Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 - 2: Em thật là nhẫn tâm, làm xong liền đuổi người


Kệ đi, dù sao cũng không thấy gì.

Hanni nhắm mắt lại, nhưng vẫn thấy không thoải mái chỗ nào đó.

Cô sợ đồ bệnh nhân không sạch nên vẫn mang đồ của bản thân, bị áo ngực đè nên hơi khó chịu, cô muốn cởi ra nhưng lại ngại Minji còn ở bên cạnh nên không dám làm gì.

Đột nhiên nghĩ đến trước khi tới bệnh viện Minji nhắm mắt lại giúp cô mang nội y, Hanni liền cảm thấy cả người khô nóng.

May là có chăn che lại.

Cô suy nghĩ rất nhiều, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay, mơ mơ màng màng ngủ một giấc.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác có người xốc chăn lên, tức khắc dễ thở hơn rất nhiều.

Cô muốn tìm một tư thế nằm thoải mái, nhưng thân thể mới vừa động một chút liền động đến vết mổ, liền kêu "Ui da" một tiếng.

Có người nhẹ nhàng di chuyển cơ thể của cô, ở bên dỗ dành như dỗ trẻ con, nói: "Ngoan, không được lộn xộn."

Hanni nhắm chặt hai mắt, nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đau."

Trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp mềm nhẹ, như gió xuân vỗ về cảm xúc bất an của cô.

Buổi sáng y tá tới kiểm tra phòng, đánh thức Hanni còn đang say giấc nồng.

Cô vẫn chưa thể ăn cơm, y tá truyền thêm nước bổ sung chất cho cô, nói một ít những việc cần chú ý với cô.

Hanni nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Minji, chần chờ một chút liền hỏi cô y tá đang làm việc: "Người hôm qua ở cạnh tôi, cô ấy đi rồi sao?"

Minji là ảnh hậu, cũng không phải là lưu lượng minh tinh ai cũng biết, cô không chắc y tá này có biết Minji hay không, cho nên không nói họ tên.

"Cô hỏi Minji sao?" Y tá nói: "Lúc tôi vào cũng không thấy cô ấy, có lẽ......"

"Tìm chị à?" Cửa toilet bị người đẩy ra, đúng là Minji vừa mới rửa mặt xong.

Hanni: "......"

Ánh mắt y tá sáng lên, cười nói: "Không phải đang ở đây sao?"

Hanni hận không thể quay ngược thời gian, thu hồi câu hỏi vừa nãy.

Y tá và Hanni nói gì Minji cũng không nghe được nên chị hỏi lại y tá, y tá cũng rất kiên nhẫn mà kể lại toàn bộ.

Hanni đem đầu nghiêng qua một bên, muốn giả bộ ngủ lại ngủ không được, chỉ có thể giương mắt nhìn hai người họ. Y tá vừa đi, không hiểu sao cô liền khẩn trương lên.

"Miệng vết mổ còn đau không em?" Minji dịu dàng hỏi.

Hanni nghiêng đầu về phía chị, cố ý bỏ qua câu hỏi của chị, nói: "Chị nên đi rồi."

"Y tá nói truyền nước xong thì nên dìu em xuống đất đi lại." Minji như "ông nói gà bà nói vịt" nói lại một câu.

"Không cần chị, tôi có thể nhờ y tá."

"Bệnh nhân rất nhiều, y tá rất bận, đừng làm phiền người ta."

"......" Hanni có chút bất lực, "Thế khi nào chị mới chịu đi?"

"Chờ đến khi em xuất viện." Minji không cần nghĩ liền nói.

Hanni cạn lời, hỏi "Chị rảnh rỗi vậy sao?"

Minji hơi hơi mỉm cười, nói: "Chị vẫn còn chưa xác định bộ phim tiếp theo, đúng là không vội."

Hanni không muốn nói chuyện với chị nữa, lại nghiêng đầu về phía trong, tức giận nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

"Chị có mua nước súc miệng cho em nè, còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng nữa đó."

Hanni cũng không biết chị đi mua lúc nào, nổi giận nói: "Không cần."

"Mặt cũng không rửa?"

