Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11-15

Chương 11
Ngày hôm sau, trên quãng đường Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi lãnh chứng, Tiêu Chiến đã được "chăm sóc" hơn bao giờ hết.

Đêm qua, sau khi Tiêu Chiến nói mấy câu đó, hai người rơi vào im lặng chưa từng thấy.

Ánh mắt Tiêu Chiến càng vô tội.

Vương Nhất Bác càng trở nên im lặng hơn.

Kỳ thật hắn đã sớm đã quên mất cái bình hoa, cái bình hoa kia chẳng là gì đối với hắn.

Cũng bởi vậy, hắn mới không bao giờ nghĩ rằng Tiêu Chiến mấy ngày nay tới lấy lòng hắn.

...... Chỉ là vì cái bình hoa mà thôi.

Chồng sắp cưới của hắn nghèo đến nỗi thậm chí không thể trả mấy chục vạn cho một chiếc bình.

Sau khi Tiêu Chiến hỏi hắn có thể cho một chút thời gian hay không.

Vương Nhất Bác từ giữa hai hàm răng nặn ra: "Cậu nghĩ như thế nào?"

Tuy rằng hắn kiên quyết không thừa nhận chính mình thẹn quá hóa giận.

Nhưng sau đó, hắn không nhìn ra điều này qua hành vi của Tiêu Chiến.

Chính là, Tiêu Chiến tương đối ngây thơ, cho nên mới cảm thấy hắn sẽ không thư thả cho mình rất là bình thường.

Trước khi hai người ra ngoài, Tiêu Chiến vẫn còn đang thu thập chiếc cặp nhỏ.

Cậu cảm thấy ngày này ngoài Tết Nguyên Đán còn là một ngày quan trọng hơn nên đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thứ.

Vương Nhất Bác chuẩn bị đi ra ngoài, cậu đã đợi hắn ở cửa.

Hai người họ có thể nói là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau trong cuộc sống.

Tiêu Chiến luôn làm mọi việc từ tốn, việc lớn đến trước mắt, cậu cũng có thể thu xếp quần áo trước, sau đó mới đi làm việc này.

Nhưng Vương Nhất Bác thì ngược lại.

Dù ở thời điểm nào, hắn đều cực kỳ chú ý hiệu suất.Lấy bữa tiệc đính hôn lần trước làm ví dụ. Nếu bị rượu đỏ tạt vào người, hắn sẽ ngay lập tức yêu cầu trợ lý mua một bộ đồ ở trung tâm thương mại bên cạnh, mà không phải hao hết tâm tư đi tìm một con gấu bông che lại.

Nếu không có trợ lý, hắn sẽ xem liệu dịp đó có đáng để tiếp tục ở lại hay không.

Nếu không cần thiết, hắn sẽ trực tiếp xoay người bỏ đi.

Vương Nhất Bác bất lực nhìn Tiêu Chiến đặt một gói đồ ăn vặt, tiếp theo là một cốc nước mini, sau đó là một chiếc ô đen.

Khóe miệng hắn giật giật.

Ngay khi hắn nghĩ rằng Tiêu Chiến cuối cùng cũng đã thu thập xong.

Tiêu Chiến nhìn trong cặp sách, cau mày, lại bước lên lầu.

Sau đó khoảng vài phút,  Tiêu Chiến "lộc cộc"đi xuống và cầm trên tay một chú... gấu mini.

Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa, "Cậu cảm thấy chúng ta là đi chơi xuân sao?"

Tiêu Chiến có chút khó hiểu nhìn hắn "Chúng ta không phải đi lãnh chứng sao?"

"Cậu thực sự biết?"Vương Nhất Bác nguyên một vẻ kinh ngạc.

Tiêu Chiến còn cảm thấy hắn đang khen mình, có điểm thẹn thùng, lại có điểm kiêu ngạo nói: "Tôi khẳng định biết."

Vương Nhất Bác: "......"

Một bộ dáng âm dương quái khí này dùng ở trên người Tiêu Chiến, là vĩnh viễn miễn dịch.

Thậm chí có thể tự mình làm tổn thương chính mình. Dưới tình huống đã nói rồi, mà Tiêu Chiến cũng hiểu rằng Vương Nhất Bác không muốn kéo dài thời hạn trả nợ cho mình,  cậu đối với Vương Nhất Bác cũng không có nhiệt tình như trước.

Thậm chí có thể nói, trực tiếp đem Vương Nhất Bác trở thành người trong suốt.

Theo nhận thức của Tiêu Chiến, cậu đã hoàn thành "nỗ lực" đáng lẽ phải làm và kết quả đã đến.

Rồi sau khi có kết quả, cậu cố gắng nhiều hơn cũng vô ích.

Cậu đã vượt qua giai đoạn "Tìm Vương Nhất Bác để cầu xin "  biến thành "tìm cách kiếm tiền".

Trong một thoáng, Vương Nhất Bác nghi ngờ rằng cậu đang trả thù mình.

Nhưng hắn lại hoài nghi liệu Tiêu Chiến có chỉ số thông minh hay không.

Sau khi vào Cục dân chính, Tiêu Chiến đối với chuyện sổ đỏ kết hôn còn hăng hái hơn hắn.

Có lẽ là biểu hiện của Tiêu Chiến mấy ngày trước quá háo hức.

Khi Tiêu Chiến dời đôi mắt sáng ngời sang nhân viên bên cạnh,  Vương Nhất Bác hiếm khi cảm thấy khó chịu vài giây.

Tiêu Chiến tò mò hỏi nhiếp ảnh gia: "Máy ảnh của anh có làm cho em đẹp hơn không?"

Kiếp trước cậu đã từng nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn.

Nhưng trên tờ giấy đăng ký kết hôn, cả cậu và chú rể đều xụ mặt, không ai vui.

Liền dẫn tới, hình ảnh chụp không được tốt cho lắm.

Nhiếp ảnh gia vốn rất là không kiên nhẫn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy là một thanh niên xinh đẹp, sắc mặt đột nhiên thay đổi, treo lên một nụ cười nói: "Cậu nhìn đẹp như vậy, ảnh chụp ra cũng sẽ rất đẹp."

Tiêu Chiến vì thế thở phào nhẹ nhõm.

Đến lúc chụp ảnh, Tiêu Chiến muốn lấy con gấu ra và đeo lên người.

Sau khi biết rằng các quy định là không thể, mới ngừng suy nghĩ về nó.

Trong khoảng thời gian này, Vương Nhất Bác vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trên băng ghế, đến khi chịu không nổi mới đưa tay ra, vòng tay qua eo Tiêu Chiến, đè cậu ở bên người.

Tiêu Chiến ban đầu phải đối mặt với camera trước.

Sau khi bị đụng tới, vẻ mặt đông cứng lại.

Đúng lúc này, camera phát ra tiếng "click" đem trạng thái hai người lưu lại.

*

Sau khi rời Cục Dân Chính, hai người cầm trên tay cuốn sổ đỏ tươi.

Đằng sau họ là những nhân viên với những biểu hiện khác nhau, phỏng chừng họ chưa từng gặp bao giờ, cặp đôi đến nhận giấy đăng ký kết hôn còn lạ hơn những cặp đã ly hôn.

Tiêu Chiến tùy ý ném nó vào chiếc cặp nhỏ của mình, trong khi Vương Nhất Bác bỏ nó vào túi áo tây trang của mình.

Vương Nhất Bác nói: "Tôi phải về công ty."

Tiêu Chiến phản ứng một chút, nói: "À, tôi phải về trường học."

Ngày đầu tiên trở thành phu phu hợp pháp, hai người không có một chút nhu tình, dưới bề ngoài bình tĩnh lại là xa lạ.

"Đúng rồi, ngày mai tôi đi công tác," Vương Nhất Bác ngừng một chút "Khả năng sẽ đi một tuần, hôm nay buổi tối cũng không quay về ăn cơm, không cần chờ."

Sau khi nói xong, hắn mới ý thức được.

Tiêu Chiến có đợi hắn ăn cơm bao giờ?

Khi Vương Nhất Bác nghĩ đến điều này, không biết tại sao nhưng trong lòng lại có chút không vừa ý.

... Tất cả là bởi vì Tiêu Chiến mấy ngày nay đối với hắn quá ân cần.

Chương 12
Ngay sau khi Vương Nhất Bác rời đi, nhà là thiên đường của Tiêu Chiến.

Không phải là cảm giác tồi tệ khi có người khác trong nhà, nhưng chắc chắn sẽ rất thoải mái khi không có người đó.

Hơn nữa ở  trong cái nhà này, người khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy uy hiếp nhất chính là Vương Nhất Bác.

