Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Khí trời chuyển sang nóng lên,con người cũng mang theo oi bức trong người. Làm khó cho đội binh còn phải mặc quân trang dầy nặng phơi ở dưới ánh nắng chói chan,may là bọn hắn còn chưa có đội quan trông coi, phó đội quan Đỗ Việt Tân dẫn đầu lười biếng, mang bọn hắn theo đường biên giới tùy ý chạy vài vòng qua lại liền đi trở về.

Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ học,Hạ Hoài Thanh cầm lấy ống trúc đã chuẩn bị tốt một ngày trước đi đến giữa sườn núi để lấy nước suối, cách ống trúc vẫn có thể cảm giác được sự mát lạnh của nước, khí trời này mà uống một hớp tâm tình tất nhiên thoải mái không ít. Nàng cẩn thận bưng ống trúc,trong lòng tràn đầy kỳ vọng đi vào học đường, liền thấy Cổ Thường Bồi đã lấy cái ghế đặt bên cạnh Tiểu Mạn ngồi, hướng về Tiểu Mạn nhẹ lay động quạt giấy,rồi lại lấy ra khăn tay đưa qua.

Diệp Hi Mạn không nhận cái khăn kia, đang cúi đầu đọc sách bỗng ngước lên nhìn ra ngoài cửa, thấy Hạ Hoài Thanh đang bưng cái ống trúc thẳng tắp đứng ở đàng kia, liền kêu nàng một tiếng. Hạ Hoài Thanh nghe được là gọi nàng, liền giống như sống lại dường như, trên mặt lập tức cười ha hả, đi nhanh qua đây đem ống trúc đưa cho Tiểu Mạn.

Tiểu Mạn tiếp nhận ống trúc coi như hài lòng, trên mặt cũng nở nụ cười, uống một hơi liền trả trở về,mắt Hạ Hoài Thanh nhìn thẳng Tiểu Mạn, tiếp nhận ống trúc ngăn không được được vui vẻ, "Ngươi tiếp tục xem sách đi, ta đi ra ngoài chơi." Nói xong liền ra khỏi học đường.

Hạ Hoài Thanh cầm ống trúc, ngồi ở dưới một gốc cây đánh giá hồi lâu, phảng phất ánh mắt kia có thể xuyên thấu qua ống trúc thấy được Diệp Hi Mạn. Bên cạnh nhưng bất ngờ đi đến một nữ đệ tử, một phen đoạt lấy ống trúc.

Thư viện này đã có nữ phu tử, vậy nữ đệ tử cũng là thấy nhưng không phải chuyện lạ. Ban đầu Tiểu Mạn một lòng muốn vào đây học tập, Diệp Hi Vũ liền cùng viện trưởng xin phép, Tiểu Mạn thiên tư thông minh(sinh ra đã có IQ cao ấy) sớm có danh tiếng bên ngoài, viện trưởng liền đáp ứng, từ đó về sau người đưa nữ nhi tới học viện càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều cha nương cũng nghĩ cho tương lai,chiến tranh chẳng biết lúc nào lại bắt đầu tiếp, nhi tử cũng không biết khi nào sẽ bị bắt đi làm lính, nữ nhi học nhiều vài thứ, đến lúc đó cũng có thể như Diệp Hi Vũ như vậy giúp đỡ trong nhà, sao lại không làm.

Nhắc tới nữ đệ tử này  tên là Điền Lan, cũng không biết là đầu óc bị lỗi hay là ánh mắt đặc biệt, ngay từ lúc Hạ Hoài Thanh mới vừa vào thư viện liền nhìn trúng nàng, cũng không có như Hạ Hoài Thanh cùng Cổ Thường Bồi động tĩnh lớn như vậy, chỉ là thường xuyên thừa dịp Hạ Hoài Thanh một mình thời điểm theo tới. Hạ Hoài Thanh không thích nàng, nguyên nhân thật đơn giản, dùng nàng cách nói chính là, "Vừa  xấu vừa dốt, ta tình nguyện cô độc sống quãng đời còn lại."

Phải nói Hạ Hoài Thanh phản ứng thật mau, khi Điền Lan mới vừa cầm lấy ống trúc, Hạ Hoài Thanh thuận tay liền lại đoạt trở lại. Điền Lan không bỏ qua, lại đoạt tới, còn nói thêm câu, "Cái này là cho ta." Hạ Hoài Thanh không vui, trừng mắt nhìn nàng, nghiêng cái miệng, "Tại sao phải cho ngươi a!"

