Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28


Trong lòng Phi Nhung sợ hãi, dứt khoát cầm tay nắm cửa, liên tục kéo ra.

Cô mới mười tám tuổi, vẫn còn con nít, sức lực sao có thể đo được với anh? Vùng vẫy rất lâu nhưng cửa vẫn bất động, đóng chặt.

Tính tình quật cường của Phi Nhung nổi lên, không kéo được cửa thì liền đẩy tay anh, giống như con thú nhỏ giãy giụa muốn trốn ra khỏi lồng giam

“Chú để cháu ra ngoài, cháu muốn về phòng.”

Hô hấp của Mạnh Quỳnh thoáng nặng nề, giữ hai vai cô, trực tiếp xoay người cô lại.

Sống lưng mảnh mai của Phi Nhung bị đè mạnh vào cánh cửa, đau đến mức khiến cô kêu thành tiếng.

Còn chưa kịp giãy giụa bao nhiêu đã bị Mạnh Quỳnh nắm cằm dưới, ép ngẩng đầu lên.

“Mấy lời vừa nãy là đặc biệt nói cho tôi nghe đúng không?”

Mạnh Quỳnh chất vấn.

Anh giống như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, trên mặt vẫn lạnh ngắt, không có biểu cảm gì.

Giọng nói lại càng không có độ ấm.

Chỉ có...Gân xanh giật giật trên cánh tay là thể hiện rõ giờ phút này anh đang cố gắng hết sức đè nén lửa giận.

Mạnh Quỳnh như vậy khiến Phi Nhung sợ hãi. Tay cô nắm bàn tay bóp cằm mình, dùng thêm chút sức, giống như như vậy mới tìm được chút can đảm để nói thật.

“Chú ba, cháu không biết trong lòng chú có tâm tư gì, cháu cũng không muốn biết chút nào hết... Cháu cũng không quan tâm.

Phi Nhung ép bản thân nhìn vào mắt anh, tay sờ soạng chốt cửa lạnh buốt, nắm thật chặt, dường như như vậy mới có can đảm, không cho phép mình lùi bước

“Nhưng cháu cảm thấy, cháu cần phải cho chú biết tâm tư của cháu.”

Đôi môi mỏng của Mạnh Quỳnh khẽ nhếch.

Hô hấp càng ngày càng nặng và bàn tay càng ngày càng dùng sức đều đang thể hiện bây giờ anh đã rục rịch nổi giận.

“Trước khi mở miệng, tốt nhất cháu nên nghĩ kỹ phải nói thế nào mới không chọc tới tôi. Nếu không...”

Giọng anh lại thấp một xíu

“Hậu quả, tự chịu.”

Bốn chữ cuối cùng rất thấp, rất nhẹ, nhưng cuối cùng lại khiến Phi Nhung lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Tay nắm chặt lại, đầu ngón tay gần như ấn vào trong thịt.

Mấy ngày nay ở chung với anh vô cùng vui vẻ khiến cho cô gần như đã sắp quên thực chất bên trong người đàn ông này âm trầm bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu.

Nếu như đáp án của mình khiến anh không hài lòng, anh sẽ làm gì mình?

Đột nhiên, cô không dám nghĩ.

“Không phải muốn nói với tôi sao, sao không nói tiếp?”

Mạnh Quỳnh ghé lại gần, ép hỏi.

Gương mặt anh tuấn lại lạnh băng của anh không ngừng phóng đại trước mặt.

Phi Nhung nhắm mắt, giống như đã hạ quyết tâm, mở miệng

“Cháu không thích chú. Hơn nữa... Cháu thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ thích chú.”

Đây là lời nói thật.

Cô luôn rất rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, nào dám suy nghĩ lung tung?

Thích chú? Đúng là hoang đường!

“Cho cháu thêm một cơ hội, cho phép cháu sửa đáp án của mình.”

Mắt anh nheo lại, lộ ra nguy hiểm, bá đạo như quân vương thời cổ đại.

Phi Nhung nắm chặt tay nắm phía sau, ngừng thở.

