Chương 20-25
Chương 20
Sau khi trở về từ nhà cũ Vương gia, thời điểm ngủ, Tiêu Chiến ở bên người Vương Nhất Bác, nửa giờ đầu là thành thật chưa từng có.
Trước đó, mặc dù Vương Nhất Bác đã đề ra không ít điều khoản.
Nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ từ bỏ đấu tranh.
Buổi tối hai người đi ngủ, Tiêu Chiến không bao giờ dừng lại.
Vương Nhất Bác thỉnh thoảng có thể tìm thấy những gói đồ ăn vặt còn sót lại của Tiêu Chiến từ dưới chăn, và thỉnh thoảng còn có thể tìm thấy một cây cọ vẽ giấu trong gối của mình.
Cũng may cọ vẽ sạch sẽ.
Bằng không Vương Nhất Bác thậm chí không thèm quan tâm đến phân phó của lão phu nhân, trực tiếp đem Tiêu Chiến cuống người vào chăn ném ra ngoài.
Tình huống thành thật hôm nay của Tiêu Chiến kết thúc sau khi hai người nằm được nửa tiếng.
Trời đã về khuya.
Trên đầu giường của hai người có một con thú bông mà Vương Nhất Bác cho phép đặt lúc trước.
Lần đầu tiên, Tiêu Chiến không quay lưng lại với Vương Nhất Bác, mà quay mặt về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Vương Nhất Bác."
Đã lâu lắm rồi Vương Nhất Bác mới được gọi thẳng họ tên như vậy.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới, hôm nay ban ngày Tiêu Chiến gọi thẳng họ tên Đào Thanh Lị.
Tính tình của Đào Thanh Lị nổi tiếng là xấu trong vòng.
Cũng không biết vật nhỏ này làm sao dám khiêu khích cô ta.
Tiêu Chiến thấy hắn không nói lời nào, lại kêu hai tiếng: "Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác anh ngủ rồi sao?"
Khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật, vẫn là "ừm" một tiếng.
Tiêu Chiến ghé đầu vào bên người Vương Nhất Bác, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Vương Nhất Bác bị nhìn như vậy, trở nên có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng nói: "Có lời gì nói nhanh lên."
Tiêu Chiến xem mặt đoán ý, cảm thấy hắn hiện tại tâm tình không tồi, lớn mật nói: "Tôi có thể ôm tiểu công chúa ngủ hay không?"
Công chúa nhỏ tên đầy đủ là Công chúa Kỳ Kỳ, là nữ.
Ngay trên đầu họ lúc này là một trong những con búp bê duy nhất còn sót lại của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác: "......"
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cao hứng nói: "Anh đồng ý?"
Vương Nhất Bác lập tức nói: "Không có."
Tiêu Chiến: "......"
Nếu Vương Nhất Bác thực sự đồng ý, con búp bê có thể vẫn ở trong vòng tay của Tiêu Chiến vào nửa đêm.
Nửa đêm không biết tìm đến ai.
Ồ, cũng có thể xuống đất.
Tiêu Chiến không có nghe hắn nói, thăm dò vươn tay, sờ sờ đầu thử tính vươn tay, sờ đến đầu công chúa Kỳ Kỳ.
Trong im lặng, cậu từ từ bế Công chúa Kỳ Kỳ xuống khỏi đầu giường.
Vương Nhất Bác thanh âm lập tức vang lên, "Đặt lại."
Tiêu Chiến dừng tay lại, lập tức với tốc độ cực nhanh đem búp bê xuống đặt vào trong ngực. Vương Nhất Bác quay lại, duỗi cánh tay dài và nắm lấy hai bím tóc của Công chúa Kỳ Kỳ.
Tiêu Chiến cũng lập tức dùng sức, sống chết không buông tay.
Căn phòng lại một lần nữa trở về im lặng, và dưới sự im lặng là hai con người đang phân cao thấp với nhau
Vương Nhất Bác không nghĩ tới, Tiêu Chiến ngày thường không hiện sơn không lộ thủy, nghiêm túc lên sức lực cũng không nhỏ.
Hắn cần thêm một chút sức lực để kéo con búp bê ra khỏi vòng tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến là họa sĩ, tay cùng cánh tay cậu không thể bị thương được, Vương Nhất Bác chỉ có thể một chút một chút gia tăng sức lực.
Đang trong quá trình kéo thì.
Hai cái bím tóc Kỳ Kỳ công chúa bỗng nhiên phát ra một tiếng vải vóc xé rách.
Giây tiếp theo, tay Vương Nhất Bác buông lỏng---Tiêu Chiến phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Vương Nhất Bác trong tay nắm hai cái bím tóc của Kỳ Kỳ công chúa, lâm vào mờ mịt.
Tiêu Chiến trực tiếp ngồi dậy, đèn đầu giường cũng bởi vì thanh âm của cậu nháy mắt sáng lên, chiếu sáng Kỳ Kỳ công chúa trụi lủi đỉnh đầu.
Vương Nhất Bác nhắm mắt, cắn răng đem ý cười đè ép xuống.
"Tại sao lại như vậy......" Tiêu Chiến vô thố mà nhìn về phía Vương Nhất Bác nắm chặt bàn tay, hốc mắt đã ngấn nước, "Như thế nào......"
Vương Nhất Bác dừng lại một lúc, đem hai bím tóc một lần nữa đặt ở trên đỉnh đầu công chúa.
Hắn thậm chí thuận tay giúp công chúa sửa sang lại kiểu tóc.
"Còn tốt, kỳ thật cũng không sao mà, cậu xem, về sau còn có thể đổi tạo hình cho nàng ......"
Tiêu Chiến thận trọng kéo chặt lại, khóe miệng rũ xuống, nước mắt tiếp theo rớt xuống dưới.
Vương Nhất Bác: "......"
Hắn ở chuyện chọc Tiêu Chiến khóc này tựa hồ phá lệ có thiên phú.
Tiêu Chiến một bên rớt nước mắt một bên vuốt đỉnh đầu Kỳ Kỳ công chúa, dùng một loại ánh mắt phá lệ cừu thị nhìn Vương Nhất Bác, giống một con cún con bị người ta khi dễ.
Vương Nhất Bác bỗng nhiên có chút chịu không nổi loại ánh mắt của cậu, ý cười cũng ẩn đi xuống, "Chỉ là làm hỏng của cậu một món đồ chơi, cậu liền hận tôi?"
"Đây không phải món đồ chơi," Tiêu Chiến khụt khịt nói, "Đây là Kỳ Kỳ công chúa, anh đem nàng làm hỏng rồi."
Nói xong lại từ giữa lời nói, rốt cuộc khóc ra âm thanh.
Vương Nhất Bác: "......"
Hắn sai rồi, hắn không nên cùng Tiêu Chiến so đo.
Vương Nhất Bác sống đến lớn như vậy, lúc trước mới vừa tiếp quản Vương gia, đối mặt hạng mục vài tỷ đôi mắt đều không chớp một chút.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn sinh ra cảm xúc hối hận.
Nguyên nhân là hắn kéo hỏng bím tóc búp bê của bạn đời.
*
Đêm đó, Tiêu Chiến được ngủ với con búp bê trong tay.
Lần này, cậu không chỉ ôm mà thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng khụt khịt, khi Vương Nhất Bác quay đầu lại có thể nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cậu, trên hàng mi đang nhắm chặt còn đọng lại những giọt nước mắt li ti.
Nhìn vào khuôn mặt này, luôn cảm thấy rằng đây là một đứa trẻ rất ngoan.
Có ai ngờ người có khuôn mặt thiên thần này lại là một đống hỗn độn, kiều khí đến mức khi bị chọc một chút liền khóc.
Vương Nhất Bác vươn tay lau đi nước mắt rơi trên mặt Tiêu Chiến.
Khuôn mặt Tiêu Chiến non mềm, nhưng bản thân lại không trân trọng, hắn lau nước mắt mấy lần, trên mặt liền có vệt đỏ.
...... Thật là một đứa nhỏ ngốc.
Vương Nhất Bác cảm thấy hơi bất lực.
Hắn chà xát lòng bàn tay, đem đầu ngón tay ướt át xoa xoa đi, ngay sau đó ở trên trán Tiêu Chiến búng một cái, xem như hả giận.
Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ say, sau khi bị búng liền đưa tay ra vẫy vẫy.
Vương Nhất Bác rút tay lại, vừa định xoay người đi ngủ.
Lại thấy Tiêu Chiến lại lần nữa giật giật hai tay, không kiên nhẫn mà buông lỏng Kỳ Kỳ công chúa hói đầu ra.
Sau đó, chân cũng di chuyển, một chân đem công chúa đá thẳng xuống giường.
Vương Nhất Bác: "......"
Cho nên vừa mới vì cái này thứ đồ hư này cùng hắn cáu kỉnh rốt cuộc là ai?
*
Ngày hôm sau, sau khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, thấy Vương Nhất Bác vẫn chưa thức.
Cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đang nhìn xung quanh thì đồng tử đột nhiên co rụt lại, kinh ngạc hỏi: "Tiểu công chúa đâu?"
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.
Tiêu Chiến ánh mắt rơi trên mặt đất, vội vàng xuống giường, ôm công chúa trọc vào trong ngực, thấp giọng xin lỗi nàng: "Thực xin lỗi, tôi lại đá cô xuống giường."
