Chương 3
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lưu Vũ càng nghĩ càng giận, bức bối mấy ngày nay dồn nén lại đè lên ngực cậu, khiến cậu khó chịu không thể thở nổi. Đến cuối cùng, cậu rẽ vào một con hẻm vắng người, ngồi khóc nấc lên.
"Đồ ngốc."
"Trương Gia Nguyên là đồ ngốc."
"Đáng ghét."
"Em chẳng biết gì hết!"
Chưa bao giờ Lưu Vũ cảm thấy bất lực với Trương Gia Nguyên đến thế. Nhưng cậu giận Trương Gia Nguyên một thì giận mình đến mười. Cậu quá hèn nhát, hèn nhát không dám đối mặt với tình cảm của mình, không dám phá vỡ mối quan hệ hiện tại, không dám đón nhận thất bại, không dám đánh mất Trương Gia Nguyên...
"Chậc chậc chậc..."
"Em trai đang khổ sở vì tình đấy à?"
Ngay khi nỗi khổ trong lòng vừa mới nguôi ngoai, bỗng một giọng nói xa lạ vang lên.
Lúc này Lưu Vũ mới nhận ra có bóng đen in hằn dưới nền đất bụi bặm, hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ vừa mới xuất hiện.
Cả không gian như chợt đọng lại.
Tiếng thút thít chợt im bặt, cậu căng cứng cả người, song vẫn cố gắng giữ bình tĩnh từ từ đứng dậy, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi con hẻm.
Thế nhưng gã đàn ông kia đọc vị được động tác của cậu, cậu chỉ mới hơi xoay người, đã bị gã ta túm lấy cổ tay đè lên tường, tay gã cũng bịt chặt miệng cậu.
Sau lưng cậu tiếp xúc với tường gạch thô ráp, thậm chí cậu còn ngửi thấy mùi ẩm mốc của đám rêu bám trên tường. Cậu bắt đầu thấy hối hận, vì cớ gì mình lại tìm một nơi bẩn thỉu thế này rồi ngồi bù lu bù loa hết cả lên, trong khi hoàn toàn có thể leo lên con xe hạng sang của mình mà khóc.
"Chà, hóa ra là một bé mèo xinh đẹp." Giọng gã khàn khàn như từng mài qua giấy ráp, bàn tay đang giữ chặt cậu cũng vừa có lực vừa hằn những vết chai sạn.
Thậm chí cậu còn ngửi được mùi rỉ sét hôi hám trên người gã.
Gã ghé khuôn mặt bặm trợn vào hõm cổ Lưu Vũ, hít sâu một hơi, "Ôi em thơm thế, không biết tiểu thiếu gia nhà ai đây?"
"Ưm... cút!" Lưu Vũ tức giận đến đỏ bừng mặt, lập tức phản ứng theo bản năng, muốn nâng chân lên đạp gã biến thái kia, từ nhỏ đến lớn cậu nào có từng bị khinh nhục kiểu này.
"Ái chà, bé mèo nhà cũng biết giương nanh múa vuốt cơ à?" Gã biến thái phản ứng quá nhanh, dùng một chân đè lại hai chân cậu, bàn tay gã mơn trớn trượt dọc trên cần cổ trắng như bạch ngọc của Lưu Vũ, chợt phát hiện ra miếng dán sau gáy cậu.
"Omega, thì ra em là Omega, thảo nào mềm mại đến thế, xem ra hôm nay ông đây có lộc ăn rồi." Dứt lời, gã cười khằng khặc như kẻ điên, xé miếng dán tin tức tố của Lưu Vũ xuống. Hương sữa bò ngọt ngào lập tức tản ra trong không khí.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lưu Vũ. Cậu bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Omega là giới tính hiếm hoi trong xã hội, cũng là đối tượng được bảo vệ hàng đầu. Sống êm ấm quá lâu, cầu gần như quên mất xã hội này tệ nạn và dơ bẩn đến cỡ nào.
Lưu Vũ sợ đến mức run rẩy cả người, song gương mặt cậu vẫn lạnh tanh.
Lưu Vũ giỏi nhất là ngụy trang, thực tế, tính cách của cậu là vậy, càng sợ hãi, càng sốt sắng, thì gương mặt lại càng lạnh lùng nghiêm túc.
