Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Vương Thúy Kiều nghe lời Vương Quan đi vào trong, nàng vừa mới ngồi xuống ghế đã nghe tiếng A Đại gọi "tiểu thư". Vương Thúy Kiều xoay người lại thì thấy Mã Tú đang tiến vào , nàng che miệng chạy đến lao vào lòng Mã Tú. Dù biết Mã Tú không sao nhưng nàng vẫn lo lắng, chỉ khi nhìn thấy nàng bình an thì mới yên tâm.

"A Tú ngu ngốc". Vương Thúy Kiều vừa nói vừa ôm chặt lấy nàng, mặt chôn sâu vào trong lòng nàng.

"Ta không có ngu ngốc a". Mã Tú đưa bánh đậu xanh cho A Đại mang vào trong, nàng vòng tay ôm lấy eo Vương Thúy Kiều.

"Ngươi làm ta lo lắng như thế ". Vương Thúy Kiều ngẩng đầu lên tay đánh nhẹ vào vai nàng, một phần vì uất ức một phần vì lo lắng nàng có chuyện.

"Ta không sao mà vẫn bình an trở về đây này". Mã Tú nắm lấy nấm đấm nhỏ của nàng, tuy nói nàng bị đánh nhưng không hề đau tí nào. Mã Tú không ngần ngại ngay giữa cửa lớn hôn lên môi Vương Thúy Kiều, tay ôm chặt eo nàng kéo người nàng càng thêm chặt chẽ.

"Ưm". Vương Thúy Kiều để mặc Mã Tú hôn nàng, cũng mặc kệ người khác đánh giá nàng thế nào. Nàng đã bước vào thanh lâu thì còn từ nào chưa nghe thấy, nghe nhiều rồi cũng sẽ không còn quan tâm nữa.

"Không sợ nữa". Mã Tú tách khỏi môi nàng, theo khóe môi nàng kéo ra một sợi chỉ bạc. Mã Tú dùng ngón tay cái lau đi vệt sáng đấy, ôn nhu vuốt ve môi nàng.

"Không được như thế nữa". Vương Thúy Kiều tựa vào vai Mã Tú , nàng hít một hơi hương hoa đỗ quyên từ người nàng. Vương Thúy Kiều đột nhiên nhíu mày, hương vị này có chút khác lạ."Hắn chạm vào ngươi".

Âm thanh trầm thấp của Vương Thúy Kiều khiến Mã Tú giật mình, nàng nhớ đã tận lực tránh Kim Trọng rồi nha. Trên người nàng có hương vị của hắn từ lúc nào, nàng không thể nhớ rõ nữa. "Không có".

"Hừ". Vương Thúy Kiều không nói gì nàng buông Mã Tú ra xoay người bước đi, Mã Tú hốt hoảng vội đi theo nàng. Mã Tú không hề biết rằng khi nàng còn lo sợ thì khóe môi ai kia đã cong lên, lần này sẽ không để nàng thoát một lần nữa.

Hoạn Thư tỉnh lại thì thấy khung cảnh xa lạ, nàng bật người ngồi dậy tay nắm chặt cổ áo. Hoạn Thư lại thở phào nhẹ nhõm y phục của nàng vẫn như cũ, nàng đưa tay sờ vào sau đầu nơi đây vẫn còn đau. Hoạn Thư nhíu mày trong không khí vương khí tức không dễ ngửi, hương vị này dường như là mê dược. Hoạn Thư che mũi đứng lên tiến gần đến cửa, nàng đưa tay đẩy mạnh nhưng không thể mở được. Nếu cứ như thế này nàng sẽ trúng hương mê, Sở Khanh là muốn nàng cầu hoan với hắn.

