Chương 63: Chốn xưa
Tiêu phủ sau trận hoả hoạn không ở được, Vương Nhất Bác lệnh Tiêu gia di chuyển đến một cố phủ có khung viên rộng lớn gần Tư Đồ gia, Bạch Vô Song tiếp chỉ.
Sau đó, Bạch Vô Song quả nhiên bắt tay vào giả tạo chứng cứ làm rối loạn quá trình điều tra, chĩa mũi nhọn về phía Nguyên Đình ngày một trắng trợn. Sinh sát của gần nửa bá quan trong triều nằm trong tay hắn, không ai dám hó hé lên tiếng.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngấm ngầm ra tay. Bạch Vô Song cài gián điệp vào Nguyên gia, Vương Nhất Bác cài người vào Tiêu phủ. Bạch Vô Song thu thập chứng cứ giả, Vương Nhất Bác cho người hủy đi. Bạch Vô Song âm mưu nhân giống tuấn mã Đan Lạc, Tiêu Chiến liền để Chu Nhiên ra tay ngăn cản.
Kết quả là, Bạch Vô Song sống cũng chẳng dễ dàng gì. Cho dù vậy, hắn vẫn thư thái và bình tĩnh tiếp nhận.
"Hình như hắn đốt Tiêu phủ chỉ để dằn mặt ta." Tiêu Chiến uống một ngụm trà, thong dong nói.
Vương Nhất Bác bật cười: "Có sao?"
"Nhìn hắn xem, mặt vẫn vô cảm như xưa, cứ ngỡ như hắn chưa từng thay đổi vậy." Tiêu Chiến nhìn xuống, chỉ vào đôi nam nữ đang lựa chọn trâm cài.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh cũng nhìn xuống, trầm giọng hỏi: "Huynh nhớ hắn của ngày xưa sao?"
Tiêu Chiến cười như không cười, không trả lời.
"Cũng phải, cũng là một thời trúc mã trúc mã. Đổi lại là ta cũng sẽ như vậy." Vương Nhất Bác uống một ngụm trà, chớp mắt nhìn Tiêu Chiến.
Đột nhiên Tiêu Chiến hào hứng nói: "Ể? Đến rồi, đến rồi."
Vương Nhất Bác đen mặt, ý đồ khơi dậy vại dấm chua bất thành.
Phía bên dưới xuất hiện thêm một nam nhân cười cười nói nói với Bạch Vô Song.
"Chu Nhiên?" Vương Nhất Bác cười nhếch mép, hỏi Tiêu Chiến.
"Ừm, hắn đến phá uyên ương." Tiêu Chiến nhướng mày, cười cười nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lắc đầu, nhìn bộ dạng như sắp nhào xuống lầu của người bên cạnh, hắn tự niệm cho bản thân một khúc bình an.
"Sau này ta ăn vụng, huynh chính là bộ dạng như vậy đi kiếm náo nhiệt?" Vương Nhất Bác nghiêng người về phía y, lấy tay chống thái dương, giả vờ hỏi.
Tiêu Chiến nghe vậy quay đầu nhìn hắn, chuyển từ cười hiền lành sang cười bí hiểm, sau đó lạnh mặt chụp lấy tà áo che phía trước chỗ khó nói của hắn nắm chặt.
Vương Nhất Bác giật mình một phen, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Y nhẹ nhàng buông tay, sau đó phủi phủi vạt áo nhăn nhúm trước chỗ khó nói mà ai cũng đoán ra được của hắn, dịu dàng từ tốn lên tiếng: "Lần sau sẽ là thứ bên dưới vạt áo."
"..." Vương Nhất Bác thề với lòng nhất định không bao giờ nói những lời khích tướng ngu ngốc như vậy nữa.
Tiêu Chiến quay xuống liền nhìn thấy Chu Nhiên khách sáo tặng chiếc gương giá trị vạn hoàng kim cho tam tiểu thư phủ Tư Đồ.
"Tiểu thư không cần khách sáo, cô là hôn thê của Vô Song huynh cũng chính là bằng hữu của ta, cứ nhận lấy." Chu Nhiên cười cười, phân phó người bên dưới gói hàng lại.
