7. Bày Tỏ
Tối đến, Thảo Hương trở về khách điếm sau khi dùng bữa tối tại nhà của bà Vũ. Hàn Cung Linh và Vũ Nương đêm nay lại nằm chung giường. Vũ Nương ban đầu có chút ngượng ngùng nhưng, nhưng lại nhìn đến Hàn Cung Linh vô tư thì lại cảm thấy bản thân kì lạ không thôi.
Hàn Cung Linh nào có vô tư đến thế, biểu hiện là thế, nhưng bên trong đã sớm loạn thành một đoàn. Lại nhớ đến vẻ mặt người kia khi sáng lại không ngăn được khóe miệng mà cười lên.
Hàn Cung Linh nằm chừa cho Vũ Nương một khoảng rộng. Cả hai trò chuyện một lát lại từ từ chìm vào giấc ngủ, Hàn Cung Linh nhẹ nhàng dịch thân thể để người kia thoải mái hơn, nào ngờ người kia dán nàng ôm lấy. Cảm giác ấm áp bao lấy thân thể Hàn Cung Linh, cũng từ từ đưa nàng vào giấc ngủ không mộng mị.
Trời gần sáng, do tối ngủ tốt và sớm, Vũ Nương lần này tỉnh trước Hàn Cung Linh. Lại một lần nữa ngạc nhiên và ngại ngùng khi bản thân lại trong lòng người kia ngủ. Nhưng là cảm xúc vui vẻ, chiếm lĩnh nhiều hơn. Nhìn khuôn mặt sắc xảo, khuynh thành lại mang nhịp đập của tim Vũ Nương lần nữa trật nhịp. Nàng khẽ đưa tay mình lên vuốt lấy khuôn mặt người trước mặt mình.
Vũ Nương: " Con gái gì mà, ngủ thôi cũng đẹp. "
Hàn Cung Linh bởi động tác của Vũ Nương mà tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy người kia đầu tiên, không hiểu sao lại vui vẻ. Mỉm cười, chất giọng hơi khàn đi
Hàn Cung Linh: " Sáng hảo, Vũ nhi "
Vũ Nương khi thấy khóe mắt người kia hơi động đậy đã nhanh chóng rút tay lại, âm giọng bởi vì có chút hồi hợp
Vũ Nương: " Ân, sáng hảo "
Cả hai sau đó cũng rời giường và tiến đến chỉnh trang tất cả, Hàn Cung Linh tuy bản thân nàng là công chúa nhưng lại luôn tự mình thay y phục, đối với việc này rất khó để thấy được ở người hoàng tộc. Và với hoàng thất, tự bản thân lo là một điều hiếm hoi, và triều đại Hàn là một ngoại lệ chưa từng có.
Bà Vũ: " Vũ nhi, Linh nhi. Hai đứa mau ra dùng cơm cùng ta. "
Cả hai nàng cùng đi đến và dùng cơm cùng bà Vũ, trong khi dùng bữa. Hàn Cung Linh gắp thức ăn cho Vũ Nương, nàng thì lại gắp cho bà Vũ sau mới gắp cho Hàn Cung Linh. Bà Vũ như nhận ra điều gì đó mà cười cười trước màn đang diễn ra trước mắt.
Sau khi đã dọn xong, bà Vũ hướng Vũ Nương nói: " Vũ nhi, khi nãy. Trương Sinh có đến tìm con. Cậu ta bảo có việc cần gặp con đấy "
Vũ Nương có chút khó hiểu nhưng cũng gật đầu khi nghe nương mình nói lại. Hàn Cung Linh bên cạnh lại cảm thấy không thoải mái, và cực kì không vui.
Hàn Cung Linh: " Vũ nhi, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Nàng nên cẩn trọng hắn nga "
Vũ Nương nhịn lại vẻ muốn cười của mình, do người kia biểu hiện ra vẻ đáng yêu như thế.
Vũ Nương: " Vậy, Linh ngươi có muốn đi cùng ta không? "
Hàn Cung Linh vui vẻ, nhưng chợt dừng lại: " Đây là chuyện riêng của nàng, ta không nên xen vào. Ta cũng có chút việc cần nói với Thảo Hương. Khi nào xong có thể đến tìm nàng "
Vũ Nương gật nhẹ đầu đáp ứng. Sau cả hai cùng đi đến chỗ mà mình cần đến
_____________________________
Chỗ Vũ Nương
Trương Sinh đang đứng dưới gốc cây to, gần bên giếng. Dáng vẻ thư sinh của hắn làm không biết bao cô gái gần đó siêu lòng. Lúc này, một cơn gió từ đâu tới làm những chiếc lá che mất tầm mắt hắn. Tay đưa lên lấy xuống thì Vũ Nương đã đứng ở đó. Nàng giữ khoảng cách tất yếu, đối diện Trương Sinh mở lời trước
Vũ Nương: " Trương huynh cần gặp ta là có việc gì? "
Trương Sinh đang đắm chìm trong vẻ đẹp của người kia, thì âm giọng thanh lãnh của người đó kéo lại. Có chút xấu hổ khi bản thân lại nhìn đến ngẩn ra. Cố gắng khắc chế và lấy lại dáng vẻ tiêu sái nói
Trương Sinh: " À, ta... ta thật ra hôm nay hẹn muội đến là để... "
Ấp úng thật lâu vẫn chưa thể mở lời, Vũ Nương nàng khó hiểu, hỏi rõ Trương Sinh.