Sở Khanh so với lúc trước không có gì thay đổi, hắn từng bảo yêu nàng muốn nàng gả cho hắn. Nhưng Hoạn Thư lại rất sợ cái cách mà hắn yêu nàng, là chiếm đoạt là chỉ muốn đoạt thân thể của nàng. Sở Khanh không thích hoan ái với người không có ý thức, hắn sẽ dùng phương thức lợi dụng người đấy lâm vào mê dược mà thực hiện. Sở Khanh muốn nhìn thấy nữ nhân nằm dưới thân yếu ớt phản kháng, sau cùng sẽ từ từ giày vò nếm hương vị của nàng ấy. Tựa như bây giờ nàng sẽ không chịu được bao lâu, Hoạn Thư tiến đến cửa sổ muốn tìm đường thoát.

"Cạnh ". Tiếng động nhỏ phát ra khiến Hoạn Thư giật mình, nàng vội trở lại giường nằm xuống. Hoạn Thư cố gắng che đi hô hấp của nàng, nàng hít cũng không ít hương mê. Sở Khanh mở cửa bước vào ,đầu tiên hắn bước đến nhìn Hoạn Thư ở trên giường ,sau đó thì tiến đến cửa sổ mở ra. Hương mê vì thế bay ra ngoài không ít, Hoạn Thư cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều. Sở Khanh sở dĩ làm như thế vì hắn sợ tự mình trúng hương mê, hắn nghĩ nàng đã trúng phải nên không lo lắng. Một ít hương mê trong người nàng không đủ để nàng trầm mê, Hoạn Thư vẫn im lặng không hề muốn mình tỉnh lại.

"Sao lại không tỉnh, không phải đánh đến chết rồi chứ". Sở Khanh nâng tay sờ vào cổ nàng mạch vẫn còn đập, vậy chẳng lẽ đánh mạnh quá nên giờ chưa tỉnh. "Phải dùng thêm hương mê''. Sở Khanh nghĩ nên dùng thêm một thời gian nữa ,khi nãy hắn mở cửa có lẽ không còn tác dụng.

"Ưm". Hoạn Thư nghe xong giả vờ mới tỉnh lại, nàng không thể nào tiếp tục giả ngất được nữa. Nàng sẽ không chịu được nếu hít phải hương mê một lần nữa, Sở Khanh thật là muốn thân thể nàng đến thế.

"Tỉnh". Sở Khanh mừng rỡ ánh mắt lóe lên nhìn Hoạn Thư, hắn sắp đạt được ý đồ.

"Sở công tử sao ta lại ở đây". Hoạn Thư đầu tiên phải giữ bình tĩnh ,nàng tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Sở Khanh.

"Thúc Sinh đưa ngươi đến đây, hắn tặng ngươi cho ta". Sở Khanh có chút khó hiểu Hoạn Thư sao vẫn còn tỉnh táo để hỏi, nàng trúng hương mê phải cảm thấy muốn hắn chứ.

Hoạn Thư tim giật thót ánh mắt Sở Khanh như muốn tìm tòi nàng, hắn đang muốn biết nàng có trúng hương mê hay không. Nhưng lòng nàng lại cảm thấy đau, hắn như vậy tặng nàng đi sao."Hắn tại sao lại làm như vậy ".

"Thúc Sinh muốn Vương Thúy Kiều ". Sở Khanh cũng không ngại nói ra điều kiện trao đổi, Thúc Sinh muốn Vương Thúy Kiều đến muốn phát điên rồi. Sở Khanh không phải không muốn Vương Thúy Kiều mà là không thể, hắn biết Mã Tú rất khó đối phó nên không đụng tới thì tốt hơn.

Hoạn Thư im lặng nhìn xuống mặt đất, trên gương mặt nàng không biểu hiện ra nét mặt gì. "Sở công tử ta đồng ý theo ngươi, nhưng thân phận của ta vẫn là Thúc phu nhân".

"Ta biết". Sở Khanh đưa tay vào trong áo lấy ra một mảnh giấy trắng, hắn mở ra trong giấy ghi rất nhiều chữ. "Ngươi xem Thúc Sinh đã viết giấy hưu thê, ngươi cứ yên tâm mà làm người của ta".

