Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Phố đồ cổ

Tiệm đồ cổ của Trần Tiểu Vũ có chút tồi tàn cũ nát, ngay cả cô cũng cảm thấy cửa tiệm này tồi tàn nhất con phố lớn này.

Không chỉ không gian bên trong phòng nhỏ, vách tường đã ố vàng nứt nẻ, sơn lại còn cảm thấy không nỡ, hơn nữa những đồ vật trưng bày trên kệ hàng, trông rất khác, một người ngoài nghề liếc mắt cũng có thể nhìn ra hàng nhái.

Dao Văn Văn không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói: "Lão bản, cửa hàng của đồng học của chị cũng quá tồi tàn a".

Cô cười thần bí nói: "Cửa tiệm này tuy xuống cấp nhưng không hẳn là không có đồ tốt".

Dao Văn Văn hiếu kỳ nhìn cô, loại cửa tiệm tồi tàn như thế này làm gì có thứ tốt được chứ?.

Cô và Dao Văn Văn ngẫu nhiên tìm một chiếc bàn gỗ rồi ngồi xuống.

Trần Tiểu Vũ bưng hai tách trà nóng bốc khói đi đến, cô gật đầu nhận lấy rồi nhấp một miếng, cảm thấy trà này có phần rất đắng và khó nuốt, cô nhíu mày bạn học cũ của mình quả nhiên là có cuộc sống không tốt, trà này chất lượng thật là kém.

Dao Văn Văn nhấp một ngụm trực tiếp phun luôn nước trà ra ngoài, nói: "Thật là khó uống".

Trần Tiểu Vũ đỏ mặt lên nói: "Tôi không nỡ thay lá trà, cho nên đã pha mấy lần".

"Mấy lần? Khoảng chục lần hả" Sống sao nổi trời ơi trời, tôi lạy bà luôn.

Cô im lặng nói không nên lời, cô cũng có phần nào hiểu được lý do tại sao bạn gái của hắn bỏ hắn rồi, con mẹ nó keo kiệt tới thế là cùng.

Đúng lúc này một chiếc xe dừng lại ở ngoài cửa tiệm, một chiếc Porsche 911 kiểu mới, giá khoảng ba trăm vạn.

Trên xe bước ra hai người nam nhân, một già một trẻ, Trần Tiểu Vũ nhìn thấy hai người đến, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi bắt đầu run lên.

"Cậu biết họ sao?" Cô hỏi.

Trần Tiểu Vũ hung hăng gật đầu, nói: "Bọn họ là chủ nợ của tôi, cái lão già kia tên là Diệp Minh Lưu người ta thường gọi ông ta là Diệp lão, tức là người của phố đồ cổ Diệp gia".

Cô nhẹ nhàng 'Ồ' một tiếng, thật là trùng hợp cô không nghĩ là nhanh như vậy đã gặp được người của Diệp gia.

"Trần Tiểu Vũ cậu thiếu tiền chúng ta lâu như vậy, khi nào thì cậu mới trả?" Tên nam nhân trẻ tuổi cười nói.

Trần Tiểu Vũ sắc mặt ửng đỏ, không biết nên trả lời như thế nào, công việc kinh doanh đồ cổ của hắn đã thất bại trong vài năm qua, hắn không còn tiền mặt nào cả.

Đây là cửa hàng duy nhất hắn có thể thế chấp.

"Có thể cho tôi thêm mấy ngày nữa được không?" Trần Tiểu Vũ cắn răng nói.

Tên nam tử sắc mặt lạnh lẽo, không khách khí nói: "Cậu nợ chúng ta đã lâu rồi, nếu hôm nay lại không trả tôi chỉ đành phải lấy đồ vật trong cửa hàng cậu để thế chấp".

Trần Tiểu Vũ nghe xong lập tức thở dài một hơi, bên trong cửa tiệm tồi tàn này chỉ chứa đồ bỏ đu thôi sao?.

"Vậy các người tùy ý chọn... muốn làm cái gì thì làm" Trần Tiểu Vũ cười làm lành nói.

Cô đứng một bên ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, cô cảm thấy có gì đó không đúng, có điều cô không có lên tiếng.

Nam tử gọi là Hoàng Nhân hừ một tiếng, lấy ra di động của mình.

"Hôm nay tiểu tử cậu cũng thật may mắn, Diệp lão chúng ta muốn mua một ít đồ, việc làm ăn đồ cổ của Diệp gia mỗi năm lớn đến mức chỉ riêng Diệp lão nộp cho thuế quốc gia vượt qua mấy ức" Hoàng Nhân nói.

