Chương 4: Thất thân
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đêm xuống sương lạnh, yến tiệc kết thúc sớm. Nhà ai nấy về, việc ai nấy làm, mọi người nhanh chóng tản ra.
Vương Nhất Bác di chuyển đến Dương Quang Cung, Tiêu Chiến cũng theo hắn đi đến Dương Quang Cung, nhưng y không vào, y còn đợi một vật quan trọng mà Tiểu Ngô Đồng đang chuẩn bị.
Cuối cùng Tiểu Ngô Đồng cũng tới, trên tay mang theo bát canh giải rượu của ngự thiện phòng.
"Đã bỏ vào?" Tiêu Chiến ngó trước ngó sau, bộ dạng giấu diếm hỏi nhỏ.
"Đúng vậy thiếu gia."Lần này cậu ta hơi thấp thỏm, tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc. Hắn tự hỏi tại sao thiếu gia lại đến cái nơi không nên đến, đem cái thứ không nên đem như thế này. Không phải là nên đi tìm cô nương Trầm Hi Vân kia à?
"Rất tốt, ngươi về trước đi." Mau chóng đuổi người để hoàn thành đại sự.
"Thiếu gia, người, người định đem thứ này vào đó sao? Người chê sống quá lâu rồi? Hay người mong nô tài nên sớm đoàn tụ với gia đình dưới suối vàng? Thiếu gia, thiếu gia..." Tiểu Ngô Đồng đứng đó như một pho tượng, sau đó đành bất lực quay đầu rời đi, tự an ủi bản thân sống thiện lương như vậy, nhất định ông trời sẽ cho cậu ta được toàn thây.
"Thái úy đại nhân trễ như vậy đến đây có việc gì?" Vừa mới vứt bỏ một Tiểu Ngô Đồng, lại tiếp tục xuất hiện một Tiểu Hòa An cản đường.
Ông đây muốn gặp Vương Nhất Bác, các ngươi đúng là phiền phức!
"Ta có chuyện chính sự rất gấp muốn bàn bạc với hoàng thượng, ngươi bẩm báo đi."
Tiểu Hòa An cũng chẳng muốn làm khó gì Tiêu Thái úy, nhưng vì phép tắc không thể không tuân, thế là cậu ta nhanh chóng chạy vào bẩm báo. Còn nhớ khi trước là Tiêu Thái úy nói đỡ cho cậu ta trước mặt hoàng thượng nhiều lần, Tiểu Hòa An đương nhiên phải báo đáp, cậu không muốn làm người vong ân bội nghĩa.
"Tiêu đại nhân, người có thể vào rồi, còn cái này có thể để nô tài thử độc không?" Tiêu Chiến vui vẻ trong lòng, cười cười gật đầu cho phép cậu ta. Y nào biết lúc y cười đẹp đẽ đến nhường nào, vô tình khiến cho mấy cung nữ mặt thẹn tai đỏ một lượt.
"Mời đại nhân." Tiểu Hòa An trong lòng cảm thấy hảo cảm vạn phần với nụ cười của nam nhân này.
Dương Quang Cung uy nga lộng lẫy chính là tẩm cung của Vương Nhất Bác, từ khi đăng cơ đến nay chỉ có duy nhất một người đến, chính là vị Thái úy đại nhân họ Tiêu tên Chiến đây.
"Vi thần tham kiến hoàng thượng." Mang theo nụ cười khi nãy bước vào đây còn chưa thu lại, má hơi phiếm hồng bởi rượu, Tiêu Chiến lúc này đích thực là một đại mỹ nam thanh xuân phơi phới.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn người trước mắt, cũng không có biểu hiện rõ rệt nào. Gấp quyển sách trong tay lại, hắn đứng dậy rồi khoan thai đi đến trước mặt Tiêu Chiến.
"Có chuyện gì?"
"Ta có nhờ ngự thiện phòng nấu cho người canh giải rượu, đã thử độc rồi, người mau uống đi vho nóng." Tiêu Chiến cười híp cả mắt nhìn bát canh lại nhìn Vương Nhất Bác.
"Dư thừa."
"Mau uống đi." Y hối thúc nhiệt tình.
Vương Nhất Bác cũng không muốn dây dưa, trực tiếp uống hết một mạch. Thế là Tiêu Chiến bắt đầu nói vòng vo tam quốc, kể hết chuyện này đến chuyện khác về chính sự cho hắn nghe, còn nói muốn cùng hắn đi vi hành tình hình con dân ở phương Bắc, còn nói muốn cùng hắn xuôi thuyền về phương Nam ngắm cảnh sắc nước hương trời đồng thời tìm ra biện pháp trị thuỷ.
Hơn một khắc sau, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đã có biểu hiện rồi. Y cười thật tươi, có vẻ đã chờ đợi giây phút này đã lâu.
Tiêu Chiến thấy đôi mắt Vương Nhất Bác hơi mơ màng, chân cũng bắt đầu đứng không vững, hắn gõ đầu vài cái để tỉnh táo, khuôn mặt tuy không đỏ giống như tên chủ tiệm kia nói nhưng chỉ cần mấy biểu hiện ở trên là đủ rồi.
