💃 Hậu nhập + Thẳng thắn + Bị ghét bỏ
255. Nói chuyện, hậu nhập, ngồi vào, trên giường bị đụ đến cao trào liên tục
Lời vừa thốt ra, đối phương im lặng làm sự yên tĩnh lan tràn.
Âm nhạc đúng lúc ngừng lại, tiếng điện thoại đang kết nối được khuếch đại lên mấy lần như "ầm ầm" rung động trong tai.
Trịnh Hàm không biết Trịnh Thước đang nghĩ gì,
Nàng mệt mỏi tựa đầu vào bàn, hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn, khí thể bị nén trong xoang mũi chậm rãi tràn ra, áp lực không được giải tỏa.
Sau khi đã khóc, các dây thần kinh bên cạnh đại não vẫn đang đập thình thịch, đau đến mức nàng càng thêm tủi thân, thật muốn Thiệu Vanh ôm nàng một cái,
Nhưng...... Hôm nay ở nhà A Linh, tiếng gào rống thiếu kiên nhẫn của Alpha làm nàng đau khổ vô cùng.
"Ô......"
Không thể kiềm chế mà phát ra tiếng nức nở.
Trịnh Thước phát ra tiếng hít thở dồn dập, "Chị, sao đột nhiên lại như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?"
"A Thước, trước kia em nói chị sẽ bị thương, có phải em đã sớm biết không? Hay là, em đã biết tất cả?"
"Thiệu Vanh và Kiều Linh."
"Chị biết rồi sao," Trịnh Thước thở dài, "Từ bỏ cũng là chuyện tốt, chị Linh và Thiệu Vanh trông...... Ừ...... rất xứng đôi."
"Cho dù không phải cô ấy, cũng sẽ là người khác," Trịnh Hàm cười khổ một tiếng, "Bên cạnh Thiệu Vanh có nhiều Omega ưu tú như vậy, nếu là người khác chị còn có thể tranh một chút, nhưng A Linh...... Chị không muốn làm A Linh đau lòng, cũng không muốn phụ lòng chú Kiều."
"Chị? Chị biết tất cả rồi?"
Trịnh Thước không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cũng hiểu ra, người kia làm việc không che giấu, bị phát hiện cũng là chuyện sớm muộn.
"Ừm."
"Vậy còn em, A Thước," Trịnh Hàm hỏi, "Chị biết em cũng thích nàng, em tính làm sao bây giờ?"
Trịnh Thước im lặng không đáp.
Một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp lời: "Em không để ý đến cảm nhận của chị Linh như chị."
Câu này làm Trịnh Hàm đã biết đáp án, hơi cắn môi dưới, trái tim mâu thuẫn dao động không ngừng.
"Trịnh Hàm, chị tốt nhất là thật sự từ bỏ, nếu không, em không tin chị sẽ không hối hận."
Trịnh Thước hiểu rõ Trịnh Hàm,
Bên ngoài ôn nhu dễ nói chuyện, nhưng tính tình lại bướng bỉnh, chuyện đã nhận định dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ không từ bỏ, nàng nghĩ, trong tình cảm cũng sẽ là như vậy.
"Chị suy nghĩ kỹ đi, em cúp máy đây."
"Tút tút tút."
Một cuộc điện thoại, cũng không làm Trịnh Hàm kiên định lựa chọn vừa rồi,
Những tin tức hỗn loạn quấn quanh trong đại não thành một mớ bòng bong không gỡ được, nóng lòng nhưng lại vô lực.
Sâu sắc rơi vào sự lưỡng nan mơ hồ, không thể tự thoát ra.
"Haiz......"
Nàng thở dài một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm ánh đèn nhiều màu chiếu rọi trên góc ly rượu thủy tinh, màu sắc xinh đẹp được giữ lại trong ly, thu hút ánh nhìn.
"Ô...... Đừng, đừng đâm~~~"
"Vanh Vanh~~ ăn không vô, ha a~~~"
Kiều Linh nằm sấp trên giường, eo mông bị nắm chặt, nhếch cao lên.
