Chương 10: Có đau không?
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Thứ hai đi học trở lại, chiều chủ nhật Hàn Lệ và Vân Tri phải quay về trường.
Mẹ Hàn biết cô không ăn thịt nên đã nhờ người mua cho vài thực phẩm bổ sung đạm, sau lại dặn dò bọn họ vài câu rồi mới để hai người lên xe.
Dọc đường đi, Hàn Lệ giữ một mặt thâm trầm, giận dữ.
Hai tay Vân Tri đặt trên đầu gối, hai chân khép lại, một dáng ngồi chuẩn mực ngoan ngoãn.
Cô trộm nhìn qua cậu, thấy Hàn Lệ không có động tĩnh gì mới chậm rãi nhích lại gần thêm 1cm.
Xoát –!
Hàn Lệ bắn tới ánh mắt hình viên đạn.
Vân Tri lập tức ngồi nghiêm trở lại.
"Hàn Lệ, cậu còn giận hả?"
"Hừ." Hàn lệ quay đầu đi, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa xe, thoáng thấy biểu tình thấp thỏm của cô gái ngồi bên.
"Cô thật không biết loại quần đó là kiểu vậy mà." Ngón tay Vân Tri kéo tay áo cậu, ra giọng dỗ dành, "Cháu trai đừng nóng giận, không phải cô đã tháo ra cho cậu rồi sao."
Tháo ra còn có tác dụng gì nữa?
Mặt mũi của cậu đã mất hết rồi!
Có điều cũng không quá thua lỗ.
Nghĩ đến Lộ Tinh Minh lúc đó bị đánh, tâm tình cậu liền tốt lên hơn chút.
Hàn Lệ liếc mắt qua, "Rốt cuộc là trước kia cô sống trên núi nào vậy? Ngay cả quần jeans phá cách mà cũng không biết, đồ nhà quê."
Hàn Lệ luôn cho rằng bà nội vá lại quần rách gối cho cháu trai chỉ là chuyện cười trên internet, kết quả cậu lại được trực tiếp gặp ngoài đời thật
Có thể là do cậu nạp tiền điện thoại, tạo cơ hội cho cô làm ra cái việc này.
Đúng vậy, chắc chắn là vì cái điện thoại.
Lúc trước, khi cậu cũng đang nạp tiền điện thoại thì mẹ bỗng gọi báo rằng đã tìm được cô của cậu.
"Chỗ cô ở không có mặc đồ như vậy..."
Bình thường trừ những lúc đi học, đa số thời gian của cô đều ở trong chùa.
Trong thị trấn cũng có rất ít người được đến trường, bên cạnh những đứa trẻ mồ côi thì chỉ có những người già neo đơn cùng mấy góa phụ, ăn mặc bao giờ cũng đơn giản, mộc mạc.
Vân Tri tự biết mình đuối lý, "Cậu đừng nóng giận, về sau cô không làm loạn đồ của cậu nữa đâu."
Cô lúc này như một con vật nhỏ, mềm mại, mỏng manh.
Hàn Lệ tuy có tức giận nhưng cũng không thể hiện ra.
"Cô còn tiền sinh hoạt không?" Hàn Lệ đến gần Vân Tri, nhỏ giọng hỏi.
Vân Tri gật đầu: "Còn, còn, cô không tiêu gì nhiều." Ngừng một lát, "Cậu không đủ tiền à? Không đủ thì để cô trả lại cho, dù sao cô cũng không cần tiền."
Mắt thấy cô muốn rút thẻ ngân hàng, Hàn Lệ vội ngăn cản, "Không cần."
Nói rồi lại nhìn kỹ cô vài lần. Cô gái nhỏ này cũng quá thành thật, chính mình còn có mấy trăm đồng còn muốn cho người giàu có như cậu.
Hàn Lệ chậc một tiếng, bắt đầu suy nghĩ có phải mình khó tính quá rồi không.
"Này." Hàn Lệ kêu cô.
"Có!" Vân Tri trả lời.
Hàn Lệ bĩu môi, sắc mặt trở lại như thường: "Không có gì."
Cậu vốn dĩ muốn khen cô may đồ rất đẹp.
Nhưng...
Sợ cô hiểu sai ý, lại muốn động tay vào quần jeans phá cách của cậu.
Đến cửa ký túc xá.
Hàn Lệ xuống xe, khoác tay lên trên đỉnh, khom lưng nhìn vào mắt cô, "Tôi có chút việc nên sẽ không trở lại, cô về ký túc xá trước đi, buổi tối tôi về mua cơm cho, đừng ra ngoài."
Cuối cùng chưa yên tâm còn dặn dò: "Ngàn vạn lần không được ở ký túc xá làm bậy, hiểu không?"