Cô khẽ lắc đầu, đối với khu biệt thự của cô ở Đông Sơn thì thủ tục giao dịch bất động sản thuế má bị khấu trừ gần mười ức, còn doanh thu thuế của nhà hàng Faith Carlton cũng lên tới vài trăm triệu.

Chỉ là nộp thuế thôi có cái gì đáng khoe khoang.

Hoàng Nhân ở một bên cầm điện thoại, một bên theo Trần Tiểu Vũ khuân đồ bên trong tiệm đồ cổ, mỗi lần lấy ra một cái đều đưa cho Diệp lão xem.

"Diệp lão bức họa này thế nào? Tôi nghe nói nó được vẽ bởi đại sư trừu tượng, mặc dù nó trông giống như bức họa mà em gái tôi vẽ hồi lớp sáu, nhưng có lẽ là một thứ tốt"

"Diệp lão, ngài nhìn xem tự thiếp này những gì trên đó viết là bút tích của Đường Dần".

Chỉ là Diệp lão giống như một bức tượng đá, khuôn mặt vô biểu tình, những thứ đồ mà Hoàng Nhân đem đến hắn cũng không buồn nhìn lấy một cái, rõ ràng ý tứ của hắn là đống này thứ rác rưởi. Nhưng khi hắn liếc nhìn đến góc nhỏ khó nhìn thấy ở dưới kệ, hắn khẽ ồ lên một tiếng.

Nhưng chưa đợi hắn mở miệng cô đã đoạt miệng lên tiếng trước: "Thứ này tôi muốn".

Dao Văn Văn bị giật mình bởi tiếng nói của lão bản nhà mình, khi nàng nhìn theo hướng ngón tay của lão bản liền lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, nói: "Lão bản, đây không phải chỉ là một quyển sách nát à, người thân ở quê tôi đều có mấy quyển".

Cô không có trả lời mà bước đến cầm lấy quyển kinh thư đã cũ nát trên tay, bởi vì đồ giám tầm bảo của cô có phản ứng với quyển sách này, ngay sau khi quyển sách được cô cầm lấy, số lần sử dụng đồ giám tầm bảo cũng giảm bớt đi một lần.

【 Đồ giám tầm bảo (Số lần sử dụng còn lại: 2 lần) 】

Diệp lão cau mày, hắn trầm ngâm nhìn cuốn kinh thư trong tay cô.

"Chất liệu cuốn sách này có phần giống với hai cuốn đó..." Diệp lão kiệt lời như vàng bạc hiếm khi lại chậm rãi nói: "Ba trăm vạn, quyển sách này nhường cho tôi".

Trần Tiểu Vũ nghe xong có nhiều tiền như vậy hai mắt lập tức sáng lên, hắn quay đầu nhìn cô nói: "Giang Kỳ, hay là cậu nhường cho Diệp lão đi".

Hoàng Nhân có chút không bình thường, nhắc nhở nói: "Diệp lão, ngài đừng gấp người này lạ mặt, có phải là cùng một bọn với Trần Tiểu Vũ để lừa gạt hay không?".

Diệp lão nghe xong liền do dự, dù có nhiều kinh nghiệm trong việc giám định bảo vật, nhưng hắn chưa bao giờ cầm nó trên tay cẩn thận tra xét.

Có điều hắn vẫn kiên trì nói: "Ba trăm vạn, tôi muốn nó".

Nhưng là cô dứt khoát nói: "Một ngàn vạn, đây là đồ mà tôi nhìn thấy trước".

Hoàng Nhân đứng ở một bên châm dầu vào lửa nói: "Vậy cô lấy tiền ra cho chúng ta xem, nếu không chúng ta sẽ cho rằng cô là kẻ lừa đảo".

Cô cười cười lấy ra di động của mình, mở ra ghi chép thu thuế của mình, mọi người ở trong tiệm đều giật nảy mình khi nhìn thấy ghi chép nộp thuế của cô.

Một, mười, trăm, ngàn, vạn... Hoàng Nhân bỗng chưa đếm số.

"Cô nộp hơn một tỷ tiền thuế?" Hoàng Nhân kinh hãi nói.

【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】

【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】

【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】

【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】

【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】

Số tiền nộp thuế ước chừng chiếm khoảng 10% chi phí thu nhập tài sản, nói cách khác tài sản cá nhân của cô nhiều hơn những gì hắn có thể tưởng tượng.

