Chương 64: Say tình
Nơi nhân gian vội vã người qua kẻ lại, chỉ mong được một đời bên người.
Bạch Vô Song đi trên con đường từ quen thuộc đến ám ảnh, băng qua khu rừng được bày binh bố trận, tiến về phía gian nhà nằm giữa thâm sơn cùng cốc khiến người ta rừng rợn khôn cùng.
"Thiếu gia." Bọn thuộc hạ canh tuần lần lượt hành lễ với hắn.
Hắn chầm chậm bước vào phòng chính, vừa vặn đối diện với một thân ảnh thâm sâu khó lường.
"Đến đây, ngồi xuống." Chất giọng ôn tồn uy nghiêm vang lên.
Bạch Vô Song mang tâm tư âm trầm đi vào, cũng không phải lần đầu chịu áp lực như vậy, hắn thực sự đã quen rồi.
Cánh cửa phòng chính khép lại, tất cả hạ nhân đều thoái lui ra ngoài. Chỉ là người hạ cuối cùng vừa khép cánh cửa lại, ánh mắt ảm đảm của Bạch Vô Song vô tình lướt qua.
Triều đình vẫn ngầm dậy sóng bất cứ lúc nào. Bá quan mắt nhắm mắt mở không mấy quan tâm lại là những kẻ túc trực ngày đêm để thám thính, chỉ cần gió đổi hướng, chỉ cần sao đổi vận, bọn họ ắt sẽ quay đầu tìm lối thoát cho riêng mình.
Thứ hào nhoáng như quyền lực tối cao là ai sở hữu bọn họ không xem trọng, quan trọng là tiền tài và địa vị có thể trút vào túi của bọn họ mà thôi. Phe cánh trong triều chưa bao giờ phân biệt rõ rệt như vậy, nháy mắt một cái đều có thể phân định được địch thù hay bằng hữu.
"Dạo này bệnh tình hoàng thượng đã khởi sắc, chúng thần cung hỉ hoàng thượng." Bá quan lòng dạ khó đoán đồng thanh hô.
Vương Nhất Bác cười nhếch mép, miệng ngọc nhả hai tiếng: "Bình thân."
Sự việc điều tra Tiêu phủ vẫn ở thế giằng co, chưa có tiến triển mới. Xử lý xong vài sự vụ lũ lụt ở các châu phía Nam và dịch bệnh chưa phổ biến ở duyên hải, Vương Nhất Bác cho bá quan bãi triều. Thế sự bằng mặt không bằng lòng tạm thời được gác qua một bên, chờ thời cơ bùng phát.
Dường như trời sắp sang Đông nên màn đêm buông xuống nhanh vô cùng, tại Tư Quân, Chu Nhiên cười cười đưa lá thư không đề danh tính cho Tiêu Chiến, hắn nói: "Lúc thuộc hạ ở Đan Lạc, có người đưa đến nhờ gửi cho chủ tử, nói là một người bằng hữu."
"Bằng hữu?" Tiêu Chiến thắc mắc, ở Đan Lạc y chỉ quen biết với Nhạc Thẩm cùng A Tam và A Tứ.
Tiêu Chiến nhìn màu sắc cùng chất liệu lá thứ, mi mắt hạ xuống, lặng lẽ cầm lá thư quay về phòng. Thay xong y phục cùng cởi bỏ lớp mặt nạ giả trang ra, y mới đắng đo nhìn lá thư còn chưa được mở trên bàn.
"Đọc hay không đọc đây?" Tiêu Chiến khẽ thì thầm.
Chẳng ngờ phía sau lại lên tiếng: "Đọc chứ, sao lại không đọc?"
Ba hồn bảy vía của Tiêu Chiến bị doạ bay đi mất, y liếc mắt nhìn thân ảnh như ma quỷ kia, tức giận nói: "Đệ bị bệnh à? Đến sao không đi bằng cửa chính?"
"Đi bằng cửa chính thì sao có thể nhìn thấy khanh khanh ta ta, nhớ nhớ nhung nhung đây?" Vừa nói Vương Nhất Bác vừa nhìn lá thư nọ.
"Đây chẳng phải giấy của Bắc Nguỵ sao? Nhìn xem, chất liệu thật tốt, màu sắc khoa trương như vậy, nhìn thật bắt mắt." Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi phía sau lưng y, đem vòng tay ôm lấy eo y.
"Đệ, đệ, đệ..." Tiêu Chiến cứ lặp lại một chữ, khiến ám muội càng thêm ám muội.
