Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Sắc màu

Đây là gì, là giấc mơ hay hiện thực, đâu là giả, đâu là thật. Có lẽ cái ôm chặt chẽ là giả, hơi ấm bên cạnh là thật. Có lẽ thiếu niên tươi cười năm đó là giả, người trầm tĩnh bên gối là thật. Cũng có lẽ, đau thương, bi ai là giả, còn hạnh phúc, hoan hỉ mới là thật.

Vậy sao?

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhìn vào gương mặt này, đôi mắt này, chiếc mũi này, cánh môi này, nam nhân lặng lẽ say giấc này.

Suốt đêm đó hắn không ngủ, cứ ngây ngốc như thế ngắm người đó.

Người là ai?

Là tâm can, nhiệt huyết, thanh xuân, lý tưởng.

Là tình yêu một đời một kiếp.

Là tất cả đẹp đẽ của thế gian.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, tinh nghịch phủ lên từng đồ vật trong phòng. Tiêu Chiến thức giấc, theo thói quen sờ người bên cạnh.

Khoảng trống lạnh lẽo.

Y bật dậy, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh hòng tìm kiếm nhân ảnh quen thuộc nọ.

Không có, không thấy, không tìm ra.

Y vội mặc y phục không để tâm đã tươm tất hay chưa, chân xỏ giày đã đúng hay chưa, đã nhanh chóng mở cửa phòng ra, sức lực rất mạnh, dường như có thể kéo văng cánh cửa.

Cánh cửa mở ra liền trông thấy nam nhân trên tay còn cầm chậu nước nóng bốc hơi, nheo mắt bất ngờ nhìn y, sau đó mỉm cười.

"Sao không ngủ thêm một chút?" Hắn vừa hỏi vừa bước vào phòng.

Y xếp lại tâm tình hoảng loạn, đóng cửa lại, quay đầu đối diện với hắn.

Hắn đặt chậu nước lên bàn, nhúng một ngón tay vào thử độ ấm rồi rất nhanh nhướn mày tỏ vẻ vừa ý.

"Đến rửa mặt." Hắn ngồi xuống giường, hướng y chỉ đạo.

Tiêu Chiến lại không làm theo, y đi về phía giường, luồn tay qua tóc đỡ gáy hắn, cúi đầu áp môi vào môi hắn hôn sâu. Vương Nhất Bác bị tấn công bất ngờ nhưng không thất thủ, nhanh chóng phản công. Hắn đảo khách thành chủ, y chuyển từ thế chủ động sang bị động, bị hắn hôn đến nhũn cả người, cuối cùng phải tách hai chân ngồi trên đùi hắn thở dốc, mặc kệ đôi tay không yên phận của hắn đang chạm vào khắp nơi nhạy cảm trên người y.

Tiêu Chiến châm lửa xong mới cảm thấy hối hận, cái tư thế mới lạ này thật khiến y mất mặt, vừa xấu hổ vừa thoả mãn. Tinh thần Vương Nhất Bác cực kỳ tốt, một bên khơi dậy dục vọng của y, một bên trêu chọc y tự thân vận động, hắn rất biết cách dày vò nam nhân đã lâu chưa phát tiết này.

Sau một hồi kịch liệt thì đã đến gần trưa, hai người cùng nhau tắm uyên ương ngay trong phòng, Vương Nhất Bác nói về kế hoạch sắp tới đây với Tiêu Chiến, nghe xong y trầm tư một lúc rồi nghiêm túc gật đầu.

Rời khỏi khách điếm, bọn họ tiếp tục khởi hành về phía kinh thành, nơi phồn hoa ngập trong mưu mô và suy tính.

Tiêu Chiến đã liên lạc lại với Chu Nhiên, cấp tốc điều phái hắn đến Đan Lạc để xử lý phiên vụ ngựa giống với tộc trưởng, nếu chậm trễ sẽ để kẻ khác hớt tay trên, điều này thì không tốt một chút nào. Chu Nhiên vừa nhận được mật lệnh liền nhanh chóng lên đường, khi đi còn cố tình ngang qua Tiêu phủ.

Trên xa mã đang hướng đến Nhạn Thành, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác: "Lần hành thích này mục tiêu quá rõ ràng, e là hắn không còn lo sợ gì nữa, chờ đợi nhiều năm như vậy cũng đã tích góp đủ lông đủ cánh rồi." Bây giờ mỗi lần y nhớ đến "hắn" đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Ví như cái chết giả mà "hắn" sắp đặt, ví như quan cảnh điêu tàn ngày "hắn" ra tay thảm sát huynh đệ Vệ Quốc.

Vương Nhất Bác điềm nhiên cười nhạo: "Ta có lẽ nên đa tạ bọn chúng một phen, nếu như không phải bọn chúng đến đúng lúc thì người đang ngồi bên cạnh huynh bây giờ chắc sẽ là tên khốn Nguỵ Thế Nguyên rồi."

Y chột dạ nói: "Đệ biết hết rồi?"

"Biết gì cơ?" Hắn giả ngây ngô, tròn mắt hỏi.

Tiêu Chiến bĩu môi liếc Vương Nhất Bác, y công nhận hắn hợp nhất là đóng kịch, sao không đổi nghề thành con hát đi.

Con hát sao? Y bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cảm thấy mặc dù không phải là con hát thì cả đời hắn vẫn phải diễn qua biết bao nhiêu vai để đối phó triều thần gian xảo và hoàng thất âm hiểm.

"Hắn đang chờ thời cơ." Vương Nhất Bác cắt đứt dòng suy nghĩ của y.