Vũ Nương: " Là để làm gì? Huynh cứ nói ra nga."
Trương Sinh: " À... um. Muội thấy ta, là người thế nào? "
Vũ Nương thành thật trả lời Trương Sinh mà chẳng suy nghĩ nhiều: " Hm, đương nhiên là một nam nhân anh tuấn, có thể nói là mẫu người mà đa số cô gái trong trấn hướng đến "
Trương Sinh mắt lóe lên tinh quang, vui vẻ hỏi thêm: " Vậy, trong đó có muội không? "
Vũ Nương vẫn chưa thể hiểu được là Trương Sinh có ý gì, nàng vẫn ngây thơ đáp: " Huynh hôm nay kì lạ nga. Hỏi ta việc này làm gì thế? "
Trương Sinh: " Thì muội cứ trả lời ta trước đi. Sau... ta nhất định sẽ nói rõ cho muội, hảo? "
Vũ Nương gật đầu đáp ứng: " Hảo. Huynh có lẽ không phải là mẫu người của ta. Dù sao, huynh từ trước đã giúp đỡ ta và nương rất nhiều. Huynh như ca ca của ta vậy, ta thật không có suy nghĩ khác. "
Trương Sinh nghe xong, cảm giác được mất mát trong lòng, biết là người trước mắt mình không có tâm tư như mình... cảm giác thật tệ, nhưng bản thân hắn vẫn muốn nói
Trương Sinh: " Hảo, vậy ta nói như đã hứa với muội. "
Vũ Nương gật đầu, chú ý nghe người kia định nói gì với mình
Trương Sinh: " Ta thích muội. Thật sự đã từ lâu rồi, ta đã thích muội. Muội có thể cùng ta kết duyên không? "
Vũ Nương nghe xong, sắc mặt có chút ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ. Trương Sinh nghĩ là do nàng vui mừng nên không thể trả lời được, bản thân thì nghĩ ( Nàng ấy nói thế là để giữ bản thân thôi. Nghe ta nói như thế hẳn là rất vui mừng đến độ không thể nói được gì. ) Nghĩ thế hắn vội lên tiếng
Trương Sinh: " Vũ nhi, muội không lên tiếng phản bác, tức là đồng ý với ta. Phải không "
Vũ Nương: " Ta...kh.."
Vũ Nương chưa nói hết, và hoàn chỉnh câu nói đã bị một âm thanh, thanh lãnh sắc bén chen vào
Hàn Cung Linh: " Ai nói nàng đồng ý với ngươi. Hàm hồ! "
Vũ Nương ban đầu ngạc nhiên, nhìn đến dáng vẻ người kia đang tức giận, không hiểu sao bản thân nàng lại cảm thấy vui vẻ. Lại thấy kì , ý định về sẽ hỏi rõ nương nàng về cảm giác này.
Trương Sinh ban đầu là thực tức giận, nhưng lại nghĩ đến đây là một cô nương, nên giữ lại bình tĩnh đáp lời
Trương Sinh: " Cô nương, chuyện này là việc riêng của Vũ nhi muội cùng ta. Không liên quan đến cô nương, cô nương không nên xen vào "
Hàn Cung Linh thật sự tức giận, bởi tiếng " Vũ nhi " kia
Hàn Cung Linh: " Ha...' Vũ nhi '? Ngươi có tư cách nào để gọi nàng ấy như thế. Ngươi nên biết nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi không nên gọi nàng ấy như thế. Tránh gây hiểu lầm không đáng có "
Trương Sinh nhìn Hàn Cung Linh mà trào phúng: " Làm sao không có tư cách. Nàng sẽ là vợ ta, tất nhiên ta có tư cách. Cũng sẽ không sợ gây hiểu lầm "
Hàn Cung Linh đã thật sự tức giận, nàng thả ra sát khí cùng khí chất tôn nghiêm của một vị đại công chúa một nước, làm cho Trương Sinh cảm giác sợ hãi đối với nữ nhân trước mắt hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com