Chương 16
Chap này hơi dài nhưng khúc cuối hơi bị hấp dẫn gán đọc nhoa thương lắm , đừng để tui bơ vơ , làm xong chap này muốn quăng điện thoại lun , lag quá 🤣🤣
______
Mạnh Quỳnh lại có thái độ thản nhiên, lạnh nhạt "ừ" một câu, ánh mắt liếc thoáng qua Phi Nhung, tay cài lại hai cúc sơ mi kia, không còn tư thái nhàn rỗi như trước, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc như ngày thường, khiến cho người ta không dám tùy tiện đến gần.
"Chuyện hai đứa đính hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Trước khi đi, lúc Mạnh Quỳnh đi lướt qua cô, anh trầm thấp nói một câu
"Lần này, nếu như cô còn dám tùy tiện đồng ý với bọn họ như thế, sẽ không đơn giản chỉ là cắn nhẹ như vậy đâu!"
Đối với ánh mắt tràn ngập cảnh cáo và uy hiếp của anh, nhịp tim của Phi Nhung đập loạn, vô thức giấu tay ra sau lưng, ngoại trừ cắn, anh còn muốn làm gì cô.
Chẳng qua hiện tại anh rất rảnh à? Chẳng những quản chuyện điền nguyện vọng của cô, còn bắt đầu quản lý cuộc sống riêng tư của cô, thỏa mãn ham muốn khống chế của anh?
" Phi Nhung, vừa rồi rốt cuộc hai người đã làm gì?"
Mạnh Quỳnh vừa đi, Mạnh Thanh Hằng lập tức nổi điên với Phi Nhung
Giọng điệu chất vấn, khiến Phi Nhung từ trong cảm xúc bất mãn lấy lại tinh thần.
"Làm gì chứ?"
"Cô đừng cho là tôi không nhìn thấy, vừa rồi... Vừa rồi, cả người cô nhào vào trên người cậu ba." Mạnh Thanh Hằng tức giận đến mức giậm chân.
Phi Nhung cảm thấy quẫn bách.
Không nghĩ đến Mạnh Thanh Hằng lại nhìn thấy được cảnh đó, vừa rồi Mạnh Quỳnh cắn cô, thậm chí còn ngậm cả ngón tay cô, cảnh này, cô ta có nhìn thấy không?
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Phi Nhung chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình lại nóng lên, nóng đến mức khiến cho cô miệng đắng lưỡi khô.
Cô chột dạ cho tay vào trong túi, giống như làm vậy, Mạnh Thanh Hằng sẽ không nhìn ra manh mối gì.
Cô chỉ nói
"Cô nói linh tinh gì thế?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy, có phải hay không, trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết! Tôi biết ngay mà, cô lớn thế rồi còn ỷ lại vào cậu ba, căn bản là muốn quyến rũ cậu ba.Cô thật đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là đang nói chuyện yêu đương với anh Mạnh Đức, hiện tại còn muốn có một chân với cậu ba của tôi.Bây giờ tôi sẽ đi nói cho ông bà ngoại biết, để bọn họ đuổi cô đi!"
Tội danh như thế khiến cho Phi Nhung câm nín.
Quyến rũ Mạnh Quỳnh, cô đâu dám? Hơn nữa...
Gọi "chú ba" nhiều năm như thế, cô coi anh như là chú ba ruột của mình, bọn họ là quan hệ bậc cha chú và con cháu, chỉ nghĩ đến thôi đã ngượng ngùng, mệt cho Mạnh Thanh Hằng có thể nghĩ ra được.
"Cô tố cáo đi, tôi có thể đi cùng với cô."
Phi Nhung không chút sợ hãi, ngược lại còn nhướng mày nói
"Đúng lúc tôi có thể nói với ông bà nội, có người không hiểu luân lý thông thường, thế mà thầm thương trộm nhớ cậu ba của mình."