Hoạn Thư đưa tay nhận lấy tờ hưu thê, nàng đọc xong thì tay nắm chặt đến muốn bóp nát tờ giấy. Thúc Sinh lại cho nàng nhận lãnh đại tội bất tuân. Tội thứ nhất là thê mà không cho hắn cưới thiếp thất, tội thứ hai là thê mà dám tằng tịu với người ngoài. Tội thứ ba là thê mà dám trộm tiền cho nam nhân khác. Hoạn Thư cười nàng cười đến muốn rơi nước mắt, Thúc Sinh còn tự nghĩ tội chứng giùm nàng.

"Ta đáp ứng ngươi". Hoạn Thư nở nụ cười đẹp đến khiến Sở Khanh mê muội, làm hắn vui lòng trước rồi tính sau. Hoạn Thư tuy ngoài mặt ra vẻ vui mừng nhưng trong lòng lạnh đi không ít, phu thê nhiều năm như vậy nàng cố gắng nhiều như thế, cuối cùng lại đổi lấy một mảnh giấy hưu thê.

"Ngươi nghĩ ngơi đi ta ra ngoài một chút". Sở Khanh từ bỏ ý định ban đầu, nàng đã nguyện ý thì hắn sẽ từ từ hưởng thụ.

Cánh cửa phòng khép lại khuôn mặt tươi cười của nàng cũng biến mất, Hoạn Thư cả một đời không thua kém ai lại thê thảm đến mức này. Nàng hận Thúc Sinh, nàng hận hắn đến thấu xương, hận đến muốn giết hắn ngay lập tức. Hắn xem nàng là cái gì là con cờ trong nước đi của hắn sao, khi cần thì giữ không cần tùy ý có thể vứt đi. Hoạn Thư nhắm chặt mắt ngăn cho dòng lệ không chảy xuống, nhưng dù có ngăn thế nào môi nàng vẫn cảm nhận được vị mặn. Hoạn Thư tự nhủ hắn không đáng để nàng khóc, nhưng nỗi đau này vẫn làm nàng rơi lệ. Hoạn Thư che miệng muốn giấu đi tiếng nức nở của nàng, nàng muốn dùng sự kiên cường để giấu đi nội tâm yếu đuối. Hoạn Thư khóc một lúc thì ngừng hẳn, chỉ có nàng tự an ủi vết thương cho nàng. Hoạn Thư nhìn xung quanh phòng rồi phát hiện ra một vật, đêm nay nàng sẽ rời khỏi đây.

Sở Khanh đêm không có trở về hắn bị cha mình bắt quỳ ở từ đường, cha hắn nắm chặt sổ sách mà mắng hắn một trận. Sở Khanh khi nghe xong hối hận vô cùng hắn vậy mà đem tội chứng của cha vạch ra, cũng may là không đủ chứng cứ nếu không thì Sở gia coi như xong. Sở Khanh tâm tâm niệm niệm mà quỳ ngay ngắn, hắn đêm nay sẽ quỳ ngủ ở đây. Dù sao chuyện Hoạn Thư cha hắn cũng không biết, để ngày hôm sau rồi hưởng thụ cũng không muộn.

Đêm khuya rất thích hợp làm nhiều thứ, giống như Hoạn Thư đã làm như bây giờ. Nàng trèo từ cửa sổ đi men theo hành lang muốn trốn ra ngoài, Hoạn Thư nhìn xung quanh không người canh giữ. Nàng đi ra phía sau hậu viện muốn theo tường trèo ra ngoài, nàng không thể buông tay chịu trói. Hoạn Thư cũng đã quen thuộc với mọi thứ ở đây, nàng bị bắt vào đây không chỉ một lần.

