i.
Las Vegas vào độ đêm xuống.
Tiếng đế giày của quý ông vang lên thật sang trọng và lịch lãm trước những con mắt thèm khát của đám người vô gia cư nằm vất vưởng ngoài đường phố. Một gã lắm tiền với bộ âu phục hoàn hảo màu đen tuyền rời khỏi chiếc Cadillac, lão thở dài rồi bắt đầu nhìn chăm chăm vào cái biển hiệu màu mè ở ngay phía đối diện.
Lão cầm lấy một điếu xì gà từ tên tay sai, trong khi chờ đợi thuộc hạ của mình châm lửa thì lão liếc mắt sang một trong những đứa nhỏ đang ngửa tay xin tiền với gương mặt ủ dột buồn bã như thể hôm nay là tận thế. Chẳng hiểu lão già nghĩ gì mà lại nhét một tờ tiền mệnh giá hai mươi đô vào tay nó, cầm lấy và đi mua chút gì đó để lót dạ đi con ma đói.
Lão không quan tâm đến những kẻ khốn khổ này lắm nhưng lão nghĩ rằng không có lý do gì để bỏ đói những đứa trẻ đang ở tuổi ăn tuổi lớn này, hai mươi đô còn chẳng bằng tiền tiêu vặt một ngày của cậu con trai út trong gia đình lão. Nhìn theo bóng lưng đứa trẻ đang nhảy chân sáo đến một tiệm thức ăn nhanh rẻ tiền nào đó, lão cảm thấy tự hào và đắc ý như thể lão vừa cứu sống một sinh linh nhỏ nhoi.
Nhưng cái mùi thơm nồng và những vòm khói tròn phát ra từ miệng lão sau mỗi đợt rít xì gà đã khiến lão nhớ ra mình là ai và lý do vì sao lão có mặt tại đây. Tiếng cười kinh dị khiến bọn tay sai giật mình, đôi khi rải tiền cho đám ăn xin khiến tao lầm tưởng bản thân là một công dân mẫu mực. Rồi lão cười ầm lên và cả bọn cũng phụ hoạ theo từng lời đùa nhạt nhẽo ấy.
Lão chép miệng, Bellagio.
Dù lão không hay tới sòng Bellagio để đánh bạc nhưng tối nay sẽ có một món hàng lớn từ ông chủ của MGM Resort, lão hào hứng hẳn lên mỗi khi nghĩ về những chai rượu lậu xinh đẹp và rồi lão vứt thẳng điếu xì gà còn đang phì phèo trên môi vào vạt áo của lũ vệ sĩ.
Lão không muốn để lại ấn tượng xấu cho ngài Jim Murren đâu.
- Lối này thưa ngài.
Những tên bồi rượu lễ phép cúi gập người chào lão và đưa lão đến tận khu vực dành cho khách hàng VIP. Trong khi lão già vẫn còn đang đắc ý hưởng thụ các dịch vụ của bên phía MGM thì thư ký thì thầm vào tai lão rằng chừng ít phút nữa ngài Murren sẽ đến, lão xua tay đi, đừng làm phiền tao uống rượu.
Đôi mắt màu lục ngọc ngà đặt lên ánh hào quang toả sáng xung quanh những vị khách cũng như những cuộc chơi vô bổ. Lão gọi chúng là thú tiêu khiển xàm xí và nhạt nhẽo vì lão ghét cờ bạc, lão đến những nơi như thế này chỉ để uống rượu và bốc phét về doanh nghiệp của mình là chủ yếu. Có những lúc hơi men mạnh mẽ ngấm vào từng tế bào khiến lão bị tê liệt ý thức, thế là lão bắt đầu nói về những điều mà mọi người cho là nhảm nhí và lải nhải cho đến khi thiếp đi vì mệt, chẳng hạn như việc lão từng làm cho cơ quan tình báo trung ương Hoa Kỳ.
Và lão còn dám lèm bèm về tập đoàn FCA, thực chất đó là một tổ chức bí mật, ai lại tin một lão già đang say xỉn chứ?