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Mạnh Thanh Hằng nhất thời đỏ lên, sau đó là trắng bệch, trừng mắt nhìn cô
"Cô nói linh tinh gì thế! Tôi thầm thương trộm nhớ cậu ba khi nào chứ?"
Phi Nhung cười
"Cô Mạnh à, đây chẳng phải là chưa đánh đã khai ư, vừa rồi tôi đâu có nói là cô, chẳng qua hình như Mạnh Đức còn có bức thư tình năm đó cô âm thầm viết, nếu như cô muốn xem, tôi có thể bảo anh ấy chụp lại, gửi cho tôi."
"Cô..." Mạnh Thanh Hằng thẹn quá hóa giận, tức giận chỉ về phía cô, nhưng bị túm lấy nhược điểm như thế, cho dù cô ta tức giận cũng không dám nói gì.
Phi Nhung thoải mái, cô không nói nhảm với cô ta nữa, cầm hộp bánh bích quy, quay về phòng khách.
Chỉ là trên đường đi, cô không nhịn được nghĩ...
Vừa rồi, sao Mạnh Quỳnh lại ngậm ngón tay của cô, thậm chí còn mút?
Cô nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt cô đỏ lên, tim đập thình thịch, trong đáy lòng xông lên cảm xúc khác thường, rất lạ.
Một giây sau, cô vừa lắc đầu, vừa vỗ lên mặt.
Phi Nhung, mày đừng nghĩ lung tung nữa!
Chuyện tối hôm nay, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, có lẽ tên Mạnh Quỳnh kia bị ấm đầu, đúng, nhất định là như vậy!
Cô tự an ủi mình, không dám có suy nghĩ lung tung,
Phi Nhung vừa đi vào trong nhà, lập tức nghe thấy giọng nói của Mạnh Quỳnh
"Chuyện đính hôn này, không cần nhắc lại, hai người bọn họ còn nhỏ, con không đồng ý."
Anh từ chối thay cô, giọng điệu bình thản, nhưng không thể phản bác.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ còn vui vẻ bàn chuyện đính hôn, hiện tại trực tiếp bị dội cho thùng nước lạnh.
Bà cụ nói
"Bọn nhỏ kết hôn, đó là chuyện sớm hay muộn, đính hôn sớm cũng để cho hai đứa nhỏ yên tâm."
"Không có gì yên tâm hay không, sớm muộn gì Phi Nhung sẽ là người nhà họ Mạnh."
Mạnh Quỳnh chém đinh chặt sắt, trong lời nói có ý tứ sâu xa.
"Chắc hẳn anh ba không nỡ nhỉ?"
Cả một buổi tối, Mạnh Thiên luôn không nói câu gì, lúc này lại tìm đúng cơ hội lên tiếng, vừa nói ra đã không khác gì một quả bom.
Anh ta dựa người vào ghế sofa, nhìn qua Phi Nhung và Mạnh Quỳnh, cười sâu xa
"Đối với cô nhóc Phi Nhung này, anh ba vẫn luôn coi như bảo bối, hiện tại mãi mới chờ đến lúc cô bé trưởng thành, sao anh ấy nỡ cứ như thế giao cô bé cho Mạnh Đức chứ, như vậy rất thua thiệt, anh ba à, anh nói xem có đúng không?"
Anh ta lại quay đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía Mạnh Thành
"Anh hai, anh đừng trách em không nhắc nhở anh nhé, anh phải giúp Mạnh Đức trông chừng kỹ cô con dâu nhỏ này đấy, nếu không, ngày nào đó bị người trong nhà đào góc tường..."
Mạnh Quỳnh đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn "bịch" một tiếng, cắt ngang lời của Mạnh Thiên.
Anh giương mắt, không giận mà uy, lập tức khiến cho trong lòng mọi người khiếp sợ, sắc mặt của Mạnh Thiên cũng theo đó thay đổi.