Vân Tri gật đầu, xua tay nhìn cậu đi xa rồi đeo cặp sách vào ký túc xá.
Vừa ra khỏi thang máy.
Vân Tri thấy hai người cao lớn đứng phía đối diện.
Lưu Bưu Hổ đang cầm chìa khóa mở cửa.
"Lộ thí chủ." Vân Tri lễ phép chào hỏi.
Lộ Tinh Minh ngước lên nhìn, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Trên gương mặt anh tuấn giờ đây có một vết thương sưng tím, rõ ràng là vừa bị đánh.
Vân Tri đứng hình.
Lưu Bưu Hổ mở cửa, Lộ Tinh Minh nhanh chóng đi vào.
Vân Tri đang tự vấn chuyện gì đã xảy ra thì Lưu Bưu Hổ tiến đến gần cô, nhỏ giọng nói: "Lộ ca hôm qua bị Hàn Lệ gây chuyện, cậu đừng có chọc cậu ấy."
Vân Tri kinh ngạc: "Hàn Lệ đánh?"
Lưu Bưu Hổ sực nhớ Vân Tri là "bạn gái tin đồn" của Hàn Lệ, sắc mặt trở nên quái dị.
Cậu nói lắp, "Dù sao, dù sao cũng không phải chuyện của cậu." Ngừng một lát, lại tiếp lời: "Nhưng mà... vừa rồi có phải cậu đi cùng xe với Hàn Lệ không?"
Vân Tri chưa kịp trả lời.
Lưu Bưu Hổ đã nói: "Lúc nãy tôi đưa Lộ ca về thì có bắt gặp."
Cậu thở dài, mười phần thì đến chín phần cô gái này là đối tượng của Hàn Lệ, nếu không phải thì hai người cũng có mối quan hệ thân mật không thể nói cho người khác.
Lưu Bưu Hổ cảm thấy đáng tiếc.
Tiếc cho một bông nhài lại cắm trên bãi phân trâu.
Cậu lắc đầu, vòng qua Vân Tri rời đi.
Văn Tri nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, khẽ nhăn mày.
Sau khi trở về phòng mình thu dọn đồ đạc, Vân Tri lục lọi ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp gỗ tròn, trong đây là thuốc mỡ sư phụ cô pha chế, xoa bóp vết thương rất hay.
Vân Tri cầm chặt cái hộp nhỏ, đi tới phòng đối diện.
"Lộ thí chủ." Vân Tri xuyên qua mắt mèo nhìn vào, bên trong tối đen.
"Cậu có thể mở cửa ra không?"
Ba giây trôi qua——-
"Không thể."
Giọng điệu Lộ Tinh Minh thật lạnh lùng làm sao.
"Vậy, mình để thuốc ở trước cửa, cậu nhớ ra lấy nhé."
Vân Tri đang định để thuốc xuống thì cửa mở ra.
Cô hoảng sợ, lùi về sau một bước nhỏ.
Lộ Tinh Minh lạnh lùng nhìn cô.
Vân Tri đưa chiếc hộp nhỏ cho anh rồi nói: "Cái này chữa vết thương rất tốt, hôm nay xoa ngày mai liền đỡ hơn nhiều."
"Không cần." Lộ Tinh Minh toan đóng cửa.
Vân Tri vội vàng nói: "Cậu cứ giữ đi mà, mặt đẹp như vậy mà có sẹo là không được đâu."
Mặt mày thiếu niên sáng ngời, mũi cao thẳng, xương quai hàm tinh xảo như tranh vẽ.
Đặc biệt là môi, trước khi gặp Lộ Tinh Minh, cô chưa từng nghĩ môi con trai lại có thể đẹp đến vậy, hai cánh môi mỏng nhàn nhạt màu hồng phấn, căng mịn như viên thạch trái cây.
Nghe Vân Tri nói, Lộ Tinh Minh nhướng mày, dừng lại.
Mặt anh đẹp?
Lộ Tinh Minh trầm mặc không tỏ thái độ.
Vân Tri tay cầm hộp thuốc có chút mỏi.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới nghe anh lười biếng nói, "Tay tôi bị trật rồi, không xoa được." Nói rồi còn quơ quơ cánh tay phải đang quấn băng.
... Đây cũng là do cháu trai cô làm sao?
Khuôn mặt nhỏ của Vân Tri thoáng nhăn nhó, cô cảm thấy cháu mình thật tạo nghiệt.
Cô khẽ niệm trong lòng hai câu A di đà phật, thiện tai thiện tai, sau đó nói:
"Nếu cậu không ngại thì mình có thể giúp xoa thuốc." Vân Tri mất tự nhiên sờ má mình, "Không thì để mình gọi bạn cậu..."
