Chương 28: Đối tượng
Đúng là đã quên rồi...
Tiêu Chiến bất giác lùi một bước, bất cẩn ngã ra đằng sau, y vận công giữ thăng bằng thì không ngờ lại bị Ngụy Thế Nguyên bắt lấy tay kéo về, y thế là theo đà ngã vào người hắn, hắn vô tình hay hữu ý vòng tay siết chặt lấy eo y, tư thế hai người vô cùng ám muội.
"Phải cẩn thận." Hắn thì thầm vào tai y.
Tiêu Chiến thoát khỏi vòng tay của hắn, cách ra xa một chút liền gằn giọng nói: "Đa tạ."
"Ngươi đứng xa như thế làm gì, bổn vương cũng đâu có ăn thịt ngươi." Hắn cười khanh khách nhìn y căng thẳng đứng đằng kia.
"Sở Vương cứ việc thong thả, ta đi trước." Tiêu Chiến cáo từ hắn, định rời đi.
"Chậm đã, ngươi đánh rơi đồ này." Hắn gọi với theo, tay cầm viên đá trong veo đưa lên quan sát.
Tiêu Chiến lục lọi trong người, quả thật viên đá đã mất, chân sải bước đến chỗ Ngụy Thế Nguyên đòi đồ.
"Cho ta xin lại."
Hắn xảo quyệt nhìn y, thấy y nghiêm túc như vậy, nhất định vật này rất quan trọng, hắn thầm nghĩ nên đùa giỡn với y một chút.
"Nhìn xem, quả thật là độc nhất vô nhị, bổn vương rất thích, hay là người hào phóng tặng cho ta được không?"
"Thứ cho ta keo kiệt, vật này không thể tặng, xin Sở Vương hoàn trả." Y nhíu mày nhìn hắn, biết rõ hắn đang muốn làm khó.
"Thôi được rồi, trả lại cho ngươi." Hắn đưa viên đá cho y, y sắp lấy được thì hắn rút về, hào hứng nói tiếp: "Có điều..."
Tiêu Chiến nhìn hắn lưỡng lự, trong tâm trí muốn đá tên này văng khỏi Thiên Vương, trở về đất mẫu của hắn.
"Có điều bổn vương ở kinh thành không quen biết ai, ngươi có thể dẫn ta đi thăm thú một vài nơi được không?" Hắn đặt viên đá vào lòng bàn tay y, trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ.
Tiêu Chiến nhìn Ngụy Thế Nguyên đáp lời: "Nếu ngươi muốn, dưới cấp ta có rất nhiều người, ngươi đi cùng bọn họ đi." Nói xong, y ngoe nguẩy bỏ đi, thời gian với cái tên khùng khùng điên điên này mất đi thật lãng phí.
"Ta chỉ muốn ngươi đi cùng." Ngụy Thế Nguyên cười ha hả nói lớn, chỉ còn thấy bóng dáng người kia khuất sau cánh cửa.
Trở lại Dương Quang Cung, nhìn thấy Tiểu Hòa An mồ hôi chảy nhễ nhại, Tiêu Chiến tiến lại hỏi thăm: "Ngươi làm gì căng thẳng vậy?"
"May quá đại nhân về rồi, hoàng thượng khi không tự nhiên... mà thôi đại nhân mau vào dập lửa trước đi." Tiểu Hòa An nhìn thấy y như nhặt được vàng, hai tay đẩy thẳng y vào trong, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Chiến tiến vào bên trong, nhìn thấy hắn đang đọc tấu chương thì hít sâu một hơi, cười ha hả đi đến bên cạnh: "Nhất Bác của ta về rồi à?"
Vương Nhất Bác đã thay long bào, khoác lên y phục thoải mái ngồi đó, không thèm liếc mắt nhìn y, thấy vậy y sáp lại đấm đấm vai cho hắn, thủ thỉ nhỏ nhẹ: "Sao vậy? Không vui?"
"Đi đâu giờ mới về?" Hắn nhịn không được quay ra sau giữ tay y lại chất vấn.
"Ta đi dạo xung quanh thôi." Y cười hì hì, mắt híp lại trông khả ái vô cùng.
Tay y ấn ấn xoa xoa trán cho hắn, mày hắn giãn ra đôi chút, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Huynh có nghe được tin tức gì không?"