"Làm sao? Mở ra và đọc đi nào, xem xem vị bằng hữu Bắc Nguỵ có phải hay không đang nhớ thương huynh?" Vương Nhất Bác cười cười, phả hơi ấm lên tai y.
"Đệ uống rượu?" Y ngửi ra mùi hương nhàn nhạt vương vấn trên người hắn.
"Ừm, có uống một chút với Cố sư phụ."
Tiêu Chiến bỏ lá thư xuống, nhíu mày hậm hực nói: "Sức khoẻ đệ vẫn ổn chứ? Thứ như rượu không tốt, sau này uống ít đi."
Vương Nhất Bác cười nguy hiểm: "Tướng công của huynh rất khoẻ, có thể dai dẳng cả một đêm lận... Có muốn thử không?"
Khoé môi Tiêu Chiến giật giật, vành tai bất giác ửng hồng.
Hắn cười trầm thấp, sau liếc qua nhìn lá thư, đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy, vì thế hắn tiếp tục hờ hững nói: "Hừm, dù gì người ta cũng đã cất công viết, sao chẳng nể nang gì cả?"
Tiêu Chiến cười bất đắc dĩ nhìn lá thư, âu cũng là một thứ duyên phận kỳ lạ của quá khứ.
Vương Nhất Bác miệng thì nói, tay cũng manh động theo, vì thế ở dưới lớp áo mỏng manh của Tiêu Chiến, hắn dễ dàng luồn vào, mang theo cái lạnh của sương gió mà đụng chạm vị trí nhạy cảm trên người y.
Tiêu Chiến vừa lạnh vừa nhột khẽ cười khanh khách, đánh trống lảng nói: "Muốn lạnh chết ta có phải không? Có phải ta chết rồi liền tìm về vị hoàng hậu tốt đẹp kia của đệ không?"
Bàn tay Vương Nhất Bác chẳng thèm dừng lại, xoay người y lại đối mặt với mình. Lúc này Tiêu Chiến với thấy được hai phiến má hồng hồng vì say của hắn.
"Tư Đồ đại tiểu thư đó, người ta có ý trung nhân từ lâu rồi, ta cũng chỉ có thể làm người thừa thôi, nếu như huynh mà không cần người thừa như ta, ta liền đi nhảy sông Vị." Vương Nhất Bác phồng má bĩu môi, mang vẻ uỷ khuất đáng thương này đi bán cũng có thể đổi được một bữa cơm hạng sang.
"Thì cần..." Tiêu Chiến giả vờ hờ hững đáp.
"Giọng điệu này là sao?" Vương Nhất Bác tròn xoe mắt nhìn y.
Mí mắt Tiêu Chiến giật giật, cảm thán bản thân có phải quá nuông chiều Vương Nhất Bác hay không, bây giờ từ đầu đến chân hắn, ngay cả cọng lông y cũng thấy quá thể đáng yêu.
"Giận rồi?" Tiêu Chiến hỏi.
"Ừm, giận rồi." Vương Nhất Bác đáp.
"Vậy, làm sao mới hết giận?" Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, nhướng nhướng mày khiêu khích, hai tay tự giác vòng qua cổ hắn.
"Hôn một cái." Vương Nhất Bác chỉ chỉ vào môi.
"Không hôn." Tiêu Chiến cười cười đứng dậy, kéo hắn đi đến giường, còn tắt luôn ngọn đèn duy nhất trong phòng.
Tiêu Chiến trong bóng tối càng thêm phóng khoáng hơn, y đặt Vương Nhất Bác ngồi lên giường, bản thân lại dạng chân ngồi lên đùi hắn. Vương Nhất Bác đâu ngờ đêm nay y chủ động như vậy, tiểu đệ khi nãy hơi hơi vùng dậy nay đã thẳng tăm tắp, kêu gọi giải phóng.
Vương Nhất Bác giật giật khoé mắt, theo bản năng nhanh chóng lần mò tìm hai quả đào mọng phía sau xoa nắn, cười cười hỏi: "Mau khai đi, có phải huynh đã làm chuyện gì có lỗi với ta không?"
Khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ như gấc, vừa thẹn vừa ngại không biết nói gì, chỉ biết áp môi vào môi hắn để thay lời muốn nói.