Trên mông còn sót lại một ít dịch thể loang lổ, dịch trong suốt ẩm ướt lẫn với dịch trắng đục.
Các nàng từ phòng bếp một đường chiến đấu kịch liệt đến phòng ngủ, Alpha phía sau còn đang dùng sức đóng cọc, bế đụ chán, liền đổi sang động tác hậu nhập.
Tiếng "bạch bạch" nặng nề không ngừng vang lên, bụng dưới và hông đâm vào làm da thịt mông ửng hồng một cách không tự nhiên.
"A Linh, Linh Linh, lồn em khít quá, chơi mãi không đủ, hức a~~"
Thiệu Vanh áp sát thân thể, bao trọn Omega từ phía sau, thổi hơi nóng vào tai nói chuyện.
Cho dù đã bắn vài lần, nàng vẫn không thể ngừng lại, eo bụng như động cơ vĩnh cửu, không biết mệt mỏi, lặp lại động tác đẩy đưa về phía trước.
"Ha~~~ lại...... Lại sắp bắn!!"
Thiệu Vanh vươn cánh tay, ngang eo bế Kiều Linh lên, sau đó ngồi xuống.
"Hừ ưm~~~"
Tiếng rên rỉ ngọt ngào từ cổ họng Omega tràn ra, nàng thẳng người ngơ ngác ngồi xuống, chắc chắn làm dương vật vào đầy.
Quy đầu ép vào khoang sinh sản, làm tinh dịch vừa rót vào lại bị đẩy ra.
"A a!"
Đầu gối của Kiều Linh gập vào trong, một đôi chân dài mềm oặt như sợi mì rơi xuống mặt giường, đặt ngoài hai chân Alpha, ngọc môn mở rộng.
"Không...... Không được, bắn ra ngoài đi," Kiều Linh tức giận tát vào đùi Thiệu Vanh, giọng nói vừa khàn lại mềm, "Bên trong căng chết rồi ô...... Khó chịu, không thoải mái!"
"Chị bắn ra ngoài đi!"
"Được...... được." Thiệu Vanh liên thanh đáp lời, đầu tựa vào tai nàng, cúi xuống mút một cái vào cổ.
"Không được! Thiệu Vanh!! Em thật sự giận đó ô ô......"
Kiều Linh trong một trận khoái cảm chấn động mà tỉnh táo hơn một chút, vặn vẹo người bắt đầu không phối hợp, "Lúc sau, lúc sau còn có hoạt động, không được làm trên cổ! Ư hừ~~~~ như...... Như vậy~~ a a~~"
"Bảo bối, bảo bối," giọng Thiệu Vanh có chút tủi thân, "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, cái gì mới được a?"
Lợi dụng việc Alpha không nhìn thấy, Kiều Linh thở hổn hển trợn tròn mắt.
Lầm bầm nói, rõ ràng thân thể đã nuốt trọn cây hàng của nàng, còn một bộ dáng đáng thương, lăn lộn nàng không nhẹ.
"Đồ xấu xa."
Kiều Linh chủ động nắm tay Thiệu Vanh, đặt lên bộ ngực mềm mại của mình.
Nhũ hoa mẫn cảm bị lòng bàn tay thô ráp cọ qua, thân thể đột nhiên run lên, đường đi kẹp dương vật co thắt mạnh.
"Cho...... Cho chị sờ vú, ưm...... đừng dùng sức như vậy!!"
Thiệu Vanh ôm chặt nàng từ phía sau, lòng bàn tay bao lấy bầu ngực mềm xốp, thịt ngực tràn ra giữa các kẽ ngón tay.
Nàng mạnh mẽ xoa nắn, ngẫu nhiên hai ngón kẹp lấy nhũ hoa hồng hào,
Hơi xoa nắn một hai cái, sẽ có chất lỏng màu trắng sữa chảy ra từ bên trong, như là bánh mochi nhân bơ, cắn một miếng, nước sữa thơm ngon tràn ra.
