Chương 5 -16
- Chị mua tí đồ. Em cho chị mượn ngay được không? Đang cần gấp. - chị hối thúc, đôi mắt khẽ liếc nhìn đồng hồ, trông chị có vẻ rất vội vã.
- Chị mua... gì vậy? - tôi tò mò hơn khi chị tỏ vẻ úp mở như thế.
- Chị... mua quần áo. Em đừng hỏi nữa được không? Tuần sau chị sẽ trả mà. - chị khẽ nhíu mày khó chịu.
- Rồi rồi. Em cho chị mượn. Không có hối thúc chị trả ngay đâu. Khi nào có tiền thì trả. - thấy chị có vẻ gấp rút, tôi không hỏi nữa, liền lấy tờ hai trăm trong bóp đưa chị. Trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc, chị cũng thuộc dạng con nhà khá giả, sao lại có thể thiếu tiền mua đồ chứ.
Tôi tặc lưỡi cho qua, cho rằng bản thân không nên xen quá nhiều vào đời tư người khác. Dù gì thì nhìn chị cũng không hẳn là loại người xấu xa. Tôi liếc nhìn đồng hồ, cũng bảy giờ hơn rồi, bỗng dưng cơn lười biếng lại trỗi dậy.
Từ ngày có chị đi học cùng, tôi cũng một phần phấn khích hơn, hôm nay lại phải đi xe một mình trên con đường đến trường, nghĩ thôi cũng thấy thật làm biếng, thế là tôi quyết định, thay vì đi học thì ghé thăm người yêu, dành chút thời gian nghỉ ngơi vậy.
***
- Ủa. Sao ghé mà không nói tiếng vậy? - Khiết Tú bước ra mở cửa với bộ dạng khá ngạc nhiên.
- Cho em bất ngờ đó mà. - tôi nháy mắt nhìn em.
Khiết Tú là em của Khiết Hòa - đứa bạn cùng tổ với tôi thời phổ thông. Một lần đi họp lớp, Hòa dẫn theo em gái nhập tiệc cho đông vui, lần đầu nói chuyện với em, tôi ấn tượng nhất là nét đáng yêu, hồn nhiên nơi em, nhưng đôi khi suy nghĩ lại rất chững chạc. Mặc dù nhỏ hơn tôi hai tuổi, mà em đã cao hơn tôi nửa cái đầu. Sau nhiều lần gặp mặt, trò chuyện, tôi và em thân thiết với nhau tự lúc nào. Và nay đã chính thức thành người yêu được hai tháng hơn.
Thấy tôi tới, trông em có vẻ không mấy hoan nghênh, thay vào đó là bộ dạng của sự giấu giếm, che đậy.
- Nè. Anh tới không đúng lúc à? Em đang bận hả? - tôi hỏi.
- Không. Không. À mà anh đến đây làm gì? - em cười, nụ cười của em không tươi tắn như thường ngày mà lại có chút méo xệch và gượng gạo.
- Ủa. Người yêu ghé nhà cũng cần có lý do hả? Không mời anh vào nhà sao? - tôi bắt đầu thấy nghi hoặc điệu bộ của em.
Em chưa kịp trả lời tôi thì, từ trong nhà bước ra một cô nàng đẹp trai, đúng thật là nhìn cô rất xinh, lại xen chút nam tính, lạnh lùng mà đầy quyến rũ. Không cần biết cô ta là ai, nhưng nếu vô tư khoác vai người yêu tôi như thế thì tôi nguyện sống chết với cô.
Tôi liền chạy đến đẩy nhẹ cô ra, kéo Khiết Tú về phía mình.
- Đây là ai vậy? - cô ta ngạc nhiên mở to mắt bởi thái độ ấy của tôi.
- Đây là... chị họ em. - giọng em lí nhí mà tôi nghe như tiếng sét đánh ngang tai.
"Chị họ?", tôi có nghe lầm không đây? Trong phút chốc, tôi tỉnh táo nhận ra tình hình trước mặt. Hóa ra kẻ thứ ba không phải là cô ta, mà là tôi.
- Còn đây là ai của em vậy, em gái? - tôi nhếch môi nhìn em.
- À. Chào chị. Em là Hương Diễm. Người yêu của Tú ạ. - cô ta cười tươi hướng tay về phía tôi.
Tôi bỏ qua cái bắt tay ấy, tiếp tục vờ cao thượng, cười nhạt hỏi.
- Hai người yêu nhau bao lâu rồi? Sao không thấy ra mắt cho chị xem vậy em gái? - tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ em gái, nhìn thẳng vào mắt em như muốn tìm một sự thật được bao bọc kĩ càng sau những lời nói dối ngọt ngào đó.
Em chưa kịp trả lời thì Hương Diễm lại tiếp tục đáp thay em.
- Dạ hai đứa tụi em quen nhau gần một năm rồi chị ạ. - Diễm cười xòa khoác lấy vai em thân thiết.
Trong giây phút đó, tôi thấy ruột gan mình như muốn bùng nổ lên, ánh mắt giận dữ nhìn lấy người con gái trước mặt. Người con gái tôi đã từng cho rằng rất ngoan, rất hiền. Sao bây giờ nhìn em, tôi cảm thấy thật kinh tởm. Em thì chỉ biết đứng đó, né tránh ánh mắt tôi. Phải rồi, em làm gì đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt tôi với bao sự dối trá trong em chứ. Làm gi dám chứ?
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng quay lưng ra về. Con đường quen thuộc này, mới lúc nãy hãy còn ấm áp, giờ bỗng trở nên mịt mù đi. Tâm trạng bất ổn, thì nhìn đâu cũng thấy bất ổn.
Cũng may là chúng tôi chỉ mới đến với nhau hai tháng, kỉ niệm hãy còn thưa thớt và hiếm hoi. Nhưng dù sao thì, tình cảm tôi dành cho em cũng được cho là thật. Không đến mức yêu, nhưng vẫn đay đảy, tức giận trong lòng vì bị lừa dối. Tôi thở dài, chạy xe quanh Sài Gòn, khu phố thành thị đất chật người đông, hối hả vội vã, biết tìm đâu một người có thể dừng lại một chút, để chờ đợi, để yêu thương...
Tôi về nhà, lôi ra trong tủ chiếc máy ảnh, mỗi khi buồn là tôi đeo lên cổ chiếc máy ấy, vòng quanh khắp nẻo lớn nhỏ, ghi lại những bô hình đẹp, thơ mộng, đôi khi, sở thích này cũng khiến tâm trạng tôi được đôi phút lắng lại, và bình yên hơn...
Những ngày sau đó, tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Khiết Tú, sự im lặng của chúng tôi cũng đồng nghĩa với việc cả hai đã chia tay. Chia tay trong âm thầm, không níu kéo, đôi khi cũng buồn và nhớ em lắm. Nhưng tôi tin mọi chuyện rồi sẽ chóng qua thôi.
Hôm nay rãnh rỗi không có ca học, tôi lại đem chiếc máy ảnh, một mình một bóng chạy ra Hồ Con Rùa, một trong những cảnh đẹp mà thơ mộng của Sài Gòn. Lúc đầu thì có rủ thêm người mẫu chân ngắn Huệ Nghi, mà chị bảo hôm nay bận đi chơi với bạn nên đã từ chối. Thế là tôi một mình lui đến đó.
Cảnh vật ở đây rất đẹp, có cả những cặp đôi xung quanh như làm mẫu cho những bô hình của tôi, cứ mỗi lần lặng lẽ nghịch với máy ảnh, mọi buồn phiền dường như đều tan biến đi.
Ống kính vô tình lia đến một gốc bên bờ hồ, tôi liền khựng lại, không ngờ đi đến đây cũng đủ duyên gặp chị - Huệ Nghi.
Hôm nay, chị đi với bạn trai, là một cậu con trai cao to và khá điển trai, bề ngoài vóc dáng khá chuẩn, cũng phải thôi, xinh đẹp như chị, với phải Hotboy cũng không có gì là lạ. Nhưng hình như hai người đang tranh cãi vấn đề nào đó. Cậu cứ một mực lay lay tay chị như năn nỉ, van xin. Chị thì khẽ nhíu mày ra vẻ nghĩ ngợi.
Tự dưng thấy tò mò, tôi luồn ra phía sau, vờ ngồi xuống ngắm cảnh, đối lưng với chị. Và tôi nghe được cuộc đối thoại của hai người.
- Em cho anh mượn thêm hai trăm được không? Tiền viện vẫn chưa đủ em à.
- Em... Em thật sự không còn tiền. Vì anh mà mẹ đã cắt luôn tiền tuần của em rồi. Hai trăm hôm trước là em mượn bạn mới có được. Em chưa trả hết, sao lại có thể mượn người ta tiếp chứ.
- Thì em mượn thêm hai trăm thôi. Anh hứa, hết tháng này, có lương anh sẽ trả mà. Thật là tình hình mẹ anh không thể kéo lâu được nữa.
- Nhưng mà mẹ anh bệnh gì? Em có thể tới thăm không? Em thật sự lo cho bác.
- Em không cần tới đâu. Chỉ cần cho anh mượn tiền để chu cấp tiền viện là được rồi.
- Nhưng mà...
- Thôi giờ anh bận về thăm mẹ. Ngày mai anh đến bến xe rước em. Nhớ nhé, thêm hai trăm nhé.
Tôi lén quay sang nhìn, đến khi cậu ta xa dần xa dần rồi khuất bóng, chỉ còn chị, đứng đấy với từng bước chân nặng trĩu. Tôi đứng dậy, nắm lấy khuỷu tay chị phía sau.
Chị khẽ giật mình quay lại, rồi vội thở phào ra khi nhận ra tôi.
- Thi. Em cũng đến đây chơi à? Chụp hình hả? - chị cười nhẹ liếc sang chiếc máy ảnh trên cổ tôi.
Bỏ qua lời chào hỏi của chị. Tôi vào ngay vấn đề chính.
- Chị tin lời cậu ta nói thật sao?
Chị khá ngạc nhiên bởi thái độ của tôi, khẽ nghiêng mái đầu, chị thắc mắc.
- Em đang nói gì vậy?
- Bạn trai chị đấy. Chị thật sự tin là mẹ cậu ta bị bệnh, và cậu ta cần tiền để chu cấp tiền viện phí sao?
- Em đứng đây nãy giờ sao? Em nghe lén à? - chị khẽ nhíu mày khó chịu.
- Nếu không nhờ em đứng đây. Em cũng không phát hiện ra chị lại ngốc như vậy. - bản tính tôi thì thẳng thắng, thấy chuyện bất bình lại chẳng thể đứng yên nhìn.
- Ý em đang bảo bạn trai chị nói dối sao? Em người ngoài cuộc sao chỉ có thể qua vài câu nói là đánh giá người khác chứ. - chị bực dọc định ngoảnh mặt bước đi.
Tôi vội níu chị lại.
- Mù cũng có thể nhìn thấy, đứa ngốc cũng có thể nhận ra cậu ta đang nói dối. Nếu thật sự mẹ cậu ta bệnh, sao lại giấu không cho chị đi thăm? Bộ chị không có thắc mắc gì về vấn đề đó sao? - tôi càng nghĩ càng thấy tức, cho chị mượn tiền thì không sao, nhưng nhìn chị bị kẻ khác dụ dỗ như thế tôi thật không cam tâm.
- Được rồi. Là chị ngốc. Được chưa? Còn tiền của em, ngày mai chị sẽ trả đủ. Em khỏi lo! - chị lớn tiếng rồi quay lưng bước vội đi.
Chị thật sự nghĩ tôi vì đồng tiền mà bảo chị ngốc sao chứ? Chị thật sự tôi vì đồng tiền mà bịa chuyện nói xấu kẻ khác sao chứ? Tất cả là vì tôi lo chị thôi. Tôi thở dài, trong lòng cũng không kém phần khó chịu vì chị đã nghĩ tôi là loại người như thế.
***
Màn đêm buông dần, con đường đã dần thưa thớt, đồng hồ đã điểm mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng chị về. Tôi thấy lo lắm. Thật sự rất lo. Tôi liền lao nhanh chiếc xe, vòng quanh khắp nẻo đường để tìm chị. Từ hôm chị ở chung với tôi đến nay, chưa lần nào chị đi chơi về khuya đến vậy.
Trong lòng sốt sắng không yên, đường phố về đêm yên tĩnh, vắng lặng hẳn, mà sao trong lòng tôi như có một giông bão kéo đến, một nỗi lo vô hình cứ đau đáu mãi trong lòng.
Chừng một lúc lâu sau đó, tôi vô tình đi qua một con đường lớn, và tôi thấy chị, đứng trong mái hiên, chị đang khoác trên mình chiếc áo khoác mỏng và quần sooc, chị co rúm lại vì lạnh. Nhưng đêm muộn thế này, chị đứng đây làm gì? Lại còn tô son, trét phấn, trang điểm lòe loẹt cả khuôn mặt, chẳng phải cứ để tự nhiên, chị đã đủ xinh rồi sao chứ.
Tôi rồ nhanh định tấp vào nơi chị đang đứng, thì một thanh niên chạy xe đến đã tấp vào chắn đường tôi. Chị thì chỉ chú ý đến gã mà chẳng mảy may nhận ra sự có mặt của tôi.
Gã ta nói lớn: "Bao nhiêu em ơi?"
Và tôi như chết lặng đi khi thấy chị ngập ngừng bước ra phía hắn, chị cúi gầm mặt xuống, tay vẫn giữ khư khư chiếc áo khoác mỏng.
- Dạ... hai trăm được không anh? - giọng chị lí nhí mà tôi nghe như sét đánh ngang tai.
- Trời. Hàng ngon mà rẻ thế. Lên luôn em. - gã quắt tay ra hiệu cho chị bước lên xe.
Chị bước từng bước chậm rãi, có chút rụt rè tiến về phía gã. Lúc này, tôi chỉ biết bỏ xe, chạy ngay đến kéo mạnh tay chị về. Chị bất ngờ, nhưng vì sức chị yếu, không thể kháng cự nổi cái nắm tay của tôi.
- Đình Thi. Buông chị ra. - chị nói lớn rồi cố gỡ tay tôi ra.
- Nè em gái. Có đi hay không đây? - gã ta lúc này vẫn hướng mắt về phía chị không chịu buông tha.
Chị chưa kịp trả lời, tôi la lên thay lời chị: "KHÔNG ĐI!"
Gã lầm bầm chửi rủa nhưng rồi cũng rồ ga đi mất.
Lúc này, tôi mới buông tay chị ra.
- Em làm gì cứ xen vào chuyện người khác thế. Em nhìn xem. Người ta đi mất rồi. - chị hậm hực.
- Chị nghĩ sao mà làm như vậy? Chị có gia đình, có ăn có học đàng hoàng, chị nghĩ sao mà lại làm như vậy? Hả? Chỉ vì chu cấp tiền viện phí cho thằng bạn trai của chị sao hả? - tôi cũng bực bội không kém. Thật sự không ngờ chị lại lụy tình người ta đến vậy.
- Liên quan gì đến em. - chị ngoảnh mặt đi hướng khác.
Thấy xung quanh nhiều người đang nhìn, tôi vội kéo tay ép chị lên xe. Trên đường về, hai chúng tôi chẳng nói với nhau một câu. Cơn gió mùa đông rét buốt thể xác đã đành, thế mà hôm nay, ngay cả trong tâm hồn cũng lạnh lẽo một cách đáng sợ.
***
- Chị... - tôi gọi với theo khi chị vội vã bước vào phòng.
- Từ nay đừng có xen vào đời tư người khác nữa. - chị lạnh lùng lên tiếng.
Tôi vội chạy đến níu tay chị lại.
- Nếu chị cần tiền đến vậy. Em cho chị mượn. Đừng làm những chuyện đó. - vì quan tâm cho chị, tôi đành phải xuống nước. Cho dù tiền có rơi vào tay kẻ xấu đi chăng nữa, thì cũng đỡ hơn việc để chị bị hành hạ, dày vò thân xác như thế.
- Không cần. - chị ngừng một lúc, rồi tiếp lời. - Ngày mai chưa thể trả tiền cho em được rồi. Cho chị thêm một ngày.
- Chị làm chuyện đó cũng chỉ vì muốn trả nợ em sao? - tôi khá ngạc nhiên, có lẽ vì chuyện ban sáng, vì những lời tôi nói mà chị đã hiểu lầm. Tự dưng tôi thấy trách bản thân mình sao thật quá đáng.