Diệp lão tuy cũng có chút kinh ngạc nhưng vẫn đang trầm tư suy nghĩ về lai lịch của quyển sách trên tay của cô, chợt trong lòng hắn lóe lên một suy nghĩ: 'Cuốn sách này... chẳng lẽ là nổi tiếng như bản 《Đại Niết Bàn Kinh》《Đại Bảo Tích Kinh》sao?".

Nhưng suy nghĩ này mới vừa lóe lên đã bị hắn dập tắt, cuốn kinh thư đó là tác phẩm đích thực là bút tích của vị thánh tăng các đây ngàn năm trước, người ta nói rằng nó đã bị thất lạc ở nước ngoài do một biến cố ngoài ý muốn.

Làm sao nó có thể xuất hiện ở trong cửa hàng nhỏ này, nhưng Diệp lão vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn thấy cô quả quyết như vậy tựa hồ là muốn lấy đi quyển sách này, không có chút nào do dự.

"Diệp lão người này khả năng cao là lai lịch không nhỏ, có thể là nàng biết chút đồ vật thật, cái quyển sách đó nói không chừng có chút địa vị" Hoàng Nhân thấp giọng nói.

Diệp lão suy nghĩ một chút rồi nói: "Bất kỳ một kiện đồ cổ đều cần trình tự giám định phức tạp kỹ càng, ngay cả đại sư giám định bảo vật lợi hại nhất cũng cần có công cụ hỗ trợ mới có tỷ lệ thành công nhất định".

Hoàng Nhân hắn cũng không phải là kẻ ngốc, vừa nghe đã hiểu được ý tứ của Diệp lão, hắn nói: "Ý của ngài là, người này có thể chỉ là đặt cược vận may của mình, thứ này chưa chắc là hàng thật?".

Diệp lão gật đầu, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút chấn kinh, người trẻ tuổi này bỏ ra một ngàn vạn để đánh cược vận may, cũng thật là bá đạo.

Dao Văn Văn lôi kéo tay áo của cô thấp giọng nói: "Lão bản, chúng ta có giàu đến đâu cũng không thể làm được việc này, cứ mua một quyển sách nát này với giá một ngàn vạn sao?".

Cô nhìn chấn an nói: "Yên tâm, tôi tự có tính toán."

Sự tự tin không phải là không có lý do, bởi vì trên đồ giám tầm bảo có đánh dấu thông tin chi tiết của vật phẩm này.

【 Tên vật phẩm: Ngự chế《Đại Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh》】

(Chú thích: Thánh tăng Tuệ Tiến viết chữ vàng may mắn còn sống sót lại mười quyển, giấy não cừu làm bằng vàng, kiểu chữ trong trẻo như mây bay, phẩm chất đặc biệt tốt.)

【 Định giá vật phẩm: 2,7 tỷ 】

Còn bạn học cũ Trần Tiểu Vũ thì hắn kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

"Giang, Giang.... Giang Kỳ cậu từ khi nào thì phát đạt vậy? Có phải cậu mua cuốn sách nát này để giúp đỡ bạn học cũ này phải không?" Trần Tiểu Vũ lắp bắp nói.

Dao Văn Văn nghe xong cảm thấy có chút đạo lý, nói không chừng lão bản cố ý mua cuốn sách tồn tàn này là để giúp đỡ bạn học cũ trả nợ.

"Đưa tiền đi" Cô nói.

Dao Văn Văn nhận mệnh lập tức thanh toán, Trần Tiểu Vũ cũng lấy ra hợp đồng giao dịch trong cửa tiệm, các thủ tục giao dịch rất nhanh đã hoàn thành.

Một ngàn vạn đã được chuyển đến tài khoản của Trần Tiểu Vũ.

"Tôi thiếu nợ hơn chín trăm vạn, bây giờ đã nhận được nhiều tiền như vậy, hảo a, tộ có tiền trả nợ rồi, có lẽ bạn gái sẽ quay lại với tôi" Trần Tiểu Vũ hai mắt phát kim quang.

Cô cũng có được quyển kinh thư này, cô sắc mặt có chút cổ quái nói: "Tôi không bạc đãi đồng học cũ a, tôi chỉ bỏ ra một số tiền nhỏ để mua lại một cổ vật bút tích thực sự trị gí 27 ức".

Nhưng có điều cô nghĩ lại, nếu hôm nay cô không đến, khả năng cuốn kinh thư này sẽ bị Diệp lão và Hoàng Nhân mua đi với giá ba trăm vạn, mà Trần Tiểu Vũ không chỉ nợ mấy trăm vạn sinh hoạt của hắn cũng rất là gian khổ.

