Chương 23: Tư vị
Bịch - Bồ câu trên thân cắm mũi tên rơi tự do từ trên không trung đáp xuống mặt đất, dưới chân còn giữ một ống trúc nhỏ. Tên mật thám hoảng hốt quay đầu lại, chưa kịp phản ứng đã bị một đường kiếm sắc bén chém dứt khoát, ngã lăn ra nền đất khô ráo, máu tươi chảy ra như suối.
Tiếng bước chân phía sau vang lên kèm theo tiếng vỗ tay bôm bốp, giọng nói từ tốn bình thản tán dương: "Hảo kiếm pháp."
Nam nhân khoác lên người lục y, tay vẫy nhè nhẹ chiếc quạt được điêu khắc tinh xảo, sống mũi cao ráo tôn lên vẻ anh tuấn vốn có của hắn. Tiêu Chiến nghe thanh âm sau lưng tán thưởng, không thu lại sát khí đang bao quanh, trực tiếp đem luồng khí đó áp đặt lên nam nhân kia, y chậm rãi cười lạnh, quay lại mặt đối mặt với hắn nói lấp lửng: "Hể, đây phải chăng là..."
"Sở Vương Bắc Ngụy, Ngụy Thế Nguyên." Hắn ôn tồn lấp đầy câu nói bỏ lửng của y.
"Sở Vương uy danh lừng lẫy, Tiêu Chiến hôm nay được gặp quả là phúc phần của ta." Tiêu Chiến đưa hai tay khấu chào hành lễ qua loa.
Ngụy Thế Nguyên thấy thế cũng đáp lễ, khiêm tốn nói: "Tiêu đại nhân tiếng tăm uy vũ, Tiểu Bác có được ngươi quả là may mắn của hắn, chẳng qua quân thần khác biệt, hận không thể thành đôi tri kỉ."
Tiêu Chiến cũng không ngại vòng vo tam quốc với hắn, chầm chậm hồi đáp: "Thần tử theo đúng minh quân là phúc đức của ta, vốn chỉ là kề cận sớm tối cùng hoàng thượng phân ưu, sao dám xem là chuyện hệ trọng." Không biết có phải vì tác động của quan cảnh rừng trúc đêm đó, Tiêu Chiến xưa nay ôn hòa lại đem địch ý đặt lên người y chưa từng gặp mặt.
"Hay cho câu kề cận sớm tối." Ngụy Thế Nguyên nhếch mép cười nhè nhẹ, dường như nghe rất hứng thú.
Ngay lúc đó, Tiểu Hòa An nhanh nhảu đi đến thông báo: "Mời hai vị đến lều chủ, hoàng thượng đang đợi chờ."
"Tiểu Hòa An ngươi có hay không nhầm lẫn rồi? Ngay cả bản quan cũng phải đến?" Ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng Tiêu Chiến bùng cháy, bất kể chiến lược hay kế hoạch nào của riêng hai bọn họ, y cũng không muốn làm kẻ thứ ba xen vào.
"Nô tài nghe rõ, hoàng thượng triệu kiến cả hai vị, không nhầm lẫn." Thỉnh thoảng Tiểu Hòa An gác tay lên chán suy nghĩ, cảm thấy rằng thế gian này quả thật khó sống.
"Tiêu đại nhân đang né tránh điều gì vậy? Cùng đi với bổn vương nào!" Ngụy Thế Nguyên giấu nụ cười sau cái quạt, Tiêu Chiến chỉ thấy hắn với hai mắt to dài đang híp lại tạo thành vòng cung như trăng khuyết, y thầm nghĩ cái tên nam nhân này quả thật rất nguy hiểm, Vương Nhất Bác đã bị hắn mê hoặc rồi sao?
"Được rồi, đừng có lôi kéo ta." Y phủi tay khỏi cái lôi kéo không đứng đắn của hắn, đem tay vo tròn thành nắm đấm giấu dưới vạt áo, hiên ngang bước qua hắn mà tiến về phía trước.
