Chương 37: Sơ kiến
Nến cùng đuốc từ từ được thắp lên, ánh sáng dần dần bao phủ khắp căn phòng.
"Chủ tử." Tiểu Ngô Đồng cùng hàng chục tên áo đen khác quỳ gối hành lễ. Bọn họ len lén nhìn Vương Nhất Bác, nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu một số chuyện.
Tiểu Ngô Đồng không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Hắn một thân hắc y nghiêm chỉnh khác hẳn bộ dáng ngu ngơ hàng ngày, hắn thủ lĩnh mật thám hoàng cung khác hẳn nô tài chạy vặt Tiêu phủ, hắn đứng đắn chững chạc biết lễ biết nghi khác hẳn tên ngốc khùng khùng điên điên phá hoại vô ưu vô tư. Đến tận cùng đâu mới là hắn chân thật?
Tiêu Chiến đánh mắt nhìn Tiểu Ngô Đồng, đã biết vì sao y bị hắn che mắt lâu như vậy. Nhưng nếu như suy xét từ đầu đến cuối thì có thể nhận ra một điểm chung, thật ra Tiểu Ngô Đồng chưa từng tổn hại đến y cũng như những người xung quanh y.
Tiêu Chiến còn nhớ năm đó, Tiểu Ngô Đồng ngay cả bản thân cũng không nhớ là ai, mặt mày bụi bặm ngồi ven đường, tay run rẩy cầm chiếc màn thầu bẩn thỉu đưa lên miệng ngấu nghiến ăn. Tình cảnh đó đọng lại trong mắt y, cầm lòng không được liền đem một ít lương khô cùng vài đồng bạc lẻ cho hắn. Thế mà hắn ngây ngô, bày ra bộ dáng rưng rưng, cảm động đến rơi nước mắt nhìn y, từ đó về sau liền đi theo y không tách không rời, bất lực nhìn hắn như vậy, y dần dà ngầm chấp nhận, rồi không hay không biết xem hắn là thân tín bên mình.
Khoảng thời gian qua, nói hoàn toàn là diễn kịch thì cũng không phải, rõ ràng y nhìn ra hắn thật tâm bảo vệ cùng chăm lo cho Tiêu phủ, chăm sóc Tiêu phu nhân cùng tận tụy với y.
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác. Trước khi đến đây, y trong lòng đặt nhiều nghi vấn, nhưng có lẽ câu trả lời chỉ có một.
"Trừ Tiểu Ngô Đồng, tất cả đều lui ra."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến trầm tư nhìn hắn thì bắt đầu giải thích: "Năm đó, ta đem Tiểu Ngô Đồng đặt bên cạnh huynh, là ta sai. Vốn dĩ ta chỉ muốn hắn có thể ở bên cạnh, thay ta bảo vệ huynh."
Tiêu Chiến ngẩn ngơ nhìn hắn, thắc mắc hỏi: "Năm đó đệ đã biết ta? Chúng ta gặp nhau khi nào chứ?"
Hai vành tai Vương Nhất Bác đỏ ửng, nhìn Tiêu Chiến cười mỉm, bàn tay không yên phận xoa xoa vành tai, trông hắn không ra khí thế quân vương hàng ngày mà thay vào đó là bộ dáng nam nhân ngại ngùng khi yêu đương.
"Hai người trước đó đã gặp nhau, thiếu gia." Tiểu Ngô Đồng nhìn trạng thái chủ tử, sau lại nhanh nhảu nói.
"Chủ tử, để thuộc hạ thay người nói rõ." Tiểu Ngô Đồng hướng Vương Nhất Bác xin chỉ thị.
Tiêu Chiến ngồi im lặng lắng nghe, nhịn không được nhìn ngắm khuôn mặt ngại ngùng của Vương Nhất Bác, trong lòng y đột nhiên nở hoa.
"Có lẽ thiếu gia không nhớ, năm Thiên Vương thứ 10 xảy ra một sự việc không may đối với chủ tử..."
Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ lại cuộc đối thoại của Vương Nhất Bác và Cơ Dục, tâm trạng trùng xuống. Chuyện này y thắc mắc đã lâu, lại không tìm ra dịp hỏi thăm Vương Nhất Bác, bởi vì chuyện không vui, y cũng không nhất thiết muốn nhắc lại.
Vương Nhất Bác lay lay ngón tay y, mỉm cười lắc đầu tỏ ý tứ không việc gì, đều là chuyện đã qua.
Tiểu Ngô Đồng tiếp tục nói: "Chủ tử bị nhốt ở một nơi ba ngày ba đêm không có ánh sáng, cũng may phúc lớn mạng lớn chạy thoát thân. Nhưng mà bởi vì trong bóng tối kín mít quá lâu, đôi mắt không thích nghi được liền mờ đi, chủ tử không nhìn thấy đường... tất cả những chuyện này cạy miệng chủ tử mới thuật lại với thái y, thuộc hạ chỉ là tình cờ nghe được."
Vương Nhất Bác chen ngang: "Huynh bỏ qua những chuyện tiểu tiết đó đi."
"Tiểu tiết?" Tiêu Chiến chau mày nhìn hắn.
Vương Nhất Bác cười nói: "Tiêu Chiến, huynh chỉ cần biết, lúc đó ta đi trong vô vọng, đôi mắt tạm thời không sáng tỏ, vậy mà người đầu tiên sau khi mắt ta lấy lại ánh sáng gặp được, chính là huynh."
Vương Nhất Bác cười tươi như bạch mẫu đơn nở rộ đầy sắc xuân thanh mát, tự hào kể về người thiếu niên năm ấy hắn gặp gỡ.
"Cười một cái đi!"
Tiêu Chiến nhìn hắn, bất giác nở nụ cười vô dục vô cầu. Đáy mắt y mỉm cười, chìm vào dòng ký ức, lội ngược dòng thời gian, tìm trở về những ngày y vừa tròn 18 tuổi, cái tuổi thanh xuân và khí khái nam nhi đương rực rỡ.
Trên thảo nguyên xanh, y cưỡi hắc mã háo thắng chạy mấy vòng, kiêu ngạo đến nổi có thể thách thức với trời cao. Năm đó y theo Cố sư phụ học tập, vẫn chưa tham gia vào triều chính, vốn không biết triều đình xảy ra chuyện gì. Vậy mà chạy trời không khỏi nắng, người nên gặp cuối cùng cũng sẽ gặp, và rồi y gặp hắn.
Cậu nhóc quần áo rách bươm, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc nhưng lại dùng ánh mắt đen láy sâu sắc như mặt hồ tịch mịch, kiên cường bất khuất nhìn y, trong phút chốc tất cả đều trở nên mơ hồ.
Cơn gió mùa hạ oi bức thổi qua, vạt áo tung bay phấp phới, y đưa tay nắm lấy tay hắn, gieo vào đáy mắt hắn nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Vậy là, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác thực hiện khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ.
"Hóa ra cậu nhóc đó là đệ." Đáy mắt Tiêu Chiến sáng bừng như tường tận.
"Huynh đến giờ mới nhớ ta." Vương Nhất Bác, phồng má trề môi ủy khuất nói.
Hắn bỗng nhiên cười, ánh mắt dịu dàng đặt lên người y, trầm giọng quyến rũ nói: "Nhất kiến chung tình."
Sóng tình dạt dào lướt qua, nhịp tâm điệu hòa vào nhau mạnh mẽ, một vùng trời riêng được tạo ra ngăn cách bọn họ với phần còn lại của thế gian.
Tiểu Ngô Đồng giựt giựt đôi mắt cùng khóe miệng, ai đó làm ơn tát cho hắn tỉnh đi, chọc mù mắt cẩu của hắn rồi.