Có lẽ gã thấy Lưu Vũ không chống cự nữa, hoặc tự tin rằng cái hẻm nhỏ này không ma nào thèm bén mảng đến, nên từ từ buông tay khỏi miệng cậu.
Vừa nhìn thấy đôi môi châu đầy đặn mê người, ánh mắt gã càng thêm thèm thuồng và suồng sã.
Lưu Vũ cố gắng làm lơ ánh mắt đáng ghê tởm kia, giữ cho giọng mình không run rẩy, "Anh muốn tiền phải không? Tôi cho anh tiền! Rất nhiều tiền."
Có lẽ gã biến thái này là Beta, không thể ngửi thấy mùi tin tức tố, nếu đổi lại là một Alpha, chắc hẳn đã không do dự cắn lên tuyền thể đang tản ra sự cám dỗ nồng đậm nào đó.
Gã biến thái cười nửa miệng.
"Ban đầu là vậy, nhưng giờ thấy em đẹp quá chừng, ông đây lại muốn cướp sắc hơn."
Gã khẽ liếm môi, một tay nắm tóc giữ chặt đầu Lưu Vũ, một tay túm hai tay cậu đè giữa ngực.
Khuôn mặt nhăn nhúm của gã đàn ông ngày một đến gần, hơi thở nóng hầm hập bốc mùi phả lên da mặt Lưu Vũ, khiến cậu cực kỳ buồn nôn.
Lưu Vũ đã sợ đến mức mất bình tĩnh, mắt nhắm tịt lại, mặc cho da đầu đau như bị xé rách, cậu vẫn liên tục giãy giụa, luôn miệng kêu cứu, nhưng dường như chẳng có tác dụng.
Không, cậu không chịu được nỗi nhục nhã cỡ này. Thà cắn lưỡi chết đi cho rồi.
Nguyên Nhi, Nguyên Nhi, đến cứu anh.
Sau đó là một trận xây xẩm mặt mày.
Lưu Vũ nghe thấy tiếng rầm như có vật nặng va vào đống đổ nát, hương hồng trà dễ chịu phảng phất ngay chóp mũi.
***
Ngay lúc Châu Kha Vũ đang đứng giữa ngã tư đường, thầm hối hận vì đã lãng phí quá nhiều thời gian với Trương Gia Nguyên, thì chợt ngửi thấy một mùi hương cực kỳ ngọt ngào.
Châu Kha Vũ nhìn người đi đường xung quanh, nhưng không thấy ai có phản ứng kỳ lạ, thầm nghĩ có Omega phát tán tin tức tố nồng đậm như thế, hẳn phải có người phát hiện ra chứ, hay là do mũi hắn có vấn đề?
Thế nhưng, rất nhanh hắn nghĩ đến một loại khả năng.
Tin tức tố nồng đậm, nhưng không giống như đang phát tình. Một là mũi hắn quá nhạy cảm, hai là tin tức tố này chỉ có mình hắn ngửi thấy! Hơn nữa, hắn còn cảm thấy mùi hương này vô cùng gần gũi, vô cùng cám dỗ, giống như sinh ra để thu hút hắn vậy.
Trong óc lập tức xẹt qua một tia sáng.
Hắn không chút do dự nương theo mùi hương đi đến.
Rốt cuộc nhìn thấy Lưu Vũ bị một gã đàn ông đè trong con hẻm vắng.
Đôi đồng tử sẫm màu của hắn co rụt lại.
Hắn không chần chờ lấy một giây, trước khi não bộ kịp phản ứng thì cơ thể đã hành động trước rồi. Hắn lao đến như một loài thú dữ, nâng chân đạp bay gã khốn kia, cướp lại đồ vật thuộc về mình.
"Rầm." Châu Kha Vũ ra tay rất mạnh bạo, gần như là dùng hết sức mà đạp.
Gã biến thái kia đụng mạnh vào thùng rác, cả người vốn sẵn dơ bẩn giờ lại càng thêm chật vật. Gã có ảo giác như nội tạng cũng bị đá lệch vị trí, đến nỗi ngay cả việc hô hấp thôi cũng thấy phát đau.