"A a~~~"
Hai bầu ngực bị nắm trong tay Alpha, tất cả bộ phận mẫn cảm đều được đồng thời điều động.
Thiệu Vanh không ngừng húc eo lên, cố sức đâm Kiều Linh cho lơ lửng, lộ ra một đoạn gốc nhục hành, lại lợi dụng trọng lượng cơ thể rơi xuống, một lần nữa kết hợp với nhau.
"Ứ......"
"Ha~~ ha a~~ Khít quá~~"
Nàng cắn răng rên rỉ một tiếng, nén lại cảm giác muốn bắn ra.
Nắm lấy eo Omega dùng sức húc lên, cọ âm vật của Kiều Linh, từ giữa háng trượt ra, phun ra tinh dịch nồng đậm.
"A a...... Sướng quá a~~~"
Thân hành nóng bỏng dán vào âm vật của Kiều Linh, run nhẹ vì bắn tinh, gân xanh dán vào tiểu đậu thịt nóng bỏng phập phồng.
Tinh dịch như pháo hoa nở rộ phun ra, bay tán loạn trong không trung, rồi rơi xuống bụng dưới trần trụi trắng như tuyết của Kiều Linh, bắn tung tóe lên ngực và bụng.
"Ô ô......"
Kiều Linh dựa vào ngực Alpha, ngửa cổ thở dốc.
Đường đi bị cọ xát không ngừng lên men ra khoái cảm mãnh liệt, toàn bộ được giải phóng khi hành thân dùng sức nghiền qua âm vật.
Nước huyệt phun ra, chảy ướt ga giường, thấm xuống thành một mảng lớn.
Hai đùi co giật một cách không tự nhiên, trên ngực ướt đẫm ngoài mồ hôi của chính mình ra, còn có tinh tương tí tách rơi xuống, lướt qua da thịt thành từng vệt trắng.
256. Thẳng thắn, kịch liệt tranh cãi, cùng các nàng cắt đứt
T
hiệu Vanh nằm mơ một giấc mơ rất loạn, toàn thân bị nhiệt ý đần độn bao vây.
Trong mơ toàn là những bóng người mờ ảo, vây quanh nàng,
Sau đó lại là đoạn nàng lên chiến trường diệt Trùng tộc, cả người như lửa thiêu đốt, những cảnh tượng như thật như giả dường như đang biểu đạt điều gì, ý tưởng hỗn loạn từng bức từng bức nhảy lên.
Dần dần, nhiệt độ cơ thể nguội lạnh,
Lại giống như bị nghẹt thở, toàn bộ giấc mơ đều bị nhuộm thành màu xanh lam, không khí bi thương lây nhiễm nàng.
Những bóng người đó lần lượt tan đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.
"Hưm......"
Mở hai mắt,
Hai mắt run nhẹ, con ngươi màu đen chuyển động, theo bản năng xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Nàng vẫn ở nhà Kiều Linh, nội thất gỗ tạo nên một không khí ấm áp, rất có phong cách.
Thân thể cứng đờ thả lỏng lại, Omega vẫn đang ngủ say trong lòng nàng, cuộn mình trong ngực nàng rất có cảm giác an toàn.
Cơn nóng của kỳ dịch cảm rút đi, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Thiệu Vanh không mặc áo ngủ,
Chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận dời tay Kiều Linh ra,
Đi đến phòng bếp rót một ly nước để giải khát.
Trên bàn phòng khách còn bày những món ăn tối qua chưa động tới.
Cơm canh nguội lạnh đánh thức ký ức của Thiệu Vanh, hồi tưởng lại ngày hôm qua, mình thế mà trong lòng phiền muộn mà phát hỏa với Trịnh Hàm.
Tay cầm ly dừng lại một chút, có chút ảo não siết chặt thân ly, trái tim đã hạ xuống lại nhắc lên.
