Chap 6
Saint có một đêm mất ngủ. Từ nhà Perth chạy về trong đầu Saint chỉ tồn tại duy nhất ánh mắt đắm đuối của Perth. Ánh mắt ấy chất chưa biết bao nhiêu điều muốn nói. Cậu chưa từng nhìn thẳng vào anh, chưa từng biết anh có ánh mắt buồn sâu thẳm. Thêm vào đó là hơi thở gấp, tiếng tim dập dồn... có lẽ Perth cũng đã rất bối rối - như Saint. Lời nói của Perth vẫn còn vang vọng trong trí óc. Tôi nhớ cậu. Saint không hiểu tại sao Perth lại nói với Saint như vậy. Bọn họ chưa từng nói chuyện thân mật với nhau, sau hôm ấy lại càng không. Điều gì đã khiến Perth có những hành động và ngôn từ thân thiết? Càng thắc mắc về Perth, cậu càng thắc mắc hơn khi chính bản thân mình rõ ràng không thích anh, sao bỗng dưng lại luống cuống khi đến gần anh ta như thế. Saint không hiểu tại sao tim mình lại có thể loạn nhịp khi đứng bên cạnh Perth. Cảm xúc ấy xuất phát từ đâu? Saint hoàn toàn không phân tích được. Cậu cũng không hiểu tại sao mình không còn cảm giác khó chịu khi nhìn thấy Perth như những ngày trước. Dường như việc nhìn thấy hình ảnh Perth mỗi ngày khi đến nhà đã khiến cậu mất dần ý niệm xa lạ hay đề phòng với người này rồi. Hoặc chính cảm giác gia đình thân thiết mà bố mẹ Perth mang lại cho Saint đã khiến cậu dần xem Perth cũng là một người thân của mình. Nhưng cậu chỉ cần có thế, Perth vì sao lại ôn nhu với mình như vậy? Saint không phải là con gái, càng không phải là người yêu, sao anh ta lại gần gũi đến vậy, thương yêu đến vậy...
Những câu hỏi thi nhau xuất hiện, ánh mắt, nụ cười, tất cả về Perth cứ hiển hiện trong tâm trí không thể xoá nhoà, Saint như bơi trong mớ cảm xúc hỗn độn. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt của Perth trong lòng cậu lại trào dâng cảm giác vô cùng lạ lẫm, vừa cuồn cuộn, vừa ghét bỏ. Saint cũng chẳng biết tại sao, nhưng có lúc lại thấy thân thiết với Perth, có lúc lại chán ghét người này.
Suốt những ngày sau đó Saint thật sự không đến. Cũng là lẽ đương nhiên, vì cậu chỉ đến để trò chuyện với bố mẹ Perth, khoả lấp nỗi buồn khi con đi vắng. Perth về rồi cậu đâu cần phải đến làm gì. Dẫu nói là như thế nhưng mẹ Perth vẫn gọi Saint đến ăn cơm. Cậu luôn tìm cớ từ chối vì bản thân vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho mình. Đôi lúc cậu lại nghĩ hay là cứ thử tiếp xúc để kiểm tra xem cảm xúc của mình đối với Perth là gì, nhưng lại lo nếu chẳng may mình thích anh ta theo ý khác, chẳng phải lại tự mình vả mặt mình vì đã từng nói mãi sẽ chẳng thích anh ta sao. Nếu đã vậy chi bằng đừng gặp nhau nữa, cứ như vậy mà cắt đứt mối quan hệ không rõ ràng ngay từ trong trứng nước.
Nhưng đến ngày cuối tuần thì Saint không thể từ chối được nữa, vì theo lịch hẹn hôm trước, cuối tuần này sẽ cùng mẹ Perth học làm món Thái, một số vật dụng cũng đã mua rồi. Chưa kể theo lời mẹ nói, hôm nay Perth sẽ bay lại vì đã hết lịch nghỉ. Saint thầm nghĩ gặp một lúc chắc cũng chẳng sao. Hơn nữa... cậu cũng không phải con gái mà tránh mặt người ta mãi được.
***
Perth trốn mãi trên phòng không dám xuống, thật ra Perth còn nghĩ Saint sẽ không đến, nhưng khi cậu đến thì chính Perth lại là người không dám đối diện, một phần cũng vì anh muốn để cho Saint được tự nhiên cùng mẹ nấu nướng. Anh sợ sự có mặt của mình sẽ làm cậu thấy khó chịu rồi lại mất tự nhiên. Đã nhận được phản ứng của Saint hôm trước, Perth triệt để nghĩ rằng mình đã mất hết cơ hội với cậu rồi. Perth cũng chưa nhận biết liệu có đúng là mình thích cậu theo kiểu hấp dẫn kia hay không, nhưng anh vẫn có niềm tin vào mắt nhìn của bố mẹ. Nếu bố mẹ nhận định như thế thì chắc hẳn mình đã thể hiện khá rõ rồi. Perth ở trên phòng, thỉnh thoảng lại mở cửa chạy ra, muốn được gặp Saint lắm, nhưng rồi ra tới cầu thang lại vội vàng quay lại. Gặp rồi thì sẽ nói gì với nhau!? Đã biết Saint không thích, cố gắng chỉ làm cậu thêm xa, đến cơ hội làm bạn cũng không còn...