Nghe cái lời này, hẳn là cũng không phải lần đầu tiên.
Vương Nhất Bác thực sự đã tưởng tượng ra cảnh đó.
Ngay sau đó, hắn xoa xoa giữa mày, ngồi dậy.
Dưới ánh mắt đề phòng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nói: "Hôm nay có tiết không?"
Tiêu Chiến có chút hoang mang.
Nhưng cậu vẫn là lắc lắc đầu.
"Vậy vừa lúc." Vương Nhất Bác nói, "Đi theo tôi đến công ty."
Tiêu Chiến: "Hả?"
*
Sáng sớm 8 giờ, tại trụ sở của Vương thị, trợ lý Vương Nhất Bác Phạm Mạnh đã sớm tới công ty, sứt đầu mẻ trán mà dò hỏi đồng nghiệp.
"Cậu có biết Kỳ Kỳ công chúa không?"
Đồng nghiệp ngơ ngác đáp: "Đó là cái gì? Nhân vật hoạt hình yêu thích mới của con trai anh à?"
Phạm Mạnh thật dài thở dài thườn thượt, "Không phải con tôi, mà là đứa nhỏ nhà Vương tổng. Nửa đêm hôm qua, Vương tổng gửi tin nhắn hỏi tôi có tìm được con búp bê nhân vật này không."
"Cái gì, vãi" các đồng nghiệp kinh ngạc nói "Vương tổng không phải vừa mới kết hôn sao? Hiện tại đã có con?"
"Không đúng, đứa nhỏ có thể biết nhân vật hoạt hình hẳn là ba bốn tuổi mới có thể hiểu được. Vương tổng năm nay mới kết hôn, cho dù lúc cưới vợ mà có mang thai, đứa nhỏ cũng không nên lớn như vậy mới đúng."
"Ngọa tào, đứa con ngoài giá thú?"
"Dừng, dừng, dừng," Phạm Mạnh không muốn tiết lộ quá nhiều, trực tiếp nói: "Chỉ cần nói cho tôi biết Kỳ Kỳ công chúa là ai, cái khác cũng đừng đoán, đoán sai sẽ không tốt."
Các đồng nghiệp im lặng ngay lập tức.
Ở Vương thị, ít nói bao giờ cũng đúng.
Chỉ là miệng ngậm mà trong lòng không, bọn họ càng thêm tò mò, bọn họ trao đổi ánh mắt, trong mắt mỗi người đều truyền ra một tia bát quái.
Lúc này, một nữ đồng nghiệp bên cạnh nói: "Hình như tôi biết là ai."
Phạm Mạnh tức khắc tỉnh táo tinh thần.
*
Vương Nhất Bác tam thôi tứ thỉnh, cuối cùng đem Tiêu Chiến tới trong công ty.
Hắn thực sự bận rộn với công việc, bằng không cũng không đem Tiêu Chiến đi làm.
Nhưng không thể vì một con búp bê hỏng mà để Tiêu Chiến thực sự nổi cơn tam bành với mình lâu như vậy được.
Trong khoảng thời gian ở chung này, cái khác hắn không biết, chỉ riêng tính khí của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhận thức rất rõ.
Trước khi đi, mọi người trong công ty đều biết hôm nay Vương Nhất Bác sẽ mang "đứa nhỏ" của mình đến công ty.
Mọi người đều nghĩ rằng đứa trẻ này đã ba hoặc bốn tuổi.
Khoảnh khắc Tiêu Chiến bước vào Vương thị, quầy lễ tân gần như sụp đổ.
...... Này mẹ nó nhìn qua đã mười sáu mười bảy đi?
Được biết, Vương Nhất Bác nay hai mươi lăm tuổi, nếu như đứa bé hắn mang tới đây là con của hắn, như vậy Vương Nhất Bác... tám chín tuổi đã có con sao?
Quầy lễ tân bị nứt ra rồi.
Ngoài mặt, cô ấy mỉm cười với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, đợi hai người rời đi, sau đó điên cuồng gửi tin nhắn trong nhóm công ty.
[ Không đúng đi, ai nói Vương tổng muốn mang theo đứa con ngoài giá thú tới đây? Khẳng định không phải con ruột! ]
[ Không thể, tin tức từ Tiểu Quyên, Tiểu Quyên nói là trợ lý Vương tổng nói. ]
[Nhưng mà đứa nhỏ mười sáu mười bảy tuổi làm sao có thể, làm sao vậy? ]
[ Đó chính là Vương tổng năng lực cường hãn. ]
[ Vương tổng ngưu bức. ]
[ Vương tổng ngưu bức. ]
Lễ tân:......
[ Tôi chính là nói, có một loại khả năng khác hay không, người này là bạn đời Vương tổng không? Lão bà cũng có thể kêu thành là "Đứa nhỏ nhà mình" đi? ]
[ Không có khả năng đi, sản nghiệp Vương gia lớn như vậy, Vương tổng tìm một nam nhân kết hôn, tương đương với việc không có con nối dõi, đồng thời cũng từ bỏ quyền thừa kế Vương gia, đúng không? ]
[Thật ra thì không phải là không thể. ]
[ Nhưng mà các người tưởng tượng một chút bộ dáng Vương tổng yêu đương, còn có bộ dáng Vương tổng vì một người từ bỏ lợi ích, có thể tưởng tượng ra được không? ]
[Không thể nào. ]
[Không thể +1]
[ Bất quá có gì nói đó, đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp, nhìn qua rất ngoan ngoan ngoãn ngoãn, trực tiếp làm tình thương của mẹ trong tôi tràn lan. ]
[À, đừng nói về nó nữa, tôi cũng thấy họ rồi. ]
*
Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi theo sau Vương Nhất Bác, khi Vương Nhất Bác bước một bước, cậu sẽ bước một bước.
Vương Nhất Bác dừng lại, cậu liền va vào lưng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác: "... Tiêu Chiến, cậu có thể nhìn đường hay không?"
Tiêu Chiến "ồ" một tiếng.
Thái độ cực kỳ có lệ.
Hầu kết Vương Nhất Bác hoạt động một chút, rốt cuộc không nói gì, cùng Tiêu Chiến bước vào văn phòng.
Sau khi vào, Phạm Mạnh đã đợi từ sớm.
Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến ngồi xuống.
Tiêu Chiến không tình nguyện, hai mắt còn có chút sưng đỏ, nhìn rất đáng thương.
Vương Nhất Bác hơi khựng lại, trong lòng có chút thương cảm.
Hắn cúi người, nhìn Tiêu Chiến, "Uống chút gì không?"
Tiêu Chiến bắt đầu quay đi nhưng Vương Nhất Bác không nhận được câu trả lời, vì vậy tiếp tục nhìn cậu, cậu lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tôi muốn soda cam, thêm đá."
Vương Nhất Bác đứng dậy, gọi một nữ nhân viên và nhờ cô ấy mua giúp.
Sau khi nữ nhân viên đi vào, cô làm bộ lơ đãng liếc nhìn Tiêu Chiến, trong mắt lộ ra ánh sáng bát quái.
Yêu cầu cô ấy mua soda, cô đi mà không do dự.
Mà Vương Nhất Bác kêu Phạm Mạnh, cả hai rời văn phòng.
Sau khi đi ra ngoài, Vương Nhất Bác liền nói: "Con búp bê hôm qua tôi nhờ cậu mua, đã mua chưa?"
Phạm Mạnh vẻ mặt cay đắng, "Vương tổng, con búp bê này thực sự rất khó tìm. Nàng là một nhân vật trong truyện tranh đang nổi tiếng gần đây trên Internet. Hàng chính hãng được phát hành vào một thời điểm cụ thể và nó có hạn.., chỉ có thể dựa vào cướp."
Vương Nhất Bác có điểm ngoài ý muốn.
"Vậy thì..." Vương Nhất Bác dừng một chút, "Có cửa hàng bên ngoài không?"
Lần này, người ngoài ý muốn đổi thành Phạm Mạnh.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ này, điều duy nhất có thể khiến hắn quan tâm là công việc
Là vì người bên trong?
Vậy đúng là từ Bàn Cổ khai thiên lập địa ——chuyện mới lạ.
Chương 21
Đúng lúc này, nữ nhân viên vừa rời đi đã nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một ly soda cam có đá.
Vương Nhất Bác cùng Phạm Mạnh đồng thời sững sờ.
Người này...... Từ lúc đi ra ngoài đến trở về, dùng một phút sao?
Với một nụ cười công nghiệp, nữ đồng nghiệp bỏ qua hai người họ và mở cửa văn phòng.
Cô đi tới trước mặt Tiêu Chiến, cúi người nói: "Cái này là dì tặng cho con."
A a a, nhìn ở gần, càng thêm đáng yêu!
Tiêu Chiến do dự một chút, không biết có nên nhận hay không.
Lúc này, Vương Nhất Bác mở cửa đi vào, Tiêu Chiến lập tức nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.
Vương Nhất Bác nói: "Muốn uống thì nhận."
Tiêu Chiến lúc này mới tiếp nhận.
