Chương 37
Châu Kha Vũ mới đẩy cửa, còn chưa kịp thốt lên âm thanh nào thì một cú đấm đau điếng đã giáng ngay xuống mặt.
Hắn loạng choạng, lưng đập vào cạnh tường, thế nhưng không cho hắn cơ hội tỉnh táo, Trương Gia Nguyên đã nhéo cổ áo hắn xốc lên lần nữa.
"Đây là tôi đánh thay Lưu Vũ."
Lại một nắm đấm khác nhanh như cắt nhắm ngay bên má còn lại.
"Còn đây là tôi đánh thay cho chính cậu."
Khuôn mặt của Châu Kha Vũ nghiêng hẳn sang một bên, tóc mái hơi dài đã che giấu biểu cảm của hắn một cách kỹ càng. Lúc hắn đứng thẳng lên, khoé môi đã treo nụ cười khó hiểu, cùng với một vết rách ứa máu.
Hắn nhận xét, "Có vẻ cậu đã tiến bộ lên nhiều."
Trương Gia Nguyên bặm môi, mà nếu nghe kỹ còn thấy cả tiếng nghiến răng ken két.
"Châu Kha Vũ, sao cậu lại thành ra thế này? Cậu khiến tôi quá thất vọng."
Châu Kha Vũ giằng bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, theo thói quen từ tốn châm một điếu thuốc.
Hắn bỏ qua ánh nhìn thét ra lửa của Trương Gia Nguyên, lời lẽ chẳng có chút nào là ăn năn hối cải, "Lưu Vũ luôn mải cân nhắc quá nhiều thứ, nên tôi quyết định thay anh ấy."
Trương Gia Nguyên tức đến bật cười, "Chẳng ai có quyền thay anh ấy quyết định bất cứ thứ gì cả! Châu Kha Vũ, cậu luôn thông minh, nhưng lần này cậu làm sai rồi, cậu đã hoàn toàn đâm vào ngõ cụt!"
Châu Kha Vũ chớp mắt, chậm rãi thả ra một vòng khói, thầm nghĩ, hoặc là lối thoát duy nhất của tôi.
"Cậu nói xem, anh ấy có yêu tôi không?"
Trương Gia Nguyên nhíu mày, không hiểu sao hắn hỏi vậy, bởi vì điều đó có vẻ chẳng còn quan trọng nữa đối với tình huống hiện tại. Cho dù Châu Kha Vũ có tha thiết cầu xin đi chăng nữa thì Lưu Vũ cũng chưa chắc sẽ để ý đến cậu ta.
Châu Kha Vũ tự hỏi rồi lại tự trả lời, "Trước đây tôi luôn suy nghĩ về điều này, sau khi đánh dấu rồi, tôi mới thấy rõ được trái tim anh ấy." Hắn đột nhiên cười, quay sang Trương Gia Nguyên, ánh mắt loé lên một tia kiêu căng, "Tiểu Vũ yêu tôi nhiều hơn anh ấy tưởng, cũng cực kỳ bao dung tôi."
Chỉ cần có vậy, là hắn đã thắng một nửa rồi.
Hắn tự nhận là mình quá hiểu tính tình Lưu Vũ.
Bình thường luôn rất cứng cỏi, nhưng đối với tình yêu thì quá uỷ mị và nhạy cảm.
Thực ra Trương Gia Nguyên nói đúng, việc hắn đánh dấu Lưu Vũ là một sai lầm, đáng nhẽ hắn có thể chậm rãi mà chờ đợi mọi thứ chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần hắn luôn tỏ ra yếu thế, Lưu Vũ sẽ mềm lòng và dễ dàng rơi vào ôm ấp của hắn. Nhưng phải thừa nhận rằng tối hôm đó hắn gần như đánh mất lý trí và không thể kiểm soát được bản thân mình, đến lúc hốt hoảng nhận ra thì mọi việc cũng đã không cứu vãn được nữa.
Nhưng hắn cũng không hối hận, bởi dấu hiệu trên người Lưu Vũ vốn là một lợi thế của hắn.
Trương Gia Nguyên hoài nghi Châu Kha Vũ lại nảy ra ý định quái ác nào đó, tiện tay với lấy chai rượu vang trên bàn rồi đập vỡ nát, hắn cầm cổ chai nhọn hoắt chĩa về phía Châu Kha Vũ, tức giận quát.
"Tôi cảnh cáo cậu, nếu còn đụng vào một sợi tóc của anh ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Dứt lời, liền hung hăng ném mạnh chai rượu xuống sàn, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Châu Kha Vũ vẫn bình thản trước lời đe doạ của Trương Gia Nguyên, hắn chậm rãi bóp nát điếu thuốc đang cháy dở trong lòng bàn tay.
