Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Che chở

Tiêu Chiến thầm thì với Vương Nhất Bác: "Hắn động thủ rồi."

Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng.

Nhạn Thành là thành trì gần kinh thành nhất, cũng là phòng tuyến duy nhất chỉ khi vượt qua mới cho thể đi về kinh thành.

Để đề phòng bất trắc vì cái tội truy nã còn đang tung hoành ngang dọc kia, suốt dọc đường Tiêu Chiến vẫn một thân hoá trang như cũ, nhưng lần này vết sẹo được giảm bớt độ doạ người một chút. 

Mặc dù đã trù tính trước, Tiêu Chiến cũng không dám mạo hiểm. Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng thỏ đế của y, vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy đáng yêu không thôi. 

"Nào." Vương Nhất Bác cầm lấy tay y, "Đi thôi, không sao." 

Tiêu Chiến trong đầu đang cẩn trọng suy tính, nghe đến hai tiếng "không sao" kia liền vững tâm bước xuống. 

Vương Nhất Bác lại giở trò lưu manh, phiến môi ghé tai y mơ hồ lướt nhẹ qua một cái rồi thì thầm: "Ôi chao lá gan to bằng trời chạy đi đâu rồi nhỉ?" 

Tiêu Chiến nhéo eo hắn một cái đau điếng, Vương Nhất Bác chỉ có thể nước mắt lưng tròng chảy vào trong, còn nhớ vẫn phải giữ hình tượng đại trương phu trước toàn thể bách tính.

Tiêu Chiến hỏi: "Tiểu Ngô Đồng đâu?" 

"Có chuyện cần phải để đích thân hắn ra tay." Vương Nhất Bác vừa nói xong câu trả lời thì bước chân hai người đã đi đến trước cổng Nhạn Thành. 

Tên quan binh kia công khai nhìn bức tranh, rồi nhìn hai người họ chăm chú, so tướng mạo rồi so đến diện mạo. 

"Chậc, uổng thay cái gương mặt thanh tú kia." Tên quan binh cầm đầu quan sát kỹ lưỡng hai người rồi dừng ánh mắt trên Tiêu Chiến mà cảm thán. 

Vương Nhất Bác thiên tử ở trên cao, bọn tôm tép giữ cổng này căn bản là không nhận ra người đến là ai, trực tiếp loại bỏ phần hoài nghi trên người hắn. 

 "Bảo bảo ca ca, còn bao lâu nữa?" Vương Nhất Bác cười nũng nịu, kéo nghiêng người Tiêu Chiến qua, hết vuốt tóc lại vuốt ngực, hết vuốt ngực lại vuốt eo.

"Ôi chao tóc bạc này, bảo bảo ca ca có tóc bạc này." Vương Nhất Bác làm ra vẻ bất ngờ lắm giơ tay kéo sợi tóc kia ra, sẵn tiện che luôn ánh mắt chằm chằm đáng ghét của mấy tên quan binh nọ. 

Bọn quan binh bỗng liếc mắt nhìn hai người bỗng dưng lạnh sống lưng.

Một tên lính quèn thủ thỉ với tên cầm đầu: "Cái tên mặt trắng kia to xác kia thật đáng ngờ." 

Tên cầm đầu thở dài, giải thích: "Ngươi không hiểu, bọn hắn đoạn tụ." Ánh mắt khinh bỉ quét qua Vương Nhất Bác, lại không ngờ hắn cũng dùng ánh mắt như cười như không liếc qua.

Tên cầm đầu hơi chấn kinh, dường như hắn vừa thấy sát khí quanh quẩn đáy mắt đó, chắc hắn lầm rồi.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, sau đó hướng mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, y nhướn mày, tựa hồ như phối hợp diễn với hắn, hững hờ nói: "Coi đệ kìa, lôi kéo ta từ Châu Thành đến đây chỉ vì hẹn với lão bản Tư Quân, giờ thì hay rồi." Y cười nhếch miệng. 

Vương Nhất Bác nhướn nhướn mày nhìn y, dường như bắt được tín hiệu,  vừa tranh thủ nắm lấy tay y xoa xoa vừa nói: "Nào có."

"Vậy sao?" Tiêu Chiến cố ý gãi gãi đầu, lấy trong túi áo ra một ngọc bài trắng tinh đưa ra trước mặt Vương Nhất Bác nhưng cũng thừa cơ để bọn quan binh kia tiện thể nhìn thấy. 

