Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: End

Cô nhìn khung cảnh trước mặt mà bàng hoàng. Trong lòng hỗn loạn rất nhiều cảm xúc.

“Con gái mau đứng lên đi a!”-Mẹ cô nhìn cô cười âu yếm. Dịu dàng dìu cô đứng dậy.
“Ai... con gái à! Đừng khóc nữa! Ngày cưới của mình mà khóc rất xấu a!”-Cha cô lau lau nước mắt hai bên má cô.
Cô cẩn thận quan sát tất cả. Đập vào mắt đầu tiên chính là cổng hoa màu hồng trắng vừa ngọt ngào lại thuần khiết. Hai bên có các hàng ghế sớm đã có khách. Ở giữa trải một tấm thảm đỏ. Tấm thảm trải dài đến phía bục cao nhất kia. Trên kia người đang đứng đó là mẹ chị. Và kế bên chính là chị!
May quá chị không sao!
“Nào!”-Cha cô nhìn cô cười vui vẻ, tay trái giơ ra.
Cô gật đầu nhìn cha, tay phải đặt lên tay cha mình. Từng bước từng bước tiến lại chỗ chị đứng.
Dần dần gương mặt của chị hiện rõ hơn. Cô phát hiện...
Chị đang cười! Rất hạnh phúc!
Tới gần bục, cô lại phát hiện... hai bên có rất nhiều ảnh! Mà người trong ảnh chính là cô! Ảnh cô chơi với chú chó nhà hàng xóm... ảnh cô đang nấu cơm... ảnh cô đang xem phim... tất cả đều là ảnh của cô!
Cô xoay người đứng đối diện với chị. Ngay tức khắc, chị liền quỳ xuống trước mặt cô, trên tay cầm một hộp đựng nhẫn đôi.
“Kể từ hôm nay, em! Người vợ của chị, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Chị hứa sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn và tin cậy nhất cho em. Chị sẽ luôn lắng nghe, chia sẻ, tiếp nhận và đáp ứng mọi điều trong cuộc sống vợ chồng mình sau này. Đây là cam kết vĩnh viễn nơi chị cho dù khó khăn hay gian nan cũng không làm chị thay đổi. Vì thế... làm vợ chị được không?”-Chị mỉm cười ôn nhu nhìn cô.
Cô như vỡ oà cảm xúc. Nước mắt lại lăn dài lên má cô. Hai lần... đúng vậy hai lần cô khóc vì hạnh phúc. Lần đầu tiên cô khóc là được gặp lại chị... được đáp trả lại tình yêu của chị! Lần thứ hai chính là hiện tại. Lần này chính là tình yêu của cô đã được đáp trả.
Cô mỉm cười ngọt ngào, gật đầu.
Chị vui vẻ cầm nhẫn đeo vào tay cô sau đó lại đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. Thật ngọt ngào a!
Cô cũng cầm chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay chị. Thật hạnh phúc!
Chị từ từ đứng dậy. Trao một nụ hôn ôn nhu lên trán cô. Sau đó là mắt, mũi. Cuối cùng là đôi môi ngọt ngào kia. Tất cả những gì của cô đều là của chị!
Ánh mặt trời nhu hoà chiếu vào khung cảnh lãng mạn mà ngập tràn hạnh phúc này. Tiếng của gió chầm chậm mà du dương. Nơi đây... có nhịp đập của hai trái tim. Nhịp đập hạnh phúc.
Nếu như đây là mơ. Thì xin đừng gọi tôi dậy. Giấc mơ này thật quá hạnh phúc đi? Tôi muốn trầm luân mãi ở đây. Vĩnh viễn không muốn thoát khỏi giấc mơ này.