Phạm Mạnh ở bên cạnh đưa tài liệu cho Vương Nhất Bác "Hôm nay không có việc gì quan trọng, nhưng buổi chiều có cuộc họp cần ngài có mặt, nhất định phải tham gia."
Vương Nhất Bác hỏi: "Chiều mấy giờ?"
"Khoảng ba giờ."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, đối với Tiêu Chiến nói: "Đi thôi."
Tiêu Chiến cầm soda, có chút nghi hoặc: "Đi đến nơi nào?"
Vương Nhất Bác nói: "Đem Kỳ Kỳ công chúa về cho cậu."
Lời này nếu là đặt ở trên người người khác còn có thể.
Nhưng là đặt ở trên người Vương Nhất Bác, liền có vẻ ...... kì kì.
Phải biết rằng, ở trong công ty Vương Nhất Bác có tiếng vô tình, đặc biệt là thời điểm mở họp, có thể một giây trước hắn còn tươi cười với bạn nhưng giây sau đã có thể thu lại nụ cười đó, chỉ ra mọi khuyết điểm của báo cáo, phê bình một cái lại một cái.
Đáng sợ nhất chính là, người khác độc miệng tốt xấu còn có thể nghe hiểu.
Vương Nhất Bác tổn hại người, đầu óc chuyển hơi chậm một chút, đều không nhất định có thể đuổi kịp hắn.
Trước đây có một ví dụ, một cô gái trẻ ỷ vào tuổi trẻ và sắc đẹp của mình vênh mặt hất hàm sai khiến các thành viên trong tổ của mình, làm việc ít mà còn cướp công lao người khác, thậm chí còn cố gắng quyến rũ Vương Nhất Bác.
Trước mặt mọi người, liếc mắt đưa tình với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bất động như núi, khi mỹ nhân giải thích, khóe miệng vẫn là nụ cười.
Sự tự tin của người đẹp tăng lên rất nhiều, cô ấy tiếp tục giải thích và nước bọt như sắp bay ra ngoài.
Ngay khi cô ấy định kết thúc và cho rằng đại công cáo thành, Vương Nhất Bác bỗng nhiên chậm rãi nói: "Tôi không hiểu một vài điều về kế hoạch mà cô vừa đề cập, có thể giải thích cặn kẽ không?"
Mỹ nữ sửng sốt, tức khắc chột dạ nói: "Cái này...... Đương nhiên là có thể, Vương tổng là nơi nào không rõ?"
Lục Vô ttúy nói: "Trừ bỏ mục số năm, còn lại toàn bộ."
Mỹ nữ lập tức sững người - dù sao kế hoạch cũng không phải của cô.
Sau khi căng da đầu giải thích hai câu nhưng cũng giống như không giải thích gì, Vương Nhất Bác như đang xem kịch nói: "Nếu không phải đồ của cô, cô nói thẳng là được, ai làm thì người đó giải thích, cô cần gì phải giúp đỡ người khác giải thích, thật thiện lương."
Nếu không phải sau đó mỹ nữ này bị sa thải. Người khác thật sự nghĩ rằng Vương Nhất Bác đang khen ngợi mỹ nữ.
Nghe nói, mỹ nữ này được đưa vào bởi các cổ đông khác của Vương thị tức là thân thích của Vương gia.
Sau đó, Vương Nhất Bác càng trải qua không ít "Khó hiểu phong tình" sự tình.
Theo thời gian, mọi người trong công ty đều biết Vương Nhất Bác trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, không chỉ nhìn người cực kỳ chính xác mà còn có cái miệng hại người không thấy máu.
Trái tim cũng là trái tim bằng sắt đá.
Một người như vậy sẽ thực sự mua đồ chơi cho trẻ em.
Còn tự mình đi.
Nữ đồng nghiệp suýt ngất đi rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh.
Sau khi Tiêu Chiến nghe những lời của Vương Nhất Bác, vẻ mặt của cậu giãn ra có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lập tức đứng dậy.
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ, đợi Tiêu Chiến đứng bên cạnh, sau đó nói với Phạm Mạnh: "Nhớ trả tiền soda..."
"A, không cần." nữ đồng nghiệp trên mặt lộ ra nụ cười không che giấu nói, "Soda miễn phí, mọi người đều nhìn bạn nhỏ này đáng yêu, cho nên tặng cho."
"Bạn nhỏ?" Vương Nhất Bác bỗng nhiên cười một chút.
Đồng nghiệp nữ không biết tại sao.
Phạm Mạnh ở bên cạnh nói: "Đây là người yêu của Vương tổng, vì vậy không thể được coi là một đứa nhỏ."
Đồng nghiệp nữ: Tôi đột nhiên choáng ngợp trước tin tức bùng nổ.
Cùng ngày, nhóm nhân viên trong trụ sở chính của Vương thị bùng nổ.
[Thật phi thường, hôm nay đứa nhỏ theo Vương tổng tới công ty lại là bạn đời của ngàiấy! ]
[Năm nghìn năm lên xuống khiến tôi và cả gia đình tôi bị sốc. ]
[Có chút đáng iu, tôi phát hiện ra một điểm nói cách khác, Vương tổng là mua đồ chơi cho người yêu? ]
[Thức ăn cho chó kỳ quặc nhất trong năm thuộc về.... ]
*
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, có chút chờ mong mà nhìn hắn.
Trong ấn tượng của hắn, Tiêu Chiến dường như chưa từng nhìn hắn như thế này, không những chưa từng, mà số lần nhìn cũng rất ít.
Không có ý thức dựa dẫm vào người khác.Vương Nhất Bác lái xe và đến nơi mà Phạm Mạnh đã nói.
Vừa rồi ở ngoài văn phòng, hắn nghe được tin tức do Phạm Mạnh thu thập, mới biết vị công chúa Kỳ Kỳ này thực ra rất nổi tiếng, không chỉ có trẻ em thích mà rất nhiều người lớn cũng rất thích nhân vật này.
Đó là lý do tại sao nó hết hàng. Phỏng chừng lúc ấy Tiêu Chiến cũng là phí rất lớn sức lực mới cướp được.
Nơi Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến không phải là bất cứ nơi nào khác, mà là nhà máy sản xuất thú bông.
Sau khi Tiêu Chiến xuống xe, cả người đều mê mang.
Phạm Mạnh đã liên hệ với người phụ trách ở đây trước đó, ngay lập tức có người chào đón.
Vương Nhất Bác nói: "Cậu có bất kỳ bức ảnh nào về con thú bông còn nguyên vẹn không? Cho người ta xem."
Tiêu Chiến như lọt vào trong sương mù, mở album ảnh trong điện thoại ra.
Người phụ trách rất nhiệt tình, "Cái này, cái này rất dễ làm, chúng tôi vừa vặn có bản thiết kế này trong nhà máy, hôm nay làm mẫu thì ngày mai cũng có thể làm được."
Không biết vì sao, Tiêu Chiến sau khi nghe hắn ta nói như vậy, trên mặt biểu lộ không được cao hứng cho lắm.
Người phụ trách dẫn hai người vào phòng nghỉ, cười nói: "Hai vị xin chờ ở đây, nếu không hài lòng với nguyên mẫu, có thể tùy ý sửa đổi."
Tiêu Chiến gật gật đầu, lại thấy Vương Nhất Bác đã ngồi xuống.
Người phụ trách vừa rời đi, Tiêu Chiến liền nói: "Tôi không thích phiên bản Kỳ Kỳ công chúa này."
Con thú bông trước đó, là cậu cực cực khổ khổ đoạt, ý nghĩa không giống nhau.
Kết quả Vương Nhất Bác đã giải quyết nó một cách dễ dàng ——tư bản độc ác.
Vương Nhất Bác đã bỏ công việc của mình cả buổi sáng và đặc biệt đến đây để làm thú bông cho cậu.
Kết quả lại nhận được một câu "Không thích" từ Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn, hắn trầm giọng nói: "Tiêu Tán Tán, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
Nguyên lai ngày đó, thời điểm Tiêu phu nhân kêu nhũ danh Tiêu Chiến.
Hắn đều nghe được!
Khuôn mặt Tiêu Chiến lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng biến thành phấn nộn hồng nhạt dịu dàng, cắn môi nói: "Không được kêu tôi như vậy."
Thấy vậy, vẻ không kiên nhẫn trên mặt Vương Nhất Bác chậm rãi thu hồi không ít.
Hắn gằn từng chữ một, nghiêm túc nói: "Tiêu Tán Tán."
Tiêu Chiến: "......"
"Mệt tôi, nhân viên của tôi mang soda cho cậu vào buổi sáng." Vương Nhất Bác nói, "Qua không có bao lâu, liền bắt đầu chơi tiểu tính tình."
"Tôi không có......" Tiêu Chiến thật sự không thể nói cho hắn biết.
"Nếu tôi sớm biết rằng cậu là một người như vậy, tôi cũng sẽ không cho người khác đưa soda cho cậu." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói, "Đúng không? Tiêu Tán Tán."
Tiêu Chiến thẹn thùng nói: "Không phải!"
Làm sao mà người này đáng ghét như thế?
Chương 22
Tiêu Chiến quay đầu đi, ủ rũ nói: "Dù sao tôi cũng không muốn."
Vương Nhất Bác nghĩ thầm, tính tình mình vẫn là quá tốt.