"Chủ tử, thiếu gia, thuộc hạ đã truy theo mọi dấu vết khả nghi, e là Cố Giang sư phụ đã bị khống chế toàn cục." Tiểu Ngô Đồng trở về trạng thái nghiêm túc, báo cáo kết quả điều tra gần đây nhất.
Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ, quay sang hỏi Vương Nhất Bác: "Đệ cùng sư phụ lần đó gặp mặt là nói gì?"
"Chuyện này ta đã muốn nói với huynh, là chuyện liên quan đến ân oán của trưởng bối chúng ta." Vương Nhất Bác nghiêm mặt, giọng điệu trầm trầm nói.
"Trước khi băng hà, phụ hoàng đã nói với ta, người có một bằng hữu tri giao. Bằng hữu đó cùng người xảy ra vài hiểu lầm, người muốn ta bảo vệ hài tử của người bằng hữu đó. Người nói đến lúc đi tìm người bằng hữu đó để tạ tội. Người không biết đích thực hài tử đó là ai, chỉ đưa cho ta một bức họa để xác nhận thân phận." Vương Nhất Bác đứng dậy đi đến đằng sau lưng Tiêu Chiến, hai tay đặt lên vai y, từ từ hạ đầu xuống, ghé bên tai y.
"Nguyệt khuyết."
Cố tình che mắt tầm nhìn của Tiểu Ngô Đồng, một bàn tay của Vương Nhất Bác di chuyển xuống phần xương cụt của y, hắn thì thầm: "Ngay tại đây."
Sắc mặt Tiêu Chiến đỏ bừng bừng, nhân trung bị hơi thở nóng hổi thiêu đốt, y liếc nhìn Tiểu Ngô Đồng, thấy hắn tròn mắt nhìn hai người thì muốn bốc khói.
"Là ta?" Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.
Vương Nhất Bác trêu chọc y thỏa mãn thì buông ra, thẳng thắn gật đầu nói: "Đúng vậy. Không ngờ, người cần tìm tưởng chừng xa xôi lại gần ngay trước mắt."
"Dấu vết đó rất đặc biệt, có lẽ Cố sư phụ đã nói cho huynh biết như thế nào."
Tiêu Chiến vội vàng vặn hỏi: "Vì sao sư phụ có thể thỏa hiệp với đệ?"
Vương Nhất Bác trầm giọng nói: "Sau khi ta biết là huynh, đã lập tức điều tra rõ gốc ngọn của chuyện xưa."
Hắn hắng giọng: "Chuyện của trưởng bối không đơn giản như vậy. Đến bây giờ ta mới tìm đủ chứng cứ cùng nhân chứng, làm rõ sự việc năm xưa."
"Cố sư phụ đã có nhắc qua, còn có chuyện gì chưa làm sáng tỏ sao?" Tiêu Chiến nhạt giọng hỏi.
"Cố sư phụ cũng không rõ tường tận, ngày hôm đó khi ta giải bày, người cũng đã thông suốt." Vương Nhất Bác xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay cái.
"Phụ hoàng chúng ta sau khi cùng nhau lật đổ tiền triều đốn mạt đã chia nhau mỗi người một nửa giang sơn, là Thiên Vương và Vệ Quốc. Mặc dù mỗi người mỗi nơi, phụ hoàng chúng ta vẫn giữ mối liên hệ mật thiết, xem nhau như thân thích."
"Ta biết." Tiêu Chiến nói xong, cầm một chiếc cốc trống bâng khuâng, Vương Nhất Bác liền lấy ấm trà rót đầy.
Tiêu Chiến uống xong một ngụm rồi gằn giọng nói: "Chuyện sẽ bình bình an an nếu như Thiên Vương không bị gian thần can gián gây nên chiến sự, lật đổ Vệ Quốc, giết hại phụ hoàng cùng mẫu hậu của ta."
Nét mặt Tiêu Chiến âm u, như vũ như bão luân phiên kéo đến.