"......" Hanni sờ sờ mặt, không dính, có chút căng chặt.

Minji nắm lấy tay cô, đặt khăn ướt vào tay cô: "Tự em rửa đi."

Lau mặt xong liền tỉnh táo hơn rất nhiều, Hanni hít sâu, nói: "Minji, chị làm vậy không có ý nghĩa gì đâu. Tôi sẽ biết ơn chị, nhưng tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình ý với chị."

Minji nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Nếu chị không làm gì thì mới gọi là không có ý nghĩa. Hiện tại tốt xấu gì vẫn còn được biết ơn một chút."

Những lời hèn mọn như thế này không ngờ Minji sẽ nói.

Hanni khó hiểu mà nhìn chị, càng nhìn càng mơ hồ: Người này thật sự là Minji sao?

Minji cũng đang nhìn cô.

Hanni chịu thua trước, né khỏi ánh mắt chị, nghĩ nghĩ nói: "Có thể mượn điện thoại của chị một chút được không?"

"Em muốn gọi cho ai?" Minji hỏi.

Trừ ba cô ra, Hanni không thuộc số ai nữa, trong lòng có chút bực bội, nói: "Tôi muốn mượn điện thoại chị vào IG của tôi, sau đó nhắn cho Somi nói cho em ấy biết tôi đang ở bệnh viện."

Nàng thật sự không muốn làm phiền Minji nữa, cùng Minji ở chung một phòng bệnh quá khó xử, rất cần một người đến đây. Trừ IG ra thì cô không nghĩ ra cách nào để liên lạc với Somi nữa.

Mặt Minji trầm xuống, hỏi: "Em ở cạnh chị không vui đến thế sao?"

"Đúng vậy."

Minji không nói hai lời liền xoay người rời đi.

Nói đi liền đi luôn......

Ngay cả điện thoại cũng không cần mượn nữa.

Cắt xong ruột thừa, Hanni cảm giác hình như trong lòng thiếu thiếu gì đó.

Phòng bệnh có lắp TV, điều khiển để trên đầu giường nhưng cô lại không muốn xem, cứ nằm thẳng mà ngây ngốc nhìn bình truyền nước ở trên đầu.

Qua vài phút, có người đẩy cửa tiến vào, Hanni còn tưởng là y tá, đang muốn hỏi còn bao lâu mới truyền nước xong thì lại phát hiện là Minji đã quay lại, giật mình hỏi: "Chị chưa đi sao?"

Sắc mặt Minji khôi phục như thường, nói: "Chị nói rồi, chờ em xuất viện đã."

Vậy lúc nãy chị ra ngoài làm gì? Không phải là bị mình tổn thương nên tạm thời trốn ra ngoài chữa thương chứ?!

Hanni cảm thấy Minji sẽ không yếu ớt như vậy.

Dường như Minji có thể nhìn thấu tâm tư của cô, không đợi cô hỏi đã chủ động trả lời: "Chị nói chuyện với Miyeon, nhưng cô ấy đang ở nơi khác không thể quay về kịp, cô ấy đã gọi Somi tới đây."

Hanni kinh ngạc hỏi: "Chị có số của chị Miyeon?"

Minji đương nhiên là không có, nói: "Jungeun cho chị."

"Jungeun?"

"Người đại diện hiện tại của chị."

"À." Hanni nhớ bài đăng tuyển người đại diện của Minji, bí ẩn này quấn quanh cô cả hai đời nên nhịn không được mà hỏi: "Vì sao lại đổi người đại diện?"

Minji nhướng mày, nói: "Đây là việc riêng của chị."

Hanni đuối lý mà mắc cỡ, ngượng ngùng ngậm miệng.

"Nhưng mà nếu em chịu làm bạn gái chị, cái gì chị cũng nói với em hết."

".............................."

Somi vội vội vàng vàng đuổi tới bệnh viện, tìm được số phòng liền gõ cửa, khi thấy người mở cửa còn tưởng là mình tìm nhầm phòng, xoay người tính đi.

"Somi." Minji gọi cô nàng lại, "Hanni ở bên trong."