Một mối đe dọa lớn đã được dỡ bỏ, những người còn lại trở nên hòa ái dễ gần.

Phạm vi hoạt động của Tiêu Chiến kéo dài từ phòng ngủ đến ban công ở cuối hành lang.

Khi rảnh rỗi, sẽ thích quan sát một số loài hoa và cây cối, nếu có cây nào muốn vẽ thì sẽ tự tay trồng.

Trong một góc nhỏ của Tiêu gia, có một nơi trống trải có thể trồng hoa, cây cảnh.

Kiếp trước, sau khi liên hôn cậu cũng muốn ở nhà họ Đào trồng mảnh vườn nhỏ.

Nhưng Đào gia không cho cậu một chút riêng tư nào nên không còn cách nào khác cậu đành phải từ bỏ.

Ngay khi Vương Nhất Bác vừa đi, suy nghĩ trở nên lung lay.

Lúc đầu, cậu chỉ quan sát từ ban công, thỉnh thoảng cầm giá vẽ vẽ.

Vài ngày sau, cậu mua hai chậu hoa trên mạng và trồng hai cây hồ điệp mà mình rất muốn quan sát trong thời gian này.

Loại này thường mọc ở những góc tối không ai để ý nên thực tế không thích hợp để trồng trên ban công.

Nhưng phòng Tiêu Chiến không thích hợp cho sự phát triển của hoa và cây.

Cho nên cậu chỉ có thể mỗi ngày đều lại ban công, cần mẫn di chuyển hai cây hồ điệp.

Điều mà Tiêu Chiến không biết là ở hành lang Vương gia có camera giám sát. Camera giám sát ở Vương gia, chỉ có Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy.

Trong phòng Vương Nhất Bác có quá nhiều tài liệu quan trọng, thật ra trong phòng của hắn có một cái két sắt, hành động vẫn luôn thận trọng.

Phàm là chỉ sợ vạn nhất.

Cho nên Vương Nhất Bác ở trên hành lang lắp một camera giám sát, ngay trước cửa phòng cậu.

Phòng của Tiêu Chiến liền kề với phòng của Vương Nhất Bác, khi Vương Nhất Bác bật màn hình lên, có thể thấy Tiêu Chiến mỗi ngày ra vào.

Ngày đầu tiên, khi Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến  trực tiếp tắt máy theo dõi.

Hắn hiện tại thực sự không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến.

Hai ngày tiếp theo, Vương Nhất Bác người quá bận rộn với công việc một lần nữa bật camera lại thì phát hiện bóng dáng của Tiêu Chiến lúc ẩn lúc hiện trong camera, thường xuyên đến một nơi mà trước đây cậu chưa từng đến.

Hơn nữa thường xuyên đi tới đi lui ở hành lang.

Trong tay bưng hai thứ giống như chậu hoa.

Vương Nhất Bác cau mày, bật màn hình bên kia.

Trong lần theo dõi đó, hắn có thể nhìn thấy Tiêu Chiến qua tấm kính của ban công cuối hành lang.

Hắn thấy Tiêu Chiến trước mặt bài giá vẽ, giống như đang vẽ một thứ gì đó.

Đứa nhỏ ngốc này còn có thể vẽ tranh?

Thứ được vẽ ra không phải là kiểu vẽ bậy của trẻ em mẫu giáo, phải không?

Vương Nhất Bác phóng to màn hình, nhưng độ phân giải của màn hình bị hạn chế,  ngay cả với độ nét cao nhất cũng không thể nhìn rõ tờ giấy cách đó hàng chục mét và được ngăn cách bởi một lớp kính.

Kệ, miễn là cậu không gây rắc rối là được.

Ngay khi Vương Nhất Bác nghĩ như vậy, Tiêu Chiến Hoài cũng không biết có phải hay không nghe thấy được giọng nói trong lòng của hắn, quay về phía màn hình.

Vương Nhất Bác dừng camera giám sát một lúc, rồi bấm phóng to.

Vừa phóng to, Tiêu Chiến hình như lại làm trúng thứ gì đó.

Vương Nhất Bác: "......"

Shhh, ngu ngốc.

*

Tiêu Chiến cũng không biết mọi hành động của mình đều bị giám sát.

Sau khi giấu chiếc bình mà mình vừa làm vỡ,  cả người thở phào một hơi.

Cây hồ điệp cậu trồng đã ra chồi non.

Nghe nói cây hồ điệp không sai biệt lắm một tuần là có thể sinh trưởng, không sai biệt lắm là khoảng những ngày Vương Nhất Bác trở về.

Hy vọng Vương Nhất Bác sau khi trở về, không cần chú ý tới hai cái cây đáng thương này, tốt nhất đừng đi ra ban công.

Bởi vì ở đây không chỉ có cây hồ điệp của cậu, mà còn có hài cốt của bình hoa đáng thương.

*

Khi Tiêu Chiến nghĩ rằng cuộc sống sẽ luôn hạnh phúc như vậy.

Vợ chồng Tiêu gia biết cậu cùng Vương Nhất Bác lãnh chứng, kiên quyết muốn tới gặp cậu.

Theo quan điểm của Tiêu Chiến, thấy cùng không thấy đều không sao cả.

Nhưng qua điện thoại, Tiêu phu nhân khóc rất thương tâm, bà hình như buồn vì cậu không còn là người Tiêu gia nữa.

Vì họ muốn đến nên Tiêu Chiến cũng không ngăn cản.

Lần này không chỉ có vợ chồng Tiêu gia, mà Tiêu Dục cũng đi theo với họ.

Thời điểm Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Dục, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân tránh đi ánh mắt cậu.

Vương gia cùng Tiêu gia căn bản không thể so sánh, cho dù là nhà ở cũng có sự khác biệt lớn.

Bởi vì Tiêu Chiến không quan tâm, sau khi dọn đến, hoàn toàn không quan sát kỹ.

Tuy nhiên, ngay khi vợ chồng Tiêu gia cùng Tiêu Dục vừa bước vào, họ không biết phải để tay ở đâu, động chân vào đâu.

Quản gia mang cho họ mỗi người một tách trà.

Tiêu Dục không cam lòng mà đánh giá mọi thứ trong Vương gia, bỗng nhiên nói:  "Lục tiên sinh đâu, sao anh lại ở một mình?"

Tiêu Chiến dừng lại, "Vương Nhất Bác đang đi công tác."

Chỉ bằng một câu nói, đã khiến cho vẻ mặt của Tiêu Dục đã thay đổi.

Hai người bọn họ, Tiêu Dục chỉ có thể gọi người đó bằng danh xưng kính trọng, nhưng mà Tiêu Chiến lại có thể không kiêng nể gọi thẳng tên Vương Nhất Bác.

Trên thực tế, cậu ta đã hơi suy nghĩ quá mức.

Trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rất đáng sợ, nhưng không đáng sợ đến mức không dám nói ra tên của hắn.

Thời gian còn lại, Tiêu Dục không lên tiếng nữa.

Đều là vợ chồng Tiêu gia đang hỏi Tiêu Chiến một ít vấn đề, Tiêu Kỳ Dân tương đối "Quan tâm" đến mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, mà Tiêu phu nhân lại hỏi Tiêu Chiến một ít  vấn đề trong sinh hoạt.

Tỷ như nói, hỏi cậu ở bên này có quen hay không.

Nhưng cuối cùng thì còn có hơn là không.

Rốt cuộc, ngay cả khi Tiêu Chiến thực sự không quen, bà cũng không thể đưa Tiêu Chiến về nhà.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Dục nghe đến phiền, ngắt lời: "Tôi đi toilet được không?"

Không đợi những người có mặt phản ứng, đã tự mình rời đi.

Sau khi người một nhà lúng ta lúng túng trò chuyện một lúc mà không thấy ngượng ngùng, cuối cùng Tiêu Kỳ Dân cũng đề nghị rời đi.

Tiêu Chiến chỉ là phản ứng chậm, nhưng vẫn có thể đoán được mục đích chuyến thăm này.

Đoán chừng muốn nhìn xem cậu và Vương Nhất Bác ở chung như thế nào.

Nhưng không nghĩ tới lúc đến lại ngay lúc Vương Nhất Bác đi công tác, muốn xem không thành, thật sự không có gì để tán gẫu với con trai của mình, tự nhiên phải đi.

Khi Tiêu Chiến đứng dậy muốn tiễn bọn họ đi, Tiêu Kỳ Dân đột nhiên nói: "Tiểu Dục đâu?"

