Ngoại truyện 2
Nhìn cảnh Han Mi Ra cười rạng rỡ trước mặt Jang Se Mi trong buổi phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động, Beak Do Yi ghen đến mức như bị ngâm trong thùng dấm.
Tất nhiên nàng biết rằng Jang Se Mi sẽ không có suy nghĩ khác, và sẽ không sao nếu đó là người khác, nhưng Han Mi Ra rõ ràng có ấn tượng tốt về Jang Se Mi và thậm chí còn hơn cả chỉ là một ấn tượng tốt, điều này đã gây khó chịu cho nàng. Beak Do Yi không khỏi tràn ngập cảm xúc.
"Chủ tịch, đồ ăn còn nóng, người ăn một chút đi."
Dì lại tới mời Beak Do Yi đi ăn tối. Dì cũng khó hiểu, buổi chiều vừa xem buổi cắt băng trực tiếp, sao lại ủ rũ đến mức không thèm ăn tối.
"Tôi không muốn ăn nữa, tức giận đủ no rồi."
Beak Do Yi tức giận tắt điện thoại, ném sang một bên. Vì vậy, khi Jang Se Mi quay lại, tất cả những gì cô nhìn thấy là Beak Do Yi với vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, trong khi dì đang lo lắng làm việc đó.
Nhìn thấy Jang Se Mi trở lại, dì có cảm giác như nhìn thấy một vị cứu tinh. Bà vội vàng bước tới cầm lấy chiếc túi từ tay Jang Se Mi, nói với cô rằng tâm trạng Beak Do Yi rất tệ kể từ buổi chiều xem buổi cắt băng trực tiếp, và vẫn chưa ăn gì.
Jang Se Mi mỉm cười hiểu ý và yêu cầu dì quay lại làm việc của mình. Sau khi dì đi rồi, Jang Se Mi đi đến bên cạnh Beak Do Yi, nhẹ nhàng gọi nàng: "Omoni?"
"Em không còn yêu tôi nữa." Beak Do Yi quay mặt đi, không để ý đến cô.
Jang Se Mi từ bên cạnh nhìn Beak Do Yi, hơi bĩu môi và giận dữ kiêu ngạo, trái tim cô gần như tan chảy, cô ấy thật dễ thương.
"Em không yêu người thì còn có thể yêu ai? Người không vâng lời em, dù có giận em cũng không thể bỏ bữa. Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Beak Do Yi đứng dậy, chỉ tay vào Jang Se Mi một cách giễu cợt: "Em, không được nói về tôi! không được chỉ trích tôi!"
Jang Se Mi gần như ngất đi trước sự dễ thương của người trước mặt. Cô ôm lấy người thanh tú mềm mại trước mặt, hôn lên khuôn mặt sưng tấy.
"Em lo lắng cho người. Sức khỏe của người là quan trọng nhất, làm sao có thể không ăn chứ?"
Beak Do Yi vặn vẹo thân thể, thoát khỏi vòng tay của Jang Se Mi, vẻ mặt tức giận.
"Đừng cố chuyển chủ đề. Tên Han Mi Ra đó đã mở một cửa hàng mới gần công ty và mời em cắt băng khánh thành. Người tinh tế nào cũng có thể thấy được ý định của Han Mi Ra. Lẽ ra tôi không nên chọn quần áo cho em đẹp như vậy. Người bên ngoài đều nói em là Kỷ Tuyền Thiên Tài, nếu như ngươi còn không để ý, đối mặt với người như vậy trìu mến, chính là không yêu tôi "
(Kỷ tuyền thiên tài ý chỉ phụ nữ có ngoại hình đẹp, khí chất tốt, vừa có nét nữ tính quyến rũ của phụ nữ vừa là vẻ đẹp phóng khoáng, dễ dãi của đàn ông)
"Món gì? Omoni thích phải không? Vậy em sẽ học."
