“Chị về cẩn thận nhé!”-Cô bước vào cổng, nhịn không được quay lại dặn dò chị.
“Được! Em vào nhà đi!”-Chị vẫy vẫy tay chào cô. Thấy cô đã vào nhà rồi nên cũng quay về.
Trên đường về đầu chị cứ nghĩ mãi về câu cô nói “Em đã thích người khác rồi!”
Trong lòng chị có chút chờ mong... có khi nào là chị không nhỉ? Nhưng nghĩ như vậy chưa tới 3s đã bị chị gạt bỏ... chị làm gì có ưu điểm nào khiến cho cô thích chị được chứ? Chị nghèo hèn... cũng chả phải loại người xuất sắc gì...
Nghĩ tới đây trong lòng có chút chua xót... kệ đi cũng không sao... cứ duy trì quan hệ như vậy cũng không sao... miễn là được ở bên cô là được!
Chị lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa. Thả lỏng tâm tình, đi chầm chậm về nhà.
“Mẹ ơi...”-Chị vừa bước vào phòng bà thấy bà đang ngồi đó thì chạy ngay vào lòng bà.
“Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?”-Mẹ chị cười dịu dàng, quơ quơ tay trên không trung.
“Không có gì đâu ạ! Chỉ là hôm nay có chút buồn vui thôi!”-Chị nắm tay bà đặt trên đầu mình. Bà là vậy! Rất thích xoa đầu chị.
“Ừ!”-Bà xoa xoa đầu chị, sau đó từ từ trượt xuống dưới cảm nhận “Sao con gầy thế? Đã bảo con ăn uống đầy đủ rồi mà! Con không nghe lời mẹ? Nghĩ mẹ bị mù nên muốn qua mặt mẹ đúng không? Đứa con đáng chết này!”-Bà tức giận nói, sau đoán mò đến lỗ tai chị ngắt mạnh một cái.
“A... a... a... mẹ mẹ.... đau đau...!”-Nghe chị la như thế bà cũng bỏ tai chị ra. Chị xoa xoa tai mình, tai chị bây giờ đỏ như miếng thịt bò.
“Mẹ...”-Chị quay sang nắm lấy tay bà, giọng đáng thương.
“Cô bỏ lời tôi ở ngoài tai thì đừng gọi tôi là mẹ! Bà già này bị mù nên cô mới qua mặt như thế đúng không?”-Mẹ chị gạt tay chị ra, bà vừa giận vừa thường. Bà biết nó cực khổ làm việc để nuôi bà ăn no. Nó thì lại nhịn đói... bà đúng là người mẹ vô dụng mà...
“Mẹ... mẹ đừng nói như thế... con biết con sai rồi mà...”-Chị rất sợ mẹ giận, sợ nhất là câu “bị mù” từ chính miệng mẹ... chị biết bà thương chị nên mới nói như thế...
“Vậy cô muốn tôi làm sao? Vậy để tôi chết cho cô vừa lòng!”-Bà đúng là bị mù... nhưng bà cũng là một người mẹ... thấy đứa con của mình cực khổ như thế bà làm sao chịu nổi được chứ?
“Mẹ! Đừng mà! Con xin lỗi! Mẹ! Sau này con sẽ ăn uống đầy đủ! Mẹ... đừng làm như thế! Mẹ rất quan trọng đối với con... mẹ... con xin mẹ mà! Mẹ đánh đập con cũng được... mẹ đừng nói như vậy... con sợ lắm... con rất sợ phải xa mẹ..”-Chị nói giọng có chút nghẹn ngào, hốc mắt chị đã đỏ..
“Được rồi... mẹ già rồi nên nhịn đói cũng không sao... còn con đang tuổi phát triển... nhịn đói rồi sinh bệnh... mẹ là một người mẹ vô dụng... mẹ không thể cho con mọi thứ... con hiểu không? Đừng nhịn đói như thế nữa? Được không?”-Bà thở dài bất lực, đứa con gái này của bà rất đáng thương...
“Vâng! Vâng con hứa! Con hứa mà!”-Chị trong lòng thở phào nhẹ nhõm... bắt mẹ nhịn đói chị ăn no... chỉ sợ chị làm không được!
