VII | Chúng ta sẽ không chạy nữa | VII
Sau nhiều năm sống trong sợ hãi và cảnh giác, Hoàng và Nam Sơn quyết định rằng đã đến lúc rời bỏ quá khứ. Một buổi chiều mùa xuân, họ đặt chân đến một thành phố yên bình bên bờ biển, nơi những con sóng lấp lánh dưới ánh nắng, và tiếng chim hót rộn rã hòa với nhịp sống chậm rãi. Họ thuê một ngôi nhà gỗ nhỏ, có sân vườn và phòng làm việc riêng cho từng người. Hoàng trở thành giảng viên đại học, nơi anh dạy văn học và triết học, còn Nam Sơn mở xưởng đúc gỗ trong chính nhà mình, vừa tiện chăm sóc Ellie vừa thỏa đam mê sáng tạo.
Ellie là một cô bé năm tuổi, tóc vàng hoe và đôi mắt to tròn như hai viên hổ phách. Cô bé lanh lợi, thông minh, và vô cùng tình cảm, luôn chạy đến ôm Hoàng hoặc Nam Sơn khi họ vừa tan ca.
"Ba nhỏ ơi, ba lớn làm gỗ gì hôm nay?" Ellie reo lên khi bước vào xưởng, tay nắm chiếc gối gấu bông.
Nam Sơn mỉm cười, đặt tay lên đầu con gái.
"Chúng ta đang làm một cái ghế nhỏ cho con, để con có chỗ ngồi đọc truyện. Con có thích không?"
Ellie gật lia lịa, đôi mắt sáng lên niềm vui.
Hoàng thức dậy lúc 6 giờ sáng, bước ra ban công nhỏ nhìn ra sân vườn đầy hoa dại. Không còn tiếng còi xe hay bóng tối rình rập, chỉ có tiếng chim hót và gió nhẹ rủ nhau qua lá. Anh hít một hơi sâu, tự nhủ: "Mình đang thực sự ở đây... an toàn, ít nhất là bây giờ."
Ellie đã thức dậy, bước vào phòng với đôi mắt còn ngái ngủ, mái tóc rối bù. Cô bé chạy tới, ôm lấy Hoàng:
"Ba nhỏ ơi, dậy thôi, con đói bánh mì!"
Hoàng mỉm cười, bế con bé lên, hôn lên tóc. Từ khi gọi anh là "ba nhỏ", anh nhận ra Ellie cảm nhận sự dịu dàng, mềm mại nơi anh – ngược với sự cứng rắn mà thế giới cũ đã dạy anh phải có. Anh thấy tim mình ấm lại, như thể có một mảnh đời mới vừa vừa đặt vào giữa lòng mình.
Nam Sơn bước vào nhà bếp, tay vẫn còn chút bụi gỗ từ xưởng. Ellie chạy ra ôm cậu:
"Ba lớn, ba lớn, sáng nay con muốn ăn pancake!"
Cậu cười, hạ người xuống chiều con:
"Ba lớn nghe lời con, nhưng ba lớn cũng muốn uống cà phê trước đã nhé."
Cuộc sống mới đầy đủ những thứ mà họ từng tưởng như không bao giờ có được: bữa sáng bên bàn ăn với tiếng cười rộn rã của con, những buổi chiều trôi chậm trên bãi biển, những buổi tối cùng nhau đọc sách trong phòng khách, và đôi khi chỉ là những cái chạm nhẹ trên tay khi cả ba cùng ngồi xem hoàng hôn.
Nhưng quá khứ luôn có cách len lỏi vào hiện tại.
Buổi sáng hôm đó, Hoàng đứng trước lớp đại học, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên những cuốn sách dày và bàn ghế gỗ sẫm màu. Học sinh chăm chú nghe anh giảng về một tác phẩm văn học cổ điển, nhưng trong lòng anh vẫn còn cảm giác căng thẳng lơ lửng, như thể bất cứ khoảnh khắc nào bóng tối cũ cũng có thể len vào.