( Từ tài phát âm giống với món ăn nên Se Mi bị quê kkk)
Thật sự không nói nên lời. Beak Do Yi lập tức cười nhạo bộ dáng nghiêm túc của Jang Se Mi. Lúc đầu nàng thực sự tức giận, nhưng bây giờ không còn nóng nảy nữa. Beak Do Yi đưa tay nhéo nhéo má cô, bất lực giải thích: "Tử Tuyền Thiên Tài ý là em là đối tác lý tưởng hoàn hảo trong lòng nữ nhân thích đồng giới."
"À?"
Jang Se Mi bị sốc: "Người nghe thấy điều này ở đâu?"
"Báo, tạp chí." Beak Do Yi vẻ mặt đắc ý.
Jang Se Mi quá bận rộn để chú ý đến những tạp chí ưa thích này. Tuy nhiên, Beak Do Yi hiện đã lui về, có một việc nàng thích làm khi rảnh rỗi, đó là sưu tầm những hình ảnh và bài viết về Jang Se Mi từ các tờ báo và tạp chí, cắt ra và dán vào một cuốn sách.
Nàng đã có gần như một cuốn sách đầy đủ, điều này khiến nàng cảm thấy rất thành công. Đôi khi nàng lấy nó ra và đọc nó một cách chậm rãi khi ở nhà một mình. Đây là điều khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
"Ồ, những phương tiện truyền thông không có giới hạn này luôn viết loạn cả lên."
"Loạn ở đâu chứ? Rõ ràng là..."
Beak Do Yi theo bản năng phản bác lại, khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn và mong chờ của Jang Se Mi, nàng ngượng ngùng quay người lại, xấu hổ đến không nói được nữa.
Jang Se Mi bước tới ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, cười rạng rỡ: "Em đã nghe thấy hết rồi. Trong suy nghĩ của Omoni, em là đối tác hoàn hảo lý tưởng của người phải không?"
"Đừng tự mãn." Beak Do Yi hất tay Jang Se Mi đang ôm mình ra, quay lại nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
"Bây giờ em đã biết mình được người khác thích, sau này nên giữ khoảng cách với người khác, đặc biệt là những người đã có sự quan tâm như vậy đối với em."
Jang Se Mi chỉ muốn hét lên rằng cô đã bị oan. Cô luôn thờ ơ với người khác và không bao giờ không giữ khoảng cách với người khác. Tuy nhiên, tính chiếm hữu của Beak Do Yi đối với cô rất cao nên cô chỉ có thể nghe theo lời.
"Ừ, ừ, sau này em sẽ chú ý. Khi xem truyền hình trực tiếp, hẳn là đã thấy cô ấy bất ngờ đi tới, em còn chưa kịp trốn đã giật mình. Đó chỉ là vì tình huống lúc đó không ổn."
Sự dỗ dành tốt bụng của Jang Se Mi khiến Beak Do Yi không còn tức giận nữa, nàng nhớ lại khuôn mặt sợ hãi của Jang Se Mi trong giây lát khi phát sóng trực tiếp, cảm thấy có chút đau lòng và có chút buồn cười.
Cảm nhận được tâm tình của Beak Do Yi đã thoải mái hơn, Jang Se Mi nhân cơ hội ôm nàng lần nữa: "Chúng ta ăn cơm trước nhé? Chúng ta phải suy nghĩ xem nên chuẩn bị những nguyên liệu gì cho bữa tối gia đình vào tối mai."
"Hừm, lần sau tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu."
———————————————
Bữa tối gia đình vào ngày hôm sau. Dan Chi Gang, người vợ mà anh đã gặp và kết hôn ở Hoa Kỳ, Deung Myung và Su Jeun, cô con gái hai tuổi An An của họ và Dan Chi Gang đều đến. Vợ của Dan Chi Gang, Lee Min Sung là một phụ nữ thành thị điển hình, có năng lực và hay nói chuyện. Sau vài lần thân thiết với cô, Beak Do Yi đã có ấn tượng tốt với cô.
Trong bữa tối có rất nhiều niềm vui, Beak Do Yi chợt cảm thấy buồn khi nhìn con cháu quây quần bên nhau vui vẻ. Nàng đặt ly rượu xuống, thở dài: "Nếu Chi Gam có mặt ở đây thì tốt quá."
"Omoni..."