Nếu như hiện tại ở trước mặt hắn, tùy tiện đổi thành một đứa nhỏ nào đó, hắn nhất định sẽ quay người rời đi.
Nhưng làm sao được, chính hắn làm hỏng thú bông của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cố nén gân xanh nổi trên trán "Vậy thì đừng..."
Người phụ trách gõ cửa đi vào nói: "Xin chào, người thiết kế nói bản vẽ đến hôm nay là bản mới, bản cũ có thể không làm được..."
"Bản mới?" Mắt Tiêu Chiến sáng lên, "Có phải là bản Kỳ Kỳ công chúa nâng tạ sẽ ra mắt vào tháng 8 năm nay không?"
Vương Nhất Bác: "......"
Nâng tạ?
Cái này là nâng tạ thiệt nha mn 齊齊公主(舉鐵).
Cho nên rốt cuộc là vì cái gì, có nhiều người trưởng thành như vậy, thích công chúa nâng tạ?
Người phụ trách gật đầu nói: "Đúng, chính là bản đó, nhưng đến nay mới chỉ là bản mẫu, tác giả vẫn chưa nghĩ ra động tác nâng tạ, có thể sẽ thay đổi."
Tiêu Chiến ánh mắt càng thêm sáng ngời,"Cho nên là không xuất bản nữa."
Chịu ánh mắt quá mức nhiệt tình của cậu, người phụ trách cười tủm tỉm nói: "Cũng có thể nói như vậy......"
Đầu óc Tiêu Chiến có lẽ chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như vậy.
Cậu lập tức nói: "Tôi muốn."
Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Vương Nhất Bác đột nhiên thản nhiên nói: "Không cần làm, đi thôi."
Tiêu Chiến sửng sốt, vội vàng nhìn về phía hắn.
Vương Nhất Bác không nhanh không chậm nói: "Không phải nói không muốn sao? Tôi suy nghĩ một chút, thấy đúng là không nên ép cậu lấy đồ không thích."
Nói xong, hắn bỏ qua Tiêu Chiến và đi về phía cửa.
Người phụ trách mỉm cười làm lành và không dám hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Tiêu Chiến lúc này mới sực tỉnh, đi theo phía sau Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng túm góc áo hắn giật giật.
"Không có mà, tôi muốn......"
Vương Nhất Bác che khóe môi nhếch lên, quay người lại, vẻ mặt đã trở lại bình thường, bình tĩnh hỏi: "Nhưng vừa rồi cậu nói không muốn."
Tiêu Chiến toát mồ hôi hột.
Vương Nhất Bác lúc này mới "Đại phát từ bi", nói: "Rất muốn có?"
Tiêu Chiến dùng sức gật gật đầu.
Cậu thấy Vương Nhất Bác vẫn như cũ thờ ơ, mà người phụ trách cũng bồi cười nói: "Tôi chờ hai người thương lượng..."
"Tôi sẽ không ăn trên giường nữa," Tiêu Chiến nói, "Bút vẽ cũng sẽ được cất gọn gàng."
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích.
Tiêu Chiến cắn răng tiếp tục nói: "Kỳ Kỳ công chúa...... Kỳ Kỳ công chúa cũng sẽ để nàng ở đầu giường........"
"Rất tốt," Vương Nhất Bác thong thả ung dung ngồi trở về, hướng về phía người phụ trách nâng nâng cằm "Anh có thể liên hệ với tác giả, xem hắn có thể gửi bản thiết kế cũ cho chúng ta không, bản cũ lẫn bản mới đều làm cho chúng tôi một cái."
Tiêu Chiến:...... đột nhiên có loại cảm giác bị mắc mưu.
Người phụ trách vội vàng đáp ứng.
Một tiếng rưỡi sau, người phụ trách quay lại với lời xin lỗi và nói: "Tôi xin lỗi, tác giả nói rằng anh ấy không thích điều này lắm, tôi đề nghị bạn đợi thêm một chút. Sẽ có vào tháng 7..."
Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn, nhàn nhạt nói: "Vậy anh nói cho hắn, chúng tôi thêm tiền."
Tiêu Chiến lại có điểm không tán đồng mà nhìn Vương Nhất Bác.
Người phụ trách ở giữa khó xử.
Hắn ta do dự nói: "Tính khí của tác giả này khá bướng bỉnh."
Vương Nhất Bác cau mày.
Ngoài dự đoán, Tiêu Chiến không hề tỏ ra thất vọng, ngược lại, thứ càng khó đạt được lại càng quý giá.
Cậu suy nghĩ một chút, "Vậy anh có thể liên hệ với anh ta và nói rằng tôi sẵn sàng trao đổi bằng bức tranh của mình không?"
Người phụ trách ánh mắt đột nhiên có chút nghi hoặc.
Vì có ngọn núi to lớn như Vương Nhất Bác bên cạnh, người phụ trách cười nói: "Được, nhưng mà..."
Không cam đoan có thể thành công hay không.
Nếu bức tranh của đứa trẻ này trông giống như bức tranh vẽ bậy của một đứa trẻ, tác giả có thể đáp ứng mới là lạ.
Tiêu Chiến nói: "Anh cứ nói tôi là tác giả của "Hoa rơi" cách đây không lâu tại triển lãm tranh Mộc hệ."
Người phụ trách vội vàng đi.
Sau một lát, người phụ trách trở lại, trên mặt mang theo nụ cười chân thành, "Tác giả nói có thể, hoàn toàn có thể! Bất quá hắn không không muốn mất tiền, hắn nói chỉ muốn một bức tranh ngài vẽ gần đây, hơn nữa đổi lại, hắn có thể tặng cho ngài những con thú bông không xuất bản nữa!"
Tiêu Chiến mắt sáng rực lên.
Mà Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi thẳng nửa người trên, có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Chiến, sau một lúc lâu, mới khẽ cười một tiếng.
Hắn quên, Tiêu Chiến cũng là có chút bản lĩnh.
*
Vương Nhất Bác nghĩ rằng Tiêu Chiến phải về nhà để lấy tranh của mình, nhưng điều không ngờ là Tiêu Chiến đã nhờ người phụ trách tìm giấy và bút, bắt đầu vẽ ngay tại chỗ.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhất thời ngẩn ra.
Mấy tháng trước, trong tiệc đính hôn của bọn họ, Tiêu Chiến cũng là sườn mặt như vậy đối với hắn, nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Bất đồng chính là, khi đó lòng Vương Nhất Bác tràn đầy chán ghét, nhìn Tiêu Chiến không vừa mắt.
Hiện giờ thật ra thuận mắt hơn nhiều.
Lúc Tiêu Chiến đang vẽ tranh, người phụ trách bên cạnh cũng có chút ngẩn ra.
Một số bức tranh của họa sĩ, nếu không phải là chuyên gia thì không thể hiểu người ta giỏi như thế nào, nhưng Tiêu Chiến thì khác.
Những bức tranh của cậu vẽ đến mức người ngoài vòng cũng sẽ tán thưởng.
Với những nét vẽ của cậu, một khung cảnh sống động như thật được phác họa.
Sau khi tô màu, càng giống như vẽ rồng điểm mắt, toàn bộ bức tranh đột nhiên có thần thái.
Càng đáng sợ chính là, tốc độ vẽ tranh của Tiêu Chiến rất nhanh.
Người đứng xem còn chưa có cảm giác buồn chán, bức tranh của cậu không sai biệt lắm vẽ xong rồi, bức tranh hoàn chỉnh này chắc chắn thu hút sự chú ý của người khác, khiến mọi người không thể rời mắt.
Tiêu Chiến thầm nói: "Đáng tiếc, chỉ có thể bán mấy ngàn vạn."
Người phụ trách:...... Mới mấy ngàn vạn mà thôi sao!
"Hôm nay coi như tiêu xài hoang phí," Tiêu Chiến mở bức tranh ra, "Còn chưa khô, nhớ kỹ đừng chạm vào cho đến khi khô hoàn toàn."
Người phụ trách cầm nó bằng cả hai tay trong sự run sợ.
Cùng lúc đó bên kia, sư phó cũng đem mấy con thú bông làm xong.
Vài phút sau, phiên bản cũ của Công chúa Kỳ Kỳ với hai bím tóc, phiên bản mới Công chúa Kỳ Kỳ nâng tạ và Công chúa Mỹ Mỹ không xuất bản nữa đều được Tiêu Chiến ôm ở trong lòng ngực.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế phụ bên cạnh Vương Nhất Bác, nụ cười trên khuôn mặt không thể kìm nén được.
Từ khóe mắt, Vương Nhất Bác có thể thấy rõ ràng hàm răng trắng và đều tăm tắp của Tiêu Chiến.
Tâm tình của hắn có chút vi diệu.
... Cứ cho là dễ dỗ, thật ra rất dễ dỗ.
Nhưng cũng không dễ dỗ chút nào.
Tiêu Chiến nhớ tới cái gì đó, nghiêm túc nói với hắn: "Anh xem, trên đời này cũng có thứ đồ mà tiền mua không được."
Ban nãy, cậu phát hiện Vương Nhất Bác quá thích lấy tiền làm việc.
Vương Nhất Bác không tỏ ý kiến.