Lúc này, quản gia ghé vào lỗ tai Tiêu Chiến nói nhỏ: "Thiếu gia, Tiêu tiểu thiếu gia đi lên lầu hai."

Biệt thự của Vương Nhất Bác có tổng cộng ba tầng.

Tầng 1 là nơi tiếp khách nghỉ ngơi và giải trí, tầng 2 là khu nghỉ ngơi và thư phòng của gia chủ, tầng 3 là nơi ở của bảo mẫu và quản gia.

Quản gia nói: "Lục tiên sinh có nói qua, khu vực lầu hai không được có người ngoài đi vào."

Như thường lệ, quản gia có thể đi qua để cảnh báo.

Nhưng anh nhớ Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã lãnh chứng, Tiêu Chiến thế nào cũng là nữa chủ nhân của căn nhà này, chủ nhân ở chỗ này, anh không có tiện ra mặt.

Sau khi Tiêu Chiến lên lầu, nhìn thấy Tiêu Dục đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của Vương Nhất Bác.

Cậu nói: "Vương Nhất Bác không thích người khác tới nơi này."

Tiêu Dục rõ ràng bị hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy đó là Tiêu Chiến, sự kiêu ngạo của cậu ta đột nhiên nổi lên, khinh thường nói: "Bất quá chỉ là nhận cái giấy đăng ký kết hôn, anh thật sự cho rằng mình bay lên thành phượng hoàng à."

Tiêu Chiến yên lặng nhìn cậu ta, không phát ra tiếng.

Đây là kinh nghiệm rút ra khi mà cậu và Tiêu Dục cãi nhau.

Đôi khi im lặng càng làm người ta khó chịu hơn là chống trả.

Quả nhiên, Tiêu Dục tính tình nháy mắt trở nên lớn hơn nữa, cười lạnh một tiếng:"Theo quan sát của tôi, anh và Lục Vô... Lục tiên sinh, còn chưa ở chung một phòng sao?"

Tiêu Chiến nói: "Việc nhìn trộm chuyện riêng tư của chủ nhà mà không được sự cho phép của chủ nhà là điều rất bất lịch sự."

Hai người rõ ràng là anh em, nhưng họ dường như là đối thủ của nhau trên một đấu trường.

"Chủ nhà? Có chắc anh là chủ nhà ở đây không?" Tiêu Dục cười "Đây là cuộc hôn nhân có thể tan vỡ bất cứ lúc nào..."

Tiêu Chiến không dao động.

Ngay sau đó, điện thoại di động của Tiêu Chiến đổ chuông.

Tiêu Chiến từ trong túi lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện là một dãy số không quen thuộc, lúc này Tiêu Dục thấy cậu vẫn còn lơ đễnh nghe điện thoại, lập tức tức giận nói: "Không được bắt máy!"

Ban đầu, Tiêu Chiến không có ý định nhấc máy.

Sau khi nghe cậu ta nói như vậy, Tiêu Chiến dừng lại và chậm rãi nhấp vào nút trả lời.

Giọng nói Vương Nhất Bác phát ra ngay lập tức.

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến cùng Tiêu Dục đồng thời sửng sốt.

Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Không cho người khác lên lầu hai trong nhà. Nếu như bị mất thứ gì,  em sẽ phải làm việc rất nhiều ngày mới có thể bù lại."

Tiêu Chiến chậm rì rì "Ồ" một tiếng.

"Ngoài ra, hãy nói cho những người nói với em đây là cuộc hôn nhân không ổn định." Giọng nói của Vương Nhất Bác lộ ra một chút không thực qua micrô, "Trong hầu hết các trường hợp, liên hôn quan trọng hơn hôn nhân của người bình thường, vì vậy không nhờ người khác  phải lo lắng."

Tiêu Dục sắc mặt tái nhợt, mắt thường có thể thấy được trắng đi.

Một cái là bởi vì Lúc Nhất Bác đối với cậu ta không lưu tình chút nào.

Ngoài ra trong lúc vô ý để lộ ra vài phần thân mật cùng Tiêu Chiến.

Cậu ta hoài nghi Tiêu Chiến cáo trạng, nhưng

mà rõ ràng Tiêu Chiến ở trước mắt, lời nói cũng là vừa rồi nói, Tiêu Chiến làm sao có cơ hội?

Nhưng với năng lực của Vương Nhất Bác, hắn có thể biết được những thứ này, cũng không có vẻ gì là quá lạ.

Không chỉ là Tiêu Dục.

Sau khi đưa tiễn Tiêu gia, Tiêu Chiến đứng ở hành lang, cúi đầu nghiên cứu một lúc lâu.

Cuối cùng, tất nhiên, không nghiên cứu ra được gì.

*

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Vương Nhất Bác trở lại sớm hơn một ngày.

Vào ngày Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến không có ở nhà.

Lúc đó cậu đang học trong trường, điện thoại rung liên tục, sau khi tan lớp, Tiêu Chiến cầm lên xem là thông báo thêm bạn tốt.

Tiêu Chiến không chắc ai sẽ thêm bạn tốt vào thời điểm này.

Tổng cộng có ba người, trong đó có hai người viết là "Nhân viên triển lãm nghệ thuật Mộc hệ ", người còn lại là một cái chân dung trắng tinh, lạnh lùng lãnh đạm.

Tiêu Chiến dừng một chút, đều không chấp nhận.

Sau khi từ chối, cậu nhìn vòng tròn bạn bè của người có avatar màu trắng tinh.

Vòng bạn bè của người này giống như hình đại diện nó trống không khi nhấp vào.    

Một lúc sau, điện thoại di động của cậu nhận được một tin nhắn từ người có hình đại diện trống.

[ khi nào trở về ]

Tiêu Chiến sửng sốt một chút: [ xin hỏi là? ]

Bên kia không gửi tin nhắn cho cậu nữa.

Lúc này, giờ ra chơi đã trôi qua, lại đến giờ học, Tiêu Chiến cất điện thoại di động.

Chu Tiểu Ngải ở bên cạnh thấp giọng hỏi "Buổi tối muốn đi ăn bít tết không? Tôi gần đây phát hiện một nhà hàng mới."

Tiêu Chiến tính toán thời gian, ước chừng hôm nay Vương Nhất Bác sẽ không về, vì vậy liền gật đầu.

*

Buổi tối, đợi đã lâu không đợi được Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dặn dò quản gia bên cạnh hâm nóng bữa ăn.

Trong lúc chờ ăn tối tại chỗ ngồi, hắn hỏi quản gia, "Mấy ngày nay cậu ấy về muộn như vậy sao?"

Trên thực tế, hắn có xem giám sát, có thể biết bằng cách nhìn vào giám sát.

Nhưng một cái là hắn không thể để lộ trong nhà có camera, còn một cái, hắn không muốn tỏ ra quá quan tâm đến Tiêu Chiến.

... Mặc dù nhìn Tiêu Chiến và Tiêu Dục cãi nhau trong giám sát, nhưng hắn không thể nhịn được mà gọi cho Tiêu Chiến.

Quản gia nói: "Cũng có một hai ngày trở về sớm."

Lời nói của anh có thể được gọi là một nghệ thuật uyển chuyển.

Vương Nhất Bác nhìn xuống điện thoại của mình -  Tiêu Chiến chưa trả lời tin nhắn hắn đã gửi.

Khung chat, tên của cậu nằm lẻ loi.

Bọn họ trở thành phu phu hợp pháp đã một tuần, ai có thể tin được rằng trước ngày hôm nay, họ chỉ lưu một số điện thoại.

WeChat của Tiêu Chiến, hắn mới thêm vào.

Vương Nhất Bác sau khi không đợi được tin nhắn, liền một mình lên lầu hai.

Rất hiếm khi hắn không trực tiếp đi thư phòng, mà là đi ra ban công, cuối cùng cũng nhìn rõ tranh của Tiêu Chiến vẽ.

—— Nó rất khác với những nét vẽ nguệch ngoạc của bọn trẻ trong trí tưởng tượng của hắn.

Tranh của  Tiêu Chiến vẽ rất trưởng thành, có sức sống và năng động, giống như những giọt sương trong buổi sáng, phản chiếu những đám mây hùng vĩ trong mặt trời mọc.

Chương 13
Chín giờ tối, Vương gia.

Khi Tiêu Chiến trở lại Vương gia, đèn thường sáng, nhưng hôm nay tất cả đều tắt.

Lúc này cậu còn chưa có ý thức được cái gì không thích hợp.

Cũng may quản gia để đèn ở cửa ra vào cho cậu, Tiêu Chiến sờ so,ạng thay giày, sau khi lên lầu hai liền đi thẳng ra ban công. Cậu vẫn còn nhớ Vương Nhất Bác sắp đi công tác về, cậu phải dọn ban công trước khi hắn trở về.

