Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

☆Chương 15: Đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau


Tống Vãn Phong mang theo Quân Đao chờ đúng thời cơ, ngay khi Đường Triều Vũ đánh tang thi văng lại đây, nàng giơ tay chém xuống, lưỡi đao chếch mũi cực kỳ sắc bén, đao gặt một cái, đầu tang thi theo tiếng mà rơi.

Đường Triều Vũ đối với việc này vô cùng trấn định, một khắc không ngừng dùng đường đao chặn lại tang thi từ hướng khác chộp tới, dùng sức ép nó vào tường, đồng thời ánh mắt liếc nhìn Tống Vãn Phong.

Tống Vãn Phong không cần nàng nhiều lời, đao xuyên thẳng yết hầu xác sống đang liều mạng gào thét, hai tay nắm chặt chuôi đao khuấy một cái, quái vật kia nhất thời xụi lơ mất đi năng lực phản kháng.

Đường Triều Vũ quay đầu mỉm cười nhìn Tống Vãn Phong, nàng phát hiện cho dù các nàng gặp nhau vào thời điểm nào, chỉ cần Tống Vãn Phong đồng ý, các nàng luôn có thể phối hợp không kẽ hở.

Giải quyết xong đâu đó tang thi, Đường Triều Vũ không có trì hoãn, nhấc lên đao lôi kéo Tống Vãn Phong, bận bịu nói: "Cô theo tôi lên nóc nhà, tôi biết cách đi."

Tống Vãn Phong nhướng mày, liếc nhìn Đường Triều Vũ vô cùng tự nhiên nắm tay mình, nàng khẽ nhấp môi, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng cũng không biết làm sao lại do dự, lập tức đã bị Đường Triều Vũ lôi kéo đi rồi.

Đường Triều Vũ xác thực xe nhẹ chạy đường quen, Tống Vãn Phong theo nàng rất nhanh tìm được một căn nhà bỏ hoang. Vách tường sụp xuống lộ ra đinh thép cùng giàn giáo, vừa vặn có thể giúp các nàng trèo lên lầu chóp.

Con đường này Đường Triều Vũ tốn không ít tâm tư, chỉ cần dọc theo mái nhà này đi tới, rất nhanh sẽ tiếp cận được sân thượng nhà Từ Thanh. Vốn dĩ các nàng có thể đi dưới đất, nhưng Đường Triều Vũ không muốn mạo hiểm không cần thiết.

Tống Vãn Phong thấy Đường Triều Vũ ở trước mặt hết sức chăm chú dẫn đường, không quan tâm chút nào người lạ ở sau lưng đang cầm quân đao chính mình, trong lòng có chút nghi hoặc, đồng thời cũng có loại cảm giác vi diệu. Cô gái này không hiểu ra sao xuất hiện trước mặt nàng, gọi nàng Tống Vãn Phong, liền kéo theo nàng đi rồi?

Tuy rằng loại hành vi không lý trí này đã xảy ra, nàng đã đi theo một nữ nhân xa lạ trong lúc váng đầu, thế nhưng không có nghĩa là nàng xem nhẹ mọi thứ. Sau khi đánh bay một tang thi trèo nóc nhà gần đó, Tống Vãn Phong gọi lại Đường Triều Vũ.

"Cô Đường, sự tin tưởng mà cô nói kết thúc ở đây, tôi cần một lý do để tiếp tục đi theo cô."

Đường Triều Vũ nghe vậy bước chân dừng lại, nàng xoay người nhìn Tống Vãn Phong, cứ như vậy nhìn chăm chú nàng ấy rất lâu, sau đó cười gật đầu.

Tống Vãn Phong nhìn nàng cười, hơi có chút thất thần, các nàng nhận thức ư? Vì sao luôn có cảm giác quen thuộc?'

Đường Triều Vũ cười nhưng trong lòng lại sầu trăm mối, tuy rằng nàng đã làm ra một nước cờ nguy hiểm, nhưng thật đến nơi này, nàng cũng không biết nên giải thích thế nào để tránh bị Tống Vãn Phong xem như một kẻ điên. Mặc dù nàng và Tống Vãn Phong đã gặp nhau nhiều lần, nhưng thực tế các nàng chưa bao giờ thâm nhập hiểu nhau sâu sắc, càng không có ám hiệu gì để nhận ra nhau, để chứng thực lời của mình.