Tam tiểu thư: "Nếu huynh đã nói như vậy thì ta nhận, đa tạ Chu lão bản."
"Đừng khách sáo, đều là bằng hữu cả, có phải không Vô Song huynh?" Chu Nhiên huých vai Bạch Vô Song.
"..." Bạch Vô Song né sang một bên, không đáp.
Tam tiểu thư: "Nể mặt ta nhận món quà này, Chu lão bản cùng chúng ta dùng bữa cơm có được không?"
Chu Nhiên đạt được mục đích, cười rõ vui vẻ: "Không thành vấn đề, có một tuý lầu mới khai trương, chúng ta đến đó thưởng thức có được không?"
Tam tiểu thư: "Được thôi. Vô Song, chàng không thấy bất tiện chứ?"
Chu Nhiên quàng tay qua vai Bạch Vô Song, nói rôm rả: "Hôm nay không say không về!"
Sau đó đúng như dự đoán, tam tiểu thư hứng khởi cùng Chu Nhiên phấn khích lôi kéo Bạch Vô Song thành công.
Tiêu Chiến vừa định thu lại tầm nhìn thì bắt gặp kẻ khả nghi đuổi theo sau ba người kia, y cùng Vương Nhất Bác bắt được tín hiệu của đối phương, nhanh chóng đổi theo tên khả nghi nọ.
Kẻ khả nghi nọ theo ba người kia đến trước tửu quán thì ngừng lại, dường như đang vân vân việc gì đó.
"Nếu như không phải người của ta, cũng không phải người của huynh, vậy chính là của kẻ đó." Vương Nhất Bác đánh giá tên khả nghi.
"Ta nghĩ hắn hướng về phía ngoại thành, chúng ta nên tách ra đuổi theo để giảm sự chú ý, gặp nhau ở Phượng Đình." Tiêu Chiến nói.
"Nhất định không được hành động một mình." Vương Nhất Bác lo lắng căn dặn.
"Nhất định."
Hai người chia theo hai đường song song đuổi theo tên khả nghi, quả nhiên hắn đi về phía cổng thành.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác dùng mặt nạ da người, bề ngoài chỉ là một nam nhân có khuôn mặt bình thường nên không bị chú ý, hành động khá dễ dàng.
Xuất thành, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến hợp lại ở Phượng Đình, hắn gật đầu với y, một trước một sau đuổi theo tên khả nghi vẫn tiếp tục theo đường chính mà đi.
Trên đường, Vương Nhất Bác để lại một vài ký hiệu, ở phía sau làm hậu phương cho Tiêu Chiến. Để đề phòng kẻ khả nghi nghi ngờ, bọn họ giữ khoảng cách khá xa nhau.
Đến một đoạn đường vắng vẻ, tên khả nghi quay đầu lại, nhìn trước ngó sau. Xét thấy không có ai theo dõi, kẻ khả nghi rẽ vào một bụi cây, đi vào sâu trong rừng.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đợi tên khả nghi đi lâu rồi thì mới bước ra, nhìn về phía kẻ khả nghi vừa đi vào.
"Chính xác nơi này, Tiểu Ngô Đồng đã nhiều lần xâm nhập bất thành."
"Là địa phận của hắn."
Hai người đồng thời xác nhận, cũng không muốn đuổi theo nữa, dù sao hai người cũng không thể sống mái một phen ngu muội như vậy.
Tiêu Chiến trầm tư trên đường quay về, dường như y đã bỏ lỡ chi tiết nào đó mà tạm thời vẫn chưa thông.
Trong mơ màng, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác thuận đường dẫn đến rừng mai, nơi bắt đầu những hứa hẹn cùng đau khổ.
"Trời vẫn trong, nắng vẫn vàng, cỏ cây vẫn xanh ngát." Tiêu Chiến nhất thời ngẩn người bình phẩm.
"Gió vi vu, mây trắng xóa, cảnh còn người điêu tàn." Vương Nhất Bác đáp.
Hai người nắm tay đứng trước cành mai đang ươm mầm. Trời đã sang thu, không bao lâu nữa đông đến, mai lại ra hoa.