- À, ông Helbourne phải không?
Giọng nói trầm của một gã đàn ông vang lên khiến lão giật mình khi hắn gọi tên lão. Và rồi lão đứng dậy, mỉm cười duyên dáng cùng câu chào đầu tiên, thật vinh hạnh cho tôi khi được gặp ngài ở đây, ngài Murren ạ. Ông chủ sòng bạc với đuôi mắt nheo lại bắt tay với lão rồi ngồi phịch xuống, ra hiệu cho cấp dưới mang những chai rượu đắt tiền đến. Murren muốn cuộc giao dịch với lão này sẽ diễn ra thật trơn tru, hắn hỏi về tình hình kinh doanh gần đây của lão rồi mỉm cười khoái chí khi nhìn thấy lão Helbourne hoàn toàn mờ mắt trước độ xa xỉ của chai Whisky vừa được mang ra.
Lô hàng đợt này không chỉ có rượu lậu mà còn chứa khoảng một lượng lớn ma tuý khiến hai con mắt thèm khát của lão già sáng rực lên một cách thèm thuồng. Họ trao đổi với nhau rất nhiều về cách thức giao dịch, không ai muốn chuyện làm ăn phi pháp của mình bị tóm gọn bởi lũ cớm cả, vậy nên cả hai phải cẩn thận từng li từng tí.
Đây là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa và xảy ra khá thường xuyên trên toàn nước Mỹ. Các băng đảng, đảng phái với nhiều hoạt động vi phạm pháp luật thường tổ chức những cuộc gặp mặt giữa các kẻ đứng đầu như một buổi trò chuyện thân mật. Lô hàng này sẽ không đến tay cảnh sát được đâu, cứ yên tâm nhé, hắn vung vẩy điếu xì gà trên tay mình và nheo mắt nhìn lão như thể muốn tống khứ lô hàng lậu này đi thật nhanh.
- Cớm chẳng là gì so với những băng đảng của chúng ta.
Vì có thứ còn đáng sợ hơn cảnh sát nữa.
- Ngài Murren, lăn lộn ở Las Vegas lâu như vậy thì ngài nghĩ rằng liệu có thế lực nào khiến ngài ngao ngán mỗi khi nhắc đến không?
Hắn không trả lời ngay mà cố rít những hơi cuối cùng từ điếu xì gà rồi ném vào gạt tàn. Có lẽ ý ông muốn nói đến là CIA? Hắn nói nhưng gương mặt trở nên khó coi hơn hẳn, hắn lại trả lời:
- Bọn tôi suýt bị lũ đần đó tóm cổ hai lần, một là vụ buôn người ở Angola và hai là phi vụ trao đổi vũ khí ngay tại Chicago. Nhưng vẫn qua mặt chúng một cách trót lọt đấy thôi nên là đừng bận tâm.
- Sao ông không nghĩ đến việc chúng biết tất cả nhưng lại làm lơ chuyện đó?
- Không có lý do gì để CIA lại làm vậy, thậm chí chúng còn ám sát thất bại chủ tịch Cuba tận 600 lần, đó là lý do vì sao tôi mắng CIA là lũ ngu.
Lão già Helbourne cười mỉm như thể lão đã toan tính hết mọi chuyện, lão ra hiệu cho một tên tay sai rồi thì thầm gì đó. Xong việc, lão quay sang nhận lấy bàn cờ vua bằng ngọc quý từ đám bồi rượu, ngài Murren có hứng làm một ván cờ chứ?
Hắn không hiểu vì sao lão già tâm cơ này lại bày ra bàn cờ và thản nhiên chơi khi cả hai đang có một cuộc giao dịch vô cùng quan trọng như thế, nhưng hắn vẫn chiều ý lão. Không gian xung quanh bàn rượu im ắng đến mức lũ thuộc hạ có thể lắng tai nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng khoan thai của một con mèo. Lão đi một con tốt, rồi hai con, Murren đăm chiêu nhìn số quân cờ của mình ngày càng ít đi cho đến khi hắn lên quân mã.