Ngụy Thế Nguyên ở phía sau Tiêu Chiến cười càng rạng rỡ càng mị hoặc, tưởng chừng như hắn đang xem một màn kịch hay ho.
Ánh trăng không trọn vẹn nấp sau áng mây bồng bềnh bay, cơn gió đầu mùa nhè nhẹ thổi hoa cỏ cây lá đung đưa uyển chuyển, tiếng côn trùng to nhỏ thì thầm làm rộn ràng một vùng trời. Trong lều chủ của quân vương, ba nam nhân đối chiếu hình tam giác cân mà ngồi, có người ngồi yên tĩnh thưởng trà, có người vẫy quạt quan sát, còn có người nhiệt độ xung quanh hạ xuống như băng tuyết.
"Tiểu Bác ngươi nói xem, Tiêu đại nhân đây là ngồi cùng thuyền với chúng ta?" Ngụy Thế Nguyên chống tay lên bàn, vẻ mặt mong chờ hỏi Vương Nhất Bác.
"Chúng ta?" Tiêu Chiến nhếch mép thầm thì với chung trà trước mặt, sau đó nói rõ to: "Thuyền này quá to, vi thần không dám ngồi."
"Hửm?" Vương Nhất Bác quay qua nhìn Tiêu Chiến, mở lời vàng ngọc: "Tiêu Chiến ngươi lại làm sao? Hôm nay dạ dày lại gây khó dễ cho ngươi?"
"Dạ dày? Tiểu Bác ngươi cũng biết nhiều quá nhỉ?" Ngụy Thế Nguyên lại giấu đi đôi mắt sắc bén như dao phía sau cái quạt.
Tiêu Chiến cũng không thèm đếm xỉa tới màn tung hứng của bọn họ, ném một quả nho ngọt vào miệng để xua đi vị chua trong lòng.
"Được rồi, chúng ta bàn chính sự." Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng ai đó như vậy liền nhướn mày một cái, có vẻ cao hứng mà nói.
"Cơ Dục là tên đa nghi, không biết hoàng thượng đã châm ngọn lửa nào khiến ông ta lâm vào bế tắc? " Tiêu Chiến không nhanh không chậm hỏi.
"Cơ Dục quả thật là đa nghi, nhưng trước tiên đối tượng chúng ta trực tiếp đối phó không phải ông ta."
"Ý người là Cơ Thành?" Tiêu Chiến suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Cơ Thành tuy bản tính kiêu ngạo nhưng không phải là kẻ ngu ngốc, chẳng qua yếu điểm của hắn cũng dễ đoán, nghe nói Khuynh Thành cô nương ở Xuân Ý Lầu rất được lòng hắn, thập phần sủng ái."
"Nàng ta là người của bổn vương, tất nhiên phải thiên hạ vô địch, nếu như Tiêu đại nhân yêu thích, ta tặng nàng cho ngươi bầu bạn." Nói xong, Ngụy Thế Nguyên cười thích thú nhìn vẻ mặt không mấy thay đổi của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chẳng để lời của hắn vào tai, y hướng về phía Vương Nhất Bác tiếp tục đặt nghi vấn: "Gần đây kinh thành được người cho náo loạn một phen rồi?"
"Tranh chấp mỹ nhân giữa đôi phụ tử kia đang là chủ đề bàn tán nhiều ngày qua ở kinh thành, đánh nhau đến sức đầu mẻ trán." Vương Nhất Bác nâng chung trà uống thêm một ngụm giúp thông họng.
"Hổ phụ sinh hổ tử, ngay cả tính phong lưu cũng di truyền thật tốt." Tiêu Chiến khinh bỉ nhận xét một câu.
Ngụy Thế Nguyên thấy hai người kia dường như quên mất sự tồn tại của hắn liền bồi thêm một câu: "Bổn vương thấy Tiểu Bác không chỉ nhẹ tay như vậy."
