Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107: Nan giải

Trúc Tuế dứt lời, mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.

Đặc biệt là Cục trưởng Cục V, ông ấy trợn tròn mắt, mặt mày dữ tợn, nhưng cổ họng lại như bị bóp nghẹt, không nói được gì.

Người duy nhất có biểu hiện khác biệt chính là Tống Chân.

Đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ và đôi tay vẫn đang xoa nhẹ má mình của Trúc Tuế, vẻ mặt nàng ngơ ngác.

Sau một lúc lâu, theo bản năng, Tống Chân đặt tay lên bụng dưới, cảm giác không tài nào diễn tả nổi.

Không thể diễn tả, nhưng lại cảm nhận được một chút gì đó kì diệu mà thế giới mang đến cho mình.

Là sự kì diệu của sinh mệnh.

*

Lần này Bộ trưởng Bộ An ninh Quốc gia ra mặt, quân lính mang theo chắc chắn không chỉ một đội, Trúc Tuế nói Tống Chân đang mang thai, nhưng dẫu sao cũng chưa kiểm tra, chỉ là qua ước lượng thời gian và biểu hiện của Tống Chân, cùng với những thay đổi trên cơ thể nàng để đoán ra.

Vì không có gì chắc chắn, nên Vưu Thần Tinh và Cục trưởng Cục V bàn bạc với nhau, sau đó nhanh chóng quyết định báo lên cho cấp trên.

Chưa đến nửa tiếng sau, mệnh lệnh mới đã được ban xuống, Bộ An ninh Quốc gia cử người đến Đại học Quân y số 1, nơi này sẽ tạm thời bị phong tỏa hoàn toàn cho đến khi có kết quả kiểm tra của Tống Chân.

Trúc Tuế nghe xong thì vui vẻ, "Vậy thì tốt quá, tôi cũng định để cô ấy khám thai ở đó, giờ Bộ An ninh Quốc gia cũng chọn chỗ này để kiểm tra, giờ chúng ta qua đó luôn, một công đôi việc."

Cục trưởng Cục V đau đầu, "Cô tưởng đây là cơ hội cho cô khám miễn phí hay gì?"

Trúc nhị hơi nhướng mày, ra vẻ kinh ngạc hỏi, "Ô, thế chúng tôi phải trả tiền à?"

Cục trưởng Cục V: "..."

Không cần, đương nhiên không cần, đưa Tống Chân đi kiểm tra là để báo cáo lên cấp trên.

Đã có người của Bộ Quốc an đến phong tỏa bệnh viện, các chi phí còn lại đương nhiên cũng do Bộ Quốc an trả, chuyện đơn giản này không chỉ Cục trưởng Cục V biết mà Trúc Tuế, người thuộc Cục III, chuyên phụ trách hồ sơ, lại càng rõ ràng hơn...

Cố ý, rõ ràng là do cô cố ý!

Cục trưởng Cục V hít sâu một hơi, không được tức giận, không được tức giận.

Thế giới này tươi đẹp như vậy, sao ông lại nóng nảy được chứ, không nên như thế, như vậy không tốt, không...

Trúc Tuế nghiêng đầu, dựa dính vào người Tống Chân, ranh ma hỏi: "Cục trưởng, sao ngài không nói gì nữa vậy, chúng tôi đang hỏi rất nghiêm túc đó nha?"

Cục trưởng Cục V: "..."

Không được, cho dù không tốt cũng không thể nào kiềm chế nổi nữa, cái kiểu cười đó của Trúc nhị là học từ đâu ra vậy, thật gợi đòn mà, ông hoàn toàn không thể kiềm chế lửa giận đang bùng cháy trong lòng nữa, thật đáng ghét! Lại đụng phải xúi quẩy gì thế này, hết lần này đến lần khác, sao lần nào cũng va phải cái sao chổi trong giới này vậy chứ!!

