CHAP 8
Trái chanh nó làm cô chua muốn khờ người luôn nói chi.
Cô: mà công nhận tỉnh rượu thiệc, tỉnh xong khờ luôn.
Nàng: nhưng mà giờ cô Út thấy bớt buồn chưa?
Cô: thì cũng đỡ được chút chút. Cám ơn Trúc Anh đã...ngồi uống rượu với tui.
Nàng: dạ, việc em phải làm mà cô.
Tới chiều tối, cả nhà tụ họp với nhau ăn cơm.
Cô: con mời tía má ăn cơm.
Thái Anh, Thái Hưng cũng y chang cô. Cả nhà đang ngồi ăn, tiếng chén đũa chạm nhau, lâu quá mà ba hổng thấy ông lên tiếng gì hết, lên tiếng nhắc nhở.
Bà: e hèm, Bích Chi.
Cô: dạ?
Bà liếc mắt qua ông, ông vừa nhai vừa nuốt, hít một hơi nói với cô.
Ông: thì...cho tao xin lỗi mày.
Bà cầm ngay đôi đũa gõ vô tay ông.
Ông: bà từ từ để tui nói.
Bà: nói chuyện với con nhỏ cho đàng hoàng.
Ông: tui biết rồi. Thì cho tía xin lỗi, tía chỉ muốn là mày không có học đòi mấy cái thói xấu của mấy đứa trên xì phố nên mới mần vậy. Cái xe mày tao cho người lên Gia Định chuột dìa rồi, từ từ rồi nó về.
Cô: dạ con hông dám trách tía, con cám ơn tía.
Bà: mà chân con Trúc Anh sao rồi con?
Nàng: dạ cũng đỡ rồi bà.
Bà: ừm, có sưng đau gì thì nói bà để bà kêu tụi nó gọi đốc tờ tới nhen.
Nàng: dạ được rồi bà, con hổng có sao hết á.
Dị đó rồi giờ cơm cũng qua, cả nhà cũng chia ra ai làm chuyện nấy.
Thái Anh từ phòng sách đi ra định kiếm cô mà ngó nguyên nhà trên dưới cũng không thấy đâu.
Thái Anh: ủa con Bích Chi nó đi đâu rồi cà?
Thái Hưng: ăn cơm dô tắm rửa là không thấy cái mặt nó rồi, mà em kiếm nó chi vậy?
Thái Anh: tía muốn giao cho nó quản lý cái trại vịt, định nói nó để mơi còn nắm đầu nó theo mà giờ không biết đâu mất tiêu.
Thái Hưng: nó mà lo gì cho cái chuồng vịt đó trời, tao sợ được mười bữa nửa tháng là cái chuồng vịt đó không còn một con.
Thái Anh: thì em cũng làm theo lời cha thôi à, chứ cũng biết thừa là nó không mần ra giống ôn gì ra hồn rồi đó.
Ông từ trong phòng đi ra.
Ông: giờ nó không mần gì ra hồn thì cũng phải bắt nó làm, chứ để nó vậy quài báo hại hàng xóm người ta nữa ha gì? Bây làm như tao với tụi mày sống đời để chăm lo cho nó à.
Cả nhà đang ngồi bàn chuyện thì cô chạy từ ngoài vô, trên tay là một cái gì đó được trùm lại bằng miếng vải đen.
Ông: bây mới đi đâu về đó?
Cô: con có đi đâu đâu tía, thôi con vô à.
Thái Anh: ê ê mày đứng lại đây coi.
Cô: chi vậy chị ba?
Thái Anh: mai mày lo thức sớm theo tao ra trại vịt nghe chưa?
Cô: ra đó chi dạ chị ba?
Thái Anh: tía giao cho mày quản lý trại vịt, lo mà mần ăn không chết với tao. Cấm trốn nghe chưa?
Cô: rồi rồi em biết rồi, giờ em vô buồng à.
Thái Hưng: chật, cái tình ham chơi không bỏ được.
Cô chạy ngay trước cửa phòng của Trúc Anh.
Cô: Trúc Anh, mở cửa được hông?
Trúc Anh nghe tiếng cô cũng nhảy lò cò ra mở cửa.
Cô: tui có cái này, dô trong đi rồi tui cho coi.
Hai người đi vô trong buồng, cô bây giờ mới mở cái bao vải ra.
Cô: đẹp hông?
Một cái hủ đựng đầy đom đóm ở trong.
Nàng: mèn ơi, đẹp quá à, chắc cô Út bắt cực lắm!
Cô: hổng có cực, bắt tụi nó dễ ẹc à, nhỏ tui cũng hay bắt tụi nó chơi mà.
Nàng: mà lát nữa cô Út nhớ thả tụi nó đi nha, tội lắm.
Cô: ờ, lát đi ngủ tui thả tụi nó ra- cô cười- nè, em cầm đi.
Nàng: cám ơn cô Út- nàng nhìn cái hủ ngấm nghía.
Cô thì ngồi ngắm nàng, nhìn nàng hông chớp mắt luôn. Cô vén mấy sợi tóc rủ xuống trên gương mặt nàng rồi cười. Nàng khẽ liếc mắt sang thấy cô ngồi ngắm mình cũng giật mình mắc cỡ.
Nàng: cô...cô Út, cô thích con nào ở trong này dạ?