Nụ cười trên môi Vương Nhất Bác liền dập tắt, dùng tông giọng trầm lặng đến rợn người mà nói: "Bất quá chỉ bỏ thêm củi vào lửa, để Cơ Dục nhìn Cơ Thành như là đứa con hoang, đứa con vì tư thông mà có." Hắn lạnh lùng nhìn xuyên qua màn đêm ngoài kia, hồi tưởng về những lời năm xưa Cơ Thành đã nói với hắn, lúc đó hắn khoảng mười tuổi xuân.
"Con hoang?" Tiêu Chiến giật mình nhìn Vương Nhất Bác, không biết Cơ gia đã làm chuyện gì khốn khiếp hơn nữa với hắn mà khiến hắn phải đưa bọn họ vào đại kỵ của thế gia như vậy.
"Ngươi thấy ta tàn nhẫn sao?" Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Chiến, trong lòng không rõ tư vị mà hỏi y.
Tiêu Chiến im lặng không hồi đáp, y bỏ lỡ một đoạn đường cùng hắn, làm sao biết hắn đã trải qua những gì, có lẽ đều có nguyên nhân.
Thấy không gian rơi vào im lặng, Ngụy Thế Nguyên ừ hứ một cái mất tự nhiên, sau đó một mạch nói: "Hủy đi danh dự Cơ gia, thanh danh gia tộc trong một đêm liền sụp đổ, cùng lúc đó tung chứng cứ bại hoại của ông ta, bách tính thế là nhìn rõ bộ mặt thật của Cơ Thừa tướng, bên cạnh đó kẻ thù chồng chất, đẩy ông ta nhanh chóng đi vào con đường đoạt vị. Ông ta vì cùng đường mà vứt bỏ đa nghi, hảo hảo cùng bổn vương thương lượng, vậy nên bổn vương giúp ông ta đi đến điểm nhắm, góp phần làm cho hoàng cung Thiên Vương thêm náo nhiệt, tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ đang chờ Tiểu Bác âm thầm dẫn quân đột ngột trở về, treo đầu Cơ Dục trước cổng thành."
Tiêu Chiến nghe rõ từng câu từng chữ mà Ngụy Thế Nguyên nói, trong lòng không tự chủ nổi lên bất an.
Nam nhân tiếp tục nghiêm túc bàn bạc kỹ lưỡng chiến lược làm thế nào tối thiểu thương vong, để máu trong nội cung không đổ thành sông. Nhưng trách làm sao được, sâu bọ rắn mối đục lỗ khắp nơi, cần triệt phải triệt, nên giữ sẽ giữ.
Vào khuya đêm đó, đội quân xuất phát trở về, họ chia nhau làm năm cánh quân âm thầm tiến về kinh thành, mọi việc diễn ra không mấy trơn tru như kế hoạch, nhưng tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát, ba ngày sau Vương Nhất Bác đứng trước Thái Hòa điện, bình thản nhìn Cơ Dục tức giận đến ho ra máu, trong tay còn nắm lấy thanh kiếm dính đầy máu tanh của đứa con trai mà ông ta hằng sủng ái.
Kẻ bất nhân trách hắn bất nghĩa, hắn thà làm người bất nghĩa cũng không tha thứ cho kẻ bất nhân.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác tỏa ra sát khí đằng đằng bên cạnh nhìn Cơ Dục, trong lòng dâng lên một cõi chua sót không nguôi, hắn vì giang sơn của hắn mà nhọc lòng như vậy, vì giang sơn của hắn mà vứt bỏ đi những kẻ cản đường như vậy. Liệu sau này, người đứng ở đó không phải Cơ Dục mà chính là y, khi bọn họ đối mặt với nhau sẽ có tư vị gì?
Mãi về sau Tiêu Chiến mới hiểu thấu, Vương Nhất Bác có thể hủy hoại kẻ bất nhân, trở thành kẻ bất nghĩa, cũng bất phụ y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com