Tình yêu nói ra thì rất dễ. Nhưng chung quy có ai làm được? Trong tình yêu ai cũng muốn ngọt ngào không có sóng gió. Nhưng đến khi giông bão kéo đến. Họ lại đổ lỗi cho đối phương. Thay vì họ nên chọn cách đối mặt mà họ lại trốn tránh. Họ sợ! Họ sợ mình bị tổn thương! Họ rộng lượng với bản thân nhưng lại ích kỉ với người yêu mình. Đến khi tình cảm đổ vỡ. Việc đầu tiên họ làm là chỉ trách đối phương thay vì nhìn lại bản thân.
“Tình yêu” là như thế nào bạn cũng không hiểu rõ. Thì bạn xứng để được “yêu” ư?
Tình cảm một khi đã đổ vỡ thì khó mà bắt đầu lại. Giống như chiếc áo rách vậy. Nhưng nếu như bạn kiên trì may chiếc áo đó lại. Mặc dù nó không còn nguyên vẹn nhưng chẳng phải vẫn mặc được đó sao? Tình yêu cũng vậy. Nhưng nếu như bạn đủ mạnh mẽ để cùng đối phương vượt qua sóng gió thì cho dù là trời sập bạn vẫn có thể vượt qua. Chỉ cần bạn bằng lòng mà thôi! Có thể vượt qua sóng gió cùng nhau, trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo. Nhưng dùng yêu thương để bù đắp, thì dù vết sẹo đó có lớn đến bao nhiêu. Thì cũng sẽ bị vùi lấp. Cũng sẽ trở thành quá khứ mà thôi! Một quá khứ đầy ý nghĩa cho tình yêu của chính bạn.
Tình yêu ấy! Nếu như bạn không chịu giữ đến khi mất rồi mới biết hối hận. Trên đời này không có loại thuốc hối hận thay loại thuốc trùng sinh đâu!
Hiện thực và thế giới truyện là hoàn toàn khác nhau!
__
Sau đám cưới, chúng tôi thuê một căn hộ ở thành phố. Căn hộ ở đây rất tiện nghi, đầy đủ. An ninh được bảo vệ vô cùng chặt chẽ nên cũng không có gì lo lắng.

Sau khi cưới nhau về ở chung cô chỉ cảm thán 2 từ thôi: Rất tốt!
Hiện tại cô là sinh viên năm cuối, còn chị thì đã trở thành tổng giám đốc của công ty ba cô giao lại.
Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất yên bình. Rất thoải mái.
Công việc nhà thì chị đã thuê một người giúp việc làm.
Cô chỉ có việc ăn,ăn,ăn và lăn... à không cô cũng có học nữa nhé.
Còn Chị thì đảm nhiệm vai trò nấu ăn trong gia đình....
Người khác nhìn vào sẽ nghĩ cô bạc đãi “chồng yêu” nhưng không phải đâu... cô cũng muốn làm lắm nhưng cuộc sống trơ trêu thay...
Nhớ những ngày đầu về sống chung với nhau. Lúc đó cô lúc nào cũng tỏ ra “vợ hiền đảm đang”, “người vợ chuẩn mực của gia đình”, nhưng ông trời không thương cô không cho cô được như ý muốn của mình...
Buổi sáng đầu tiên sau ngày cưới, cô cố tình dậy thật sớm để muốn nấu gì đó thật ngon cho chị. Bước xuống bếp mới chợt nhận ra... cô làm gì biết nấu mấy món khác ngoài mì nhỉ?
Nghĩ nghĩ một chút, thôi kệ đi chỉ cần có tấm lòng là dở cũng sẽ trở thành ngon thôi.
Tinh thần nhanh chóng được đẩy lên cao, cô đeo tạp dề bắt đầu công việc. Đầu tiên bắt nước sôi, sau đó xé mì ra xé luôn mấy gói gia vị để bỏ vào. Tiếp theo đi đến tủ lạnh lấy trứng, bắt bếp, vặn lửa vừa đủ, bỏ dầu vào chảo đợi dầu nóng liền đập trứng bỏ vào... và sau đó dầu văng tung toé thế mà văng trúng tay cô mới đau chứ... cô thổi thổi tay mình một chút rồi lật lại trứng tránh khét nghĩ trứng cũng chín rồi liền tắt bếp.