Giờ phút này cô như đi trên một vách núi, chỉ cần đi nhầm một bước, phía trước chính là vực sâu nghìn mét.

Ánh mắt cô lóe lên hoảng sợ

“Đây chính là đáp án của cháu. Chú Quỳnh, chú biết không, từ trước tới nay cháu đều xem chú thành chú ruột, thậm chí là cha.”

Ánh mắt Mạnh Quỳnh u ám, đôi môi mím lại lộ ra chút lạnh lùng nghiêm nghị.

Chú ruột.

Cha.

Nhưng cô phải biết, điều anh muốn, tuyệt đối không chỉ là người thân.

“Thật đáng tiếc, cháu trả lời sai rồi.”

Anh cúi người, cánh môi dán vào lỗ tai mơ hồ run rẩy của cô, giọng nói rất nhẹ, lại như giọng nói ma quỷ tới từ địa ngục

“Phi Nhung, trả lời sai tất nhiên phải bị phạt.”

Bị phạt?

Phạt cái gì?

Phi Nhung còn chưa kịp hiểu, tay anh đã chợt nâng mông cô lên, không nói gì vác cả người cô lên.

Còi báo động như vang lên bên tan, Phi Nhung hoảng hốt chống tay lên lưng anh, khẽ gọi

“Chú Quỳnh, chú muốn làm gì?”

Không đợi cô hiểu, cả người đã bị ném xuống ghế dựa to bên cạnh một cách thô bạo.

Sau khi choáng váng, cô chật vật ngồi dậy, cơ thể cao lớn của anh đã ép tới, một tay bao vây cô, một tay bá đạo nâng mặt cô lên muốn hôn cô.

Phi Nhung bị dọa tới phát sợ, chống hai tay lên ngực anh, dùng sức chống cự.

Anh hừ ra một tiếng, cắn lên đôi môi đỏ mọng quật cường của cô một cái, trực tiếp cắn ra máu.

Phi Nhung thoáng cái ứa nước mắt

“ Nguyễn Mạnh Quỳnh, chú là đồ khốn kiếp.”

Trong mắt anh hiện lên chút u ám

“Bây giờ, suy nghĩ cho thật kỹ, đâu mới là câu trả lời chính xác.”

“Bất kể là đáp án gì, cháu cũng không muốn thích chú.”

Phi Nhung bật khóc, dùng sức lau máu trên môi, cảm thấy eo như bị anh cắt đứt, cô ra sức lắc đầu

“Chú Quỳnh, cháu đã là vợ chưa cưới của Mạnh Đức, Mạnh Đức là cháu của chú.”

“Câm miệng!”

Trong mắt Mạnh Quỳnh lóe lên ánh sáng dữ tợn u ám.

“Cháu chỉ có thể thích Mạnh Đức, chú thả ra... Á.”

Phi Nhung còn chưa nói xong, anh đã nghiêng người về phía trước, chớp mắt sau, trên môi lại đau đớn kịch liệt, răng môi bị cạy mở.

Cô ngơ ngác.

Trong đầu lập tức trống rỗng. Đến khi cô kịp phản ứng, đưa tay chống lên ngực người đàn ông, dùng sức đẩy.

Thế nhưng hình như anh đã sớm dự liệu cô sẽ phản kháng như thế, một tay giữ chặt không cho cô giãy giụa, cơ thể anh nặng nề đè trên người cô.

Lúc này hai người đều chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, bởi vì có bài học lần trước, lần này Phi Nhung mặc đồ ngủ rất bảo thủ, cả bên trong cũng che kỹ càng.

Thế nhưng lại không chịu nổi Mạnh Quỳnh mạnh mẽ và thô bạo như thế.

Quần áo lộn xộn.

Cơ thể đàn ông và phụ nữ không một khoảng cách, mờ ám kề sát nhau.

Vừa yêu vừa hận, anh thô bạo hôn cô, khàn khàn ngậm mút, môi anh đè lên đôi môi bị cắn của cô, tùy ý nghiền ép. Sự ngây ngô của Phi Nhung, trong tình cảnh này càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Bị người đàn ông điên cuồng hôn mút, cô cảm giác mình như con thuyền nhỏ bị gió lớn, sóng biển đập vào bờ, từ từ mất đi hơi thở.