- Chị không cần phải vậy đâu. Em không cần tiền gấp. Khi nào có rồi trả cũng được. Nhưng đừng làm những chuyện đó là được. - tôi bỗng dịu giọng lại.
- Chị... chị cũng xin lỗi. Vì cả ngày hôm nay bực bội nên lớn tiếng với em. Chị biết là em quan tâm chị, nhưng không cần đâu, chị có suy nghĩ của riêng mình mà. Chị nhất định sẽ trả tiền cho em nội trong tuần này. - chị khẽ cười nhạt, nụ cười nhuốm chút sầu.
- Chị chỉ lớn hơn em được có mỗi cái tuổi, nhìn chị này. Người thì nhỏ nhắn, lại lùn xủn. - tôi bước đến bên chị, đưa tay đo chiều cao. - Chị không thể tự lo cho mình được đâu. Thôi thì cứ để em lo thay vậy. - tôi cười xòa.
Chị đánh nhẹ vào vai tôi.
- Nói thật đó. Chị sẽ trả tiền cho em nội trong tuần này.
- Em cũng nói thật đó. Em không cần gấp. Chị đừng đi làm chuyện đó nữa nhé? - tôi cười đưa ngón tay út về phía chị.
Chị cũng khẽ gật nhẹ mái đầu, mỉm cười, hai ngón tay ngoéo lấy nhau, một lời hứa đã định.
- À mà. Có ai đi làm gái mà bận áo khoác vậy không chị? - tôi cười òa lên trêu chọc.
- Xớ. Nói gì nói chứ, lúc nãy tâm trạng chị hỗn độn lắm. Tự nhiên nghĩ đến cảnh bị mấy gã đó, đè ra hành hạ, chị cũng... sợ lắm.
- Thế sao còn ráng làm. - tôi liếc xéo gõ nhẹ vào đầu chị.
- Tại em đó. Vì trả nợ em đó. - chị đưa ngón trỏ chỉ vào vai tôi.
- Cởi áo khoác ra coi xíu coi. Coi lần đầu đi làm chuyện ấy, chị ăn mặc thế nào? - tôi cười gian khẽ níu lấy áo chị trêu chọc.
Và ngay lập tức, chị với nhanh chiếc gối trên ghế nệm ném vào mặt tôi.
- Em làm gì có cửa. Xớ! - chị hất nhẹ mái tóc rồi cười tít cả mắt. Ôi cái đôi mắt biết cười ấy luôn khiến tim tôi điêu đứng.
- À mà. Còn bạn trai chị. Chị định làm máy rút tiền cho người ta quài à? Không định vạch trần sự thật sao?
- Chuyện đó... Em nói cũng đúng. Nếu mẹ của ảnh bệnh thật, thì ảnh đâu cần phải giấu giếm chị như vậy. Để mai chị nói rõ luôn xem sao.
Tôi gật đầu tán thành ý kiến của chị. Chúc nhau ngủ ngon vài câu rồi ai lại về phòng nấy. Đêm hôm nay lạnh, tôi từ lúc nào cũng mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ, cuốn mình trong chiếc chăn ấm, đưa mình bay đến những giấc mơ ngọt ngào. Ngoài trời, vạn vật đã ngủ say...
Sau khi hai mặt một lời nói rõ ràng với bạn trai chị, thì cuối cùng hắn cũng chịu thú nhận là mẹ hắn không hề bệnh, hắn chỉ cần tiền để đi cá độ với lũ bạn. Khi biết được tin hắn ăn chơi sa đọa, chị cũng không còn day dưa mà một lòng dứt khoát chia tay hắn. Tuy vậy, mà lòng chị cũng buồn bã không yên. Những ngày sau khi chia tay hắn, chị cứ như người mất hồn, làm gì cũng hậu đậu. Điển hình là buổi tối hôm nay, chỉ cắt vài miếng dưa leo mà đã cắt trúng tay và chảy máu đến ướt cả ngón.
- Chị thật tình, lớn thế này rồi mà cứ để em phải lo là sao. - tôi vừa nói vừa băng lấy ngón tay giúp chị.
Chị chẳng buồn trả lời tôi, chỉ nhăn mặt nhăn mày vì đau.
- Thôi thôi chị ngồi đó đi. Hôm nay em làm cho chị ăn.
Trong lúc tôi lẹ tay xào xào nấu nấu vì sợ chị đói. Thì nghe tiếng lục cục phát ra từ tủ lạnh bên cạnh.
- Trong tủ lạnh có vài lon bia. Hôm nay mình nhậu đi em. - chị vừa nói vừa lấy ra bốn lon 333 ướp lạnh.
- Cũng được. Nhưng chị chỉ được uống nửa lon thôi đó. - đôi khi, bia sẽ khiến con người ta giải tỏa những căng thẳng trong lòng. Chính vì lí do này, tôi muốn chị uống một chút để quên đi những muộn phiền bao ngày qua.
***
Món ăn sẵn sàng trên bàn ăn, tôi khui bia, chị một ly, tôi một ly, rồi thêm ly nữa, và ly nữa. Từ khi nào, bốn lon đầy đặn đã hết sạch. Hai chúng tôi lè nhè say đến đỏ bừng cả thân người. Tủ lượng của cả hai đều không tốt mấy.
Chị cứ thế mà uống, tự chuốc say mình để quên đi những nỗi buồn đang day dứt trong lòng.
Tôi thì mệt mỏi, cả người nóng hừng hực khó chịu, có chút nhức đầu, mắt lim dim và mọi thứ tối dần, tối dần lúc nào không hay. Và tôi đã ngủ say...
***
Sáng tinh mơ, tôi thấy toàn thân ê ẩm, đầu thì nhức bưng bưng khó chịu, bỗng nghe tiếng "Á" thất thanh kéo dài từ chị. Tôi mới giật mình tỉnh dậy.
Lúc này, tôi cũng hét luôn một phần, vì trước mặt tôi là chị, đang nằm trong vòng tay tôi, chỉ còn chiếc quần lót và áo ngực. Tôi cũng không hơn gì, cũng chỉ còn lại bộ đồ nhỏ. Hai chúng tôi cùng nhìn nhau, rồi lại cùng đồng thanh la. Chị vội vã đẩy tôi ra, nhanh chóng chạy tót vào phòng.
Bỗng tôi thấy một luồng khí nóng ran chạy xẹt qua người.
Nửa tiếng sau đó, chị bước ra với bộ đồng phục trường, hôm nay cả hai cùng có ca học. Để xóa tan cái không khí gượng gạo. Tôi phì cười kiếm chuyện chọc ghẹo.
- Chị bận đồ lót sến súa quá ha. Màu hồng cánh sen mới chịu. - tôi cười lớn.
- Nè. Vô duyên. - chị đỏ mặt đánh vào vai tôi. - Đi học chưa? Trễ rồi đó? - chị lái nhanh sang chuyện khác.
Tôi cười cũng thôi ghẹo chị. Hôm nay chúng tôi cùng đến trường. Tôi đèo chị phía sau trong cái nắng ấm của buổi sớm, trên phiến lá hãy còn đọng lại chút sương, dư âm của đêm.
***
Tôi cùng chị bước ra từ bãi gửi, một cô nàng cá tính phong cách Tomboy tươi rói vẫy tay chào chị.
- Nghi. Gặp Nghi đúng lúc quá. - cô ta thân mật nhéo nhẹ vào má chị.
- Gì vậy Yến? Kiếm Nghi có gì hả?
- Ừa. Trong tổ Yến đang cần gấp một nữ đóng vai phụ cho bộ phim ngắn sắp tới nè. Nghi có hứng thú tham gia không? À mà nói trước, là phim đồng tính đó nha.
- Cũng được đó. - chị cười tít mắt để lộ hai lún đồng tiền tươi tắn.
- Giờ ra về ở lại xíu nha. Quay có một cảnh thôi. Nhanh lắm. Giúp đỡ xíu nha.
- Ok không thành vấn đề. - chị nháy mắt hí hửng. Trông chị hôm nay tâm trạng có vẻ ổn hơn.
Sau khi bóng cô nàng tên Yến đó khuất dần. Chị mới nhìn sang tôi cất lời:
- Tí nữa em về trước cũng được. Chị có thể tự bắt xe về.
- Không sao. Em đợi chị. - tôi cười nhẹ. Tất nhiên là sẽ không nỡ để chị một mình ngồi xe buýt. Mà không biết từ khi nào, tôi lại quan tâm chị một cách chu đáo như thế. Có lẽ tim này lại một lần trật nhịp vì một người con gái.
***
Sau giờ học, tôi cùng chị bước ra khu bóng rổ sau trường, nơi làm việc của một tổ làm phim nghiệp dư. Với vỏn vẹn một chiếc máy quay, dàn dựng sơ sài nhưng hầu hết ai nấy đều nỗ lực hết mình để hoàn thành đề án đó.
- Cám ơn Nghi đã đến giúp đỡ tổ Yến nha. Vì thiếu người nên Yến phải tuyển cả mấy nhóc phổ thông đóng nữa. - Yến vừa nói vừa chỉ tay về phía bên kia sân.
Và tôi một lần nữa trố mắt nhìn hai con người phía trước, đó chính là Khiết Tú và Hương Diễm, kể từ ngày chia tay thì tôi cũng chẳng còn gặp lại em nữa. Hai người vẫn hạnh phúc vui vẻ bên nhau đấy nhỉ. Tôi cười nhạt, khi ấy thì tôi còn buồn và giận, giờ thì hết rồi, chỉ cảm thấy thật may mắn khi đã thoát khỏi tay của một kẻ lừa dối.
Tôi ngồi trên băng ghế nhìn chị. Cảnh diễn của chị chỉ vỏn vẹn là mi lên má của Yến một chốc. Tuy ngắn ngủi mà sao tôi thấy trong lòng dẫy lên một chút ghen tuông. Nhìn chị vẫn cười tít mắt mà tôi thì lòng sầu vô cùng.
Ngồi một lúc, thì chợt Khiết Tú cũng nhận ra sự có mặt của tôi. Cứ ngỡ là em sẽ né tránh tôi, nhưng không, hôm nay lạ thay là em lại tiến về tôi bắt chuyện.
- Dạo này anh sao rồi? - em hỏi thăm.
- Vẫn tốt. - tôi chẳng buồn nhìn lấy em.
- Nghe chị Nghi gì đó bảo hai người đang sống chung hả?
Tôi thì chỉ thấy em đang hỏi những câu chả liên quan. Tôi cười nhạt nhìn em đáp gọn: "Ừ!"
- Anh có thích người ta chưa đó? - em nheo mắt cười tò mò.
Tôi thì bắt đầu khó chịu với em.
- Em ra kia với người yêu em đi. Anh muốn yên tĩnh một lát. - tôi đuổi khéo.
- Ừa. Thôi em đi nha. - em đứng dậy định bước đi nhưng khựng lại quay sang nhìn tôi. - À mà chị Nghi gì đó xinh vậy, anh đừng trèo cao quá nha, coi chừng té đau đó. - em bụm miệng cười. Tôi thừa biết là em thích giỡn, nhưng lần này câu nói đùa của em lại động đến lòng tự ái của tôi.
Cùng lúc đó thì chị cũng hoàn thành xong cảnh quay và tiến về phía tôi. Tôi liền chớp lấy thời cơ, đứng trước mặt em, tôi khoác lấy vai chị thân thiết. Trông tôi lúc này hệt như một đứa con nít bị khiêu khích. Chị cũng thoáng ngạc nhiên vì trước giờ tôi chưa từng thể hiện cử chỉ thân mật như vậy.
- Thôi anh ạ. Anh không cần diễn sâu vậy đâu. - em lại cười hí hửng. Bị em châm chọc. Tôi làm liều.
- Giới thiệu với em nha. Người yêu anh đó. - tôi vòng tay ôm lấy eo chị. Chị trố mắt nhìn tôi. Lần này thì tôi biết hậu quả như thế nào rồi.
- Em không tin đâu nha. Nhìn biểu hiện của chỉ kia. Chắc anh nhận vơ quá. - em lại khúc khích cười.
Ngay lúc đơ họng, thiếu tí nữa là tôi bị em cười vào mặt một vố rồi. Nhưng không ngờ, chị bỗng cười tít mắt, khoác lấy tay tôi. Giọng nũng nịu.
- Anh yêu. Tí nữa mình đi ăn nha. Em đói rồi.
Một thoáng bất ngờ, bất ngờ xảy ra trong chớp nhoáng khiến tôi chẳng kịp đỡ lấy. Thấy tôi đơ người đi, chị nhéo nhẹ vào tay tôi ra hiệu.
- Ờ... ờ. Em muốn ăn gì anh chiều tất. - tôi sực tỉnh, giở giọng ngọt ngào nựng yêu má chị.
Tôi nắm lấy tay chị bước đi. Trước khi đi, không quên quay sang hùng hồ nói vọng lại.
- Thôi anh đi với người yêu nha Tú. Bye em.
Đến khi không còn nghe tiếng khúc khích cười của em như chế nhạo, tôi mới cười đắc thắng.
Đi đến bãi gửi, chị vội buông tôi ra.
- Lúc nãy... cám ơn chị. - tôi ngượng ngùng.
- Không sao em. Trừ nợ cho chị được rồi. - chị lè lưỡi trêu.
- Được luôn. Trừ hết cho chị luôn.
- Thôi đi cô. Đùa thôi. Chị đi làm kiếm tiền rồi trả em lại ngay. - chị cười.
***
Tôi đèo chị trên con đường về nhà, nghĩ lại vở kịch nhỏ lúc nãy. Tôi lại khẽ cười trong vô thức. Giá như, có một ngày, tôi sẽ được cùng chị âu yếm nhau như thế, ngọt ngào với nhau thế mà không còn là một vở diễn nữa...
- Con bé lúc nãy là người yêu cũ của em hả?
- Chắc chị bất ngờ lắm phải không?
- Cũng không bất ngờ lắm. Thật ra ngày đầu đến, thấy em ngồi ngắm hình gái xinh cũng thấy nghi rồi. Haha. - chị bỗng cười lớn.
Tôi ngượng ngịu nghĩ lại hôm ấy rồi cũng bật cười. Nắng hôm nay đẹp và tươi tắn quá, hệt như lòng tôi lúc này. Từ khi nào, chỉ cần được nhìn thấy chị cười, tâm tôi cũng đã đủ bình yên.
Từng vòng quay của chiếc bánh xe lăn chậm rãi trên con đường quen thuộc. Có hai bóng người, rôm rã huyên thuyên với nhau đủ điều, quên đi cái nắng của Sài Gòn.
Hôm nay, đêm giáng sinh với những làn gió dìu dịu. Bên ngoài thành phố đã lên đèn, những con đường lớn nhỏ trong phút chốc lại tấp nập người qua kẻ lại. Từng đôi quấn quít lấy nhau sưởi ấm cho nhau qua những ngày đông. Tôi nhìn họ đôi phút lại thấy chạnh lòng.
Chị thì từ ban chiều đã ra ngoài với một người con trai khác, lại một người con trai khác, chị gặp cậu ta mà cười tít cả mắt. Rồi lại bước lên xe, vòng tay ôm lấy eo cậu. Tôi thở dài, Khiết Tú nói cũng đúng, đừng treo cao rồi té đau. Chị sẽ mãi mãi chẳng thuộc về tôi.
Tự dưng trong lòng tôi thấy buồn lắm, giáng sinh người người ra phố, tôi thì một mình một bóng đối diện với bốn bức tường, tự chuốc say mình bằng những ngụm bia, uống say mềm đi, từ khi nào, mà thứ tình cảm tôi dành cho chị lại lớn dần theo từng ngày. Cứ mỗi một dòng suy nghĩ thoáng qua là thêm một ngụm bia.
Không lâu sau đó, tiếng mở cửa lạch cạch phía ngoài khiến tôi đờ mắt nhìn ra, hóa ra chị đã về, sau buổi hẹn hò lãng mạn của hai người.
Nhìn thấy tôi trong bộ dạng say khướt, chị ngạc nhiên.
- Đình Thi. Em làm gì uống say dữ vậy? - chị vừa nói vừa chạy đến dọn lại những lon bia.
Tôi không trả lời, nhìn chị cười nhạt rồi lại đưa lon lên miệng, tu một ngụm to. Lúc này, chị mới giật lấy lon bia trên tay tôi khiến bia đổ hết xuống áo.
- Em đừng uống nữa. Người em nồng nặc mùi bia rồi này. - chị vừa nói vừa dùng khăn lau áo giúp tôi.
Tôi hất tay chị ra, giọng lè nhè không tự chủ:
- Cô lo cho tôi làm gì? Để tôi yên đi. - tôi loạng choạng định đứng dậy trở về phòng.