Vương Nhất Bác chẳng muốn phí thời gian nữa, cấp tốc đem từng kiện y phục của cả hai cởi bỏ. Nụ hôn chuyển từ ngây dại sang đến cuồng nhiệt, lấy đi từng đợt không khí trong khoang miệng cả hai, thân nhiệt nóng đến bỏng người, từng tấc da tấc thịt như bị thiêu đốt.
Tiêu Chiến trong cơn men tình liền táo bạo hơn cả, hai tay y vò loạn trên ngực hắn, vừa hôn vừa ngậm lấy yết hầu gợi cảm của hắn. Vương Nhất Bác nhìn thấy bảo bối lần đầu chủ động như vậy liền hưởng thụ không thôi, bắt chợt dừng động tác, hai tay chỉ nắm chặt vòng eo của y.
Y nhất thời bị động tác ngưng bặt của hắn làm cho mất hứng, khẽ thì thầm: "Sao vậy?"
"Hửm? Làm sao?" Hắn lưu manh trêu chọc.
Tiêu Chiến biết ý đồ của hắn liền liếc hắn một cái, sau đó dưới sự không lường trước của Vương Nhất Bác, y ngồi khuỵ gối, chơi đùa với tiểu Nhất Bác.
"Này..." Hắn kinh hoàng lùi vào trong một chút.
"Lại làm sao?" Y cười nham hiểm, cánh môi anh đào đỏ hồng hé mở.
Tiểu Nhất Bác đang bị y cầm trong tay, Vương Nhất Bác chỉ kịp chảy mồ hôi, không thể động đậy. Tiêu Chiến ngước lên, nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn thì cười như được mùa.
"A..." Vương Nhất Bác khẽ ngửa đầu hự một tiếng, đợi tiểu huynh đệ thích ứng với khoang miệng nóng ấm thì mới khẽ run rẩy nhìn xuống.
Bên dưới Tiêu Chiến phong tình vạn chủng chăm chỉ thực hành, khoé mắt ươn ướt nước, sắc hồng trên mặt càng thêm rực rỡ. Vương Nhất Bác nhìn đến mê muội, cuối cùng chỉ có thể dịu dàng xoa tóc của y, vừa an ủi, vừa ra sức cổ vũ.
"Đừng cạ vào răng..." Vương Nhất Bác khàn khàn nói.
Động tác của y dần dần thành thục hơn, đem cho hắn nhiều khoái cảm hơn mong đợi, chẳng mấy chốc hắn đạt được đỉnh cao, đem mấy tiểu hoàng tử công chúa dâng luôn vào miệng y, đồng thời y cũng thả rong con cháu ra mặt sàn.
Đợi đã, có điều không đúng!
Sau khi dục tiên dục tử, Vương Nhất Bác thất thần chết sững nhìn Tiêu Chiến, y cũng bất ngờ chẳng kém mà nhìn chằm chằm tiểu Nhất Bác.
"Nhả ra, mau nhả ra!" Vương Nhất Bác kéo y lên.
"Hở?" Y vừa hở một tiếng thì lỡ nuốt một ngụm.
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến: "..."
Cuối cùng là Vương Nhất Bác đem nước đến để Tiêu Chiến súc miệng, hắn nhìn y, rồi nhìn con cháu trôi lềnh bềnh trong chậu nước, chầm chậm lấy mặt vùi vào gối.
Quá mất mặt...
Tiêu Chiến vệ sinh xong thì nằm xuống, hai người nằm song song trên giường, không khí ái muội còn vương vấn chưa tan.
"Cái đó..." Cả hai đồng thời lên tiếng.
"Ừm, huynh nói trước đi." Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn khắp trần nhà, hai tay không biết để vào đâu.
Tiêu Chiến quay đầu sang nhìn bộ dạng nực cười của hắn thì phụt cười một cái, lấy tay đan vào tay hắn, y khẽ nói: "Ngủ đi."
Vương Nhất Bác lúc này mới thả lỏng tâm trí, quay đầu sang hôn vào môi y một cái chóc, rồi dường như cảm thấy chưa đủ, lại quay sang hôn một vài chóc nữa.
"Bảo bối ngủ ngon."
Hai người say giấc đến rạng sáng thì có người khẽ gõ cửa phá tan giấc mộng đẹp. Vương Nhất Bác thính lực tốt hơn nên dậy trước, nhìn qua người bên gối nhíu nhíu mày, hắn chậm rãi bước xuống giường mặc y phục rồi đi ra mở cửa.
"Chủ tử, có chuyện rồi." Tiểu Ngô Đồng mặc hắc y nghiêm trọng bẩm báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com