Thiệu Vanh đỡ lấy bệ bếp, cả người trầm tĩnh lại,
Lại nghĩ đến giấc mơ ban đêm, cái loại bi thương thấm vào xương cốt kia phảng phất như thân thể bị ngâm nước, rất lâu không tan đi, ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng.
Điều này làm nàng không tự giác nhớ lại, lần trước cùng Trịnh Hàm kể ra vấn đề kia......
Nàng không muốn giấu giếm lâu dài, càng không đành lòng lừa gạt Kiều Linh - Omega không hề phòng bị, buông bỏ tất cả chân tình này với nàng.
Vốn dĩ muốn lập tức thẳng thắn với nàng, nhưng sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, làm nàng càng thêm khó xử.
Thiệu Vanh cười khổ một tiếng, dường như nàng càng ngày càng tham lam, bên cạnh có quá nhiều người, mỗi người đều làm nàng không thể dứt bỏ.
Lo được lo mất làm nàng trở nên mất kiểm soát, sợ hãi bước tới.
Nàng mới là người xấu nhất, người mang đến tổn thương cho mọi người a.
Bây giờ nên làm gì mới tốt......
"Vanh Vanh?"
Một tiếng gọi nhẹ lười biếng, eo Thiệu Vanh bị ôm lấy.
Giọng Kiều Linh mang theo sự lười nhác rõ rệt của người chưa ngủ dậy, "Sao chị lại chạy ra đây, cũng không nói với em một tiếng."
"Chị ra uống một ngụm nước."
Thiệu Vanh xoay người, ôm lấy Omega, cúi đầu hôn lên môi nàng, "Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?"
"Ô......"
Kiều Linh vùi mặt vào ngực nàng, làm nũng nói: "Muốn dính lấy chị."
Những cảm xúc tiêu cực lập tức được chữa lành, trong ngực lưu động sự ấm áp thấm vào ruột gan.
Khóe miệng nàng nhếch lên lại từ từ hạ xuống, điều này làm cảm giác tội lỗi đè nén trong lòng nàng càng nặng.
"A Linh," nàng gian nan mở miệng, không ngừng tìm từ trong đầu, "Chị có chuyện muốn nói với em, rất quan trọng."
"Hả?"
Omega hoang mang nhìn nàng, theo bản năng nghiêng nghiêng đầu sang phải, hành động nhỏ vô thức làm Omega càng thêm đáng yêu, tóc dài xõa trên vai, để mặt mộc lại không che giấu được gương mặt xinh đẹp tự nhiên.
Đôi mắt lưu loát hơi cong xuống, chớp chớp đôi mắt to, Kiều Linh cười nói: "Chuyện gì mà, nghiêm túc vậy?"
Đôi mắt trắng trong sáng ngời, làm những lời Thiệu Vanh muốn nói nghẹn lại ở cổ họng.
Lòng bàn tay nắm chặt vạt áo Kiều Linh không tiếng động trở nên trắng bệch.
Hít sâu một hơi,
Nàng vẫn quyết định thẳng thắn với Kiều Linh: "Thật xin lỗi, bảo bối, là chị có lỗi, chị...... Chị không muốn gạt em."
Những lời này làm Omega thu lại ý cười, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe nàng nói tiếp.
"Ngoài em ra......"
"Chị còn cùng người khác duy trì quan hệ kia."
"Quan hệ gì?"
Mí mắt giật giật, giật đến Kiều Linh vô cùng khó chịu, nhưng nàng vẫn hỏi ra.
"Quan hệ...... Làm tình."
Những lời này như một cây gậy nặng, hung hăng gõ vào gáy Kiều Linh, nàng thậm chí không thể tin vào tai mình, vẻ mặt mờ mịt lắp bắp lặp lại một lần: "Cái gì? Chị nói cái gì?"
Nhịp tim đập cực nhanh,
Thiệu Vanh hoảng loạn đến mức dây thần kinh trong não đều căng thẳng, sợ Omega lộ ra vẻ mặt cực độ ghét bỏ.