Trả thêm vài trăm chưa chắc đã mua được đồ, vậy thêm mấy chục nghìn vạn, thậm chí cả trăm nghìn vạn thì sao?
Hắn không vạch trần suy nghĩ ngây thơ của Tiêu Chiến.
*
Vào ban đêm, khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại nằm trên cùng một chiếc giường, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu.
Tiêu Chiến không còn ôm công chúa Kỳ Kỳ nữa.
Nhưng mà còn có hắc mã vương tử, Mộc Ngư Hòa Thượng, thậm chí còn có một con cóc ghẻ!
Vương Nhất Bác cố nén tức giận,: " Cậu không phải nói, không ôm thú bông ngủ sao?"
Tiêu Chiến thu mình ở bên trong thú bông, Tiêu Chiến cảm thấy so với trước đây chưa từng có thoải mái hơn, nghe vậy chớp chớp đôi mắt long lanh, ủy khuất nói: "Tôi là nói, không ôm Kỳ Kỳ công chúa ngủ."
Vương Nhất Bác: "......"
Ai nói Tiêu Chiến ngốc.
Ai nói?
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Chiến: ( buông tay) chính là anh nói mà.
Vương Nhất Bác: Tôi đã rời khỏi trận tranh đấu trên giường, chớ cue.
Chương 23
Ngày hôm sau khi Tiêu Chiến thức dậy, Vương Nhất Bác đã đi rồi.
Cậu mở mắt ra và phát hiện không có gì xung quanh mình, những con thú bông đã biến mất, lập tức cảnh giác, nghĩ rằng Vương Nhất Bác đã giấu những con thú bông của mình.
Mãi đến khi đứng dậy khỏi giường, mới nhận ra mình đã đạp tất cả bọn nó xuống.
Tiêu Chiến: "......"
Những con thú bông đáng thương nằm trên mặt đất, Tiêu Chiến nhặt từng con một lên, xin lỗi từng con một rồi mới đi rửa mặt.
Lúc xuống lầu, Vương Nhất Bác đang ăn sáng.
Mặc dù cả hai ngủ chung giường nhưng lịch trình của họ cách xa nhau.
Lúc Tiêu Chiến có lớp học thì không sao, nhưng khi tỉnh dậy, có lẽ Vương Nhất Bác vừa chạy bộ xong đã bắt đầu ăn cơm, lúc không có lớp mở mắt ra, có lẽ các cô ở nhà đều đã chuẩn bị xong bữa trưa cho Vương Nhất Bác ăn trong giờ nghỉ trưa.
Cũng may, Vương Nhất Bác vẫn chưa nghĩ đến việc điều chỉnh lịch trình của Tiêu Chiến
Hai người mặt đối mặt ăn cơm.
Tiêu Chiến gần đây cũng bắt đầu ăn cơm do đầu bếp Vương gia nấu, bởi vì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Ngoài ra, Vương Nhất Bác dường như không thích cậu xuống bếp.
Không giống như giường, chỗ ngủ là điểm mấu chốt của Tiêu Chiến, nó là một thứ cần thiết và một chút thức ăn cũng không sao.
Tiêu Chiến ăn một bữa sáng giàu protein, ít chất béo và ít muối của Vương gia, cảm thấy cuộc sống còn nhiều luyến tiếc.
Vương Nhất Bác thích nghi rất tốt, nhanh chóng ăn xong.
Tiêu Chiến lầm bầm: "Cái này cũng có thể ăn."
Vương Nhất Bác híp híp mắt, "Cậu nói cái gì?"
Tiêu Chiến làm bộ không nghe thấy.
Sau khi ăn xong, hai người bắt đầu "Đường ai nấy đi".
Trong khoảng thời gian gần đây, Tiêu Chiến đi học cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lý do chính là khi cậu đến trường, cuối cùng cậu không phải chen chúc trên xe buýt nữa, Vương Nhất Bác không biết vì cái gì mà phát lòng tốt chủ động sắp xếp tài xế cho cậu, điều này đã cắt giảm thời gian đi lại của Tiêu Chiến nhiều hơn một nửa.
Sau khi bước vào cổng trường, Tiêu Chiến lại có một tin vui khác chờ đợi.
Đó chính là, tranh của cậu vẽ được một lão bản đặt hàng, trực tiếp chuyển mấy nghìn tiền đặt cọc.
Nếu là trước đây, Tiêu Chiến không biết sẽ vui mừng cỡ nào.
Nhưng mà, hiện tại cậu đã là người mắc nợ mấy chục vạn, số tiền này đối với cậu cũng bất quá là như muối bỏ biển.
Sau khi lão bản chuyển tiền xong, còn nói chuyện phiếm với Tiêu Chiến
Bên kia hỏi Tiêu Chiến: 【 Nhìn ảnh đại diện của tôi, có thấy quen không? ]
Tiêu Chiến cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi nhấp vào ảnh đại diện của lão bản, mới phát hiện ra rằng ảnh đại diện của lão bản lại chính là Công chúa Kỳ Kỳ!
Cậu lập tức hứng thú.
Sau một hồi giao tiếp, cậu nhận ra rằng lão bản này thực sự là tác giả của công chúa Kỳ Kỳ.
[ Sau khi nhận bức tranh của cậu, tôi luôn cảm thấy đây là giao dịch không công bằng, khi tôi truy cập vào diễn đàn họa sĩ, vừa nghe nói cậu bán tranh, dứt khoát liền tìm tới cửa. ]
Một bức tranh của Tiêu Chiến có giá thị trường từ vài nghìn đến hơn vạn.
Về phần một con thú bông, trừ phi bị bọn đầu cơ bán ra, bất quá cũng hơn một nghìn, hơn năm nghìn là có chút ngộp thở.
Tiêu Chiến chỉ là phản ứng chậm, đối với con số này nọ vẫn biết.
Cho nên cậu biết chính mình là làm ăn thua lỗ.
Vốn dĩ cậu thích tác giả này, nhưng khi thấy thế lại càng vài phần hảo cảm với anh ta.
Kỹ năng xã giao của đối phương cũng tương đối mạnh, luôn cố ý hoặc vô tình tìm đề tài với Tiêu Chiến, dùng không đến một giờ, hai mắt Tiêu Chiến đã bắt đầu sáng lên.
[Không ngờ bạn cũng thích nấu ăn. ]
[Ừ, tôi cũng không nghĩ tới. Bình thường vẽ tranh chán lắm nên tôi thích tự làm đồ ăn cho mình, mùa đông nấu lẩu, mùa hè làm kem rất có tác dụng chữa bệnh. ]
Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến bữa sáng không ngon miệng chút nào.
Sau đó thở dài thườn thượt.
Tác giả này hoàn toàn đúng khẩu vị của Tiêu Chiến.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu lại cảm thấy có chút mất mát, [Nhưng đáng tiếc, nhà tôi đang ở bây giờ không thể nấu ăn. ]
Thoại Đồ có chút ngoài ý muốn: [ Tại sao? ]
Tiêu Chiến không muốn nói cho hắn biết chuyện mình kết hôn, nhưng cũng không muốn nói dối, cho nên dứt khoát lảng tránh chủ đề này: [Có một số lí do đặc biệt. ]
Đối phương cũng không hỏi thêm, dừng một chút liền gửi tới: [Thật ra nếu căn nhà của cậu nhỏ, thì dọn dẹp một chút nhường chỗ cho cái nồi nhỏ thì cũng không khó. Lúc trước trong ký túc xá, tôi thường sử dụng mấy cái nồi nhỏ để làm đồ ăn. ]
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, hỏi: [ Cái kia nếu người lớn trong nhà không thích ăn, thì vì sao không cho đứa nhỏ ăn? ]
[Điều này càng dễ dàng hơn,] Thoại Đồ nói [ Không cho người kiq ăn không phải xong rồi sao.]
Anh ta còn gửi cho Tiêu Chiến một biểu tượng cảm xúc cười khúc khích.
Tiêu Chiến trong lòng thầm nghĩ.
*
Mặc dù vậy, Tiêu Chiến cũng không hành động ngay lập tức.
Mấy ngày kế tiếp, Vương Nhất Bác im lặng đến mức dường như đã từ bỏ việc quản cậu.
Tiêu Chiến âm thầm sảng khoái trong lòng, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng cậu vẫn luôn liên lạc với Thoại Đồ.
Gần đây, số lần cậu nhìn vào điện thoại di động đã tăng lên, điều này đã thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác giống như lơ đãng hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai?"
Tiêu Chiến ăn miếng cơm khó nuốt trong tay, không ngẩng đầu lên: "Là bạn qua mạng."
Bạn qua mạng?
Bất cứ ai nghe thấy cái danh từ này, phỏng chừng đều sẽ cảm thấy không đáng tin cậy.
Đặc biệt là tư thế như tẩu hỏa nhập ma của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cau mày.
Cuối cùng hắn cũng không nói thêm cái gì.
Dù sao hắn và Tiêu Chiến cũng chỉ là một đôi chồng chồng được cấp giấy chứng nhận bề ngoài mà thôi — hắn có nói ra thì Tiêu Chiến cũng chưa chắc đã nghe.
Đúng lúc này, di động Tiêu Chiến rung lên, Thoại Đồ lại gửi cho cậu một tin nhắn, là mấy bức ảnh.