Chị thấy tôi đi đứng không vững, liền chạy đến dìu tôi. Và một lần nữa, tôi hất tay chị ra khiến chị ngã vào chiếc ghế.
- Em bị gì vậy Đình Thi?
- Cô hỏi tôi bị gì hả? - tôi cười nhếch môi. - Được rồi. Tôi sẽ nói cho cô biết. Cô biết không? Tôi thấy cô đi với kẻ khác là tôi lại ghen tuông. Tôi buồn lắm cô có biết đâu. Cô ở đây chờ cô đợi cô cô có biết đâu.
Tôi hăng tiết nói ra hết những gì trong lòng. Người ta nói đúng, rượu vào thì lời ra.
Chưa kịp nghe chị nói gì thì tôi đã loạng choạng, mắt lim dim dần rồi lịm đi mất.
***
Sáng dậy, tôi uể oải, toàn thân nhức mỏi, lờ mở mở mắt thì thấy mình nằm dưới sàn của phòng khách, nhưng có chăn có cả gối bên cạnh. Nhìn lên chiếc ghế nệm, tôi thoáng bất ngờ vì chị đang ngủ say trên ghế. Chị co rum mình trong chăn, tư thế khổ sở khó khăn để ngon giấc.
Tôi giúp chị đắp thêm một lớp chăn lên người vì thời tiết sớm, nắng chưa lên, gió cũng khá lạnh. Nhìn chị đang ngủ say, tôi lại thấy thương chị lạ. Khẽ vuốt lấy tóc chị, vô tình làm chị tỉnh giấc.
- Chị. Chào buổi sáng. - tôi cười tươi.
- Ủa. Em dậy rồi hả. - chị cũng mỉm cười đón chào ngày mới.
- Sao chị không vào phòng ngủ. Ở đây lạnh lắm biết không.
- Chị định đưa em về phòng. Mà em nặng quá, chị nhấc không nổi. Nên thôi để em nằm đây luôn. Mà em nằm một mình thì chị không yên tâm. Em say quá, sợ có chuyện gì thì không hay. Nên chị ra đây nằm với em.
Tôi bị xúc động bởi cách quan tâm của chị. Tự dưng trong lòng thấy ấm áp lắm.
- Hôm qua em xin lỗi. Em... say nên lớn tiếng với chị. - tôi ngượng ngùng nhớ lại những lời hôm qua.
- Không sao. À đây là hai trăm, chị trả em đây. - chị nhét vào tay tôi tờ hai trăm còn mới.
Tôi thoáng ngạc nhiên vì chị lấy đâu ra tiền nhanh như thế, trong khi việc làm chị vẫn chưa kiếm được.
- Chị lấy tiền ở đâu vậy? Đừng nói là hôm qua chị lại...
- Bậy. Chị đã hứa với em không làm thì chị không làm. - chị đánh khẽ vào vai tôi. - Hôm qua anh chị đi du học về, có cho chị chút tiền xài.
- Vậy người hôm qua đến rước chị đi chơi là anh chị à?
- Ừ. Anh ruột chị đó. Bộ hai anh em không giống nhau à. - chị cười.
Tôi cười trừ thay cho lời đáp. Quả thật trong lòng như bớt đi một chút gì đó nặng nề. Cảm thấy cuộc đời trong chốc lát lại vui vẻ, tươi tắn và muôn màu.
- Hôm qua em nói em ghen hở? Thật không? - chị nheo mắt hỏi tôi.
- Ơ... Không. Không phải. Không biết nữa. - tôi bỗng trở nên lúng túng.
- Haha. Chị đùa thôi. Chị biết em đang nói con bé người yêu cũ mà. - chị cười tít mắt vỗ vai tôi.
Người yêu cũ? Hóa ra chị tưởng tôi nhầm chị với Khiết Tú trong cơn say. Tôi cười méo xệch đi, rõ ràng là nói với chị, rõ ràng là tôi quan tâm chị ra mặt thế mà. Chị ngốc thật hay giả ngốc vậy chứ. Không lẽ thứ tình cảm giữa hai chúng ta, mãi mãi vẫn chỉ là tình chị em kết nghĩa như chị đã từng nói sao?
Tôi thở dài nhìn ra con phố nhỏ. Dư âm của giáng sinh vẫn còn đó...
Trong khi chị đang lăn lộn trong bếp làm bữa sáng, thì chợt tiếng chuông cửa ngân vang một hồi dài. Tôi vội chạy ra mở cửa.
- Ủa. Mày... Mày về hồi nào vậy? - tôi không giấu nổi vẻ bất ngờ khi thấy Triệu Cầm đang đứng trước mặt, con bạn thân từ thời cởi truồng tắm mưa của tôi.
- Mới về là ghé thăm mày liền đây. - nó cười tít mắt.
Sau hai năm không gặp, nhìn nó chững chạc và xinh ra.
- Phụ tao dỡ đồ vào phòng cái đi. Tao về đây chơi đến ba tháng lận. - nó vừa nó vừa kéo vali tiến về phía phòng chị. Vì không biết chuyện tôi cho người khác thuê, nó cứ nghĩ rằng phòng đó còn trống và tất nhiên, nó có ý định sẽ ở đây với tôi cho tới khi trở lại Úc. Một phần là vì đỡ tốn tiền khách sạn, phần nữa là vì có thể đi chơi với tôi nhiều hơn.
- Ế ế khoan. - tôi nhanh tay kéo nó lại. - À. Tao... quên nói mày. Phòng đó... tao cho người ta thuê rồi. - tôi gãi đầu ấp úng.
- Cái gì? - nó tròn mắt nhìn tôi.
Cùng lúc đó, chị cũng bước ra từ phòng sau khi thay đồ chỉnh tề.
- Wow. - nó nhìn chị mở to mồm. - Gái xinh dữ hen. - nó lườm tôi.
Tôi cười trừ, vội giới thiệu hai người với nhau.
- Đây là Huệ Nghi. Lớn hơn mình một tuổi đó. - tôi hướng về phía nó. - Đây là Triệu Cầm, bạn thân em. - tôi hướng về phía chị.
- Chào em. - chị cười tít mắt nhìn nó.
- Chào chị. - nó cười cho có lệ, nhưng chơi chung với nó mười mấy năm trời tôi rất rõ tính nó. Vô cùng ích kỉ và có tính sở hữu cao, chỉ muốn tôi bên mỗi nó và không thân thiết với một ai. Giờ biết tin tôi lại sống chung với chị, chắc chắn trong lòng nó đang rất giận.
Không ngoài dự đoán, nó kéo vali thẳng ra phòng khách.
- Nè nè. Mày có thể ngủ chung với tao mà. - tôi cười cứu vãn tình hình.
- Ờ. Cũng được. - nó trề môi tỏ vẻ không hài lòng nhưng rồi cũng tiến về phòng tôi.
Đợi khi nó đã vào phòng, chị mới chạy đến nói nhỏ.
- Bộ phòng đó là của Cầm hả? Hình như Cầm không thích chị lắm. Hay để chị dọn về với bố mẹ. Trả lại phòng cho Cầm?
- Không. Không. Không cần. - tôi vội vã lên tiếng, nếu chị mà đi, tôi hẳn là sẽ buồn gấp bội.
- Hai tụi em ngủ chung được mà chị. - tôi cười an ủi níu chị lại.
Chị cũng gật gù cho có lệ, nhưng đôi mắt vẫn chất chứa chút lo âu. Theo như tôi biết, mỗi lần có ai thân với tôi quá, Triệu Cầm sẽ không thích và sẽ tìm cách khiến cho người đó phải tách tôi ra. Đôi khi, tôi cũng rất mệt bởi cái tính sở hữu cao của nó. Thế nên, tôi đang rất lo sợ ngày tháng sau này, chị sẽ phải chịu đựng nó như thế nào...
- Nhanh lên. Làm việc gì cũng phải lẹ làng chứ chị. Rùa bò quá. - Triệu Cầm đứng cạnh chị, hối thúc nhìn chị đang xào xào nấu nấu trong bếp.
- Mày im lặng người ta mới làm nhanh được chứ. Ra đây ngồi đi. - tôi thấy nó có những lời lẽ không hay, liền kéo nó ra ngoài phòng khách.
Đến khi nó ngồi im ỉm xem phim, tôi mới chạy vào phụ chị một tay.
- Chị bỏ qua cho con nhỏ đó nha. Tính nó thẳng thắng.
- Không sao em. Bình thường mà. - chị cười nhẹ.
Tôi nhanh tay lẹ chân thế nào vô tình để dao cắt trúng tay, một vết cắt khá sâu, máu tuôn ra như suối. Khiến chị hốt hoảng tắt bếp, vội vào phòng lấy ra hộp bông băng thuốc đỏ.
- Làm gì cũng phải cẩn thận chứ em. - chị vừa nói vừa lau máu giúp tôi.
Lúc này, ở bên cạnh chị tim tôi thấy ấm áp lạ. Chị cúi đầu sát gần tôi tới mức, tôi có thể cảm nhận được hơi thở từ phía chị. Một mùi thơm thoang thoảng phảng phất quanh tôi, tôi say mê nhìn chị. Chị thật sự rất xinh.
- Bộ mặt chị dính gì sao mà nhìn ghê vậy? - chị cất lời khiến tôi giật mình.
- À không. - tôi quay mặt đi hướng khác.
Lúc này, bỗng Triệu Cầm từ đâu đó chạy vào, nó mạnh tay đẩy chị ra khiến chị chao đảo.
- Mày có sao không vậy? Bị cắt trúng tay à? - nó vừa nói vừa cầm lấy tay tôi.
- Tao không sao. Mà mày làm chị Nghi xém té rồi kìa. - tôi nhíu mày khó chịu bởi thái độ của nó.
- Xin lỗi nha. - nó quay sang xin lỗi cho có rồi băng lại giúp tôi. Tôi khó xử nhìn lấy chị, chị chỉ mỉm cười tỏ vẻ không sao rồi tiếp tục công việc nấu nướng.
***
Món ăn được dọn lên bàn. Mùi hương thơm lừng lan tỏa khắp căn nhà. Sống chung với chị nửa năm trời, tôi nhận ra tay nghề nấu ăn của chị cũng không phải là tệ. Ấy vậy mà, Triệu Cầm lại tiếp tục kiếm chuyện bắt bẻ chị.
- Món này mặn quá. - nó vừa ăn vừa nhăn mặt.
- Canh thì hơi lạc. - rồi lại húp một ngụm canh lắc lắc mái đầu.
Chị lúc này chỉ im lặng, nét mặt trùn xuống khó xử.
- Tao thấy ngon mà. - tôi bắt đầu khó chịu với nó.
- Mày thích người ta thì cái gì chả ngon. - nó đặt đũa xuống, trề môi.
- Mày... - tôi trố mắt nhìn nó. Thật sự lần này nó đã đi quá đà.
- Cà lâm gì nữa. Tao nói đúng quá rồi còn gì. Nãy thấy trong bếp mày nhìn người ta tới say đắm luôn mà.
- Mệt mày quá. Mày không ăn thì tự ra ngoài ăn đi. Đừng ở đây gây sự. - tôi bực dọc hướng tay ra phía cửa.
Chị thấy tình hình không ổn, liền ngăn can.
- Thôi hai đứa ăn đỡ đi. Lần sau chị sẽ cẩn thận hơn, làm ngon hơn. Đừng cãi nhau nữa.
- Hết hứng ăn rồi. - nó đập đũa xuống bàn rồi bỏ vào phòng.
Để lại tôi và chị khó xử nhìn nhau. Một khoảng không im lặng đến gượng gạo bao trùm cả không gian. Một lúc sau đó...
- Ủa. Bộ em thích chị thật hở? - chị lại pha trò để phá tan bầu không khí im lặng đó.
- Đâu. Đâu có. - tôi giật bắn người chối bay chối biến.
- Xớ. Không thích thì thôi. Làm gì phản ứng ghê vậy? - chị biễu môi vờ giận dỗi.
- Em... không phải không thích. Em... - tôi bắt đầu ấp úng, gãi đầu loạn cả lên.
Chị nhìn điệu bộ của tôi liền cười lớn.
- Chị giỡn đó. - chị vừa cười vừa vỗ vai tôi.
Nhiều lần như vậy, chị đều khiến tôi ngộ nhận rồi lại bảo chị chỉ đùa thôi, khiến tôi không biết lúc nào chị thật lòng, lúc nào bỡn cợt. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại suy nghĩ rất nhiều, cứ phân vân mãi không biết nên thổ lộ hay không.
Bởi có những người trên cuộc đời này lạ lắm, nếu ta dừng lại để nói với họ rằng ta yêu họ, thì chắc chắn họ sẽ bước thêm bước nữa để rời xa ta, và ta sẽ mất họ ngay. Thế nên, đôi khi, giấu trong lòng tình cảm của mình, cũng không hẳn là một điều tồi tệ.
Có những lúc, thương nhau thì chỉ nên để đó thôi, thì thứ tình cảm ấy sẽ mãi mãi tồn tại và trường tồn với thời gian...
Hôm nay, Triệu Cầm bận đi chơi với bạn nên đã ra ngoài từ sớm. Tôi mới có dịp rủ chị đi chơi. Chúng tôi lui đến hội chợ mới mở gần nhà. Chợ không đông thì không được gọi là chợ. Mọi người đi đứng chen chúc bít cả lối đi.
Chúng tôi kéo tay nhau luồn qua dòng người thôi cũng thấy đủ mệt, huống chi là đứng lại xem đồ. Một buổi đi chơi đổ cả mồ hôi hột.
Tôi và chị mệt mỏi an tọa xuống băng ghế.
- Từ nay xin chừa. Không đi hội chợ nữa đâu nha. - chị lau giọt mồ hôi trên trán.
- Lâu lâu tập thể dục như vậy cũng tốt mà. - tôi cười an ủi.
Chợt thấy một quầy kem tươi đối diện, từng nghe chị bảo chị rất thích ăn kem. Thế là tôi bảo chị đợi một chút, mua vội cho chị cây kem socola pha vani, hương chị thích nhất.
- Cám ơn em nha. Em không ăn à? - chị cười tít mắt nhận lấy cây kem
- Em không thích ăn kem. - tôi cười.
- Kem ngon vậy mà không thích. Thử không? - chị chìa cây kem về phía tôi.
- Thôi chị ăn đi. - tôi xua tay từ chối.
Chị nhâm nhi kem một lúc, chốc chốc lại quay sang hỏi tôi.
- Không ăn thật à? Ngon lắm.
- Thôi. - tôi cười lắc đầu.
- Thử một miếng thôi.
Bị chị ép dữ dội quá, tôi đành phải thuận theo ý chị, liếm láp một chút.
- Sao? Ngon chứ?
- Kem thì ngon. - tôi gật gù. - Mà nước miếng chị thì không. - rồi cười lớn.
Chị đánh vào vai tôi.
- Vô duyên! - chị lườm nhẹ rồi lại cười tít mắt.
Im lặng một hồi lâu, chị ngập ngừng cất lời.
- Ngày... mai. Chị chuyển về ở với ba mẹ. - chị nói mà không nhìn lấy tôi.
Giọng chị nhẹ nhàng mà tôi tưởng chừng như tiếng sét đánh ngang tai.
- Chị... Có phải vì Triệu Cầm? Chị đừng để tâm đến nó. Miệng nó lanh chanh vậy thôi chứ không có ý gì đâu. - tôi vội giải thích, thật sự rất sợ mất đi chị.
- Không phải đâu. Sớm muộn gì cũng phải về. Mẹ chị bệnh rồi. Chị phải về chăm sóc mẹ. - giọng chị bỗng trùn xuống.
Lúc này, tôi nhận ra nơi đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Nhìn chị lúc nào cũng tươi vui, cười tít mắt như thế, nhưng không ngờ bên trong lòng lúc nào cũng sầu muộn.
- Thế... mẹ chị bệnh gì? Em mong mẹ chị sẽ sớm khỏi. - lúc này thì tôi không còn lí do gì để níu kéo chị được nữa.
- Mẹ chị bị huyết áp cao. Bây giờ chỉ có thể nằm liệt trên giường. - chị thở hắt ra.
- Nhà chị ở đâu? Để em mỗi ngày ghé thăm. - tôi tự thắp lên cho mình tia hi vọng nhỏ để được gặp chị.
- Chắc em cũng không có cơ hội đâu... - chị thoáng ngập ngừng.
- Sao vậy?
- Gia đình chị chuẩn bị sang Canada, để mẹ chị điều trị tốt hơn.