" Mạnh Thiên, con im miệng lại cho cha!"
Ông cụ Mạnh vỗ lên thành ghế sofa, gầm lên
"Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, suy nghĩ kỹ rồi hãy mở miệng, ai cho con lá gan đó, dám ở đây châm ngòi ly gián?"
Trước mặt mọi người, lại bị ông cụ dạy dỗ, ánh mắt Mạnh Thiên tràn đầy phức tạp, có cô đơn, có không cam lòng, sau cùng, anh ta cong môi, nở một nụ cười tự giễu, đứng dậy, chậm rãi cởi cúc cổ áo sơ mi
"Con quên mất, đây chính là nhà họ Mạnh của các người, không có chỗ cho con nói chuyện, con lại thích đâm đầu vào, chẳng qua..."
Nói đến đây, anh ta hơi dừng lại, đi đến trước người Mạnh Quỳnh, cúi người, dùng âm lượng mà chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy được, nói
"Anh ba à, những lời kia của em, có phải đã nói trúng tim đen của anh rồi không, không ai rõ hơn anh, đúng không?"
Mạnh Quỳnh nhìn thoáng qua anh ta, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, khiến cho người ta không rét mà run.
Trong lòng Mạnh Thiên có phần kiêng kỵ.
Tâm tư của Mạnh Quỳnh quá phức tạp khó lường, nhiều năm như thế, trên thương trường, thủ đoạn mà anh dùng để đối phó với người khác luôn tuyệt tình và tàn nhẫn, không chút nương tay.
Lần này anh ta chọc đến Kiều Phong Khang.
Anh đương nhiên sẽ để trong lòng, thêm lần trước anh ta gài Phi Nhung, sau này nếu như có cơ hội, anh nhất định sẽ tính toán cả nợ cũ lẫn nợ mới với anh ta, chỉ là hiện tại, anh ta đã nói ra, như bát nước hất ra ngoài, chọc cũng đã chọc vào rồi.
Mạnh Quỳnh anh căn bản không cách nào phủ nhận lời này?
Mạnh Thiên đi rất thoải mái, Phi Nhung nhìn tình hình này, không khỏi cảm thấy lúng túng.
Cô cảm thấy mình tương đối vô tội, rõ ràng không có chuyện gì, lại bị chú tư này nói như thật, cô muốn giải thích, lại cảm thấy làm như vậy giống như càng che càng lộ.
Trong lúc nhất thời, cô ngồi ở đây như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngay cả việc liếc nhìn Mạnh Quỳnh, cô cũng không dám, cô không muốn để cho những người lớn trong nhà hiểu lầm.
May mắn, Mạnh Quỳnh nghe điện thoại, sớm đã rời đi, một lát sau, cô lấy cớ về ôn bài, chuồn đi.
Chờ đến khi hai người vừa đi, Mạnh Vân Yến không nhịn được, nói
"Mẹ à, mẹ nói xem, những lời Mạnh Thiên vừa nói kia..."
" Mạnh Thiên nói chuyện không có chừng mực, con cũng theo nó làm loạn à?"
Bà cụ cắt ngang lời của Mạnh Vân Yến, sau đó nói tiếp
" Mạnh Quỳnh là người như thế nào, trong lòng mẹ rõ ràng, mọi chuyện thằng bé đều nắm giữ đúng chừng mực, hơn nữa thằng bé cũng đã có Tô Hoàng Quyên, còn cần con phải quan tâm loạn như thế à!"
Ngay cả bà cụ Mạnh cũng nói như thế, Mạnh Vân Yến không tiện nói gì thêm, chỉ nói
"Mẹ nói thế cũng đúng, là do con mong em ba nhanh chóng kết hôn, cho nên mới lắm miệng nói một câu như thế."
Một bên khác, từ đầu đến cuối Mạnh Thành vẫn luôn không nói gì, ông ta tin tưởng Mạnh Quỳnh, cũng tin tưởng Phi Nhung, dù sao tuổi tác bọn họ chênh lệch nhiều, rất khó để ông ta suy nghĩ đến hướng kia.
