Chương 10: Chân tâm
"Nếu ta hạ bút viết cho người một giang sơn cẩm tú,
Người có thể tặng lại cho ta một con đường sông biếc chìm trong ráng hoàng hôn?"
Nhất chỉ lưu niên - Đông Tử & Trọng Tiểu Yên
Trong khi Cơ gia đang tạo sóng ngầm, thì tại Dương Quang Cung, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đang rảnh rỗi chơi cờ, không ai chịu nhường ai, nước cờ cứ tiến rồi lùi, cứ lùi rồi tiến trên bàn cờ trong gian phòng chỉ có hai nam nhân.
"Tiêu Chiến, huynh cũng liều mạng quá thể?" Vương Nhất Bác cười cười đặt xuống một con cờ.
"Bệ hạ, đệ không thấy là đệ còn liều mạng hơn sao?" Tiêu Chiến cắn một miếng bánh ngọt, vừa nhai xong liền nói.
"Nước cờ này huynh đi sai một li liền không thể vãn hồi."
"Ta nhất định sẽ nghiên cứu thật kỹ, bước đi cẩn thận, sẽ không sai sót."
"Đúng vậy, phải tính toán chính xác, nếu như tính không ra, có thể cầu cứu ta, không được phép rời đi cũng không được phép thất bại thảm hại."
Vương Nhất Bác xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, nghiêm túc nhìn thẳng Tiêu Chiến mà nói.
"Nếu như ta thất bại, đệ sẽ phạt ta sao?" Tiêu Chiến nhếch mép cười, Vương Nhất Bác chú ý vào chiếc mục ruồi nhỏ ngay khóe môi y, trong lòng nổi lên ham muốn cắn một cái, rồi lắc đầu quay lại uống một ngụm trà thanh tỉnh tâm hồn.
"Đương nhiên phải phạt rồi, còn phải phạt thật nặng."
"Hể? Vậy còn nếu ta đột ngột rời đi, không quay trở lại nữa?" Ánh mắt Tiêu Chiến thoáng nét thâm trầm, nếu như y thực sự rời đi, hắn sẽ đi tìm chứ?
"Nếu như huynh đột ngột rời đi, có hóa thành tro ta cũng sẽ tìm ra huynh." Khuôn mặt anh tuấn của Vương Nhất Bác cười như không cười nhìn Tiêu Chiến, nói rõ từng chữ.
Thấy Tiêu Chiến im lặng, hai mày hơi chao lại, Vương Nhất Bác lên tiếng chuyển chủ đề.
"Hắn là gì? Cái tên mà luôn đi theo huynh?" Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang đề cập đến ai.
"Bạch Vô Song là thị vệ của ta, cũng là nghĩa tử của mẫu thân." Khoảng cách giữa chân mày giãn ra đôi chút, Tiêu Chiến lại trở về trạng thái bình thường, có chút vui.
"À, Bạch Vô Song. Huynh và hắn rất thân thiết?" Vương Nhất Bác rất không cam lòng, tại sao vừa nhắc đến Bạch Vô Song, Tiêu Chiến liền giãn mày còn vui vẻ?
"Cũng xem là thanh mai... à không là huynh đệ chi giao, hoạn nạn có nhau đi." Tiêu Chiến không thể nói rõ vế trước được, nói nữa sẽ lộ ra mất, đứng trước Vương Nhất Bác, y không bao giờ giữ được cái đầu lạnh.
"Huynh muốn nói là thanh mai trúc mã?" Mây đen cuồn cuộn kéo tới, bình giấm lớn nhất Thiên Vương sắp đổ rồi!
"Không, ý ta là thanh mai quả... ý ta là tự nhiên ta muốn uống rượu được ủ từ quả thanh mai." Tiêu Chiến nhanh chóng chữa cháy, Vương Nhất Bác chỉ biết Bạch Vô Song mới xuất hiện bên cạnh y mấy năm nay thôi. Nếu nói là thanh mai trúc mã không phải lạ quá sao? Nhưng sự thật bọn họ chính là cái dạng thanh mai trúc mã đó.
"Rượu thanh mai? Ta chưa từng nghe tới." Vương Nhất Bác vẫn mang bộ mặt uất ức, giận hờn nhìn Tiêu Chiến.
"Được rồi, hôm nào ta sẽ dẫn đệ đi uống một vò, có được không?" Tiêu Chiến thở hắt một cái.
"Được. Nhưng hắn không được theo, để hắn ở nhà." Ý Vương Nhất Bác là Bạch Vô Song sao? Tiêu Chiến tự hỏi.
"Vô Song hắn không thích rượu, hắn sẽ không đi cùng đâu." Lúc này Tiêu Chiến cứ ung dung nói, còn Vương Nhất Bác sát khí đằng đằng. Huynh còn cái gì mà không rõ về tên Bạch Vô Song không? Còn gọi Vô Song một cách thân thiết như vậy, huynh xem Vương Nhất Bác ta đây là phật sống sao?