Tôi lại một lần nữa sững người ra. Sài Gòn tuy không lớn, nhưng chỉ cần quay lưng một lúc đã lạc mất nhau. Bây giờ huống chi là sang nước ngoài, chỉ một chốc thôi là đã không còn thấy nhau, và rồi lại trở thành một người dưng ngược lối.
Tình cảm này, tôi còn chưa kịp thổ lộ...
- Thôi. Mình về thôi. Chị phải dọn đồ để mai đi cho kịp. - chị thở dài ra rồi nắm tay tôi kéo dậy.
Tôi thì cứ như người mất hồn, trong lòng cứ day dứt chút gì đó buồn khó tả. Nửa lại muốn nói ra, nửa lại muốn giấu nhẹm đi, xem như thứ tình cảm đơn phương này chưa từng tồn tại.
Tôi đèo chị về nhà mà trong lòng nặng trĩu biết bao suy nghĩ. Dường như cả hai đều có những tâm tư của riêng mình. Chị im lặng, và tôi cũng im lặng...
***
Tôi phụ chị dọn dẹp, thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà chị đã ở cùng tôi được gần một năm rồi. Còn nhớ ngày đầu tiên, cũng cùng chị dọn dẹp như thế này, lại còn trêu chị vụ áo ngực quần trong, bây giờ, đã đến lúc chị đi rồi.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bỗng mắt đỏ hoe lúc nào không hay. Chị có nhận ra tình cảm nơi tôi không chứ? Tôi đã yêu chị, từ lúc nào tôi đã yêu chị rồi.
- Nhóc. Khóc đó à? - chị cười nhẹ khi phát hiện đôi mắt tôi ngấn lệ.
- Làm gì có. - tôi hít một hơi rồi lấy tay quệt đi giọt nước mắt.
- Em đừng khóc mà. Chị nhạy cảm yếu đuối lắm đó nha. - chị bông đùa làm tôi cũng phì cười theo.
Sau khi mọi thứ đã được dọn tươm tất. Kéo lại dây kéo chiếc vali, tôi và chị không hẹn mà cùng thở dài.
- Em chúc mẹ chị mau khỏe. Nhớ báo tin vui về cho em. - tôi như nhắc khéo rằng sang đó, chị cũng đừng quên tôi.
- Chị biết rồi. - chị cười tít mắt mà tự lúc nào, tôi cũng thấy mắt chị đỏ hoe đi.
Lần này thì lí trí không thể cản nổi con tim, tôi không chần chừ mà ôm lấy chị vào lòng, siết chặt lấy chị. Lần đầu tiên, cũng như lần cuối cùng tôi được ôm chị như thế này.
- Đình Thi. - chị bỗng nói trong tiếng nấc. - Chị sẽ nhớ em lắm. - chị cũng ôm lấy tôi, khóc òa lên trên vai tôi.
Hai chúng đứng lặng đi trong vòng tay nhau rất lâu. Tôi không biết những ngày tháng sau này, khi vắng bóng chị, cuộc sống sẽ nhàm chán và nhạt nhẽo như thế nào. Thật sự không dám nghĩ đến.
Chúc nhau vài câu, chúng tôi mạnh ai về phòng nấy. Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Cứ trằn trọc mãi khiến cho Triệu Cầm cũng nhăn nhó quát tôi:
- Mày có thôi xột xoạt không. Để yên người ta ngủ.
Tôi thở dài, đưa mắt nhìn lên trần nhà để cho dòng nước mắt chảy ngược vào tim. Ôi những kỉ niệm, ôi thứ tình cảm đơn phương, chị đi rồi, tôi biết thổ lộ với ai bây giờ.
Ngoài trời, đêm xuống gió lạnh căm. Nơi đây có hình bóng của một người, cũng lạnh thấu từ trong tâm can, lạnh hơn cả cái lạnh của thể xác...
"Vì quá thương người, nên vẫn đi bên lề.
Sợ nếu yêu rồi, ta sẽ mất nhau thôi...
Nên cầm đôi tay, kề đôi môi, đã có lúc khóc trên vai người, vẫn không nói yêu người.
Dù hôm nay, một người phải xa xôi mù khơi..."
Tôi vi vu vài câu ca trong tâm trí, bài hát Thương Nhau Để Đó của Hamlet Trương thật đúng với tâm trạng tôi lúc này. Từ khi nào, gối đã ướt mềm...
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đợi mãi chẳng thấy chị ra. Tôi đành phải gõ nhẹ cửa. Nhưng ngạc nhiên là chẳng có tiếng động gì ngoài sự im lặng. Tôi vội vã lắc chốt tay cầm, cửa không khóa, tôi mở cửa bước vào, chị đã đi mà không thèm gặp tôi để nói tiếng tạm biệt.
Tôi bàng hoàng nhìn khắp căn phòng, căn phòng trống trải đến đáng sợ, và vô tình, một lá thư được đặt trên bàn đập ngay vào mắt tôi. Tôi vội vã mở ra xem.
"Nhóc Thi của chị.
Chị chẳng biết phải nói tạm biệt em như thế nào, chị sợ nếu đứng trước mặt em, chị sẽ không thể cầm cự mà khóc thét lên mất. Thế thôi, để lại cho em lá thư viết vội này, em đừng giận chị nha.
Cám ơn em đã cho chị ở ghép với giá rẻ như thế, thật ra nhà em cũng không tệ lắm đâu, chỉ vì em lười dọn dẹp nên chị ép giá đó mà. Haha. Nói chung thì gần một năm qua, chị rất may mắn tìm được người bạn ở ghép như em. Em quan tâm chị, chăm sóc chị rất chu đáo. Vậy mà có nhiều lần chị lớn tiếng mắng nhiết em, chị xin lỗi nhé.
Cái hôm em liều lĩnh tự nhận chị là bạn gái của em để khoe khoang, chị thật muốn đấm vào mặt em một phát thôi. Đó giờ không ai dám tự tiện như em đâu à nha. Cơ mà... vì là em, nên chị bỏ qua đó. Hehe.
Cái lần em say, em nói em ghen, chị thật sự không biết em đang nói về ai. Nhưng nếu người em đang nhắc đến là chị, thì chị thật sự rất vui đó nha. Hehe.
Em còn nhớ những lần chị hỏi đùa, rằng em thích chị phải không. Ấy vậy mà em nỡ lòng nào lắc đầu nguầy nguậy bảo không có. Em thật đáng ghét quá đi. Ai nhìn vào cũng thấy, chỉ có mình em là không chịu nhận.
Mấy tuần qua con bé Triệu Cầm về ở chung. Tính cách con bé thật sự là rất ích kỉ và có tính sở hữu cao. Nhưng chị không nghĩ một người bạn thân lại có cái sự ích kỉ bự chà bà như Cầm đâu đó nha. Chỉ có thể là con bé đó thích em rồi, và người ta đang ghen đó, trực giác của chị phán như thế đó. Hehe. Này nhóc à, nếu như có đến hai người đặt tình cảm vào em, thì em sẽ lựa chọn như thế nào nhỉ? Chị chỉ nói là nếu như thôi nha, đừng tưởng bở là chị cũng thích em đó, haha.
Sang Canada rồi chị sẽ nhớ em lắm. Em khó ưa lắm. Suốt ngày chọc chị, nhưng lại khiến chị cười. Và dần rồi chị có thói quen phụ thuộc vào em từ lúc nào ấy nhỉ. Không còn được gặp em mỗi ngày, không còn được nghe em ghẹo, không còn được đi học chung với em, tự dưng nghĩ lại thấy buồn lắm.
Thôi. Bao nhiêu tâm tư cũng đã kể em nghe rồi. Mong là qua lá thư này, em sẽ hiểu, từ lâu, trong tim chị cũng đã có hình bóng em. Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại. Chúc em sẽ thành công trên con đường em đã chọn, sau này nếu có dịp về nước, em phải trở thành một Photographer đó nha. Chị sẽ là diễn viên và là người mẫu riêng của em. Haha. Tạm biệt em."
Nước mắt nhỏ từng giọt trên tấm giấy mỏng làm nhòe đi những dòng chữ. Có phải tôi đã sai lầm khi giấu đi tình cảm của mình. Tôi thật sự ngốc đến nỗi, không thể nhận ra tình cảm của chị sao? Hay là do chị đã giấu nó quá kín khiến tôi chẳng kịp nhận ra. Tôi từng tự nhủ, thương nhau thì cứ để đó thôi, chẳng cần phải bước tiếp vì biết đâu mình sẽ đánh mất cả một tình bạn đang đẹp. Nhưng sau hôm nay, tôi lại nhận ra, thương nhau xin đừng để đó, đôi khi, nó sẽ làm bạn hối tiếc đến suốt cả cuộc đời.
- Ê. Mày yêu người ta thật rồi à? - Triệu Cầm đứng ngoài cửa tự lúc nào, nó ngả lưng tựa vào cánh cửa đưa mắt nhìn tôi.
Tôi không buồn trả lời nó. Chỉ lau vội giọt nước mắt rồi gấp vội lá thư.
- Muốn khóc thì khóc cho đã đi. - nó thở dài nhìn tôi.
Tôi gục đầu vào gối, khóc nấc lên như một đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên tôi vì một người con gái mà khóc đến cạn nước mắt như thế này. Có lẽ, thứ tình cảm tôi dành cho chị nhiều hơn những gì tôi nghĩ.
***
Những ngày sau đó, tôi vẫn hằng ngày kiểm tra Facebook, lên rồi xuống, xuống rồi lại lên, chỉ để chờ tin nhắn từ một người. Mỗi ngày tôi đều nhắn cho chị một dòng tin, nhưng những gì tôi nhận được tất cả chỉ là một sự im lặng.
"Chị. Chị tới Canada chưa. Đến nơi rồi báo bình an em biết nhé."
"Chị. Hai ngày rồi. Em đợi tin chị đến mỏi mòn luôn rồi đây."
"Ba ngày trôi qua. Chị định tuyệt giao với em luôn hả?"
"Mẹ chị sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?"
"Chị..."
Sau mỗi dòng tin đó là một sự thất vọng trĩu nặng trong lòng. Cho đến nay, cũng đã hai tháng hơn, chị tuyệt nhiên không còn hoạt động trên Facebook nữa. Tôi thật sự thất vọng, không biết nên làm thế nào để liên lạc với chị. Tự dưng tôi rất sợ, người ta cũng thường bảo, đường lâu không đi, đường sẽ phủ đầy cỏ dại, người không qua lại, thì sẽ thành người dưng.
Có lẽ trong tim chị bây giờ, tôi chẳng khác nào là một người dưng đã từng quen...
***
- Kì này về Việt Nam mong đi chơi với mày nhiều hơn. Mà ai dè... - Triệu Cầm trề môi không mấy hài lòng.
Tôi cũng hiểu và có chút áy náy, ba tháng qua vì chuyện của chị mà tôi chẳng còn có hứng thú để cùng nó ngao du như thuở nào. Hôm nay, nó lại phải về Úc rồi, không biết đến bao giờ mới có cơ hội ghé thăm tôi.
- Tao xin lỗi nha. Lần sau về, nhất định sẽ không để mày bơ vơ như vậy. - tôi cười.
- Thôi tao không dám tin mày trước đâu. Dám nói, lần sau về, mày cho nhỏ khác thuê nữa rồi quá.
- Làm gì có. - tôi cười trừ. - À mà tao hỏi thật, vì mày với tao cũng mười mấy năm ăn bám nhau rồi. Có gì thật lòng với nhau nha?
- Được thôi. Cứ tự nhiên đi.
- Bộ... mày thích tao hả? - tôi hỏi, nhớ lại lời của chị trong lá thư, tôi thật rất tò mò.
Nó tròn mắt nhìn tôi, miệng há ra như thể rất ngạc nhiên.
- Mày - nghĩ - sao - vậy? - nó nói ngắt từng chữ như nhấn mạnh.
Tôi có chút hố hố, liền tự bào chữa.
- Mày không thích tao. Mày làm gì giữ tao như giữ của quý vậy. Tao thân với ai xíu là mày la om sòm. Không phải thích tao thì là gì nữa. - tôi hừ nhẹ.
- Trời ơi. Cô nương ơi. - nó ôm bụng cười ngặt ngẽo. - Mày nhìn mày coi, mày có gì để tao thích hả? - nó vừa nói vừa cười đến rung cả bờ vai.
Tôi không phải là có chút hố nữa, mà là hố muốn độn thổ. Lúc này chỉ có thể trách chị, cái trực giác của chị thật không thể tin tưởng nổi.
Thấy tôi im lặng, mặt nghệch ra, nó liền nín cười và chuyển sang thái độ nghiêm túc.
- Tao không có thích mày. Mà tính tao đó giờ là vậy. Tao sợ mày có người yêu rồi. Mày sẽ bơ tao. Trong phim lẫn ngoài đời có biết bao tình huống như thế, phải không? Mà mày cũng biết rồi đấy, mất bạn thân đôi khi còn đau khổ hơn là mất người yêu nữa kìa.
Tôi mới gật gù ra vẻ hiểu ý. Hóa ra là vậy, đó là lí do mà nó cứ cấm tôi thân mật với đứa khác.
- Nhưng mà, giờ tụi mình cũng lớn rồi. Sau này cũng phải có cuộc sống riêng. Đâu thể dính lấy nhau hoài được. Mày cứ kiếm người để yêu, rồi mày sẽ hiểu, cuộc sống này không chỉ muôn màu vì tình bạn đâu.
Nó thở dài thườn thượt, khẽ gật nhẹ mái đầu, rồi chợt đứng phắt dậy, hí hửng cất lời.
- Thôi. Tao đi đây. Tạm biệt nha cún con của tao. Cún ở nhà ngoan đừng nhớ chủ nha. - nó cười to, tay kéo chiếc vali chuẩn bị bước vào cổng sân bay.
Hai năm trước, cũng vào thời điểm này, tôi và nó khóc lóc khi phải chia xa sau hơn mười năm bám bíu đời nhau. Nhưng hôm nay, cả hai đều đã trưởng thành, chỉ khẽ buồn, trao nhau cái ôm nhẹ rồi vội vẫy tay đi mất. Tôi thở dài, bắt taxi trở về nhà, thế là tôi phải trở lại những tháng ngày cô độc trong căn nhà nhỏ ấy. Sẽ thiếu vắng đi tiếng cười của chị, vắng cả hình bóng đôi mắt biết cười ấy, vắng cả những bữa cơm rộn ràng mà ấm áp. Thiếu đi cả tiếng chí chóe của Triệu Cầm. Thời gian, sao trôi nhanh không thể tưởng...
Không lâu sau đó, tôi tìm được một công việc bán thời gian, làm nhân viên phục vụ tại một quán cà phê gần trường. Lương tháng tuy không nhiều nhưng cũng gọi là đủ cho tôi ăn xài. Từ lúc nào, tôi muốn mượn công việc để quên đi thời gian, không muốn co rúm một mình đối diện với căn nhà trống trải ấy, bời tôi vẫn còn rất nhớ chị. Tôi cũng không còn ngày ngày gửi những dòng tin qua Facebook chị nữa, vì cho dù như thế nào thì kết quả tôi nhận lại vẫn chỉ là sự im lặng.
Hôm nay, sau khi tan ca, cũng đã mười giờ hơn, màn đêm đã dày đặc phủ kín cả bầu trời, đường xá thì bắt đầu vắng dần, vì chưa muốn về nhà, tôi một mình lui đến quán bar dành cho người đồng tính, được một người bạn giới thiệu từ rất lâu rồi, nhưng vì khi ấy không có ham muốn ăn chơi cũng chẳng có hứng thú bước chân vào những chốn ồn ào như thế này. Tự dưng hôm nay lại muốn thử một lần, lắc lư theo điệu nhạc, húp vài ngụm bia, tán gẫu với mấy chị mấy em khiêu gợi, và... tập tành cách hút thuốc.
Lần đầu tiên, tôi đưa điếu thuốc lên miệng, tôi đã từng rất ghét mùi thuốc, không hiểu sao hôm nay lại muốn thử nó. Nhưng người khác nhìn vào cũng biết tôi là dân nghiệp dư, vì cứ vài lần rồi lại ho khù khụ trông rất khổ sở.
- Không biết hút thì đừng hút. Sao phải tự làm khổ mình vậy cưng? - trong ánh đèn mờ ảo chớp tắt liền hồi, tôi trông thấy một người con gái trông có vẻ lớn hơn tôi tiến về phía tôi, mái tóc xõa dài với những đường nét trang điểm đậm, khoác trên mình chiếc quần sooc và áo hai dây croptop để lộ phần ngực đầy đặn và phần bụng.