Trước khi gả cho Thúc Sinh nàng cũng bị Sở Khanh đưa đến đây, nàng cũng có bỏ trốn nhưng đều bị bắt lại. Lúc đó là Sở lão đã cứu nàng, ông ta cũng xem là một bậc chính nhân quân tử nhưng lại sinh ra một nhi tử không ra gì. Hoạn Thư không biết nàng gặp may, hay bọn gia nhân lười nhác không thèm canh gác, nàng theo cửa sau trốn thoát.

Hoạn Thư suy nghĩ một chút rồi hướng phía Bắc đi đến, nàng bây giờ chỉ có một nơi để đến. Hoạn Thư nhìn cánh cửa đóng chặt kinh ngạc mở to mắt, thanh lâu cư nhiên không tiếp khách. Hoạn Thư dùng tay đập cửa rất nhanh liền có động tĩnh, cửa lớn mở ra một nam nhân nhìn nàng nhíu mày. "Ta muốn gặp Mã Tú".

A Đại chần chờ không dám gõ cửa, hắn nghe được một chút âm thanh ái muội trong phòng Mã Tú. Nếu hắn phá đám chắc chắn tiểu thư sẽ lại bắt hắn nghiêm phạt,hay là sáng mai sẽ quay về. A Đại rất hiểu phong tình mà quay đi, nhưng cái tên ngốc tử A Nhị không được thông minh cho lắm."Tiểu thư có người cần gặp".
A Đại trợn mắt lập tức rời đi ngay lập tức, A Nhị ngươi định hại ta nữa sao.

Mã Tú tách khỏi môi Vương Thúy Kiều, nàng ngẩng đầu lên nhíu mày trong lòng tức giận.

"A Tú... ưm". Vương Thúy Kiều gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ ngấn nước. Môi mỏng hé mở hô hấp có chút gấp gáp, tay nàng đang ôm lấy eo Mã Tú. Trên ngực đầy đặn bị Mã Tú nắm lấy, lại bị nàng đè ép phát ra âm thanh.

Mã Tú lại cúi xuống cắn cắn điểm nhỏ đang nổi lên đầy ngạo nghễ, tay lại ép xuống vui thích chơi đùa. Vương Thúy Kiều nằm dưới thân nàng tóc đã sớm tản ra phủ trên niệm giường, vài sợi nghịch ngợm len vào nơi đầy đặn. Áo ngoài xanh nhạt đã bị cởi ra ,chiếc yếm thêu hoa màu hồng càng khiến nàng quyến rũ. Mã Tú tham lam đùa giỡn nơi ngực nàng, tay muốn gỡ ra nút buộc của yếm hồng thì lại tức giận bật dậy.

Mã Tú đứng lên không vui vẻ gì chỉnh lại y phục, cái tên A Nhị này đúng là phá hỏng chuyện tốt của nàng. Vương Thúy Kiều cũng từ trên giường ngồi dậy, nàng đưa tay cài lại áo ngoài bị Mã Tú cởi ra. Nhìn Mã Tú nổi giận lại mỉm cười, nàng tuy giận vẫn rất xinh đẹp nha.

"A Nhị ngươi có cảm thấy phiền không". Mã Tú trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, nàng hôm nay mới có cơ hội áp Vương Thúy Kiều.

"Hoạn phu nhân muốn gặp tiểu thư". A Nhị không nhận ra được sự tức giận của nàng, hắn thường nghe nàng nói không nên để khách chờ lâu.

Mã Tú khóe môi bất giác run run, chỉ vì nàng ta phá hỏng chuyện tốt của nàng. . Mã Tú đi ra sảnh lớn quả nhiên thấy Hoạn Thư có chút chật vật, nàng mỉm cười vui vẻ khi thấy người gặp họa. Ngày trước bắt nàng cúi đầu giờ lại chạy đến đây, tự chui đầu vào rọ thì ráng mà nhận hậu quả.

"Ngọn gió nào đưa Hoạn phu nhân đến làm khách thanh lâu thế". Mã Tú ngồi xuống ánh mắt châm chọc nhìn Hoạn Thư, khóe môi luôn tạo ra một nụ cười thâm thúy.