"Thời cơ gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Thời cơ để danh chính ngôn thuận kế vị." Hắn nhàn nhạt nói.

Sắc mặt y liền không tốt, hỏi: "Hoàng đế còn tại vị, chưa kể hoàng thất còn bao nhiêu hoàng thân quốc thích khác, rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin một kẻ ngoại tộc như hắn sẽ quang minh chính đại kế vị?"

"Tính ra thì, hắn cũng không hoàn toàn là kẻ ngoại tộc." Vương Nhất Bác đáp.

Tiêu Chiến sực nhớ ra liền nhíu mày.

"Hắn" mà hai người đang đề cập ở đây chính là người đương nhiệm chức vị Thái uý, Bạch Vô Song.

Vương Nhất Bác cười cười: "Tiên thái hoàng thái hậu chính là cô mẫu của Mộ Dung phu nhân, vậy nên phụ hoàng cùng Mộ Dung phu nhân cũng xem là biểu huynh muội. Còn có, Mộ Dung gia từ khi lập quốc đến nay luôn là đại trung thần của triều đình, gia tộc hùng mạnh, tiếng nói có sức ảnh hưởng rất lớn. Ngoài ra thì Tư Đồ gia cũng coi như một cây cột chống lưng cho hắn đi."

Hắn phân tích: "Thật ra thì hoàng thân quốc thích cũng chẳng được mấy người tài giỏi, ngoại trừ Vương Nhất Niên." Hắn đột nhiên thở dài.

"Vương Nhất Niên thì làm sao?" Tiêu Chiến lo lắng hỏi.

"Có lẽ chuyện xảy ra khi huynh còn đang rèn luyện trên núi nên không biết." Hắn kể, "Nhất Niên nó là con trai ruột của thái phi. Sau này ta điều tra mới rõ, ngày nó ra đời, phụ hoàng đến nhìn cũng không nhìn lấy một lần. Đến khi nó biết nói bập bẹ đã cùng thái phi bị giam vào lãnh cung. Mẫu hậu rất quý thái phi, hai người thân như tỷ muội nhưng cũng lực bất tòng tâm."

Tiêu Chiến vỡ lẽ "à" một tiếng.

Vương nhất Bác nói tiếp: "Lúc nhỏ ta hay lén đến thăm nó, mỗi lần nhìn thấy nó ta cảm thấy nó đặc biệt đáng thương, hài tử ngoan như vậy sao lại bị đối xử như thế."

"Sau đó, phụ hoàng không hiểu sao lại tách hai mẫu tử bọn họ ra, đem Vương Nhất Niên giao cho tướng quân ngoài biên cương giáp với Đan Lạc, lấy lý do tích luỹ kinh nghiệm nhưng thật ra là không muốn nhìn thấy nó." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vén màn lên nhìn ra ngoài, thấy được Vương Nhất Niên đang ôm Vương Bát cưỡi ngựa đi phía trước.

"Không có lệnh của phụ hoàng, đến cả quốc tang Nhất Niên cũng không thể trở về tham dự." Nói đến đây, hắn nhìn thấy Vương Nhất Niên cười nói với Phong Mạc thì thở dài, "Vậy mà hắn vẫn lạc quan yêu đời như vậy, còn kẻ sống trong sung sướng như ta lại cảm thấy cuộc đời thật vô vị cùng tẻ nhạt."

Tiêu Chiến nắm lấy tay hắn, dịu dàng cười nói: "Không sao, người khổ có phúc của người khổ, kẻ sướng có phúc của kẻ sướng. Còn đệ, kể từ bây giờ ta chính là hương vị và màu sắc của riêng đệ, mau đến hưởng phúc đi." Nói xong y vỗ ngực tự hào.

Vương Nhất Bác bỗng dưng chầm chậm nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, dáng vẻ như hiếu kỳ nhìn một bảo vật, ngốc nghếch nhưng yêu chiều cực hạn.

Hắn cười đến vành tai cũng ửng đỏ, dần dần sáp lại áp môi vào chiếc mục ruồi nhỏ xinh dưới khóe môi của y, lặng lẽ hôn một cách thành kính.

Y tròn mắt, căng thẳng đến cứng đờ.

"Được rồi bảo bối." Hắn thì thầm.

Mặt Tiêu Chiến thoáng đỏ như gấc, đảo mắt lung tung, sau đó ấp a ấp úng nói: "Cái, cái kia, quay lại... quay lại chính sự đi!"

Vương Nhất Bác càng nhìn càng cảm thấy vẻ mặt Tiêu Chiến thật đặc sắc, lúc hồng lúc đỏ nhìn vui mắt.

Đột ngột xe ngừng lại, Vương Nhất Bác nhanh gọn ôm lấy eo Tiêu Chiến trước khi y theo quán tính nhoài người về phía trước.

"Lệnh bài thông hành?" Gã quan binh gác cổng của Nhạn Thành lên tiếng. 

Có tiếng cười khách sáo của Vương Nhất Niên và tiếng xã giao của Phong Mạc vang lên.

Một lúc sau, gã bên ngoài nói to: "Bên trên đã phát thông cáo, phàm bất cứ kẻ nào cũng phải tra rõ nhân diện, là ai đang ở trên xa mã mau xuống đây trình diện." Giọng gã ta ồn ồn lại ngọng nghĩu, cố gắng lắm mới có thể nghe ra.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đồng thời không hẹn mà nhìn nhau.

"Hắn động thủ rồi." Y mấp máy môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com