Chương 25
Lưu Vũ không thể tin được vào tai mình.
Nghe được những bí mật kinh khủng ấy dường như đã rút cạn tất cả sức lực của cậu, khiến cậu phải dựa vào vách tường mà chống đỡ.
Những ngón tay gầy gò và trắng bệch trở thành sắc thái gần như đối lập với nước sơn xỉn màu.
Cảnh vật trước mặt cậu cũng dần mờ đi, khiến cậu thậm chí phớt lờ Lưu Chương đang lo lắng nắm lấy vai mình hỏi han.
Lưu Vũ giãy ra khỏi bàn tay anh, chống tường bước nhanh về phía trước, mãi đến khi mùi hương luôn khiến cậu an tâm phảng phất trước chóp mũi, nhưng lúc này đây, cậu chẳng cảm thấy gì ngoài sự chán ghét cùng cực.
Những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu khiến cậu không thể kiểm soát được hành vi của mình, theo bản năng mà hét toáng lên, "Đừng chạm vào người tôi."
Âm thanh rất lớn, khiến bệnh nhân lẫn y tá quanh đó đều đưa mắt về phía hai thanh niên nọ, người thì có vẻ tò mò hóng hớt, người thì khó chịu ra mặt vì hành động bất lịch sự của họ ở nơi công cộng.
"Tiểu Vũ..."
Châu Kha Vũ đứng sững như trời trồng, bàn tay chơi vơi giữa không trung, trông như một bức tượng sáp với tư thế hết sức kỳ cục.
Hắn chẳng dám tiến lên nửa bước, cứ vậy mà ngây ngốc đứng nhìn bóng dáng đơn bạc ấy khuất sau khúc ngoặt hành lang.
"Chuyện gì vậy?" Lưu Chương không hiểu mô tê gì, liền huých vai Châu Kha Vũ dò hỏi. Nhưng lúc này sắc mặt hắn rất kém cỏi, lại trông như kẻ mất hồn mất vía, hoàn toàn bị nhốt vào một cái lồng kính trong suốt ngăn cách với thế giới thực tại.
Nửa ngày sau, Châu Kha Vũ mới xoa hai bên thái dương, bước về hướng ngược lại.
Lưu Chương không tìm được câu trả lời từ hai người trong cuộc, liếc thấy Trương Gia Nguyên bên kia có vẻ tỉnh táo nhất, liền bắt ngay lấy hắn.
"Anh đã bỏ qua chuyện gì?"
Trương Gia Nguyên đưa tay sờ soạng sau gáy, mặt mày xoắn vào nhau trông như miếng bọt biển bị vắt khô, "Ây dà, em cũng đang đau đầu đây, anh đừng hỏi nữa."
Dứt lời, cũng đẩy Lưu Chương sang một bên, vội vàng xuống lầu, không biết có việc gấp cần giải quyết hay chỉ đơn thuần là muốn chạy trốn khỏi mớ rắc rối trước mặt.
"Ơ kìa mấy đứa này!" Lưu Chương gọi theo trong vô vọng, sau đó bực mình đá vào bức tường đối diện. Đủ lông đủ cánh hết rồi, không coi anh ra gì hết. Thế nhưng, khi nghĩ đến tình trạng ban nãy của Lưu Vũ, anh lại có chút bồn chồn không yên, vội vã quay lại tìm em gái bảo bối của mình.
...
Liên tiếp hai ngày ở quân khu, Lưu Vũ từ chối thấy mặt Châu Kha Vũ. Không chỉ vậy, hành động chống đối của cậu còn mang tính cực đoan, đến Lưu Chương cũng không dám làm trái ý mà thả ông em rể xấu số của mình vào.
Trước nay em trai anh luôn dịu dàng còn dễ mềm lòng, hiếm khi thấy nó trái tính trái nết như vậy. Điều đó khiến Lưu Chương có chút hoang mang. Sau ba năm, có vẻ hai đứa chúng nó cuối cùng cũng cãi nhau một trận ra trò.
Lúc này, hai anh em nhà họ Lưu đang ăn cơm yên lành, Châu Kha Vũ dựa vào cửa, nhìn qua ô cửa hẹp, bất giác chạm phải ánh mắt của Lưu Vũ.