- ...... - tôi đáp lại cô bằng một sự im lặng, chỉ cười trừ rồi tiếp tục tập tành hút cho hết điếu thuốc.
- Nhìn cưng có vẻ hiền. Lần đầu đi bar à? Điều gì đã khiến cưng dấn thân vào chốn này? - cô ta kéo ghế ngồi cạnh tôi.
- Chẳng điều gì cả. - tôi vẫn giữ khư khư điếu thuốc lên miệng, thở phà ra một làn khói.
Chợt cô giật lấy điếu thuốc trên tay tôi, rồi nhếch môi cười khẽ.
- Không biết hút thì đừng hút. Khuya lắm rồi. Cưng về nhà đi. Ở đây không đón tiếp mấy đứa nghiệp dư, hiền lành như cưng đâu.
Nghe như một lời sĩ vả, nhưng từ khi nào tôi đã không quan tâm đến những lời của người đời, liền đáp lại bằng nụ cười bất cần.
- Cô kệ tôi đi. Tôi ngồi đây thì ăn hết của nhà cô à?
- Thế là không chịu về à? Vậy có dám như bọn kia không? - cô ta hướng tay về đám người phía bên kế ghế, có người thì đè nhau ra hôn hít rất tự nhiên, có người thì lắc lư dốc hết sức mình, có người thì làm ra vẻ khiêu gợi để quyến rũ người khác.
- Tôi không rãnh. - tôi hừ nhạt.
- Nhát cấy. - cô cười khanh khách.
Tiếng cười vang lên bên tai, lại một lần nữa chạm vào lòng tự ái của tôi. Cơn giận trỗi dậy, tôi bỗng tiến đến đè cô xuống hàng ghế, giọng hậm hực.
- Cô còn nói nữa, tôi mần thịt cô luôn đấy, tin không?
- Làm được rồi hãy nói. - cô nở nụ cười đểu.
- Cô... - tôi tức giận ghì chặt cô hơn. Nhưng rồi chợt trong tâm trí, lại hiện về hình bóng của Huệ Nghi. Chần chừ một lúc, tôi thức tỉnh, vội buông cô ra.
- Không dám làm thì về nhà đi. - cô cười nhạt đuổi khéo tôi.
- Nè. Cô làm gì thì làm đi. Ai mượn cô qua đây rồi đuổi tôi miết. Để tôi yên đi. - tôi bực dọc, tu cả lon bia vào mồm.
Một lon, hai lon, rồi ba lon, cô ta vẫn thế mà ngồi cạnh tôi.
- Tôi đã bảo ai mượn cô ngồi đây. - giọng tôi bắt đầu lè nhè, quát lớn hơn.
Nhưng rồi bỗng dưng mọi thứ tối dần, tối dần, lại một lần nữa tôi say, và lịm đi trong cơn mỏi mệt.
***
Sáng hôm sau, tôi uể oải ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh, căn phòng thật lạ lẫm, nhưng càng lạ lẫm hơn là thân người tôi chỉ còn lại bộ đồ lót. Tôi hốt hoảng trùm chăn kín người, cùng lúc đó thì từ trong nhà vệ sinh, bước ra một người con gái, chính là cô ta, người đã quấy rối làm phiền tôi suốt đêm qua. Tôi quấn chăn chặt người hơn.
- Cô... cô đã làm gì tôi vậy? Sao cô lại... - tôi ấp úng cất lời.
Chợt cô phì cười, hôm nay cô đã gỡ bỏ lớp trang điệm đậm ấy, mà thay vào đó là một nụ cười hiền thật tự nhiên.
- Cưng nghĩ cưng là ai? Bận đồ vào đi. - cô ta quăng bộ quần áo về phía tôi.
Thấy tôi nghệch mặt ra, đơ cả người, cô liền lên tiếng giải thích.
- Hôm qua cưng nhậu say. Mồ hôi mồ kê ướt cả mình. Tôi giúp cưng giặt lại rồi đó, bây giờ thì về đi. - cô ta vừa nói vừa lúi cúi dọn lại túi xách.
- Tôi... tôi cám ơn. - tôi cúi đầu ngượng ngùng vì trách sai cô.
- Không cần. Giờ thì về nhà đi. Cái chốn này không hợp với cưng đâu.
- Sao... cô... lại đối xử với tôi tốt như vậy? - tôi hỏi trong ngạc nhiên.
- Cưng còn non lắm. Đừng dại dấn thân vào những thứ này. Không tốt như cưng nghĩ đâu. - cô ta thở dài, rồi vội bước ra khỏi cửa. - Thôi tôi về. Cưng tự về được chứ?
Tôi gật đầu thay cho lời đáp. Chưa kịp hỏi thêm gì thì cô đã đi mất. Dù gì thì cô nói cũng đúng, chốn xa hoa này chẳng hợp với mình đâu.
Tôi khoác vội bộ đồ, cơn nhức đầu hãy còn hoành hành, khuôn mặt vẫn còn chút đỏ, dư âm của cơn say đêm qua.
Con đường của buổi sớm tươi tắn là thế, ấy vậy mà tôi vẫn cảm thấy nó nhạt toẹt, từ khi chị sang Canada, mọi thứ trong cuộc sống đối với tôi dường như rất nhàm chán, cũng như thiếu đi chị, tôi như thiếu đi một nửa của nụ cười.
"Em nhớ chị lắm, Huệ Nghi." - tôi thở dài, khẽ cất lên lời nói trong gió thoảng, mong gió sẽ giúp tôi gửi lời đến chị...
Những tháng ngày sau, vì tất bật với công việc, bận bịu với thi cử, tôi đã không còn tự vùi mình vào những thứ vô bổ tiêu tốn thời gian. Sáng thì đi học, chiều về thì đi làm, tối đến thì về thẳng nhà ngủ nghỉ một giấc tròn. Lâu lâu, rãnh rỗi lại nghịch với chiếc máy ảnh. Nhưng tôi vẫn chưa bỏ được thói quen ghé Facebook chị hằng ngày, như chờ đợi một điều gì đó trong vô vọng. Lần nào cũng như lần nào, tôi gập chiếc Laptop và thở dài...
***
Một năm sau đó, tôi dần dà miệt mài theo đuổi ngành nhiếp ảnh hơn. Tôi nhận chụp hình cho những ai có nhu cầu, mỗi bộ hình nhận được số tiền cũng kha khá, điều quan trọng là tôi được trải nghiệm đi làm thực tế, sau này ra ngoài xã hội cũng đỡ phải bỡ ngỡ.
"Alo. Thi nghe." - tôi bắt máy khi điện thoại hiện lên dãy số lạ.
"Thi hả. Chị là Yến. Học cùng lớp với Huệ Nghi đây. Lần trước chúng ta có gặp nhau một lần, em còn nhớ không?"
"Có phải cái chị hôm ở trường nhờ chị Nghi giúp hoàn thành một cảnh quay phụ phải không?"
"Đúng rồi. Chị đây. Chị đang cần một photographer, tình cờ trên Facebook có người giới thiệu em cho chị. Em trưa mai hai giờ rãnh không? Làm cho chị một album nhé?"
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi nhận ra ngày mai là Chủ Nhật.
"Được chị. Hẹn gặp chị ở đâu?"
"Em tới Quận 7 khu cầu Ánh Sao nhé. Chị đợi."
Tôi đồng ý rồi cúp máy.
***
Tôi đến điểm hẹn trước mười lăm phút, sửa soạn lại máy ảnh, kiếm một chỗ trống nơi tán cây để an tọa. Cũng lâu rồi tôi không lui đến nơi này, còn nhớ hồi còn quen Khiết Tú, tôi thỉnh thoảng cùng em tối tối lại ra cầu Ánh Sao tâm sự, huyên thuyên đủ mọi điều. Sau khi chia tay thì cũng chẳng còn đến nữa.
Nghĩ rồi mới thấy, tôi chưa lần nào được cùng chị tản bộ dọc cây cầu này cả, nếu có một ngày chị quay về, chắc chắn tôi sẽ cùng chị đến đây, vì nơi này đặc biệt lãng mạn, đặc biệt thơ mộng.
Nửa tiếng trôi qua, đã hai giờ mười lăm rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng chị Yến. Tôi thật không thích ai trễ hẹn như này cả. Trời trưa lại nắng, tuy không gắt gao nhưng cũng đủ khiến con người ta một phần khó chịu.
Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, vẫn chưa thấy Yến đến. Tôi nhấn vội dãy số hôm qua, gọi đến chị.
"Chị Yến hả? Chị đến chưa vậy?"
"Chị đang trên đường đến. Năm phút nữa chị tới nơi. Em đợi tí nhé." - chị vội nói rồi cúp máy
Nhàm chán quá thể, máu nhiếp ảnh trong tôi lại trỗi dậy, tôi liền đi vòng quanh chụp lại vài bô ảnh. Nơi này thật sự đẹp và bình yên quá.
Chợt cái khều vai phía sau khiến tôi quay lại.
- Ê cưng. - giọng nói đanh đá cất lên, vừa lạ mà vừa quen.
- Ủa. Là cô à? - tôi thoáng bất ngờ, không ngờ lại có duyên gặp lại cô gái ngày nào đã quấy rầy tôi miết khi lần đầu tiên đặt chân vào quán bar.
- Nè cưng. Tôi lớn hơn cưng đấy. Xưng hô cho đàng hoàng. - cô ta lườm.
- Ờ. Thế thì bà nhé? Bà cũng đến đây chơi à? - tôi trêu.
Cô liền đánh vào vai tôi.
- Kêu cho đàng hoàng.
Tôi cười tươi.
- Thôi đùa thôi. Chị cũng đến đây chơi à? Đi với người yêu hả?
- Không có. Ra đây một mình thôi. Còn cưng ra đây làm gì?
- Làm nhiếp ảnh gia. - tôi nháy mắt quơ chiếc máy ảnh lên trước mặt.
- Làm vài bô cho chị mày coi. - cô vừa nói vừa hất lấy mái tóc tạo kiểu.
Tôi phì cười bởi điệu bộ ấy của cô.
- Ủa. Mà chị tên gì? - tôi sực nhớ vẫn chưa biết tên chị.
- Hà. Còn cưng?
- Em tên Thi. Chị đứng đây đi. Em chụp cho vài bô. - tôi kéo tay Hà đứng ngay giữa cầu.
Chúng tôi tung tăng trong cái nắng nhẹ. Thật ra khi Hà gỡ lớp trang điểm đi, tuy không đẹp lộng lẫy nhưng lại có nét rất thu hút, nhất là ở đôi mắt rất có hồn, luôn nhuốm một chút sầu, chốc chốc lại lặng đi nhìn vào một nơi xa xăm.
Tiếng điện thoại reo lên, lúc này mới sực nhớ đến Yến. Tôi vội nhấc máy.
"Thi. Em tới bãi cỏ phía sau cầu nhé. Chị đến rồi."
"Em tới ngay."
Tôi cúp máy rồi vội đeo chiếc ảnh lên cổ.
- Đi chụp ảnh cho người ta đó à? - Hà hỏi.
- Uh. Chị có muốn đi theo không?
- Thôi. Cưng đi đi. Chị cũng chuẩn bị về đây.
Tôi cười rồi chào tạm biệt chị. Không quên xin lại số của nhau để sau này thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ra uống nước, hàn huyên, đại loại thế.
Tôi nhanh chân chạy ra bãi cỏ phía sau cầu, tìm mãi mà chẳng thấy Yến đâu, bắt đầu có chút bực dọc, tôi vội lôi điện thoại định gọi cho chị. Thì bỗng tôi thấy bước chân của một người con gái, bước càng lúc càng gần tôi. Vô cùng thắc mắc, tôi liền ngước mắt lên nhìn.
Người con gái đứng trước mặt tôi, với nụ cười tít mắt quen thuộc, với hai lún đồng tiền xinh, chị, là Huệ Nghi, chị cười trong cái nắng long lanh của mùa hạ. Còn tôi chỉ biết ngơ đi, vì hạnh phúc đến quá bất chợt, đến mức tôi chẳng biết đây là thật hay mơ.
Chị bước gần tôi hơn, và... một cái nhéo ngay đau điếng ngay hông khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi xuýt xoa ôm lấy eo. Lúc này chị mới lên tiếng, giọng nói ngọt ngào thuở nào, đã một năm rồi tôi chưa được nghe.
- Gặp lại chị không vui sao đứng trơ ra đó vậy? - chị cười.
- Chị! - tôi khẽ thốt lên. - Chị về hồi nào vậy? Sao chị không trả lời tin nhắn em. Mẹ chị đã khỏe hơn chưa? Chị bên đó sống thế nào? - tôi tuôn ra biết bao câu hỏi đã chất chứa trong lòng bao lâu nay.
- Làm gì hỏi như hỏi cung vậy. - chị phì cười. - Nghe nói có người đi nhận chụp hình cho người ta, cũng có tiếng lắm rồi đó nha. - chị nheo mắt ghẹo.
Tôi gãi đầu cười ngại ngùng.
- Vì đam mê thôi mà. Chị có muốn không? Em chụp cho chị vài tấm.
- Ủa. Chỉ vài tấm thôi hả? Lúc nãy thấy... chụp cho cô gái lạ lạ nào đó, chụp quá trời quá đất luôn mà. Sao chụp cho tui có vài tấm thôi vậy? - chị biễu môi hướng tay về phía cầu.
- À. Có người rình em nãy giờ. - tôi cười đắc ý. - Bộ... chị ghen à? - tôi nhướng mày nhìn chị.
- Ai thèm. - chị nguýt dài rồi quay lưng bỏ đi.
- Thôi ghen thì nhận đi mà. - tôi cười to lật đật chạy theo chị.
- Không có à nha.
- Nhận đi. Ai trách đâu.
- Không.
Và cứ thế, có hai bóng người đổ dài trong cái nắng nhẹ, nói cho nhau nghe biết bao chuyện xảy ra sau một năm không gặp nhau. Chị bảo mẹ chị đã khỏe, đi đứng đã ổn nhưng vẫn phải uống thuốc mỗi ngày để ngăn không cho bệnh tái phát. Và chị cũng sẽ về lại Việt Nam, tiếp tục học lại năm thứ hai của trường vì lúc trước có bảo lưu hồ sơ.
Sau đó, tôi đã chụp cho người mẫu ba mét bẻ đôi này một album ảnh đặc sắc. Chúng tôi cười nói với nhau cho đến khi chiều tàn, hoàng hôn buông dần trên bãi cỏ xanh, một khung cảnh lãng mạn cứ ngỡ một giấc mơ hồng...
Hôm ấy, chị cũng dọn về ở chung với tôi như thuở nào. Vừa mới bước vào nhà, chị đã thoải mái ngã lưng xuống ghế nệm.
- Ôi căn nhà ngày nào. - chị nói, đưa ánh mắt tíu tít nhìn quanh rồi khẽ mỉm cười.
- Sao chị không trả lời tin nhắn em? - tôi hỏi, đẩy nhẹ tách cà phê sữa muối đặc trưng về phía chị.
- Lúc ấy chị không nghĩ là sẽ lại có cơ hội về Việt Nam đâu. Bố chị bảo chị phải ở bên đó lập nghiệp lấy chồng kìa. Nên chị định tuyệt giao với em luôn. Mất công có người đau buồn. - chị cười khúc khích.
Nghe đến hai từ "lấy chồng" mà tôi ghen lồng lộn cả lên.
- Gì? Lấy chồng? Ai lấy? Chị lấy? Chị lấy ai?
- Em làm gì thế? Chị còn chưa nói hết mà. - chị bật cười nhìn điệu bộ của tôi.
- Ờ ờ. Nói tiếp đi. - tôi gãi đầu tự trấn an mình.
- Sau khi mẹ chị khỏe, nhờ mẹ thuyết phục dùm, bố mới chịu cho chị về đây đó. Nhưng mà có điều kiện...
- Sao chị? Điều kiện gì? - chị ngập ngừng khiến tôi tò mò hơn.
- Phải thành tài mới được. Nếu không bố chị sẽ lại bắt chị sang Canada. - chị vờ mếu đi.
- Ý là chị phải thành diễn viên đó hả? Chị làm được mà. - tôi nháy mắt tin tưởng vào khả năng chị.