Nhưng mà, khi ra ban công, lại phát hiện cây mình trồng đã không cánh mà bay.

Tiêu Chiến: "......"

Cậu xác nhận hai lần, mới dám xác định cây của mình đã biến mất.

Có thể đi nơi nào?

Tiêu Chiến ở nháy mắt nghĩ tới quản gia, chính là trong khoảng thời gian này tới nay, quản gia thấy cậu ở trên ban công cũng không có ngăn cản.

Đúng lúc này, quản gia bưng một tách cà phê lên lầu.

Sau khi Tiêu Chiến nhìn thấy, lập tức chào hỏi, quản gia có chút kinh ngạc: "Tiêu thiếu gia, ngài đã trở về?"

"Ừ" Tiêu Chiến cắn m.ôi dưới "Anh còn chưa ngủ sao?"

Quản gia khẽ cười "Ừm, hôm nay Lục tiên sinh về rồi, hơn nữa so với mấy ngày trước còn nhiều việc hơn."

Tiêu Chiến sững sờ khi nghe những lời anh nói.

Vương Nhất Bác...... Đã trở lại?

Cậu quay đầu lại và liếc nhìn về hướng ban công.

Quản gia nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Lục tiên sinh nói, chờ thiếu gia trở về đi gặp ngài ấy,  ly cà phê này nhờ thiếu gia đưa vào thì thích hợp hơn."

Tiêu Chiến: "...... Tôi không muốn."

"Lục tiên sinh còn nói," quản gia không chút hoang mang, "Tiên sinh nói biết bí mật ở trên ban công."

Tiêu Chiến: "......"

*

Năm phút sau, Tiêu Chiến đứng ở cửa thư phòng của Vương Nhất Bác, không tình nguyện gõ cửa.

Một giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra:  "Đi vào."

Trái tim của Tiêu Chiến hiếm khi nảy lên, sau khi đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là dáng vẻ Lực Nhất Bác đang làm việc.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi chuyển đến,  đây là lần đầu tiên cậu vào phòng làm việc của Vương Nhất Bác.

Nơi này không giống với sự trang hoàng lộng lẫy bên ngoài, vừa đơn giản lại vừa âm u.

Ở trung tâm căn phòng, nhà thiết kế đã mở một cửa sổ cực lớn, được ngăn hoàn toàn bởi những tấm rèm màu xám.

Hai bên trên bàn của Vương Nhất Bác có vô số sách.

Cuộc đời của Tiêu Chiến khi nhìn thấy sách liền đau đầu, sách yêu thích của cậu là truyện tranh, nhìn thấy cái cảnh này, không khỏi khâm phục Vương Nhất Bác.

Số lượng này là số lượng mà một người bình thường có thể đọc qua?

Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy Tiêu Chiến liền dõi theo.

Một lúc lâu sau không nghe thấy gì, hắn đóng máy tính trước mặt, khó chịu xoa giữa lông mày "Người câm?"

Vừa mở miệng đã phá tan bầu không khí u ám trong phòng. 

Tiêu Chiến nhanh chóng bước tới, đặt ly cà phê trên tay xuống, ngập ngừng nói: "Anh biết bí mật gì của tôi?"

Vương Nhất Bác: "......"

Còn tưởng rằng cậu có thể uyển chuyển một chút.

Vốn dĩ, Vương Nhất Bác muốn trêu chọc cậu.

Nhưng từ khi ăn cơm tối, hắn cả người đều cảm thấy khó chịu, buộc phải kết thúc công việc của chuyến công tác này, không thể dành thêm chút sức lực nào để trêu chọc Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nói: "Tôi nói với cậu điều đó, thì còn gì là bí mật."

Tiêu Chiến cắn cắn cánh môi đỏ bừng, dùng một ánh mắt thực mờ mịt nhìn Vương Nhất Bác.

Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cậu, thật khó để không nghĩ đến một chú chó con tội nghiệp.

"Vì gần đây cậu rất không nghe lời" Vương Nhất Bác nói, "Tôi đã soạn thảo một bản thỏa thuận, nó sẽ được gửi đến điện thoại của cậu vào ngày mai. Về bí mật của cậu..."

Vương Nhất Bác dừng lại, đại phát từ bi nói: "Ngày mai tôi sẽ nói cho cậu biết, hôm nay tôi muốn đi nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến "à" một tiếng.

Kỳ thực cậu có chút không hiểu, tại sao mình lại không nghe lời.

Nhưng nhìn bộ dáng Vương Nhất Bác lãnh đạm, cậu có chút rụt rè không dám hỏi, hơn nữa Vương Nhất Bác đã nói muốn nghỉ ngơi.

Cậu chỉ có thể quay người đi ra ngoài.

Lúc cậu đi ra ngoài được một lát, Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó hắn cảm thấy cả thế giới quay cuồng trước mặt.

Sau khi Tiêu Chiến đi ra ngoài, càng nghĩ càng thấy không đúng, lần này không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Nhưng  vừa rồi tôi còn mang cà phê cho anh..."

Trước khi nói xong, cậu đã thấy Vương Nhất Bác ngã xuống.

*

Mười giờ tối, trong phòng ngủ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến co ro trong góc nhỏ tiếp tục công việc cũ, hóa thân thành cây nấm vô hại, quản gia và bác sĩ gia đình đang đứng ở đầu giường thấp giọng trao đổi điều gì đó.

"Lục tiên sinh làm việc quá sức, thân thể quá mệt mỏi mới tiến hành tự mình phòng hộ.Không có vấn đề gì lớn cả. Khi cơn sốt hạ xuống sẽ ổn thôi."

"Lát nữa tôi sẽ truyền nước biển cho Lục tiên sinh. Tốt hơn hết nên có người trông coi. Chỉ cần rút kim khi không còn thuốc."

"Chính là, còn một chuyện rắc rối hơn..."

Quản gia vội vàng nói: "Ngài cứ nói đi."

"Tốt nhất để tản nhiệt cho Lục tiên sinh, dùng khăn chườm trán, sau đó dùng bông tẩm rượu sát trùng lau lòng bàn tay, bàn chân và sau tai. Việc này cần người cần mẫn. Ông xem ai phù hợp mới được."

Không biết có phải ảo giác hay không.

Sau khi bác sĩ nói những lời này, ánh mắt quản gia như có như không liếc về phía Tiêu Chiến trong góc.
Quản gia thở dài nhìn Tiêu Chiến: "Nếu là bình thường, bác sĩ sẽ ở lại chăm sóc cho Lục tiên sinh, đáng tiếc mấy ngày nay lão phu nhân không được khỏe, đành phải ở nhà cũ Vương gia, chỉ có thể vất vả Tiêu thiếu gia thôi."

Về phần quản gia, hôm nay đã tăng ca thêm mấy giờ, không thể tăng ca cả đêm được.

Cho nên anh cũng muốn tan tầm.

Thực ra điều này là bình thường.

Rốt cuộc, trong phòng này Tiêu Chiến là người nhà hợp pháp duy nhất của Vương Nhất Bác, quản gia cũng chỉ là quản gia, không phải y tá.

—— Tiêu Chiến không làm ai làm?

*

Sau một hồi tranh cãi, Tiêu Chiến cuối cùng cũng ở lại mép giường của Vương Nhất Bác

Cậu không có cảm giác thân thuộc như một thành viên trong gia đình của Vương Nhất Bác, nhưng cậu thực sự muốn biết Vương Nhất Bác lấy cây của mình để đâu.

Ngoài ra, có phải Vương Nhất Bác đã biết mình lại làm vỡ thêm một cái bình hoa của hắn không?

Bác sĩ cố định chai thuốc, trong khi Tiêu Chiến kinh hãi nhìn theo,  bác sĩ ghim tiêm cho Vương Nhất Bác.

Quản gia nói: "Thật vất vả bác sĩ."

"Cây kim này, muốn tôi... muốn tôi rút ra sao?" Tiêu Chiến kinh hãi.

Bác sĩ khẽ cười, "Rất đơn giản, cho dù là rút trực tiếp cũng không thành vấn đề, chính là tiêm vào  tĩnh mạch, chảy máu cũng không tới chết được."

Tiêu Chiến: "......"

Càng lo lắng là chuyện như thế nào?

Một lúc sau, bác sĩ thu dọn đồ đạc xong, lại dặn dò vài câu sau đó mới đi.

Rốt cuộc, quản gia vẫn có chút lương tâm: "Nếu Tiêu thiếu gia cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."

