Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Nhận nhầm, bắt nhầm


Nữ nhân áo đỏ này tóc được vấn cao, dùng một cây quấn quấn chỉ bạc dây đỏ ghim qua búi tóc, sợi dây màu đỏ rũ dài xuống cùng với đuôi tóc vừa rơi xuống bên hông.

Đại mã đỏ thẫm không an phận chấn động đi lên đi xuống, trên thân nàng giữ nguyên bất động, chỉ là khi con ngựa đong đưa ngẫu nhiên thấy được sợi dây màu đỏ như ẩn như hiện trông rất đẹp mắt, so với các tiểu thư kinh thành với vật trang sức rườm rà thì cô nương này có một loại đơn giản mà đẹp.

Đương nhiên điều này cũng phối hợp với cô nương này lớn lên đủ xinh đẹp mới được.

Khi hắn đánh giá đối phương đồng thời nữ nhân thủ lĩnh đám mã tặc này cũng lấy cái loại ánh mắt quái dị đề phòng đánh giá hắn một phen, không biết được nàng đánh giá hắn ra kết luận như thế nào nha.

"Ngươi chính là Giang Bạch Tú?" Nàng ngồi trên cao khi nói chuyện lại ngưỡng cằm, rất biết làm như thế nào để uy hiếp người ta.

Giang Tâm Bạch bằng tốc độ nhanh nhất đầu tiên là trừng mắt nhìn lão Lý liếc mắt một cái, hắn làm như vậy là đúng, vì lão Lý giương miệng vừa muốn nói gì lại nhìn thấy hắn trừng mắt nên vội vàng đem lời nói nuốt đi xuống.

Thì ra là thế, Giang Tâm Bạch liền kỳ quái chính mình không có gây thù thì sao lại có người muốn tìm "Giang gia thiếu gia" chứ.

Vậy thì cũng nên thận trọng một chút .

Bạch Tú hiện tại là chủ của "Hồi Xuân Dược Đường", nếu hắn mà xảy ra chuyện gì không phải chỉ có mình hắn gặp chuyện mà cả người nhà họ Giang cũng vậy, với lại Giang Bạch Tú chính là người trói gà không chặt , nếu hắn gặp phải đám người này có chết vạn lần cũng không đủ.

Trước mắt nhóm người này hiển nhiên cũng không chân chính gặp qua Giang Bạch Tú, dùng ngựa để ngăn đường đi cũng không thể xem là bằng hữu, như vậy xem ra là có người sai bọn họ.

Như vậy người sau lưng kia là ai? Là nhằm vào một người hay là nhằm vào "Hồi Xuân Dược Đường"?

Cân nhắc trên dưới Giang Tâm Bạch nghĩ nếu chân hắn không có việc gì hắn có thể thử phá vòng vây đi ra ngoài, còn những người đi theo muốn tất cả bình an vô sự là không thể nào .

Nếu hắn nói bọn họ tìm lầm người kết quả nhất định là lập tức bị giết. Kết quả là hai vấn đề phóng trở về phía hắn. Nhưng một ngày kia bọn họ còn có thể tìm tới Giang Bạch Tú, đến lúc đó Giang Bạch Tú có thể học được nghề y của đại phu có thể trừng trị bọn họ.

Nghĩ đến hắn cũng là một thành viên của nhà họ Giang, hắn không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây!

"Xin hỏi cô nương tại hạ đúng là họ Giang, có việc gì sao?"

Hắn vốn định từ miệng đối phương biết được một ít tin tức, nhưng cô nương kia giống như rất vội vung tay lên nói:"Mang đi!" Nháy mắt hai người trên ngựa nhảy xuống bắt hắn.

"Chờ một chút!" Hắn thối lui một bước nhỏ, ánh mắt thủy chung đặt ở trên người vị cô nương áo đỏ kia,"Ta không hỏi cô nương muốn dẫn ta đi đâu, đi làm cái gì, chỉ hỏi cô nương một câu, đoàn xe của chúng ta xử lý như thế nào, phải biết rằng sâm thuốc này đều là một đường xa từ đông bắc vận chuyển tới. Nếu đến không được hiệu thuốc bắc kinh thành, mùa đông rất nhiều dân chúng không được uống thuốc, tổn thất của chúng ta có thể dùng bàn tính để tính, thiếu thầy thuốc thiếu thuốc,đến lúc có người chết thì tính trên đầu chúng ta hay là tính trên đầu cô nương?"