Jang Se Mi đặt nĩa xuống, nắm tay và lo lắng nhìn nàng. Những người khác cũng ngừng nói cười, mọi người đều rơi vào im lặng.
"Ta không sao. Tôi chợt nhớ rằng tháng sau là sinh nhật lần thứ 50 của Chi Gam. Không sao đâu, chúng ta tiếp tục ăn đi."
Beak Do Yi thấy Su Jeon xấu hổ, nghĩ đến mối quan hệ của cô ấy với Durian, vội vàng lau nước mắt. Nàng luôn là một người lớn quan tâm đến thế các thành viên nhỏ trong gia đình.
Jang Se Mi càng cảm thấy đau khổ hơn khi nhìn thấy nàng giả vờ mạnh mẽ, vô thức ôm chặt tay hơn. Beak Do Yi nhìn vào đôi mắt đau khổ của cô, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô, lòng ấm áp, nỗi buồn cũng vơi đi.
"Omma ăn món này đi, ngon lắm."
Đứa bé không hiểu được sự chia ly, thấy Su Jeon tâm tình không tốt, liền khôn ngoan gắp một miếng bít tết nhỏ vào đĩa của Su Jeon, dùng giọng ngọt ngào gọi mẹ.
"Đúng. An An của chúng ta bây giờ là người có địa vị cao nhất trong gia tộc này, mọi người đều phải nghe lời con bé."
Beak Do Yi nhìn An An đang ngồi giữa Deung Myung và Su Jeon, mỉm cười hài lòng nói. Không khí dần dần trở nên vui vẻ trở lại.
An An rất nhạy cảm nhưng trẻ ở độ tuổi này cũng rất hoạt bát và năng động. Sau bữa tối, nhặt một cây tre nhỏ ở đâu đó trong vườn và chạy quanh nhà vẫy nó. Jang Se Mi, người đang hướng dẫn người làm dọn dẹp, quay lại nhắc nhở cô bé.
"An An không thể cầm tre chạy lung tung, nếu không sẽ vô tình làm bị thương người khác."
Nhưng đứa trẻ đang phấn chấn không nghe thấy, càng cười càng vui vẻ hơn. Beak Do Yi đứng cạnh Jang Se Mi nhìn An An đang vui vẻ chạy tới với vẻ mặt yêu thương, nhẹ giọng nói: "An An, cẩn thận, đừng ngã."
"Bà cố ơi, nhìn xem."
An An chạy về phía Beak Do Yi, nhưng khi gần đến trước mặt Beak Do Yi, cô bé vô tình vấp phải bàn, cây trúc trong tay làm trầy xước cánh tay của Beak Do Yi.
"A." Beak Do Yi kêu lên, đau đớn ôm lấy cánh tay.
"Người bị sao vậy? Sao bất cẩn thế?"
Tiếng kêu của Beak Do Yi khiến trái tim Jang Se Mi co giật. Cô đẩy tay An An ra, giận dữ hét lên, như thể đối phương là tội nhân không thể tha thứ. An An bị đẩy đi loạng choạng, nhưng may mắn thay ánh mắt nhanh nhẹn và đôi tay nhanh nhẹn của Deung Myung đã đỡ được cô bé, khiến đứa bé không bị ngã về phía sau.
"Omoni có sao không?" Jang Se Mi lo lắng nhìn cánh tay của Beak Do Yi. May mắn thay, cây tre không quá sắc bén, chỉ có vài mũi nhọn làm xước bề mặt da, rỉ ra một ít máu, nhưng điều này khiến Jang Se Mi vô cùng đau khổ.
"Mau đi lấy miếng dán cầm máu." Cô hét lên với những người giúp việc gần đó .Họ vội vàng mang miếng dán cầm máu đến, Jang Se Mi cẩn thận dán lên tay Beak Do Yi.
"An An, nhanh đưa cây tre cho bố đi." Deung Myung nhận lấy cây tre từ tay cô bé. Jang Se Mi ngước lên và nhận ra rằng mọi người đang nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Lúc này cô mới nhận ra mình vừa làm gì An An.
Cô nhìn An An, khuôn mặt sợ hãi và đôi mắt đỏ hoe.