Sau tiết học, khi lớp còn rộn rã tiếng bước chân và tiếng bàn ghế, một giáo viên mới xuất hiện. Anh ta cao ráo, ăn mặc gọn gàng, nhưng ánh mắt lạ lẫm và nụ cười hơi cứng khiến Hoàng lập tức nhíu mày.
"Thầy Hoàng à?" Người đàn ông nói, giọng khẽ run.
"Tôi là thầy Cường, vừa chuyển từ một trường khác. Tôi... muốn trao đổi với thầy một chút, riêng tư."
Hoàng hít một hơi sâu, trực giác nghề nghiệp cũ đang cho anh một dự cảm không lành, cảnh giác tự nhiên trỗi dậy. Anh gật đầu, đi theo Cường ra hành lang vắng. Hành lang dài, ánh sáng nhạt, tiếng giày khẽ vang trên nền sàn gỗ. Hoàng nhận ra rằng mọi thứ đều quá hoàn hảo để không có chủ ý.
"Thầy Hoàng, tôi có một công việc... một nhiệm vụ mà thầy có thể quan tâm. Nó không liên quan đến trường học, nhưng... tôi nghĩ thầy sẽ muốn xem qua." Cường đưa ra một tập hồ sơ mỏng, gói ghém cẩn thận, ánh mắt luôn lén lút quan sát phản ứng của Hoàng.
Hoàng nhìn tập hồ sơ, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tất cả ký ức về thế giới ngầm, về những hợp đồng, những cuộc gọi đe dọa, lập tức ùa về. Anh hít một hơi sâu, cố giữ giọng điềm tĩnh:
"Tôi không thể. Tôi đã rời bỏ mọi thứ... tôi không làm việc đó nữa."
Cường lúng túng, cố nở nụ cười:
"Nhưng thầy biết mà... thầy có kỹ năng, và đây... đây là việc rất quan trọng. Nếu thầy từ chối... hậu quả có thể..."
Hoàng lạnh lùng cắt ngang:
"Tôi từ chối. Và tôi không muốn biết thêm gì nữa. Đây là cuộc sống của tôi, của gia đình tôi. Không ai có quyền kéo tôi trở lại."
Cường im lặng, nhìn thẳng vào Hoàng, rồi cuối cùng gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên nét cảnh báo. Anh ta bỏ đi, để lại Hoàng đứng giữa hành lang, cảm giác căng thẳng chưa tan, nhưng đồng thời cũng là quyết tâm bảo vệ cuộc sống mới.
Hoàng cầm chặt tay nắm hồ sơ, rồi thả xuống bàn ghế, thở ra. Anh nghĩ đến Ellie, nghĩ đến Nam Sơn, và tự nhủ: "Dù thế lực cũ có tìm đến, mình sẽ không bao giờ để họ chạm vào gia đình mình. Không bao giờ."
Khi quay trở lại lớp, Hoàng thấy sinh viên vẫn đang ngồi đợi, ánh mắt tò mò về giảng viên mà họ luôn thấy điềm tĩnh và nghiêm túc. Không ai biết rằng, chỉ vài phút trước, Hoàng vừa từ chối một nhiệm vụ có thể kéo anh trở lại thế giới ngầm – thế giới mà anh đã từng sống sót nhờ sự lạnh lùng và kỹ năng hoàn hảo, nhưng giờ đây, chỉ còn một thứ quan trọng hơn mọi thứ khác: gia đình.
Buổi chiều, ánh nắng hắt qua cửa sổ xưởng gỗ của Nam Sơn, khiến bụi mịn lơ lửng như những hạt vàng nhỏ. Cậu đang chăm chú đục một bức tượng nhỏ cho Ellie – một chú mèo ngồi trên bệ – thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Bên ngoài là một gói hàng nhỏ, được gửi đến không kèm thông tin người gửi. Nam Sơn cảm nhận ngay sự bất thường: không có hóa đơn, không có nhãn danh chính thức, và cách gói bọc cẩn thận đến mức quá chuyên nghiệp.
