiện hành động, mà Trần Kiến Thế thì nhào tới như một con chó điên, hung hăng giựt ô và hoa trên tay cậu.
"Đánh nhau à?" Kim Thái Hanh nắm được trọng tâm.
Điền Chính Quốc gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cũng không hẳn là đánh nhau ạ, ông ta bị em đá một cái, sau đó liền lôi kéo giằng co."
Kim Thái Hanh siết chặt nắm tay: "Ông ta có làm em bị thương không?"
Lắc lắc đầu, Điền Chính Quốc đáp: "Không ạ, em đẩy ông ta ra rồi nhanh chóng lái xe bỏ chạy."
Kim Thái Hanh nhìn vào mắt cậu vài giây, sau đó chăm chú nhìn vết thương dưới tai cậu, nói bằng chất giọng cực kỳ trầm: "Anh biết rồi, lên lầu tắm rửa thôi, đừng để bị cảm lạnh."
Điền Chính Quốc gật đầu: "Dạ."
Sau đó, Kim Thái Hanh cương quyết đòi bế Điền Chính Quốc lên lầu. Thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm nên Điền Chính Quốc cũng chẳng dám nói gì thêm. Cậu vô cùng mệt mỏi, nét mặt dữ tợn cùng những lời mắng chửi khó nghe của Trần Kiến Thế vẫn còn vang vọng trong đầu, quả thực lúc này cậu rất cần được anh ôm ấp.
Sau khi Điền Chính Quốc vào phòng tắm, Kim Thái Hanh liền lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Kính. Nhìn bóng đêm mịt mù bên ngoài cửa sổ, anh bỗng cảm thấy hối hận trào dâng trong lòng. Mấy ngày trước, khi Điền Chính Quốc nói với anh về Trần Kiến Thế, đáng lẽ anh phải điều tra ngay, không nên chờ về đến thành phố A mới bắt tay xử lý.
Tưởng tượng cảnh Điền Chính Quốc đơn độc đánh nhau với một người đàn ông dưới mưa to trong ngõ hẻm, anh liền vô cùng xót xa.
Khi đó chắc chắn Điền Chính Quốc đã cực kỳ sợ hãi. Đối phương là kẻ đã để lại vết thương sâu sắc cho cậu khi cậu còn thơ bé mà.
"Giám đốc Kim." Hứa Kính nhận điện thoại.
Kim Thái Hanh: "Điều tra về Trần Kiến Thế, ba của Điền Chính Quốc ngay lập tức cho tôi."
Hứa Kính: "Vâng."
Kim Thái Hanh: "Thuê vài vệ sĩ tới canh ở chung cư của mẹ em ấy, thuê nhiều một chút, canh ở chung cư nhà bà ngoại và dì em ấy nữa."
Hứa Kính: "Vâng."
Kim Thái Hanh: "Hiện giờ hẳn là Trần Kiến Thế đang lởn vởn quanh phòng làm việc của Điền Chính Quốc, cậu cho người theo dõi đi."
Hứa Kính: "Vâng."
Kim Thái Hanh: "Gọi điện cho luật sư của tôi, hẹn ông ta đến công ty vào sáng ngày mai."
Hứa Kính: "Vâng."
Không lâu sau, phòng tắm có động tĩnh. Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần, cất điện thoại rồi đi về bên đó. Điền Chính Quốc đứng yên cạnh cửa chờ anh tới, vươn tay đặt nhẹ lên vai anh. Kim Thái Hanh thuận đà ôm lấy cậu.
Điền Chính Quốc: "Kim Thái Hanh, em hơi mệt."
Kim Thái Hanh bế cậu đi về phía giường: "Mệt thì ngủ đi."
"Ưm." Cậu gượng gạo đáp.
Đặt Điền Chính Quốc lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu xong, Kim Thái Hanh định rời đi. Nhưng anh vừa đứng thẳng dậy, tay đã bị người kia nắm chặt.
Điền Chính Quốc: "Anh đi đâu đấy?"
Kim Thái Hanh: "Anh đi tắm."
Điền Chính Quốc: "Nằm cùng em một lúc được không?"
"Được." Kim Thái Hanh đáp. Rất nhanh sau đó, anh cởi áo khoác và quần ra rồi rúc vào trong chăn để người kia lăn vào lồng ngực mình.
Đêm nay Điền Chính Quốc hơi yếu ớt. Chắc vì Kim Thái Hanh quá dịu dàng, lại kết hợp thêm một loạt sự việc xảy ra vào tối nay, cậu thực sự sức cùng lực liệt, không hề cựa quậy gì nữa.
"Kim Thái Hanh." Nằm một lát, Điền Chính Quốc chợt cất tiếng gọi.
Kim Thái Hanh: "Hửm."