"An An..." Jang Se Mi tiến lên một bước nắm lấy tay cô. An An sợ hãi quay lại ôm lấy chân Dan Deung Myung, khóc lớn: "Ba về nhà đi, con không muốn ở đây, về nhà nhanh thôi ..về nhà..."
Jang Se Mi bối rối đặt tay xuống, không biết phải làm gì.
An An khóc lớn, muốn về nhà, mọi người vây quanh an ủi.
"An An, đừng khóc nữa. Không phải trên xe con nói nơi con thích nhất là đến nhà bà nội sao?"
Lee Min Sung là bác sĩ nhi khoa và có kinh nghiệm dỗ trẻ. Cô lập tức quỳ xuống ôm An An vào lòng dỗ dành. Những người khác cũng làm theo. Jang Se Mi nhìn cảnh này và im lặng bước đi.
Sau khi An An được dỗ dành ngừng khóc, mọi người mới nhận ra Jang Se Mi đã không còn ở phòng khách nữa. Trong lòng Beak Do Yi cảm thấy trống rỗng, trái tim bắt đầu đau nhức.
Thấy trời đã khuya, mọi người cũng chào tạm biệt Beak Do Yi. Trước khi đi, Deung Myung bảo Su Jeon đưa An An ra xe đợi mình. Deung Myung nắm tay Beak Do Yi đi ra cửa.
"Omma không dễ dàng gì mới được ở cùng bà nội, nên rất quý trọng ngươi. Đối với Omma, bà là quý giá nhất. Cho nên, con có thể hiểu được tâm tình của mẹ. Chúng con sẽ cẩn thận giải thích với An An. Chúng ta là một gia đình."
Beak Do Yi gật đầu, mỉm cười sờ lên mặt anh: "Chàng trai của chúng ta đã là một người đàn ông trưởng thành rồi"
Sau khi mọi người rời đi, Beak Do Yi nóng lòng đi tìm Jang Se Mi, nàng mở cửa thư phòng ra. Trong phòng làm việc chỉ bật một chiếc đèn bàn, Jang Se Mi đang cúi đầu ngồi trên sofa, cả người đều u sầu.
Beak Do Yi cố gắng hết sức kiềm chế cảm giác muốn khóc, chậm rãi đi về phía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Jang Se Mi.
"Se Mi yêu tôi như vậy, làm sao có thể không tốt được?"
Ánh mắt của Jang Se Mi càng trở nên buồn bã hơn. Beak Do Yi cũng đang trách cô đối xử thô bạo với An An? Đó là con của đứa cháu yêu quý của nàng. Cô không cố ý làm vậy, cô chỉ là quá lo lắng và sợ hãi... Nhưng quả thực chính cô đã phá vỡ cuộc đoàn tụ vui vẻ ban đầu.
Đầu cô càng lúc càng cúi thấp, những giọt nước mắt lớn lăn xuống, nhỏ xuống mu bàn tay.
Beak Do Yi cười ngọt ngào, dùng tay nhẹ nhàng ôm mặt cô, hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô. Nàng gần như xúc động nói: "Sẽ không có ai yêu tôi như Se Mi nên tôi chỉ có thể giao phó kiếp sau cho Se Mi".
Jang Se Mi mở mắt nhìn Beak Do Yi, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, yêu thương và quan tâm, nhưng không hề trách móc.
Beak Do Yi chân thành vuốt ve lông mày, có chút thương hại, nghiêm túc nói: "Se Mi có nguyện ý không?"
Jang Se Mi không khỏi ôm nàng vào lòng mà khóc nức nở: "Kiếp này qua kiếp khác... Ô ô... Em... Ô ô... Em sẵn lòng... Đúng... Em xin lỗi.. . Em... Ô ô..."
Beak Do Yi xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Sao em lại nói xin lỗi? Hôm nay tiểu tử này cũng đã bảo vệ tôi rất tốt."
"An An..."
"An An là một đứa trẻ ngoan. Con bé đã nghe Deung Myung nói."
"Ngày mai em sẽ mua quà để xin lỗi An An..."
"Se Mi của tôi cũng là đứa trẻ ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com