Gã choáng váng ngước đầu lên, lờ mờ nhìn thấy bóng người đứng ngược sáng trước mặt. Mặc dù gã không bị tin tức tố ảnh hưởng, nhưng bản năng sống còn lại đang reo lên hồi chuông cảnh báo trong óc gã, kẻ này gã đánh không lại, thậm chí gã sẽ chết trong tay kẻ này.
Gã liền liều nửa cái mạng còn lại, loạng choạng đứng dậy rồi chạy sâu vào con hẻm.
Bắp tay Châu Kha Vũ vẫn còn căng cứng, nếu không phải Lưu Vũ phía sau đang túm chặt lấy áo hắn, hắn thề hôm nay gã kia sẽ không toàn thây mà trở về.
Không thể phủ nhận, Châu Kha Vũ là một người cực kỳ lý trí và bình tĩnh, biết tính toán và ưa thích kiểm soát mọi thứ. Nhưng hiển nhiên, Lưu Vũ là giới hạn của hắn, là ngoại lệ của hắn, chỉ cần đụng việc liên quan đến anh, hắn luôn lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Lưu Vũ, anh không sao chứ?"
Châu Kha Vũ xoay người Lưu Vũ lại, ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài hắt vào trong hẻm tối, chiếu lên gương mặt trắng nõn Lưu Vũ, khiến mỗi đường nét đều trở nên mông lung và vô thực. Châu Kha Vũ khẽ thở phào, đúng vậy, đúng vậy, đây mới là vị trí của Lưu Vũ, thiên sứ của hắn chỉ nên tắm dưới ánh mặt trời.
Lưu Vũ mờ mịt nhìn Châu Kha Vũ, ngón tay cậu nắm chặt lấy áo hắn, đến mức trắng bệch.
Rõ ràng ban nãy bị người sỗ sàng, cậu sợ đến mức run lẩy bẩy nhưng không hề rơi nước mắt, thế mà lúc này, đứng trước gương mặt mà mình chán ghét nhất, cậu lại không kìm được khóc nấc lên.
Tay vẫn túm chặt tay áo của Châu Kha Vũ, tủi thân thút thít như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Cộng thêm mùi sữa bò ngọt ngào phảng phất trong không khi.
Châu Kha Vũ hoàn toàn có lý do để hoài nghi Lưu Vũ đang quyến rũ mình.
Cố tình hắn lại tình nguyện sa chân vào cám dỗ.
Châu Kha Vũ chẳng cầm cự được nửa phút, đã vòng tay qua eo Lưu Vũ, kéo cậu vào trong ngực mình.
Lưu Vũ ngỡ ngàng đến nỗi quên cả khóc, thân thể cứng ngắc như khúc gỗ.
"Không sao, có tôi ở đây, không ai làm hại anh được cả."
Cái ôm nóng bỏng của Châu Kha Vũ, bàn tay vỗ về của Châu Kha Vũ, lời thì thầm của Châu Kha Vũ, và đặc biệt là mùi hương trên người hắn, đều khiến đầu óc cậu mụ mị, đều xoa dịu mặt cảm xúc tiêu cực trong lòng cậu.
Quá thoải mái.
Hai người duy trì tư thế như vậy được vài phút, Lưu Vũ cuối cùng cũng phát hiện ra không đúng. Tại sao tim cậu đập nhanh thế này?
Cậu hoảng hốt đẩy Châu Kha Vũ ra, rồi trợn mắt nhìn đối phương một lúc lâu, bao nhiêu cảm xúc đều viết hết lên mặt Lưu Vũ, có ngạc nhiên, có khó hiểu, có cả vài phần xấu hổ. Cuối cùng, Lưu Vũ cúi gằm mặt xuống.
Châu Kha Vũ có độc, tin tức tố của hắn nhất định là có độc! Cậu chưa từng thấy mùi hương nào dễ ngửi đến vậy, thậm chí còn hấp dẫn hơn mùi sầu riêng của Trương Gia Nguyên...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rittou: Chap này chỉ để thông báo, Nguyên meo meo mùi sầu riêng :)))))))))
Sao tui cứ có cảm giác phong cách ngày càng giống teenfic ấy nhỉ???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com