"Nói nhảm! Ngươi cho là trên đời này thực chỉ có y quán 'Hồi Xuân Dược Đường' của các người sao? Không có là do các ngươi sơ xuất, đã chết ai chưa ,dù chết cũng không phải chúng ta giết!"

"Hổ Lục!" Vị cô nương áo đỏ kia lên tiếng ngăn cản, đại hán đang nói cao hứng bị nàng trừng, không vui lẩm bẩm trong miệng,"Thủ lĩnh, chẳng lẽ ta nói không đúng? Là bọn hắn khinh thường cho nên phải nhận xui xẻo."

Cô nương áo đỏ không để ý đến Hổ Lục, ngược lại nhìn sang Giang Tâm Bạch nói: "Giang công tử không cần nhiều lời, ý của ngươi ta hiểu được, chúng ta muốn chính là ngươi, về phần hàng hóa các ngươi, muốn chuyển đến đâu thì chuyển."

"Vậy còn những thủ hạ kia thì sao?" Giang Tâm Bạch hỏi:"Còn có những con ngựa nhỏ kia ra sao nha."

Nhìn vào hắn là một đôi mắt sáng bóng, cô nương áo đỏ nhìn trong mắt hắn như tìm kiếm cái gì, Giang Tâm Bạch không sợ, sau một lúc lâu hắn không thể xác định cô nương kia, sau đó chỉ nghe nàng nói:"Người của ngươi đương nhiên cũng nên quay về nhà, nhóm người lớn như vậy chúng ta giữ lại cũng vô dụng, lãng phí lương thực, giết lại chuốc họa vào thân."

"Sao? Nói như vậy cô nương cướp chủ tử bọn họ đi, sẽ không sợ chuốc họa vào thân sao ?"

"Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi......" Vị cô nương áo đỏ dường như không muốn tiếp tục đề tài này, ánh mắt lại biến thành sắc bén, rất có ý cảnh cáo nhắc nhở hắn,"Giang thiếu gia phải hiểu được xe và ngựa của ngươi chỉ dùng ngươi để đổi, chỉ cần ngươi phối hợp chuyện gì cũng dễ nói."

Giang Tâm Bạch nghe nàng nói người có thể thả đi, hàng hóa bình an, hắn đã không suy nghĩ gì hơn, vụ mua bán này với hắn mà nói là thích hợp rồi, hắn gật gật đầu, tâm trạng không khỏi thả lỏng.

Cô nương nhìn hai người áo đỏ kia gật đầu, hai gã tráng hán kia vừa muốn đến bắt người, Giang Tâm Bạch lại lui về phía sau từng bước, "Đợi một chút!"

"Tiểu tử ngươi còn dong dài có phải muốn chết hay không !" Hổ Lục hiển nhiên bởi vì đi một chuyến còn bị thủ lĩnh trừng mắt, tâm tình càng thêm phiền não.

Thấy sắc mặt Hổ Lục tối sầm cũng biết chuyện bị mình đoán trúng, chẳng qua hy vọng lão Lý có thể hiểu được lời hắn nói, sau khi hiểu được trở về nói cho Giang Bạch Tú tìm những nghi điểm xung quanh đường núi này.

Một đại mã đỏ thẫm hợp thời đi đến trước mắt hắn, cắt đứt lời hắn muốn nói.

Hắn ngẩng đầu lập tức thấy cô nương đó một tay kéo dây cương, mắt hạnh nhìn hắn dường như là nói với hắn không cần đùa giỡn, nàng vươn tay khác đi đến trước mắt hắn.

"Đây là?" Hắn đảo qua né tránh bàn tay mềm non mềm kia.

"Đa tạ Giang thiếu gia quan tâm, ta nghĩ thể trọng của ta và của ngươi không đến mức có thể đè chết con ngựa, có thể đi rồi sao?"

"Có thể ." Hắn gật đầu nắm tay nàng.

"Thủ lĩnh!" Một bên Hổ Lục thiếu chút nữa kiềm tay hắn xuống dưới,"Tốt xấu gì cũng nên trói tiểu tử này lại! Cứ để hắn như lên ngựa, không phải rất có lợi cho hắn sao!"

