Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 318: (PN) Yêu chị ngàn ngàn vạn vạn lần


Đêm nay thời tiết đột nhiên thay đổi, càng về đêm khí trời càng lạnh lẽo, vốn đang là đầu xuân ấm áp, bởi vì một cơn mưa đổ xuống chiều muộn làm tiết trời rất nhanh chuyển thành mùa đông.

Mùa này vốn nên mưa gió ôn hòa, nhưng giờ khắc này trời đất cuồng phong gào thét, dù cho Tiêu Mộ Vũ đang nằm trên giường, cũng có thể nghe rõ bên ngoài từng đợt tiếng gió thổi mạnh.

Nàng mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, tinh thần còn chưa thanh minh, nghe thấy âm thanh mưa gió bên ngoài, nhất thời cảm thấy lòng tràn đầy hiu quạnh, thật giống lại trở về bên trong phó bản Thiên Võng. Cảm giác này mang theo một tia khủng hoảng cùng cô tịch, khiến lòng Tiêu Mộ Vũ không ngừng khó chịu, nàng không nhịn được muốn nâng tay che ngực, lại phát hiện cánh tay bị người đè nặng.

Nàng quay đầu nhìn sang, là Thẩm Thanh Thu nghiêng thân nằm tại phía bên phải của nàng, mặt quay về phía mình.

Mái tóc dài xõa tung che khuất nửa gương mặt xinh đẹp ấy, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể nhìn thấy cái cằm trắng nõn đang kề sát bả vai nàng, cánh tay kia cuộn lại bảo bối đè trên cánh tay phải chính mình.

Nhịp tim hỗn loạn của nàng trong nháy mắt nhìn đến Thẩm Thanh Thu liền yên ổn lại, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm người bên gối, tay phải cẩn thận từng li từng tí nhích ra, nhưng động tác khẽ khàng của nàng vẫn kinh động đến nữ nhân đang ngủ.

Thẩm Thanh Thu hàm hồ lẩm bẩm, lại cọ cọ lên người Tiêu Mộ Vũ, vẫn còn chưa tỉnh.

Sợi tóc dán mặt nàng, không che được lỗ tai hồng hào. Lúc Thẩm Thanh Thu ngủ rất là ngoan, mang theo nét đáng yêu của trẻ con.

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc bên tai nàng, lộ ra góc nghiêng cực kỳ tinh xảo của nàng.
Giờ khắc này ngoài phòng vẫn mưa gió mãnh liệt, nhưng từ ban đầu lạnh lẽo cô quạnh, đã chuyển thành một phen cảnh tượng khác. Bởi vì người yêu của nàng đang yên ổn ngủ trong ngực nàng, bên ngoài gió thảm mưa sầu càng tôn lên bên trong ấm áp hạnh phúc.

Nước mưa nương theo cuồng phong vỗ mạnh lên cửa kính, có chút huyên náo. Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn bên ngoài, rèm cửa sổ không có đóng kín, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy tia chớp đột nhiên lướt qua, mùa này vẫn còn có sấm sét.

Sợ đánh thức Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ muốn đi đóng rèm cửa sổ, nhưng cánh tay lại không cách nào rút ra. Nàng hơi nâng người, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, không biết nghĩ tới điều gì, mặt mày lộ ra vệt cười yếu ớt. Vốn là dáng vẻ có chút vắng lặng, lúc này bỗng nhiên trở nên dịu dàng.

Liền nhìn như vậy trong chốt lát, Tiêu Mộ Vũ cong eo, hơi dán vào người Thẩm Thanh Thu, gần như đem nàng áp vào trong ngực mình, lập tức tay trái nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Thanh Thu, từng chút một dịch chuyển.

Toàn bộ quá trình nàng không dám thở mạnh, giống như một kẻ trộm hương.

Kỳ thực đánh thức Thẩm Thanh Thu cũng không sao, nhưng chẳng biết vì sao, giờ khắc này trong lòng Tiêu Mộ Vũ trào dâng một luồng ôn nhuyễn không nói nên lời, không muốn làm phiền nàng ấy, không chút nào muốn phá hoại sự ấm áp tươi đẹp trong mưa gió này, đặc biệt là dung nhan khi ngủ vừa tuyệt mỹ vừa đáng yêu của người trong lòng nàng.

Hành động của nàng vừa nhẹ vừa chậm rãi, nhưng hiệu quả rất tốt, Thẩm Thanh Thu chỉ là giật giật môi, phát sinh một tiếng mớ ngủ. Có Tiêu Mộ Vũ bên người, Thẩm Thanh Thu ngủ rất an ổn, lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp, chỉ là vai áo không biết từ lúc nào chảy xuống, lộ ra bờ vai mượt mà quyến rũ, đường cong mềm mại trước ngực cũng không giữ lại chút gì, vài đóa hồng mai nở trên tuyết trắng vừa vặn rơi vào trong mắt Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ mím môi, liếc nhìn chính mình nửa buộc áo ngủ, lại nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, ôi, làm sao lúc đó lại quên mặc quần áo tử tế cho nàng ấy rồi mới ôm người ngủ chứ?