Đừng nói ống trúc Tiểu Mạn đã dùng qua, dù Hạ Hoài Thanh muốn ném , nàng cũng sẽ không tiện nghi người khác, huống chi là người "Mơ ước" chính mình đã lâu. Hạ Hoài Thanh đoạt lại ống trúc, liếc một cái, lập tức xoay người đi, bỏ lại một câu, "Không biết xấu hổ."

Hạ Hoài Thanh đi tới bên cửa sổ của học đường , nghĩ nhìn lén Tiểu Mạn, lại thấy tên Cổ Thường Bồi thật không biết xấu hổ ngồi bên cạnh Tiểu Mạn cùng nhau đọc sách, đôi khi còn đưa tay ở trong sách chỉ trỏ, trên mặt cười hì hì , Hạ Hoài Thanh trong lòng thì thầm một câu, "Như vậy không thấy nóng sao." Đem ống trúc bỏ vào trong ngực, móc ra cây ná.

Tiện tay nhặt lấy cục đá, hướng về phía Cổ Thường Bồi ót mà bắn. Cổ Thường Bồi ôm đầu kêu đau một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hạ Hoài Thanh cầm lấy cây ná đứng ở bên cửa sổ, không có ý muốn lẫm trốn chút nào, hướng về Cổ Thường Bồi làm cái mặt quỷ, một bên bày biện đầu, một bên gằn từng chữ thuyết, "Ta thề không phải ta, ta phát, một, hai, ba, bốn."(có lẽ là một câu trêu mình cũng không rõ thông cảm )
Cổ Thường Bồi chỉ cảm thấy trên đầu gân xanh cũng đều muốn nổi lên, tại sao có thể có người mặt dầy như thế, liền hướng ngoài cửa sổ mắng lên, lại bị Diệp Hi Vũ vừa lúc đi ngang qua nghe thấy.

Diệp Hi Vũ lạnh mặt, đi tới bên cạnh Hạ Hoài Thanh , nhìn Cổ Thường Bồi, Cổ Thường Bồi theo bản năng lấy tay che miệng, vẫn bị Diệp Hi Vũ kêu ra ngoài.

Diệp Hi Vũ khó tránh khỏi răng dạy một phen, việc này nàng vốn không muốn đi trông nom, trong ngày thường đối đãi đệ tử cũng chỉ nhắm một con mắt mở một con mắt, chỉ là lần này thật sự giả điếc không được, phía ngoài có nhiều đệ tử cũng đã nghe thấy được, nếu mình thấy, không gọi tới khiển trách một phen thật sự là không tốt nói.

Cũng may thái độ nhận sai của Cổ Thường Bồi hết sức tốt, Diệp Hi Vũ còn chưa mở miệng, Cổ Thường Bồi chính mình đã bô bô nói hiểu rõ, Diệp Hi Vũ cảm thấy đây thời gian cũng không còn nhiều lắm, tùy tiện nói mấy câu thì đuổi hắn trở về.

Cổ Thường Bồi trong lòng bất bình, đi vào học đường nhìn thấy Hạ Hoài Thanh đang ngồi tại cái ghế lúc nãy của mình, tư thế cũng không phải là đang đọc sách, mà là nhìn ngắm Tiểu Mạn, còn thỉnh thoảng đi qua ngửi hương tóc của Tiểu Mạn.

Cổ Thường Bồi đi tới trước mặt bọn họ, Hạ Hoài Thanh nhìn thấy Cổ Thường Bồi không vui, nghiêm mặt, nhịn được không nói, "Tránh ra đi!"

Cổ Thường Bồi nhìn một chút ngoài cửa sổ, lại tâm bình khí hòa trả lời với Hạ Hoài Thanh, "Ta chỉ hỏi ngươi một cái vấn đề. Nếu như Tiểu Mạn trong lòng có ta, vậy người sẽ làm sao?"

Hạ Hoài Thanh nghe vấn đề, quay đầu nhìn về phía Tiểu Mạn, Tiểu Mạn nhưng cũng mắt mang tiếu ý nhìn nàng, tựa hồ là đang đợi nàng trả lời. Hạ Hoài Thanh bị Tiểu Mạn nhìn chăm chú có chút luống cuống, quay đầu lại thấy vẻ mặt khiêu khích của Cổ Thường Bồi, trong lòng chỉ muốn quyết không thể thua trận thế, chỉ vào Cổ Thường Bồi rồi mắng, "Có mẹ của ngươi! Nàng là người của ta, ngươi người nào mà cũng dám có ý nghĩ đó!(mình chém chứ câu này bị mất chữ nhưng nghĩa chắc là gần vậy)"

Đứng tại trước cửa sổ Diệp Hi Vũ thật sự là bất đắc dĩ đến cực điểm, hôm nay đây là làm sao lại trùng hợp vậy chứ, cũng đã hơi muộn rồi, chẳng lẽ mình lại phải qua khiển trách nữa sao. Không cách nào khác, rất nhiều đệ tử đều nghe Hạ Hoài Thanh mắng, đã sớm vây quanh tới đây, Diệp Hi Vũ chỉ đành phải kêu Hạ Hoài Thanh qua để nghe trách mắng.

