Sau khi chia tay với Thư Hoa, Tú Trân chìm sâu vào cảm giác hối hận và cô độc. Mặc dù cố gắng tự nhủ rằng quyết định rời xa là đúng đắn, để bảo vệ Thư Hoa khỏi những tổn thương trong quá khứ của mình, nhưng đêm đêm, Tú Trân vẫn bị giằng xé bởi cảm giác mất mát. Cô nhớ lại từng ánh mắt trìu mến, nụ cười trong sáng của Thư Hoa, những cái nắm tay ngập tràn yêu thương. Tình yêu của Thư Hoa là điều đẹp đẽ nhất mà Tú Trân từng có được, và giờ đây, khi tự mình đánh mất điều ấy, trái tim cô đau nhói từng ngày.
Tú Trân dành cả ngày để làm việc và dồn mình vào những dự án cá nhân, chỉ mong quên đi mọi thứ, nhưng càng cố quên thì hình ảnh của Thư Hoa lại càng hiện rõ trong tâm trí cô. Trong căn phòng trống vắng, nơi từng tràn ngập tiếng cười và hơi ấm của Thư Hoa, giờ đây chỉ còn là không gian lạnh lẽo, khiến cô như lạc vào một khoảng không vô tận, không lối thoát.
Ở phía bên kia, Thư Hoa cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng Tú Trân đã rời bỏ cô mà không một lời giải thích rõ ràng. Cô chìm đắm trong nỗi buồn, cảm thấy bị phản bội và tổn thương. Dù cố gắng tìm kiếm lời khuyên từ những người bạn thân nhưng không ai có thể hiểu hết nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng. Họ chỉ thấy sự mạnh mẽ và kiên cường của cô bên ngoài nhưng không ai biết rằng, mỗi khi đêm xuống, Thư Hoa thường ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn thành phố, tự hỏi Tú Trân đang ở đâu và có nhớ đến mình không.
Thư Hoa càng đau khổ hơn khi nghĩ rằng mình có lẽ chưa bao giờ hiểu hết về quá khứ của Tú Trân. Cô bắt đầu nhận ra rằng sự trầm lặng và khoảng cách mà Tú Trân luôn giữ có lẽ không chỉ là tính cách, mà là một lớp bảo vệ cô ấy tự xây dựng để che giấu những tổn thương trong lòng. Càng suy nghĩ, Thư Hoa càng cảm thấy rằng tình yêu của mình chưa đủ để Tú Trân có thể mở lòng hoàn toàn. Điều đó khiến cô tự dằn vặt, cho rằng có lẽ mình đã không đủ cố gắng để hiểu người mình yêu hơn.
Một buổi chiều, khi ngồi lặng lẽ ở công viên mà cả hai từng đến, Thư Hoa nhìn thấy một lá thư nhỏ mà Tú Trân vô tình bỏ quên trong cuốn sổ tay. Cô chậm rãi mở ra và đọc từng dòng chữ, những dòng chữ mà Tú Trân đã viết với ý định gửi nhưng lại không bao giờ đủ can đảm để làm thế. Trong lá thư, Tú Trân thú nhận rằng cô đã bị ám ảnh bởi những mất mát và nỗi đau của quá khứ, rằng cô cảm thấy bản thân không xứng đáng với tình yêu thuần khiết của Thư Hoa. Tú Trân sợ rằng những bóng ma trong lòng mình sẽ làm tổn thương Thư Hoa, và vì vậy, cô đã chọn cách rời xa để bảo vệ cô em nhỏ ấy.
Những dòng thư làm Thư Hoa nghẹn ngào. Cô nhận ra tình cảm sâu sắc mà Tú Trân dành cho mình, nhưng cũng cảm thấy đau lòng khi hiểu được mức độ tổn thương mà Tú Trân đã chịu đựng. Dẫu cho trái tim cô vẫn đang đau nhói, nhưng Thư Hoa dần dần thấy mình cần phải làm điều gì đó để giúp Tú Trân vượt qua bóng tối của quá khứ, thay vì chỉ đắm mình trong nỗi buồn.
Thư Hoa quyết định sẽ không từ bỏ. Cô muốn đứng cạnh Tú Trân, cùng chị ấy chiến đấu với những nỗi sợ hãi và tổn thương đã gặm nhấm cô ấy suốt bấy lâu. Thư Hoa tin rằng tình yêu của mình sẽ đủ mạnh để cả hai có thể cùng nhau đối mặt với quá khứ, rằng một khi họ chân thành với nhau, thì tình yêu sẽ trở thành nguồn sức mạnh để hàn gắn mọi vết thương.
Sự quyết tâm của Thư Hoa trong việc cố gắng chữa lành tình yêu và cùng Tú Trân vượt qua thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com