Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

16.[Soojun]

Sáng hôm sau

Đang say giấc nồng, cảm nhận được cơ thể có thứ gì đó đè nặng, cảm nhận da mặt có thứ gì đó liên tục lướt qua bắt buộc anh phải tỉnh giấc

Mi mắt vừa nâng cao, khuôn mặt của Soobin liền đập vào mắt anh, chính hắn đã dùng đôi môi làm loạn trên da mặt anh, là nguyên nhân khiến cho anh tỉnh giấc.

Hiện tại, Soobin đang dùng cả cơ thể to lớn của mình đè hẳn lên trên cơ thể anh, đôi môi không ngừng hôn lên khắp da thịt trên khuôn mặt anh.

Yeonjun yếu ớt đẩy hắn ra

Đối mặt với Yeonjun, Soobin trao ánh mắt yêu thương cho anh, nụ cười ôn nhu xuất hiện sau một thời gian dài.

"Chào buổi sáng Yeonjun huyng"

"ưm!"

Yeonjun chưa kịp nói năn, đôi môi đã bị hắn ngăn chặn bởi nụ hôn chào buổi sáng. Nụ hôn không kéo dài, chỉ đủ để anh cảm nhận đôi môi vừa tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào vào sáng sớm tinh mơ.

Nhờ nụ hôn của Soobin anh lại nhớ cảnh tượng vào đêm qua

Uất ức không chịu đựng được nữa, Yeonjun thẳng tay đẩy hắn ra xa anh hết mức có thể, dù thế nhưng sức lực của anh vẫn không đủ để tách hắn ra khỏi người mình, đôi tay khỏe mạnh đang ôm eo anh nhất quyết không buông

"Tại sao cậu lại làm như thế với tôi? Trong bản hợp đồng không có điều khoảng về chuyện đêm qua nhưng tại sao cậu lại-"

"Nếu anh thật sự muốn biết, em không ngại nói thật cho anh tỏ tường."

"Chỉ có vài lí do để em làm như thế"

"Thú thật, lúc đầu em ấn tượng với khuôn mặt sau chiếc kính dày cợm của anh nhưng sau này thì suy nghĩ của em đã khác"

"Dù chỉ bên cạnh anh một khoảng thời gian không dài nhưng em đã nhanh chóng nhận ra ngoài khuôn mặt của anh chính tính cách của anh là thứ thu hút em hơn, em yêu tính cách thật thà của anh và em lại nhận ra rằng em đã phát sinh tình cảm với anh

"Em chưa kịp thích anh thì đã yêu anh."

"Em cũng không ngại thừa nhận với anh em là một tên có tính chiếm hữu, cái tính chiếm hữu của em liền bộc phát khi có bất kỳ người nào đến gần anh, đặt biệt là tên Taehyun kia."

"Tất cả hành động lúc mất kiểm soát cũng là do em lo sợ rằng sẽ có một ai đó sẽ cướp anh đi mất và vì muốn anh chỉ thuộc về một mình em."

*thình thịch*

*thình thịch*

*thình thịch*

Tim anh...

Tim anh sao thế này?

Tại sao lại mất kiểm soát nhịp đập thế chứ?

Bởi vì có người bày tỏ tình cảm với anh sao?

Nhưng sao lại đối với Soobin mới như thế?

Soobin cho anh biết rõ nguyên nhân hắn hành động tùy tiện với anh, nói cho biết nỗi lo sợ của hắn, sợ đánh mất anh vào tay người khác.

Anh có tình cảm với hắn không?

Anh có nên có tình cảm với hắn không?

Có tình cảm với một tên có tính bạo lực khi bản tính chiếm hữu bộc phát liệu sau này hắn cứ như thế thì anh có hạnh phúc không?

Nếu thật sự như thế thì anh hối hận liệu có còn kịp không không?

Anh nên chọn gì đây?

Yêu hay không yêu?

Nhưng anh có nên vui khi hắn lo sợ đánh mất anh vì thật sự có tình cảm với anh không?