- Xin quân này nhé thưa ngài.
Lão già lại cuỗm lấy quân cờ của hắn khiến hắn bối rối tợn. Đi thêm vài nước nữa và rồi hắn lại rơi vào thế bị kìm kẹp, lão Helbourne đắc ý nhìn gã, trước khi cuỗm lấy quân hậu của hắn, lão từ tốn nói:
- Quân trắng mà ngài đang cầm chính là các băng đảng của chúng ta, và quân đen của tôi là một tổ chức hoạt động bí mật sẽ tóm gọn chúng ta nếu sơ hở bất cứ lúc nào.
- Tổ chức? - Murren hỏi lại.
Và quân hậu màu trắng ngã xuống.
- FCA không đơn giản chỉ là tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ như mọi người vẫn lầm tưởng đâu thưa ngài.
Đâu đó ở Las Vegas, nơi mà CIA còn phải dè chừng mỗi khi bước vào vùng cấm địa này.
Một số ít trong ngành đang che giấu, và hầu hết người dân của Hoa Kỳ đều xem FCA là một trong những tập đoàn thành công nhất trong lĩnh vực kinh doanh vận tải biển. Những tên tội phạm không muốn đắc tội với nhà sáng lập FCA, hay nói đúng hơn là họ ngán ngẩm mỗi khi nghe đến hai từ này.
Hạng nhất.
Như thể có ai đó vừa mới nhắc đến tổ chức, Oliver Davidson, thư ký thân cận của hạng nhất vừa hắt xì hơi mấy cái liền.
Những kẻ hoạt động ngầm và các băng đảng tội phạm tự hiểu ra một vấn đề, Hoa Kỳ hiện nay chia ra làm ba phái khác nhau. Một là cơ quan tình báo trung ương hay còn gọi là CIA, hai là tội phạm đang lẩn trốn ngoài vòng pháp luật và ba là...
- Oliver?
Người thư ký vừa được gọi tên đứng dậy ngay lập tức, cậu ta lúng túng cúi gập người chào cấp trên, có chuyện gì vậy thưa ngài?
- Báo cáo với hạng nhất ngay lập tức, Alfred vừa bị giết ở vụ vừa rồi.
Oliver tròn xoe mắt tiếp nhận thông tin, sau đó gật đầu một cái rụp và đôi chân thoăn thoắt tiến đến thư phòng của người đứng đầu FCA, cũng thường được gọi là hạng nhất ấy.
Vậy nên có thể nói phái thứ ba chính là tổ chức phòng chống tội phạm FCA. Hoạt động bí mật cũng như không rõ hành tung, nhưng kỳ lạ là FCA và CIA luôn đối đầu nhau trong mọi nhiệm vụ rượt bắt tội phạm dẫu cho chúng có cùng một mục đích, đó là lập lại trật tự cho Hoa Kỳ cũng như cho toàn thế giới.
Hạng nhất chưa bao giờ lộ diện trước truyền thông cũng như những kẻ không thuộc tổ chức, có lẽ là vì để bảo toàn danh tính. FCA chia lính của mình theo từng cấp khác nhau, như đội lính đánh thuê số một, đội lính đặc nhiệm số hai và rất nhiều những nhóm lính khác. Vừa rồi các lãnh đạo cấp cao của FCA lại đau đầu một trận vì Alfred, từng nằm trong đội lính ưu tú của quân đội Hoa Kỳ đã bị sát hại dã man trong nhiệm vụ phòng chống khủng bố số hai mươi lăm. Đây là một mất mát lớn vì Alfred là đội trưởng của đội lính tinh nhuệ thứ nhất và cả tổ chức FCA vẫn còn đang loay hoay không biết phải dùng đến quân cờ nào để thế chỗ cho tay lính kỳ cựu này.