Vỗ vỗ ngực, cô thở nhẹ nhõm-“Chiên trứng mà cứ như đánh giặc không bằng. Quá khủng khiếp rồi.”
Nghe tiếng nước sôi cô vội vàng nhắc lên để chế ra tô mà quên cầm đồ nhắc... thế là “Nóng”-Cô vội vàng buông ra thế là nó liền rơi xuống đất, nắp rớt ra nước bắn lên hết lên chân cô.
Sau đó... không có sau đó...
Nghe tiếng động dưới bếp chị giật mình dậy nhìn sang bên cạnh không có người liền hiểu ra vội vàng chạy xuống. Vừa xuống liền thấy đồ vật trong bếp nằm lăn lốc nhìn xuống liền thấy cô đang co chân ngồi một góc xoa xoa cái chân của mình. Chị hoảng sợ chạy tới ngồi xổm trước mặt cô, nhìn đôi chân thon trắng của cô lại xuất hiện nhiều vết đỏ có vài chỗ còn phồng rộp lên.
“Tại sao lại như vậy?”-Chị nhìn cô trừng mắt lớn, do tức giận nên âm lượng của chị hơi to.
Cô nhìn chị, hốc mắt liền đỏ. Bị nước sôi bắn vào mặc dù rất rát nhưng cô không khóc thế mà nhìn chị giận dữ, lớn tiếng với mình cũng vì lo cho mình cô liền muốn khóc.
“Trả lời!”-Chị quát.
“Em... em chỉ muốn nấu cho chị bữa sáng... nào ngờ lại xảy ra việc như vậy”-Cô cúi đầu, thấp giọng giải thích.
“Ai bảo em làm như vậy hả?”-Chị nói xong liền đi lấy hộp cứu thương. Sau đó liền tự mình bôi thuốc cho cô.
“Chị đừng giận nữa... Lần sau em sẽ không hậu đậu như vậy nữa đâu.”-Cô nắm cánh tay chị lay lay.
“Còn có lần sau?”-Chị nắm cằm cô bắt cô phải nhìn thẳng chị.
Cô sợ hãi run một cái. Ánh mắt chị bây giờ thật sự rất tức giận... nước mắt liền trực trào rơi.
Chị thấy cô khóc liền lau nước mắt hai bên má cô. Chỉ muốn doạ cô một chút để cô không dám làm như vậy nữa nào ngờ... giờ đây cho chị uống 10 viên thuốc hối hận cũng không đủ.
Nhẹ ôm cô vào lòng, thấy cô cố nín khóc mà run, chị hôn nhẹ lên mái tóc cô. Sau đó ở bên tai cô thủ thỉ- “Sau này không cần làm như vậy vì chị nữa. Đừng tổn hại thân thể mình như vậy, chị xót lắm. Để chị nấu cho em ăn là được rồi, nấu suốt đời luôn nha”
___
“Freen, chị mau dậy cho em!!!”-Cô lau lau tóc ướt vì vừa mới tắm. Khuôn mặt thanh tú nhăn lại nhìn người đang ôm chặt mền trước mặt ngủ say như heo.

Mấy fangirl nào mà mê tên Freen này thì ngừng ngay lập tức đi nha. Cái tên này ngày thường thì thức dậy sớm hơn cả cô đấy nhưng cứ vào ngày nghỉ là ngủ say như heo luôn.
Sao lúc quen chị cô không nhận ra nhỉ? Thôi bỏ đi, việc quan trọng bây giờ là phải đánh thức chị dậy.
“Freen,Sarocha,Chị,Có,Dậy,Không,Thì,Bảo,?”-Cô nghiến răng nói từng chữ một. Thành công khiến tên nào đó dụi dụi mắt nhìn đồng hồ.