Trong ánh mắt ngây thơ của Tiêu Chiến, anh cũng chạy lấy người.

Tuy nhiên, khi quản gia đi ra ngoài, mới nhớ ra rằng mình đã quên dặn Tiêu Chiến không được đến gần giường của Vương Nhất Bác.

Do bị mất ngủ lâu năm, nên Vương Nhất Bác rất coi trọng những thứ liên quan đến giấc ngủ.

Bao gồm cả giường của hắn.

*

Tiêu Chiến ánh mắt rơi vào vết rượu do bác sĩ để lại.

Bác sĩ nói...... Nên làm như thế nào?

Vài phút sau, Tiêu Chiến trèo lên giường của Vương Nhất Bác - may mắn thay giờ phút này Vương Nhất Bác đã bất tỉnh nhân sự.

Bằng không, nếu hắn tỉnh, thời điểm nhìn thấy chân cậu trên giường, hắn sẽ lập tức phát điên.

Tiêu Chiến cầm khăn ướt đặt lên trán Vương Nhất Bác.

Ừmm...... Sau đó gì nữa ta?

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, quyết định từ bỏ, nghiêm mặt ngồi trở lại.

Một lát sau, lại lần thứ hai đứng lên, như đã hạ quyết tâm, ngồi ở bên cạnh Vương Nhất Bác, chậm rãi duỗi tay ra... Cởi cúc áo sơ mi hắn.

Sau đó cậu quên mất phải làm cái gì.

Đầu ngón tay mát lạnh của cậu chạm vào làn da giữa cổ Vương Nhất Bác khi đang cởi từng cúc áo, làn da nóng rực khiến nội tâm có chút dày vò.

Đúng lúc này, Vương Nhất Bác đang "Hôn mê"  mở mắt ra.

Hắn hai mắt tán loạn nhìn Tiêu Chiến, giọng nói có chút hư không, lạnh lùng nói: "Tại sao không tự cởi đồ mình ra?"

Tiêu Chiến hoảng sợ, nháy mắt buông lỏng cổ áo hắn ra.

Vương Nhất Bác ngồi nửa người dựa đầu giường, có chút đau đầu, "Tôi đều nghe được, lau sau tai cùng lòng bàn tay lòng bàn chân, kiếp trước cậu ngốc chết phải không?"

"Không, không phải." Tiêu Chiến nhỏ giọng sửa đúng hắn "Đời trước tôi là bệnh chết."

Vương Nhất Bác: "......"

Tiêu Chiến chết như thế nào hắn không rõ ràng lắm.

Nhưng hắn xác định mình là bị tức chết.

Chương 14
Trong phòng ngủ thiếu sáng, vang lên vài tiếng ho khan.

Tiêu Chiến cẩn thận cầm bông tẩm cồn lau lên tai Vương Nhất Bác, lực chạm vào gần như không thể cảm nhận được.

Vương Nhất Bác đã nằm xuống, thấy thế nói: "Bữa tối chắc cậu chưa ăn no đúng không?"

Tiêu Chiến "A" một tiếng.

"Dùng sức như vậy, sợ rằng tôi sẽ cảm giác được sao?" Vương Nhất Bác khàn giọng nói "Dùng sức một chút tôi cũng không ăn thịt cậu."

Tiêu Chiến khi nghe lời này, do dự mà vươn một tay ra.

Một giây tiếp theo, Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng, che da sau tai, nhìn về phía Tiêu Chiến.  

Có lẽ ánh mắt của hắn quá đáng sợ.

Tiêu Chiến co rụt lại, thì thào nói: "Tôi dùng sức..."

thật sự.

Cậu không chỉ dùng sức mà dùng sức rất nhiều, lỗ tai Vương Nhất Bác nhanh chóng đỏ lên.

Tiêu Chiến híp mắt nhìn nhìn, có chút giống mèo con nhìn đồ vật.

Cậu đột nhiên có chút tự đắc nói: "Nhìn xem, tôi đã dùng sức."

Vương Nhất Bác: "......"

Hắn chống đỡ thân thể ốm yếu, khàn khàn nói: "Ừ, tôi tự mình làm, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Nếu Tiêu Chiến tiếp tục "chăm sóc" hắn, khả năng bệnh có thể không đủ để giết hắn, nhưng Tiêu Chiến có thể.

Tiêu Chiến khi nghe hắn nói lời này, đầu tiên là cảm giác được giải thoát.

Cậu nhanh chóng đưa tất cả đồ y tế trong tay cho Vương Nhất Bác, nhưng khi cậu vừa định bước ra khỏi cửa phòng ngủ, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ho khan, đặt khăn ướt lên đầu,  lại dừng lại.

"Bác sĩ nhờ tôi chăm sóc cho anh," Tiêu Chiến cắn môi ngồi bẹp bên dưới giường Vương Nhất Bác,"Tôi không thể đi."

Vương Nhất Bác: "......"

Từ trong tầm mắt của hắn,  chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt ngấn nước của Tiêu Chiến từ mép giường nhô ra.

Hắn dừng lại, "Cậu có thể đi."

"Không được, tôi không thể đi."

Vương Nhất Bác: "...... Cậu thật sự có thể đi."

Tiêu Chiến kiên định nói: "Không được."

Vương Nhất Bác nhắm hai mắt, hít sâu một hơi.

Lúc hắn nhắm mắt lại, Tiêu Chiến vươn móng vuốt về phía hắn, lần nữa chạm vào chăn bông quanh cổ.

Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt ra.

Tiêu Chiến duỗi tay chui vào ổ chăn, sờ đến tay hắn.

Ngay lúc da thịt chạm vào nhau, Vương Nhất Bác sinh ra một loại mãnh liệt muốn hất đi, nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế được ý muốn này.

Tay hắn vì phát sốt mà mồ hôi nhễ nhại, không ấm lắm, lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

Tiêu Chiến nghiêm túc mà đem tay hắn đặt lên chăn bông, rồi dùng cồn lau vào lòng bàn tay.

Cồn xúc cảm càng thêm kỳ quái.

Vương Nhất Bác tay co rúm lại một chút, lại bị Tiêu Chiến bẻ thẳng.

Bàn tay của hai người không cùng kích cỡ, bàn tay của Tiêu Chiến chỉ to hơn một cô gái bình thường một chút, trong khi bàn tay của Vương Nhất Bác cũng là lớn nhất trong số các chàng trai, chẳng qua nhìn qua khớp xương rõ ràng, đốt ngón tay thon dài, mới không có vẻ cồng kềnh.

Hai bàn tay được đặt vào nhau, sự tương phản rất là rõ ràng.

Tiêu Chiến cẩn thận lau tay này cho hắn, sau đó lau tay còn lại, khi cậu muốn nhấc chăn bông lau chân cho Vương Nhất Bác, thì hắn đã túm lấy cậu.

Cổ tay trong lòng bàn tay, mảnh khảnh đến mức có thể bị gãy.

Hắn như bị điện giật nhanh chóng buông ra, không được tự nhiên mà ho khan một tiếng "Được rồi, tôi cảm thấy khá hơn rồi."

Tiêu Chiến bán tín bán nghi, còn muốn nói chuyện.

Vương Nhất Bác nói: "Bệnh nhân muốn nghỉ ngơi, cậu không muốn cho bệnh nhân nghỉ ngơi sao?"

Tiêu Chiến biết rằng chỉ khi một người được nghỉ ngơi đầy đủ thì bệnh mới có thể thuyên giảm nhanh hơn.

Cậu ngồi xuống, nói với Vương Nhất Bác:"Được."

Vương Nhất Bác nhìn cậu mấy lần.

Sau khi xác định Tiêu Chiến thật sự không có ý định rời đi, Vương Nhất Bác cũng không thuyết phục nữa, thở dài một hơi, quay lưng về phía Tiêu Chiến, nhắm mắt lại.

*

Không biết là do tác dụng của thuốc hay là do bên cạnh có tiểu ngốc tử chút ngốc nghếch.

Vương Nhất Bác thực sự đã ngủ thiếp đi.

Ngủ mà không uống thuốc ngủ hay sử dụng bất kỳ loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ nào là một điều rất hiếm gặp đối với hắn.

Hắn bị mất ngủ trầm trọng.

Việc sử dụng thuốc ngủ từ lâu đã trở thành thói quen đối với hắn, thậm chí khi ốm đau,  cũng hiếm khi có được giấc ngủ ngon.

Chờ lại lần nữa mở mắt ra, trước mặt hắn là một đầu lông xù xù.Hắn bị đánh thức bởi cảm giác ngứa ran trên mu bàn tay.