Saint cùng mẹ Perth làm bếp, nhưng mọi giác quan lại đặt hết trên phòng anh. Rõ ràng có tiếng mở cửa, có tiếng bước chân. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đi xuống. Không, cậu không đợi Perth làm gì cả, cậu chỉ muốn xác định lại một lần nữa cảm giác mình có với anh là cảm giác gì. Từ ngày đến nhà Perth, được nhìn những hình ảnh của anh, những câu chuyện của anh từ mẹ, Saint đã bắt đầu có những ấn tượng tốt đẹp hơn về người con trai này. Cậu đã nghĩ khi anh về cậu sẽ nói chuyện hết sức tử tế, một phần cũng là để cảm ơn mẹ anh đã hết lòng dạy dỗ mình. Không ngờ mọi chuyện lại đi xa như thế, Saint bối rối trước cảm xúc lạ lẫm và sự luống cuống của mình tự có khi đứng cạnh người kia.
Mãi đến giờ ăn Perth mới xuống, nhưng dáng vẻ thì cứ như đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào rồi. Perth ngồi đối diện với Saint, ánh mắt chưa từng nhìn thẳng. Saint cũng có phần lúng túng, chỉ quay sang nói chuyện với bố mẹ Perth cũng như chăm chú vào phần ăn của mình. Perth ăn ít, chỉ một lúc là đứng lên xin phép về phòng để chuẩn bị ra sân bay. Không khí có vẻ hơi lạ. Saint cũng có cảm giác tim mình hẫng đi một chút.
Một lúc sau, khi Saint đã cùng mẹ dọn dẹp xong mọi thứ, chuẩn bị tạm biệt ra về thì Perth cũng vừa xuống tới. Vóc dáng hoàn hảo trong bộ trang phục phi công khiến tim Saint lỗi nhịp. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh trong hình ảnh này. Saint sững người trong giây lát, ánh mắt vẫn dán chặt vào Perth. Perth bước đến ôm hôn tạm biệt bố mẹ, Saint xấu hổ cáo từ, bước vội ra garage lấy xe. Nhưng có vẻ có điều gì đó tác động, tay chân cậu run rẩy đến mức không thể lấy được chìa khoá xe, khi cầm được lại làm rơi mất. Perth đã đến, cúi người nhặt giúp Saint. Anh khoá người cậu vào cạnh xe, ánh mắt vẫn nồng nàn tha thiết...
- Chuyến đi này phải hơn hai tháng mới được về gặp cậu. Có thể giúp tôi xác định một việc được không?
- Việc... việc gì?
Saint không còn đứng vững, đôi chân cậu như hoá đá mất rồi. Trong khi cả người phải tựa vào xe để chống đỡ. Perth tiến lại gần hơn. Giữa hai người gần như không còn khoảng cách. Anh áp sát ngực vào người cậu cốt để cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mình.
- Cậu có thể nhận thấy nhịp tim tôi rất mạnh không? Tôi không biết tại sao, không biết từ bao giờ, tôi lại trở nên như vậy... Tôi chưa từng thích con trai, mà thậm chí chưa từng có cảm xúc với ai mạnh mẽ như bây giờ. Tôi không hiểu sao cậu lại quan trọng với tôi đến vậy. Những lúc bay đến những quốc gia khác, trong lúc mọi người nghỉ ngơi hoặc đi dạo quanh thành phố, tôi chỉ mãi đi tìm một món quà nào đó phù hợp dành cho cậu. Mỗi nơi tôi đến, tôi đều nghĩ sẽ đưa cậu đến. Mỗi việc tôi làm, mỗi điều tôi nghĩ đều gắn liền với cậu. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích ai nhiều đến vậy, tôi cũng không biết liệu có phải là mình thích cậu hay không, nhưng tôi biết chắc một điều tâm trí tôi chưa từng rời đi hình bóng cậu.
- Tôi hiểu cảm giác của cậu. Tôi tin những điều cậu nói. Vì cậu là một người luôn chiến thắng, cậu không chấp nhận bị tôi từ chối kết bạn nên mới cố gắng để vỗ về cảm giác thua thiệt của mình. Tôi mà đồng ý kết bạn với cậu rồi thì cảm giác sẽ qua nhanh thôi.