Cô chống cự, bật khóc, trên mặt đầm đìa nước mắt, cực kỳ đáng thương.

Thế nhưng Mạnh Quỳnh lại thực sự cứng rắn, hoàn toàn mặc kệ. Bàn tay thô bạo xé rách đồ ngủ trên người cô, quần áo cùng bị xé rách một cách đáng thương.

Giống như hoàn toàn không cảm giác được cơ thể cô run rẩy, hoặc là, căn bản cố ý bỏ qua, bàn tay không chút nể nang vuốt ve cơ thể cô.

Phi Nhung sắp điên rồi.

Hoảng sợ.

Nhục nhã.

Sợ hãi.

Đủ mọi cảm xúc liên tục giày vò cô.

“Chú Quỳnh, chú đừng như vậy mà.”

Cô nghẹn ngào, kêu khóc. Giờ phút này, người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy rất xa lạ. Cứ như sáu năm qua bọn họ chưa từng quen biết.

Sáu năm nay, cô coi anh như chú. Sợ anh, tôn sùng anh, kính trọng anh.

Trong mắt cô, từ trước tới nay anh là một ngọn núi cao chót vót, không thể vượt qua.

Nhưng người đàn ông cô luôn tôn kính xem như bậc cha chú này.

Bây giờ chẳng những điên cuồng hôn cô, vuốt ve cơ thể cô, thậm chí, trong mắt còn có ham muốn không chút nào che giấu.

Đó là, ham muốn ngủ với cô.

Nhưng cô là ai? Anh trúng tà hả?

“Chú bình tĩnh chút đi... Cháu là Phi Nhung, cháu là Phi Nhung! Chú Quỳnh, cháu là vợ chưa cưới của cháu chú!”

Câu cuối cùng gần như là tuyệt vọng hét lên, thậm chí là cầu xin một cách đáng thương.

Mạnh Quỳnh ôm lấy cô đang run rẩy, mở chân cô ra, đặt lên đùi mình.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập hoảng sợ, trở nên trắng bệch, anh híp mắt, khóe môi nở nụ cười tao nhã, lời nói ra lại tàn nhẫn vô cùng

“Nếu như đêm nay tôi ngủ với em, em cảm thấy, em còn có thể làm vợ chưa cưới của Mạnh Đức được không?”

Hơi thở của Phi Nhung nghẹn lại, cơ thể vô thức lùi về sau. Tuy rằng cô không có kinh nghiệm gì, nhưng cô lại biết rõ câu nói kia của Mạnh Quỳnh có ý gì.

" Cháu không muốn... Cháu không muốn như vậy "

Cô hoảng sợ trừng mắt , lắc đầu lung tung , nước mắt chảy đầm đìa , đầu tóc cũng chật vật xoã tung.

Tuy rằng mấy ngày nay bọn họ có ở chung thân thiết hơn một xíu, cô cũng dần dần có thể thả lỏng trước mặt anh, thậm chí sẽ dựa vào vòng tay anh và quyến luyến cảm giác an toàn mà anh mang lại.

Thế nhưng , bất kể thế nào , cô cũng không tưởng tượng dược giữa cô và Mạnh Quỳnh sẽ xảy ra... Quan hệ đáng xấu hổ như thế.

Anh là chú mà ! Bây giờ chỉ tưởng tượng thôi , cô cũng vảm thấy xấu hổ!

" Chú đừng như vậy được không ? Cháu và chú vheenh nhau mười hai tuổi... Chú... Chú làm thế là cưỡng hiếp"

Cô run rảy , nói không thành câu, cực kỳ suy sụp

" Nếu như chú thật sự cưỡng ép cháu... Cháu sẽ không tha cho chú. "

Mạnh Quỳnh nheo mắt u ám đến đáng sợ , bàn tay càng mò vào sâu trong làn váy lộn xộn của cô , chạy dọc theo đôi chân thon dài nhạy cảm của cô, đi thẳng tới tận giữa.