"Cậu nên từ bỏ thôi Trương Gia Nguyên. Nói thẳng ra, so với tôi, cậu và Lưu Vũ càng không có khả năng hơn đấy." Châu Kha Vũ rủ mắt nhìn xuống, sau đó mới lấy trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm, giơ trước mặt đối phương, "Giúp tôi đưa thứ này cho anh ấy." Dừng một lát lại nói, "Cậu cũng có thể mở ra xem."
Không ngoài dự đoán của Châu Kha Vũ, mặc kệ Trương Gia Nguyên đang phẫn nộ cỡ nào, thì hắn vẫn do dự nhìn máy ghi âm rồi cầm lấy, trước khi rời đi còn để lại câu nói đầy mùi thuốc súng, "Tự sám hối đi."
...
Sau kỳ phát tình nhưng không có Alpha bên cạnh an ủi, đối với Omega mà nói, thì chẳng khác bị tra tấn là bao. Đã suốt hai đêm liền Lưu Vũ giật mình bừng tỉnh giữa đêm khuya vì cơn ác mộng, sau đó co rụt người lại hòng trốn tránh những mặt trái cảm xúc đang dày vò mình - cô đơn, buồn bã, thiếu an toàn và từng trận ớn lạnh chạy dọc khắp toàn thân.
Nhưng mặc cho cậu đã tăng nhiệt độ trong phòng lên rất cao, thì vẫn chẳng thể xua tan được cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo đó. Tưởng như xung quanh là cánh đồng băng tuyết trải dài vô tận, còn cậu thì chỉ là một nhân loại nhỏ bé, mải miết tìm kiếm hơi ấm giữa chốn này.
Lưu Vũ nằm lì trong phòng suốt mấy ngày trời, đối diện với những cơn mất ngủ hằng đêm và miệng lưỡi đắng ngắt, mãi đến khi kỳ mẫn cảm qua đi, cậu mới thấy khá hơn chút đỉnh.
Lúc này, Lưu Chương chính là người đầu tiên bước vào phòng cậu.
Lưu Chương biết hiện giờ cảm xúc của cậu vẫn chưa được ổn định, nên đã rất cố gắng để nói chuyện với cậu bằng giọng điệu hiền hoà và bình tĩnh nhất.
Sau khi hai anh em tâm tình nửa ngày, Lưu Chương mới vào vấn đề chính.
Anh đặt vào tay Lưu Vũ một chiếc máy ghi âm được thiết kế trông rất tinh xảo.
Có vẻ anh cũng do dự lắm mới quyết định nói chuyện này với cậu.
"Anh nhận được nó từ Châu Kha Vũ."
Cơ thể Lưu Vũ đã cứng lại trong một vài giây, sau đó hàng lông mi mảnh dài lập tức cụp xuống, dường như muốn che giấu tâm tình nơi đáy mắt.
Lưu Chương thấy em trai mình giữ im lặng, đành căng da đầu nói tiếp, "Anh biết mình không nên mở ra xem và anh vẫn đang rất giận nó vì đã ép buộc em. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, với tư cách là người ngoài cuộc thì anh cảm thấy..." Anh gõ gõ vào máy ghi âm ám chỉ, "Vấn đề này không đáng để hai đứa chia tay."
Lưu Vũ nhìn anh với vẻ ngờ vực và khó hiểu, nhưng không để cậu hỏi cặn kẽ hơn, Lưu Chương đã đứng dậy vỗ vai cậu. Trước khi ra khỏi cửa còn để lại một câu nói thấm thía, "Có hiểu nhầm thì phải tìm cách giải quyết. Hồi đó, có lẽ em không biết, nhưng Châu Kha Vũ thật sự đã làm rất nhiều cho công ty mình."
Quả thật ban đầu Lưu Vũ chẳng hiểu mô tê gì, nhưng rất nhanh sau đó, khi phát hai đoạn ghi âm duy nhất trong máy lên, cậu đã biết tại sao Lưu Chương lại nói vậy.
Mở đầu đoạn ghi âm thứ nhất là giọng nói khàn đặc, nghe có vẻ người nói đã lớn tuổi, từng trải và toát ra hơi thở nguy hiểm.
"Cậu là người mà ba năm trước cá cược đua xe với thiếu gia nhà họ Trương - Trương Gia Nguyên?"
"Ông là ai?" Thanh niên kia có vẻ hoảng sợ thật sự, lúc nói chuyện còn mang theo âm rung.