Nàng vội đỡ vai Omega, giải thích: "Chị có chứng tin tức tố hỗn loạn, trước đây...... Đã cùng không ít Omega xảy ra quan hệ, chị...... chị, chị biết là chị sai, chị không muốn lừa......"
"Bốp!"
Má phải bị đánh đến đau nhói, nóng rát như bị bỏng trên da thịt.
Quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Kiều Linh, nàng liên tục lùi lại mấy bước: "Không...... Thiệu Vanh, chị không phải là người như vậy, chị......"
"Quá hoang đường...... Chuyện này......"
Kiều Linh hoàn toàn không thể tin,
Nàng vẫn luôn cho rằng, cho dù Thiệu Vanh và nàng bắt đầu không mỹ diệu như vậy, nhưng những lần ngẫu nhiên gặp mặt, những lời âu yếm ngọt ngào, những quan tâm chu đáo, những điều này đều từng chút, dần dần thẩm thấu vào cuộc sống của nàng, sinh mệnh của nàng.
Nàng đã coi Thiệu Vanh như bạn đời cả đời, là một phần của ngôi nhà nàng ao ước.
Thậm chí...... Vừa rồi các nàng còn âu yếm như một cặp tình nhân mới yêu......
Không kiểm soát được nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống từ hốc mắt, những giọt nước mắt tròn trong suốt như ngọc trai trong vỏ, từng viên lớn từng viên lớn không tiếng động lướt qua trên da thịt.
"Chị, vậy thì chị hãy cắt đứt với các nàng đi!"
Hai chân Kiều Linh mềm nhũn, vô lực đỡ khung cửa phòng bếp, "Em không hiểu, chị nói cho em những lời này là có ý gì? Em còn phải cảm kích chị, vì đã thẳng thắn với em sao?"
"Chị điên rồi sao! Từ khi nào bắt đầu! Hay là, em mới là người thứ ba?"
"Rốt cuộc em là gì? Thiệu Vanh?"
Miệng đầy chua xót, ngưng đọng trong miệng Thiệu Vanh, nàng không có cách nào đáp lại, chỉ nói: "Kiều Linh, chị yêu em, chị...... Chị không muốn lừa em."
"Nếu," Kiều Linh suy sụp thấy rõ, nàng mạnh mẽ nén cảm xúc của mình xuống để thương lượng với Alpha, "Nếu em bảo chị cắt đứt với các nàng, em có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra."
"Đúng vậy, chị chỉ có mình em, chuyện cùng các nàng đều kết thúc, em có thể...... Em có thể coi như, bản thân chưa từng nghe được những lời này của chị."
Ánh mắt chờ đợi của Omega sáng ngời, sáng đến chói mắt làm Thiệu Vanh tránh đi,
Nàng muốn đồng ý với Kiều Linh, nhưng......
Nàng đã hứa hẹn với quá nhiều người......
Môi dưới bị cắn nứt một vết nhỏ, máu đỏ tươi uốn lượn theo kẽ hở, làm môi thịt nhuộm đỏ.
Thiệu Vanh hổ thẹn cúi đầu, "A Linh, thật xin lỗi, là chị quá tham lam, chị...... Chị muốn các em có thể ở bên cạnh chị."
"Được rồi."
"Cái gì?"
Kinh ngạc ngẩng đầu, Kiều Linh đã lau đi nước mắt trên má, hốc mắt hồng hồng chứa đầy cảm xúc, nhưng đã hòa hoãn hơn nhiều so với khoảnh khắc bùng nổ vừa rồi.
"Bây giờ em không có cách nào nghĩ về chuyện này, Thiệu Vanh, chị đi quân bộ trước đi, để em một mình tĩnh lặng một chút."
"Thật xin lỗi, Kiều Linh, chị......"
"Đừng nói nữa," Omega mím chặt môi, lùi về sau, "Đừng lại gần, chị đi đi."
