Chap 27
Sau ngày hôm đó thì suốt mấy tuần trời cô thật sự chỉ vây quanh nàng làm tất cả chỉ để cho nàng thấy cô yêu nàng.
Và hôm nay là 1 buổi tối đầy sao và có 2 thân ảnh đang ngồi kế nhau.
" Ngọc à! Chị đã làm đủ mọi cách vậy thì đã đủ để chứng minh chưa?"
" Chị đoán xem"
" Nào, nói chị biết đi chị làm sao mà đoán được chứ"
" Ừm thì em cảm nhận được rằng rất hạnh phúc"
" Vậy thì đủ rồi đúng không?"
Nàng nhìn cô cười rồi gật đầu.
" Vậy chúng ta chính thức trở thành một đôi thật sự được chứ?"
Cô nhìn nàng nói rồi lấy từ trong túi ra 1 sợi dây chuyền và 2 chiếc vòng bằng chỉ đỏ.
" Chị đem nó ra là sao?" Nàng khó hiểu nhìn cô.
" Sợi dây chuyền này là chị đã đặt chủ tiệm trang sức làm lúc đi chợ huyện cũng lâu lắm rồi, cái này chị định khi nào em có người thương thì chị sẽ đưa nó cho em như lời chúc phúc và bây giờ em thương chị thì xem như sợi dây chuyền này là thứ xác nhận mối quan hệ của chúng ta"
" Chị tính tới đó luôn à, vậy còn 2 cái kia" nàng chỉ 2 chiếc vòng làm từ chỉ đỏ.
" 2 cái này là chị đem từ chùa về đó, nghe sư thầy nói đeo nó vào sẽ mang lại bình an nên chị lấy 2 cái 1 của chị 1 của em"
Nàng vui vẻ nhìn cô rồi nhận lấy sợi dây và chiếc vòng. Sợi dây này khi nhìn kĩ thì mới thấy nha, trên đó có tên của nàng vậy thì xem ra làm rất tỉ mỉ và cũng chẳng rẻ chút nào. Còn cô sau khi đợi nàng ngắm nghía sợi dây 1 lúc thì mới lấy nó đeo vào cho nàng.
" Em rất hợp với sợi dây chuyền này đó"
" Không đâu là do người ta làm sợi dây đẹp mới đúng"
" Là do em xinh"
Rồi cô cứ thế mà vươn người tới hôn nàng 1 cái làm nàng bất ngờ. Cả hai như vậy mà đã xác định được cảm xúc dành cho nhau nhưng mọi chuyện nào có dễ dàng. Muốn có được hạnh phúc thì phải trải qua thử thách mà thử thách này có vượt qua được hay không là do 2 người và cả sự may mắn.
***
Vào lúc này tại 1 nơi hẻo lánh, 1 người phụ nữ trung niên đang đứng đối diện 1 cô gái.
" Mọi chuyện thế nào rồi!"
" Dạ thưa bà! Đã chắc chắn rồi ạ"
" Được, tốt lắm bây giờ mày đừng nói gì hết khi nào tao cần thì mày hãy nói nhớ chưa" bà ta vừa nói vừa đưa tiền cho người kia.
Cuộc nói chuyện kết thúc cả 2 đều về đúng nơi mình cần về.
***
Vẫn như thường ngày cô ngồi trước nhà thì thấy 1 đứa người làm hớt hãi chạy ra.
" Cậu... cậu hai!"
" Mày làm gì mà chạy dữ vậy?" Cô nhăn mặt nhìn.
" Dạ cậu chủ nhỏ mất tiêu rồi cậu ơi!"
Cô nghe xong liền hoang mang, Khải Đức ở trong nhà với cả nó còn nhỏ làm sao mà mất tích được.
" Khải Đức lúc tối nó ở đâu mà mất"
" Dạ lúc tối con cho cậu ngủ xong rồi con cũng mệt quá thiếp đi, tới sáng mở mắt ra thì thấy cậu chủ nhỏ mất tiêu"
" Mày hỏi hết người trong nhà chưa?"
" Dạ rồi, mấy đứa trong nhà không ai biết hết á, con cũng có hỏi là mợ ba có ẳm không thì tụi nó nói mợ ba ra ngoài từ sớm không có ẳm theo"
" Chết thiệt chứ, mày kêu tụi nó đi kiếm cho tao"
Rồi cô cũng đi tìm luôn. Đúng là xui mà, cha của cô với Dương thì đã đi sang tỉnh khác tầm mai mới về, trong nhà thì chẳng biết ai có thể hại thằng nhỏ nữa. Nàng thì đương nhiên là không vì nàng rất thích đứa bé, còn An thì càng không thể vì cô biết An tới người làm còn chưa hề động tay chân thì làm sao làm vậy được. Bà nội thì miệng bà tuy nói lời không tốt nhưng bà cũng sẽ chẳng hại đứa nhỏ, má của cô cũng vậy. Chỉ còn bà hai và cô ta nhưng cô lại không thể nào nghĩ rằng 2 người họ sẽ hại đứa bé vì vốn dĩ đó là cháu và con ruột của họ.