****
“Chị Freen!!!”- Becky thấy chị thì liền hét to.
“Becky... em cũng vừa mới tới sao?”-Chị nhìn cô cười gượng.
“Ừm! Buổi sáng tốt lành!”-Cô nói dối đó. Thật ra từ sáng sớm cô đứng đây chờ chị rồi!
“Ừm... em cũng vậy!”-Chị thấy tình cảnh hôm nay có chút lạ, đây là lần đầu tiên cô chúc chị như thế. Vui quá!
“Em lên lớp trước! Trưa gặp ở chỗ cũ nhé!”-Cô nói rồi chạy vụt đi.
Chị nhìn cô mà trong lòng cười bất đắc dĩ...
****
“Chị ăn cái này đi!”-Cô nói rồi đem miếng trứng ốp la sang hộp cơm của chị.
“Em không ăn được à?”-Chị nhìn cô nghi hoặc hỏi.
Bị chị nhìn như vậy cô có chút ngại, thật ra không phải cô ăn không được mà là cô muốn nhường cho chị...
Cô thật ra rất thích ăn trứng... nhưng mà thôi... nhường chút nhưng bồi bổ được cho chị là tốt rồi!
“À... ừ... đúng vậy!”-Cô cười gượng.
“Nhưng chị... không ăn được trứng!”-Chị nhìn xuống hộp cơm 2 miếng trứng mà nhăn mày.
“Thật sao?”-Cô nhìn chị hớn hở.
“Ừ!”-Chị gật đầu.
“Vậy đưa đây em ăn cho! 2 miếng luôn!”-Cô vui vẻ hất càm về phía hộp cơm, ánh mắt thèm thuồn.
“Chẳng phải em vừa nói ăn không được sao?”-Chị nhìn cô khó hiểu.
“À... ờ.... bây giờ thì ăn được rồi! Đưa đây! Em ăn cho!”-Cô vì miếng ăn quyết định vứt bỏ tôn nghiêm.
“Em hay thật... mới 20 giây thôi mà đã ăn được trứng rồi! Khâm phục thật! Chị cả đời vẫn không ăn được trứng!”-Chị giả vờ bày ra bộ mặt buồn bã...
“Chị có đưa không thì bảo?”-Cô xù lông rồi nha! Dám nói xéo cô sao? Chị gan lớn thật!
“Vâng vâng... đưa ngay!”-Chị nhìn cô cười thích thú. Mấy hôm nay chị rất thích trêu chọc cô. Nhìn cô xù lông rất dễ thương a...
Cô có trách nhiệm rất cao cả. Đó chính là bồi bổ chị. Hàng ngày buổi sáng vẫn đứng trước cổng trường đợi chị. Sau đó cùng chị đi ăn sáng. Buổi trưa thì cùng nhau ăn trưa. Buổi chiều thì mặt dày kêu chị chở về. À mà nói mặt dày cũng không đúng. Vì cô đã nói một câu rất ư là “ngầu lòi”.
“Em sẽ phụ trách việc mua đồ ăn sáng và đồ ăn trưa và buổi chiều sẽ mua điểm tâm cho hai chúng ta.”-Cô lớn giọng nói.
“Nhưng...”-Chị khó hiểu nhìn cô.
Cô biết chị sắp nói gì liền chặn họng chị trước.
“Chị phải đưa em về nhà khi tan học! Sao?”-Cô đắc ý nhìn chị.
“À ừ...”-Chị nhìn vẻ mặt đắc ý của cô mà bật cười.
Cứ như vậy mà hình thành một thói quen. Chị và cô cũng thân thiết hơn trước. Chị lúc này cũng rất thích chọc ghẹo cô. Nhìn cô xù lông mà chị vô cùng thoả mãn.
Bây giờ trong trường khi gặp Hari và Win cô đi qua như người xa lạ.
Thoáng chốc cũng đã đến mùa thi, ai ai cũng bận rộn ôn tập, chỉ có cô là rảnh rỗi nhất... bởi vì sao? Vì cô đã biết trước đề thi! Cô chỉ ôn những thứ có trong đề còn lại không cần thiết!