“Mới 6h thôi... còn sớm mà cho chị ngủ thêm tí đi”-Giọng nói khàn khàn trầm ấm.
“Chị có biết hôm nay là 30 Tết không? Bây giờ em cho chị 2 lựa chọn :
1. Thức dậy ngay lập tức và đi qua nhà cha mẹ.
2. Là em tự đi...”-Cô chưa kịp nói xong liền bị một lực mạnh kéo xuống giường sau đó vai có chút nặng, quay sang liền thấy chị đang tựa đầu trên vai cô, thoải mái hít mùi dầu gội cô vừa gội xong.
“Chị chọn lựa chọn thứ nhất”-Nói xong liền tự động bước thẳng vào phòng tắm.
Cô cảm thấy bản thân vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ vô cùng vĩ đại, trong lòng tự cảm thán bản thân.
Đúng lúc cô vừa xếp chăn gối xong chị cũng vừa bước ra. Cả hai xuống làm vài món cho buổi sáng, sau đó liền nhanh chóng qua nhà cha mẹ.
______________________________________
Cô bước xuống xe nhấn chuông một lúc, sau đó là mẹ cô bước ra mở cửa.
Bà Armstrong thấy cô liền nở nụ cười vui vẻ.
“Con chào mẹ”-Cô bước tới ôm bà.
“Con gái ngoan”-Bà nhẹ nhàng vuốt lưng cô. Nhìn nhìn đằng sau liền thấy chị đang nhìn bà cười. “Freen hả? Mau, mở cửa cho con bé lái xe vào”.
“Cha ơi!!”-Thấy ông đang ngồi đọc báo cô liền vui vẻ gọi to.
Phong thái ông lạnh lùng, chân vắt chéo, ngồi thẳng lưng, mắt vẫn nhìn vào tờ báo như không nghe lời nói vừa rồi.
Cô thấy ông như vậy cũng không thèm để ý, bay nhanh vào ôm ông, ôm ngang eo ông lắc lắc vui vẻ. Ông cuối cùng cũng chịu không nổi nữa. Đập mạnh tờ báo xuống bàn. Mẹ cô và chị vừa đi vào thấy một màn như vậy liền giật mình. Hai người nhìn nhau khó hiểu.
Cô cũng giật mình liền bỏ tay ra.
“Cô vẫn còn nhớ thân già này à? Cưới chồng xong 4 tháng nay cũng không thèm về đây thăm tôi!”-Ông liếc liếc cô.
“Thôi mà cha, tại con bận thôi chứ con cũng đâu có không muốn về thăm cha đâu”- Cô lay lay cánh tay ông, bật chế độ làm nũng.
“Hứ!Tôi hông tin!”-Ông khoanh tay quay mặt sang phía khác.
“Vậy thôi con dìa nghen!”-Cô cầm túi xách giả bộ đi về.
“Ai da thôi mà con gái cưng, cha tin con mà! Cha giỡn xíu thôi hehee”-Ông cười xoa đầu cô.
“Con cũng đùa đó hehee”-Cô ôm chầm lấy ông.
Mẹ cô và chị nhìn một màn “cha giỡn con đùa” trước mặt... khoé môi không khỏi giật giật...
“Mẹ, con lên lầu thăm mẹ con một chút được không ạ?”-Chị nhìn mẹ cô, lễ phép hỏi.
“Được chứ. Sẵn tiện con dẫn bà ấy xuống ăn chung luôn nha. Mẹ vừa cúng xong.”-Mẹ cô cười hiền.
“Dạ”-Nói xong chị liền đi nhanh lên lầu.
Mẹ chị đang ngồi thuyền, nghe tiếng mở cửa liền hỏi “Ai vậy?”
“Là con đây.”-Chị đi lại ngồi bên bà, nhẹ ôm bà vào lòng.