Đúng vậy, y chính là tên không biết liêm sỉ đi hạ xuân dược lên người Vương Nhất Bác. Y đã mặc định hắn là người của y, người của y thì đừng hòng lăn giường với bất kỳ kẻ khác. Xuân dược này là loại nhẹ nhàng, chỉ khiến cho tiểu bảo bối của hắn thêm hưng phấn, nồng nhiệt hơn và thần trí không được tỉnh táo như bình thường. Tuyệt đối không làm hại đến Vương Nhất Bác của y.
Con người vốn dĩ ích kỷ, nhưng được che đậy bởi vô vàn lý do. Ví dụ như, vì một chữ tình.
"Ngươi hạ dược ta?" Chất giọng của Vương Nhất Bác hơi trầm khàn, lên tiếng tra hỏi.
"Ngươi lúc nào cũng đúng." Tiêu Chiến nhe hàm răng trắng tăm tắp ra cười thành tiếng, y nghĩ đến việc sắp được làm thịt tiểu bảo bối của y rồi.
"Ta, ta, ngươi..."
Vương Nhất Bác chập chững đi vào sâu trong tẩm cung.
"Ta? Ta làm sao? Ngươi? Ngươi thế nào?"
Tiêu Chiến rất vui vẻ đi theo, vừa đi vừa ghẹo Vương Nhất Bác. Y không gấp, đêm nay còn dài.
Đến khi Tiêu Chiến đi vào thì đã thấy Vương Nhất Bác nằm quằn quại trên long sàng. Càng nhìn càng thấy thích thú, thế là y nhanh chóng tiến lên giường đồng thời tự mình cởi y phục quăng sang một bên.
"Tiểu Bác, bảo bối à, ta tới đây!"
Tiêu Chiến cứ nghĩ tất cả mọi sự đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng có lẽ y không ngờ tới.
Y mới là người bị thông!
Có biết nỗi oan nào kêu trời không thấu không? Chính là bản thân mình là gà mà tưởng lầm thành hạt thóc.
Sức lực Vương Nhất Bác quá sức tưởng tượng của Tiêu Chiến, khiến y sốc đến nổi cả đêm chỉ biết rên rỉ dưới thân của hắn, còn mỏi cả miệng vì gọi tên hắn.
Hắn còn làm, hắn đã làm bao nhiêu lần rồi?
"Ta thật sự quá thảm!" Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, Tiêu Chiến thì thào câu cuối.
Lợi dụng tác dụng của dược khiến tinh thần người trúng mơ mơ hồ hồ, y nhất định sẽ không để hắn biết hắn nằm trên! Rốt cuộc y đã sai ở đâu cơ chứ?
Sáng sớm tinh mơ, Tiêu Chiến cả đêm bị dằn vặt vô cùng thống khổ, ê ẩm mà thức dậy. Đầu y gối lên cánh tay mềm mại của Vương Nhất Bác, thân thể y không một mảnh vải che chắn, còn đắp chung một cái chăn với hắn. Tiêu Chiến vừa quay đầu bất chợt đập vào mắt là khuôn mặt hết sức dọa người cùng đôi mắt phượng sắc bén của Vương Nhất Bác.
Nhìn cái gì mà nhìn, sớm biết ngươi không phải là người, lão gia ta đây nhất định sẽ không làm cái điều ngu ngốc như vậy. Vương Nhất Bác chính là một con sói, à không chính là một con sư tử gặm con mồi không còn xương!
"Ngươi có điều gì muốn nói với ta không?" Vương Nhất Bác thều thào lên tiếng.
"Tối qua ta say rượu làm càng, bất quá ta sẽ chịu trách nhiệm."
Tiêu Chiến lại tiếp tục bồi thêm một câu. "Bên trong đệ rất ấm áp, ta rất thích."
"..."
"Đệ từ nay về sau đã là người của ta."
"..."
"Đệ chỉ có thể yêu ta, thích ta, lăn giường với ta."
"..."
Vương Nhất Bác nằm đó như một pho tượng chăm chăm nhìn Tiêu Chiến, sắc mặt so với cà chua không thua kém.
"Đệ thượng triều đi, hôm nay ta xin nghỉ, đêm qua lao lực quá độ rồi."
Nói rồi Tiêu Chiến định tự thân đứng lên mặc quần áo, nhưng y lại ngã lăn lóc trên mặt đất với tư thế khá là xấu hổ. Vương Nhất Bác nhịn hết nổi liền bật cười thành tiếng, cười đến chảy cả nước mắt, cười đến lăn lộn trên giường.
Cuối cùng hắn đành phải giúp Tiêu Chiến đứng dậy, mặc giúp y quần áo, còn chải đầu giúp y như thể đang hoàn thành nghĩa vụ phu thê.
Xong xuôi mọi thứ, Vương Nhất Bác niềm nở nói với Tiêu Chiến một câu.
"Chém đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com