Trong lòng Mạnh Thanh Hằng lại buồn bực, nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống.
Con hồ ly tinh Phi Nhung này!
Một bên khác.
Lúc Phi Nhung về đến nhà, Mạnh Quỳnh không ở nhà, công việc kinh doanh của anh rất bận, chỉ sợ tối nay sẽ không về nhà.
Sau khi tắm xong, cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, cầm theo sách vở, dự định tạm thời chiếm phòng làm việc của anh, lúc lật sách, ánh mắt cô lập tức rơi xuống ngón tay trỏ phải của mình.
Chỗ đó có một dấu răng nhàn nhạt, còn chưa biết mất.
Bây giờ nghĩ lại, Phi Nhung còn cảm thấy đau, nhưng so với cảm giác đau, cô càng cảm thấy nóng... Cùng với đầu lưỡi ẩm ướt của anh và cảm giác tê dại khi anh mút đầu ngón tay của cô.
Loại cảm giác này giống như giữa người yêu đang tán tỉnh nhau.
Phi Nhung bị suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ, kêu to một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Quan hệ giữa cô và Mạnh Quỳnh là gì, sao cô có thể liên tưởng đến hai chữ "tán tỉnh" đó? Quá hoang đường, quá không thể tin được!
Nhất định phải đi rửa mặt, nhất định phải bình tĩnh lại.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô giống như lửa đốt đứng dậy, đi ra ngoài cửa, tay cô vừa mới đụng vào chốt cửa, cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy ra, bước chân cô vội vàng, không kịp dừng lại, va vào người vừa đến.
Đâm vào lồng ngực cứng như sắt, cô kêu lên một tiếng, vô thức xoa trán, vừa mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng trước mặt mình, lại đúng là người trong đầu cô đang nghĩ đến, sau khi cảm thấy ngoài ý muốn, tim cô đập thình thịch.
Dễ dàng nhận ra, anh vừa mới tắm rửa xong, đi chân trần, mặc một chiếc áo choàng ngủ màu đen, dây được thắt tùy ý, trước ngực lộ ra một phần lớn da thịt.
Đơn giản như thế, nhưng anh lại hoàn mỹ giống như đêm đó... Thật sự quá gợi cảm.
Cool ngầu gợi cảm, đại khái càng ngầu, càng xa cách mới khiến cho người phụ nữ theo đuổi, muốn ngừng mà không được.
Hình ảnh như thế, thật đúng là một cô gái 18 tuổi không nên nhìn.
Phi Nhung hít sâu một hơi, giống như rơi vào kẻ địch, vội vàng lùi về sau một bước, cẩn thận cùng anh giữ một khoảng cách.
"Đang làm gì thế?"
Động tác nhỏ này của cô, hoàn toàn rơi vào trong mắt anh, đáy mắt anh hiện lên u ám.
Anh không thích cô né tránh mình như thế.
Rất không thích.
"Không, không làm gì cả." Phi Nhung vội vã trả lời.
Ánh mắt anh rơi vào trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, trầm giọng nói
"Không làm gì, sao mặt lại đỏ như thế?"
Phi Nhung quẫn bách, nếu như anh biết, cô vừa mới có loại suy nghĩ hù chết người kia, anh sẽ nghĩ thế nào?
Cô quanh co tìm cớ
"Thời tiết nóng như thế, cháu ở trong nhà oi bức như vậy, đỏ mặt cũng là bình thường."
Nóng?
Mỗi một nơi, mỗi một góc trong biệt thự đều duy trì nhiệt độ 23, rất mát.
Ánh mắt của Mạnh Quỳnh giống như có thể nhìn thấu tất cả.