Điền Chính Quốc: "Để em kể anh nghe vài chuyện xảy ra khi em còn nhỏ nhé."
Kim Thái Hanh: "Ừ."
Điền Chính Quốc: "Em chưa từng nói với ai đâu, nên không một ai biết cả."
Kim Thái Hanh: "Ừm."
Điền Chính Quốc cúi đầu, chậm rãi nói: "Khi em còn nhỏ, ba mẹ em thường xuyên cãi vã, lần nào cãi cũng sẽ đánh nhau, mà mẹ em luôn ở thế yếu."
"Ba em lúc nào cũng mắng mẹ em vô dụng, có khi còn mắng cả em, nói hai mẹ con em không làm được gì cho cái gia đình này cả."
"Thời Tiểu học, thành tích của em không tốt lắm, ba em cảm thấy không vui, thường xuyên bảo phải nuôi báo cô* em."
(*) Nuôi báo cô: nuôi người chỉ ăn hại, không giúp ích được gì cho mình
Có lẽ vì chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, nên Điền Chính Quốc cũng chỉ nghĩ gì nói nấy, đứt quãng rời rạc, các tình tiết như chẳng hề móc nối với nhau. Nhưng cậu cứ nói một câu, Kim Thái Hanh lại "ừ" một tiếng rồi xoa đầu cậu.
"Khi đó em tự ti lắm. Em không ưu tú. Lúc ba đi xã giao còn dẫn em theo, dạy em quan sát sắc mặt người khác, dạy em lấy lòng người khác như thế nào."
"Lớn hơn một chút, em nghe người ta nói ba có tình nhân ở bên ngoài. Em hỏi ông ấy, ông ấy liền phủ nhận ngay."
"Đến cấp hai, ba em trở nên hung dữ hơn nhiều."
"Khi ấy em không tiếp xúc với những gia đình khác, lại vì nhà mình vẫn luôn như vậy nên em tưởng nhà ai cũng giống nhau, người ba nào cũng đều đánh mẹ."
"Sau đó em mới biết là không phải như thế. Em có rất nhiều bạn học, gia đình bọn họ vô cùng êm ấm, ba mẹ bọn họ rất yêu nhau, dù có cãi nhau cũng không tay đấm chân đá, ba họ lại càng không đánh mẹ họ."
"Thậm chí em còn có bóng ma tâm lý, khi nghe tiếng cãi vã trên lầu vọng xuống, em đều thấy sợ, đều cảm thấy âm thanh đó phát ra từ nhà em, là ba em đang mắng chửi người khác."
"Mẹ em là một người phụ nữ rất truyền thống. Bà rất coi trọng gia đình, ly hôn là điều bà không bao giờ nghĩ đến. Cho nên lúc em khuyên mẹ ly hôn, mẹ đã mắng em rất nhiều."
"Mắng em xong bà sẽ khóc, em cũng khóc. Em đã từng nói lý lẽ với bà, xin bà đừng để bản thân thiệt thòi như vậy."
"Sau đó, vì em nên mẹ đã chấp nhận ly hôn. Cái đêm vừa dọn tới thành phố A, mẹ con em đã thức trắng. Bà vừa ôm vừa xin lỗi em, còn nói, Tiểu Quốc, sau này chúng ta phải làm sao đây?"
Nói đến đây, Điền Chính Quốc đã hơi run rẩy, dường như chỉ cần nói tiếp vài câu cậu sẽ bật khóc. Kim Thái Hanh biết cậu đang rất khó chịu nên liền siết chặt vòng tay, hôn lên trán cậu: "Không nói nữa, em bảo mệt cơ mà?"
Điền Chính Quốc nhắm mắt, vùi mặt vào ngực anh thật lâu mới "dạ" một tiếng: "Mệt lắm ạ."
Kim Thái Hanh vỗ lưng cậu: "Mệt thì ngủ đi."
Điền Chính Quốc: "Vâng."
Chưa đến một phút sau, Điền Chính Quốc lại giật giật người: "Kim Thái Hanh, anh không cần thương hại em đâu."
Kim Thái Hanh: "Không đâu."
Giọng Điền Chính Quốc rất uể oải: "Em ngủ đây, anh đi tắm đi."
Kim Thái Hanh: "Ừ."
Sau đó Điền Chính Quốc bắt đầu thiếp đi, thật sự chìm vào giấc ngủ. Có Kim Thái Hanh ở bên, cậu cảm thấy rất an toàn, cũng rất yên tâm, tựa như tất cả mọi thứ bên ngoài đều không liên quan đến cậu, tựa như những điều tồi tệ vừa rồi chưa hề xảy ra. Thật tốt!