Ngay sau đó không chỉ có cảm giác tê rần, mu bàn tay lạnh như băng chảy ra chất lỏng, hắn giơ tay lên, nhưng lại bị Tiêu Chiến giữ chặt.

"Từ từ, từ từ," Tiêu Chiến có chút luống cuống, "Chảy máu rồi."

Vương Nhất Bác đã mất bình tĩnh.

"Nhưng không thành vấn đề," Tiêu Chiến nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trịnh trọng nói, "Bác sĩ nói ở đây là máu tĩnh mạch, chảy cũng không chết được."

Vương Nhất Bác: "......"

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác đột nhiên gọi cậu.

Tiêu Chiến khẽ mở to hai mắt tò mò nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nói: "Cậu không làm bác sĩ, thật là nhân tài không được trọng dụng."

Quả nhiên, sau khi nói xong lời này, bằng mắt thường có thể thấy ánh mắt sáng ngời trên mặt Tiêu Chiến hiện ra, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

...... Nếu đây là nhân viên của hắn.

Vương Nhất Bác ngây người nghĩ, nếu đây là nhân viên của hắn, sẽ bị "mời" ra khỏi công ty ngay trong ngày đầu tiên đi làm.

Nhưng thật không may, đây là đối tượng lãnh chứng của hắn.

*

Dưới sự "chăm sóc cẩn thận" của Tiêu Chiến, Lục Vô Tuý đã "bình phục" vào ngày hôm sau.

Tiêu Chiến vì thế rất có cảm giác thành tựu.

Nhưng dường như cậu đã quên điều gì đó.

Và thỏa thuận mà Vương Nhất Bác đề cập đã không đúng giờ được gửi đến điện thoại di động của cậu vào ngày hôm sau.

Khi Tiêu Chiến hỏi, Vương Nhất Bác nói: "Tôi cần xác nhận một điều, vì vậy nội dung thỏa thuận cần được tăng thêm."

"Ồ," Tiêu Chiến không có phản đối điều này, "Vậy anh thêm."

Nhìn thấy phản ứng lãnh đạm của cậu, Vương Nhất Bác cũng có chút kinh ngạc.

Hắn đặt dao nĩa trên tay xuống và hỏi bâng quơ: "Những người khác đã sớm không hài lòng khi nghe tin thỏa thuận thêm điều kiện. Sao trông cậu... bình tĩnh thế?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt.

Đời trước, riêng tư của cậu là thứ xa xỉ, nhưng ở Vương gia, phòng ngủ của cậu không chỉ lớn gấp đôi ở Tiêu gia, mà còn không ai có thể dễ dàng vào phòng.

Cậu cảm thấy khá hài lòng, nhưng nhìn thấy ý của Vương Nhất Bác... phản ứng bình thường hẳn là nên phản đối?

"Tôi không bình tĩnh... " Tiêu Chiến lắp bắp, "vậy thì anh không được phép thêm điều kiện."

"Ừ" Vương Nhất Bác cúi đầu, bình tĩnh nói, "Kháng nghị không có hiệu quả."

Tiêu Chiến: "......"

*

Cho đến khi Tiêu Chiến đi học, cậu vẫn không nhớ đến cây hồ điệp của mình.

Ngay khi cậu rời đi, Vương Nhất Bác đã đến nhà cũ của Vương gia.

Lão phu nhân cần phải nghỉ ngơi, bệnh tình không truyền ra, cho nên trong nhà cũ không có mấy người.

Khi Vương Nhất Bác đến, bác sĩ đang ở trong đại sảnh chờ hắn

Hắn hỏi: "Lão phu nhân thế nào?"

"Tình hình có chút... không tốt lắm," bác sĩ nói, "Ngài cũng biết khi về già, trong cơ thể sẽ luôn phát sinh rất nhiều vấn đề, nếu không cẩn thận, tất các loại vấn đề sẽ xảy ra. "

Vương Nhất Bác kiên nhẫn lắng nghe, sau đó nói: "Bất kể gặp phải vấn đề gì, ông có nhiệm vụ chăm sóc bà ấy, nhưng hiện tại ông mất việc."

Không ai chịu nổi cơn tức giận của Vương Nhất Bác.

Hôm nay bác sĩ không còn nói đùa như hôm qua, cúi đầu nói: "Lục tiên sinh, có một số việc, cho dù là bác sĩ cũng bất lực."

Vương Nhất Bác dừng lại.

Hắn bình tĩnh lại, trầm giọng nói: " Thân thể của lão phu nhân có được vào thăm không?"

Sau khi nhận được cái gật đầu của bác sĩ, Vương Nhất Bác đi thẳng vào phòng của bà cụ.

Trong phòng, sắc mặt Vương Như Mai có điểm tiều tụy.

Cháu trai cùng ngày ngã bệnh, sắc mặt không được tốt, nhìn thấy Vương Nhất Bác, Vương Như Mai có chút lo lắng, "Con sao vậy?"

Vương Nhất Bác nói:"Con vừa trở về sau một chuyến công tác, nên hơi mệt."

Vương Như Mai trầm mặc một chút.

Bà thở dài nói: "Những chuyện này của Vương gia cũng làm phiền con. Nguyên bản con mặc kệ họ Lục, bản thân con còn có thể phát triển tốt là..."

"Bà ngoại, người một nhà không cần nói lời này." Vương Nhất Bác ngắt lời bà.

Sau khi mẹ hắn qua đời, Vương Như Mai luôn ở bên chăm sóc hắn.

Cháu của những người bình thường có thể không có quan hệ tốt với bà, nhưng bởi vì   Vương Nhất Bác được Vương Như Mai nuôi dưỡng.

Vương Như Mai luôn ý thức được rằng những người họ hàng nhà họ  Lục này hỗn loạn như thế nào.

Nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy,  Vương Nhất Bác một tay chống đỡ cả gia tộc, lật ngược tình thế.

Vì điều này, bà luôn tồn cảm kích cùng áy náy với Vương Nhất Bác.

Vương Như Mai nói: "Được rồi, không nói những chuyện này, nói chuyện khác."

Bà nhớ ra điều gì đó, "Tiểu Tiêu đâu? Sao thằng bé không đi cùng con?"

"Em ấy vẫn còn lớp học," Vương Nhất Bác nói,"Việc bà bị bệnh con còn chưa nói với em ấy."

Vương Như Mai gật đầu, "Có lớp là tốt rồi, học sinh chỉ cần chăm chỉ học tập là được."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ dáng vẻ kia của Tiêu Chiến.

Chăm chỉ học tập tốt? Chỉ sợ có điểm quá sức, cậu ta có thể nghe hiểu lão sư ở nói cái gì sao?

Vương Như Mai quan sát vẻ mặt của hắn, trên mặt hiện lên một tia ý cười, nhẹ giọng nói: "Các con cũng đã lãnh chứng.Đã quyết định khi nào sẽ tổ chức đám cưới?"

"Cái này..." Vương Nhất Bác do dự, "Về sau nói đi."

Trên thực tế, hắn cảm thấy rằng không cần phải làm điều đó.

Cuộc hôn nhân này của hắn cùng Tiêu Chiến có thể duy trì tới khi nào còn chưa biết.

Kế hoạch ban đầu là dùng đám cưới để nói cho người khác biết Vương gia và Tiêu gia liên hôn, nhưng điều không ngờ là vài ngày sau khi nhận lãnh chứng, Tiêu gia đã nhanh chóng truyền tin về việc này.

"Chuyện này sao có thể về sau lại nói?"Nụ cười trên mặt Vương Như Mai biến mất "Con đã thảo luận với Tiểu Tiêu chưa?

Thảo luận với Tiêu Chiến?

Phỏng chừng cùng cậu thương lượng xong, cũng chỉ nhận một câu "Tốt".

Vương Như Mai thở dài.

"Nhất Bác,con thật sự cho rằng hôn nhân là một chuyện rất đơn giản sao?" bà nói, "Bà không muốn can thiệp, nhưng hai con đã lãnh chứng nhiều ngày như vậy, vẫn còn ngủ riêng phòng..."

"Con có thể để ta bế cháu trước khi ta nhắm mắt không?"

Vương Nhất Bác không ngạc nhiên khi bà biết điều này.

Lúc trước Tiêu gia tới đó, anh em của Tiêu Chiến đều đã biết chuyện,lấy  thủ đoạn của Vương Như Mai, không có khả năng không biết.

Chỉ là cho dù hắn không ngủ phòng riêng với Tiêu Chiến hay ngủ cùng, thì việc bà ôm cháu cũng không quan hệ, đúng không?