- Mà này. Cái gì đây? Em tập tành hút thuốc à? - chị bỗng đưa mắt nhìn sang bàn, nơi có hộp thuốc lá nằm chễm nhệm trên ấy. Đúng thật là một năm qua, cho dù tôi không còn lui đến quán bar ồn ào nữa, nhưng thỉnh thoảng nhớ chị, lại thử hút một điếu, nhưng lần nào cũng như lần nấy, tôi ho sù sụ rất khổ sở. Và cho đến bây giờ thì tôi vẫn chưa biết cách hút thuốc.
- Em... không có. Cái này của bạn em... - tôi ngập ngừng chối đi.
- Ai vậy? Chị nhớ em ghét mùi thuốc lắm mà. Sao giờ có cả đứa bạn đến tận nhà hút thuốc? - chị hỏi trong nghi ngờ.
- À. Bạn cùng lớp. Chị không biết đâu. Mà... thôi, kệ đi, mai em trả nó. Chị... vào phòng nghỉ ngơi đi. - tôi ngập ngừng lái sang chuyện khác, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt chị.
- Hay nhỉ. Tôi mới đi có một năm mà biết nói dối rồi nhỉ? - chị đổi cách xưng hô khiến tôi điếng cả người. Không ngờ chị những khi giận lại dữ dằn thế này.
- Em... làm gì có. - tôi cười trừ cho qua. - À mà, một năm qua chị có nhớ em không? - tôi chuyển nhanh chủ đề.
- Lúc nãy thì có. Giờ hết rồi. - chị nói gọn rồi nhanh chóng quăng hộp thuốc lá vào sọt rác.
Tôi lật đật chạy theo bước vào phòng.
- Chị à. Thôi giờ em nói thật. Tại lúc chị đi, em buồn quá. Lúc nào cũng một mình. - tôi vờ làm mặt đáng thương. - Nên lâu lâu hút thử thôi mà. Chứ em cũng có biết hút đâu. Với cả lâu lắm mới hút một điếu. Mà chưa hết một phần ba điếu là quăng rồi.
Thấy tôi thành thật, chị liền nguôi cơn giận. Quả thật, đôi khi, càng che giấu thì sự việc chỉ càng tồi tệ thêm mà thôi. Rút được bài học kinh nghiệm, đối với người con gái mình yêu, phải luôn thành thật.
- Ừ. Sau này đừng hút nữa. Có hứa không hả? - chị lườm tôi.
- Em hứa. - tôi vui mừng gật đầu đầy kiên định.
Tôi phụ chị dọn đồ. Nhìn chị sau một năm, vẫn không thay đổi gì, chỉ mỗi tội lại xinh thêm. Khiến đôi mắt này không thể kiềm lại mà cứ chốc chốc lại liếc nhìn chị miết.
- Nhìn lén quài nha. - chị không nhìn tôi mà "e hèm" một cái khiến tôi tỉnh mộng.
***
- Em yêu, hôm nay anh qua ngủ chung nha, nhớ em quá rồi. - tôi vờ giở giọng ngọt xớt ngả lưng lên giường chị sau khi đã giúp chị dỡ đồ đạc.
- Em yêu cái con khỉ! - chị lấy gối đập vào mặt tôi. - Đi ra chị thay đồ. - chị hướng tay về phía cửa.
- Trời. Bày đặt ngại nữa. Dù gì em cũng thấy hết của chị từ hai năm trước rồi mà. Màu hồng cánh sen chứ gì, màu đen huyền bí chứ gì, màu tím sến rện chứ gì. Thấy hết rồi. - tôi cười gian.
Chị ngay lập tức hai gò má ửng đỏ lên.
- Mặt đỏ rồi kìa. - tôi cười châm chọc tiến gần chị, vuốt lấy mái tóc thướt tha đen huyền ấy.
- Công nhận, một năm không gặp em vẫn khó ưa như ngày nào. - chị đẩy nhẹ tôi ra.
- Chị ơi. Làm bạn gái anh đi. Anh hứa sẽ chiều chị tất tần tật. - tôi hí hửng vòng tay ôm lấy eo chị. Bây giờ thì hai chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau.
- Không bao vờ. - chị lạnh lùng tuôn lời khi tôi chưng hửng.
Nhìn mặt tôi nghệch ra, chị vội phì cười.
- Hây dà. Lúc trước có người nói là không thích, không thương tôi mà? Tự dưng giờ kêu người ta làm bạn gái, ở đâu có sẵn vậy? - chị hừ nhẹ.
- Người ta ngại đó mà. - tôi vờ làm mặt e thẹn khiến chị cười phá lên.
- Anh yêu em. - tôi cười tươi chuyển sang thái độ nghiêm túc, nhìn xoáy vào mắt chị.
- Ai em của anh? ANH nhỏ hơn tôi đó nha ANH. - chị nhéo vào hông tôi, nhấn mạnh chữ "anh".
- Tình yêu giờ không phân biệt tuổi tác rồi. Ai nằm trên làm anh, ai nằm dưới làm em. Vậy đi. - tôi cười hí hửng.
- Có vụ đó nữa hả? - chị đẩy nhẹ tôi ra định tẩu thoát. Tôi nhanh tay giữ chị lại, và đặt ngay lên môi chị một nụ hôn. Nụ hôn ngọt ngào ẩn chứa biết bao nỗi nhớ nhung suốt cả năm qua. Một nụ hôn tôi đã chờ đợi từ rất lâu. Hai bờ môi chạm lấy nhau, hai đôi mi khẽ khép lại, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau thật chặt, một nụ hôn ẩm ướt tràn ngập hương vị của tình yêu giữa những ngày hè oi bức.
Ngoài trời, đêm đã buông dần, và vạn vật cũng đã chìm vào trong giấc ngủ sau một ngày dài. Chỉ có nơi đây, có hai bóng người đang say trong men tình...
Một sớm tinh mơ, khi tôi vẫn còn đang ôm chiếc gối say trong giấc nồng. Thì giọng nói gấp gáp của chị khiến tôi lờ mờ tỉnh giấc.
- Rồi rồi. Em đang trên đường đến đây chị. - chị cất vội điện thoại. Rồi quay sang lườm tôi. - Có dậy đi không thì bảo? Biết người ta đang đợi không hả? - chị kéo chăn ra khỏi người tôi, dùng sức kéo tôi ngồi dậy.
- Còn sớm mà. Từ từ. Làm ghê vậy. - tôi lầm bầm, uể oải rời khỏi giường.
Một tuần trước, chị đăng kí Casting cho một bộ phim ngắn mới của một đoàn làm phim có tiếng cùng trường. May mắn thay là chị lọt được vào vòng và được cử làm vai nữ chính. Địa điểm của cảnh quay đầu tiên là biển Vũng Tàu. Vì muốn được đi cùng chị, nên chúng tôi đã xin phép chị đạo diễn, sau bao lời thì chị ấy cũng đồng ý cho tôi đi cùng. Còn bắt phải đem theo máy ảnh để chụp lại ảnh lưu niệm suốt chuyến đi.
***
Tôi đèo chị lên trường - địa điểm tập trung của đoàn phim, ngồi phía sau chị không khỏi lầm bầm.
- Em mà bị đạo diễn đuổi. Là anh phải chịu trách nhiệm đó. Đã bảo là dậy nhanh đi mà cứ lăn như con lợn. - chị vừa nói vừa đánh vào vai tôi trách móc.
- Rồi rồi. Anh xin lỗi mà.
- Chạy nhanh lên. - chị nhéo vào tai tôi hối thúc.
***
Vừa mới đến nơi, xe đã đến đủ, dường như có cảm giác cả thế giới đang đợi mỗi hai chúng tôi vậy. Cũng có một chút ngài ngại.
- Chị ơi. Em xin lỗi. Xe bị xì bánh giữa đường nên đến trễ. - chị nói dối khéo để che đậy sự thật là tôi đã ngủ nướng.
- Không sao. Bọn chị cũng mới đến thôi. - Chị Vân cười hiền.
- Giờ khởi hành được rồi. - một cậu trai trong nhóm la lên.
Chúng tôi gửi xe vào trường và cùng ngồi xe du lịch đi đến biển.
***
Biển vào sớm đẹp mê hồn, lại vắng vẻ và yên tĩnh, bình minh đã lên, cả bãi biển dường như chỉ có mỗi đoàn phim chúng tôi. Vì ngày thường nên Vũng Tàu khá vắng khách. Nhưng nhờ vậy mà quá trình quay cảnh sẽ diễn ra tốt đẹp và thuận lợi hơn.
- Anh. Chụp em vài tấm đi. - chị cười tít mắt đứng giữa biển tạo đủ kiểu. Giờ mới biết chị rất thích chụp hình, rất có máu làm người mẫu nhưng tiếc là chân ngắn quá.
Một lúc lâu sau đó...
- Huệ Nghi, Trường Huy, hai đứa lo học kịch bản đi. Tí nữa quay liền đây. - chị Vân đạo diễn nói lớn, tay vẫn cắm cúi dàn dựng máy quay và những vật dụng khác.
Trường Huy là nam chính của phim lần này, sẽ là người đóng cặp với chị, cậu ta sở hữu dáng vóc chuẩn và khuôn mặt điển trai. Vì công việc, vì tương lai của chị, tôi đã hứa sẽ không ghen với bất kì ai trong phim trường, để chị chú tâm làm việc và khỏi bận tâm đến những chuyện riêng tư khác.
- Nhóc. Kịch bản này có cảnh em hôn Huy đó. - chị vừa nói vừa chỉ đến cảnh trong tờ kịch bản.
- Thì sao? - tôi vờ bình tĩnh nhưng thật ra là trong lòng đang dẫy lên cơn giông tố.
- Không ghen luôn? - chị tròn mắt nhìn tôi.
- Không. - tôi hất mặt. - Anh đã hứa là anh sẽ làm được. - tôi cười, nụ cười méo xệch.
Chị bỗng ôm bụng cười ngặt ngẽo.
- Nhìn cái mặt anh kìa. Nói dối dở tệ. - chị vừa nói vừa bẹo má tôi cười tít mắt.
Bị bắn trúng tim đen, tôi đành ậm ừ.
- Ờ thì. Cũng có chút chút.
- Thôi. Đừng lo. Chỉ chạm môi thôi chứ không có ăn cháo lưỡi đâu. Haha.
- Ờ. Nhớ đó. Đừng có mê quá rồi ăn lúc nào không hay.
- Nè. - chị đánh vai tôi. - Ăn nói cho đàng hoàng nghe chưa? - chị khẽ cắn môi trợn mắt ra vẻ hung dữ.
Tôi cười trừ thay cho lời đáp. Sau đó thì chị cùng Trường Huy diễn cảnh thân mật giữa biển rộng. Ngay giây phút hai người chạm lấy môi nhau mà tim tôi gần như là nghẹn đắng. Nhưng gắng ngẫm lại, muốn chị có một tương lai tốt thì phải dần học cách bình tĩnh trước những cảnh quay thế này. Vì sau này nếu chị có là một diễn viên chuyên nghiệp đi nữa, thì những cảnh quay như vậy sẽ còn bao la và vô tận, thậm chí có cả những cảnh thân mật hơn.
Tôi không dám nhìn nữa, vội xách máy ảnh đi về hướng khác, cố tập trung để lưu lại những bộ ảnh bình minh đẹp trên biển xanh ngút ngàn. Kết thúc cảnh quay, chị chạy đến bên tôi cười tít mắt.
- Người yêu. Người yêu làm gì đứng đây một mình vậy? - chị khẽ khoác lấy tay tôi khi đạo diễn đã cho mọi người nghỉ ngơi.
- Không thấy sao còn hỏi? - tôi đưa ống kính lên, tí tách vài bức ảnh đẹp.
- Nãy em diễn đạt không?
- Có coi đâu mà biết. - tôi phì cười để che giấu đi cái ghen tuông bên trong.
- Anh đang buồn phải không? - chị nhạy mắt nhìn thấu tâm can tôi ngay.
- Có đâu. Mà bọn họ đâu hết rồi? - tôi nói khi nhìn quanh chẳng còn ai cả.
- Đi ăn sáng hết rồi. Anh. Anh có biết nụ hôn ngọt ngào được lí giải thế nào không?
- Không. Sao?
Chị khẽ liếc nhìn quanh, khi chắc chắn rằng xung quanh không còn ai, chị mới khẽ nhón chân hôn nhanh vào bờ môi tôi. Dùng lưỡi đẩy nhẹ viên kẹo the chị đang ngậm vào miệng tôi. Và viên kẹo chị ngậm từ lúc nào đã nằm trong miệng, hương vị ngọt không thể tả.
- Ngọt chứ? - chị cười tít mắt.
- Không. The quá. - tôi lại pha trò khiến chị lườm nhẹ.
Không hẹn mà chúng tôi cùng nhìn ra phía mặt trời đang mọc ngoài kia, đây cũng được xem là lần hẹn hò lãng mạn đầu tiên của chúng tôi. Bầu trời xanh biêng biếc với những tia nắng nhẹ, biển xanh vỗ rì rào nghe như một bản tình ca, trên môi tôi và chị, cùng khẽ mỉm cười. Hạnh phúc, đôi khi chỉ đơn giản thế thôi...
Những ngày sau đó, chị tất bật đi quay những cảnh quay khác để hoàn thành nhanh bộ phim ngắn đầu tay. Tôi thì cũng nhận đi chụp hình cho nhiều người khác nên thời gian tôi ở bên chị cũng không được nhiều. Tôi và chị ai nấy đều có công việc của riêng mình, nhưng đến tối thì lại được ở cùng nhau, điều đó dường như khiến mọi cực nhọc trong ngày tan biến nhanh trong phút chốc.
- Anh. Em nói này anh nghe. Anh nhất định phải giữ bình tĩnh. - chị nói trong khi đang nhâm nhi tách cà phê sữa muối như thường lệ, tôi thì dán mắt vào Lap hoàn thành nhanh bộ album gửi cho khách.
- Nói đi.
- Hôm nay... Trường Huy tỏ tình với em. - chị ngập ngừng.
- Cảnh quay trong phim hả? Em diễn đạt chứ. - tôi chẳng mảy may nghĩ gì khác, mắt vẫn tập trung vào chiếc Lap.
- Không. Là thật! - chị nhấn mạnh khiến tôi thiếu chút nữa là té ngửa. Cái gì mà mới quay có một tuần hơn đã muốn phim giả tình thật? Tôi trố mắt nhìn chị.
- Nè nè. Nhưng mà em từ chối rồi đó. - sợ tôi hiểu lầm, chị vội giải thích.
- Ghê. Quá ghê. - tôi hừ nhạt, tâm trạng bắt đầu không ổn.
- Nè. Anh có nghe em nói không vậy? Em nói em từ chối rồi.
- Ờ. - tôi tỏ vẻ không quan tâm.
- Đừng có giở thái độ đó với em. - chị bắt đầu làm mặt lạnh.
- Phim giả thành thật. Có khi nào không vậy ta? - tôi nhịp chân nói lung tung. Thường tôi ghen là mất tự chủ, nói những lời không hay.
- Anh con nít quá rồi đó. - chị nhíu mày khó chịu.
Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa reo. Chị bước ra mở cửa, tôi cũng tò mò đưa mắt nhìn theo. Tối thế này ai đến kiếm chứ nhỉ?
- Chào em. - à hóa ra tình giả của chị, Trường Huy.
- Ủa. Anh... anh đến đây làm gì? Sao lại biết nhà em?
Tôi lúc này đã bắt đầu sôi sùng sục trong lòng. Có cần nhất thiết phải kiếm đến tận nhà như vậy không?
- À. Trong hồ sơ đăng kí Casting. Chị Vân có ghi lại. - cậu ta cười, muốn dùng nụ cười điển trai của mình để hớp hồn chị tôi đây mà.
Tôi bước ra hừ nhẹ.
- Đúng là, yêu rồi có khác.
- Ủa. Thi với Nghi sống chung nhà hả? - cậu thoáng ngạc nhiên.
Sợ tôi nói những lời không hay, chị liền ngăn lại đáp thay.
- Dạ. Mà tối rồi anh đến kiếm có gì không?
- À. Anh tình cờ đi ngang nên sẵn mua cho em bánh kếp nè. - cậu chìa bịch bánh được gói kĩ về phía tay chị.
Tôi thật sự không đủ can đảm để đứng nhìn, lẳng lặng gập Laptop và bỏ về phòng. Và cuộc nói chuyện giữa họ tôi cũng chẳng muốn nghe nữa. Dẫu biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy.
***
Tôi trằn trọc mãi trên giường, đợi chị về phòng mà đợi mãi chẳng thấy. Tức mình, tôi đứng dậy mở cửa định ra xem tình hình thế nào, cùng lúc đó cánh cửa cũng bật mở. Chị đã đứng trước cửa, tay cầm bịch bánh mà Huy tặng cho.