Oliver thở hồng hộc trước cánh cửa gỗ lớn, được lệnh của hạng nhất, cậu ta từ tốn tiến vào bên trong và thuật lại chi tiết từ đầu đến cuối về nhiệm vụ ngăn khủng bố vừa rồi. Mọi thứ đã kết thúc thật hoàn hảo, riêng việc Alfred hy sinh thì không được vui vẻ gì lắm, Oliver kết thúc báo cáo và chờ đợi một mệnh lệnh từ cấp trên của mình.
Gương mặt xinh đẹp của hạng nhất phản chiếu lên bề mặt rượu vang đỏ.
- Sự hy sinh của Alfred không hề vô ích, các người nên thấy cảm kích đi thì hơn.
Sẽ như thế nào nếu như hàng vạn người ngoài kia biết chuyện kẻ cầm đầu một tổ chức lớn như FCA lại là một Omega?
Những kẻ ngoài ngành lẫn trong ngành đều mặc định hạng nhất là một gã đàn ông Alpha to lớn, nhưng sự thật thì người đang ngồi nhấm nháp rượu đối diện Oliver đây lại là một người phụ nữ Omega nhỏ nhắn xinh đẹp. Cậu thư ký đứng lặng người chờ lệnh từ hạng nhất cho đến khi bảo bối của tổ chức phẩy tay ra hiệu cho Oliver đi ra, rồi cậu cúi chào thật lễ phép và hồi hộp bước ra khỏi thư phòng lạnh lẽo.
- À khoan đã.
- Có chuyện gì sao thưa cô chủ?
Dáng người xinh đẹp từ tốn đứng dậy cùng với ly vang trong tay, em đi qua đi lại trong gian phòng tối tăm rộng lớn, đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào gương mặt căng thẳng của Oliver:
- Cử người đến tóm hai thằng già đang trao đổi hàng lậu ở sòng bạc Bellagio đi, chuyện lấp chỗ của Alfred sẽ được đưa ra quyết định sau.
Thế là cả một đội lính ưu tú ngay lập tức lên xe cơ động, di chuyển lúc ba giờ sáng.
Lão già Helbourne và quý ông Murren vẫn chưa biết rằng chúng đã nằm trong tầm ngắm của FCA, chúng thản nhiên chơi thuốc và uống rượu như nước lã cùng với vài ả gái điếm trong phòng VIP. Hợp đồng giao dịch đã được hoàn tất ngay sau ván cờ vua, lũ tội phạm lại được dịp ăn chơi trác táng trong một sòng bạc sang trọng, những ả Omega rẻ tiền liên tục làm trò để mua vui cho cả bọn.
- Nâng ly lên! Vì thành công của MGM!
Đám quan chức cấp cao cũng hưng phấn nâng cao ly:
- Vạn tuế!
Xa xa ngoài kia, một nàng lính nhìn chằm chằm vào ống ngắm. Giọng của hạng nhất vang lên nhẹ nhàng qua bộ đàm:
- Bắn.
Đoàng!
Ly rượu rơi xuống vỡ nát, tất cả kinh hãi vì một màn ám sát chớp nhoáng khi đầu của Murren có một lỗ thủng to tướng bởi một viên đạn cỡ 7.62mm. Máu phun ra như thác đổ và mắt của hắn thì trợn ngược lên như co giật. Tay lính bắn tỉa đắc ý báo cáo:
- Jim Murren, đã bị trừ khử.
Tiếng ậm ừ chỉ đạo của hạng nhất thông qua bộ đàm khiến nhóm lính sốt ruột. Một giây sau, bộ đàm nhỏ được gắn cố định ở tai lại phát ra tiếng:
- Phần còn lại là của Grace và Stephen, tất cả chuẩn bị quay về trụ sở trong tư thế sẵn sàng trước khi cảnh sát đánh hơi được.
- Rõ!
Hai người, nữ Beta thiện xạ và nam Beta cận chiến lẻn vào trong căn phòng thác loạn đang còn run rẩy bởi vụ ám sát. Từng viên đạn từ súng tiểu liên ghim thẳng vào cơ thể của từng tên một, những nhát dao của Stephen lại cứa cổ chúng nhanh như cơn gió cắt để rồi cuối cùng những gì còn sót lại trong căn phòng này chỉ toàn là máu me bẩn thỉu.