Cậu cẩn thận mở gói ra. Bên trong là bức tượng bằng gỗ – tinh xảo đến mức Nam Sơn phải ngước mắt nhìn – và một phong thư được kẹp kín bên dưới. Tay cậu run nhẹ khi mở thư, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
"Chúng tôi biết anh từng là... và vẫn là một phần của thế giới mà anh muốn quên. Một nhiệm vụ nhỏ: hoàn thành theo yêu cầu, và anh sẽ không phải thấy hậu quả."
Nam Sơn hít một hơi thật sâu, cảm giác tim mình đập nhanh.
Cậu đặt bức thư xuống, nhìn bức tượng trong tay – một món đồ tưởng như vô hại, nhưng lại là lời cảnh báo rõ ràng: họ đã biết nơi cậu sống, đã biết cậu ở bên Hoàng và Ellie.
Cậu nhấc điện thoại gọi cho Hoàng, giọng thấp và căng thẳng:
"Ba nhỏ... có một chuyện không ổn. Có người gửi... một nhiệm vụ. Họ biết về mình."
Hoàng trả lời ngay lập tức, giọng trầm nhưng vững vàng:
"Không nhận, Nam Sơn. Không được. Đây là cuộc sống của Ellie, của chúng ta. Không ai được quyền kéo chúng ta trở lại."
Nam Sơn nhìn bức tượng một lần nữa, đôi tay siết chặt, từng vết chai trên lòng bàn tay in hằn vào gỗ. Cậu thở ra, quyết tâm:
"Không... mình sẽ không làm gì cả. Không phải cho bất kỳ ai. Ellie phải được sống như bao đứa trẻ khác. Hoàn toàn bình thường."
Cậu đặt bức tượng lại vào bàn, ngồi xuống, mắt nhìn ra cửa sổ, trong lòng cảm giác lo lắng âm ỉ – nhưng cũng là quyết tâm bảo vệ gia đình tuyệt đối. Cậu nghĩ: "Nếu họ muốn thử thách mình, họ sẽ phải vượt qua cả ba lớn lẫn ba nhỏ. Không ai trong chúng ta bị lay chuyển được."
Khoảng vài ngày sau, khi cả Hoàng và Nam Sơn đang tập trung chăm sóc Ellie trong vườn, ánh mắt họ thoáng cảnh giác mỗi khi có một chiếc xe lạ hay tiếng chuông gió bất thường. Cả hai đều hiểu rằng thế lực cũ vẫn chưa buông tha, và việc từ chối nhiệm vụ chỉ làm chúng tò mò và quyết tâm hơn.
Trong thâm tâm Nam Sơn, một nỗi lo lắng mới nhen nhóm: "Họ sẽ không dừng lại... và Ellie có thể là mục tiêu tiếp theo. Mình phải chuẩn bị sẵn sàng, dù chưa biết phải đối mặt với gì."
Nhìn Hoàng đứng bên, tay nắm tay con gái, Nam Sơn cảm thấy một dòng cảm xúc mạnh mẽ trào lên – sự bảo vệ, tình yêu, và cả nỗi giận dữ âm ỉ: nếu ai dám chạm vào gia đình này, họ sẽ phải trả giá bằng tất cả những gì Nam Sơn và Hoàng có thể làm.
Đêm xuống sớm hơn bình thường. Căn nhà nhỏ của Hoàng và Nam Sơn tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng vàng từ đèn phòng khách. Ellie đang ngủ trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Hoàng, đôi tay nhỏ ôm chặt cánh tay anh. Hoàng ngồi yên, mắt nhìn ra cửa sổ, cảm giác căng thẳng âm ỉ chưa bao giờ rời bỏ anh hoàn toàn.
Nam Sơn đứng cạnh, tay vuốt nhẹ tóc con bé, ánh mắt đầy cảnh giác. Cậu thầm nhủ: "Mình đã từng sống với nguy hiểm cả đời... nhưng lần này, nếu mất Ellie, mình sẽ không tha thứ cho bản thân."
Một tiếng động khẽ từ cửa sau. Hoàng nhăn mày, lập tức đứng lên, nhấc Ellie khỏi sofa, đặt nhẹ xuống tay Nam Sơn:
"Ellie!" Anh thì thầm, giọng run nhưng cố giữ bình tĩnh.