" Nói thử xem , nếu như tôi thật sự cưỡng hiếp em, em định không tha cho tôi như thế nào ? Hả ? Là hút khô máu tôi , hay là khoét thịt tôi ?"

Phi Nhung không chịu nổi đe doạ như vậy , cảm xúc sụp đổ , siết nắm đấm , điên cuồng đánh anh.

" Đồ điên , anh là đồ điên !"

“Đúng là tôi điên rồi!”

Mạnh Quỳnh răng, nói nhỏ bên tai cô.

Nếu như không điên, anh đã không hết thuốc chữa yêu một con nhóc miệng còn hôi sữa.

Nếu như anh không điên, anh đã không vì một bữa sinh nhật mà bỏ lại toàn bộ khách hàng và vụ làm ăn hàng chục triệu tỷ bay về nước.

Nếu như anh không điên, anh đã không ngày nhớ đêm mong về cô, sẽ không vì một cú ngắt điện thoại mà chen chúc vào tàu điện ngầm như kẻ ngu, trong lòng nóng như lửa đốt tìm người trong khoang tàu điện ngầm.

Anh không điên thì là gì?
Mạnh Quỳnh không chịu tha cho Phi Nhung, lại lần nữa chặn lên cái miệng nhỏ nhắn phiền lòng của cô, một tay nâng cao mông cô, một tay dã man xé cái quần lót mỏng manh của cô.

Phi Nhung run lẩy bẩy, có thể cảm nhận được một nơi đầy tính xâm lược, hung hăng đè lên cô, muốn tiến vào.

Không! Anh là chú của cô mà!

Hơn nữa.Cô chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên của mình sẽ xảy ra không bầu không khí đáng sợ như vậy...!Cô không làm được.

Phi Nhung luống cuống, rất sợ hãi.

Hơi lạnh tỏa ra đâm thẳng vào xương tủy khiến cô run rẩy.

Dưới tình thế nguy cấp, cô hốt hoảng sờ soạng trên bàn sách, bắt được một cái gạt tàn bằng thủy tinh, không kịp nghĩ ngợi gì đã đập mạnh vào góc bàn.

Chẳng biết lúc này Phi Nhung lấy sức lực từ đâu ra, chỉ nghe “Xoảng” một tiếng thật lớn, cái gạt tàn bằng thủy tinh bị đập thành mấy mảnh.

Tay Phi Nhung run run nắm một mảnh trong số đó, mảnh vỡ sắc bén ghì sát vào cổ tay mình.

Mạnh Quỳnh chấn động, hai mắt âm trầm, hung hăng nhìn động tác của cô.

Ánh mắt đó dữ tợn đến mức như muốn nuốt chửng cô.

Cô dùng sức rất mạnh, ép tới mức chảy cả máu.

“Cháu biết cháu không thể hút máu chú, cũng không thể khoét thịt chú, nhưng mà, cháu...!“

Cả giọng nói cũng đang run rẩy, không nói được nữa.

Phi Nhung cảm thấy nhất định hiện tại tình cảnh của mình vừa chật vật vừa lúng túng.

Quần áo trên người bị Mạnh Quỳnh xé, cơ thể trắng nõn của cô trần trụi bên ngoài không khí.

“Chú ba, chú...!Tha cho cháu đi.”

Sự quật cường của cô, dưới cơn điên của người đàn ông chỉ còn lại hoảng hốt và sợ hãi.

Ngay cả lời nói cũng đổi thành " Chú ba " đó giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gọi anh nhưng vậy , còn bây giờ khép nép cầu xin tha thứ. Và cũng như nhắc nhở anh đây là vợ chưa cưới của cháu trai anh.

Đôi mắt rưng rưng dưới mái tóc rối bù trông điềm đạm đáng yêu.

Gân xanh trên thái dương Mạnh Quỳnh giật giật, nhìn chằm chằm dòng máu đang liên tục chảy ra trên tay cô, có xúc động muốn cứ vậy mà bóp chết cô.

Giỏi lắm!
Cho dù chết, cô cũng không muốn giao mình cho anh.