"Đi."
Thiệu Vanh siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra, "Được, chị đi trước đây."
Lại không cam lòng, trước khi rời đi xoay người nói: "A Linh, nếu em cần chị, chị nhất định sẽ đến."
Khoảnh khắc cửa đóng lại,
Kiều Linh rốt cuộc không thể nén cảm xúc trong lòng,
Mềm nhũn ngã ngồi xuống sàn, không tiếng động ôm chặt lấy mình, trái tim tan nát đầy đất.
257. Lại bị từ chối, thượng tướng bị người ghét bỏ
T
hiệu Vanh ra cửa, mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy mình đã sai,
Nàng không nên nghe lời rời đi, cho dù mặt dày mày dạn cũng nên ở lại, chăm sóc Kiều Linh.
Nhưng hiện tại đã muộn,
Cánh cửa phòng đóng chặt sẽ không vì nàng mà mở ra, Alpha cúi gằm đầu, cảm xúc rơi xuống cực điểm.
Chỉ có thể rời đi,
Thiệu Vanh xoay người, đi thang máy xuống, loay hoay đến cửa tiểu khu, lại không nỡ quay đầu lại nhìn về phía tầng lầu của Kiều Linh.
Rốt cuộc đã thẳng thắn như kế hoạch ban đầu, nàng lẽ ra phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng......
Nhưng trái tim như bị một tầng khói mù bao phủ, xám xịt không nhìn rõ đúng sai, luôn cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Như vậy...... sẽ là đúng sao?
Thiệu Vanh ngồi trên xe máy, lấy mũ bảo hiểm đặt trên đùi, không ngừng thở dài, tâm sự nặng nề không có được câu trả lời.
Nàng không muốn về quân bộ, cũng không biết nên đi đâu.
Lòng bàn tay cọ xát trên lớp sơn của mũ bảo hiểm, trầm mặc một lát, đáp án trong lòng hiện lên rõ ràng.
Muốn gặp Trịnh Hàm, muốn nói chuyện với nàng,
Ngày hôm qua đã quá hung dữ với A Hàm, mình cũng nên đi xin lỗi.
Nghĩ đến đây, Thiệu Vanh lập tức vững lòng.
Sải bước lên xe máy, hướng về phía nhà Trịnh Hàm phóng nhanh.
"Cốc cốc cốc."
Thiệu Vanh gõ cửa, cúi đầu nhìn bó hoa xin lỗi trong lòng, cẩn thận gỡ những cánh hoa bị ép.
Không có ai ra mở cửa,
Nàng nghi hoặc nhíu mày, theo lịch sinh hoạt của Trịnh Hàm, giờ này lẽ ra phải ở nhà mới đúng,
Sao lại không ra mở cửa?
Cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm nặng, mồ hôi li ti chảy ra trên trán.
Thiệu Vanh ý thức được, có lẽ Trịnh Hàm cũng đang giận nàng.
Không tự nhiên liếm môi dưới hơi khô, đôi vai căng thẳng rũ xuống.
"A Hàm, có ở nhà không?"
Nàng lại thử một lần, "A Hàm? Chị đừng giận, em đến xin lỗi chị."
Yên lặng đợi một lát, vẫn không có ai đáp lại.
"Haiz......"
Thiệu Vanh đặt hoa trước cửa, đang định rời đi.
"Cạch."
Cửa phòng vừa vặn được mở ra, Trịnh Hàm mặc áo ngủ dùng tay như lược chải lại một bên tóc, trước mắt một mảng xanh đen,
Ho nhẹ một tiếng nói: "Xin lỗi, chị vừa mới dậy."
Thiệu Vanh kinh ngạc, nhanh chóng ngồi xổm xuống cầm lấy bó hoa, vừa lúc bỏ lỡ ánh mắt hoảng loạn của Trịnh Hàm.