"Yên tâm, nếu Giang thiếu gia nói phối hợp thì nhất định sẽ phối hợp, ta nói đúng không? Giang thiếu gia." Nàng hỏi chính là hắn rồi nhìn vết thương trên chân hắn.

Giang Tâm Bạch cười hắc hắc, thấy nhược điểm của hắn bị người phát hiện, bàn tay mềm kia túm một cái hắn đã xoay người lên ngựa ngồi ở phía sau nàng.

Cô nương giục ngựa, Giang Tâm Bạch quay đầu nhìn về phía lão Lý đang trợn mắt há hốc mồm, hắn chớp mắt vài cái nở nụ cười cứ như vậy đi theo một đám mã tặc không biết từ đâu xuất hiện biến mất.

Giang Tâm Bạch đã làm tốt các loại chuẩn bị, ví như hắn sẽ bị mang đến trong một ngọn núi sâu không biết tên, lại ví như hắn sẽ bị mang đi hiến cho những quan lại quyền quý có thù oán với Cưu gia, hắn chỉ cần biết những người này muốn làm gì Giang Bạch Tú, chuyện khác có thể tùy cơ ứng biến, hắn luôn luôn có biện pháp ứng phó.

Chẳng qua là lúc bầu trời tối đen, hắn lại bị đưa đến một nơi gọi là "Thái Hợp trấn".

Đêm đó Giang Tâm Bạch được đưa đến một ngôi nhà xem như lớn nhất trong trấn nhỏ, hắn không nghĩ tới hắn lại được mã tặc cô nương đưa về nhà.

Mã tặc cô nương này tên là_ Khương Tuyết Ninh, đám huynh đệ đi theo nàng cũng đều có cuộc sống ổn định trong trấn, mọi người đều tự kéo ngựa về nhà, nhìn qua cùng dân chúng bình thường không có gì khác nhau, mà người trong trấn này nhìn thấy bọn họ thành quần kết đội trở về không chỉ có không tránh kiêng kị mà còn thực nhiệt tình tiếp đón.

Giang Tâm Bạch cuối cùng hiểu được bọn họ căn bản không gọi là "Ẩn thân", nói chung những người trong trấn này đều là kẻ trộm, ngẫm lại người nào vận khí không tốt chạy tới trấn này ngừng lại nghỉ ngơi, không phải tương đương là tiến trong một hắc điếm khổng lồ à? Thật sự là đủ thảm, chẳng qua là không hiểu được có thảm hơn hắn hay không.

Giang Tâm Bạch sau đó lại người ta đưa đến phòng khách của Khương gia, dĩ nhiên là phòng khách chứ không phải là phòng chứa củi? Tuy rằng ngoài cửa có người canh giữ trắng đêm, nhưng hắn vẫn được hưởng tự do nhất định,ví như hắn còn có nước ấm để tắm rửa nha!

Bình thường dưới loại tình huống này người bị bắt đến thường phải bị thẩm vấn suốt đêm,buy hiếp sau đó bị trói lại nhưng hắn còn có thể tắm rửa, còn Khương Tuyết Ninh sau khi trở về như quên sự tồn tại của hắn, trực tiếp trở về phòng, chỉ phân phó người canh giữ cửa cho đến giờ cũng không thấy xuất hiện qua.

Bọn họ dùng phương thức mới này tiếp đãi làm cho Giang Tâm Bạch có chút không hiểu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra kết quả, rõ ràng "sống ở đâu thì yên ở đấy" Cơm nước xong, tắm xong, ngon lành ngủ một giấc trước!

Giang Tâm Bạch nhiều năm dưỡng thành thói quen, ngủ cực ít, vì thế cho đến sáng sớm hôm sau, khi cửa phòng hắn bị đẩy ra thì hắn đã muốn tỉnh.

Hắn không có mở mắt, nghe thấy cô nương kia nhẹ giọng giao việc, sau đó đi đến bên cạnh giường, bất quá một lát bên giường hắn nhiều hơn người.

Hắn có thể cảm giác được đến, bản thân đang bị người ta lấy ánh mắt phức tạp xem kỹ .

Nhìn lén nam nhân ngủ, cô nương ở nơi này có thể làm chuyện trắng trợn như vậy sao!

"Đừng giả bộ, ta biết ngươi đã tỉnh, đứng lên ta có chuyện muốn nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com