“Becky... bộ mặt chị có dính gì sao? Sao em nhìn chị hoài thế?”-Chị ngước mặt nhìn cô khó hiểu.
“À ờm... có gì đâu!”-Cô bị chị bắt tại trận thì xấu hổ không thôi... ai bảo lúc chị học bài đẹp thế chứ...!
“Mà em không ôn bài sao?”-Chị nhịn không được thắc mắc. Thấy cô chỉ lo ăn không lo ôn bài. Lo lắng cô không ôn bài sẽ thi trượt mất...
“Em tối mới ôn! Hihi...”-Cô nhìn chị cười gượng.
“Ừm!”-Chị gật gật đầu, sau đó tiếp tục ôn bài.
****
“Oa!!! Cuối cùng cũng thi xong!”- Cô vươn vai, ngáp ngáp vài cái. Đúng là như đề cô đã dự đoán!
“À mà chị Freen! Chị biết cuối tuần này có ngày gì đặc biệt không?”-Cô nhìn chị, ánh mắt chờ mong.
“Sao chị chẳng nhớ gì cả?”-Chị giả vờ bày ra bộ mặt bất đắc dĩ.
“Chị!!! Em không thèm quan tâm chị nữa!”-Cô tức giận đứng lên muốn bỏ đi. Chị như vậy mà... không nhớ gì hết... trong lòng dâng lên nỗi uất ức, hốc mắt cũng hồng hồng.
“Sinh nhật em! Đúng không?”-Chị nắm tay cô lại không cho cô đi.
“Xừ! Giờ mới nhớ à?”- Becky giận dỗi ngồi xuống ghế.
“Chị định trêu em một chút thôi mà!”-Chị thấy cô như sắp khóc thì vội vàng giải thích.
“Chị đó! Đáng ghét!”-Cô đánh vào tay chị.
“Hôm đó cha em có tổ chức tiệc. Chị tới nha?”-Ánh mắt cô mong chờ nhìn chị.
“Chị?”-Chị nhìn cô khó hiểu, lúc trước cô làm gì mà mời chị tới tiệc sinh nhật!
“Ừm!”-Cô gật đầu
“Chị bận sao?”-Cô tiếp tục dò hỏi chị.
“Cũng không có... bất quá... em tự nhiên hôm nay muốn mời chị đi sinh nhật?”-Chị cười khổ.
“Thì có sao? Chị không muốn đi thì nói đi! Vòng vo!”-Cô nhìn chị ánh mắt vừa có chút tức giận lại có chút thất vọng.
“Ý chị không phải như thế... bất quá...”-Chị suy nghĩ một lúc sau đó nói tiếp. “Hôm đó chị sẽ tới chúc mừng em!”
“Hứa nhé?”-Cô nhìn chị mỉm cười.
“Hứa!”-Chị cũng cười cười nhìn cô.
****
Thoáng chốc cũng đã đến cuối tuần, ngày 5/12 Sinh nhật cô.
Cả ngày hôm đó người của Armstrong gia tất bật chuẩn bị.
Cả cha và mẹ cô cũng bận đến không thể nghĩ tay.
Cha cô thì phải bận gửi thiệp mời khách. Mẹ cô thì bận chỉ đạo người làm trang trí.
Buổi tiệc được diễn ra vào buổi tối - bắt đầu từ 7 giờ.
Cha và mẹ cô quyết định tổ chức ở buổi tiệc ở một khách sạn.
Buổi tiệc được trang hoàng lộng lẫy như buổi lễ kết hôn của công chúa.
Từ cửa nhìn vào thì chỉ có thể dùng từ xa hoa để diễn tả.
Căn phòng lấy tông vàng nhạt làm chủ đạo. Tạo cảm giác ấm áp chứ không quá chói loá. Ở giữa là một không gian rất lớn, nền được trải bằng thảm đỏ. Hai bên bìa ngoài chính là 2 chiếc bàn trắng dài đựng thức ăn - khách có thể gắp những món mình thích. Trên cùng chính là một sân khấu không lớn cũng không nhỏ, nhưng bày đủ mọi nhạc cụ chơi nhạc rất hiện đại. Nhưng nội dung chính của buổi tiệc hôm nay chính là “Sinh Nhật Becky - 20tuổi!” Được trang trí ngay giữa sân khấu.