Nếu như anh đồng ý thì hắn có chấp nhận thay đổi bản tính bạo lực kia không?

Vô vàn câu hỏi xuất hiện liên tục trong trí não của anh, anh rối rắm không thôi.

Xem như nỗi uất ức của anh vừa được hắn xoa dịu lại một chút bởi lí do của hắn đi

"Tôi từ chố-ah"

"ưm-nặng quá, khụ-khụ"

Soobin có chút kích động, đột ngột xiết eo anh, ép khí trong phổi anh trào lên cổ họng ho ra vài tiếng

Soobin hắn chưa từng mong cầu lời đồng ý như lúc này. Hắn chưa từng tỏ tình một ai, chỉ có người khác tỏ tình hắn, sự lựa chọn nằm ở hắn. Nhưng bây giờ, hắn hiểu cảm giác của những người đó rồi.

Hồi hộp mong chờ câu trả lời nhưng lại nhận được câu trả lời không mong muốn.

Cảm giác đau ở lòng ngực thật khó chịu.

"Yeonjun hyung, xin anh đừng từ chối tình cản của em."

Soobin xiết chặt vòng tay

"ah, đừng ôm tôi chặt như thế-ưh"

Eo của anh bị hắn hành vào đêm hôm qua còn chưa kịp hết đau mỏi, cử động nhẹ anh đã chịu không nỗi giờ đây còn bị hắn ôm chặt, lưng anh gãy làm hai mất thôi.

Yeonjun vừa gỡ tay hắn ra khỏi eo mình vừa giải thích

"Ý tôi là...tôi đã từ chối lời tỏ tình của Taehyun-ah"

Soobin chóng cằm lên trên ngực Yeonjun, từ dưới nhìn lên khuôn mặt anh, hắn có vẻ không tin vào điều anh vừa nói

"Anh đừng có lừa em"

Yeonjun cụp mắt, hơi nghiên đầu nhìn xuống hắn

"Thế cậu có nghe tôi đồng ý lời tỏ tình của Taehyun không?"

Bị anh hỏi ngược lại khiến hắn có chút ngập ngừng, ánh mắt của hắn có chút bối rối đảo mắt một vòng, ngờ ngợ nhớ đến cảnh tượng hôm qua của anh và Taehyun, hắn gượng gạo lắc đầu

"Em không nghe thấy..."

Soobin ngẩn đầu, có chút bất bình

"Nhưng nếu như em không đột ngột xuất hiện thì chẳng phải câu trả lời của anh sẽ là "đồng ý" rồi hay sao?"

Yeonjun vô thức cười hắc ra một tiếng khó chịu với câu trả lời của Soobin

Anh rất hiếm khi nổi giận, dường như đã quên luôn cảm giác nổi giận là gì, nhưng từ khi hắn xuất hiện lại liên tục làm ra những chuyện vô lí không ai có thể chấp nhận và anh cũng thế

Anh không thể kiềm chế lại cơn tức giận của mình được nữa

Anh không to tiếng hét ầm lên để xõa cơn tức giận, cũng không làm loạn

Yeonjun nhíu mày, thanh âm cao hơn so với bình thường một chút

"Sao cậu lại khẳng định tôi sẽ nói đồng ý khi nhận được lời tỏ tình của Taehyun? Cậu là tôi à? Cậu nghĩ cậu là ai mà lại nói như thể chuyện gì cậu cũng biết và khi nói chỉ có đúng chứ không có sai?"

Soobin đáp

"Chẳng phải đã quá rõ ràng khi anh và tên đó cứ có những hành động thân mật với nhau sao?"

Yeonjun đáp ngay

"Thế cậu nghĩ cậu là ai mà không cho bạn thân có hành động thân mật với nhau? Cậu là ông trời à?"

"Em-"

Lần đầu có người nói đến mức làm hắn không thể nghĩ ra câu trả lời, ngập ngừng một chút rồi mới cất tiếng

"Thân mật đến mức ai nhìn vào đều nghĩ anh và tên Taehyun kia đang trong mối quan hệ, nếu hôm qua anh nói "đồng ý" thì mối quan hệ giữa anh và tên kia liền diễn biến theo đúng suy nghĩ của họ."