Cô: hả tui thích con nào hả?
Nàng: dạ, cô thích con nào?
Cô: tui thích con này nè- cô chỉ vào một con đom đóm trong hủ.
Nàng: sao cô chủ thích nó dạ?
Cô: tại nó bự, màu nó đẹp, lúc tui bắt nó cũng chần thân dữ lắm á.
Nàng: cô Út giỏi quá, bắt được con đom đóm bự quá trời.
Cô: tui mà, dễ ẹc, ba này nhằm nhò gì với tui.
Nàng: chừng nào cô Út muốn đi ngủ?
Cô: xíu nữa đi, tui chưa có buồn ngủ. Mà chân Trúc Anh có còn đau lắm hông?
Nàng: dạ đỡ nhiều rồi, hai ba bữa nữa là tui đi lại bình thường à.
Cô: dây cột tóc của em nhìn cũ quá, tui mua một cái tặng em nhe?
Nàng: thôi cô Út, cái này còn xài được lâu lắm.
Cô: hay em lấy của tui đi- cô tháo dây cột tóc ra đưa cho nàng- nè!
Nàng: tui lấy rồi cô Út lấy gì xài?
Cô: ở trong phòng tui con nhiều lắm, coi như cái này là vật kỷ niệm của tui với Trúc Anh đi.
Nàng: dạ.
Cô: vậy giờ tui muốn cột tóc cho Trúc Anh.
Nàng: tui tự cột được mà cô Út.
Cô: nhưng mà tui muốn cột.
Nàng: vậy cô Út cột cho tui hen.
Cô: em quay lại đi tui cột cho.
Nàng quay người lại, cô lấy lượt chải lại tóc nàng cho mượt rồi gom lại cột lên.
Cô: xong ời nè.
Nàng đi lại bàn xem thử trong gương.
Nàng: cô Út khéo tay quá, đẹp lắm cô Út.
Cô: vậy mơi mốt tui cột tóc cho em nữa nha.
Nàng: dạ, cô Út muốn thì tui chịu.
Cô: mà nè, mai là tui phải theo chị ba ra trại vịt mần công chiện ời.
Nàng: vậy tốt mà, cô Út cũng nên tâm phụ giúp ông chủ một chút để ông chủ đỡ lo.
Cô: nhưng mà hông có tui ở nhà, Trúc Anh có buồn hông?
Nàng: hông có buồn đâu, tại vì cô Út phải đi mần công chuyện mà, tui phải mừng cho cô Út chớ.
Cô: mà em biết thêu hông?
Nàng: dạ em cũng biết chút chút.
Cô: giờ trễ ời, tụi mình đi ngủ đi.
Nàng: nãy cô Út hứa với tui rồi, cô Út thả tụi nó đi rồi mới đi ngủ được.
Cô: ờ, để tui ra sau nhà thả tụi nó ra rồi mình đi ngủ nha.
Nàng: vậy tui giăng mùng, cô Út đi nhanh rồi vô không là muỗi cắn á.
Cô: tui biết ời.
Đợi cô đi thả tụi đom đóm xong cả hai cũng leo lên giường ngủ.
^buổi sáng^
Cô cũng rất nghe lời chị ba, chịu khó thức sớm tí. Nhưng thức sớm không phải để ra trại vịt.
Cô: con Mót, mày chuẩn bị đi chợ hả?
Con Mót: gì nữa đây, định nhờ mua gì nữa?
Cô: tao đi theo mày.
Con Mót: chồi ôi, nay còn biết thức sớm đi chợ nữa đó he?
Cô: rồi sao? Có đi hông?
Con Mót: thì đi nè.
Hai đứa đi chợ mua quá trời mua, tay xách nách mang về tới nhà.
Thái Anh: mới sáng ra không thấy mặt mày là mày trốn đi chợ với con Mót đó hả?
Cô: em trốn hồi nào đâu, tại em muốn mua chút đồ thôi.
Thái Anh: mần gì đó thì lẹ đi, ra trại vịt không trễ bây giờ.
Cô: biết rồi nhằng quài- cô ôm đống đồ mình mua đứng dậy- Trúc Anh đâu rồi.
Thái Hưng: nó đang ở trong buồng đó.
Cô chạy ngay tót lên nhà trên đứng trước buồng kêu tên nàng.
Cô: Trúc Anh ơi.
Nàng nghe cũng nhảy lò cò ra mở cửa.
Nàng: sáng giờ cô Út đi đâu dạ?
Cô: tui đi chợ với con Mót. Vô trong đi, tui có nhiều đồ cho em lắm!
Nàng: cô Út mua nhiều đồ quá!
Cô: tui sợ em ở nhà chán, tui mua kẹo cho em nè, kẹo này ngon lắm luôn á! Còn cái này là chỉ với vải, tui sợ em chán nên mua về cho em thêu chơi đỡ buồn.
Nàng: trời, cô Út mua hết đống này cho tui thôi á hả?
Cô: tui mua cho em á.
Nàng: tốn tiền lắm luôn á cô Út.
Cô: kệ đi, giờ tới giờ tui phải đi ời, tui đi nhen.
Nàng: dạ cô Út đi vui vẻ, ở nhà tui sẽ làm sương sáo chờ cô Út về uống.
Cô: cám ơn Trúc Anh nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com