"Anh ra ngoài bảo cậu ta đừng xuất hiện trước mặt em nữa!" Tốc độ nói chuyện của Lưu Vũ rất nhanh, gần như không cần ngắt nghỉ, ấy thế mà chẳng thể giấu được vẻ lạnh nhạt lẫn lửa giận.
Lưu Chương không nhịn nổi, cự cãi một câu, "Em giận cá chém thớt đấy à, sao nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó?"
Lưu Vũ không những không biết hối lỗi, trái lại còn trừng mắt lên với anh. Kỳ lạ là, nhìn ngoài có vẻ rất hung dữ nhưng thực chất trong mắt đã lóng lánh ánh nước. Tựa như bực tức muốn phát khóc, mà cũng tựa như bị tổn thương đến rơi lệ.
Đúng là con cọp giấy.
Con cọp giấy luôn thích ôm lấy phiền não một mình, rồi khiến những người quan tâm nó đau lòng chẳng sao kể xiết.
Từ nhỏ đến lớn Lưu Chương sợ nhất là nhìn thấy em trai mình rơi nước mắt, bởi vì Lưu Vũ mà khóc sẽ trông rất thương tâm, có cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.
Lưu Chương luống cuống hết cả tay chân, vội dỗ dành, "Tiểu Vũ, đừng, em đừng khóc, anh giúp em xả giận."
Dứt lời, anh liền hùng hổ mở cửa, nắm cổ áo Châu Kha Vũ dúi vào tường.
"Hôm nay tôi nói cho cậu biết, tôi mặc kệ giữa cậu và em trai tôi có chuyện gì, nhưng cậu làm nó giận, làm nó buồn, làm nó khóc, thì là cậu sai! Cút! Giờ em tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
Mấy ngày nay bộ dạng của Châu Kha Vũ trông cũng nhếch nhác hơn rất nhiều. Vốn lúc trước chạy đông chạy tây lo liệu chuyện Lưu Vũ đã đủ mệt, giờ còn phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng này nữa, hắn gần như kiệt sức, nét mặt không giấu nổi vẻ tiều tuỵ, xương gò má hơi nhô ra, quầng mắt thâm đen, râu lún phún mọc dưới cằm... Nhìn vào, chẳng ai có thể liên tưởng ngay đến vị giám đốc lịch thiệp và cao ngạo cách đây vài tuần.
Châu Kha Vũ đè xuống bàn tay đang túm lấy áo mình, giọng khàn đặc, "Để em nhìn anh ấy một lát, chiều em về Bắc Kinh rồi!"
Lưu Chương hơi ngạc nhiên vì không ngờ Châu Kha Vũ bỏ cuộc sớm thế, nhưng sau đó nghĩ đến tình huống tranh chấp lộn xộn ở Châu gia, lại cảm thấy nằm trong dự kiến. Lúc này mà Châu Kha Vũ không có mặt ở đó thì đúng là thiệt thòi lớn.
Tuy vậy, anh vẫn không hề lùi bước.
"Cậu quên hôm qua tôi để cậu vào rồi xảy ra chuyện gì à? Cậu đã bao giờ thấy Tiểu Vũ phát điên như thế chưa? Rốt cuộc cậu đã làm gì em ấy thế Châu Kha Vũ?"
Lưu Chương nhớ lại tình cảnh hôm qua. Lúc đó Lưu Vũ đang lim dim ngủ, do vài phút yếu lòng nên anh đã thả Châu Kha Vũ vào, thậm chí còn định tránh đi để hai người thoải mái nói chuyện. Nhưng ai ngờ mới đóng cửa chưa đi được bao xa, đã nghe thấy động tĩnh từ bên trong truyền ra. Anh hốt hoảng quay lại, thấy Châu Kha Vũ đang cố chấp ôm chặt lấy Lưu Vũ, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Còn em gái bảo bối của anh thì đang cắn chặt vai hắn, nước mắt nước mũi tèm nhem, cố gắng đẩy đối phương ra nhưng vô ích.
Lưu Chương thấy vai Châu Kha Vũ cũng rớm máu rồi, thật sự không thể đứng yên nhìn hai đứa nó tự dày vò vậy nữa, liền lập tức tiến lên tách hai người ra.
Tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được Châu Kha Vũ lùi về sau, lại nghe Lưu Vũ tức giận gào lên, "Cút ngay, khốn nạn, đừng làm tôi buồn nôn!"
Thề là đến Lưu Chương cũng không tưởng tượng được cái miệng nhỏ xinh luôn lễ phép của em trai mình có ngày thốt ra được lời lẽ nặng nề và cay nghiệt như thế.
"Tiểu Vũ, nghe em nói, mọi chuyện không phải như anh nghĩ." Châu Kha Vũ đang muốn giằng khỏi kìm kẹp của Lưu Chương, thì một bị lực mạnh đằng sau kéo giật lùi về. Trương Gia Nguyên mặt mũi hằm hằm đẩy cả hai người ra khỏi cửa, sau đó không biết nói chuyện gì với Lưu Vũ mà khi rời đi, tâm tình cậu đã ổn định hơn hẳn.
Trở về thực tại, không ngoài dự đoán của anh, mỗi khi nhắc đến vấn đề này, Châu Kha Vũ lại nghiêng đầu chọn cách lảng tránh.
"Cậu không nói thì bảo tôi giúp cậu thế nào?" Anh buông Châu Kha Vũ ra, xoay qua xoay lại hai vòng, "Thôi, tôi chẳng quan tâm nữa. Về cũng tốt, đợi khi nào nó bình tĩnh lại rồi nói tiếp."
Lưu Chương giải quyết xong Châu Kha Vũ, trở về phòng định ăn nốt bữa trưa, nhưng bàn cơm đã bị Lưu Vũ dọn sang một bên rồi. Giờ phút này, ánh sáng mắt trời chiết xạ từ màn mưa tuyết ngoài cửa sổ, rồi hắt vào trong phòng, khiến đôi môi của Lưu Vũ càng trở nên tái nhợt, cả người trông như trong suốt, bất cứ khi nào cũng có thể tan biến.
Cậu lẳng lặng ngồi trên giường, tâm trạng nặng nề xoa chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình hồi lâu.
Trên thế giới chỉ có một cặp nhẫn cùng kiểu dáng, chất liệu bạch kim, thiết kế cực kỳ đơn giản và nhã nhặn, nổi bật nhất có lẽ là viên kim cương không lớn không nhỏ được đính ở chính giữa. Rõ ràng là kim cương trắng nhưng lại lập loè ánh sáng màu xanh thẫm. Nhìn lướt qua cảm thấy chỉ là một chiếc nhẫn cưới bình thường trông có chút tinh xảo, nhưng thực chất giá trị của nó phải lên đến bảy con số.
Ấy thế mà lúc này Lưu Vũ lại tháo nó xuống, lộ ra vết hằn do đeo nhẫn trong thời gian dài.
Lưu Chương thấy động tác của cậu thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Này, em nghiêm túc thật đấy à? Có chuyện gì cũng từ từ nói."
Lưu Vũ không trả lời vấn đề của anh, như người mất hồn nhìn chằm chằm ba chữ "zky" được khắc ở mặt trong hồi lâu. Cuối cùng cậu nở một nụ cười mà không phân biệt được là chua chát hay giễu cợt nhiều hơn.
Cậu mở ngăn kéo tủ đầu giường, cẩn thận đặt chiếc nhẫn vào trong, bấy giờ mới trả lời anh trai mình, "Em quyết định rồi."
Vì để đeo chiếc nhẫn này vào tay cậu, Châu Kha Vũ không từ thủ đoạn. Cách tốt nhất là khiến mọi thứ trở lại vị trí như ban đầu, mặc dù lửa giận đã chẳng thể nguôi ngoai, nhưng chí ít, nỗi căm ghét và thất vọng đang dần ăn mòn lý trí của cậu sẽ dừng lại.
Hắn có lỗi, nên hắn phải chịu trừng phạt.
Hơn ai hết, Lưu Vũ biết hình phạt nặng nề nhất đối với hắn là gì. Mà chính cậu, cũng chẳng thể tiếp tục kéo dài hơi tàn của thứ tình yêu lầm lạc và tội lỗi này nữa.
~~~~~~~
Rittou: Ngược, ngược nữa, ngược mãi 😆😆😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com