Soobin nhẹ giọng

"Những người khác thì em chẳng quan tâm nhưng anh thì lại khác, em yêu anh cho nên em mới bận tâm về chuyện giữa anh và tên kia. Thấy người mình yêu có những hành động thân mật với người khác cho dù là bạn thân thì em cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng giữa hai người có gì đó với nhau, và em chắc chắn ai cũng sẽ như em thôi."

Yeonjun im lặng lắng nghe, anh thừa nhận điều hắn vừa nói là đúng bởi anh và Taehyun có nhiều lúc có những hành động thân mật đến mức nếu ai không biết nhìn vào liền nghĩ như hắn, nghĩ anh và Taehyun đang trong một mối quan hệ yêu đương.

Yeonjun chấp nhận điều hắn vừa nói vì là câu nói đúng đắn nhất của hắn từ nãy đến giờ

"Tôi đồng ý với những gì cậu vừa nói nhưng tại sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ đồng ý lời tỏ tình với Taehyun?"

"Cậu nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Taehyun từ lúc nào mà đã khẳng định tôi sẽ nói đồng ý?"

Nghe anh hỏi, hắn cũng bắt đầu lục lại trí nhớ của mình

"Từ lúc tên kia nói yêu anh"

"aish, không nhớ nữa, nhớ lại em liền cảm thấy thật khó chịu!"

Yeonjun bất giác thở dài bất lực, chỉ biết thở dài mà chẳng thể thay đổi tình cảnh.

Nếu như hôm qua hắn đến sớm hơn một chút thì sẽ có thể nghe được câu từ chối lời tỏ tình của anh, chưa bao giờ anh cảm thấy vài giây ngắn ngủi đó quan trọng đến như vậy, chỉ có vài giây mà giữa anh và hắn đã phát sinh diễn cảnh theo chiều hướng anh không hề mong muốn.

Đến nước này anh không thể chịu đựng được nữa, không thể kiềm chế lại được nữa

"Thế là cậu vẫn không nghe lời nói 'đồng ý' của tôi đúng chứ?"

Yeonjun được dịp nói tiếp nói hết tâm tình bấy lâu bị anh đè nén trong lòng

"Cậu cứ như thế, cứ tin theo những gì xảy ra trước mắt mà tự ý hành động cho dù không được chấp thuận, không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao mặc cho tôi có muốn giải thích nhưng cậu nhất quyết không chịu nghe"

"Cậu không tin tôi, cậu bạo lực với tôi, cậu cưỡng ép tôi nhưng lại trơ trẽn bảo vì cậu có tình cảm với tôi à?"

"Cái cách giành giật cho bằng được người mình yêu của cậu cũng thú tính quá đi? Như con thú hoang tranh giành bạn đời nhưng làm ơn đi cậu là con người, hành động khác gì thú hoang kia cậu cũng chấp nhận bản thân như thế được à?"

"Không ngại làm đau cả người cậu bảo có tình cảm. Xin lỗi, ai có thể thấm được tính cách của cậu nhưng tôi thì không!"

"Làm ơn, cậu đừng xả cái tính khí hoang dã lên người tôi bởi tôi không phải bao cát, tôi có cảm xúc, tôi hoàn toàn biết đau là gì và cảm giác đau đớn tôi cũng có đấy!"

"Tôi đồng ý làm việc cho cậu để trả khoảng tiền làm hỏng điện thoại của cậu nhưng tôi không hề đồng ý việc cậu dùng bạo lực với tôi và tự ý cưỡng ép tôi"

"Cậu bảo cậu có tình cảm với tôi nhưng nhìn lại hành động của cậu xem? Muốn nắng là nắng, muốn mưa liền mưa"

"Tôi là cái thùng rác hứng lấy sự đối đãi tốt và tệ của cậu sao? Lúc được kẹo lúc lại nhận thứ thừa thải ôi thiu?"