Cô càng cảm thấy nóng hơn, Phi Nhung tay ra quạt gió, tránh đi ánh mắt của anh, nói sang chuyện khác
"Cháu không biết chú sẽ về, cho nên tự ý dùng phòng làm việc của chú, nơi này quá nóng, chú Quỳnh, chú dùng phòng làm việc đi, cháu về phòng của mình."
Sau khi nói xong, cô quay người cầm sách của mình, tư thái này, căn bản chính là muốn chuồn mất.
Cô còn chưa kịp lấy sách vở, một cánh tay đã đè sách vở của cô xuống, anh gõ tay xuống bàn
"Ngồi xuống.".
Qua loa, dứt khoát, không phải đang trưng cầu ý kiến của cô mà chính là đang ra lệnh.
Cô không nhúc nhích, trong lòng xoắn xuýt, dù sao cô cũng là người có da mặt mỏng.
Từ sau tối hôm nay, sau khi nghe thấy những lời khó hiểu kia của chú tư, trong thời gian ngắn, cô thật sự không có cách nào ở chung một phòng với anh, nhất là vừa rồi trong đầu cô xuất hiện hai từ kia,Phi Nhung càng bị dọa sợ không nhẹ.
Anh lại không để ý đến cô, đi đến từng giá sách, vẫn đang lựa chọn sách, một lúc lâu, anh bỗng nhiên từ trong sách ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào cô
"Học đi!"
Còn nghiêm khắc hơn cả cha ruột.
Vì thế, người như vậy, làm sao có thể đang tán tỉnh với cô chứ?
Phi Nhung nghĩ như thế, lè lưỡi, trong nháy mắt, trong lòng cô cảm thấy tự nhiên hơn không ít.
Vì thế ở trong phòng làm việc, ai làm việc của người đó.
Phi Nhung ngồi ở trên bàn làm bài tập, Mạnh Quỳnh dựa người vào giá sách để đọc sách.
Thời gian giống như đang dừng lại, trong không khí đều là hơi thở an tĩnh.
Nhiều lần, Phi Nhung không nhịn được, ánh mắt liếc thoáng qua anh.
Từ góc độ của cô chỉ có thể thấy được sườn mặt của anh, đường nét trên gương mặt anh rất hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng giống như một tác phẩm điêu khắc.
Phi Nhung không nhịn được sinh ra hiếu kỳ, một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại có tiền, đã hơn 30 tuổi rồi, sao anh còn chưa lập gia đình? Là vì cô Tô Hoàng Quyên không chinh phục được anh ư?
Cũng không biết, người đàn ông như thế, trong tương lai sẽ bị người phụ nữ nào chinh phục.
Cô suy nghĩ miên man, lúc lần thứ tư cô quay đầu lại nhìn anh, anh bỗng nhiên đóng sách lại, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô
"Đẹp trai không?"
Phi Nhung quẫn bách.
Người này sao lại tự luyến như thế.
"Thật ra cháu chỉ muốn xin giúp đỡ."
Cô qua loa tìm cớ, nhưng lời này cũng là thật
"Có một đề toán, cháu không biết làm."
Mạnh Quỳnh để sách xuống, sải bước đi đến.
Cô ngồi, anh đứng, anh rất cao, đem đến một bóng mờ, giống như một tấm lưới dày đặc, vây cô bên trong.
"Đề nào?"
Anh hỏi, người hơi cúi xuống, một tay chống đỡ bên cạnh cô.
"Chính là đề này, rất khó, cháu sắp nghĩ nát óc rồi."
Cô uể oải cầm bút chỉ vào trong sách, tay kia đánh vào đầu mình.
Mạnh Quỳnh nhíu mày, che ở trên đầu cô, ngăn cản hành vi tự ngược của cô:
"Không cho phép cháu tự ngược như thế, càng đánh càng ngu."
Nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn, bên trong hơi thở còn có thể cảm nhận mùi hương đặc trưng của người đàn ông.