Ngoài ra, nàng vẫn chưa rõ chính mình liên tục sống lại là có ý nghĩa gì, Tống Vãn Phong có tin hay không là một chuyện, sợ rằng nàng tiết lộ bí mật này sẽ dẫn tới hiệu ứng bươm bướm, khiến con đường sắp tới càng khó khăn hơn.

Tống Vãn Phong liên tục nhìn chằm chằm nàng, thu hết vẻ mặt của nàng vào đáy mắt, trong nghi hoặc dần dần lộ ra tia thú vị.

Tuy rằng Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong vẫn chưa trao đổi thật sâu, nhưng Đường Triều Vũ cũng có thể nhận biết được tâm tình đối phương, cũng hiểu rõ Tống Vãn Phong không phải người thường. Lòng nghi ngờ của cô ấy rất lớn, muốn đạt được cô ấy tin tưởng, tuyệt không thể nói dối.
Nàng bình tĩnh nhìn Tống Vãn Phong, sau khi nội tâm xoắn xuýt một phen mới nói: "Cô sẽ cảm thấy những gì tôi sắp kể có chút hoang đường, thậm chí buồn cười, nhưng mỗi câu mỗi chữ tôi nói đều là sự thật."

Tống Vãn Phong nghe xong lông mày nhíu đến càng chặt.

Đường Triều Vũ tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, trước khi Tống Vãn Phong kịp phản ứng, Đường Triều Vũ đã nói ra một câu khiến trái tim nàng co rụt lại.

"Tống Vãn Phong, đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau trong con hẻm này."

Tống Vãn Phong đầu óc suy nghĩ bay nhanh, nàng nghe rất rõ ràng, ý tứ cũng rất đơn giản, nhưng nàng giống như không thể hiểu được.

"Lần thứ tư gặp?"

Đôi mắt lạnh lùng dưới cặp kính tơ vàng đè ép xuống, như mang theo dao nhỏ ném về phía Đường Triều Vũ, nàng muốn đi thật sâu vào trái tim đối phương, không buông tha bất cứ phản ứng nào của nàng ấy.

Đường Triều Vũ từng thấy qua Tống Vãn Phong lạnh lùng xa cách, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được dáng vẻ sắc bén của nàng ấy, cho dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, cũng nhịn không được trong lòng căng thẳng.

Nàng hít một hơi bình phục lại tâm tình, vẻ mặt vẫn có chút lo lắng cùng bất đắc dĩ: "Tôi biết điều này rất hoang đường, tôi cũng không có gì để chứng minh, tuy chúng ta gặp nhau bốn lần, nhưng tôi cũng không hoàn toàn hiểu cô, càng không biết lấy cái gì thuyết phục cô tin tưởng tôi, nhưng tôi cần cô, tôi không thể không thử."

Đường Triều Vũ nói xong ngực chập trùng lại, Tống Vãn Phong nghe xong hiển nhiên đã hiểu Đường Triều Vũ muốn nói gì, mặt mày không khỏi nhíu lại, có điều nàng cũng không vội vã đặt câu hỏi, mà là chờ Đường Triều Vũ sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói tiếp.

"Tôi lâm vào tuần hoàn, không ngừng lặp lại dòng thời gian ngày hôm nay, nhìn những người kia biến thành quái vật, sau đó tôi lần lượt thử nghiệm tìm kiếm đường sống, chính là đang trên đường chạy trốn, tôi gặp được cô."

Tống Vãn Phong nghe xong vẻ mặt thoáng dẫn theo điểm trào phúng, ánh mắt dưới tròng kính cũng nổi lên tia cười lạnh lùng, chỉ là biểu hiện này kéo dài cũng không lâu, nàng dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên run lên, thập phần nghiêm túc mà suy tư những lời Đường Triều Vũ nói.

Đường Triều Vũ gần như nín thở, bất động nhìn chằm chằm Tống Vãn Phong, không buông tha bất kỳ biểu lộ gì.

Vẻ mặt Tống Vãn Phong rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nàng nhìn thẳng Đường Triều Vũ, nhếch môi cười: "Đích xác rất hoang đường, cô không chỉ đọc tiểu thuyết quá nhiều, mà còn rất giỏi tưởng tượng. Vòng lặp ngày tận thế, rất đặc sắc."

Từng lời từng chữ của nàng giống như đang cười cợt Đường Triều Vũ, nhưng giọng điệu lại không hề mang theo chút mỉa mai nào, ngữ khí cũng rất bình thản, trái lại mang theo một luồng thăm dò.