Thà Yeonjun mặt mày cao có đối chất hắn thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy không lo sợ như vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng của anh hiện giờ

Soobin nhận ra bản thân tệ đến mức nào sau những câu từ của Yeonjun, đến hiện tại mới cảm thấy bản thân đối xử với anh tùy hứng như thế nào

Có lẽ, hắn phải học lại cách yêu sao cho đúng nghĩ của nó.

"Em...em xin lỗi."

"Có lẽ, em đã không suy nghĩ gì về những hành động của bản thân đối với anh, mong anh tha thứ cho em."

"Em sẽ sửa đổi đến khi nào anh hài lòng mới thôi. Em hứa."

"Anh đồng ý nhé?"

Soobin thành thật nói lời xin lỗi

Từ trước đến hiện tại, hắn chưa bao giờ xuống nước hạ giọng xin lỗi một ai ngoài gia đình.

Câu từ xin lỗi cũng xa xỉ đối với những người yêu cũ của hắn, thậm chí khoảng thời gian bên cạnh hắn thì họ còn chưa bao giờ nghe thấy hắn phát ra câu từ đó.

Vì một chàng trai mọt sách xinh đẹp khó chịu tức giận bởi những hành động tùy ý của hắn mà đã làm cho hắn tự nguyện hạ mình nói lời xin lỗi.

Hắn không ngờ nay lại nhận quả báo sớn đến thế, quả báo là một chàng trai mọt sách xinh đẹp hiền lành.

Quả báo này hắn xin thành kính đưa hai tay ra nhận lấy, tình nguyện dùng cả đời để trả.

Kể từ giây phút này, Yeonjun là ngoại lệ của hắn nếu anh muốn thì hắn mỗi ngày sẽ nói câu xin lỗi cho anh nghe đến khi anh chán chường mới thôi.

Yeonjun không nhìn thấy rõ nhưng cũng không muốn hình bóng hắn xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa

Yeonjun kép mi mắt, xoay mặt sang hướng khác, cất giọng hờ hững

"Cậu đừng xin lỗi tôi, đâu lại vào đấy thôi."

Soobin thấy anh như thế lại có chút kích động, lòng hắn dâng lên cảm giác lo lắng với thái độ hờ hững của anh hiện giờ

Có khi nào, lời xin lỗi và hứa hẹn của hắn không đủ làm anh lung lay để chấp nhận?

Vẻ mặt kia của anh hoàn toàn rõ ràng

Có khi nào sau hôm nay anh sẽ tìm cách rời xa hắn không?

Soobin gấp rút cất tiếng

"Không Yeonjun hyung!"

"Em hoàn toàn nghiêm túc, lần này em sẽ thay đổi, em sẽ vì anh mà thay đổi, xin anh đừng từ chối tình cảm của em."

Yeonjun lười biếng nâng cao mi mắt, chỉ mở có một nửa liếc nhìn Soobin, nét mặt vẫn rất hờ hững. Anh lại khép mi mắt, mệt mỏi cất giọng

"Có thật không?"

Cảm nhận thái độ và ngữ điệu của Soobin anh cũng tin hắn một phần nào vào lời nói của hắn.

Tin hắn thêm lần nữa nhỉ?

Ngẩm lại, anh cảm thấy có chút động lòng

Soobin nhanh chóng đáp

"Em hứa! Em hứa với anh mà!"

Yeonjun mở mắt nhìn Soobin một lượt rồi lại nhắm mắt.

"...tôi tin cậu lần này nữa thôi đấy."

"Thật sao!? Cảm ơn anh đã tin tưởng em, em sẽ không làm anh thất vọng đâu!"

"ưm-nè"

Soobin vui mừng hôn loạn khắp mặt anh

"Cậu-ưm-hm, dừng lại-ah"

Yeonjun xoay mặt tránh né những nụ hôn loạn của Soobin và bảo hắn dừng

Thật ngạc nhiên vì hắn đã nghe theo và lập tức dừng lại

Nằm lại trên ngực anh, hắn cất giọng nhỏ nhẹ

"Yeonjun hyung này"

Nghe hắn gọi, anh cũng trả lời

"huh?"