Hạ Hoài Thanh đối với Diệp Hi Vũ kia là phải nghe lời, ai kêu nàng là Tiểu Mạn tỷ tỷ làm chi.
Hạ Hoài Thanh rũ đầu xuống như gà trống bại trận, từng bước từng bước nhỏ đi ra bên ngoài, Cổ Thường Bồi chỉ vào đang đi ra ngoài Hạ Hoài Thanh cười đến lớn tiếng cực kỳ, là một tên trộm cười hảo hán. Tiểu Mạn có chút không vui cầm lấy cuốn sách vỗ một cái Cổ Thường Bồi, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Ban đêm, Đỗ Việt Tân đi vào doanh trại, trong doanh phòng người thấy nàng liền kêu một tiếng, "Đội quan hảo!" Liền lại tiếp tục làm chuyện của mình, không một chút muốn đi thảo luyện ý tứ.

Đỗ Việt Tân đi một vòng, vẫy tay  lắc đầu than thở, "Các ngươi những người này quả thực là không biết sống chết! Ngày mai tân đội quan từ kinh thành sẽ đến đây, nghe nói là bởi vì ở kinh thành huấn luyện làm chết một người lính. Lấy tài nghệ của các ngươi một đội binh không bao lâu thì sẽ chết hết không còn một người!" Nói tới đây nàng dừng một chút, "Cho nên, sáng mai, chúng ta sẽ phải bắt đầu tàn khốc thao luyện!"

Đỗ Việt Tân nói xong, đi tới bên cạnh một binh sĩ, cầm lấy quyển sách ban nãy hắn xem, một ít hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai lập tức đập vào trong mắt, "Ôi ô, khí trời nóng như vậy ngươi còn nhìn những thứ này khác gì tìm đường chết! Ngươi muốn nhìn thì lén lút mà nhìn, như vậy giữa ban ngày còn ngồi ở chỗ này nhìn, có xấu hổ hay không!"

Vừa nói chính mình còn ngay tại chỗ lật vài tờ, lại vẻ mặt ghét bỏ ném trở về, "Vẽ xấu đến khó nhìn như vậy, không có trình độ."

Đỗ Việt Tân lại đi tới bên kia, tiện tay cầm lấy một ít đậu đậu phộng của một binh sĩ đang ôm trong ngực, vừa bỏ vào miệng, vừa gật đầu, "Không tệ không tệ." Lại thấy dưới sàng người bên cạnh đặt một cái chén, bên trong nằm ba viên xúc xắc, Đỗ Việt Tân đi ngang qua giống như vô tình dùng chân đem cái chén kia hướng đến bên trong đá đá.

Đi một vòng coi như xem xong, Đỗ Việt Tân trên tay cầm không ít đồ ăn, có chút là tự mình đoạt lấy, có chút là lính quèn thức thời dâng lên. Nàng sảy chân hướng phòng mình đi tới.

Hôm nay điều kiện này so với lúc ấy đánh giặc tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thời điểm đánh giặc nàng còn phải cùng một đám đại nam nhân chen chúc ở trong một phòng, vì lo lắng thân phận của mình bị phát hiện, liền học theo bọn hắn xem sách mây mưa ăn thô nói tục, trừ đánh bạc và uống rượu là không đụng, thứ nhất không tiền, thứ hai thật sự dễ dàng xảy ra chuyện. Bây giờ làm phó đội quan, có được cái   phòng nhỏ của mình , miễn bàn là có bao nhiêu tốt đẹp rồi.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, liền có thể nhìn thấy Đỗ Việt Tân mang theo một đội binh lính xông về phía trước chạy trước, trên tay còn cầm theo dây xích, trận thế là xung phong ra trận nhưng thật ra là đang đuổi theo một con chó đen. Đỗ Việt Tân dẫn đầu chạy trước, vừa chạy còn vừa hô, "Xông lên a!" Cũng may thời gian còn sớm, xung quanh đây cũng không có người nào, nếu không Đỗ Việt Tân hình ảnh lại muốn xấu thêm một tầng rồi.