“Freen hả con.”-Bà vừa nói vừa sờ khắp người chị xem chị ốm đi hay mập lên rồi.
“Mẹ à. Con vẫn ổn mà không sao đâu”-Chị tựa cằm lên vai mẹ, nhắm mắt hưởng thụ.
“Không sao cái đầu nhà ngươi”-Bà đánh chị một cái. “Cưới vợ xong cũng chả mập ra miếng nào”
“Mập xấu lắm, cô ấy sẽ không thương con nữa đâu”-Chị cười, nói đùa một chút.
“Ai nói như vậy hả? Em nghe hết rồi nha”-Cô cũng muốn thăm mẹ chị một chút, vừa mở cửa liền nghe chị nói như vậy, trong lòng có chút buồn cười nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra tức giận.
“Becky... lại đây nào.”-Bà nở nụ cười, tay quơ lạng quạng trên không trung.
Cô bước nhanh tới nắm lấy tay bà, dịu dàng vuốt nó.
“Chứ không phải sự thật là như vậy sao? Em còn giả vờ cái gì?”-Chị nựng má cô, liếc liếc.
“Em nói cho chị nghe nhá! Cho dù chị có biến thành heo em cũng sẽ ám chị. Ám cả đời luôn cho xem. Tới lúc sắp chết sẽ mổ thịt nhà chị ra ăn.”-Cô bắt lấy cánh tay nựng má mình, cạp một cái.
“Em thật đúng là cún mà”-Xoa xoa cái chỗ vừa bị cắn. Chị tỏ vẻ đáng thương nhìn bà “Mẹ xem, em ấy ăn hiếp con gái cưng của mẹ kìa”
“Hai đứa này thật là, mẹ già rồi, tai cũng sắp nghe không rõ rồi, vậy mà cứ cãi nhau suốt bên tai mẹ.”-Mẹ chị trách yêu hai người.
Nắm lấy tay chị và tay cô đặt lên nhau, bà nắm chặt.
“Hai đứa nhất định phải thật hạnh phúc đấy. Mau mau cho mẹ đứa cháu để bồng đi, mẹ đây sắp xuống mồ nằm rồi.”-Mẹ chị cười cười bảo.
“Mẹ! Đừng nói như thế chứ!”-Chị nắm chặt tay bà, thật sự không muốn nghĩ tới cái ngày chị không còn mẹ bên cạnh.
“Đúng đấy ạ. Mẹ đừng nói như thế!”-Giọng cô có chút nghẹn, mũi cay quá.
“Haha cái đứa nhóc này, ngươi không được ăn hiếp con bé đâu đấy. Ta mà nghe nó méc là ngươi không xong đâu. Bà già này mặc dù bị mù nhưng rất lợi hại đấy”.
“Dạ”-Chị cúi đầu, giọng cũng có chút nghẹn.
“Còn con phải giữ lời đấy nhé! Cho dù nó có biến thành heo con cũng phải ám nó cho mẹ. Nó mà dám lăng nhăng bồ bịch phản bội con thì cứ ly hôn. Mẹ kiếm người khác tốt hơn nó cho con.”-Bà vừa nói vừa sờ tóc cô.
“Vâng...”-Cô ôm bà, nước mắt cố kìm nén nãy giờ liền rơi.
“Nào, xuống ăn cơm đi”-Mẹ cô vừa mở cửa liền thấy cảnh này, trong lòng cũng ấm áp lây.
“Để con đỡ mẹ”-Chị nắm lấy tay bà, tay kìa dìu sau lưng.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, đông đủ cả gia đình. Không khí ấm áp bao trùm cả nhà, tiếng cười nói vui vẻ, tiếng cười nham hiểm của hai vợ chồng già khi trêu hai vợ chồng son vừa mới cưới. Tiếng nói thẹn quá hoá giận của cô nào đó, còn người bên cạnh thì giả vờ không nghe không thấy không quan tâm nhưng hai cái tai vẫn đỏ.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com