"Anh có tình cảm với em không? Dù là tia cảm xúc nào đó thôi?"

Không có gì khó trả lời bằng chuyện tình cảm cả

Yeonjun nhìn bâng quơ, anh có chút bối rối

"Chuyện này..."

"Tôi nghĩ là...có"

"Nhưng tôi không chắc có phải là loại tình cảm kia không."

Soobin vui vẻ trả lời

"Vâng, có là tốt rồi."

"Em sẽ giúp anh về chuyện làm rõ tình cảm của anh đối với em là gì."

"Em vui quá đi"

Soobin cười tít cả mắt nhảy cẫng ăn mừng trên giường

Đây là lần đầu anh thấy hắn vui vẻ đến thế, trông như trẻ con vừa được phần quà từ người thân, thật dễ thương

Nhưng

Soobin vui về mặt tinh thần còn đau về thể xác là anh đây này!

Yeonjun nằm đấy, bất lực giơ hai tay có ý muốn ngăn hành động nhúng nhảy của hắn trên giường

"Ôi, ah-ha"

"Soobin đừng nhảy nữa-ưh"

"Ôi, eo tôi-ah"

"Eo tôi hiện đang không được ổn đấy!"

Thân hình cao to vạm vỡ lại còn nhún nhảy trên giường, chiếc giường mắc tiền nó đàn hồi dữ dội thì làm sao cái eo vừa bị hành vào đêm hôm trước của anh chịu đựng cho nỗi, đầu anh xoay mòng mòng luôn rồi!

Soobin bận vui mừng mà quên bén mất cái eo tội nghiệp của anh bị hắn bạo hành vào đêm qua.

Soobin thôi không nhún nhảy trên giường nữa, hắn ngồi cạnh xoa eo cho anh

"Em xin lỗi, em quên mất."

"Để em xoa eo cho anh."

Yeonjun nhẹ gạt tay hắn

"Không cần đâu, tôi đi vệ sinh cá nhân đây."

Soobin liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đèn ngủ nhỏ cạnh giường, ôm Yeonjun nằm lại cạnh hắn

"Bây giờ chỉ mới sáu giờ hơn thôi, hôm nay không phải anh chỉ học buổi chiều thôi sao?"

Yeonjun quay ngoắc sang nhìn Soobin

"Thế cậu đánh thức tôi vào giờ này để làm gì?"

Soobin vô tội, đáp

"Em không có cố ý đánh thức anh. Bỗng nhiên, em giật mình tỉnh giấc, quay sang thấy anh đang ở cạnh bên nên muốn hôn anh một chút nhưng lại vô tình làm anh thức giấc."

"À phải rồi!"

Soobin cảm thán một câu rồi nhanh chân bước xuống giường, đi lại hướng chiếc túi đang nằm chơi vơi dưới đất nhặt lên. Tiếng khóa kéo vang lên gấp rút, Soobin đưa tay lục lọi tìm kiếm thứ gì đó

Yeonjun khó hiểu nhìn theo.

"Đây rồi."

Từ trong túi lấy ra tờ giấy, hắn đặt chiếc túi lên trên bàn học rồi cầm tờ giấy đi lại ngồi bên mép giường.

Yeonjun không biết hắn định làm gì nên chỉ nằm quan sát cho đến khi hắn ngồi bên mép giường

Soobin đưa tờ giấy đến trước mặt của anh

"Đây là bản hợp đồng trả nợ của anh"

Yeonjun nhíu mày nheo mắt cố nhìn, anh thở dài

"Tôi không nhìn thấy rõ"

Soobin thông cảm

Không biết chiếc kính của anh đã bị hắn tiện tay vứt ở đâu trước khi hành anh nữa...

"Không nhìn thấy rõ cũng không sao."