Cô vô thức thu tay lại, bĩu môi nói
"Thật sự rất khó, chú chưa chắc đã làm được."
"Đưa bút cho tôi."
Phi Nhung ngoan ngoãn nghe theo lời anh, đưa bút và nháp đến.
Anh cúi người xuống bàn giải đề, Phi Nhung lập tức cẩn thận nhìn.
Sau khi tắm xong, mùi hương thơm ngát trên người cô quẩn quanh chóp mũi của anh, khóe mắt anh nhìn gương mặt xinh đẹp, hồn nhiên chỉ cách mình có mấy centimet, lúc này cô vẫn không hề hay biết, khoảng cách lúc này giữa hai người gần như thế nào, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào ngòi bút của anh.
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn xuống dưới.
Cô mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh, đơn giản, ở khoảng cách gần như thế, cổ áo trượt xuống thấp, lại cộng thêm tư thế của anh từ trên cao nhìn xuống, trong áo ngủ là cảnh sắc đã hoàn toàn nảy nở, lại chưa ai khai phá, trắng như tuyết, nhất thời đập vào mắt anh.
Mạnh Quỳnh cau mày, cả người khô nóng khó có thể an tĩnh.
Cô nhóc không sợ chết này, thế mà bên trong áo ngủ lại trống trơn, không mặc gì.
"Chú Quỳnh, chú cũng không làm được à?"
Nhìn thấy anh dừng bút, cô cho rằng anh không giải được.
Sắc mặt Mạnh Quỳnh rất khó coi.
"Lấy chăn mỏng trên ghế sofa đến đây."
"Hả? Để làm gì?"
Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nghiêng người cầm lên đưa cho anh.
"Khoác lên trên vai."
Mạnh Quỳnh không nhận, chỉ ra lệnh như thế, sau đấy lại tiếp tục cúi đầu giải đề, nhưng rất khó tập trung.
Trong đầu anh đều là dáng vẻ quyến rũ của cô nhóc này, rất mệt mỏi.
"Khoác cái này lên vai?"
Phi Nhung cảm thấy anh rất kỳ quái
"Chú Quỳnh à, hiện tại nhiệt độ ở bên ngoài là 30 đó."
Ngày hè nóng nực, khoác chăn lông... Chú Quỳnh muốn cô bị phát sốt à?
Ném chăn sang một bên, cô không để ý đến, chuyên tâm nhìn đề.
Mạnh Quỳnh cúi đầu xuống, nơi đó trắng như tuyết, khiến anh khô nóng đến mức nổi giận, gầm lên
"Bảo cháu khoác lên thì nhanh khoác lên, nói nhiều như thế làm gì?"
Phi Nhung bị anh quát đến mức sửng sốt, giương mắt, ánh mắt có phần hoảng sợ nhìn anh, thấy sắc mặt anh rất khó coi, cô cẩn thận cầm lại chăn lông trong tay, nhưng thật sự rất nóng, cô ấm ức nói
"Chú Quỳnh, thật sự rất nóng."
Cô nóng, Mạnh Quỳnh lại càng nóng hơn.
Anh không thể nhịn được nữa, ném bút đi, nhấc cô từ trên ghế lên.
Bàn tay anh nâng mông cô lên, dễ dàng ôm cô ngồi trên bàn làm việc, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Còn chưa chờ cô lấy lại tinh thần, không nói gì, từ dưới vạt áo ngủ của cô, bàn tay nóng rực của anh tham lam đi vào, dùng sức xâm chiếm, một bên hung dữ nói
"Ở trước mặt tôi lại không mặc gì bên trong, cô muốn làm gì, hả?"
Giọng nói của anh trầm thấp, đôi môi mỏng gợi cảm của anh nói ra từng chữ đều là chí mạng, âm cuối kéo dài, mang theo vài phần mập mờ.
Trong lòng bàn tay anh là cơ thể hoàn mỹ của cô, khiến trong nháy mắt, hơi thở của anh trở nên dồn dập, giọng điệu không cầm giữ được, đổi giọng.