"Ngươi thu nhận ta đi". Hoạn Thư không phải kẻ ngốc nàng nhìn ra Mã Tú châm chọc nàng, nhưng bây giờ cũng chỉ có Mã Tú cứu được nàng.

"Thu nhận". Mã Tú cười vang trên khóe sắp chảy ra nước mắt nữa kia, nàng lấy tay lau lau khóe mắt."Hoạn phu nhân nói đùa".

"Hắn hưu ta rồi, hắn tặng ta cho Sở Khanh". Hoạn Thư nói ra trong lòng khổ sở, nàng tính ra thật là kẻ thảm bại.

Mã Tú không cười nữa nàng nghiêm túc nhìn Hoạn Thư, tuy nói nàng ta bắt nàng cúi đầu cũng chỉ là muốn thắng nàng. Kể ra lúc trước nàng cùng Hoạn Thư cũng có giao tình rất tốt, mà giao tình này chính Thúc Sinh đã phát vỡ. Hoạn Thư vô cùng ghe tuôn ,dù nàng không yêu Thúc Sinh nhưng không muốn chung chồng với nữ nhân khác. Thúc Sinh từng muốn có được Mã Tú, hắn lại luôn muốn nàng hầu hạ hắn. Nhưng Mã Tú khiến hắn nhục nhã bao lần, cũng vì thế mà hắn không dám tơ tưởng nữa. Hoạn Thư vì thế cắt đứt giao tình với nàng, giờ lại thê thảm thế này.

"Hoạn Thư". Mã Tú nhấp một ngụm trà thở dài nhìn nàng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười khó đoán. "Ta vẫn còn nhớ việc lần đó nha".

Hoạn Thư cắn môi nàng đứng lên đi đến trước mặt Mã Tú, Hoạn Thư hít một hơi thật sâu cúi người trước Mã Tú. "Thu nhận ta".

"Hảo kia ân oán xem như xóa bỏ, ngươi điền tên vào đây từ nay sẽ là người của ta". Mã Tú đưa ra khế ước bán thân ,như thế này thì mới giữ Hoạn Thư lại được.

Hoạn Thư nhìn một chút thì điền tên vào , nàng chưa kịp nói một lời thì nghe tiếng la của Mã Tú. Hoạn Thư ánh mắt hướng về Mã Tú lập tức đỏ mặt, Vương Thúy Kiều cư nhiên hôn trụ Mã Tú trên ghế ngồi. Hoạn Thư ánh mắt lơ đãng nhìn mọi người, nhưng chẳng có ai kinh ngạc cả dường như đã quá quen thuộc với đều này.

Vương Thúy Kiều tay vẫn bên eo Mã Tú, nàng vừa nhéo nàng một cái thật mạnh. Vương Thúy Kiều trong lòng không vui , nàng vừa ra đến sảnh đã nghe câu nói của Mã Tú. Cái gì mà người của ta Mã Tú muốn tìm chết hay sao, nàng chỉ có thể là của Vương Thúy Kiều. Vương Thúy Kiều hôn càng bá đạo hơn lưỡi nhỏ câu lấy nàng không buông, hôn đến khi Mã Tú vô lực mềm nhũn.

"Hoạn cô nương mời đi lối này". Tương Ngọc thở dài đi đến bên cạnh Hoạn Thư, cái người này hoàn toàn khác với Vương Thúy Kiều yếu đuối mà nàng thấy.

Hoạn Thư đi theo Tương Ngọc không quên quay lại nhìn một hơi chút, nàng phát hiện thì ra Mã Tú cũng có vẻ mặt kinh diễm như thế. Lại thấy Vương Thúy Kiều ngày trước đạm mạt lại có vẻ mặc tức giận như thế, Hoạn Thư chớp mắt thật là khó tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bhtt