Somi tràn đầy đề phòng mà vào phòng bệnh, nhìn thấy Hanni nằm ở trên giường mới nhẹ nhàng thở ra, chạy như bay qua đó: "Trời ơi, mới một đêm không gặp mà chị làm sao vậy?"

Hanni đem tình hình thực tế nói cho cô nàng nghe.

Somi thổn thức không thôi, quan tâm hỏi này hỏi kia, hỏi xong một hồi mới nhớ tới trong phòng còn có người khác, lặng lẽ hỏi: "Vì sao Minji cũng ở đây? Có phải chị ta muốn nhân lúc chị bệnh lấy mạng chị không?"

Hanni đột nhiên cảm thấy nếu Somi không làm trợ lý thì đi viết truyện cũng không tệ lắm.

Cô bé này càng ngày càng hiểu lầm Minji sâu hơn, nếu bây giờ mà không giải thích thì cô sợ giây tiếp theo Somi sẽ báo cảnh sát lắm.

Cô ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Đêm qua là chị ấy đưa chị tới."

"Cái gì?!" Somi suýt nữa nhảy dựng lên, trộm nhìn Minji, vội hỏi: "Không phải bọn chị có thù oán sao? Sao chị ta lại tốt như vậy?"

"Bọn chị......" Hanni căng da đầu nói: "Đêm qua đã hóa giải thù hận."

Somi "A" một tiếng, tuy rằng cảm thấy có chút lạ lùng nhưng cũng không rõ trước đây hai người có thù oán gì, cũng không biết hòa giải như thế nào. Cô nàng không nghĩ nhiều, cũng không có hỏi nhiều, cười cười nói: "Như vậy cũng tốt, nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ nhủ mà."

Somi đã ở đây, Hanni không bị động như lúc trước nữa, nói với Minji: "Hiện tại có người chăm sóc tôi, chị về đi."

Minji nhìn cô không nói.

Biết hai người kia hiện tại không thù không oán, thái độ Somi đối với Minji liền quay 180 độ, nhìn chằm chằm quầng thâm mắt dưới mắt chị, hỏi: "Chị Minji, cả đêm chị đều ở đây chăm sóc Hanni sao?"

Minji nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Somi trong lòng cảm thán: Trời đất quỷ thần ơi, đây là tình bạn thần thánh rồi! Kích động đến mức nắm lấy tay Minji, ý vị mà nói: "Rất cảm ơn chị. Nhất định là cả đêm qua chị không nghỉ ngơi đủ, nơi này giao cho em, chị mau trở về nghỉ ngơi đi."

Minji không đáp lời, đi đến cạnh giường bệnh cúi người nhìn Hanni, nhẹ giọng hỏi: "Muốn chị đi đến vậy sao?"

Hanni sợ bị Somi nhìn ra cái gì, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Hôm qua khẳng định chị không có tắm rửa, tôi ngửi được đó, mau đi đi, đừng đây làm tôi chết nghẹt."

Tiểu quỷ lôi thôi không chịu súc miệng này còn dám nói chị, Minji cũng không biết sao cô còn mặt mũi mà cười nhạo chị. Đối với chuyện cô vu khống chị, Minji vừa bực mình vừa buồn cười, thở dài một tiếng, nói: "Chị đi nha."

"Đi đi, đi đi." Hanni tỏ ý không kiên nhẫn, trong lòng đã bắt đầu vui mừng trước.

Nhưng cô vui mừng chưa tới một giây thì đã bị hành động của Minji làm choáng váng.

Minji vén mái tóc lòa xòa của cô qua một bên, nhẹ nhàng hôn xuống như một người tình hoàn mỹ, nhìn cô đầy dịu dàng, nói: "Chị sẽ quay lại nhanh thôi."

Cảm giác quen thuộc này lập tức làm Hanni nghĩ tới tối hôm qua trong lúc ngủ hình như có ai đó khẽ hôn cô, hoảng hốt chốc lát nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại, phẫn nộ mà trừng mắt với chị.

Ai cần chị quay lại! Không phải, đm ai cho phép chị hôn tôi!!!

Somi thấy một màn như vậy liền sợ ngây người: Mẹ ơi, hình như mới phát hiện bí mật khó tin nào đó rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com