Cô dùng cái chết...!Để giữ gìn tấm thân trong sạch cho một người đàn ông khác.

“Cho em mười giây, biến mất khỏi tầm mắt tôi!”

Cơn đau dữ dội trong lòng ngực bị anh gắng gượng đè xuống.

Giọng nói của anh vô cùng khàn đặc và lạnh lùng, hai mắt đỏ thẫm như dính máu.

Dưới ánh đèn lờ mờ, cả người anh thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ.

Phi Nhung thở hổn hển, e ngại nhìn anh, không chắc liệu có phải anh thật sự buông tha mình hay không.

Ánh mắt Mạnh Quỳnh rét lạnh, sắc bén

“Nếu em không đi thì đừng trách tôi gian thi!”

Phi Nhung gần như từ trên đùi anh lăn xuống.

Nắm chiếc áo ngủ bị xé rách mặc vào qua loa, trên cổ tay vẫn luôn đổ máu, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.

Cuối cùng, lúc ra khỏi phòng sách, cả người đều lảo đảo, hai gối như nhũn ra.

Chỉ suýt chút nữa.

Chỉ suýt chút nữa, cô đã bị Mạnh Quỳnh - Người đàn ông mà cô coi là “chú ba” cả sáu năm hoàn toàn làm…
Hơn nữa, còn dùng cách thô bạo như vậy, hung ác như vậy.

Cửa phòng sách đóng sầm lại.

Tiếng động trầm thấp kia nặng nề đập vào lòng Mạnh Quỳnh, giống như chiếc búa hung hăng nện vào, đau đến tê tái.

Anh dùng sức day trán, một lúc lâu sau, trong đầu vẫn thoáng qua hình ảnh cổ tay đang rỉ máu của bé con kia.

Cắt xuống như vậy, thật ra còn đau hơn cắt lên người anh.

Mạnh Quỳnh nhắm mắt, cuối cùng vẫn không an tâm, tước vũ khí đầu hàng.

Vừa chỉnh lại đồ ngủ trên người, vừa đi nhanh ra khỏi phòng sách.

Lúc này vừa Phi Nhung đã thay quần áo xong, tóc tai bù xù từ trong phòng ngủ lao ra, như muốn phát điên sau khi chịu kích thích mãnh liệt.

Cô không mang theo bất kỳ thứ gì, chỉ cầm một tấm thẻ tàu điện ngầm, cúi đầu xông thẳng ra ngoài.

Mạnh Quỳnh giơ tay lên, tóm lấy cô đang lao xuống lầu, vô cùng dùng sức, khiến Phi Nhung đau đến mức lại muốn rơi nước mắt.

Hơn nữa, hoảng sợ vừa nãy còn chưa kịp tiêu hóa, bây giờ cô vẫn còn sợ hãi.

Phi Nhung không dám nói câu nào, sợ mình nói sai cái gì lại kích thích người đàn ông này, chỉ ra sức giãy giụa, cả người suýt nữa ngã xuống đất.

Thế nhưng Mạnh Quỳnh cũng dùng sức, cho dù cô giãy giụa thế nào, bàn tay kia cũng giống như xiềng xích, khóa chặt lấy tay cô.

“Dì Lý, mang hòm thuốc lên!”

Mạnh Quỳnh quát xuống dưới lầu một tiếng, bên này thấy cô ngồi xổm dưới đất, anh dứt khoát ôm cô lên, đá cửa phòng ngủ của cô, ôm cô vào.

Hai người càng tới gần cái giường kia, cơ thể Phi Nhung càng run dữ dội, hai chân đạp lung tung.

Mạnh Quỳnh cảm nhận được rõ ràng, thậm chí cảm giác được mâu thuẫn và chán ghét của cô dành cho mình vào lúc này, trong lòng vừa khổ vừa bực.

Bây giờ trong mắt con nhóc này, anh chính là cầm thú chân chính, cầm thú ngấp nghé cơ thể trẻ tuổi của cô.

Mạnh Quỳnh đặt cô xuống giường, giành lấy thẻ tàu điện ngầm trong tay cô rồi ném xuống đất.