Ngay lúc không khí trở nên cực kì gượng gạo, Vưu Thần Tinh nhàn nhạt cất tiếng, "Được rồi, bớt lại chút đi."

"Sau này cô còn phải về lại Bộ An ninh Quốc gia, nói thế nào thì..." Vưu Thần Tinh ám chỉ, "Cũng đều là đồng nghiệp đúng không?"

Trúc Tuế gật đầu, "Vưu đội nói đúng."

Tuy rằng Vưu đội đã chấn chỉnh Trúc Nhị, nhưng sao Cục trưởng Cục V vẫn cảm thấy mặt mình bị giẫm đạp nhiều hơn nhỉ?

Đúng lúc Cục trưởng Cục V còn đang thấy khó nuốt trôi cục tức này thì điện thoại reo lên, nghe xong, ông cúp máy.

Quay người lại, vẻ mặt ông nghiêm túc, "Việc phong tỏa và chuẩn bị tại Đại học Quân y đã hoàn tất, chúng ta có thể xuất phát."

*

Tống Chân là cựu sinh viên tốt nghiệp của Đại học Quân y, từng thực tập một thời gian ở khoa sản, sau đó làm nghiên cứu thuốc thử Z ở phòng thí nghiệm trực thuộc, những bệnh nhân bị rối loạn Pheromone mà bình thường không điều trị được đều được chuyển đến phòng thí nghiệm.

Về sau, khi Tống Chân khôi phục thân phận là người sáng lập thuốc thử Z, vào Viện nghiên cứu khoa học làm việc, thì ngoài giai đoạn thử nghiệm lâm sàng cần được bảo mật ra, nàng chưa bao giờ dừng việc tiếp nhận và điều trị cho các thai phụ từ khoa sản của Đại học Quân y.

Có thể nói, mức độ quen thuộc của Tống Chân đối với khoa sản chẳng kém gì với địa điểm công tác chính của nàng.

Đến nơi, theo mệnh lệnh của Bộ Quốc an, người tiếp đón Tống Chân là trưởng khoa khoa sản, nói về vai vế, Tống Chân phải gọi bà ấy một tiếng cô giáo, hồi còn học đại học nàng còn từng chọn học lớp của bà ấy.

Nhưng vì đã quen biết từ trước, nên khi gặp mặt, trưởng khoa chỉ gật đầu tới Tống Chân, chẳng nói thêm gì nhiều.

Quan tâm thì có thể nói thêm mấy câu, nhưng về bài phát biểu gây chấn động của Tống Chân tại Tòa án thì bà tuyệt nhiên không nhắc đến một lời.

Khám thai chuẩn nhất là xét nghiệm máu, sau đó là kiểm tra một chỉ số trong Pheromone.

Cả một Đại học Quân y to như vậy lại bị phong tỏa vì một mình Tống Chân, giờ phút này toàn bộ nhân viên y tế đều bận rộn vì nàng.

Tống Chân nhìn máu từ tĩnh mạch được rút ra, Pheromone cũng được lấy bằng thiết bị chuyên dụng, rồi do y tá trưởng đích thân mang đi xét nghiệm.

Tống Chân cảm thấy thật kì diệu.

Nàng quay đầu lại nhìn Trúc Tuế, cô mỉm cười với nàng, không hiểu sao, Tống Chân cũng bất giác cười theo.

Lúc này, tâm trạng cả hai đều giống nhau, vừa thấp thỏm vừa mong chờ.

Cả bệnh viện tập trung cho một bệnh nhân thì kết quả có cũng nhanh, một tiếng sau đã có kết quả xét nghiệm máu và Pheromone của Tống Chân.

Không ngoài dự đoán, đều cho thấy là đã có thai.

Ước chừng thì vừa tròn một tháng và một tuần, hiện tại siêu âm B vẫn chưa thấy gì, nhưng kiểm tra thai kỳ cơ bản thì đã có thể thực hiện.