Thoáng chốc cũng đã hơn 6 giờ rưỡi. Khách cũng đã tới đông hơn. Nói là tham dự tiệc sinh nhật chứ không phải họ dự sinh nhật. Đa số ở đây là những giám đốc của các công ty lớn. Họ tới đây một số là kết giao hợp tác làm ăn, một số là lấy lòng, còn lại chính là tán tỉnh! Mẹ cô lúc trước là người mẫu- không ít biết tới bà. Một số thậm chí còn rất hâm mộ bà.
Nhưng từ khi lấy cha cô bà đã tuyên bố rút ra khỏi giới showbiz lí do là muốn chăm lo cho gia đình nhỏ của mình. Nên hôm nay bà mời được không ít những minh tinh, siêu sao đến dự. Đa phần là mấy cô chân dài.
Nhưng thứ cô quan tâm bây giờ không phải những thứ đó! Thứ cô quan tâm bây giờ là chị!
Chị đã hứa sẽ tới, nhưng... liệu chị có tới...?
Buổi tiệc cũng đã gần 7 giờ. Khách tới ngày một đông, Cha cô phải bận rộn tiếp khách.
“Cạch”-Tiếng mở cửa đánh tan dòng suy nghĩ của cô.
“Con gái! Chuẩn bị xong chưa?”-Mẹ cô nhìn cô dịu dàng.
“Rồi ạ!”-Cô mỉm cười
“Mẹ xem nào... ừm... rất xinh!”-Mẹ cô ngắm cô trong gương, vô cùng hài lòng mà gật đầu.
“Bây giờ thì xuống sảnh thôi con. Khách đang đợi bên dưới!”-Mẹ cô hôn nhẹ lên trán cô.
“Vâng...!”-Cô gật đầu.
****
“Phù... cuối cùng cũng tới kịp!”-Chị thở hổn hển bước vào buổi tiệc, toàn bộ các quan khách ánh mắt đều đổ dồn lên người chị phán xét.
Chị cũng nhận thấy ánh mắt họ kì quái nhìn mình... không phải là kì quái... đúng hơn là kinh bỉ!
Chị hôm nay vận một chiếc áo sơ mi có chút cũ kĩ, chiếc quần jean đen hơi bạc màu.
Vóc dáng chị rất đẹp, gương mặt không được gọi là tiêu soái nhưng nhìn khá ôn nhu, lãnh đạm. Mái tóc chị đen được chải chuốc gọn gàng, trước trán có vài cọng tóc xoã xuống. Do khi nãy chạy nhanh nên mồ hôi dính vào tóc. Ừm... cũng tính là quyến rũ đi?
Chị nhìn khắp nơi không thấy cô đành lui vào một góc khuất. Lẳng lặng tìm kiếm cô.
Cô cùng mẹ cô bước xuống lầu dưới những ánh mắt ghen tị của các cô gái, ánh mắt thèm thuồng của các chàng trai.
Cô hôm nay vận một chiếc đầm xanh lam không tay áo. Làm lộ ra xương hàm quai xanh trắng nõn nà mê người. Phía trước có đính một bông hoa. Dưới chiếc đầm vẽ thêm vài hoa tiết bông hoa. Không cầu kì nhưng lại rất chan hoà.
Tóc búi cao, vài cọng tóc hai bên tai xoăn xoăn thả tuỳ ý. Gương mặt chỉ tô một ít son và phấn hồng. Vừa thanh tú lại rất ngọt ngào.
Cô nhìn quanh căn phòng. Nhưng lại không nhìn thấy chị. Lẽ nào chị không tới?
“Becky! Hôm nay là sinh nhật của con! Mau đi tiếp khách!”-Mẹ cô nhìn cô bảo.
“Vâng!”-Cô gật gật đầu.