Mới cúi người xuống, cả người cô đã lùi thẳng vào trong góc giường, hai mắt cảnh giác nhìn anh.

“Đưa tay cho tôi.”

Phi Nhung biết con nhóc này sợ mình, cố gắng thu lại âm trầm trong mắt.

Nhưng sắc mặt anh vẫn rất khó coi.

Phi Nhung không biết anh muốn làm gì, không đưa tay, ngược lại co mình chặt hơn.

Máu từ trên cổ tay nhỏ xuống, nhuộm cả một góc giường.

Ấn đường của Mạnh Quỳnh giật giật

“Tôi lặp lại lần nữa, đưa tay ra! Phạm Phi Nhung, đừng ép tôi thô bạo lần nữa!”

Từng câu từng chữ, tràn ngập uy hiếp và cảnh cáo.

Môi Phi Nhung run lên, co rúm về sau, giống như không phục sự hung ác vừa nãy của anh, lại quật cường, thận trọng mở miệng

“Cháu không cần chú lo.”

Chân sau của Mạnh Quỳnh quỳ lên giường, chồm người qua, không nói một lời kéo cái tay bị thương của cô tới.

Siết chặt tay áo, vết thương dính máu kia khiến anh nhíu mày, đau đến mức mặt mày nghiêm nghị.

Cô giãy giụa

“Chú thả cháu ra!”

“Cháu động đậy một cái thử xem.”

Mạnh Quỳnh hung hăng quát khẽ một câu, lạnh lùng quay đầu

“Dì Lý, còn lề mề gì nữa?”

“Đến đây đến đây, cậu Nguyễn!”

Dì Lý vừa đáp lời, vừa cầm theo hòm thuốc đẩy cửa vào.

Mạnh Quỳnh như ngại tốc độ của bà ấy quá chậm, bước qua một bước lấy hòm thuốc, đặt sang bên cạnh, ấn “cạch cạch” vài cái mở ra.

Dì Lý rất hiếm khi thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu chủ như vậy, nhưng một giây sau thấy được vết thương trên tay Phi Nhung, kinh ngạc xong thì hiểu ngay.

Dì Lý kéo tay Phi Nhung qua, đau lòng hỏi

“Chuyện gì đây? Sao mới một lát mà cô đã làm mình bị thương thành như vậy?”

Thảo nào cậu chủ lại sốt ruột như thế.

Vết thương này không phải là đòi mạng của cậu chủ sao?

Bởi vì không cha không mẹ, ấm ức và hoảng sợ trong lòng Phi Nhung đều không có chỗ trút, nghe dì Lý hỏi vậy, cô đột nhiên cảm thấy càng tủi thân.

Cô khó khăn lắm mới tìm được chỗ trút bầu nỗi lòng, hít cái mũi hồng hồng, ôm dì Lý gào khóc

Mạnh Quỳnh nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô một lúc lâu mới kéo cô từ trên người dì Lý ra.

Vừa nhìn, trên người dì Lý đã bị cô khóc tới ướt nhẹp.

“Dì ra ngoài trước đi.” Mạnh Quỳnh nói với dì Lý.

“Đừng.”

Phi Nhung sợ ở chung một mình với Mạnh Quỳnh, cầu xin kéo tay dì Lý.

Dì Lý cũng lo cho Phi Nhung, khó xử nhìn cậu chủ của mình

“Cậu chủ, nếu không, để tôi xử lý vết thương cho cô Phạm nhé?”

“Tôi nói, dì ra ngoài trước!”

Hiển nhiên Mạnh Quỳnh đã hết kiên nhẫn, nhấn mạnh.

Dáng vẻ cậu chủ giận dữ, chẳng những Phi Nhung sợ, dì Lý cũng không dám làm trái.

Cuối cùng, bà ấy lo lắng nhìn Phi Nhung một cái, sau đó vẫn gật đầu lui ra.

Trên đường đi, trong lòng luôn run sợ.

Không biết rốt cuộc hai người kia đã quậy ra chuyện gì, sao lại khiến cô Phạm bị thương thành như vậy.