Dù sao cũng là cựu sinh viên của Đại học Quân y, lại là người mà chủ nhiệm khoa từng dạy dỗ trở thành người có tiếng trong giới nghiên cứu, bất kể thái độ của Bộ Quốc an có ra sao, trưởng khoa vẫn hỏi, "Đã đến đây rồi, Chân Chân, em có muốn làm hết các kiểm tra thai kỳ rồi làm hồ sơ tại chỗ cô luôn không?"

Tống Chân còn chưa kịp trả lời, Trúc Tuế nhanh miệng cảm ơn trước, nói, "Thế thì tốt quá ạ, làm phiền cô rồi ạ."

"Không có gì."

Cục trưởng Cục V: "..."

Vưu Thần Tinh: "..."

Người của Bộ Quốc an: "..."

Thôi được rồi, đất trời bao la, thai phụ vẫn là lớn nhất, hơn nữa đây còn là cháu dâu của Tư lệnh Quân khu I, nếu đã muốn kiểm tra thì họ phải... Chờ thôi.

Bọn họ cũng chỉ có thể chờ thôi!

Cục trưởng Cục V đau đầu, đành rút điếu thuốc, chạy ra ngoài bệnh viện hút cho bớt căng thẳng!

Vẫn là câu nói đó, cả Đại học Quân y lúc này chỉ phục vụ một mình Tống Chân, Trúc Tuế thì được Bộ Quốc an bao trọn dịch vụ khám thai, thỏa mãn không để đâu cho hết, phải nói, bình thường Đại học Quân y đông đến mức không chen được chân vào, trong hệ thống quân - chính phân minh của Hoa Quốc hiện tại, cho dù có lấy thân phận của ông cụ Trúc ra cũng không được đặc cách, giờ thì tốt rồi, nhờ Bộ Quốc an mà được bao trọn gói.

"Các chỉ số đều ổn, chỉ là có vài chỉ số hơi thấp, em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm việc quá sức. Làm nghiên cứu vì nước vì dân là tốt, nhưng giờ đã có con rồi, cũng nên thư giãn một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Đã được hơn một tháng, những lưu ý khác chắc em cũng biết rõ, cô không nói nhiều nữa, đến đầu tháng thứ hai, nếu thấy khó chịu, em có thể đến kiểm tra ở phòng thí nghiệm của mình, hoặc là đến đây làm xét nghiệm tuyến thể."

Tống Chân: "Vâng ạ."

Báo cáo được đựng trong túi đựng tài liệu, Tống Chân còn chưa kịp đưa tay ra thì Trúc Tuế đã nhanh tay cầm lấy, "Để em cầm cho."

Trưởng khoa nhìn Trúc Tuế một cái, rồi dặn dò thêm một câu, "Giữ cho thai phụ tâm trạng thoải mái, ăn uống đầy đủ, qua hơn một tuần nữa, nếu có triệu chứng ốm nghén thì là bình thường, nhưng nếu nôn quá dữ dội thì có thể đến bệnh viện tiêm thuốc chống nôn."

"Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ ạ."

Trúc Tuế liên tục cảm ơn, tươi cười xán lạn.

Cô vốn xinh đẹp, lại lễ phép, chân thành, người lớn nhìn vào ai cũng yêu thích, trưởng khoa đẩy gọng kính, gật đầu với Trúc Tuế, cũng mỉm cười đáp lại một cái.

Cục trưởng Cục V không biết đã đứng dưới nắng hút bao nhiêu điếu thuốc, cảm thấy mình sắp tan chảy đến nơi thì nhóm người Tống Chân mới từ trên tầng đi xuống.

Ông dập điếu thuốc trong tay, thấy mọi người đã xuống đầy đủ.

"Có thể đi được rồi chứ?"

Vưu Thần Tinh giơ báo cáo trong tay lên, "Có thể về Bộ An ninh Quốc gia rồi."

Cục trưởng Cục V thở dài một hơi, trong lòng reo lên, cuối cùng cũng xong!