"Cái này chẳng phải tín vật của các người sao? Còn chối?" Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác trách móc như thể sự thật chính là như vậy.

Vương Nhất Bác thở dài: "Cái này là bí mật." 

"Tên mặt trắng kia đúng là ngốc!" Tên lính quèn tiếp tục bĩu môi đánh giá. 

Bí mật? Chẳng phải mọi người đều nghe hết rồi sao còn ở đó tỏ vẻ bí mật? Sợ chúng ta thấy sang bắt quàng làm họ hay sao? Bọn quan binh trừng mắt cảm thán như vậy. 

Tên cầm đầu vừa nhìn thấy miếng ngọc bài liền nhận ra, vội điều chỉnh giọng nói: "Thì ra là bằng hữu của Chu lão bản, thất lễ, thất lễ rồi." Vừa nói vừa chắp hai tay đa lễ. 

Vương Nhất Niên đi đến bên cạnh tên cầm đầu, vừa cười vừa hướng về Vương Nhất Bác rồi nói như thật: "Nghe nói Nhạn Thành mỹ nhân như hoa, nhị ca của ta mặc dù thành gia lập thất đã lâu nhưng thú vui bên ngoài, ai mà nỡ từ chối cho được, có phải không vị huynh đệ này?" Vương Nhất Niên sẵn tiện nhét hầu bao vào tay áo tên cầm đầu. 

"Tiểu đệ nói hay lắm, nam nhân ham của lạ đâu phải chuyện to tát." Tên cầm đầu hướng Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tỏ quan điểm.

Một tràng cười ha ha gượng gạo vang lên. 

"Còn không để công tử đây qua, đêm xuân một khắc ngàn vàng đó." Tên cầm đầu tiếp tục đổ dầu vào lửa một cách vô tư lự. 

Lần này tràng cười hô hô vang dội hơn. 

Vương Nhất Bác không nói gì, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quang, Tiêu Chiến cũng cười tiếp lời tên cầm đầu quan binh: "Huynh đệ nói đúng lắm, đa tạ chư vị đã nể mặt."

Cho đến khi xa mã đi vào trung tâm Nhạn Thành, Tiêu Chiến mới dừng được cơn buồn cười từ ngoài cổng thành đến giờ. 

"Ta nói nha, lục đệ của ngươi ăn nói rất hay, ngươi nên ban cho hắn đi đóng tuồng thay vì cho hắn đi đánh trận đó." Tiêu Chiến lấy sức nói, khuôn mặt đỏ ửng vì cười quá nhiều. 

Vương Nhất Bác đen mặt, khoanh tay giận dỗi. 

"Cái gì mà có gia thất còn đi tìm thú vui bên ngoài, ha ha." Tiêu Chiến chẳng nể mặt, cười đến chảy cả nước mắt còn lấy vạt áo của hắn lau đi. 

Vương Nhất Bác xụ mặt, vừa hay thấy y không phòng bị liền kéo người vào lòng, vừa uy hiếp vừa cù lét: "Vui lắm nhỉ? Vi phu bị người ta lấy làm trò hề liền vui đến như vậy?" 

"Dừng lại! Mau, dừng, lại!" Tiêu Chiến cười đến nổi không còn sức phản kháng, chỉ có thể lắc lư qua lại. 

Xe ngựa một lần nữa đột ngột dừng lại, lần này Vương Nhất Bác cũng mất thăng bằng, trực tiếp ngã nhào lên người Tiêu Chiến, đè con sâu cười dưới thân. 

Bên ngoài tiếng ngựa hí một tràng dài vang lên. 

"Nhị ca, phía trước có xô xát." Vương Nhất Niên vừa dứt lời, Vương Bát cũng sủa một cái.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mở màn che lên quan sát. Đằng trước là hai xe ngựa đối đầu nhau, còn có thuộc hạ hai bên ẩu đả chẳng nể nang ai. 

"Là xe ngựa của Tiêu gia." Vương Nhất Bác nhíu mày, vội quay sang quan sát Tiêu Chiến, sắc mặt y cũng không khá hơn là bao. 

Vương Nhất Bác quan sát xe ngựa còn lại: "Đó chẳng phải là biểu tượng của Nguyên phủ?" 

"Nguyên phủ? Binh bộ Thượng thư Nguyên Đình?" Tiêu Chiến không chắc chắn nên vặn hỏi.