Khẩu tiểu liên trong tay Grace liên tục nảy lên trước mỗi phát đạn ghim vào tim của lũ tội phạm, bỗng nhiên Stephen la lên oai oái:
- Suýt chút nữa là mày bắn trúng tao rồi!
- Câm đi Stephen, đừng gây ra thêm bất kỳ tiếng động ồn ào gì nữa.
Vì căn phòng này có chức năng cách âm nên những vị khách quý của chốn ăn chơi thượng lưu vẫn không nhận ra rằng có một cuộc thanh trừng đang diễn ra cách họ vài bước chân. Xong việc, Stephen khiêng những cái xác và chất chúng lên thành một đống ở giữa gian phòng, bỗng nhiên lệnh của hạng nhất lại được truyền đến:
- Khám nghiệm tử thi ngay tại đây, các người không có thời gian để vừa khiêng xác vừa mang hàng cấm về đây đâu.
- Thưa hạng nhất, khám nghiệm xác của kẻ nào?
- Helbourne.
Grace nhận lệnh ngay lập tức và đôi tay thoăn thoắt rà soát từng chi tiết một trên cái thây nằm bất động ra đấy. Sau một hồi tìm kiếm mỏi mắt, ánh mắt của nữ lính đánh thuê trẻ tuổi va phải một sợi dây chuyền của tổ chức FCA đang kẹt trong cái quần của lão.
- Con lợn béo này dám trộm quyền lưu thông của chúng ta!
Stephen mang những khối hàng đi thật nhanh, không quên kéo cổ áo của Grace:
- Ba phút nữa là bọn cớm đến, nhanh cái chân lên.
Tiếng rồ ga lao đi vun vút trên đường phố Las Vegas vào rạng sáng, ngay sau đó là tiếng thét thất thanh của những kẻ có mặt tại hiện trường xảy ra vụ thảm sát đang theo đuổi đội lính đánh thuê.
Đợi đến khi nhận tin hoàn thành nhiệm vụ từ Felix, hạng nhất ra hiệu cho Oliver ngắt kết nối rồi đau đầu xoa hai bên thái dương trong phòng điều hành nhiệm vụ chính của tổ chức.
Em ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế, phía sau còn là những gã lãnh đạo cấp cao đang trầm ngâm theo dõi nhiệm vụ mật qua màn hình lớn. Tiếng xì xầm bàn tán nhỏ dần cho đến khi không gian chỉ còn sót lại tiếng muỗi bay vo ve khiến bọn cấp dưới lạnh sống lưng. Chẳng hiểu hạng nhất đang nghĩ gì trong đầu, em nói với Oliver:
- Đã tìm được kẻ thích hợp để thay thế cho Alfred chưa?
Oliver lo lắng ngoái đầu ra sau để nhìn các vị lãnh đạo. Họ hồi hộp gật đầu.
- Thưa cô chủ, có một đối tượng tương đối phù hợp.
Không đợi em hỏi đến lần thứ hai, nhân viên nhanh chóng mang hồ sơ mật của kẻ đó đến cho Oliver. Cậu thư ký nhanh chóng đặt tờ giấy mỏng manh xuống trước mặt hạng nhất, ánh mắt phẳng lặng của em vẫn chẳng dao động dù chỉ là một gợn sóng.
- Một nữ Alpha, lính đánh thuê đã định cư tại Hoa Kỳ được vài năm nay.
Tin tức tố của Omega vô tình bay phảng phất trong không trung khiến đám Beta và Alpha phía sau phấn khích tột độ. Em vẫn chưa nhận ra mùi hương ấy đang phát ra từ tuyến mùi sau gáy của mình, chỉ chộp lấy mẩu hồ sơ rồi nhăn mặt nói:
- Kim Minji?
Cùng lúc đó, đội ưu tú thứ nhất cũng vừa về đến trụ sở, cùng với lô hàng còn ấm trên tay như một chiến lợi phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com