*

Sau khi vào Bộ Quốc an, Tống Chân giờ đang mang thai, theo lý thì thai phụ không thể bị hạn chế tự do cá nhân dưới bất kỳ hình thức nào, cái này ai cũng biết, nên mệnh lệnh trước đó của Bộ trưởng xem như vô hiệu, Cục trưởng Cục V vừa bước vào tòa nhà đã không muốn dây dưa thêm với hai người bọn họ, cầm lấy bản báo cáo xét nghiệm của Tống Chân, vội vã chạy về phía văn phòng Bộ trưởng.

Vưu Thần Tinh nhìn thoáng qua đồng hồ, còn chưa đầy ba tiếng nữa là đến giờ tan tầm, trưa nay ăn cơm ở Đại học Quân y, tính ra cũng là một ca làm việc đặc biệt.

Nghĩ đến cái gì, Vưu Thần Tinh ngẩng đầu nhìn Trúc Tuế.

Về công việc ở Cục, Trúc Tuế biết, cực kỳ phối hợp, "Có gì muốn hỏi thì tranh thủ hỏi đi, đợi lát nữa những người khác đến, mấy việc lặt vặt mà kéo dài cũng phiền."

Vưu Thần Tinh gật đầu, cũng không vòng vo, "Vậy thì chúng ta đến văn phòng của Cục III đi."

Dừng một chút, lại nhìn về phía Tống Chân bổ sung nói, "Không có vấn đề gì nhiều đâu, cũng không quan trọng lắm, chỉ là liên quan đến hai người, cần phải làm đúng quy trình, làm phiền cô rồi cô Tống."

Tống Chân liên tục xua tay, ngượng ngùng, "Phải là tôi làm phiền mọi người mới đúng."

Vưu Thần Tinh hơi cong môi cười, cũng không nói nhiều, bởi vì những chuyện này Trúc Tuế cũng hiểu rõ.

Cục III, tên đầy đủ là Cục tình báo quốc tế, chuyên xử lý các vấn đề liên quan đến tin tình báo, nhưng về phát ngôn hôm nay của Tống Chân, thì thật ra là Cục I, Cục quản lý bảo vệ bí mật Quốc gia mới là đơn vị cần gặp nàng.

Còn cô đi đón người là bởi vì suy xét đến Trúc Tuế, cô là cấp trên của Trúc Tuế mấy năm nay, hai người quen biết, dễ nói chuyện hơn, còn những chuyện khác chỉ là làm theo quy trình.

Vưu Thần Tinh không nói dối, quả thật chỉ là mấy câu hỏi thường quy, gặp mấy câu mà Tống Chân không muốn trả lời, cô ấy còn nhắc nhở nàng, rằng nàng không phải là quân nhân, cùng với tình hình hiện tại, nàng có quyền không trả lời.

Chỉ vài câu hỏi, trả lời xong chỉ mất nửa tiếng, khẩu cung và biên bản lời khai cũng đã hoàn tất.

Vưu Thần Tinh cầm bản câu hỏi mỏng, cũng đã hiểu được một chút về thái độ của Tống chân, cô buông bút, khẽ gõ nhẹ lên mép tờ giấy, "Cô Tống, những câu mà cô không trả lời, lát nữa Cục I sẽ hỏi gay gắt hơn đấy, cô nên chuẩn bị một chút."

Tống Chân bình thường có vẻ rụt rè, nhưng gặp chuyện lớn lại vô cùng cứng cỏi.

Giờ phút này nàng cũng không chút do dự mà gật đầu, bình tĩnh nói, "Tôi đã chuẩn bị rồi."

Vưu Thần Tinh liếc nhìn nàng một cái, nở nụ cười, đẩy bản ghi chép đến trước mặt nàng, "Vậy ký tên đi, người cần tìm gặp cô hôm nay chắc cũng đến rồi."