Nhị Cẩu Tử nguyên danh Cẩu Nhị, là một ngu ngốc tráng hán, lúc Trữ Kim đại chiến, Kim quốc có một thành xảy ra nạn đói, Nhị Cẩu Tử là người ở nơi này, hắn vốn nghĩ tới biên cương vào quân đội, chính mình có thể ăn no không nói còn có thể có quân lương cho cha nương ấm no, ai ngờ cha nương khí lực không bằng hắn khỏe mạnh,liên tục chịu đói liền ngã bệnh, mẹ hắn không bao lâu sau liền qua đời, hắn cũng không chịu một mình đi trước, kiên quyết kéo cha hắn theo.

Dọc theo đường đi tìm thức ăn không được, dân chạy nạn thật sự quá nhiều, ai cũng không dám bố thí, chỉ sợ bản thân bị cướp sạch. Sau đó cha Nhị Cẩu Tử  vẫn  chịu đựng không được, hắn lúc này cũng đã xanh xao vàng vọt, một đứa trẻ mới mười lăm tuổi  nhìn nhưng giống như là người trên năm mươi tuổi, cuối cùng hắn cũng gặp một đội binh, hắn nói lên ý nguyện muốn theo quân, ai ngờ đội quan kia chỉ liếc hắn một cái, liền gọi người đuổi đi.

Tuy nói tiền tuyến thiếu binh, nhưng cũng không thể nhận một  người sắp chết , Nhị Cẩu Tử bị tha đi lại bò trở về, đội quan kia có chút nổi giận, liền gọi người mang tới địa phương không người cho hắn không bò trở lại được. Nhị Cẩu Tử khí lực đã sớm dùng hết rồi, bị để lại trên núi hoang mở to mắt không chịu chết, đúng dịp may mắn đụng phải Đỗ Việt Tân, nàng lúc ấy cũng vừa vào quân đội, quân lệnh mới được đưa đến, tiền tuyến chết thảm trọng, nhu cầu cấp bách là bổ xung binh lính.

Đỗ Việt Tân mới vừa từ tiền tuyến trở về, rất nhiều huynh đệ trong ngày thường cùng mình cùng nhau, cũng không biết chết ở đâu, hiện nay nhìn thấy một còn có hơi thở , trong lòng rất là không đành lòng, cầm lấy lương khô của mình đút cho Nhị Cẩu Tử. Nhị Cẩu Tử ăn chút bánh, uống một hớp nước, đã hơi khôi phục được chút khí lực.

Quân lệnh khẩn cấp, Đỗ Việt Tân không dám ở lâu, đợi Nhị Cẩu Tử khôi phục chút khí lực, đem hết lương khô của mình cho Nhị Cẩu Tử, đi hai bước lại vòng trở lại ở trong ngực Nhị Cẩu Tử đút vài  đồng tiền. Nhị Cẩu Tử trong mắt lập tức đỏ lên, hắn kéo Đỗ Việt Tân quần áo không chịu thả.

Đỗ Việt Tân xem như nhẹ nhẹ nhàng cùng hắn giải thích một phen, Nhị Cẩu Tử nghe nàng nói nàng đến trấn trên đưa quân lệnh của tướng quân cho đội quan xong sẽ trở lại, lúc này hắn mới buông tay. Đợi Đỗ Việt Tân trở lại, Nhị Cẩu Tử đứng ở chỗ lúc nãy hắn nằm đợi nàng, Đỗ Việt Tân cũng không nói cái gì nữa, tự  đi về phía trước, xế chiều đã làm trễ nãi không ít thời gian, phải chạy nhanh trở về mới được. Nhị Cẩu Tử liền đi theo ở sau lưng nàng.

Đỗ Việt Tân đi đến trấn trên, thì vào trạm dịch, nhìn một con ngựa trong chuồng ngựa, cuối cùng quay đầu hướng về phía Nhị Cẩu Tử nói, "Ta sáng mai sẽ phải cưỡi ngựa trở về doanh, ngươi không theo ta được." Nhị Cẩu Tử thật sự là rất lợi hại, nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai thậm chí có thể  chạy theo phía sau Đỗ Việt Tân, Đỗ Việt Tân thấy thật sự là dở khóc dở cười, hắn cái này đi không có chết đói cũng sẽ phải chết vì mệt.