Nam Sơn lặng lẽ di chuyển ra phía cửa, mắt quan sát từng góc tối. Trong tích tắc, bản năng cũ trỗi dậy, từng ký ức về những hợp đồng nguy hiểm, những lần đối đầu sinh tử ùa về.
Cửa bị mở mạnh, hai bóng người lao vào. Hoàng không kịp nghĩ, chỉ nghe tim đập dồn dập. Anh và Nam Sơn phản ứng đồng thời. Nam Sơn lao tới, vung tay hạ một kẻ tiến gần Ellie, Hoàng dùng một chiếc ghế chặn cửa, đánh bật kẻ thứ hai.
Ellie khóc thét, nhưng Hoàng bế con bé vào lòng, thì thầm:
"Ba nhỏ ở đây... ba nhỏ sẽ không để ai làm hại con."
Trong mắt Nam Sơn, nỗi giận dữ bùng lên dữ dội:
"Ai dám chạm vào gia đình tao, sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống!"
Cuộc đối đầu diễn ra nhanh chóng. Hoàng di chuyển linh hoạt, phản xạ nhạy bén, tận dụng mọi vật xung quanh làm vũ khí tạm thời. Nam Sơn mạnh mẽ, chính xác, những cú đấm, cú đá, từng động tác đều chuẩn xác đến mức không còn chỗ cho sai lầm.
Nhưng trong tâm trí họ, nỗi sợ mất Ellie vẫn âm ỉ. Hoàng nghĩ: "Nếu mất con bé... mình sẽ không còn gì nữa. Mình đã từng sợ mất em... nhưng bây giờ, nỗi sợ còn lớn hơn gấp trăm lần."
Nam Sơn, khi hạ kẻ thứ hai, cúi xuống nhìn Ellie, thấy con bé run rẩy trong tay Hoàng. Cậu lặng người một giây, tự nhủ: "Mình đã từng sống với nguy hiểm cả đời, nhưng chưa bao giờ sợ mất mạng sống của mình đến thế. Con bé là tất cả. Là lý do để mình còn đứng đây."
Một kẻ thứ ba lao vào, nhưng Hoàng và Nam Sơn phối hợp hoàn hảo. Hoàng giữ con bé trước ngực, di chuyển ra phía cửa, Nam Sơn dùng mọi kỹ năng chiến đấu để mở đường.
Khi tất cả yên tĩnh trở lại, Hoàng bế Ellie vào lòng, cô bé ôm chặt cổ anh, khóc nhưng khuôn mặt vẫn sáng lên niềm an toàn. Hoàng vuốt tóc con bé, giọng khàn đặc:
"Ba nhỏ... ba nhỏ không bao giờ rời con. Không bao giờ."
Nam Sơn đứng phía sau, tay vẫn còn run nhẹ vì adrenaline, mắt nhìn hai người, môi mím chặt:
"Ba lớn luôn ở đây. Chúng sẽ không bao giờ được chạm vào con bé."
Trong khoảnh khắc ấy, cả ba người lặng yên, hít thở đều.
Ánh sáng vàng từ đèn chiếu lên họ như một lớp màng bảo vệ. Hoàng quay sang nhìn Nam Sơn, trong mắt trào lên cả nỗi biết ơn, yêu thương và sự quyết tâm:
"Cảm ơn ba lớn... cảm ơn vì luôn bảo vệ gia đình này."
Nam Sơn đáp lại bằng một nụ cười mỏng nhưng sâu:
"Không có gì phải cảm ơn. Chúng ta là một gia đình. Không ai được phép phá vỡ điều đó."
Bên ngoài, thế lực cũ vẫn rình rập, nhưng trong căn phòng nhỏ, ba người họ đã tìm lại được sự an toàn – tạm thời. Và Hoàng, trong lòng, hiểu rằng tình yêu và gia đình là thứ duy nhất khiến anh sẵn sàng đối mặt với bất cứ bóng tối nào.