Vưu Thần Tinh liệu sự như thần, Tống Chân vừa ký xong, nắp bút còn chưa kịp đóng thì cửa văn phòng của Cục III đã bị đẩy ra.

Vưu Thần Tinh giương mắt nhìn, cười chào hỏi, "Thứ trưởng, ngài đến rồi."

Nói xong, cô quay sang giới thiệu với Tống Chân, "Đây là Thứ trưởng của Bộ Quốc an chúng tôi, kiêm Cục trưởng Cục I, thường gọi là Cục trưởng Trần, Cục I là nơi chuyên xử lý các vấn đề có liên quan đến những dự án tuyệt mật, được phân cấp rõ ràng trong nước, ví dụ như..."

Trúc Tuế ở bên cạnh Tống Chân nói tiếp: "Ví dụ như dự án thuốc thử Alpha cấp S, thuốc thử Z cấp S, nếu xảy ra vấn đề thì đều do Cục I quản lý."

Cục trưởng Trần đứng ở cửa, khẽ gật đầu với Vưu Thần Tinh, ông thẳng lưng, vẻ ngoài là một người đàn ông trung niên nghiêm túc, khắc khe.

Trúc Tuế cũng theo Vưu đội chào một tiếng, ánh mắt Cục trưởng Trần rơi vào Tống Chân, nàng thoáng ngẩn người, rồi cũng lễ phép chào theo.

Cục trưởng Cục V vẫn còn trong văn phòng của Bộ trưởng, những người liên quan phụ trách vấn đề an toàn đều ở trong văn phòng Bộ trưởng, tiếp tục mở họp.

Cục trưởng Trần sớm đã chờ Tống Chân, khi biết nàng mang thai, ông trở tay không kịp, phải vội vàng xác nhận lại những câu cần hỏi với Bộ trưởng, cũng đã bỏ đi những câu hỏi quá áp lực hay gay gắt, vì thế mới đến trễ hơn một chút.

Lúc Tống Chân và Trúc Tuế đi theo Cục trưởng Trần rời khỏi, Vưu Thần Tinh nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa là tan làm.

Vưu Thần Tinh buồn cười hỏi trợ lý bên cạnh, "Cậu nói xem, chiếc xe quân sự đầu 02 hôm nay khi nào sẽ đến đỗ trước cửa Bộ Quốc an?"

Trợ lý sửng sốt, xe quân sự đầu 02, chẳng phải chỉ lãnh đạo cấp cao mới sử dụng xe đó sao...

May là Vưu Thần Tinh cũng không đợi trợ lý trả lời, Trúc Tuế vừa đi khỏi, cô cũng bắt đầu dọn dẹp tài liệu để lo việc khác.

*

Nếu thuốc thử Z là một dự án nghiên cứu tuyệt mật cấp S của quốc gia, thì những gì Tống Chân đề cập trong phát biểu ở Tòa án hôm nay e là có dán ba chữ S lên hồ sơ cũng không đủ.

Đây là thẩm vấn kín, cho dù có là Trung tá thì Trúc Tuế cũng không có đủ tư cách để vào ngồi nghe.

Trúc Tuế hiểu rõ, chỉ là đến lúc Tống Chân đi vào phòng, Trúc Tuế giúp nàng vén tóc, trấn an nói, "Đi đi, đừng áp lực tâm lý gì cả, Cục trưởng Trần là người có chừng mực."

Câu nói đầy ẩn ý này khiến Cục trưởng Trần cũng phải liếc mắt nhìn Trúc Tuế một cái.

Trúc Tuế là người nhà họ Trúc, trầm tĩnh đáp lại ông bằng ánh mắt bình thản, lịch sự cúi chào ông, không có chỗ nào để bắt bẻ.

Bước vào, bên trong phòng chỉ còn Tống Chân, Cục trưởng Trần và trợ lý của ông.