Còn chưa nói hết câu, Lộ Tinh Minh đã chặn ngang: "Bọn họ không có ở đây."
Không phải Lưu Bưu Hổ chỉ vừa rời đi sao.
Vân Tri không dám hỏi nhiều, môi anh đào khẽ mấp máy, thử hỏi, "Vậy mình giúp cậu nhé?"
Lộ Tinh Minh nghiêng người nhường đường, tư thế lạnh lùng.
"Được rồi." Anh nói, "Chỉ lần này thôi."
Vân Tri nhạy bén phát hiện nhưng không đoán được ẩn ý sau câu nói của cậu.
Cô cũng lười suy nghĩ, sau khi vào phòng, cô cùng Lộ Tinh Minh ngồi xuống ghế sô pha mềm mại.
Vân Tri mở nắp hộp, mùi thảo mộc tươi mát thoảng hơi đắng từ trong tỏa ra.
Cô dùng đầu ngón tay lấy một hạt đậu, tay còn lại nâng cằm của Lộ Tinh Minh lên, tiến lại gần, nhẹ nhàng cẩn thận chấm thuốc vào vết thương.
Khoảng cách giữa hai người thật gần.
Ngoài mùi thuốc mỡ, Lộ Tinh Minh còn ngửi được mùi sữa từ mái tóc của Vân Tri.
—— Cô thật sự dùng dầu gội đầu mùi sữa bò cho tóc giả sao?
Lộ Tinh Minh đang sững sờ bỗng nghe thấy giọng của Vân Tri.
"Có đau không?" Cô hỏi nhỏ, "Nếu đau thì cậu nói nhé, mình sẽ làm nhẹ hơn."
"..."
Như có tiếng bùng nổ.
Nhiệt độ hai bên tai Lộ Tinh Minh đột ngột tăng cao.
Lộ Tinh Minh không kìm đươc cúi xuống, nhìn gương mặt Vân Tri đang gần ngay trước mắt.
Cô gái nhỏ trông rất ưa nhìn, đường nét khuôn mặt lộ rõ vẻ thuần khiết, toàn thân trên dưới như một chú thỏ, không có lực chiến đấu.
Bàn tay cô cũng rất nhỏ.
Lòng bàn tay tuy có vết chai nhưng không tạo cảm giác thô ráp, mềm mại, nhẹ nhàng xoa những vòng tròn trên mặt anh.
Ngưa ngứa như có chiếc lông vũ lướt qua.
Anh khẽ rũ mắt, thấy dưới sống mũi cao là hai cánh môi phấn hồng của cô.
Chuyện gì vậy chứ?
Nhịp tim Lộ Tinh Minh tăng nhanh, lưng căng chặt, hơi thở bỗng trở nên chậm chạp.
Yết hầu anh lăn lộn, cảm xúc kì lạ đang âm thầm lan tỏa nơi đáy lòng khiến anh không thể bình tĩnh, chỉ biết khẽ nghiêng mặt đi để tránh hơi thở ấm nóng của Vân Tri.
Vân Tri tưởng cô mạnh tay làm đau anh liền nhanh chóng nâng cằm anh lên, áp sát đầu, mở miệng, nhẹ thổi vào vết thương xanh tím ngay khóe môi anh:
"Làm vậy sẽ không đau nữa."
Cơ thể Lộ Tinh Minh run lên, đồng tử co rút lại.
Có thứ gì đó đang bùng nổ trong đầu khiến anh mất đi sự tự chủ.
Giây tiếp theo.
Cả người anh nóng lên, làn da như bị thiêu đốt.
"Xong rồi."
Tim Lộ Tinh Minh đập như nổi trống.
Sau khi Vân Tri dời đi một chút, Lộ Tinh Minh lập tức quay đầu sang chỗ khác, cánh tay chống vào thành ghế, lòng bàn tay áp má như muốn làm dịu khuôn mặt đang nóng hổi.
Vân Tri vẫn không biết gì, cô đậy chặt nắp hộp thuốc rồi để lại trên bàn.
"Mình để cái này ở đây nhé, lần sau cậu dùng có thể nhờ bạn giúp."
"Ừ." Anh lười nhác đáp, hai mắt dán chặt vào bức tranh treo trên tường.
"Mình đi đây." Vân Tri đứng dậy.
"Ừ..."
Ừ?
Lộ Tinh Minh bỗng quay đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng cô mới sực nhớ: "Kệ sách phía trước cả hàng thứ hai đều là tài liệu học tập, cậu xem cần cái nào thì cứ lấy."
"Không cần đâu." Vân Tri lắc đầu, "Hàn Lệ đã cho mình rồi."
Giọng cô vừa dứt, không khí liền như đọng lại, lâm vào tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com