Vương Nhất Bác kéo y ngồi lên đùi, vòng tay qua ôm lấy eo y, tư thế quen thuộc này khiến y cũng hết cách để phản kháng, đành ngồi im hỏi vặn lại: "Ta không nghe thấy, có chuyện gì sao?"
Hắn liền thở phào một cái, đem nỗi lo lắng vất ra đằng sau, dịu dàng hôn lên gáy y rồi nói: "Không có gì quan trọng."
Chỉ e là y cũng sẽ sớm biết thôi, hoàng cung đã bị hắn cấm tuyệt không nhắc đến, nhưng hắn đâu thể giữ y mãi trong cung, nhất định phải tìm cách cho y một danh phận đường hoàng cùng hắn ở chung một chỗ.
"Chiến ca, sau này đừng nghe những gì thiên hạ bàn tán, đều phó mặc hết cho ta giải quyết có được không?"
Xét thấy hắn hôm nay hơi khác lạ, y lo lắng không yên nhưng cũng trấn an hắn: "Đệ yên tâm."
Đêm khuya thanh vắng buông xuống, nhân lúc Tiêu Chiến ngủ say, Vương Nhất Bác quay sang hôn lên mí mắt y đậm sâu quyến luyến, sau đó khoác áo choàng đi vào mật thất.
"Ngươi điều tra đến đâu rồi?" Hắn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ở ngón cái, giọng lạnh tanh hỏi người áo đen đang quỳ ở đó phục mệnh.
"Chủ tử, người phao tin đồn là tên kể chuyện thường nhật ở khách điếm Uyên Tịnh."
"Trẫm muốn biết ai chính xác là chủ mưu?"
Kẻ áo đen chần chừ một chút rồi khai báo: "Người cho hắn ngân lượng không báo tên chỉ biết họ, hắn gọi người đó là Vệ công tử."
Vương Nhất Bác đăm chiêu nhìn ánh sáng mãnh liệt của ngọn đuốc, không biết đang nghĩ gì, sau đó quay sang phân phó cho người áo đen.
"Ngươi tìm cách dẹp tan tin đồn càng nhanh càng tốt."
"Thuộc hạ đã rõ."
"Còn một chuyện nữa thưa chủ tử, đã điều tra được tung tích của Bạch Vô Song dạo gần đây." Người áo đen tiếp tục bẩm báo.
"Nói đi." Vương Nhất Bác ra lệnh.
"Hắn gần đây đi đến nhiều nhất chính là khu rừng ngoại ô kinh thành, thuộc hạ nhìn thấy hắn gặp một người đàn ông đã ngoài tứ tuần, nghe hắn gọi là sư phụ."
"Ngươi nói hắn võ công cao cường như vậy, có lẽ đã phát giác ra các ngươi rồi, hắn còn muốn cho các ngươi nhìn thấy."
Hắn tiếp tục châm chọc: "E là các ngươi không phải đối thủ của hắn."
"Chủ tử nói chí phải, bọn thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận."
"Không cần theo dõi hắn nữa, trẫm lại muốn xem xem, tay hắn dài đến đâu." Vương Nhất Bác cười lạnh, đáy mắt không còn một tia ấm áp.
"Tuân lệnh."
Vẫy tay ra hiệu cho người kia lui ra, Vương Nhất Bác ngồi suy ngẫm một lúc, sau đó đi ra khỏi mật thất, trở về vòng tay ôm Tiêu Chiến vào lòng.
Hắn nhìn đại miêu miêu đang ngủ say, bất giác nhoẻn miệng cười, gửi tặng y một nụ hôn nhè nhẹ, chỉ cần y ở bên cạnh hắn, đám người đó đều là phù du, muốn chia rẽ bọn họ, nghĩ cũng đừng nên nghĩ đến.
Những ngày sau, Vương Nhất Bác giữ Tiêu Chiến khư khư bên mình, hắn đem luôn Tiêu phu nhân vào cung thăm y, y căn bản là muốn rời cung cũng không được. Thế là y an phận, ngày ngày theo hắn thượng triều, cùng hắn ăn cơm, cùng hắn chơi cờ, cùng hắn đọc sách, cùng hắn đàm luận kinh thư. Có khi y hứng thú đàn cho hắn nghe, hắn ở bên cạnh nhìn đến mê mẩn, cung nhân xung quanh thở dài trong vô vọng, quân vương của họ đúng là u mê đến hết thuốc chữa.