Trong hình là những món tráng miệng nhỏ nhìn rất ngon.
[ Quả nhiên, những thứ tự mình làm ra là tốt nhất. ]
Tiêu Chiến không kìm được, nước mắt từ khóe miệng chảy xuống.
*
Chiều hôm nay, Vương Nhất Bác kết thúc công việc sớm, nói chuyện công việc xong liền trực tiếp về nhà.
Vừa vào cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là quản gia đang co quắp.
Quản gia nhìn hắn chằm chằm, vô thức liếc về hướng nhà bếp, Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày kéo cà vạt ra, "Sao cứ nhìn tôi như nhìn thấy ma vậy?"
Quản gia khổ mà không nói nên lời.
Vương Nhất Bác rất nhanh liền biết tại sao quản gia lại có vẻ mặt như vậy.
Giọng nói của Tiêu Chiến từ phòng bếp truyền đến —— bởi vì khoảng cách giữa phòng khách và phòng bếp quá xa, nghe không rõ.
Chỉ nghe được cậu nói: "Lần này hương vị thật không sai! Quản gia thúc thúc mau tới ăn thử!"
Vương Nhất Bác vừa đi vừa sửa lại: "Quản gia năm nay mới hai mươi tám, không đáng làm thúc thúc của cậu..."
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên im bặt.
Khuôn mặt to như lòng bàn tay của Tiêu Chiến đã dính đầy bột mì, cậu nâng cánh tay mảnh khảnh lên, ống tay áo trên người được xắn đến tận cùng, trên làn da trắng như tuyết của cậu có những chấm nhỏ không biết là thứ gì.
Trước mặt hắn là căn bếp đã bị tàn phá.
Bỏ qua phần bột mì văng khắp nơi, xung quanh thớt có vài chiếc bánh cong queo, rõ ràng là sản phẩm thử nghiệm.
Vương Nhất Bác: "......"
Hít một hơi thật sâu.
Tiêu Chiến sau khi sửng sốt, lặng lẽ thu tay lại.
Có chút giống như một con mèo chỉ giấu đầu nhưng lại lộ mông khi chơi trò trốn tìm.
Vương Nhất Bác nói: "Tôi không phải đã nói......"
"A, cái này......" Tiêu Chiến cùng hắn đồng thời lên tiếng, thấy Vương Nhất Bác ngậm miệng lại, tiếp tục nói, "Cái này không phải làm cho anh, tôi tự mình ăn."
Vương Nhất Bác: "......"
Ban đầu chỉ là huyết áp cao một chút.
Bây giờ đã được nhân lên gấp đôi.
________________
Tác giả có lời muốn nói: Vương Nhất Bác: Rốt cuộc, vì cái gì, muốn liên hôn.
Tiêu Chiến: Oh yeah!
Chương 24
"Tôi thực sự không phải làm cho anh," Tiêu Chiến thấp giọng phản bác, "Tôi tự làm ăn."
Không giải thích cũng không sao.
Càng giải thích, sắc mặt Vương Nhất Bác càng tối sầm lại.
Tiêu Chiến như là một đứa trẻ làm loạn bị phát hiện, sau đó có ý thức chắp tay sau lưng ủ rũ cụp đuôi.
Ai nhìn thấy cậu như vậy chắc cũng luyến tiếc không nỡ tức giận.
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, dưới cái nhìn của Tiêu Chiến, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính mình gây chuyện, tự mình đi xử lý."
Tiêu Chiến vội vàng gật đầu.
Vài phút sau, Tiêu Chiến từ trong phòng bếp đi ra ngoài, trên tay cầm chiếc bánh nhỏ làm lần này, nhưng lại không có lau sạch bột mì trên mặt.
Chiếc bánh nhỏ thành phẩm mà cậu cảm thấy không tồi, cậu đi ngang qua Vương Nhất Bác, nói với quản gia: "Thúc... anh, đây là thứ tôi đã hứa với anh, nhất định phải rất ngon."
Vương Nhất Bác sắc mặt trở nên có chút khó có thể miêu tả, "Anh?"
Phải biết rằng, hắn cùng Tiêu Chiến biết nhau một thời gian dài như vậy. Tiêu Chiến chưa bao giờ gọi hắn một tiếng anh.
Quản gia gần như đổ mồ hôi lạnh, cười nói áy náy nói: "Tiêu thiếu gia, ngài không cần khách khí như vậy..."
Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình mà nhìn anh.
Quản gia lau mồ hôi, cuối cùng vẫn không dám nhận cái bánh kem.
"Nhưng nếu anh không ăn, nhiều bánh ngọt như vậy sẽ lãng phí," Tiêu Chiến tiếc nuối nói, "Tôi cũng đã hứa sẽ đưa cho anh."
Quản gia vội vàng từ chối, trên mặt lộ ra nụ cười khó xử.
Anh vẫn chưa muốn bị sa thải.
Lúc này, Vương Nhất Bác ho khan một tiếng.
Tiêu Chiến hoàn toàn không tiếp nhận được ám chỉ này, buồn bực nhìn chiếc bánh nhỏ, tự nhủ: "Vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cất vào tủ lạnh, ngày mai mang đến cho các bạn học, hi vọng sẽ không hư."
Vương Nhất Bác sắc mặt nhất thời trầm xuống, "Ở trong mắt cậu, tôi trong suốt sao?"
"À, không có." Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng lại lắm miệng thêm một câu, "Tôi biết anh không ăn, anh không cần lo lắng."
Vương Nhất Bác: "......"
Trước bữa tối ngày hôm đó, Tiêu Chiến nhận được một thỏa thuận khác từ Vương Nhất Bác.
Lần trước nội dung của thỏa thuận được thêm vào, vẫn không được phép làm nhiều việc khác nhau trên giường.
Bây giờ thỏa thuận là: không nấu ăn ở nhà.
Tiêu Chiến thở dài, gửi tin nhắn cho Thoại Đồ, kèm theo một dòng: [Anh xem đi, nhiều chuyện quá. ]
Thoại Đồ phụ họa: [Ở nhà nấu cơm chưa? nó như thế nào? ]
Xung quanh Tiêu Chiến, có rất ít bạn bè quan tâm đến nấu nướng.
Nói cách khác, Chu Tiểu Ngải là người bạn duy nhất của cậu, nhưng Chu Tiểu Ngải lại không có hứng thú nấu nướng.
Cậu nghe được Thoại Đồ hỏi như vậy, vẫn là thật cao hứng, ngay lập tức chụp ảnh chiếc bánh nhỏ mà cậu đã làm và gửi đi.
Sau khi nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Tiêu Chiến nhìn những sản phẩm thất bại trước mặt và thở dài.
*
Trong bữa tối, Tiêu Chiến không xuống lầu.
Vương Nhất Bác không có thói quen đợi người khác khi ăn, trước khi hắn dọn ra khỏi nhà cũ Vương gia, cũng rất ít khi ăn tối với người thân.
Nhưng hôm nay Tiêu Chiến không xuống, Vương Nhất Bác lại không động đũa.
Bát đĩa và đũa đã được đặt gần mười phút.
Mười phút sau, Vương Nhất Bác liếc nhìn lên lầu, suy nghĩ liệu mình có đi quá xa hay không.
Chờ đồ ăn đều nguội, Vương Nhất Bác dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, tạm dừng một lát, trực tiếp lên lầu.
*
Trước khi cánh cửa được mở ra, Vương Nhất Bác vẫn còn lo lắng cho Tiêu Chiến.
Sau khi cửa bị mở ra một chút, hắn dừng lại, một lúc sau mới trực tiếp mở cửa ra, dựa vào cửa nhìn Tiêu Chiến giấu chiếc bánh nhỏ ở trên giường.
... Bột mì trên mặt Tiêu Chiến còn chưa lau đi.
Vương Nhất Bác tức giận đáp lại: "Tiêu Tán Tán, sức chịu đựng của con người là có giới hạn."
Tiêu Chiến liếm liếm khóe miệng, sau đó ủy khuất nói: "Đã nói anh đừng gọi tôi như vậy..."
Vương Nhất Bác ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi đã nói với cậu, không được ăn ở trên giường."
Tiêu Chiến bịt tai trộm chuông, "Tôi không có ăn."
Vương Nhất Bác lười cùng cậu nhiều lời, đi thẳng về phía trước và nhặt chiếc bàn nhỏ mà cậu giấu bên cạnh giường.
Chiếc bàn nhỏ này chính là thủ phạm giúp đỡ Tiêu Chiến ăn cơm ở trên giường.
Tiêu Chiến mở to hai mắt, trong nháy mắt cảm thấy có chút nguy cơ, "Thật xin lỗi...Đáng lẽ tôi không nên mang đồ ăn lên trên giường ăn."
Theo quan niệm của cậu, nói xin lỗi xong liền sẽ không có chuyện gì khác đã xảy ra.
Vương Nhất Bác hiểu cậu đang nghĩ gì, sau khi dọn bàn ra, hắn bắt đầu tìm kiếm chiếc bánh nhỏ mà cậu vừa giấu.
Thấy tình hình không ổn, Tiêu Chiến ôm chặt cánh tay của Vương Nhất Bác khi tay Vương Nhất Bác thò vào chăn của cậu.