Saint trả lời đúng với những gì cậu nghĩ. Perth không phải thích cậu, Perth chỉ không muốn thua cậu. Nhưng còn ánh mắt này... làm sao có thể lừa dối được...
- Cậu có quyền nghĩ thế, nhưng hãy lắng nghe nhịp tim tôi trước đã.
- Tôi đã nghe. - Saint trả lời yếu ớt - Có thể cậu đang vội nên thế. À mà chẳng phải cậu đang rất vội sao? Trễ giờ rồi, mau đi thôi, tôi cũng phải về...
Saint xô mạnh Perth rời khỏi mình, vội vã vào xe, đóng cửa. Perth bước đến trước xe Saint, ánh mắt vẫn đau đáu nhìn. Saint muốn ngưng thở. Những cảm xúc mạnh mẽ thế này cậu thực sự chưa từng gặp qua. Cậu xuống xe, cố làm ra vẻ tức giận.
- Cậu điên sao? Đứng đó làm gì?
Perth bước thật nhanh đến, ôm lấy Saint, giọng nói đã có chút nghẹn.
- Hãy cùng tôi xác nhận tình cảm này, có được không? Chúng ta hãy thử... hai tháng sau tôi quay về chúng ta sẽ có câu trả lời chính xác nhất.
- Cậu muốn xác nhận gì? Tôi đã trả lời rồi! Là tôi không thích cậu. Dù là thích theo góc độ nào cũng không.
Câu trả lời này đối với Perth thực sự là đả kích lớn, nhưng trong lòng Saint cũng đau nhói nơi tim. Saint đẩy Perth ra rồi quay đi, Perth vội đưa tay kéo lại, bốn mắt chạm nhau, đôi môi Perth đặt xuống khi Saint còn chưa kịp định thần. Nụ hôn này vội vã, không kịp nhận ra tư vị, nhưng Saint có thể cảm giác được sự chuyên tâm và sự ham muốn từ Perth. Cậu lặng người đón nhận, trong lòng cũng có chút tò mò, muốn cảm nhận được lòng mình có ghét bỏ hay không nụ hôn từ anh. Đến khi đầu lưỡi Perth không chịu ở yên mà bắt đầu chạm nhẹ môi Saint, cậu chợt bừng tỉnh, đẩy Perth ra rồi lên xe chạy thẳng.
Perth lặng người. Cảm xúc đã quá rõ ràng rồi. Nhưng còn Saint, Perth có thể nhận thấy ban nãy Saint không hề từ chối nụ hôn của mình, ngược lại còn có vẻ vô cùng hưởng thụ. Đôi môi ấy không mềm mại như môi con gái, nhưng lại có sức hút lạ kỳ khiến Perth không thể rời đi. Perth đã có thể biết cảm xúc của mình chính xác là gì, nhưng vẫn chưa thể tìm ra cách gì để có thể làm cho Saint chấp nhận. Rõ ràng là phải cảm ơn mẹ nhiều lắm, vì qua những câu chuyện của mẹ mà cậu đã gần gũi thân thiện với anh hơn, nhưng con đường đi đến được trái tim Saint dường như vẫn còn xa lắm.
- Thất bại rồi sao? - Tiếng mẹ khiến Perth giật mình quay lại.
- Không biết có thể gọi như thế là thất bại hay không, nhưng cậu ấy vẫn chưa hẳn đã từ chối Perth mẹ ạ. Perth vẫn còn cơ hội, lần này lại phải tiếp tục nhờ mẹ ra tay rồi.
- Được thôi con trai. Nào, ôm một cái. Đi vui vẻ nhé! Hôn được một cái rồi chắc đã phấn chấn hơn rồi phải không?
- Vâng ạ, ít nhất con cũng đã biết được Saint không ghét con như trước, hơn nữa... hôn cậu ấy... thú vị hơn mấy cô gái kia nhiều.
Mẹ Perth mỉm cười, dí trán Perth âu yếm:
- Yêu thật rồi! Giờ thì mẹ chẳng cần khuyên chắc chắn cũng sẽ tự ngoan thôi.
Perth mỉm cười lên xe vẫy tay chào mẹ. Quả thật tuần này Perth về chưa từng đến quán bar. Thời gian rảnh của Perth chỉ dành cho ba mẹ. Cũng có lúc đi cùng Plan và ít bạn bè nhưng chỉ dừng ở quán cafe. Và chưa từng gặp bất cứ cô nàng nào khác. Tuy vậy trong lòng Perth vẫn chẳng có chút thiếu vắng gì ngoài việc đau đáu trong lòng tìm kiếm cơ hội để gặp Saint. Và thực tế tuần nghỉ ngơi này hoàn toàn không vô ích...
Step: Phúc lợi sớm... :)
Chỉ hơi buồn là fic chưa được nhiều người biết đến :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com