Đường Triều Vũ dĩ nhiên trong lúc nhất thời không nhận rõ thái độ của Tống Vãn Phong, có điều nàng ấy cũng không hề bảo nàng phát rồ, cảm giác vi diệu này khiến Đường Triều Vũ thêm một chút tự tin. Như thể chỉ cần đối phương là Tống Vãn Phong, thì nàng ấy chắc chắn tin tưởng trải nghiệm hoang đường của nàng.

Hơn nữa, nàng đột nhiên nghĩ tới một biện pháp hay, dù cho không thể làm Tống Vãn Phong hoàn toàn tin tưởng mình, cũng có thể giải quyết được một điểm nghi hoặc của nàng trong lần tuần hoàn trước.

Vì vậy nàng không chớp mắt nhìn Tống Vãn Phong, "Lần trước chúng ta gặp nhau, sau khi chiến đấu với tang thi, tôi với cô được một người phụ nữ tên Từ Thanh cứu vào nhà."

Khi Đường Triều Vũ nói ra tên của Từ Thanh, Tống Vãn Phong tức khắc kinh ngạc, thậm chí vô thức giật giật mí mắt. Tuy rằng biểu hiện này rất nhanh bị nàng đè ép xuống, nhưng chút biến hóa kia cũng đã nghiệm chứng suy đoán của Đường Triều Vũ, Tống Vãn Phong quen biết Từ Thanh.

Đè nén nghi ngờ cùng kinh ngạc trong lòng, Đường Triều Vũ tiếp tục lặng lẽ nói: "Cô rất lưu ý người này, tuy rằng cô không nói rõ với tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được. Lần trước chúng ta cùng với Từ Thanh đi quận mới, lúc ở khu vực trung chuyển gặp phải tang thi đột biến, tôi không tránh thoát được, vì lẽ đó. . . . . ."

Tống Vãn Phong một mực nhìn Đường Triều Vũ, đối phương nói đích xác rất hoang đường, nhưng khi nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt của nàng ấy, còn có câu kia làm cho nàng trong lòng sóng lớn mãnh liệt, thậm chí nàng đã bắt đầu dao động.

"Coi như cô nói thật, nhưng tôi không hiểu, tại sao cô lại chọn tôi lần nữa? Mục đích của cô là gì?" Nói xong, nàng biểu hiện nghiêm túc: "Không được qua loa trả lời tôi."

Đường Triều Vũ nghe ra nàng trong giọng nói buông lỏng, không nhịn được lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Cô không cần nghĩ nhiều, tâm tư của tôi rất đơn giản, lần thứ nhất gặp cô là trùng hợp, sau đó tôi phát hiện cô rất lợi hại, khí lực lớn, thân thủ giỏi, cũng có đủ dũng khí đối đầu với tang thi. Tôi không biết vì sao chính mình lại rơi vào tuần hoàn, thế nhưng tôi thật sự chịu không nổi việc liên tục tử vong, cảm giác đó...."

Nhắc đến tử vong, Đường Triều Vũ khó có thể ức chế rùng mình, trên mặt cũng lộ ra dày đặc mù mịt, nàng âm thanh có chút thấp, mang theo quật cường không chịu nhận mệnh, chậm rãi nói: "Vì lẽ đó, tôi muốn sống tiếp. Mà lựa chọn cô làm đồng đội, dựa trên kinh nghiệm tôi có hiện nay, chính là lựa chọn tốt nhất."

Tống Vãn Phong trầm mặc không nói gì, nàng có thể cảm giác được Đường Triều Vũ trên người ngột ngạt, loại cảm giác tuyệt vọng cùng không cam lòng từ trong xương chảy ra, nàng rất quen thuộc.

Đường Triều Vũ vẫn nhìn nàng, sau một hồi Tống Vãn Phong ngước mắt nhìn một chút xa xa, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cô muốn mang tôi đi đâu?"

Đường Triều Vũ vi lăng, lập tức trong con ngươi tuôn ra vẻ vui mừng, nàng tiếp thu được Tống Vãn Phong thả ra tín hiệu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Đi tìm Từ Thanh."

Tống Vãn Phong ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía nàng, trong con ngươi mang theo hỏi dò cùng kinh ngạc.