"Xin lỗi......"
Nếu cậu thông minh hơn, đã nói ra tất cả những lời nói dối.
Nhưng cố tình cậu sẽ không nói dối, chỉ biết nói lời xin lỗi với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến Tiêu rộng cánh tay, gầy yếu mảnh khảnh.
Vương Nhất Bác dừng tay lại, sau đó từ trên giường lấy ra một cái bánh nhỏ, khóe miệng giật giật, bất đắc dĩ nói: "Tiêu Tán Tán!"
Tiêu Chiến cắn môi, biểu tình thập phần vô tội.
Khi cả hai đang bế tắc, Vương Nhất Bác vẫn có thể nghe thấy âm thanh rung trong điện thoại di động của Tiêu Chiến, vừa nghe chính là nhắc nhở của WeChat.
Hắn nghĩ đến người bạn qua mạng mà Tiêu Chiến trò chuyện gần đây.
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cuối cùng thực sự tức giận.
Hắn phát hiện, ngay cả khi ngoài mặt Tiêu Chiến đáp ứng sẽ thay đổi nhưng trên thực tế bằng mặt không bằng lòng, khả năng tuân thủ rất thấp.
Cậu chỉ muốn sống cuộc sống theo cách riêng của mình.
Giống như một ngôi sao luôn đi theo quỹ đạo đã định sẵn và sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những thứ khác.
Đây cũng là một điểm đặc biệt ở Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác ánh mắt trầm xuống, nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, kéo cậu từ trên giường đứng dậy.
*
Khi Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đưa vào phòng tắm, cậu nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ đánh mình.
Kỳ thật cũng không thể trách cậu nghĩ như vậy.
Vương Nhất Bác ngày thường an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên, khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.
Khi hắn thực sự tức giận, tiếng còi "báo động động vật " của Tiêu Chiến lập tức vang lên, cậu cố gắng ngậm miệng lại, tìm kiếm môi trường xung quanh, xem có cách nào để chạy trốn hay không.
Cũng may, Vương Nhất Bác chỉ là đem cậu đặt bên cạnh vòi hoa sen và mở vòi hoa sen.
Tiêu Chiến vội vàng nhắm mắt lại.
Trong giây tiếp theo, có một cái chạm ướt trên mặt cậu.
Là khăn lông.
Vương Nhất Bác nghiêm mặt, có vẻ rất nghiêm túc, Tiêu Chiến không dám nói chuyện, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Theo động tác chà lau của hắn, bột mì trên mặt Tiêu Chiến dần dần biến mất, lộ ra làn da vốn có.
Phương pháp lau của Vương Nhất Bác cũng không ôn nhu, làn da của Tiêu Chiến bị chà xát đỏ ửng.
Một số bột đã khô nên phỏng chừng dính vào da sẽ không dễ chịu.
Cũng không biết, cậu làm thế nào mà có thể ăn một chiếc bánh nhỏ trong khi nằm trên giường với khuôn mặt đầy bột mì.
Thậm chí còn có thời gian để trò chuyện với những người khác.
Tiêu Chiến bị xoa xoa đến đau đớn, đáng thương nhìn Vương Nhất Bác, vết nước đọng ở đuôi mắt, tựa hồ đã đỏ hoe.
Vương Nhất Bác dừng một chút, đột nhiên nói với cậu: "Nhắm mắt lại."
Tiêu Chiến mím môi, có chút do dự.
Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Cậu thật sự muốn tôi ném bánh của cậu vào thùng rác?"
Tiêu Chiến vội vàng nhắm mắt lại.
Với sự biến mất của những đốm trắng, Tiêu Chiến cuối cùng đã thoát khỏi bộ dáng của một con mèo nhỏ.
Động tác lau của Vương Nhất Bác dần dần dừng lại.
Hắn mới phát hiện.
Hóa ra mặt của Tiêu Chiến còn không bằng bàn tay của hắn.
Chương 25
Cảm giác được hắn dừng lại, Tiêu Chiến âm thầm híp mắt, sau khi bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác liền vội vàng nhắm lại.
Vương Nhất Bác: "......"
Hắn so đo với một đứa nhỏ làm cái gì?
Thật là càng sống càng đi trở về.*
Khi cậu ra khỏi phòng tắm, đầu tóc của Tiêu Chiến đã ướt đẫm, đi theo sau Vương Nhất Bác.
Sau đó trơ mắt nhìn, Vương Nhất Bác đem bánh của mình cầm lên.
Tiêu Chiến muốn nói lại thôi.
Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói: "Tịch thu."
Tiêu Chiến cuối cùng không dám nói gì.
Những chiếc bánh đó sẽ bị bỏ vào thùng rác hay bị ăn mất sẽ là điều mà Tiêu Chiến sẽ bối rối trong một thời gian trong tương lai
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến dậy sớm vì phải đi học.
Khi đi xuống lầu, Vương Nhất Bác đã ăn được một nửa.
Dưới ánh mắt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vào bếp và vài phút sau, lại đi ra với thứ gì đó trên tay.
Vương Nhất Bác dừng một chút, "Tại sao còn có?"
Tiêu Chiến nhìn chiếc bánh nhỏ còn sót lại trong tay, nhiệt độ trong tủ lạnh vẫn còn trên chiếc bánh.
Bánh trong tay so với bánh hôm qua nhìn đẹp mắt hơn nhiều, chỉnh tề hơn, không có vụn lạ.
Hẳn là tốt hơn ngày hôm qua.
Tiêu Chiến nhỏ giọng nói:"Đây là cho bạn học....."
Cho nên ngày hôm qua ăn, là đồ bị lỗi.
Vương Nhất Bác đã đoán được điều đó qua vài từ của cậu.
Đoán chừng là vì muốn cho, nên Tiêu Chiến muốn đem đồ tốt giao cho người khác, đồ xấu thì tự mình ăn.
Mà những cái hư đó, lại bị Vương Nhất Bác tịch thu......
Vương Nhất Bác nhất thời sững sờ.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại cầm chiếc đũa trong tay lên, không nói nữa.
Tiêu Chiến: "......"
Cảm giác kỳ lạ này là gì.
*
Với sự giúp đỡ của Chu Tiểu Ngải, những chiếc bánh nhỏ của Tiêu Chiến đã được phân phát thành công cho sinh viên trong lớp.
Trên thực tế, hầu hết chúng đều được phân phát cho bạn bè của Chu Tiểu Ngải.
Ở trường đại học, ngay cả bạn cùng lớp cũng chưa chắc đã quen biết nhau, nhất là những người như Tiêu Chiến, thì đừng nói nữa.
Sau khi phân phát bánh ngọt, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, vẫn là giữ lại một cái.
Chu Tiểu Ngải tò mò hỏi: "Giữ lại không ăn, như vậy không phải hỏng rồi sao?"
Mà Tiêu Chiến sở dĩ nhờ cậu ta giúp chia nhỏ bánh ngọt, còn không phải là sợ lãng phí sao?
Tiêu Chiến thần thần bí bí, "Tôi cảm thấy, Lục tiên sinh có lẽ sẽ thích ăn."
Gần đây, Chu Tiểu Ngải thường xuyên nghe nói về Vương Nhất Bác.
Cậu ta ban đầu còn rất đồng tình Tiêu Chiến.
Cho đến khi Vương Nhất Bác vì để bù đắp cho Tiêu Chiến, đã đưa Tiêu Chiến đến nhà máy và để cậu chọn những con thú bông không còn xuất bản nữa.
Tâm lý của Chu Tiểu Ngải đã chuyển từ đồng cảm sang "Mẹ kiếp, lại rắc thức ăn cho chó nữa".
Cậu ta trợn mắt: "Được, được, Lục tiên sinh thích ăn gì thì giữ cho Lục tiên sinh."
Tiêu Chiến nhìn chiếc bánh nhỏ trước mặt, cau mày, nghi ngờ nói: "Nhưng mà Lục tiên sinh rõ ràng không thích."
Chu Tiểu Ngải đã hiểu.
Tóm lại người ta không phải nói với cậu ta.
Bằng không mấy lời này chỉ có ma mới có thể hiểu.
Cậu ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao lại thế? Chỉ cần cậu thích nấu ăn, Lục tiên sinh nhất định sẽ thích ăn. Cậu đã nghe câu yêu ai yêu cả đường đi chưa?"
Tiêu Chiến lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải như vậy."
Tiền đề của yêu ai yêu cả đường đi là phải có tình yêu.
Vương Nhất Bác không thích cậu, và cậu cũng không thích Vương Nhất Bác, vì vậy không thể nói tới yêu ai yêu cả đường đi.
Tiêu Chiến khá rõ ràng về điều này.
Tiêu Chiến không bao giờ tự làm khó mình.
Khi ra khỏi lớp, cậu nhận được tin nhắn từ Thoại Đồ.
Chu Tiểu Ngải ngữ khí chua lòm "Tôi chưa từng thấy cậu đối với tôi nhiệt tình như vậy, cậu thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, Vương tổng biết không?"
Tiêu Chiến nói: "Tôi và cậu là bạn, cùng anh ấy cũng là bạn, tôi đối với cậu cũng là như vậy..."
Về phần Vương Nhất Bác.
Bọn họ cái gì cũng không phải, muốn hắn biết cái gì?