Đỗ Việt Tân chỉ đành phải nói cho Nhị Cẩu Tử mình ở tại Biên thành, bản thân phải trở về trước  đi đánh giặc, kêu hắn nếu là đến Biên thành thì đi tìm nàng. Nói xong lại đưa cho hắn vài cái đồng tiền, Nhị Cẩu Tử còn muốn cùng đi, lại sợ chọc phiền toái cho Đỗ Việt Tân, chỉ có thể đi theo ở phía sau, so với Đỗ Việt Tân đến biên thành muộn ba ngày. Đỗ Việt Tân dẫn hắn đi vào quân đội, lần này lại rất thuận lợi, ở trong quân đội được ăn thật no, thân thể là càng ngày càng khỏe mạnh.

Nói đến ân cứu mạng, Đỗ Việt Tân không chỉ đã cứu hắn một lần, còn có một lần ở trên chiến trường, nếu không phải Đỗ Việt Tân lôi hắn một phen, hắn đã bị một đao phía sau cho chém chết rồi. Nhị Cẩu Tử  là một người thật thà thành thật, chỉ muốn làm trâu làm ngựa cho Đỗ Việt Tân  mấy đời mấy kiếp đều được, hết lần này tới lần khác Đỗ Việt Tân xem hắn là đệ đệ, khắp nơi chiếu cố, Nhị Cẩu Tử một lòng cứ như vậy đặt tất cả ở trong người Đỗ Việt Tân.

Đang đuổi theo con chó, Nhị Cẩu Tử chạy ở phía trước Đỗ Việt Tân, không khỏi quay đầu lại hỏi Đỗ Việt Tân, "Lão đại, chúng ta bắt con chó này làm cái gì?"

Đỗ Việt Tân còn đang ra sức đuổi theo ở phía trước, liếc mắt nhìn nhìn thoáng qua phía rất là không chịu thua kém Nhị Cẩu Tử, "Đương nhiên là chưng một nồi thịt ngon rồi, làm cho tân đội quan ăn đến quên cũng không thể quên được, chỗ nào còn có tâm tư thảo luyện chúng ta a! Cái này gọi là vuốt mông ngựa(nịnh hót) có hiểu hay không? Nói như thế nào tân đội quan cũng tướng quân nhi tử, vuốt mông ngựa luôn là không thiệt thòi ."

Nhị Cẩu Tử như có chuyện lạ gật đầu, lại quay đầu lại hỏi, "Tướng quân nhi tử tại sao lại đến nơi này của chúng ta?"

Đỗ Việt Tân lắc đầu, "Không phải nói hắn phạm vào chút ít sai lầm sao. Đến nơi này của chúng ta chính là làm cho những tướng quân khác xem một chút . Ý tứ là không quá mấy ngày lại trở về. Quan trường vô cùng phức tạp , loại người óc heo như ngươi dĩ nhiên sẽ không hiểu. Ngươi vẫn là an tâm bắt chó của ngươi, hỏi nhiều như vậy làm gì!"

Chó đen chẳng bao lâu đã bị bắt, lúc này chính buộc ở trước nhà bếp trong quân doanh . Nhị Cẩu Tử vừa ngồi vừa mẩy đao soàn soạt. Nhị Cẩu Tử thử một chút đao phong, quay đầu đi nhìn một chút con chó đen kia. Con chó đen cũng theo dõi hắn.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Chết sớm sớm đầu thai, lần này đầu thai tìm đến chỗ tốt một chút, đến nhà giàu sang làm cẩu thật tốt, việc này cũng không phải là ta muốn, ai kêu ngươi vận khí không tốt làm chi có đúng hay không?" Nhị Cẩu Tử hướng về phía con chó đen kia tận tình khuyên bảo nói.

Đỗ Việt Tân đi tới nghe thấy, lấy tay cầm Nhị Cẩu Tử đầu, khiến hắn hướng về phía con chó đen kia,đối với chó đen nói, "Ngươi phải nhớ thật kỹ gương mặt này, là hắn đem ngươi giết!" Nói xong rồi hướng trước Nhị Cẩu Tử nói, "Đợi tân đội quan tới sẽ giết, chuyện này thì nhờ vào ngươi."

Nhị Cẩu Tử gật đầu, Đỗ Việt Tân đi ra hai bước lại vòng về, vẫn là lấy tay cầm Nhị Cẩu Tử đầu, đối diện con chó đen kia, nhằm chó đen nói, " Nhớ thật kỹ gương mặt này, ngươi muốn báo thù thì tìm hắn!" Nhị Cẩu Tử quay đầu hướng về phía Đỗ Việt Tân ngây ngốc cười một tiếng, tiếp tục mày lấy đao của hắn.

                 -HẾT CHƯƠNG-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com