C thương bé lắm
C chẳng biết vì cớ làm sao cứ càng ngày lại càng khiến e ghét c hơn
Thực lòng c k muốn n/thế chút nào
Chị biết c k thể cho e những thứ tốt đẹp hơn nên mới đành lòng im lặng ra đi để e trở về vs cuộc sống vốn có của e
C biết c có nói gì e cũng chẳng muốn nghe cũng thực c k muốn làm tổn thương e chút nào cả nhưng bé à mong ước cuối cùng của c là mình vẫn là bạn sao khó thế này
Muốn nói chuyện vs e thật nhiều r cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu
Muốn dk ngồi nghe e kể những mệt mỏi nhưng cũng lại xa xỉ
Bé ơi c nhớ e lắm
E biết đấy c thương e nhiều ntn mà sao e nỡ đành lòng thế này
Cũng chẳng muốn e nhìn thấy những nhọc nhằn c phải chịu đựng
Lúc nào cũng tự mình gánh lấy r phải gồng mình lên, cứ tự nhủ bản thân k đk để e thấy c gục ngã mà rơi nước nắt k đk để e thấy c yếu lòng
Nhưng hình như c ngu ngốc quá cứ tự mình chuốc lấy khổ đau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com