Một người đàn ông 30 tuổi, đối với anh mà nói, thân thể phụ nữ đã sớm không còn gì mới là, nhưng cô nhóc này...
Giờ phút này đây, chỉ sợ anh không cần làm gì, cứ như thế nắm giữ lấy một bên đẫy đà của cô, đã khiến cho anh muốn ngừng mà không được.
Rất muốn có được càng nhiều hơn.
Một giây, hai giây.
Đến giây thứ ba, cuối cùng Phi Nhung cũng lấy lại được tinh thần.
Trong đầu cô "ong" một tiếng, cảm thấy choáng váng, có lẽ là vì cảm giác bị nhục nhã, mặt cô đỏ bừng, không còn gì để nói, chỉ liều mạng giãy dụa đẩy người đàn ông ở trước mặt ra.
Giống như trước mắt chính là một kẻ cầm thú.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Mạnh Quỳnh đột nhiên bị đẩy đến mức lùi lại phía sau một bước, Phi Nhung thở hổn hển, gần như là lập tức từ trên mặt bàn trượt xuống, cất bước muốn chạy.
Người đàn ông cau mày, nghiêm mặt, giữ chặt lấy cổ tay cô, hơi dùng lực, cả người cô bị anh thô lỗ kéo về.
Sức lực của anh không nhỏ, mông của cô đập mạnh vào mép bàn, trong lúc hỗn loạn, áo của cô bị bung mất hai cúc, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện.
Phi Nhung càng bị dọa cho sợ hãi, không biết là do quá đau, hay là bị hành động của anh dọa sợ, Phi Nhung e ngại níu chặt cổ áo ngủ của mình, vành mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Phi Nhung hung dữ trừng mắt nhìn anh, nghẹn ngào hỏi, trên ngực giống như còn lưu lại nhiệt độ trên lòng bàn tay của anh, nóng đến mức làm cho cô sợ hãi.
Trong mắt của cô mang theo cảnh giác và đề phòng, khiến trái tim anh như bị siết chặt, bị dao đâm trúng, đáy mắt lướt qua bi thương, sức lực trên tay không khỏi càng lúc càng nặng.
Nhiều năm như thế, sợ dọa đến cô, cho nên anh đau khổ kiềm chế, ẩn nhẫn, nhưng giờ phút này, ở trong mắt cô, anh chính là cầm thú.
Ánh mắt Mạnh Quỳnh u ám, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của cô
"Khóc cái gì?"
Không hỏi còn tốt, anh vừa hỏi, Phi Nhung càng khóc nức nở, gương mặt nhỏ nhắn lập tức giống như con mèo mướp phải chịu ấm ức lớn.
Nước mắt của cô giống như đánh mạnh vào tim Mạnh Quỳnh, trong lúc nhất thời khiến trong lòng anh bực bội, đưa tay ra, muốn nâng mặt cô lên, nhưng anh vừa mới chạm vào cô,Phi Nhung giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng lùi lại một bước, gần như lùi đến bàn làm việc, hoảng hốt nghiêng mặt sang một bên khác.
"Không cho phép anh chạm vào tôi, tôi là vợ chưa cưới của Mạnh Đức."
Cô nghẹn ngào quát lên, nhắc nhở người đàn ông trước mặt về sự thật này, giống như chỉ chậm một giây, mình sẽ bị anh cợt nhả.
Nhưng thật ra, anh chỉ muốn giúp cô lau sạch nước mắt mà thôi.
Chỉ đơn giản như thế.
Tay của anh cứng đờ trên không trung.
Lòng bàn tay trống rỗng, nắm chặt lại, đều là không khí.
Anh nhìn thoáng qua tay mình, ánh mắt càng âm trầm, anh không nói gì, mà chính là cưỡng ép giữ cằm cô, không cho phép cô né tránh.