Cả hai, Hoàng và Nam Sơn, ngồi xuống cạnh Ellie, ôm chặt cô bé, để cho nỗi sợ hãi tan dần trong vòng tay gia đình. Họ biết rằng phía trước còn nhiều nguy hiểm, nhưng ít nhất, giây phút này là của họ, là bình yên mà họ đã giành lại bằng chính kỹ năng và tình yêu của mình.
Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua cửa sổ xưởng gỗ, nhưng tâm trạng trong nhà không còn bình yên như trước. Ellie thức dậy, nhìn hai người ba với ánh mắt trong trẻo nhưng hơi lo lắng:
"Ba nhỏ, ba lớn... hôm qua là gì vậy?"
Hoàng nhìn xuống con bé, giọng trầm mà mềm:
"Không sao, con gái... ba nhỏ và ba lớn chỉ bảo vệ con thôi. Không ai làm hại con được nữa."
Nam Sơn ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy Ellie, vuốt tóc con bé:
"Ba lớn hứa. Nhưng ba lớn muốn con biết... ba lớn luôn ở đây, không ai có thể đụng tới con."
Nhưng trong lòng Hoàng và Nam Sơn, cảm giác bóng đêm cũ vẫn chưa tan. Hoàng thầm nghĩ: "Họ biết nơi mình sống. Nếu hôm qua chỉ là thử thách... thì Ellie sẽ là mục tiêu tiếp theo. Chúng ta không thể trốn chạy mãi."
Nam Sơn, mắt nhìn ra cửa sổ, thở dài: "Mình đã từng sống trong bóng tối, né tránh... nhưng giờ đây, nếu muốn bảo vệ gia đình, mình phải ra mặt. Không còn lựa chọn nào khác."
Họ cùng nhau quyết định: xuất đầu lộ diện, truy tìm tận nơi tổ chức thế lực ngầm đã gửi thông điệp và bức thư nhiệm vụ, để một lần và mãi mãi cắt đứt nguy cơ.
Căn cứ địch nằm sâu trong khu công nghiệp bỏ hoang, ánh sáng vàng lờ mờ từ những bóng đèn cũ. Hoàng và Nam Sơn đứng sau bức tường gạch, nhìn qua lưới sắt vào bên trong. Họ biết: vài chục tên, trang bị vũ khí đầy đủ, đang chờ sẵn.
Hoàng thở sâu, siết tay Nam Sơn:
"Ba lớn... chỉ còn một cơ hội duy nhất. Chúng ta không thể thất bại."
Nam Sơn nhíu mày, ánh mắt lạnh như thép:
"Ba nhỏ... chúng sẽ không biết mình bị tấn công từ đâu. Hãy để kỹ năng và tốc độ lên tiếng."
Họ bước ra, hòa vào hành lang tối, từng bước đều tính toán kỹ lưỡng. Ngay lập tức, tiếng súng nổ vang, vài kẻ xâm nhập lao ra. Nam Sơn lao vào, cú đấm mở đường cực nhanh, hạ gọn hai tên đứng trước, đồng thời dùng chân quét liên tiếp vô hiệu hóa hai kẻ khác.
Hoàng di chuyển phía sau, mắt căng như dây đàn, dùng môi trường xung quanh để làm bẫy, ném ghế, phá lan can, tạo khoảng trống và dẫn dụ nhóm địch vào vị trí bất lợi cho Nam Sơn. Họ phối hợp như một nhịp tim chung: Nam Sơn hạ gục trực diện, Hoàng điều khiển chiến trường.
Một nhóm kẻ địch vũ trang lao vào từ góc tối. Nam Sơn chỉ trong vài giây đã khóa khớp, đánh bật súng, quật hai tên xuống sàn. Hoàng lao lên, vừa tấn công vừa chặn đòn từ phía sau, khiến những kẻ khác hoảng loạn.
Khi tưởng rằng mọi thứ đã trong tầm kiểm soát, từ tầng trên xuất hiện một tên sát thủ lạ, người mà cả hai từng nghĩ đã chết trong thế giới ngầm. Anh ta điềm tĩnh, tay cầm súng bắn tỉa, nhắm thẳng vào Hoàng.
Nam Sơn nhìn Hoàng, giọng lạnh:
"Ba nhỏ... giữ khoảng cách!"