Cô nghĩ vậy cảm thấy mình cũng không làm gì đi quá xa, cô để lại số di động cho Trần Tiểu Vũ nói: "Sau này nếu có việc gì thì liên hệ với tôi".

Sau khi giao dịch hoàn tất, cô cùng Dao Văn Văn chuẩn bị từ biệt Trần Tiểu Vũ, nhưng trước khi rời đi, Trần Tiểu Vũ đột nhiên nói: "Kỳ tỷ tôi nghe nói các bạn thời cấp ba của chúng ta vài ngày nữa sẽ tổ chức họp lớp, khi nào cậu rảnh thì nhớ đến".

Họp lớp sao? Cô sờ mũi mình trong lòng có chút áy náy, thực tế là mấy năm nay cô đã cố ý tránh tham dự các buổi họp lớp, không phải vì cô cảm thấy học lực của mình trung bình, mà khi còn đi học nguyên chủ có quen kha khá bạn gái... hơn nữa nguyên chủ cũng thật biết chọn, chọn ngay lớp mình mà tán tỉnh.

Haizz tuổi trẻ không hiểu chuyện, quen không biết bao nhiêu cô gái để trải nghiệm cảm giác yêu đương, bây giờ thì gặp phải phiền toái. Nếu đi họp lớp thì chung quanh sẽ là bạn gái cũ, ex, người yêu cũ, ni cũ, ừm... một cảnh tượng thật là xấu hổ.

Cô không nghĩ đến mình sẽ gặp phải cái cảnh chó má này.

"Chuyện đó nói sau đi" Cô nói, rồi cùng Dao Văn Văn rời đi.

Mà sau khi Trần Tiểu Vũ nhận được tiền, hắn lập tức như được tiêm máu gà, hắn trong chớp mắt trả sạch nợ, rồi còn không khách khí nói: "Nơi này không chào đón mấy người, thỉnh đi ra ngoài".

Hoàng Nhân trong lòng tức giận, nghĩ đến tên tiểu tử này dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình, nhưng hắn lại nghĩ lại vị họ Giang trẻ tuổi kia, trong tay thuế vụ có mấy chục ức. Đại nhân vật kia chính là bạn học cũ của tên tiểu tử thúi này, Hoàng Nhân nghĩ đến cô không dám phiền toái Trần Tiểu Vũ nữa mà khuôn mặt xám xịt rời đi.

Còn Diệp lão từ đầu đến cuối cảm thấy có gì đó không ổn, có điều gì đó rất đéo ổn, nhưng để cho an toàn hắn gọi điện thoại đến phố cổ Diệp gia.

"Chú ý đến thị trường đồ cổ ở nước ngoài, có một đồ vật nào như kinh thư cổ được bán đấu giá không?."

Trùng hợp đó là, cùng lúc đó cô cũng gọi điện thoại người mà cô liên hệ là Vương quản lý của nhà hàng Faith Carlton.

"Tiểu Vương, tôi có một chuyện muốn nhờ anh làm."

Vương quản lý nghe thấy giọng của cô ở đầu giây bên kia, thanh âm nịnh nọt cung kính liền bộc phát ra: "Ngài cứ phân phó, Tiểu Vương tôi có thể vì ngài làm bất cứ điều gì."

Cô ậm ừ nói: "Lát nữa anh phái mấy người đi, à không, lát nữa anh đích thân đến lấy một kiện đồ vật bảo quản cho tôi, tôi muốn anh đem bán đấu giá kiện cổ vật."

Vương quản lý nghe xong bối rối, tại sao lại nhờ hắn giúp bán đấu giá đồ cổ? Có điều hắn không dám làm trái mệnh lệnh của cô.

Ngữ khí của cô rất nghiêm túc và cẩn thận nói: "Lát nữa mang thêm mấy người đáng tin cậy đi cùng, nhớ phải mang theo két sắt cao cấp nhất, chuyện này cũng tuyết không được để lộ ra bên ngoài."

Vương quản lý nghe lời rất nghiêm túc của cô hình như là món đồ cổ này là một bảo bối rất quan trọng, vẻ mặt của Vương quản lý liền trở nên nghiêm túc, hắn triệu tập một đội cảnh vệ, mang theo cái két sắt đi.

Qua nửa tiếng, cô giao quyển kinh thư cho hắn.

"Lão bản yên tâm, tôi biết có rất nhiều phú thương và ngươi sưu tầm ở Nam Thành, bọn họ cam đoan sẽ cho ngài một cái giá vừa ý" Vương quản lý thề son hẹn biển nói.

_______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com