Vương Nhất Bác muốn nói điều gì đó, nhưng vẻ mặt của Vương Như Mai trở nên có chút kỳ lạ.

Bà xua tay ho khan vài tiếng, lúc này bác sĩ mới đẩy cửa vào, nói với hắn: "Hôm nay nhiều như vậy được rồi, thân thể lão phu nhân không chống đỡ lâu được."

Vương Nhất Bác liếc nhìn Vương Như Mai.

Hắn hít một hơi thật sâu và đi ra khỏi cửa.

*

Vào buổi tối, khi Tiêu Chiến trở về nhà,  đã được hướng dẫn "chăm sóc" Vương Nhất Bác một lần nữa.

Vương Nhất Bác vẫn cần truyền thuốc.

Tiêu Chiến nói: "Tôi rất vui khi giúp được anh, nhưng buổi tối tôi cần phải deadline bản thảo. Anh có thể chấp nhận người khác vẽ tranh bên giường của mình không?"

Vương Nhất Bác tưởng tượng ra hình ảnh kia.

...... Nghĩ như thế nào đều có điểm quỷ dị.

Chương 15
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Không thể tiếp thu."

Tiêu Chiến tiếc nuối nói: "Vậy thì không còn cách nào."

"Có một cách," Vương Nhất Bác dừng lại, rất thản nhiên nói, "Cậu không vẽ là được."

Tiêu Chiến "À" một tiếng, "Chính là không vẽ không được......"

Vương Nhất Bác không cho cậu cơ hội để cằn nhằn thêm nữa.

Kỳ thực hắn chỉ là đang trêu chọc Tiêu Chiến, thật sự không muốn cậu tới chăm sóc mình.

Chờ Tiêu Chiến giải thích mối quan hệ nhân quả của việc "nếu cậu không vẽ tranh, sẽ không có tiền nhuận bút", trước mặt đã không có bóng dáng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: "......"

*

Buổi tối, bác sĩ theo thường lệ gắn kim truyền nước cho Vương Nhất Bác—— vừa quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chiến, nụ cười trên mặt gần như không khống chế được.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu.

Tiêu Chiến thực sự đến với bộ thiết bị của mình, giá vẽ và bảng vẽ được bày trên mặt đất.

Sự kiên nhẫn của Vương Nhất Bác là có hạn.

Hắn xoa xoa gân xanh nổi trên trán, trầm giọng nói: "Tiêu Chiến, đi ra ngoài."

Tiêu Chiến đang cầm cọ vẽ, nghe được lời này cũng không ngẩng đầu lên, "Không được, tôi muốn nhìn anh, tôi biết anh không thích tôi vẽ tranh bên cạnh..."

Vương Nhất Bác: "......"

"Ay nha, nhưng tôi nợ anh nhiều tiền như vậy, nếu không vẽ thì làm sao trả lại? Anh có thể coi giá vẽ như một cái bình hoa", Tiêu Chiến dừng lại, cuối cùng nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi, cây hồ điệp của tôi đâu?"

Bác sĩ "Phụt" cười lớn.

Vương Nhất Bác ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vứt đi."

"Vứt đi?" Tiêu Chiến lập tức đứng lên, thậm chí còn quên đặt cọ vẽ xuống, "Làm sao có thể vứt đi chứ?"

Thấy cậu đang định tranh cãi với Vương Nhất Bác, bác sĩ toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng ngăn lại, "Được rồi, được rồi, vứt đi thì mua lại là được.  Lục tiên sinh hiện tại là bệnh nhân."

Tiêu Chiến cắn môi, có điểm ủy khuất mà nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Bị ánh mắt ướt dầm dề như vậy nhìn chằm chằm, Vương Nhất Bác hiếm thấy có chút thiếu tự tin.

Hắn lảng đi ánh mắt, gương mặt có điểm miệng cọp gan thỏ.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng chịu ngồi xuống dưới sự thuyết phục của bác sĩ.

Chỉ là vẻ mặt của cậu không vui vẻ như vừa mới bắt đầu, bằng mắt thường có thể thấy được sự không vui.

Bác sĩ cẩn thận đóng cửa lại.

Sau khi còn lại hai người trong phòng, Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, "Giận sao?"

Tiêu Chiến giống như một đứa trẻ.

Cố tình điều mà Vương Nhất Bác thiếu nhất chính là kinh nghiệm dỗ con.

Lúc này, hắn chợt nhớ ra những gì Vương Như Mai đã nói với mình vào ban ngày.

Trong nhà đã có một Tiêu Chiến, nếu lại thêm một đứa nhỏ khác...

Ngày có lẽ sẽ dài đằng đẵng.

Sau khi Vương Nhất Bác hỏi xong câu đó, Tiêu Chiến không nói lời nào, chỉ đắm chìm trong vẽ tranh, bút lông để lại những vết "lạch xoạch" trên mặt giấy.

Sau khi im lặng, âm thanh này thực sự hơi giống tiếng ồn trắng.

Chính là hiện tại hắn nhìn sườn mặt tức giận của Tiêu Chiến, còn có âm thanh cậu vẽ tranh, lại bắt đầu sinh ra buồn ngủ.

Trong quá khứ, Vương Nhất Bác đã thử nghe tiếng ồn trắng, nhưng hiệu quả rất là ít.

(*Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh để giúp trẻ nhỏ dễ đi vào giấc ngủ. Ví dụ về âm thanh trắng giúp bạn dễ hiểu là tiếng mưa hay tiếng sóng vỗ, tiếng máy sấy tóc, tiếng suối chảy xuôi dòng, tiếng tivi nhiễu sóng...)

Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt của Tiêu Chiến cùng thanh âm vẽ tranh của cậu, lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Cậu là đang đợi Vương Nhất Bác xin lỗi.

Chính là chờ tới chờ lùi, thế nhưng chỉ chờ tới lúc Vương Nhất Bác ngủ!

Tiêu Chiến lập tức tức giận, đột ngột đứng dậy đi đến trước mặt Vương Nhất Bác.  Sau khi phát hiện ra động tĩnh của mình vẫn không làm hắn tỉnh lại, cậu càng tức giận hơn.

Cậu cầm cọ vẽ và suy nghĩ một lúc.

Khi đầu bút chạm vào má Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mở mắt ngay lập tức.

Bàn tay Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác trong chốc lát nắm chặt, sau đó, cậu cảm giác thế giới quay cuồng - cả người lật úp ở trên giường.

Theo phản xạ có điều kiện Vương Nhất Bác bóp lấy cổ cậu, dây treo và giá đỡ ngã xuống đất theo chuyển động của hắn.

Tiêu Chiến mở to hai mắt.

Vương Nhất Bác lập tức tỉnh táo lại, rụt cổ, trạng thái toàn thân chuyển từ căng thẳng sang thả lỏng, kìm nén tức giận nói: "Cậu ngốc à? Tại sao lại chạm vào tôi khi tôi đang ngủ?"

Tiêu Chiến bị dọa ngây người.

Tay chân dưới người như không còn xương, bị Vương Nhất Bác đè xuống, một khối mềm nhũn, Vương Nhất Bác đứng lên, nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Máu... Máu..." Tiêu Chiến lắp bắp.

Vương Nhất Bác nhìn theo ánh mắt của cậu và thấy cây kim lủng lẳng trên mu bàn tay đã bắt đầu chảy máu vì động tác mạnh vừa rồi.

Hắn dứt khoát rút kim ra.

Khi một lần nữa nhìn Tiêu Chiến, động tác của hắn lập tức đông cứng lại.

—— Tiêu Chiến khóc.

Đó là kiểu khóc đặc biệt kiềm chế, giống như một đứa trẻ đang cố kìm nước mắt sau khi bị bắt nạt, lại nhịn không được ủy khuất.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, đợi hắn rút kim ra rồi mới khóc, còn rất biết cho hắn mặt mũi.Trong lòng nghĩ rất là bình tĩnh, nhưng mà trên thực tế cả người hắn vô cùng cứng nhắc, chân tay hoàn toàn luống cuống trước cái tình huống này.

"Tôi cũng không..." Vương Nhất Bác đến gần cậu hạ thấp giọng nói, "Tôi không phải cố ý..."

Tiêu Chiến không muốn để ý đến hắn nữa.

Cậu che cổ, nghẹn ngào ngồi dậy, khụt khịt nói: "Tôi không muốn chăm sóc anh nữa."

Vương Nhất Bác: "......"

Kia hắn thật đúng là cảm ơn.

Tiêu Chiến nói xong lời này, thật sự đứng lên bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ tranh, ngay cả trong tình huống này cũng chậm rãi dọn dẹp đồ vật.