Tôi vờ làm mặt không quan tâm, một phát ngoảnh đi bước lên giường.
Tưởng chị vào làm gì, ai ngờ vào lấy gối với chăn rồi đi ra. Những lần trước thì chúng tôi ngủ chung, lần này thì xác định là mỗi đứa một phòng.
Tôi bực bội không chịu được. Liền lớn tiếng nói với theo trước khi chị bước ra cửa.
- Nhận được cái bánh của người ta vui lắm chứ gì? - tôi bực bội đâm ra nói nhảm.
- Im đi. - chị lạnh lùng tuôn lời rồi bước đi.
Tôi tức giận chạy đến níu tay chị lại.
- Nè. Giờ được người ta thương rồi thích lắm chứ gì?
Chị hất tay tôi ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi.
- Tôi không muốn nói chuyện ngay lúc này. - nói rồi chị đóng mạnh cửa khiến tôi điếng hồn.
Tôi tức giận quăng gối, đá vào thành giường, mỗi khi bực bội gì đó chỉ muốn đánh đập những thứ đồ vô tri để khuây khỏa. Đêm hôm nay chẳng ngủ được, cứ suy nghĩ mãi liệu rằng có đúng như những gì chị nói, rằng tôi thật trẻ con khi đã ghen tuông vô cớ như vậy?
Rõ ràng là chị đã từ chối người ta. Nhưng cái cách quan tâm của Huy dành cho chị khiến tôi khó chịu gấp bội phần. Phải chăng tôi đang sợ, đang dần mất tự tin vào chính mình, sợ chị sẽ động lòng trước tình cảm của cậu, và sẽ lại bỏ rơi tôi một lần nữa...
Tôi mệt mỏi, lim dim mắt rồi ngủ lúc nào không hay, mang theo những ưu phiền, sầu muộn vào trong những giấc mơ.
Ngoài trời, mưa khẽ rơi...
Tôi với chị đã hai ngày hai đêm không nói chuyện. Về thì chị vội vã lui vào phòng để lánh mặt tôi. Tự dưng tôi thấy buồn với trống trải lắm. Thật buồn cười khi mà cùng sống chung trong một nhà, mà phải thốt lên ba từ "nhớ người yêu" trong tâm trí.
Tôi thật sự nhớ chị, khoảng cách địa lí thì gần nhau, nhưng trong tim thì xa vời vợi.
Hôm nay, tôi cố tình về sớm hơn chị. Chu đáo chuẩn bị kế hoạch làm lành.
Tôi dán những tờ giấy hình mũi tên theo đường dẫn từ cửa nhà đến cửa phòng tôi. Sau đó, trong phòng tôi sẽ đặt một chiếc bàn nhỏ ngay giữa, mở rộng ô cửa sổ để làn gió đêm phà vào phòng tạo nên khung cảnh lãng mạn hơn, kèm theo một đống bong bóng hình trái tim rải đều khắp phòng. Tôi để ánh đèn mờ ảo. Trên bàn chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ khắc dòng chữ "Anh biết lỗi rồi. Đừng giận nữa." Và ở hai bên là hai chiếc pizza giòn ngon, món chị thích nhất. Tôi không quên pha thêm hai tách cà phê sữa muối đặc trưng riêng của chúng tôi. Và còn một món nhỏ mà tôi đã dành cả buổi để lựa chọn. Cuối cùng thì mọi thứ đã hoàn thành, tôi hồi hộp nhìn đồng hồ đợi chị về.
Một tiếng trôi qua...
Hai tiếng trôi qua...
Và ba tiếng trôi qua...
Đã mười giờ hơn mà vẫn chưa thấy bóng dáng chị. Tôi sốt ruột, lo sợ chị có chuyện gì. Liền nhấn lấy dãy số đã thuộc lòng từ rất lâu. Tiếng thuê bao vang lên khiến tôi càng thêm lo. Tôi bận vội chiếc áo. Hôm nay sau khi tan học chị ghé quận nhất cùng với đoàn phim để quay cảnh cuối cùng.
Tôi rồ máy, phóng thật nhanh trên con đường đêm vắng lặng. Ông trời lại thích trêu người. Đang lúc gấp rút lại đổ mưa. Mặc kệ làn mưa xối xả tạt mạnh vào mặt, tôi đi nhanh đến khu chợ Bến Thành, đảo quanh một lượt, tôi mừng rỡ khi thấy đoàn phim còn đang lúi cúi lau dọn vật dụng dưới mái hiên. Nhưng lạ thay là chẳng thấy chị. Tôi tấp về phía họ trong bộ dạng ướt sũng khiến chị Vân không khỏi ngạc nhiên.
- Ủa. Đình Thi? Em kiếm Nghi sao?
- Dạ. Chị Nghi đâu rồi? Em đợi mãi không thấy chị về.
- Tại hôm nay Nghi tâm trạng không ổn hay sao đó nên phải quay lại rất nhiều lần. Khiến cho bây giờ mới được thu dọn đây. Mà Huy chở Nghi về rồi. Mới vừa đi thôi. Mà sao em không chịu bận áo mưa vào mà dầm mưa vậy?
- Tại mưa bất chợt em không kịp bận. Thôi em về nha chị.
Tôi vẫy tay, vội vã quay về khi cơn mưa vẫn chưa dứt. Trong lòng không khỏi buồn phiền, câu nói của chị Vân vẫn văng vẳng bên tai: "Huy chở Nghi về rồi."
Tôi dừng xe thở hắt ra khi căn nhà vẫn tối đen như mực. Định dắt xe vào thì cùng lúc đó, cậu ta với chị bên yên sau, cũng vừa đến nhà. Chị trố mắt nhìn tôi với bộ dạng ướt sũng, trong khi hai người thì được bận áo mưa kĩ càng.
- Đình Thi? Làm gì dầm mưa vậy? - chị vội vã chạy đến bên tôi.
Tôi chưa kịp trả lời thì chị nhìn sang phía Huy.
- Anh về đi. Cám ơn anh đã đưa em về. - chị cười nhẹ.
- Ờ mà em nè. Hôm nay cảnh cuối rồi. Mai là không còn cùng nhau hợp tác nữa. Liệu sau này, chúng ta vẫn có thể lâu lâu hẹn hò uống nước chứ?
Chị bỗng nhìn sang tôi một lúc, rồi lại nhìn cậu.
- Thật ra... Em nghĩ không gặp nhau sẽ tốt hơn. - chị ngập ngừng rồi tiếp lời. - Em thật sự chỉ xem anh là bạn. Tốt nhất là anh nên kiếm một người khác....
- Hiểu rồi. - cậu thở hắt ra cắt ngang lời chị.
Một lúc sau cậu cũng xin phép ra về. Tự dưng trong lòng tôi nhẹ nhõm hơn bao giờ hết khi chính tai nghe chị từ chối cậu ta.
***
- Sau này nếu về muộn không có chuyến xe thì gọi anh. Biết chưa? Đừng nhờ người khác, mất công người ta hiểu lầm. - tôi nói khi chị giúp tôi sấy khô tóc sau khi tắm rửa.
- Biết rồi. Tại đang giận anh mà. Lẽ ra còn giận đó. Mà thấy anh dầm mưa đi tìm em như vậy. Cũng có chút động lòng. Xui cái là điện thoại hết pin. Làm anh lo. - chị nhìn tôi áy náy.
- À mà gì đây? Dán bậy bạ trên sàn gì đấy? - lúc này chị mới phát hiện trên sàn có những tờ giấy mũi tên.
Tắt máy sấy, tôi cười ẩn ý dắt tay chị vào phòng. Cánh cửa được mở ra, chị tròn mắt nhìn khung cảnh lãng mạn trước mặt. Chị lấy tay che miệng vì một phen bất ngờ.
Chị bước gần chiếc bàn hơn, ngắm thật kĩ mọi thứ xung quanh rồi cười hí hửng ôm chầm lấy tôi.
- Không ngờ đôi lúc cũng biết lãng mạn ha? - chị lè lưỡi trêu.
Chúng tôi nhập tiệc, từng cơn gió nhẹ kèm theo vài giọt mưa nhỏ tạt nhẹ vào, dưới ánh đèn mờ ảo, có hai con người cứ nhìn nhau cười trong hạnh phúc. Ngay lúc này, mới cảm nhận được rằng, không có gì trọn vẹn hơn là được nhìn thấy nụ cười của chị. Đôi mắt biết cười, luôn khiến tim tôi xao xuyến khó tả.
***
- Anh có này tặng em. - tôi nói khi cả hai đã lăn đùng lên giường êm. Đưa tay với lấy món quà nhỏ được gói kĩ trong chiếc hộp vuông màu xám.
Em nhìn tôi, lại một nữa em bất ngờ nhìn tôi với đôi mắt to tròn khi tôi lấy ra trong hộp cặp dây chuyền đôi. Mặt dây chuyền là hình trái tim nhỏ được khắc tên chị và tôi. Mẫu này tôi đã đặt người ta làm từ tuần trước.
- Đẹp quá. - chị thốt lên khẽ khàng.
Tôi giúp chị đeo lấy, tôi cũng tự đeo lên cổ mình. Món quà đôi đầu tiên của chị và tôi.
- Hôm nay anh làm em bất ngờ quá. - chị cười tít mắt rồi vòng tay ôm lấy tôi thật chặt.
- Đừng giận anh nữa nha. Anh xin lỗi. Hôm đó trẻ con quá. - tôi gãi đầu ngượng ngịu.
- Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại anh hen? - chị khúc khích cười.
- Sau này còn dám ghen bậy ghen bạ nữa, tôi từ anh luôn đó biết không? - chị ngắt nhẹ mũi tôi thay cho lời trách móc.
Tôi cười hối lỗi, dưới ngọn đèn mờ, tôi nhìn xoáy sâu vào mắt chị. Và chúng tôi môi lại tìm môi. Quấn lấy nhau một lúc, tôi cảm nhận được bầu ngực đầy đặn nơi chị đang cọ sát rất sát vào thân tôi. Điều đó khiến người tôi nóng ran lên. Và từ lúc nào, tay tôi đã luồn vào lớp áo ngoài nơi chị, cởi phăng đi chiếc áo ngực.
Chị bỗng dừng lại, ngập ngừng nhìn tôi.
- Em... em chưa muốn...
Lời chị thốt ra khiến tôi chưng hửng tột độ. Nhưng vì tôn trọng chị, tôi liền cười trừ.
- Ừa. Vậy thôi. Mình ngủ nha.
Chẳng mảy may hỏi lí do, tôi biết là chị vẫn chưa sẵn sàng. Một chút hụt hẫng nhưng rồi cũng chóng qua. Bởi tình yêu không nhất thiết phải có tình dục mới được gọi là yêu. Chỉ cần con tim của đối phương vẫn luôn hướng về mình, chỉ đơn giản như vậy thôi thì hạnh phúc cũng đủ trọn vẹn.
Tôi ôm chầm lấy chị chìm vào trong giấc ngủ. Trong khi mắt đã nhắm dần, tôi nghe khe khẽ bên tai giọng chị đầy dịu êm: "Em yêu anh."
Tôi chìm vào trong những giấc mơ đẹp...
Đêm nay bầu trời gió khẽ lạnh, nhưng nơi này có hai trái tim đang sưởi ấm cho nhau...
Một ngày Chủ Nhật nhàn rỗi, tôi và chị cùng lướt Facebook, Youtube, ngồi xem bình luận của khán giả sau khi bộ phim ngắn được tung lên. Tất nhiên sẽ không tránh khỏi những bình luận tiêu cực, nhưng hầu hết đều cho rằng phim ý nghĩa và diễn viên đẹp. Đặc biệt là mấy cậu trai sau khi xem xong phim nằng nặc đòi Facebook của chị. Khiến tôi lại một phần khó chịu.
- Nổi tiếng luôn rồi ta. - tôi vừa nói vừa lăn chuột liên hồi.
- Không mừng cho em hả? Mặt bí xị vậy. - chị nhéo vào má tôi.
- Ờ. Thì mừng. - tôi cười méo xệch khiến chị phì cười.
- Em nổi tiếng thôi chứ có bỏ anh đi đâu mà thái độ kì vậy. - chị khẽ tựa đầu vào vai tôi.
- Ai biết được. Có nhiều người nổi tiếng rồi là quên tình luôn đó. - tôi nói trong lo sợ.
- Nè. Không được nói em vậy nha. - chị lườm tôi.
Huyên thuyên một lúc thì tiếng chuông cửa ngân một hồi dài.
- Ra mở cửa kìa người yêu. - tôi nói.
- Anh làm chồng kiểu gì vậy? Ga lăng dữ hen. - chị e hèm liếc xéo tôi.
- Nữ nữ cũng phải có quyền bình đẳng chớ. - tôi bông đùa.
- Không. Anh ra mở đi. Còn không khỏi mở luôn. Cho người ta đứng ngoài bấm cho banh nhà luôn đi. - chị dứt khoát.
Và lại một lần nữa tôi chào thua chị, vội chạy ra mở cửa khi tiếng chuông đang ngân mỗi lúc một dài.
***
- Á. Bố. Mẹ. - tôi tròn xoe mắt nhìn họ, không ngờ bố mẹ lại về ngay lúc này.
- Về thăm con đây. Không vui sao mà thấy mặt ngạc nhiên hơn là chào mừng vậy? - mẹ tôi cười.
- Dạ không. Bố mẹ vào đi. - tôi cười tươi mời họ vào nhà, thật ra tôi cũng nhớ họ lắm, cũng lâu rồi họ không về thăm tôi.
- Ủa ai đây? - bố tôi ngạc nhiên một phần nhìn chị.
Chị cũng khá bất ngờ, vội gập chiếc Laptop và đứng dậy lễ phép cúi đầu chào.
- Con là Huệ Nghi ạ. Hai bác là bố mẹ của... Thi hả? - chị cười tít mắt.
- Bộ con không thấy hai người giống nhau lắm sao mà hỏi vậy? - mẹ tôi lại thích pha trò, ôm lấy vai tôi so sánh.
- À bố mẹ. Con... cho người ta ở ghép. - tôi ngập ngừng tuôn lời thú nhận trước.
- Sao? Vậy là phòng của bố mẹ bị con bé này giành mất rồi hả? - bố tôi lên tiếng.
- Ơ.. Hai bác. Con sẽ dọn lại phòng cho hai bác. - chị tưởng bố tôi trách thật liền lên tiếng giải vây.
Bố mẹ tôi cười ồ lên. Vỗ vai chị.
- Giỡn thôi. Không cần dọn đâu. Hai bác chỉ ở đây một tuần thôi. Đồ đạc con cứ để đó. Tối thì con qua phòng Thi ngủ đỡ nha. - mẹ tôi đề nghị.
Gì chứ ngủ chung đã là chuyện từ thuở nào rồi. Tôi cười thầm trong lòng.
Sau khi phụ bố mẹ đem đồ đạc vào phòng. Chúng tôi lại kéo nhau ra phòng khách, kể cho nhau nghe biết bao chuyện vui, bố mẹ tôi thuộc tuýp người hài hước và hay cười, nên nói câu nào đều bông đùa câu đó khiến chị cười ngặt ngẽo đến rung cả bờ vai.
***
Tối đến, trong khi bố mẹ đang ở phòng bên cạnh thay đồ, tắm rửa, chuẩn bị đi ăn một bữa hoành tráng với tôi và... con dâu tương lai. (Cái này chắc chỉ có mình tôi tự nhận thôi). Thì hai chúng tôi cũng trong phòng hì hục sửa soạn, ăn diện các thứ.
- Em xinh quá người yêu ơi. - tôi tấm tắc khen chị khi chị khoác trên mình chiếc váy ngang gối màu trắng tinh khôi.
- Vợ anh mà. - chị cười tít mắt.
Tôi chạy đến ôm lấy chị từ phía sau, cả hai cùng đắm mình trong gương. Chị khẽ cười rồi quay mặt lại hướng về phía tôi. Tay vòng qua cổ tôi, chị nói khẽ.
- Anh chỉ được khen mỗi em thôi. Biết không hả?
- Ơ hay. Thấy ai xinh thì khen chứ sao lại chỉ khen mỗi em. - tôi cười ghẹo.
- Xớ. Anh mà dám khen ai trước mặt em, em xử anh xử luôn cái con anh khen đó biết chưa? - chị làm mặt dữ.
- À. Vậy khen lén thì được. Miễn sao đừng cho em nghe thấy là được. Đúng chứ? - tôi cười tiếp tục đùa.