Cục trưởng Trần nhìn bản câu hỏi, sau đó lại nhìn Tống Chân một chút, cảm thấy tình hình hơi khó xử, nhưng khó xử thì cũng vẫn phải làm, vậy nên ông nhanh chóng bước vào trạng thái thẩm vấn.

"Cô Tống, cô có thể đảm bảo tất cả những gì cô phát biểu ở Tòa án nhân dân Tối cao là thật không?"

Tống Chân không chút do dự gật đầu.

Cục trưởng Trần: "Chắc cô cũng biết, đây là một chuyện vô cùng quan trọng đối với Hoa Quốc đúng chứ?"

Rời khỏi Trúc Tuế, vẫn là Tống Chân với vẻ ngoài dịu dàng, thế nhưng khi đối diện ánh mắt nàng, lại thấy một ánh nhìn cực kỳ kiên định, không chút né tránh, nàng đáp, "Tôi biết, tôi còn biết rằng, nó không chỉ quan trọng đối với Hoa Quốc mà còn quan trọng đối với toàn thế giới."

Qua mấy câu đối đáp, Cục trưởng Trần cũng có được chút ấn tượng ban đầu đối với Tống Chân.

Có vẻ khó nhằn, không dễ xử lý rồi.

Nhưng những chuyện dễ xử lý thì vốn không đến tay bọn họ.

Cục trưởng Trần nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục hỏi, "Chuyện lớn như vậy, vì sao cô chưa từng đề cập trước đây? Hay là muốn giữ riêng, muốn dùng nó làm điều kiện để đổi lấy việc lật lại bản án của mẹ cô?"

Nhưng ngược lại với mong đợi của Cục tưởng Trần và trợ lý, Tống Chân không đáp mà hỏi lại, "Tôi lấy tư cách và nghĩa vụ gì để công bố thành quả này chứ?"

"Và Cục trưởng Trần, ngài đang đứng trên lập trường nào để hỏi tôi câu này vậy?"

Câu hỏi này khiến Cục trưởng Trần phải im lặng một chốc.

Nhưng Tống Chân cũng không thực sự muốn hỏi lại, mà nàng chỉ bình tĩnh, mạch lạc tiếp tục nói.

"Với tư cách là một nhân viên nghiên cứu, làm tốt công tác nhiệm vụ là trách nhiệm của tôi, còn về những dự án nghiên cứu cá nhân ngoài công việc, tôi tự chi trả cho nó, và trước khi công bố chính thức, theo thông lệ bất thành văn trong giới nghiên cứu, tôi hoàn toàn có quyền giữ bí mật, vì đó là công trình, là tâm huyết của riêng tôi."

"Về công tác chuyên môn, tôi nghĩ mình không cần phải nhắc lại nữa, việc thuốc thử Z thành công đã chứng minh rõ ràng rằng, dù đồng thời nghiên cứu cả hai dự án, tôi cũng chưa từng vì dự án cá nhân mà chểnh mảng không làm tròn chức trách."

"Và với tư cách là một công dân của Hoa Quốc, Cục trưởng Trần, tôi muốn nói rõ với ngài, tôi không phải là quân nhân, tôi không có nghĩa vụ phải cống hiến một cách vô điều kiện những phát hiện và thành quả trọng đại của mình cho quốc gia."

Tư duy nhanh nhẹn, câu từ dứt khoát, mạch lạc.

Cục trưởng Trần và trợ lý liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng ý thức được, việc hôm nay Tống Chân dám công khai thành quả nghiên cứu của mình, e rằng nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Chí ít là đối với những lời vừa rồi, Cục trưởng Trần có thể chắc chắn rằng, không ai có thể giữ cho đầu óc mình minh mẫn để mà lập luận chặt chẽ như vậy.

Có lẽ cũng đã diễn tập hàng trăm ngàn lần trong đầu.

Trợ lý mở lời, "Nhưng cô Tống, dù sao cô cũng là công dân của Hoa Quốc, mà là một công dân thì ai cũng đều phải có nghĩa vụ đóng góp cho sự phát triển của đất nước."