Chu Tiểu Ngải không biết giận, xua tay nói: "Được, được, đùa thôi, người bạn qua mạng tốt bụng lại gửi cho cậu cái gì?"
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, hơi sửng sốt.
Cậu nói:"Anh ấy nói... muốn gặp tôi?"
*
Sau khi chiếc bánh nhỏ của Tiêu Chiến bị tịch thu, ngày hôm qua cậu đã đề cập với Thoại Đồ một chút.
Phản ứng của Thoại Đồ có phần nằm ngoài dự đoán của Tiêu Chiến.
Cảm xúc của bên kia có vẻ hơi quá mãnh liệt.
[Lúc bình thường, hắn cũng kiểm soát cậu như vậy sao?]
Tiêu Chiến cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì hình như cậu không nói cho Thoại Đồ, người lớn quản mình là đàn ông.
Dừng một chút, cậu nói: [ ũng không sai biệt lắm đi......]
Thoại Đồ lại nói: 【 Cậu là người lớn, cho dù trong nhà muốn khống chế, cũng không nên như vậy, ngay cả nấu nướng cũng không cho? ]
Chủ yếu là Vương gia trên thực tế cũng không phải nhà Tiêu Chiến.
Nhưng cậu không thể giải thích điều này với một người bạn qua mạng.
Thoại Đồ nói: 【 Nếu như chính cậu nói, cậu chưa từng nghĩ tới phản kháng sao? ]
Tiêu Chiến cảm thấy đề tài phản kháng có chút mới mẻ.
Mặc kệ là đối với ai, phục tùng là phản ứng đầu tiên của cậu.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc có mâu thuẫn với bất kỳ ai, cũng không thích cùng người khác cãi nhau.
Nếu cậu thực sự gặp phải một tình huống mà cậu không thích, cậu thường... đi vào tai này và ra tai kia.
Giống như những gì Thoại Đồ nói với cậu bây giờ.
Dù sao thì cậu và Thoại Đồ cũng là bèo nước gặp nhau, chỉ là gần đây ở trên mạng nói chuyện phiếm tương đối nhiều, nhưng về bản chất thì không khác gì một người xa lạ.
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, có lệ trả lời tin nhắn.
[Cảm ơn, không sao đâu. ]
Thoại Đồ tựa hồ ý thức được cái gì đó không ổn, trầm mặc một hồi, vội vàng xin lỗi cậu: [ Có phải cậu cảm thấy có hơi phiền hay không? Thực xin lỗi, tôi chỉ là có chút bất bình cho cậu. ]
Tiêu Chiến không muốn trả lời nữa.
Không nghĩ tới, Thoại Đồ sẽ ngay sau đó lại cùng cậu nói ra lời mời gặp mặt.
Không đợi Chu Tiểu Ngải bát quái, Tiêu Chiến hoả tốc cự tuyệt Thoại Đồ.
Bạn qua mạng nên ở nơi mà bạn qua mạng nên ở.
*
Vài ngày sau đó, Thoại Đồ dường như nhận ra điều gì đó, tần suất trò chuyện với Tiêu Chiến giảm đi rõ rệt.
Tiêu Chiến sẽ không vì lời nói của Thoại Đồ mà tức giận.
Nhưng trong cuộc sống, cậu có ý thức mạnh mẽ về ranh giới.
Đây là một trong những lý do tại sao cậu có ít bạn bè.
Thoại Đồ không tới tìm cậu nói chuyện phiếm, cuộc sống của cậu bỗng trở nên im ắng trở lại.
Khoảng lặng lần này có vẻ khá nhàm chán, Tiêu Chiến không có ai để chia sẻ cuộc sống nên bắt đầu đăng tin lên vòng bạn bè.
Động thái đều là một ít hoa và cây cối.
Ngẫu nhiên cũng cho người ta bình luận.
Cậu phát hiện Vương Nhất Bác lẽ thật sự không hiểu rõ cuộc sống cho lắm, mặc kệ ở trong tình huống gì, vòng bạn bè của hắn đều trống rỗng.
Nếu ai đó thích Vương Nhất Bác, nhìn qua vòng bạn bè của hắn, có lẽ sẽ buồn đến chết.
Vào ngày này, Tiêu Chiến đang làm mới vòng bạn bè của mình.
Cuối cùng, một bài viết mới của Vương Nhất Bác đã được làm mới.
Cậu cho rằng chính mình hoa mắt, vì vậy đã nhấp vào và kiểm tra, chỉ để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
Vương Nhất Bác đã đăng một bức ảnh, đó là một bức ảnh tập thể cắt băng khánh thành dự án mới của công ty, hắn đứng giữa một đám lão bản bụng phệ, trông tươi tắn và đẹp trai, giống như hạc trong bầy gà.
Văn bản kèm theo: Nhiệt liệt chào mừng sự hợp tác đầu tiên giữa công ty chúng tôi và xx.
Tiêu Chiến: Không nhìn ra miếng nhiệt tình luôn.
Cậu nhấn vào ngón tay cái.
Sau khi nhấn xong, lập tức muốn hủy bỏ, rồi chợt nhận ra: Mấy ngày nay anh ta đặc biệt thành thật, cớ gì phải đắc tội?
Cũng may dưới bài đăng này, Tiêu Kỳ Dân và một số người mà Tiêu Chiến gặp trong bữa tiệc cũng đã giơ ngón tay cái lên cho Vương Nhất Bác, khiến cậu trông bớt đột ngột.
Một số người đã bình luận: Chúc mừng Vương tổng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Một danh sách dài những lời chúc mừng.
Vương Nhất Bác không trả lời bất cứ ai.
Tiêu Chiến rời khỏi WeChat.
Vài phút sau, chờ khi cậu trở lại WeChat, thông báo tag mình đã bị nổ tung. Bởi vì Vương Nhất Bác ở trong vòng bạn bè tag cậu còn nói: Gần đây thời gian chơi di động quá nhiều, có phải nên ít lại hay không?
Những người chúc mừng Vương Nhất Bác trước đó đều sững sờ, sôi nổi hỏi thăm lai lịch của người Vương Nhất Bác tự mình điểm danh có địa vị gì.
Chưa bao giờ nghe nói qua!
Sau khi biết người này là người trong nhà của Vương Nhất Bác, không hẹn mà cùng trầm mặc thật lâu trước khi tiếp tục trả lời Vương Nhất Bác: Vương tổng cùng quý phu nhân tình cảm thật tốt a ha ha ha.
Đối mặt với những tin này, Vương Nhất Bác lại bắt đầu biến mất.
Phu phu plastic, nhiều lời vô ích.
Tiêu Chiến có chút không phục.
Tuy nhiên, trước khi cậu có thể gõ các từ, tin nhắn của Vương Nhất Bác đã đến trước.
[Sao vậy? Bất hòa với người bạn qua mạng? ]
_________
Giải thích dấu * đầu tiên.
Nguồn: HiNative app.
Frasa dalam Bahasa Mandarin (China) "真是越活越回去了" memiliki arti bahwa seseorang semakin menua, semakin terlihat seperti kembali ke masa lalu atau seperti orang tua. Frasa ini digunakan untuk menggambarkan perubahan fisik atau penampilan seseorang yang semakin menua dan semakin mirip dengan orang tua mereka.
Contoh penggunaan frasa ini dalam Bahasa Mandarin (China):
1. A: 你最近看起来好像老了很多。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Artinya:
A: Kamu terlihat jauh lebih tua belakangan ini.
B: Ya, memang, semakin aku hidup, semakin terlihat seperti orang tua.
2. A: 你看看我们的照片,我们都变老了。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Artinya:
A: Lihatlah foto-foto kita, kita semua menjadi tua.
B: Ya, memang, semakin kita hidup, semakin terlihat seperti orang tua.
Dalam contoh-contoh di atas, frasa "真是越活越回去了" digunakan untuk menggambarkan perubahan fisik yang terjadi seiring bertambahnya usia. Frasa ini mengandung nuansa humor dan pengakuan bahwa seseorang semakin menua dan semakin mirip dengan orang tua mereka.
Dịch ra ra là
Cụm từ tiếng Trung (tiếng Trung) "真是越活越回去了" có nghĩa là một người càng lớn tuổi thì càng trông giống như quay ngược thời gian hoặc giống một người già. Cụm từ này được sử dụng để mô tả những thay đổi về thể chất hoặc ngoại hình của một người đang già đi và giống cha mẹ của họ hơn.
Ví dụ về cách sử dụng cụm từ này trong Tiếng Quan Thoại (Trung Quốc):
1. A: 你最近看起来好像老了很多。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Nó có nghĩa là:
A: Dạo này trông bạn già hơn rất nhiều.
B: Đúng vậy, càng sống càng giống một ông già.
2. A: 你看看我们 ảnh,我们都变老了。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Nó có nghĩa là:
A: Nhìn vào những bức ảnh của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều già đi.
B: Đúng vậy, càng sống chúng ta càng trông giống người già.
Trong ví dụ trên, cụm từ "真是越活越回去了" được dùng để mô tả những thay đổi về thể chất xảy ra theo tuổi tác. Cụm từ này mang tính hài hước và thừa nhận rằng con người đang già đi và giống cha mẹ mình hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com