"Cũng quá trùng hợp đi." Vương Nhất Bác cười mập mờ với y.

Bên kia quân binh cuối cùng cũng kéo đến dập loạn, cũng không quá quá phận, dù gì đều là thân quyến của danh gia vọng tộc. 

Dường như xét thấy bên ngoài bớt náo loạn, xe ngựa của Tiêu phủ cuối cùng cũng có động tĩnh, từ trên xe bước xuống hai nữ nhân.

"Nương!" Tiêu Chiến nắm chặt thành xe, ánh mắt mong đợi bất giác gọi.

Vương Nhất Bác đặt tay lên lưng y vỗ nhẹ.

Phía bên Nguyên phủ cũng có một nữ nhân tức giận bước xuống, vừa giận vừa mắng người.

"Ta nói cái đám nô tài các ngươi hôm nay gan thật lớn!" Nữ nhân chỉ chỉ bọn nô tài đang quỳ xuống tạ tội. 

Tiêu Chiến nãy giờ im lặng cũng bắt đầu lên tiếng hỏi: "Là Nguyên phu nhân?"

"Ừm." Vương Nhất Bác đáp.

"Không phải bà ta nổi tiếng hiền dịu cùng lễ nghĩa sao?" Tiêu Chiến vô cùng thắc mắc.

Vương Nhất Bác chẳng ừ hử gì, chỉ chăm chăm nhìn bên đó.

Tư Đồ tam tiểu thư đỡ tay Tiêu phu nhân, Nguyên phu nhân mặt trước còn mắng người, mặt sau đã đi đến đa lễ với Tiêu phu nhân, câu từ ưu nhã, lễ tiết không thể bắt lỗi.

Tiêu Chiến nhìn Tiêu phu nhân, cảm thấy lâu rồi không gặp lại không ngờ bà tiều tuỵ đến vậy, khi cười càng nhiều hơn mấy nét nhăn ở đuôi mắt.

Tiêu Chiến trầm ngâm bao lâu, Vương Nhất Bác lại nhìn y bấy lâu. 

Hoà giải trong yên bình đã xong, Nguyên phu nhân vẫy tay rời đi, còn hứa hẹn sẽ dạy dỗ bọn nô tài một phen, tuy nhiên có xử hay không ai mà tường tận. 

Tư Đồ tam tiểu thư thấy người vừa đi liền thay đổi sắc mặt, không lạnh không nóng nhìn về phía xe ngựa của Nguyên phu nhân, đến khi Tiêu phu nhân mở lời mới thu lại ánh mắt.

"Đó là tam tiểu thư phủ Tư Đồ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Chính là vị hôn thê của Bạch Vô Song." Vương Nhất Bác đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "vị hôn thê", đáy mắt hắn nhàn nhạt ý cười không rõ nhìn sang Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không phụ sự cao hứng của hắn, đáp: "Mỹ mạo vô song, rất xứng đôi."

Vương Nhất Bác bồi thêm: "Còn có, tâm cơ vô lượng." 

Tiêu Chiến gật đầu, nhìn nàng ta tuy không biểu hiện rõ nhưng ánh mắt quá sắc, xét chừng tâm tư không giống như tiểu thư chốn khuê các chỉ biết một chút phối dược chữa bệnh. 

Tiêu Chiến không để tâm nàng nữa, đưa mắt sang định bụng nhìn Tiêu phu nhân một lần nữa cho thoả nỗi nhớ mong, không ngờ lại đối mắt với bà.

Tiêu phu nhân thoáng nhìn qua nam nhân có vết sẹo ghê người trên mặt, bất giác tim đập nhanh, sau đó quay đầu đi. 

Tư Đồ tam tiểu thư cũng cố tình nhìn theo, chỉ còn thấy bóng lưng của Vương Nhất Bác che khuất Tiêu Chiến. 

Ngàn vạn lời muốn nói chỉ đành cất giữ tận đáy lòng, Tiêu Chiến cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn xe ngựa Tiêu phủ chậm rãi đi, trả lại một phố phường yên tĩnh lạ thường. 

"Nhất Bác, đa tạ đệ." Tiêu Chiến cười dịu dàng như nước, khẽ nói xong liền nắm tay hắn kéo lên xe ngựa.

Vương Nhất Bác chỉ nhướng mày, bao bọc lấy tay y thật chặt như cái cách bóng đêm đang bao trùm thế gian. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com