"Đừng nhiều lời, chỉ cần trả lời phải hoặc không thôi." Người đàn ông cảnh cáo, không biết đã làm gì mà khiến gã nghẹn họng một lúc lâu.
"Phải, là tôi."
"Lúc đó có người mua chuộc cậu làm điều đó?"
"Đúng vậy, là thiếu gia nhà họ Châu. Tôi gặp anh ta ở casino Thượng Hải, lúc đó anh ta giúp tôi trả nợ. Sau khi trở về Bắc Kinh thì có một tối anh ta gọi tôi đến quán bar, ở đó gặp người tên Trương Gia Nguyên kia. Anh ta bảo tôi đi khiêu khích Trương Gia Nguyên, gây ra chút chuyện, tốt nhất là phạm luật. Biết cậu ta uống rượu nên ban đầu tôi chỉ định dẫn cậu ta đến chốt công an thôi, nhưng lời qua tiếng lại thì thành ra cá cược đua xe... Cậu ta cũng quá dễ dụ..."
"Nhà họ Châu có ba vị thiếu gia, cậu muốn nói đến vị nào?"
Tên kia dường như hơi sững lại, sau đó lắp bắp, "Tôi... không rõ, chỉ nghe người bên cạnh gọi là Châu thiếu gia."
Bên kia im lặng một lát, rồi mới có âm thanh cất lên, "Là ai trong ba người này?"
Gã thanh niên trả lời rất nhanh, "Người ở giữa."
"Đây là Châu Đình Vân, đại thiếu gia nhà họ Châu." Người đàn ông cố tình cao giọng, "Vậy tại sao cậu lại nói với Trương Gia Nguyên người đó là Châu Kha Vũ?"
"Tôi... tôi không biết nhà họ Châu có tận ba thiếu gia, hơn nữa lúc đấy sợ tội, Trương Gia Nguyên hỏi có phải Châu Kha Vũ không, tôi liền gật."
Sau vài tiếng bíp thì máy ghi âm tự động chuyển sang đoạn thứ hai.
"Châu Đình Vân, mưu hèn kế bẩn cũng nhiều đáo để nhỉ?" Tiếng cười châm chọc của Châu Kha Vũ vang lên.
"Sao tôi đọ lại được với giám đốc Châu đây, nhưng dạo này giám đốc Châu có vẻ cũng chật vật phết, ở công ty không được trọng dụng, ngay cả Lưu gia cũng quay lưng với cậu..." Châu Đình Vân có vẻ tâm trạng không tệ.
"Lại nói, trước đây Lưu gia gặp nạn, anh cũng góp không ít công sức đâu?"
"Sai rồi, người thêm dầu vào lửa là cậu chứ?" Châu Đình Vân cười khả ổ.
Châu Kha Vũ khinh thường ra mặt, hừ nhẹ một tiếng rồi nói, "Đừng làm ra vẻ trước mặt tôi."
"Haiz, ai bảo cậu có mối nhân duyên tốt, khiến anh cậu đây ghen tị! Cậu có thêm Lưu gia trợ lực, chẳng phải hổ mọc thêm cánh, còn tôi sẽ là kẻ bị gạt ra rìa trong cái nhà này sao?"
"Thế nên anh mạo danh tôi để gây khó dễ cho Lưu gia?"
"Đáng tiếc, bỏ nhiều công sức tiền của như thế mà vẫn thất bại trong gang tấc. Vốn tưởng có thể bẻ gãy đôi cánh cứng này của cậu, ai mà ngờ được bà nội vẫn lựa chọn cứu Lưu gia vì cậu chứ? Nhưng không sao, nhìn tình cảnh hiện tại của cậu, có vẻ tôi đã có một lựa chọn không tồi?"
"Vậy còn Trương Gia Nguyên, anh cho rằng cậu ta cũng là đôi cánh cứng của tôi?"
"Trong đám bạn bè của cậu, cậu ta có tính uy hiếp nhất, nhưng cũng là người dễ đối phó nhất."
"Thì ra anh cũng không đến nỗi ngu dốt như cách anh biểu hiện ra bên ngoài."
Châu Đình Vân cười ha hả, rồi lập tức chế nhạo, "Sắp tới có cuộc họp cổ đông, hãy tự cầu phúc cho mình vẫn ngồi vững trên chiếc ghế đó đi."
Châu Kha Vũ không đáp lại, chỉ có tiếng đế giày va chạm với nền đá hoa cương, đều đặn mà lạnh lẽo.
~~~~~
Rittou: Tui có nên thêm vài màn truy thê để giảm xóc, hay kết ngay chương sau nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com