- Anh dám! - chị nghênh mặt đưa tay vào hông tôi, chuẩn bị tặng tôi cái nhéo thần thánh như thường lệ.
Tôi bật cười lớn, rồi đặt nhanh lên môi chị một nụ hôn phớt.
- Em biết không? Từ khi gặp em, anh chẳng còn hứng thú ngắm những người khác nữa. Bởi mắt anh lúc nào cũng chỉ nhìn mỗi em.
- Dẻo miệng. - chị ngắt nhẹ mũi tôi, đáp trả tôi bằng nụ hôn nhẹ nhàng.
Và... tiếng gõ cửa cắt ngang khiến chúng tôi giật mình tách nhau ra. Mẹ tôi lạch cạch mở cửa.
- Hai đứa lâu thế. Bố mẹ đói lắm rồi này.
- Con ra liền. - tôi nói, sửa soạn lại một chút rồi vội bước ra.
Bố mẹ dẫn chúng tôi đi đến quán ăn xưa mà họ thường hay lui đến. Món đặc biệt ngon ở đây là hủ tiếu hoành thánh khô, với món canh rất vừa khẩu vị khiến chị vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Rồi cả bốn người chúng tôi lại đi đến siêu thị gần đó sắm sửa một số đồ, không quên chụp lại những tấm hình kỉ niệm ngày bố mẹ trở về Việt Nam.
Buổi đi chơi sẽ còn vui hơn nữa nếu như không có những người hâm mộ chị vô tư chạy đến xin chụp hình chung. Không ngờ bộ phim ngắn đầu tay ấy lại thu hút được sự chú ý của giới trẻ đến vậy, chị trong phút chốc cũng khá bất ngờ khi đón nhận nhịp sống mới này. Chị chia sẻ, đây là lần đầu tiên chị biết cái cảm giác được mọi người xung quanh, chú ý là như thế nào, và chị cũng khá vui vì điều đó.
- Thì ra con theo ngành diễn viên à. - mẹ hỏi.
- Dạ. Từ nhỏ con đã thích diễn rồi. - chị cười tít mắt.
Thành phố lên đèn, chúng tôi trở về nhà sau một buổi đi ăn, đi mua sắm thỏa thích. Về đến nhà là bố mẹ đã về phòng ngủ say, chắc vì chuyến bay lúc sáng khiến họ mệt mỏi.
***
Sau khi tắm rửa lại trước khi ngủ, đi ra từ phòng tắm, tôi thấy chị lại dán mắt vào Laptop và tủm tỉm cười. Chắc lại lướt Youtube, Facebook để xem bình luận của khán giả rồi.
- Thích dữ hen. Cả ngày dán mắt vào Lap. - tôi vừa nói vừa lau lau khuôn mặt.
- Anh. Có người nhắn tin hỏi anh là ai mà đeo dây chuyền đôi với em kìa. - chị quắc quắc tay kêu tôi lại xem.
Tò mò nhìn vào khung chat ấy, thì ra là lúc nãy đi ăn, có fan đến xin chụp hình đã để ý kĩ đến mức nhìn ra sợi dây chuyền đôi trên cổ chúng tôi.
- Rồi em trả lời sao? - tôi càng tò mò hơn câu trả lời của chị.
- Thì trả lời anh là bạn thân. - chị vừa nói vừa gõ. Chị vô tư không hề biết nơi đây tôi đang hụt hẫng vô cùng.
- Em sợ người ta phát hiện anh với em đang quen nhau à? - tôi thở dài.
- Không phải. - chị ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp. - Em chỉ sợ người ta soi mói làm mất cuộc sống riêng tư của mình thôi.
- Ờ. - tôi hừ nhẹ rồi trùm chăn quay phắt đi hướng khác.
- Anh đừng có giở thái độ đó với em nha. Em chỉ nghĩ cho hai đứa mình thôi. Chứ không có ý gì khác. - biết tôi giận, em vội mở lời giải thích.
- .... - tôi im lặng.
- Nè.
- .... - tôi tiếp tục im lặng.
- Không trả lời luôn?
- .... - tôi vẫn im lặng.
- Im được im luôn đi. - chị bực bội gập chiếc Lap lại.
Tối hôm đó, tuy vẫn ngủ chung một giường, mà tôi thì trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Trong lòng cứ khó chịu bởi hai chữ "bạn thân". Có phải chị sợ nếu thú nhận tôi là người yêu, thì sẽ làm xấu tiếng tăm nơi chị không? Những dòng suy nghĩ nặng trĩu trong lòng. Đưa mắt nhìn lên trần nhà, giá như tôi có thể hiểu được lòng chị đang nghĩ gì, thì lúc ấy tôi sẽ nhẹ nhõm biết nhường nào.
Những ngày sau đó tràn lan trên Facebook tin đồn tôi và chị quen nhau bởi sợi dây chuyền đôi. Lại còn có người từ khi nào chụp lén chúng tôi đang quấn quít khoác tay hẹn hò. Chị tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng chóng qua, chẳng để tâm mấy.
- Em có khó chịu không khi họ làm vậy?
- Có chút chút nhưng thôi không sao. Dù gì em cũng định công khai mối quan hệ của chúng ta mà.
Đang nhâm nhi tách cà phê sữa mà tôi xém xíu nữa là phụt ra, phải nói là vui mừng đến mức suýt mắc nghẹn.
- Làm gì phản ứng ghê vậy? - chị phì cười. - Em cũng suy nghĩ rồi, sống thật với bản thân sẽ tốt hơn. - chị tít mắt nhìn tôi.
Cùng lúc đó thì mẹ tôi bước ra từ phòng ngủ, từ lúc nào đã thay đồ chỉnh tề như chuẩn bị đi ra ngoài. Hôm nay là ngày cuối cùng bố mẹ ở lại Việt Nam, mẹ đề nghị được cùng chị đi chợ, nấu một bữa hoành tráng cho cả nhà. Tất nhiên là chị cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
***
Bàn ăn được dọn ra biết bao món ngon, đồ bổ do chính tay mẹ vào bếp làm cho. Một tuần qua, được nhâm nhi thưởng thức lại những món ăn ngày nào, tôi cảm thấy đặc biệt ngon, mùi vị đặc biệt quen thuộc.
Sau bữa ăn, bố mẹ cũng gấp gáp dọn đồ đạc, từ trong phòng, một tay kéo vali, tay kia thì xách những túi xách nhỏ. Bố mẹ lại phải về bên Mỹ rồi. Tôi có ý định cùng chị ra sân bay tiễn họ một đoạn, nhưng họ nằng nặc từ chối, sợ giây phút chia li sẽ khiến mẹ buồn mà khóc nấc lên. Thế nên, chỉ tạm biệt, trao nhau vài cái ôm rồi bắt taxi đi mất. Tôi nơi này, cũng có chút trống rỗng, mắt hơi ươn ướt, dù gì cũng nhớ họ lắm, nhưng vì công việc, họ chẳng thể ở đây lâu. Nếu sau này thành đạt rồi, tôi nhất định sẽ cùng chị sang Mỹ thăm họ, cho họ một bất ngờ lớn.
- Nè. Anh khóc hả? - chị nhận thấy khóe mắt tôi hơi đỏ.
- Không có. - tôi vội quệt đi.
- Đừng buồn. Sau này mình sẽ ra Mỹ thăm bố mẹ anh nha. - chị cười buồn, hôm nay cả ngày chị lạ lắm, nụ cười cứ nhạt nhẽo và chẳng tươi tắn như thường ngày.
- Em đang buồn chuyện gì sao?
- Em không có. - chị xua tay rồi quay bước vào trong. - À ngày mai chúng ta đi hẹn hò xa một chuyến nhé.
- Tự dưng lại đòi đi xa? Mà đi xa là đi đâu? - tôi thắc mắc.
- Đi biển chẳng hạn. Đi Vũng Tàu đi. Anh đèo em phượt nhé.
- Được thôi. - tôi gật đầu ngay tấp lự, gì chứ được cùng người yêu tay nắm tay dạo biển thì còn gì lãng mạn bằng.
Nhưng vẫn còn những suy nghĩ chưa có lời đáp, hôm nay chị rất lạ, thật sự rất lạ. Tự dưng lại nổi hứng đòi đi hẹn hò xa, mà lại gấp rút như thế này. Lắc lắc mái đầu, tôi tặc lưỡi cho qua. Hẳn là do bản thân nghĩ quá nhiều rồi. Lâu lâu ra biển hóng gió thì còn gì bằng chứ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh được cùng chị, ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, cùng nhau ăn đồ biển, cùng nhau tắm mình trong làn nước mặn mà mà trong xanh, mới nghĩ đến thôi mà môi tôi đã mỉm cười trong vô thức.
Tôi đèo chị băng qua những làn đường vắng của buổi sớm, khi mặt trời còn chưa ló dạng, khi vạn vật vẫn còn đang say trong giấc nồng.
Chị vòng tay ôm lấy tôi, khẽ tựa đầu vào vai tôi, làn hơi ấm lại lan tỏa khắp cơ thể. Tôi thật thích những lúc chị ôm lấy tôi như thế này.
Sau vài giờ đồng hồ, chiếc xe cũng dừng lại tại thành phố Vũng Tàu.
***
Tôi cùng chị nắm tay dạo dọc bờ biển, vừa đúng lúc bình minh lên, mặt trời từ từ ló dạng từ tít xa chân trời kìa.
- Đây là lần thứ hai tụi mình cùng nhau ngắm bình minh, anh nhỉ? - chị cười khẽ tựa đầu vào vai tôi.
- Ừ phải rồi. Cảm giác vẫn như thuở đầu. Ấm áp lắm. Bình yên lắm. - tôi mỉm cười.
Tiếng sóng vỗ rì rào cứ như một bản tình ca dành riêng cho chúng tôi vậy. Biển hôm nay trong lành quá thể, tim tôi hôm nay như đan xen một thứ hạnh phúc trọn vẹn.
- Anh yêu em nhiều lắm, thật! - tôi khẽ nhìn chị cất lời.
- Em cũng vậy. - chị cười nhẹ.
- Anh biết mà. - tôi lại pha trò.
- Không. Ý em nói là em cũng yêu em. - chị bật cười khúc khích.
Cười nói một lúc thì chúng tôi lấy xe dạo quanh thành phố Vũng Tàu, cũng giống như thành phố Sài Gòn của chúng ta, vẫn ồn ào và náo nhiệt như thế.
Ghé biết bao nhiêu quán ăn, thưởng thức biết bao nhiêu món đồ lạ, chụp cùng nhau biết bao tấm hình. Gần như là trong máy ảnh chỉ toàn hình chị thôi.
Chiều xuống dần, chúng tôi uể oải ngả lưng xuống giường. Phòng trọ nơi này không thuộc dạng sạch sẽ, không thuộc hàng cấp cao, nhưng với giả rẻ như thế thì cũng được cho là tạm chấp nhận.
Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, trong cái nắng chiều nhẹ khẽ hắt qua ô cửa kính, chúng tôi trao cho một nụ hôn cháy bỏng giữa lòng thành phố Vũng Tàu.
Tôi lại một lần nữa ghì chặt chị hơn, tôi hôn lấy trán chị, đến mũi chị, nhẹ nhàng chạm vào môi chị, di chuyển xuống phần cằm và khẽ đặt lên cổ chị một nụ hôn quyến rũ. Tay tôi không tự chủ, từ lúc đã luồn vào lớp áo, xoa lấy phần bụng chị nhẹ nhàng, và dần di chuyển lên bầu ngực đầy đặn ấy. Nhưng rồi tôi chợt giật mình nhớ lại hôm nào, liền ngừng lại.
- Xin lỗi... Anh... anh... lại... - tôi ấp úng ngượng đi vì bản thân không kiềm chế được cơn dục vọng trong lòng.
Đến lúc tôi định ngồi dậy, tách khỏi người chị thì bị chị níu lại đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu.
- Không sao. Em là của anh. Mãi mãi vẫn thế. - chị cười khẽ.
Tôi cười, vuốt lấy tóc chị, hai bờ môi lại tìm lấy nhau. Nắng đã tắt dần...
Trong chốc lát, hai chúng tôi đã không còn mảnh vải che thân, áo quần đã chễm nhệm nằm trên sàn, tôi đắm chìm trong cơ thể nóng bỏng phía trước. Tay tôi dần dà di chuyển xuống phần quý giá nhất của người con gái. Rất nhẹ nhàng, và trong giây phút... chị đã là của tôi.
***
Trước khi trở về Sài Gòn, chúng tôi cùng nhau dạo biển vào lúc chiều tà. Gió man mát mơn trở cả da thịt, khiến mái tóc tung bay. Bấy giờ, tôi chỉ muốn hét lên thật lớn, cho cả thế giới biết rằng, tôi yêu chị.
- Anh này. Bộ anh không khó chịu khi bị mọi người soi mói sao? - chị khẽ hỏi.
- Cũng bình thường thôi. Sao tự dưng lại hỏi mấy chuyện đó?
- Em cảm thấy rất khó chịu. - chị thở hắt ra, đưa ánh mắt xa xăm nhìn ra phía biển.
- Nhưng mới hôm qua em còn bảo, em không quan tâm người ta nghĩ gì mà? Em còn bảo em sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta mà?
- Em nói anh cũng tin sao? - chị khẽ nhếch môi cười. Nụ cười lần đầu tiên tôi thấy nơi chị. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
- Em bị sao vậy? - tôi bắt đầu lo lắng.
- Mình chia tay đi. - chị dứt khoát tuôn lời.
Tôi sửng sốt cả người ra, như sợ mất đi chị, tôi vứt cả lòng tự tôn, để níu lấy tay chị.
- Em sao vậy? Đừng như vậy mà. Người ta nói gì mặc người ta đi. Mình cứ hạnh phúc như thế này là đủ rồi.
- Cô có thể chịu được. Nhưng chắc tôi thì không. - tự dưng chị đổi cách xưng hô khiến tôi chưng hửng tột độ.
- Mình chia tay đi. - chị lặp lại.
- Lí do? - tôi gắng giữ bình tĩnh trong khi tim đã gần như là vỡ òa. Tôi cố gắng hỏi lại lần cuối, vì tôi thật sự không tin chị lại chia tay tôi vì lí do sợ bị người đời soi mói. Bởi mới hôm qua, chị còn vui vẻ bảo rằng chị sẽ công khai mối quan hệ này mà. Làm sao lại có thể thay đổi suy nghĩ nhanh đến chóng mặt như thế.
- Tôi đã bảo rồi mà. Giờ tôi đã nổi tiếng. Nếu có người yêu là con gái, nhất định sẽ bị soi mói. Tôi không thích bị người đời nhìn như sinh vật lạ đâu. - chị ngoảnh mặt nhìn đi hướng khác.
Lúc này thì tôi không thể giữ bình tĩnh được nữa, chính miệng người tôi yêu nhất, cự tuyệt tình cảm của tôi chỉ với lí do nhảm nhí đó sao?
Hơ. - tôi nhếch môi. - Yêu tôi, sẽ khiến chị trở thành sinh vật lạ? Được thôi. - tôi mạnh tay giật phăng sợi dây chuyền trên cổ, món đồ đôi duy nhất của tôi và chị. Ném nó đi thật xa trong cơn giận dữ. Tôi hét lớn. - GIỜ THÌ CHỊ TỰ DO RỒI ĐẤY!
Tôi quay lưng bỏ đi, để lại tiếng sóng vỗ ào ạt bên tai, biển hôm nay vẫn thế, vẫn trong xanh và lãng mạn như ngày hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Nhưng tiếc là, cảnh thì vẫn còn đó, nhưng tình cảm của đôi ta đã chấm dứt.
Tôi thật sự không thể tin được, mới ban sáng còn cùng nhau đón chào ngày mới trên biển rộng, mới lúc nãy hãy còn nồng nàn quấn quít lấy nhau, mới hôm qua hãy còn vui vẻ hứa hẹn với nhau đủ điều. Bây giờ thì lại trở nên thế này...
Tôi đèo chị trở về, vẫn là con đường lúc sáng, nhưng không khí lại khác hẳn. Tôi im lặng, và chị cũng lặng đi, không còn vòng tay ôm lấy eo tôi, mà ngồi cách một khoảng rất xa, rất xa lạ...
Tôi nghe tim mình như vỡ ra từng mảnh, những kí ức không khỏi hiện về khiến lòng này đau thắt lại. Đôi mắt tự lúc nào, đã nhòe đi... Con đường phía trước sao mù mịt quá, mờ ảo quá...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com