Nhưng Điền Chính Quốc vừa chợp mắt được một lúc thì di động của Kim Thái Hanh lại đột ngột đổ chuông. Tiếng ồn làm cậu giật mình, run lên nhè nhẹ. Thấy thế, Kim Thái Hanh vội tắt chuông điện thoại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu mấy cái để cậu tiếp tục ngủ say.
Cuối cùng, cuộc điện thoại do Hứa Kính gọi tới không được bắt máy nên đã tự động tắt.
Ôm Điền Chính Quốc thêm vài phút, Kim Thái Hanh mới chậm rãi để cậu nằm ngửa ra. Nhưng khi nhích người rời đi một chút, anh mới phát hiện cậu vẫn đang nắm chặt góc áo mình. Không vội cử động, anh chăm chú nhìn tay cậu hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng rút áo ra.
Tay Điền Chính Quốc không dùng sức, nên Kim Thái Hanh vừa kéo nhẹ một cái, góc áo đã tuột ra. Anh cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên bàn tay cậu rồi bỏ nó vào trong chăn.
Sau khi ra ngoài và đóng cửa phòng ngủ lại, Kim Thái Hanh liền lấy điện thoại ra, gọi lại cho Hứa Kính.
"Giám đốc Kim." Người kia nghe máy rất nhanh, nói: "Vừa rồi Trần Kiến Thế định hắt sơn lên cửa văn phòng của cậu Điền, nhưng đã bị người của chúng ta ngăn lại. Nên làm gì tiếp theo ạ?"
Kim Thái Hanh hỏi: "Ông ta còn ở đó không?"
Hứa Kính: "Vẫn còn."
Kim Thái Hanh: "Tôi đến luôn đây."
Hứa Kính: "Vâng, tôi và Tiểu Trần đi đón ngài."
Gác máy, Kim Thái Hanh liền trở về phòng ngủ. Lặng lẽ nhìn người đang say giấc trên giường, lại kéo chăn cẩn thận cho cậu, anh đi tới trước tủ quần áo, lấy một bộ đồ Điền Chính Quốc thường mặc ra. Chiếc quần thể thao và cái áo gió này khá rộng so với hình thể của cậu, nhưng lại không quá thích hợp với anh nên nhìn khá mất tự nhiên.
Khi Kim Thái Hanh xuống lầu, Tiểu Trần và Hứa Kính đã đến rồi. Anh không vội xuất phát ngay mà đi vào nhà kho, tìm một cái bình hoa nhỏ không đáng tiền, bắt chước Điền Chính Quốc trùm mũ áo khoác lên, cầm bình ra chỗ bể cá ở bên ngoài, đập vỡ "choang" một cái.
Vì hình tượng ngụy trang này mà sau khi Kim Thái Hanh lên xe, Tiểu Trần và Hứa Kính đều phải ngoái lại nhìn anh.
Sau đó, Hứa Kính chuyển tầm mắt xuống vật trong tay Kim Thái Hanh, do dự một lát rồi mới mở miệng: "Giám đốc Kim, ngài định làm gì thế?"
Kim Thái Hanh: "Yên tâm, tôi không làm bậy đâu."
Hứa Kính gật đầu, quay sang trao đổi ánh mắt với Tiểu Trần.
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Trần đã lái xe đưa hai người tới cửa văn phòng của Điền Chính Quốc. Chiếc xe dừng lại, đèn pha vừa vặn chiếu vào gương mặt chật vật của Trần Kiến Thế.
Hứa Kính bung ô mở cửa cho Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh bước xuống, xua tay với Hứa Kính.
Thấy anh đã trùm mũ áo gió lên, Hứa Kinh khẽ gật đầu, lui về phía sau mấy bước, nhanh chóng cất ô đi.
Đầu con ngõ bẩn thỉu không chịu nổi, trên mặt đất còn cả đống sơn đỏ ngổn ngang, không khí tràn ngập mùi sơn gay mũi.
Kim Thái Hanh nhíu mày đầy ghét bỏ, chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Trần Kiến Thế.
Trần Kiến Thế hơi động đậy, nhưng lập tức đã bị hai người đứng hai bên dùng sức đè lại.
"Mày, mày, mày là ai? Mày, mày muốn làm gì?" Ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, ông ta run giọng nói.
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn kẻ đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi ngồi xổm xuống, tỉnh bơ gọi tên đối phương bằng giọng điệu hết sức nặng nề: "Trần Kiến Thế."
Sau đó, anh giơ tay, đặt mảnh vỡ của bình hoa ngay dưới cằm ông ta, dùng sức đẩy lên.
Trần Kiến Thế bị buộc phải ngẩng đầu, thân thể không khỏi run lên vì sợ hãi. Ông ta lắp bắp nói: "Mày mày mày, mày là ai!"
Nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, Kim Thái Hanh gằn từng chữ: "Tao là Điền Chính Quốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com