Vương Nhất Bác xoa xoa giữa mày, vài lần muốn nói lại thôi.

Nhưng lời xin lỗi chung quy không thể nói ra.

Rốt cuộc, Tiêu Chiến cũng đi rồi, bác sĩ lại tới giúp Vương Nhất Bác ghim kim tiêm, lại vội vàng đến chỗ của Vương lão phu nhân.

Sau khi trong phòng Vương Nhất Bác đã hoàn toàn yên tĩnh, lại bắt đầu mất ngủ.

Sau khi lật đi lật lại,  hắn từ điện thoại di động tìm ra một đoạn tiếng ồn trắng, giống với âm thanh khi Tiêu Chiến đang vẽ tranh.

Nhưng hắn lại không thể ngủ được.

*

Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Chiến bắt đầu chơi trò trốn tìm với Vương Nhất Bác.

Chỉ cần Vương Nhất Bác ở nhà, cậu sẽ về muộn nhất có thể, nếu không có biện pháp tránh cho ở cùng một chỗ với Vương Nhất Bác, cậu sẽ giả vờ như không nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Trên thế giới này, kẻ nào dám như vậy với Vương Nhất Bác đều đã được học một bài học rồi.

Vương Nhất Bác cũng không phải là một người tốt.

Nhưng mà lúc này đây, hắn lại không giận Tiêu Chiến.

Quản gia và bảo mẫu Vương gia đều ngậm miệng, trong lòng thầm cầu nguyện cho Tiêu Chiến.

Họ hy vọng rằng trong một vài ngày tới, họ vẫn có thể nhìn thấy Tiêu Chiến ở Vương gia.

Tuy nhiên, Tiêu Chiến không chỉ ở lại, mà còn êm đẹp chơi trốn tìm với Vương Nhất Bác trong vài ngày.

*

Khi thu dọn đồ đạc và rời đi sau giờ học, Tiêu Chiến không che dấu vết trên cổ, đã bị Chu Tiểu Ngải nhìn thấy.

Chu Tiểu Ngải vẻ mặt kinh ngạc, "Vợ chồng cậu... chơi dữ như vậy?"

Cái cổ của Tiêu Chiến non mịn, đôi tay của Vương Nhất Bác vừa to lại vừa dùng sức, vào ngày đó liền để lại vết đỏ.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, dấu vết chuyển sang màu xanh lam, ước tính phải mất một tuần mới có thể biến mất.

Dấu vết của màu xanh đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng như tuyết của Tiêu Chiến, cũng khiến cả người cậu nhiễm vài phần ái muội.
Rất khó để không cho người khác hiểu sai.

Tiêu Chiến không hiểu cậu bạn đang nói gì.

Tan học, khuôn viên trường đông nghịt người, cậu lại che cổ ôm sách vở bước đi.

Chu Tiểu Ngải hiểu được sự đơn thuần của cậu, cau mày đến gần "Cậu bị bắt nạt?"

Lần này thì Tiêu Chiến đã hiểu.

Cậu có điểm ủy khuất, cắn môi không hé răng.

"Thật là quá đáng!" Chu Tiểu Ngải tức giận nói.

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, "Tớ còn chưa nói cái gì, cậu làm sao biết anh ấy quá đáng."

"Cậu không cần lo lắng làm sao tớ biết được," Chu Tiểu Ngải túm chặt cậu "Cậu chỉ cần biết là anh ta quá đáng. Hôm nay tôi sẽ theo cậu đi tìm lời giải thích..."

"Đồng học, quấy rầy một chút."

Chu Tiểu Ngải cùng Tiêu Chiến động tác đồng thời dừng lại.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người tới là ai, đồng tử lập tức trở nên to hơn, không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Trong số các sinh viên, người tới mặc một chiếc áo khoác rộng và thời trang, không phù hợp với nơi này.

Chu Tiểu Ngải đột nhiên nói: "Tôi biết anh. Anh là chủ  của Triển lãm nghệ thuật mộc

hệ."

Đào Ra Nam rất có phong độ mà gật đầu một cái với nụ cười trên môi "Tôi cũng biết cậu, cậu là Tiểu Ngải đi?"

Hai người không quen biết nhau, vậy mà còn có thể kêu thân thiết.

Ánh mắt anh ta rơi vào trên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến giả vờ như không nhìn thấy anh ta.

Đào Ra Nam dường như không quan tâm, lịch sự nói: "Tôi đến đây lần này để mời  Tiêu Chiến tham gia triển lãm nghệ thuật theo chủ đề mới của chúng tôi một tháng sau, lần trước ở triển lãm tranh, tranh của cậu được không ít khách khen, mọi người thích tranh của cậu......".

Tiêu Chiến nói thẳng: "Tôi sẽ không tham gia."

Dường như anh ta không ngờ mình lại bị từ chối nhanh như vậy, Đào Ra Nam sững sờ một lúc rồi cười khổ: "Cậu vẫn chưa chấp nhận WeChat của chúng tôi, tôi đã đoán là cậu sẽ từ chối, nhưng tôi thì khi không nhận được câu trả lời chính xác, sẽ không từ bỏ ý định."

Tiêu Chiến nhìn anh ta bây giờ trông như thế nào.

Điều cậu đang nghĩ đến là sự thờ ơ mà Đào Ra Nam đã đối xử với cậu trong kiếp trước.

Cuộc liên hôn của họ thậm chí còn tồi tệ hơn một đời này của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.

Thực quyền của  Đào Ra Nam ở nhà không cao bằng Vương Nhất Bác, và gần như tương đương với việc không có.

Cuộc liên hôn của Vương Nhất Bác là sự lựa chọn của chính hắn.

Cuộc hôn liên hôn của Đào Ra Nam là con đường không thể thay đổi.

Trong hoàn cảnh như vậy, thái độ của anh ta đối với Tiêu Chiến có thể hình dung là không tốt.

Tiêu Chiến đã cố gắng hết sức để tránh anh ta, nhưng không hiểu sao vẫn có thể gặp anh ta, hơn nữa mỗi lần đều là Đào Ra Nam chủ động đến gần.

Cũng may, Đào Ra Nam khá lịch sự.

Tiêu Chiến chỉ là một họa sĩ tài năng, anh ta có thể khiêm tốn hạ giới hạn xuống đã là cực hạn, không đáng lì lợm la liếm.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra.

Chu Tiểu Ngải trêu chọc cậu: " Hảo gia hỏa, cậu gần đây thật tuyệt nha, đào hoa một đóa tiếp một đóa tới, còn đều là đào hoa chất lượng tốt."

"Không có," Tiêu Chiến cùng y giải thích,

"Hắn không thích tôi, không phải đào hoa gì đâu."

Chu Tiểu Ngải không để trong lòng, "Được, được rồi, tớ chỉ nói giỡn thôi."

Trải qua một gián đoạn như vậy.

Y cũng hoàn toàn quên mất việc đưa Tiêu Chiến đến gặp Vương Nhất Bác để đòi công lý.

*

Khi trở về nhà vào buổi tối, Tiêu Chiến theo thói quen mở hé cửa phòng khách trước.

Sau khi nhìn thấy bên trong đen nhánh, cậu yên tâm đẩy cửa bước vào, lúc này đèn trong phòng khách đồng loạt bật sáng kèm theo một tiếng "bốp".

Tiêu Chiến đụng phải Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa ra vào để bật đèn.

Trong hoàn cảnh này, chỉ có kinh hãi khi đánh ma mới có thể sánh được.

Toàn bộ lưng của Tiêu Chiến dính chặt vào cánh cửa, chiếc khăn quàng cổ bởi vì kinh hách rớt xuống.

"Tính trốn tôi tới khi nào?" Vương Nhất Bác nói.

Trong tay hắn cầm cây hồ điệp do Tiêu Chiến trồng trước đó.

Cây hồ điệp đã sinh trưỡng hoàn toàn, lá cây mảnh mai đang run rẩy, như đang vẫy gọi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hai mắt nhìn thẳng.

Vương Nhất Bác vươn lòng bàn tay ra, đưa tới trước mắt Tiêu Chiến.

Hắn đang đợi mặt mày Tiêu Chiến hớn hở.

Tuy nhiên, Tiêu Chiến mím môi, "Không phải một cây."

Vương Nhất Bác: "...... Cái gì?"

"Tôi trồng hai cây," Tiêu Chiến giơ hai ngón tay về phía hắn, "Hai cây."

Vương Nhất Bác: "......"

Người ngốc thì dễ dỗ hơn người thường không phải sao?

Thằng nhóc này sao khó thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hay