Sau khi cửa bị gõ,
Trịnh Hàm liền qua chuông cửa điện tử nhìn thấy người ngoài cửa,
Cơn đau đầu vì say rượu và nỗi buồn đêm qua chồng chất lên nhau, lên men trong cơ thể.
Rõ ràng đã đưa ra quyết định "từ bỏ", nhưng gặp Thiệu Vanh, nàng vẫn sẽ dao động, không thể thật sự kiên định cự tuyệt Alpha.
Thần sắc Trịnh Hàm cô đơn, trong mắt có lưu luyến, có yêu, cũng có đau đớn, có nghi ngờ, cảm xúc phức tạp chứa trong hốc mắt khô khốc, ngưng kết thành thống khổ.
Vẫn là không mở cửa, về sau liền không cần gặp lại nàng ấy.
Nhưng khi nàng nhìn thấy người trong video chuông cửa vẻ mặt ủ rũ, chuẩn bị rời đi,
Trong lòng không hiểu sao lại đau nhói và hoảng loạn, theo bản năng liền đi mở cửa.
"Chuyện kia, A Hàm."
Thiệu Vanh nhạy bén nhận ra cảm xúc trầm thấp của Trịnh Hàm, lo lắng nuốt nước bọt trong miệng, có chút câu nệ nói: "Chuyện là, em...... Hôm qua đã gào lên với chị, em không cố ý!"
Lời nói cũng trở nên không lưu loát: "Cái này...... Em, hoa hồng vàng, bà chủ tiệm hoa đề cử, nói, nói xin lỗi nên tặng cái này, không biết chị có thích không."
Nói xong, đưa hoa ra, thành khẩn nhìn đối phương.
Trịnh Hàm liếc nhìn bó hoa,
Những bông hồng vàng tươi mới nở rộ vừa vặn, màu vàng tươi được Thiệu Vanh nâng trên tay, truyền tới trước mặt.
Trái tim trong nháy mắt vui vẻ nhảy nhót một cái, cơ thể mềm nhũn một nửa.
Đây là lần đầu tiên nàng được Alpha mình thích tặng hoa,
Nàng nhanh chóng che giấu vẻ mặt yêu thích, không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng,
Có chút lạnh nhạt tiếp tục nói: "Cái này quá đắt, chị sẽ chuyển tiền lại cho em."
Thứ hoa tươi này, trong thời đại này đã trở thành một từ đồng nghĩa với "đắt đỏ", huống hồ là Đông Nguyên thành, một thành phố biên thùy không giàu có, cũng không biết Thiệu Vanh đã tiêu bao nhiêu tiền?
Nhận lấy bó hoa,
Trịnh Hàm ở nơi Alpha không nhìn thấy siết chặt, lại sợ bóp hỏng mà nới lỏng lực đạo.
"Không không, không cần chuyển tiền."
Lưng Thiệu Vanh ướt đẫm mồ hôi, hôm nay Trịnh Hàm lạnh lùng bất thường, hoàn toàn khác so với bình thường, nàng rất lúng túng, chỉ có thể cẩn thận đề nghị, "A Hàm, em, em có thể vào trong ngồi một lát không?"
Sợ đối phương không đồng ý, vội vàng bổ sung: "Uống một ngụm nước, uống xong em đi được không?"
"Ừm, uống xong em về đi."
Trịnh Hàm xoay người, bưng bó hoa đi tìm bình cắm hoa.
Ngày hôm qua còn cùng A Linh dính lấy nhau, hôm nay sao có thể ở chỗ nàng lâu được? Vẫn phải về cái nhà thật sự kia thôi,
Nàng nghĩ như vậy, cắt bỏ những lá thừa, cắt chéo phần gốc của cành hoa, sau đó từng đóa từng đóa cắm vào bình, cẩn thận che chở.
Thiệu Vanh như ý nguyện vào cửa nhà.
Một bóng dáng thon dài trong chiếc áo ngủ tơ tằm quay lưng về phía nàng, đứng trước mặt.