Hơn nữa, từ phản ứng của Phi Nhung cũng có thể thấy cô thật sự vô cùng sợ hãi.

Haiz.

Dì Lý thở dài lắc đầu.

Hai người đó, đúng là oan gia.

Đuổi dì Lý đi rồi, Phi Nhung càng giận anh, căng mặt không muốn nhìn anh.

Nước mắt càng chảy càng nhiều, lau cái cũ thì cái mới lại trào ra dữ dội, ngăn cũng ngăn không được.

Cơ thể cao lớn của Mạnh Quỳnh đứng lặng bên cạnh giường, tay giữ gáy Phi Nhung, ấn gương mặt nhỏ khóc tới thảm thiết của cô vào bên hông mình.

Phi Nhung giãy giụa, anh không chịu thả

“Muốn khóc thì cứ khóc, khóc đủ rồi tôi xử lý vết thương cho cháu.”

Không nói còn đỡ, vừa nói ra, Phi Nhung thật sự “Oa” một tiếng bắt đầu gào khóc, siết nắm đấm hung hăng đấm anh

“Bây giờ chú tới giả bộ tốt bụng cái gì...!Đều tại chú.”

Anh không động đậy, chỉ ôm cô chặt hơn.

“Cháu hận chú , hận chết đi được...! Cháu hận chú ”

Cô nghẹn ngào lẩm bẩm, đánh anh như trút giận.

" Nguyễn Mạnh Quỳnh , chú là tên khốn kiếp ! Chú bắy nạt cháu không cha không mẹ... Bât nạt cháu không có người thương."

Mạnh Quỳnh mặc kệ cô nói. Bắt nạt cô , anh thừa nhận. Nhưng có người thương hay không, trong lòng anh rõ ràng hơn bất kỳ ai

" Nếu khóc đủ rồi , mắng đủ rồi ghì đưa tay cho tôi "

Nói xong , một tay ôm cơ thể khóc đến phát run của cô , một tay kéo cánh tay bị thương của cô qua.

Cầm tăm bông , thấm cồn , lạ máu trên miệng vết thương, khử trừng. Toàn bộ quá trình , động tác đều rất nhẹ nhàng , tuy rằng không thạo lắm , có vẽ hơi ngốc , nhưng anh đã cố gắng hết sức. May mac tuy rằng vết thương chảy chút máu, thoạt nhìn rất đâng sợ nhưng chỉ là vết thương ngoài fa, không động tới gân mạch.

Nếu thật sự bị thương gân mạch gì đó , nhất định anh sẽ cho cô đẹp mặt.

Mạnh Quỳnh bôi thuốc , quấn băng gạc cho cô, cô không giẫy giụa nữa , cuối cùng cũng không khóc nổi nữa , chỉ còn lại tiếng nức nở thút thít.

Mệt rồi.

Chuyện vừa nãy đã doạ cô đến mức gần như hồn phi phách tán, lại khóc lâu như vậy , cổ họng cũng khóc tới khản rồi.Sau khi băng bó xong, cả người cô chỉ còn một chút sức lực , ỉu xìu co rúm trên giường, cơ thể cúng đờ đưa lưng về phía anh

Rất lạnh lùng.

Ánh mắt Mạnh Quỳnh buồn bã nhìn tấm lưng kia hồi lâu , kéo chăn qua đắp cho cô , tắt đèn rồi mới đi ra ngoài

Anh không đi ngay.

Tay đặt lên tay nắm cửa, đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng mới nặng nề rời khỏi.

Cảm giác ngột ngạt ở ngực mãi mà không tan biến, càng lúc càng tăng, càng lúc càng trầm trọng..

Phi Nhung thức trắng đêm.

Tâm trạng của cô bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới cảnh tượng kia thì trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, hôm sau cô vẫn phải tới công ty đi làm.

_____

Từ chap tiếp theo trở về sau Phi Nhung sẽ gọi Mạnh Quỳnh bằng " Chú ba " luôn nhé.

Thả sao ⭐ ủng hộ tui nghen 😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com