*xoẹt xoẹt xoẹt*

Âm thanh giấy bị xé vang lên

Soobin xé bản hợp đồng trả nợ của anh

Trước là ép anh kí vào bản hợp đồng để có lí do khiến anh ở bên cạnh hắn thôi chứ tiền thì hắn có đầy, mua chiếc điện thoại khác đối với hắn là chuyện hết sức dễ dàng.

Bây giờ thì không cần đến cái hợp đồng đó nữa, chắc chắn hắn sẽ khiến anh tình nguyện ở bên hắn, với cả ba mẹ hai bên cũng đã đồng ý cho cả hai rồi.

Tuy không nhìn thấy rõ tờ giấy hắn vừa xé nát đó nhưng anh cũng yên tâm phần nào khi nghe hắn nói tờ giấy đó là bản hợp đồng trả nợ cho hắn, trong lòng như vừa bỏ được thứ sức nặng vô hình ngàn cân đè nén trong lòng ngực bao lâu nay.

Vứt mớ giấy đã xé xong vào thùng rác nhỏ dưới bàn học, hắn lại lên giường nằm cạnh anh.

Tay đặt lên eo của anh, hắn không dám dùng lực ôm anh nữa, hắn sợ lại vô tình làm anh đau.

"Không cần bản hợp đồng trả nợ gì nữa, ngược lại em sẽ trả nợ anh bằng tình cảm của em, cả đời này cũng nguyện trả cho anh."

Mừng vì không cần trả nợ cho hắn nữa nhưng từ giờ anh chính thức bị cục nợ gần mét chín đeo bám, anh nên vui hay nên buồn đây?

"Giờ thì chúng ta ngủ thêm chút nữa đi Yeonjun hyung, em nghĩ anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn mọi ngày đấy."

Yeonjun thoáng đỏ mặt, gỡ tay Soobin ra khỏi eo mình

"Tôi không ngủ lại được nữa, cậu ngủ thêm đi, tôi đi vệ sinh cá nhân"

Toang ngồi dậy nhưng bắt buộc anh phải nằm lại trên giường.

"ah-ôi, eo tôi-ưh"

Yeonjun đanh mặt vì cơn đau ở lưng và ở eo, cả phía dưới cũng đau rát không thôi, anh đặt tay lên eo xoa cho đỡ đau một chút

Soobin nhanh chóng ngồi dậy xoa eo cho anh, hắn lo lắng

"Yeonjun hyung anh không sao chứ? Hôm qua em làm mạnh quá sao? Để em xoa cho anh"

Yeonjun quay sang trách móc hắn

"Cậu còn hỏi? Tất cả là tại cậu!"

"Ôi-ưm"

Soobin rối rít nhận lỗi

"Vâng, tất cả là lỗi của em, lỗi do em hết cả."

Soobin dịu dàng xoa eo cho anh

Không biết vì sao, cảm nhận những hành động của Soobin anh lại cảm thấy cảm giác hạnh phúc le lói trong trái tim

Tự hỏi, có khi nào là anh đã có tình cảm với hắn không?

Anh cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt ôn nhu hơn mọi ngày, anh thật sự thích hắn của hôm nay vừa ôn nhu lại vừa nhẹ nhàng, tuy hắn có phần bá đạo nhưng cũng vì yêu anh nên hắn mới như thế...nhỉ?

Xoa eo cho anh được một lúc, hắn bế anh vào vệ sinh cá nhân rồi bế anh ra ngoài

Yeonjun ngại ngùng chỉ biết giấu mặt vào gối để cho hắn bôi thuốc vào phần dưới của mình, anh muốn tự làm lắm nhưng không được nên đành để hắn giúp anh bôi thuốc thôi

Xong, hắn lại bế anh đi xuống nhà, mặc dù anh đã bảo để anh tự đi nhưng hắn biết anh đứng còn không vững chứ đừng nói chi là đi lại.

Cộng một chút tình cảm anh dành cho hắn.

__________________________________

Cảm ơn các độc giả đã bỏ chút thời gian để đọc truyện của mình🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com