Còn 1 bên khác.
" Chăm sóc đứa nhỏ cho đàng hoàng, nó mà bị gì thì mấy người coi chừng"
" Tui biết rồi!"
***
Qua ngày hôm sau thì đương nhiên ai cũng biết, Huệ sau khi biết thì khóc lóc, Dương thì sốc kèm theo tức giận. Cả căn nhà không có ai là bình thường được phải nói là rất rối.
" Thằng nhỏ sao mà tự dưng biến mất được chắn chắc là có người hại! Mà người ngoài làm sao có thể vào chỉ có thể là người trong nhà thôi" bà hai lên tiếng giữa cái không khí im lặng này.
" Vậy bà nghĩ ai là người làm?" Ông cũng thắc mắc hỏi lại.
" Còn ai được đa, phải là người không có con nên đâm ra ghen ghét mới bắt thằng nhỏ như vậy chứ ai mà làm chuyện đó"
Cô nghe đến đây thì mặt hơi đanh lại.
" Má hai nói vậy là có ý gì?"
" Ý gì thì bây tự hiểu, cưới được cả năm trời mà không con không cái thì chắc là sợ bị cướp hết cái nhà này nên mới vậy đó đa, dám làm chuyện này thì không con cũng phải"
" Nè! Má ăn nói cho đàng hoàng, tui còn gọi má là 1 tiếng má là tui còn tôn trọng, má hai đừng có bắt tui phải hỗn. Má đừng có vu oan người khác khi không có chứng cứ, tui nói cho má biết tui thà là chết chứ không bao giờ làm chuyện đó với cả má đừng bao giờ có ý đỗ oan cho vợ tui"
Cô tức giận nắm tay nàng rời đi. Còn Dương cũng nhăn mặt nhìn má của mình.
" Sao má nói như vậy? Anh hai đối xử với con với thằng Đức đâu có tệ, anh ấy giúp con thế nào má không thấy sao, còn thằng nhỏ anh ấy cũng thương nó mua cho nó biết bao nhiêu đồ lắm lúc còn chỉ con cách chăm đứa nhỏ với lại ảnh cũng đâu có mất tính người đến mức làm hại thằng nhỏ, má đừng đổ oan cho 2 vợ chồng ảnh" rồi Dương cũng đi để lại mọi người ngồi đó.
Xong rồi mọi người cũng tan rã để bà ta ngồi ở đấy, gương mặt của ai đối với bà ta cũng thập phần khó chịu vì lời nói đó làm bà ta tức giận.
Mấy người chờ đó đi, rồi gia sản nhà này cũng là tôi chiếm hết.
***
Mấy ngày lại trôi qua, đứa nhỏ vẫn không thấy đâu. Bây giờ thật chẳng biết thế nào, 1 đứa nhỏ tự dưng mất tích rồi tìm muốn hết cái làng cũng chẳng thấy, mà đâu phải 1 cái mà là tìm khắp mấy cái làng gần đây luôn mà vẫn không thấy. Tìm đến vậy còn không thấy thì nhiều khi người trong nhà nghĩ đứa nhỏ xảy ra chuyện rồi không chừng.
" Thưa bà tiền đã hết rồi ạ"
Một người phụ nữ đội nón lá mặt mũi trùm kín mít nói.
" Tiền đây, bà lo cho đứa nhỏ cẩn thận"
Người còn lại đưa tiền cho người phụ nữ kia sau đó căn dặn vài điều rồi cũng đi vào nhưng lại không biết có 1 người núp gần đó đã nghe hết tất cả.
" Người đó là ai sao bà hai đưa tiền, phải đi theo xem mới được"
Rồi con Mận từ trong lùm nhảy ra đi theo người phụ nữ kia.
Cứ đi như thế thì tới 1 chỗ vắng vẻ, nhìn thì thấy có một căn nhà nhỏ ở đó. Nó quyết định đi lại gần xem. Lú đầu nhìn thì nó bất ngờ, cậu chủ nhỏ đang ở đó.
" Phải về nói cho cậu hai!"
Rồi nó nhanh chân chạy về nhưng nó lại chẳng biết đã có người phát hiện ra nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com