Nàng không nhịn được, từ phía sau ôm lấy Trịnh Hàm,
Ngậm một miếng vào dái tai mẫn cảm của đối phương, hơi thở nóng rực từ xoang mũi thở ra.
"Đừng giận nữa được không? A Hàm? Em sai rồi, lúc đó...... Kỳ dịch cảm quá khó chịu, không kiểm soát được cảm xúc của mình."
Alpha trong lòng ngực đầu tiên là giật mình, thân thể run nhẹ, sau đó nắm lấy tay Thiệu Vanh đang ôm lấy eo, "Buông ra, em buông chị ra!"
Sức phản kháng cũng không lớn,
Thiệu Vanh câu lấy eo nhỏ của Trịnh Hàm, trong lúc giãy giụa áo ngủ bị vén lên, lộ ra một đoạn vòng eo trắng nõn.
Nhìn đến nàng đỏ mắt, lòng bàn tay từ thắt lưng lỏng lẻo chui vào,
Thịt dán thịt, một phen cầm lấy tiểu nhục hành đáng yêu nhỏ nhắn của Trịnh Hàm,
Lòng bàn tay vừa nóng lại rát, hai ngón tay nhéo tiểu quy đầu, tuột lớp da bao bên ngoài xuống, kích thích làm tiểu vật mềm nhũn lập tức căng cứng, cứng rắn chống lại trên tay nàng.
Thiệu Vanh ân cần nói: "A Hàm, em giúp chị sờ sờ được không? Giống như chị thích ấy?"
Mùi nồng đậm của Alpha giống như một cái lưới lớn, bao vây Trịnh Hàm lại.
Nghe được nàng mềm cả chân, sắp buông vũ khí đầu hàng,
Nhưng lý trí lặp đi lặp lại nhắc nhở nàng,
Nàng đột nhiên tỉnh táo hơn một chút, giả vờ giận dữ: "Thiệu Vanh! Em buông chị ra! Nếu em còn làm càn, chị sẽ báo cảnh sát!"
Tiếng quát chói tai làm động tác của Thiệu Vanh dừng lại, buông Trịnh Hàm ra,
Lùi về sau một bước, khóe mắt rũ xuống, mím môi nói: "Thật xin lỗi."
Bàn tay đè trên mặt bàn, Trịnh Hàm nỗ lực chống đỡ thân thể,
Kẹp chặt hai chân, trên mặt hiện lên màu đỏ ửng không biết là giận hay là ngượng,
Cơ thể không nghe lời bị Thiệu Vanh sờ một cái liền cứng, chống ở giữa háng, làm quần lót nhô ra một cái vòng cung nhỏ không rõ ràng.
Nàng nén bản năng,
Hướng về phía Alpha cười lạnh một tiếng: "Không có sự đồng ý của chị, đây chính là xâm hại tình dục!"
Nhìn thấy đôi mắt không thể tin được của Thiệu Vanh,
Nàng lạnh lùng nói: "Em căn bản không thích chị đúng không? Chỉ là thích thân thể của chị, hay là? Cảm thấy đùa giỡn Alpha rất đặc biệt, làm em thấy vui vẻ lắm đúng không?"
"Chị không giống Omega, có thể hấp dẫn Alpha mạnh mẽ như em, chị cũng không thể chữa khỏi chứng tin tức tố hỗn loạn của em, em hà tất phải tiếp tục qua lại với chị? Thiếu một người như chị cũng không quan trọng đúng không?"
Trịnh Hàm càng nói, cảm xúc như thủy triều trong lòng lại một lần nữa quét đến.
Nước mắt từ đáy mắt cuồn cuộn lên, nàng cực lực nén lại, cuối cùng nói: "Em đi đi, chúng ta về sau không cần gặp lại nữa."
Nàng nói ra những lời vô tình: "Trước kia nói muốn luôn ở bên cạnh em, em coi như là chị nuốt lời đi."
Thiệu Vanh trong nháy mắt ngây người đứng tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com