Tống Chân nở một nụ cười lễ phép, xa cách mà lạnh nhạt.

"Thuốc thử Z không phải là đóng góp sao?"

Trợ lý nghẹn lời.

Tống Chân: "Thuốc thử Z đóng góp cho quốc gia vẫn là chưa đủ lớn sao?"

Đủ chứ, sao lại không? Đây là loại thuốc ổn định đầu tiên trên thế giới, biết bao nhiêu thai phụ còn đang mòn mỏi trông đợi từng ngày kia!

Đặt trong hoàn cảnh bình thường, thuốc thử Z đúng là một thành tựu hết sức vĩ đại.

Thế nhưng, so với những gì mà Tống Chân đã nói hôm nay, thì thuốc thử Z lại trở nên nhỏ bé vô cùng.

Nhỏ bé đến mức mà trong bầu trời tri thức của Tống Chân - một nhà khoa học thiên tài ẩn mình, có lẽ nó chỉ là một hạt cát, một hạt muối bỏ vào đại dương mà thôi.

Tống Chân thẳng lưng, bất ngờ giành lấy thế chủ động, "Có một điều tôi cần làm rõ, theo những lời tôi đã nói hôm nay, trước khi là thành quả nghiên cứu của tôi, thì từ hai mươi năm trước, chúng đã thuộc về Trang Khanh - mẹ tôi."

"Quân nhân là những người có nghĩa vụ phải cống hiến vô điều kiện cho đất nước, khi còn sống, mẹ tôi đã làm quá đủ rồi, chẳng phải sao?"

"Cho tôi xin mạn phép nói càn một câu, sự phát triển kinh tế của toàn bộ Quân khu III, sự bùng nổ vượt bật của ngành nghiên cứu dược phẩm ở nước ta, chẳng phải tất cả những điều đó đều được xây dựng trên nền tảng là thuốc ổn định cơ bản đó sao?"

Tống Chân sắc bén hỏi, "Một quân nhân có thể đem đến bước nhảy vọt cả về kinh tế lẫn khoa học kỹ thuật cho quốc gia, thử hỏi một thế hệ liệu có tìm nổi mười người như vậy không?"

"Cục trưởng Trần, ngài có thể nêu ra chín cái tên đã đạt được thành tựu sánh ngang với mẹ tôi không?"

Cục trưởng Trần rũ mắt.

Tống Chân: "Bà đã dâng hiến cả đời mình, ngày đêm vùi mình trong phòng thí nghiệm, thanh xuân tươi đẹp vĩnh viễn bị chôn vùi giữa những con số khô khan và phương trình đơn điệu, rồi dốc hết sức đem những gì có thể ra ánh sáng, vậy mà cuối cùng đất nước đã trả lại cho bà ấy thứ gì?"

"Hai mươi mấy năm, bị Tòa án Quân sự Quân khu III phán tội cố ý gây thương tích cho các thai phụ trong thử nghiệm lâm sàng?"

"Hay là hôm nay, khi bà ấy đã chết, vẫn là Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III nằm dưới sự quản lý của Nhà nước tố cáo bà ấy tận bốn trọng tội, chống loài người, cố ý gây thương tích, xâm phạm an ninh quốc gia và cố ý làm lộ bí mật quốc gia?"

Những câu hỏi sắc bén, Cục trưởng Trần và trợ lý chỉ có thể im lặng.

Cảm xúc kích động, đáy mắt Tống Chân đã dâng lên một tầng nước mỏng.

Tống Chân khẽ hít sâu, từ từ điều chỉnh lại ngữ điệu.

"Tôi biết các ngài muốn hỏi điều gì, Bộ An ninh Quốc gia muốn tôi giao ra nội dung và kết quả nghiên cứu liên quan đến việc điều trị rối loạn Pheromone mà tôi đã nhắc tới hôm nay, tôi hiểu rất rõ."