Vương Nhất Bác trầm ngâm giây lát, đợi Tiêu Chiến bình tĩnh rồi nói tiếp: "Đúng như huynh nói. Phụ hoàng hối hận... trước khi người nhắm mắt đã nói với ta. Người hối hận đến chậm một bước, hối hận nhìn phụ hoàng huynh từ trên tường thành ngã xuống mà bất lực không cứu được."
"Chiến ca, phụ hoàng tuyệt đối không dẫn binh chinh phạt Vệ Quốc, cũng không hề có ý định truy sát con dân Vệ Quốc."
"Năm đó nhân lúc phụ hoàng sơ hở, bọn gian thần cấu kết nội cung hạ độc người, đem tội trạng đổ lên đầu gián điệp Vệ Quốc, hoàng cung một phen dậy sóng. Hoàng tổ mẫu nhiếp chính, không phân định được đúng sai bị gian thần dẫn dắt một lệnh ban xuống liền không thể vãn hồi." Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, hai người tay đan tay an ủi.
"Vệ Quốc không hiểu cơ sự, phụ hoàng huynh tức giận chống chế, nhiều lần đem mật thư gửi cho phụ hoàng ta. Rốt cuộc ai cũng không nhận được hồi âm, ai cũng không thể nói tường tận với ai."
"Sau khi gian thần nắm quyền khống chế Vệ Quốc đã tàn sát từ trên xuống dưới, cho đến khi phụ hoàng nắm lại toàn quyền, diệt trừ gian thần thì Vệ Quốc chỉ còn lại nắm tro tàn."
"Trạch công công bên cạnh phụ hoàng đã từng nhận lệnh tìm kiếm dòng máu còn sót lại của Vệ Quốc suốt quãng đời của ông. Đến khi hơi thở sắp kết thúc, ông ấy cuối cùng cũng tìm ra manh mối."
Vương Nhất Bác lấy chút hơi, chưa bao giờ hắn phải nói nhiều như vậy.
"Những chuyện này đều là ta cho người điều tra, tìm nhân chứng còn sống năm ấy thuật lại từng mảnh một, rồi ghép từng mảnh thành toàn diện cố sự."
"Phụ hoàng một chữ cũng không muốn nhắc lại. Một bên là mẫu hậu thân sinh, một bên là tri kỷ ân nghĩa, không thể vẹn toàn, không thể bố cáo thiên hạ."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trầm giọng kết thúc lời giải bày: "Một lời xin lỗi không thể bù đắp. Ta biết."
Tiểu Ngô Đồng trầm mặc nói: "Hy vọng chủ tử cùng thiếu gia đừng oan oan tương báo. "
Hai khủy tay Tiêu Chiến gác lên gối, y cúi đầu úp mặt vào lòng bàn tay, tâm trí trống rỗng không nói nên lời.
"Có một lần ta hỏi Trạch công công phụ hoàng đang làm gì, ông ấy nói, người là đang tâm sự với cố nhân." Vương Nhất Bác nhìn chăm chăm ngọn lửa chập chờn, hắn dường như đánh mất tiêu cự.
Một khắc sau, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt ướt át của y là hình ảnh của hắn. Y chậm chạp mấp máy môi: "Chúng ta, bắt đầu lại đi..."
Mắt y long lanh, cánh môi hé mở nhè nhẹ: "Từ lần đầu gặp gỡ."
Thời niên thiếu, hai lão nhân gặp gỡ nên tri kỷ, vung gươm múa giáo bình giang sơn, tề gia trị quốc bình thiên hạ, nào ngờ một lời nghi vấn trăm nỗi biệt ly, một lời ước hẹn trùng phùng chẳng kịp nói.
Thời niên thiếu, hai tiểu bối gặp gỡ nên chân tình thực cảm, vượt sóng gió đồng cam cộng khổ, một giấc mộng chung nguyện thành sự thật, một lời ước hẹn đến chết không đổi dời.
Phải bao lần gặp gỡ mới có thể nói có thủy có chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com