"Vậy huynh có biết ta thích gì ghét gì không?"
"Ừm, nếu như ta nhớ không lầm, đệ thích nhất màu xanh lá, thích luyện kiếm lúc chiều tà, thích uống trà pha không đậm, không thích đồ ngọt, ghét côn trùng sâu bọ và đặc biệt sợ bóng tối... ửm ửm??" Tiêu Chiến nói một hơi dài, đến câu cuối vừa dứt lời đã bị Vương Nhất Bác bịt mồm.
"Thôi đủ rồi, huynh im đi." Quân vương cũng có liêm sỉ của quân vương.
"Ha ha ha, bệ hạ của ta ơi, đệ chột dạ gì chứ, nếu như bọn họ biết hoàng đế của bọn họ yếu đuối như thỏ, coi họ có cười sau lưng đệ không ha ha ha." Tiêu Chiến ôm bụng cười, còn Vương Nhất Bác mặt ngu ra, nhìn vẻ mặt vô cùng tội nghiệp nhưng buồn cười.
"Yếu đuối? Huynh nói ai? Nói lại." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến uy hiếp.
"Là ta, là ta yếu đuối được chưa ha ha."
"Coi như huynh biết điều." Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt đạt được thành tựu.
Nước cờ đi lạch cạch tiếp tục, kết thúc với ván hòa thứ năm. Trời cũng đã xế chiều Tiêu Chiến đứng dậy định rời đi thì bị một cánh tay kéo lại, một hành động bất ngờ khiến cho y ngã chao đảo, tới khi nhận thức được thì y đã yên vị trên đùi Vương Nhất Bác, hắn vòng tay lại ôm eo y.
"Đệ...đệ kéo...kéo cái gì, để...để ta xuống." Tiêu Chiến mặt mũi phớt hồng, vành tai đỏ như ớt, ấp a ấp úng nói.
"Xấu hổ? Huynh mà cũng biết xấu hổ sao? Không phải việc gì nên làm cũng đã làm rồi?" Vương Nhất Bác cười nham hiểm, kéo mặt y quay lại nhìn đối mắt với hắn.
"Ta...ta...ta, thật ra... ta, là vì... ta... ta..." Mặt Tiêu Chiến ngày càng nóng, đầu cúi cúi không dám ngẩng lên."
Vương Nhất Bác thu hết vẻ mặt này vào mắt, hắn không ngờ có ngày Tiêu Chiến cũng có bộ dạng như vậy. Liền một tay nâng mặt y lên, khi hai ánh mắt giao nhau, Tiêu Chiến đầu óc mơ hồ hợp tác với Vương Nhất Bác, coi bộ hắn muốn hôn y. Hai môi càng ngày càng gần, hai hơi thở càng ngày càng nóng, và rồi từ từ chầm chậm...
"Khởi bẩm hoàng thượng!" Tiểu Hòa An đứng bên ngoài, cách đó một vách ngăn che khuất bên trong, giọng điệu nhanh nhảu lên tiếng.
Tiêu Chiến lúc này tá hỏa đẩy Vương Nhất Bác ra, quên mất bản thân là đang ngồi ở đâu liền xém té lộn đầu, cũng may Vương Nhất Bác nhanh tay đỡ lấy.
"Có chuyện gì?" Vương Nhất Bác gằn từng chữ. Tông giọng này là sao chứ? Khó nghe như vậy? Rốt cuộc Tiểu Hòa An hắn lại đắc tội với hoàng thượng chỗ nào nữa cơ chứ? Hắn khóc trong lòng một dòng sông, ỉu xìu lên tiếng.
"Hoàng thượng, thái hậu mời người đến Cảnh Xuân Cung một chuyến." Tiểu Hòa An xét thấy chỉ là hoàng thượng cùng Tiêu Thái úy đánh cờ, cũng không gọi là chuyện gì to tát, liền đi vào thông báo một tiếng, ý chỉ của thái hậu, kẻ nào dám không tuân.
"Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống chuẩn bị đi." Vương Nhất Bác bây giờ chỉ muốn băm tên tổng quản thái giám đó ra làm ba khúc cho cá ăn, đúng lúc phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Thôi...ta, ta về phủ đây, bệ hạ đi đi."Tiêu Chiến nhanh chân chạy một mạch đi khỏi Dương Quang cung, vừa đi vừa ôm lấy trái tim đập thình thịch gấp gáp.
Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cứ như một con mèo chột dạ chuồn mất, liền khoái chí mà bật cười, hắn còn chưa có ý định ăn thịt y, y chạy cái gì cơ chứ.
Bên cạnh người thương, một khắc ngàn vàng... Chỉ là ngàn vàng dễ tìm, còn một khắc trôi qua không quay lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com