“Xin chào các vị khách mời có mặt ngày hôm nay! Để khuấy động không khí buổi tiệc hôm nay. Chúng ta cùng hưởng thức các tiết mục được mang đến do các ca sĩ nổi tiếng trình bày!”-MC vui vẻ nói, khiến cho không khí bây giờ sôi nổi hơn rất nhiều.
Chị đứng một góc lặng lẽ quan xét cô. Hôm nay... cô thật đẹp! Chị rất muốn đi lại chúc mừng cô nhưng.... chị sợ sẽ làm mất mặt cô.... kẻ nghèo hèn như chị.... tốt nhất là nên an phận!
Cô trong lòng như lửa đốt, vừa lo lắng vừa tức giận. Nói là tiếp khách thôi chứ tâm trí cô giờ này đã đặt ở nơi chị rồi!
“Để làm không khí sôi động hơn thì chúng ta hãy cùng nhau khiêu vũ nào! Các nàng và các chàng hãy bắt cặp cùng nhau để khiêu vũ chung đi!”-MC thích thú nói.
Âm nhạc vang lên, các cặp đôi cũng từ từ ra giữa sân khiêu vũ. Những người đang đứng giữa sân cũng tự giác lui về phía hai bên nhường sân cho họ.
Giai điệu trầm ấm du dương cuốn hút vang lên. Các cặp đôi cũng khiêu vũ theo nhạc. Họ cùng nhau mà nhảy hăng say, họ như tạo không gian cho chính mình. Những người ở ngoài cũng nhìn họ với ánh mắt tán thưởng.
“Becky...”-Win chẳng biết từ đâu xuất hiện đằng sau cô.
Cô khó chịu quay đầu nhìn hắn.
“Khiêu vũ cùng anh nha?”-Win cúi thấp người, tay trái đặt sau lưng, tay phải chìa ra đằng trước như gọi mời.
Hắn hôm nay vận một bộ vest trắng, ở cổ có thắt một chiếc nơ đen. Mái tóc màu đen vuốt keo. Nhìn qua trông rất lịch lãm và tuấn tú.
Hình ảnh Win cuối người muốn mời cô khiêu vũ đã thu hút không ít người trong sảnh. Win nở một nụ cười chói sáng khiến không ít cô gái đổ hắn như điếu đổ.
Lát lâu sau thấy cô vẫn chưa đồng ý. Lại đứng theo tư thế này nên có chút mỏi, nụ cười của hắn có chút cứng ngắt.
Cô nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Muốn “chơi” với cô? Được thôi! Cô chấp tất.
Cô nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn. Sau đó đặt tay mình lên tay hắn bước ra giữa sân khấu.
Bài giao hưởng khác được vang lên. Cô và hắn nắm tay, tay cô đặt lên vai hắn, tay hắn thì để lên eo cô. Bắt đầu khiêu vũ. Cô vẫn nhìn hắn cười, nếu như không ở gần thì không biết nụ cười nhìn qua rất dịu dàng nhưng ánh mắt cô chỉ toàn là khinh miệt.
“A... xin lỗi!”-Cô cố ý dẫm lên chân Win.
“Xin lỗi... tôi cũng cố ý!”-Cô lại tiếp tục cố ý dẫm lên giày hắn ta.
“Xin... lỗi nha! Tôi không phải cố ý đâu mà!”-Cô tiếp tục cố ý dẫm đôi giày cô gót lên chân của hắn ta.
Win giờ đây khuôn mặt trắng bệch có chút tức giận. Hắn biết là cô cố ý, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười như muốn nói mình không sao.
Cô nhìn nụ cười đó mà cảm thấy buồn nôn vô cùng. Bây giờ cô rất có xúc động muốt đánh người.
Cô cũng cười lại nhìn hắn, tiếp tục trả vờ “vô ý” mà giẫm lên giày hắn.
Người khác nhìn vào lại nghĩ họ khiêu vũ cùng nhau rất đẹp đôi. Lại nghĩ họ rất hợp ý nhau.
Nhưng Win bây giờ rất hiểu cảm giác gọi là “đau điếng”. Cô vẫn cố ý dẫm lên giày hắn. Khiến chân hắn dần dần đau thêm.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com