Hoàng phản xạ nhanh, lách qua bóng tối, tạo cơ hội cho Nam Sơn lao lên, dùng chiến thuật vượt trội đánh chặn tên tỉa. Họ phối hợp hoàn hảo: một người thu hút, một người hạ đối thủ, tốc độ gần như phi thực tế.
Trận chiến trở nên hỗn loạn: những tên lính còn sót bị hạ nhanh chóng, nhưng Hoàng và Nam Sơn mệt rã rời, cơ thể bầm tím, nhịp tim như muốn vỡ. Nam Sơn hạ gọn tên cuối cùng, nhưng đồng thời phát hiện thêm một nhóm khác đang ẩn nấp, chuẩn bị phục kích.
Trong khoảnh khắc đó, Hoàng nghĩ: "Nếu bây giờ mình ngã... tất cả kết thúc. Nhưng nếu đứng dậy, chúng ta sẽ chiến thắng. Mình phải sống... phải sống cho Nam Sơn và cho cả tương lai."
Nam Sơn, mồ hôi nhễ nhại, mắt vẫn sáng lạnh lùng: "Mình đã né tránh đủ rồi. Không còn né nữa. Bây giờ chỉ còn chiến đấu – đến chết cũng phải bảo vệ những gì quan trọng."
Họ lao vào đám đông tiếp theo, phối hợp như một nhịp tim chung.
Một tên lính lén bắn lén, Hoàng suýt trúng đạn nhưng Nam Sơn lao tới, đẩy anh ra kịp thời. Cả hai đứng lại, thở dồn dập, cơ thể đau nhức, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Cuối cùng, khi toàn bộ kẻ địch bị hạ gục, cả hai đứng giữa căn phòng trung tâm – cơ thể đầy vết trầy xước, bầm tím, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
Nam Sơn nhìn Hoàng, giọng khàn:
"Ba nhỏ... chúng ta đã làm được. Không còn ai đứng giữa chúng ta nữa."
Hoàng nắm tay Nam Sơn, giọng run nhưng tràn đầy quyết tâm:
"Ba lớn... em không biết sống thế nào nếu mất anh. Nhưng giờ... chúng ta đã sống sót."
Khoảnh khắc ấy, không còn bóng tối, không còn địch thủ, chỉ còn hai con người – mạnh mẽ, kiên định, gắn kết bằng sự sống còn và tình yêu lặng thầm.
Nam Sơn siết tay Hoàng:
"Ba nhỏ... từ nay trở đi, không ai có thể chia cắt chúng ta."
Hoàng mỉm cười, nhìn sâu vào mắt Nam Sơn:
"Ba lớn... chúng ta sẽ sống sót. Luôn sống sót bên nhau."
Ánh sáng vàng chiếu lên, cơ thể đầy mồ hôi và bụi đất, nhưng họ biết rằng tình yêu, sự gắn kết và kỹ năng đã giúp họ chiến thắng mọi thử thách, bất chấp mọi sinh tử cận kề.
Dấu ấn quá khứ vẫn hiện hữu: đôi tay bầm tím của Nam Sơn, ánh mắt Hoàng thỉnh thoảng cảnh giác, những bức tượng gỗ và giấy vẽ như là ký ức sống động về những trận chiến sinh tử.
Trong thế giới ngầm, nơi mạng sống có thể bị cướp đi chỉ trong một khoảnh khắc, nơi tiền bạc và quyền lực thường quyết định mọi thứ, họ vốn là hai đường thẳng song song: Hoàng – người trung gian, luôn đi giữa những quyết định lạnh lùng; Nam Sơn – sát thủ, người trao cái chết chính xác đến từng chi tiết.
Họ tưởng sẽ không có điểm chung. Một thế giới không cho phép tình cảm, một công việc chỉ để sinh tồn, một cuộc sống mà hai người đứng cùng nhau cũng chỉ là... vô nghĩa.
Nhưng rồi, giữa bóng đêm của xã hội u tối, giữa tiếng súng, sự phản bội và những lần đứng trước sinh tử, họ tìm thấy nhau. Không phải bằng lời hoa mỹ, không phải bằng những thề nguyện phù phiếm, mà bằng những phút giây im lặng, những cái chạm nhẹ, những lần nhìn nhau qua nỗi sợ hãi và nguy hiểm.