Đường Triều Vũ cũng không để ý, tiếp tục nói: "Kỳ thực sau khi trở lại, tôi rất do dự việc đi tìm Từ Thanh, bởi vì bên cạnh cô ấy còn có những người khác, căn cứ kinh nghiệm của tôi, bọn họ không đáng tin cậy. Thế nhưng lần trước chúng ta bị tang thi rượt đuổi, Từ Thanh đã mở cửa và kéo chúng ta vào bất chấp sự can ngăn của những người kia, cô ấy là ân nhân của chúng ta, cho nên tôi vẫn muốn dẫn cô ấy theo đi quận mới."

Tống Vãn Phong nhướng mày đánh giá Đường Triều Vũ, "Không nghĩ tới cô đúng là sẽ tri ân báo đáp, có điều thời điểm như thế này, loại hành vi như vậy có chút ngu xuẩn."

Ngữ khí hững hờ, còn mang theo một tia trào phúng.

Tống Vãn Phong như vậy để Đường Triều Vũ phẩm đến một tia cảm giác quen thuộc, luôn cảm thấy Tống Vãn Phong đối với nàng có thành kiến, cho nên một số thời khắc nàng ấy nói chuyện luôn mang theo một chút quái gở.

Điểm này của Tống Vãn Phong khiến Đường Triều Vũ cảm thấy nghi hoặc, Tống Vãn Phong cũng không phải loại người thích giao tiếp cùng người khác, nếu như không có nguyên nhân, nàng ấy phỏng chừng sẽ không lãng phí tâm tư với người lạ, đương nhiên cũng bao gồm nàng.

"Tuy rằng không sáng suốt lắm, nhưng cô ấy đã cứu chúng ta, hơn nữa cô lại lưu ý Từ Thanh như vậy, bất kể là tôi muốn báo ân, hay là muốn lấy được tín nhiệm của cô, cũng phải thử một lần, hơn nữa chúng ta thất bại nguyên nhân cũng không phải vì cô ấy." Đường Triều Vũ biểu hiện trầm tĩnh, nghe lên cũng không tức giận, ôn hòa nhã nhặn nói.

Sự bình tĩnh của nàng làm cho Tống Vãn Phong để ý, Tống Vãn Phong giơ tay nâng kính mắt, mở miệng nói: "Chúng ta đừng chậm trễ thời gian, đi thôi."

Giữa những hàng chữ là quyết định theo Đường Triều Vũ.

Đường Triều Vũ nghe vậy cũng không trì hoãn, liếc nhìn địa hình, bước nhanh về phía trước.

Tống Vãn Phong nắm Quân Đao, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Đường Triều Vũ.

Tin tưởng nàng ấy sao? Tống Vãn Phong cũng không tin hoàn toàn, nhưng bất luận thật giả, Đường Triều Vũ trên người có thứ đáng giá để cho nàng tìm tòi nghiên cứu. Nếu như là đồ giả, tác phẩm rởm, mục đích của Đường Triều Vũ rõ ràng như vậy, đối với mình là uy hiếp rất lớn; Nếu như nàng ấy chân thật, vậy thế giới này đã xuất hiện lỗ thủng nghiêm trọng, càng khiến người ta điên cuồng, nàng kia chính là một đối tượng tuyệt hảo để lợi dụng.

Tống Vãn Phong nhếch miệng cười lạnh lùng, hừ một tiếng, không nói một lời đi theo.

Đường Triều Vũ nhớ rất rõ khu vực của Từ Thanh, cách đây cũng không xa. Rất nhanh nàng đã thấy được tòa nhà hai tầng quen thuộc, nàng chậm lại bước chân, quay đầu lại nói: "Chính là chỗ đó."

Nàng vừa nói xong, dư quang thấy được một bóng đen cứng ngắt hướng nàng nhào tới, trái tim Đường Triều Vũ lập tức treo lên.

Không chờ nàng phản ứng, Tống Vãn Phong phía sau đã sải bước lao tới, quân đao trong tay đâm thẳng đi qua, chân trái tung cước, chỉ thấy tang thi gào thét một tiếng liền bị đạp bay ra ngoài trực tiếp văng xuống lầu, dẫn tới một đám tang thi khác chen chúc vây tới bên dưới, hiện trường nhất thời rối loạn.

Tống Vãn Phong cũng không nhìn vẻ mặt Đường Triều Vũ, quân đao sượt vào tường hai lần, "Vậy đi thôi."

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com