"Mai đỏ thắm, hồng nhan phai, thế sự vô thường." Tiêu Chiến thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Thành mỹ lệ, nhân sinh dài, nhân hữu tri kỷ." Vương Nhất Bác nhìn về đất trời rộng lớn, trầm giọng nói.
Tiêu Chiến bỗng dưng thì thầm: "Về sau, nếu như ta đi sớm hơn đệ, hãy mang ta về đây, có được không?"
"Nói bậy, huynh nhất định sẽ sống rất lâu, đến lúc đó..." Vương Nhất Bác đang nói nhưng bị Tiêu Chiến ngắt lời, y nói, "Được, được, ta đều đồng ý, đều cùng đệ ở một chỗ."
Vương Nhất Bác gật đầu nhẹ, hai cái ngoặc nhỏ trên má xuất hiện.
Tiêu Chiến lơ đãng nhìn quanh, lại quay sang nhìn Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối. Rồi thì chiếc túi thơm treo bên hông hắn cũng va vào ánh mắt của y.
"Chiếc túi thơm này dường như đệ rất trân quý?" Tiêu Chiến quả thật rất tò mò.
Vương Nhất Bác theo thói quen sờ xuống, lại nhìn thấy ánh mắt tò mò không thèm giấu diếm của Tiêu Chiến, hắn bất đắc dĩ cười.
"Cái này khi nào thành thân ta sẽ cho huynh xem, bây giờ không được." Vương Nhất Bác cứng rắn chống đỡ ánh mắt cám dỗ kia, dứt khoát nói.
Tiêu Chiến cười nham hiểm, bắt đầu công kích: "Không phải đã động phòng rồi sao? Đại sự đã làm rồi còn câu nệ tiểu tiết? Còn chưa cho nhìn sao?" Giọng điệu ôn tồn dụ dỗ.
Vương Nhất Bác giật giật khóe môi, ai bảo y nói có lý như vậy, hắn không kháng cự nổi.
"Được rồi, huynh... tránh xa một chút, để ta lấy can đảm." Vương Nhất Bác hít thở thật sâu.
"Hai ngươi làm gì ở đây?" Bạch Vô Song không biết ở đó khi nào, từ từ trong rừng mai đi ra khoảng đất trống mà hai người đang đứng, ngắt ngang niềm vui sướng vẫn đang quanh quẩn.
Tiêu Chiến ban đầu là giật mình, sau đó quay sang nhướng mày với Vương Nhất Bác một cái, rồi hai người đồng thời quay lại.
"Ta hỏi, các ngươi đang làm gì ở đây?" Bạch Vô Song ẩn ẩn tức giận lặp lại, tuy đã trông thấy tường tận dung mạo cả hai nhưng bộ dáng tương tự kia khiến hắn cư nhiên tức giận vô cùng.
Tiêu Chiến không nói gì, Vương Nhất Bác cũng không nói gì, cả hai nắm tay bước ngang qua Bạch Vô Song.
Bạch Vô Song cơ hồ bị chọc tức đến điên rồi, hắn vậy mà bắt lấy tay còn lại của Tiêu Chiến, người mà hắn chỉ mới lần đầu gặp gỡ.
"Buông ra." Vương Nhất Bác nhíu mày, điều chỉnh tông giọng rồi nhả hai chữ rõ rệt.
Tiêu Chiến vội giật mạnh tay ra khỏi cái kiềm hãm của Bạch Vô Song, nhíu mày không vui.
Bạch Vô Song liền ngẩn người, cái khước từ này cũng quá giống đi, cũng tàn nhẫn dứt khoát như vậy.
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi một đoạn xa rồi mới quay lại nói với Bạch Vô Song: "Vị huynh đệ này quá thất lễ rồi, bọn ta chỉ là phàm phu tục tử nhưng cũng hiểu lễ tiết cơ bản nên có." Nói xong liền nắm tay Tiêu Chiến rời đi.
Bạch Vô Song hiện giờ làm gì có tâm trạng phản bác, tâm hồn hắn đã bị người nào cướp lấy rồi.
"Ngươi, sao còn chưa đến tìm ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com