Họ trở thành điểm sáng hiếm hoi trong bóng tối: một màu hồng mỏng manh, nhưng đủ để soi sáng cả đời họ. Tình yêu ấy không rực rỡ như ánh đèn thành phố, nhưng bền bỉ, vững chắc – như hai ngôi sao cố chấp chiếu sáng giữa bầu trời mà không ai nhìn thấy.
Họ từng tưởng rằng thế giới ngầm sẽ nuốt chửng mình, nhưng nhờ nhau, họ sống sót. Họ từng nghĩ rằng sẽ cô đơn đến cuối đời, nhưng giờ, mỗi đêm, họ biết mình vẫn còn một người để quay về, một lý do để tiếp tục.
Sát thủ và người trung gian – hai con người vốn dĩ chỉ biết sinh tồn, cuối cùng lại tìm thấy gia đình, tình yêu và hy vọng trong một thế giới tưởng chừng không cho phép. Và đó là điều kỳ diệu nhất: giữa bóng tối, một màu hồng đã nở rộ, ấm áp, kiên định và trọn vẹn.
Đêm xuống, bầu trời trong vắt, ánh trăng treo cao, chiếu những dải sáng bạc lên mặt nước nhỏ phía trước ngôi nhà. Hoàng, Nam Sơn và Ellie đứng trên hiên, nhìn ra khoảng sân trải dài dưới ánh trăng.
Ellie chống tay lên lan can, mắt sáng rực:
"Ba nhỏ, ba lớn... trăng đẹp quá!"
Hoàng mỉm cười, cúi xuống vuốt tóc con:
"Đúng rồi, con yêu... trăng và cả ba nhỏ nữa."
Nam Sơn đứng cạnh, một tay khoác vai Hoàng, tay còn lại nhẹ nhàng ôm Ellie:
"Ba nhỏ... trăng như thế này cũng đẹp, nhưng không bằng khoảnh khắc ba nhỏ và con bé bên nhau."
Ánh trăng bạc phản chiếu lên mái tóc và đôi mắt họ. Hoàng cảm nhận sự bình yên lan tỏa, nhưng sâu trong mắt anh vẫn là dấu vết của những đêm dài chiến đấu, những trận sinh tử và nỗi sợ hãi từng chạm đến cả sinh mạng. Nam Sơn cũng vậy, đôi tay mạnh mẽ đã từng cầm dao, từng quật ngã kẻ thù, giờ chỉ dùng để ôm con và bảo vệ người mình yêu.
Ellie quay sang nhìn hai người, nụ cười tinh nghịch:
"Ba nhỏ, ba lớn... chúng ta như ba ngôi sao, phải không?"
Hoàng khẽ cười, đôi mắt lấp lánh:
"Đúng, con yêu. Ba ngôi sao giữa bầu trời tối..."
Nam Sơn gật đầu, nhẹ nhàng siết tay Hoàng:
"...nhưng chúng ta sẽ luôn chiếu sáng, bất kể bóng tối có dày đặc thế nào."
Cả ba đứng im lặng, để cho ánh trăng bao phủ, để gió đêm vờn qua mái tóc, để trái tim họ hòa chung nhịp đập. Không cần lời nói, không cần hoa mỹ, chỉ có gia đình, yêu thương và một ánh sáng mong manh nhưng bền bỉ giữa một thế giới vốn đầy bóng tối và nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc ấy, câu chuyện của họ được kết thúc: sát thủ và người trung gian tìm thấy màu hồng giữa bóng đêm, và nhờ nhau, họ đã học được cách sống, cách yêu và cách bảo vệ những gì quan trọng nhất.
Ánh trăng tỏa sáng lên ba bóng người, in hằn trên nền hiên gỗ – ba ngôi sao kiên định giữa bầu trời đầy bóng tối, vĩnh viễn không bị lạc mất nhau, dù thế giới ngoài kia vẫn còn bao la sóng gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com