"Nhưng, tôi cũng xin nói thẳng."

"Trừ khi là tôi tự nguyện, không ai có thể ép buộc tôi."

"Tôi không giống mẹ tôi, tôi không cao thượng như bà, và sau cái chết của bà, tôi đã hiểu ra một điều, một nhà khoa học dù có tài giỏi đến đâu, nếu không thể tự bảo vệ mình, thì thành quả của họ không phải là hoa dệt trên gấm, mà là họa sát thân."

"Tôi là một kẻ ích kỷ, thế nên, cho đến khi quốc gia trả lại công bằng và danh dự mà mẹ tôi xứng đáng được nhận, tôi sẽ chọn im lặng."

Cục trưởng Trần nhíu mày, "Cô Tống, cô kiên quyết như vậy, chẳng lẽ không sợ..."

"Không sợ."

Tống Chân bỗng chốc bật cười, lúm đồng tiền trên má khiến cả phòng thẩm vấn không cửa sổ như bừng sáng.

"Đời người ngoài sinh tử ra thì chẳng có chuyện gì là to tát cả."

"Thành tựu nghiên cứu đủ để gây chấn động thế giới mà hôm nay tôi dám công khai, thì một phần trong tôi cũng đã sẵn sàng để mang theo bí mật ấy xuống mồ."

"Tôi không sợ bất kỳ sự đe dọa nào, việc tôi ngồi ở đây hôm nay, cũng là một bước liều mạng rồi."

"Nhưng nếu tôi dám liều, thì liệu Hoa Quốc này, và thậm chí cả thế giới nữa, có dám đánh cược với kẻ điên này một ván không..."

"Thì còn chưa biết được."

Tống Chân lạnh lùng sắc nhọn chỉ ra, "Một thiên tài được người đời ca ngợi là kỳ tài trăm năm có một như Trang Khanh, trong vòng một thế kỷ, liệu có thể xuất hiện lần thứ hai không? Một kỳ tích như thế, xác suất lặp lại lần nữa là bao nhiêu, Cục trưởng Trần đã từng tính thử chưa?"

Cục trưởng Trần mím môi, không nói gì nữa.

Thật đúng là 'xương cứng', khó gặm.

Lại còn là một thai phụ, quá nan giải, quá đau đầu.

Cục trưởng Trần và trợ lý nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương một nỗi thất vọng sâu sắc, họ đều biết, hôm nay sẽ không khai thác được gì thêm từ nàng.

Cục trưởng Trần liếm môi, còn định nói tiếp điều gì đó.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

Cục trưởng Trần cho người vào.

Một quân nhân thuộc Cục I bước vào, chào theo nghi thức quân đội rồi báo cáo, "Cục trưởng Trần, đã đến giờ tan làm."

"?"

Chuyện quỷ quái gì thế này, không thấy đang thẩm vấn à!

Cục trưởng Trần nhíu mày, tức giận nói, "Vậy rồi sao? Cậu vào đây chỉ để nhắc tôi chuyện đó à?!"

Quân nhân kia nhìn Tống Chân một cái, cười gượng nói, "Xe quân sự của Tư lệnh Trúc vừa dừng trước cổng Bộ Quốc an, nói là, nói là đến đón cháu về nhà ăn cơm tối."

Cục trưởng Trần: "..."

Quân nhân nói tiếp: "Tư lệnh Trúc cũng nói ngài ấy rất thông cảm với công tác của Bộ Quốc an, bảo rằng..." anh ta lắp bắp khó nói, "Nếu ngài vẫn chưa hỏi xong thì cứ tiếp tục, ngài ấy có thể chờ..."

Quân nhân lau mồ hôi, áp lực nói, "Nói là, khi nào ngài hỏi xong, đón được người thì lúc đó xe quân sự của ngài ấy sẽ rời khỏi cổng cơ quan."

Cục trưởng Trần: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com