Cô không muốn cho anh chạm vào, anh muốn ngày ngày đều chạm vào cô, nhất là, cô không nên nhắc nhở anh, cô thuộc về Mạnh Đức, nhiều năm như thế, điều anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chính là thân phận này của cô.
" Mạnh Quỳnh, hôm nay, nếu như anh dám làm gì tôi, anh... Anh thật sự là một tên biến thái!"
Cô dùng sức giãy dụa, nhưng không thể nào tránh thoát khỏi tay anh.
Cô sợ hãi, từ từ nhắm mắt lại, giọng nói run run, giống như bằng bất cứ giá nào, gầm lên.
Trong đầu hiện lên một vài tin tức hot được truyền thông đăng tải, bậc cha chú xuống tay với con cháu mình, điều này càng khiến người cô co rúm lại.
Gân xanh trên trán Mạnh Quỳnh nổi lên, ngón tay dính nước mắt của cô hơi căng lên, vừa định thu lại, đột nhiên giữ lấy mặt cô, nâng lên.
Cắn răng
"Cô thử lặp lại một lần nữa xem!"
Biến thái?
Nhiều năm như thế, anh che giấu tất cả nỗi lòng, lúc này lại bị cô nói ra thành hai chữ gay gắt như vậy, tim đau đớn, thậm chí là không cam lòng.
Những năm này, anh tự nhận mình là cứng đầu cứng cổ, không ai làm gì được anh.
Nhưng lại gặp phải cô, từ đó cô chính là uy hiếp của anh, là vũ khí có thể làm tổn thương được anh.
Phi Nhung hít sâu một hơi
"Tôi nói gì sai sao? Vừa rồi anh định làm gì, trong lòng anh rất rõ ràng..."
Hành vi vừa rồi, không phải biến thái thì là gì?
Anh hừ lạnh một tiếng
"Sờ soạng cô?"
"Anh..."
Cô tức giận đến mức nghẹn họng, gương mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, làm ra loại chuyện kia, anh thế mà còn có mặt mũi nói đúng lý hợp tình như vậy.
Anh là người lớn, đối với cô nhỏ hơn anh 12 tuổi, sao anh có thể không biết liêm sỉ như vậy?
"Anh... Đồ biến thái!"
Cô vừa sợ vừa tức, mắng anh.
Mạnh Quỳnh nheo mắt lại, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm, một tay giữ chặt lấy eo cô, kéo cô lại gần mình
"Cô luôn miệng mắng tôi là biến thái, nếu như hôm nay tôi không có hành động phù hợp với hai chữ "biến thái" này, có phải là đáng tiếc?"
Ở khoảng cách rất gần, hơi thở trên người đàn ông rất chí mạng, từng chữ mà anh nói ra đều khiến dây thần kinh của Phi Nhung căng cứng, chuông báo động trong lòng cô không ngừng vang lên.
Bởi vì vừa trải qua giãy dụa, áo choàng ngủ của anh đã lộ ra một phần lớn, cơ ngực gợi cảm, áo ngủ của cô cũng trượt xuống, hai người kề sát nhau như thế, gần như là da chạm da.
Nóng đến mức trên người Phi Nhung đổ mồ hôi.
Nhất là trong lúc giãy dụa, nơi mềm mại của cô ma sát với lồng ngực rắn chắc của anh, càng kích một cảm xúc khó hiểu trong cô.
Rất lạ lẫm, khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô càng thêm sợ hãi, giống như phía trước là vực thẳm.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm ra sức giãy dụa.
Mạnh Quỳnh đâu chịu được loại tra tấn này.
Anh rên lên một tiếng đau đớn, giữ lấy cằm dưới của cô, nhìn vào đôi môi đỏ quật cường lại yếu ớt của cô, hung ác cắn.
Lúc hàm răng chạm vào môi cô, sau đó, mạnh mẽ hôn lênl
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com