Hai người họ cứ mặc nhiên bàn tán của mọi người, sớm tối bên nhau không rời, dính lấy như sam. Nhưng mà có người không muốn nhìn thấy điều này, bọn họ càng vui vẻ bên nhau, hắn liền cảm thấy trái tim bị đâm nhiều nhát kiếm.
"Tiêu đại nhân, ngươi có muốn đua ngựa với ta không?" Ngụy Thế Nguyên mỗi lần gặp y đều dụ dỗ cùng hắn đi chơi, rủ nhiều đến nổi y nghi ngờ có phải tên này ăn chơi trác táng lắm phải không?
"Hôm nay ta phải cùng hoàng thượng bàn chính sự, không tiếp, xin cáo từ." Như thường lệ, y từ chối hắn hết lần này đến lần khác.
"Tiếc quá, bổn vương vừa cử người đem Bất Bại đến." Hắn làm ra vẻ tiếc nuối, chặc lưỡi định rời đi.
"Chậm đã Sở Vương." Tiêu Chiến vừa nghe đến Bất Bại đã thấy hứng thú, đây chẳng phải là bậc nhất chiến mã của Bắc Ngụy uy danh lừng lẫy sao? Nghe nói Bất Bại chính là đối thủ tương xứng duy nhất với Bách Chiến.
"Sao? Có muốn cùng bổn vương so tài không?" Hắn khiêu khích y, quay quay ngọc phiến trong tay.
"Đấu chứ, đi nào." Y hứng khởi cùng hắn rời đi.
Tiêu Chiến đến trường đua, Ngụy Thế Nguyên sai người đem Bất Bại ra cho y thưởng thức, quả nhiên danh bất hư truyền, chiến mã tốt thế này nếu phối giống với Bách Chiến kiêu căng sẽ ra cái dạng chiến mã hung tỡn cỡ nào? Nghĩ tới thôi là y phấn khởi.
"Ta cưỡi thử được chứ?" Y quay sang niềm nở hỏi Ngụy Thế Nguyên.
"Cẩn thận, nó chính là hung hăng bậc nhất Bắc Ngụy."
Tiêu Chiến không để tâm lời hắn, một tay nắm dây cương leo lên lưng Bất Bại, nó thấy người lạ cưỡi lên liền hí to, lắc lư không ngừng.
"Hảo mã!"
Ngụy Thế Nguyên thừa cơ Tiêu Chiến không để ý, một thân phi lên ngồi sau y, vòng tay qua eo y nắm lấy dây cương.
"Ngươi làm cái gì vậy? Ta tự cưỡi được!" Y hoảng hồn quay ra đằng sau trợn mắt nhìn hắn uy hiếp.
"Bổn vương nghe nói ngươi từng ngã ngựa, ta sợ ngươi lại ngã nữa thì..." Hắn bày ra vẻ mặt lo lắng.
"Làm sao ngươi biết?" Y vùng vẫy né sự đụng chạm của hắn.
"Nói nhiều làm gì, cưỡi một vòng thôi."
Tiêu Chiến chưa kịp nhảy xuống thì đã trông thấy thân ảnh mặc áo bào bay phấp phới từ bên kia, phía sau tùy tùng nhìn y đầy ái ngại, y hoảng hốt đẩy Ngụy Thế Nguyên ngã nhào xuống đất, tự mình phóng xuống ngựa. Thân ảnh kia từ từ tiến lại, mặt mày âm u như sắp nổi giông tố, nhìn chằm chằm nam nhân đang mất tự nhiên đứng đó.
"Ai da, ngươi độc ác vừa thôi!" Lúc này hai người bọn họ mới nhớ ra còn có một người khác, hắn ngã sõng soài trên mặt đất, ai oán trách móc.
Tiêu Chiến thấy bản thân ra tay quá nặng, chột dạ xin lỗi hắn: "Sở Vương xin lỗi nha, ta không cố ý! Đúng là ta không cố ý mà, người nói xem có phải không hoàng thượng?" Y cười ngượng ngùng quay sang Vương Nhất Bác tìm kiếm sự đồng tình nhưng hắn không trả lời, ra hiệu bảo đỡ Ngụy Thế Nguyên lên.
Ngụy Thế Nguyên là một con cáo già, vừa đỡ hắn lên hắn liền tay chân đứng không vững mà ngã vào lưng Tiêu Chiến, vịnh lấy eo y giữ chặt.
Không khí xung quanh liền giảm xuống âm độ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com