Ký ức ôn tồn còn sót lại kéo tới, tàn lưu nóng ướt nơi đầu ngón tay làm mặt Tiêu Mộ Vũ nóng ran, nàng rón ra rón rén đi đóng rèm cửa sổ.

Mới trở về giường ngồi xuống, một đạo sấm sét bên ngoài nổ vang, bầu trời trong nháy mắt sáng rực, dù cho có rèm cửa sổ chắn cũng có ánh sáng xuyên qua.

Tiêu Mộ Vũ hơi kinh ngạc giật mình một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, người vốn đang ngủ rất thơm ngọt có chút nhướng mày, mi mắt khẽ nhúc nhích liền mơ mơ màng màng mở ra.

Tiêu Mộ Vũ vén chăn lên còn chưa kịp nằm xuống, liền bị Thẩm Thanh Thu ôm, "Tiếng sét làm em giật mình sao?"

Độ ấm trong ổ chăn vô cùng thỏa đáng, Tiêu Mộ Vũ nương theo lực kéo của Thẩm Thanh Thu liền nằm đi vào, giơ tay ôm lại người đang còn mơ ngủ, tay phải tự nhiên xoa xoa vành tai nàng ấy.

"Không có, hiện tại vẫn là nửa đêm, chị đừng để ý, ngủ tiếp đi."

Thẩm Thanh Thu híp mắt lại, sau đó gắng gượng mở ra, "Em đã sớm tỉnh phải không? Ngủ không được ư?"

"Xuỵt, em còn muốn ngủ tiếp."

Thẩm Thanh Thu dán đến gần, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ Tiêu Mộ Vũ, hàm hồ nói: "Vậy em ngủ."

Trận mưa gió này làm cho nhiệt độ càng xuống thấp, dù cho trong nhà, để cánh tay trần lộ ra cũng lạnh lẽo.

Tiêu Mộ Vũ thấy thế kéo lại chăn, đem Thẩm Thanh Thu bọc đi vào.

Nàng còn nỗ lực dỗ Thẩm Thanh Thu ngủ, nhưng dĩ nhiên Thẩm Thanh Thu xưa nay nhạy bén đã phát hiện Tiêu Mộ Vũ một tia dị thường, nơi nào còn có thể an tâm ngủ.

Nàng nắm lấy ngón tay Tiêu Mộ Vũ đang vuốt ve mình, mở mắt ra nhìn đối phương, biểu hiện nghiêm túc: "Em làm sao?"

Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh nhìn nàng, cuối cùng thỏa hiệp, không hề kiêng dè mà đem nàng ôm vào trong ngực.

Thẩm Thanh Thu càng phát giác bất an, tuy rằng sau khi ra ngoài Tiêu Mộ Vũ không còn trầm muộn rụt rè như trước nữa, càng ngày càng trực tiếp biểu đạt yêu thương đối với mình, nhưng Tiêu Mộ Vũ như thế này rất hiếm thấy.

Nàng còn chuẩn bị tìm nguồn gốc vấn đề, Tiêu Mộ Vũ quá hiểu nàng, vì thế mở miệng, "Thật sự không có gì, em chỉ là ngủ đến mơ hồ đột nhiên bị mưa gió mãnh liệt đánh thức, nhất thời cảm giác như thân đang trong phó bản, cho nên em..."

Những lời còn lại Tiêu Mộ Vũ không có nói, thế nhưng Thẩm Thanh Thu đã hiểu rõ ý tứ nàng.

Đâu chỉ Tiêu Mộ Vũ, dù cho rời Thiên Võng lâu rồi, hai người cũng đã kết hôn hai năm, nửa đêm mộng hồi, nàng cũng thường xuyên rơi vào trong nỗi ám ảnh ấy. Không có ai hiểu rõ cảm giác đó hơn Thẩm Thanh Thu.

Lúc này Thẩm Thanh Thu đã hoàn toàn tỉnh táo, nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ, đem tay nàng dán lên gò má của mình, để nàng nhìn chính mình, "Mộ Vũ, chị thật vất vả mới đi ra, thật vất vả mới được ở bên em, em không thể hoài nghi những điều này, hiểu không?" Trong giọng nói của nàng mang theo hờn dỗi, dáng dấp tức giận, nói xong lại có chút trẻ con mà nhíu cái mũi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, một luồng vui vẻ khó có thể diễn tả bằng lời trào dâng trong lòng, chính mình rất muốn cười, nhưng lại mạc danh thấy cảm động, cho nên Tiêu Mộ Vũ không biết làm sao biểu lộ vẻ mặt mình lúc này.

Từ sau khi các nàng rời Thiên Võng, nàng thường xuyên tại thời khắc nào đó, mãnh liệt cảm nhận tình yêu của mình dành cho Thẩm Thanh Thu, tựa hồ muốn đem toàn bộ năm tháng đã từng quên bù đắp gấp bội cho nàng ấy.

Đồng thời, tùy theo mà đến chính là vui sướng cùng cảm động, làm cho trái tim nàng đều run rẩy.

Thẩm Thanh Thu lại từ trong đôi mắt màu mực kia nhận thấy được yêu thương cuồn cuộn như sóng biển, chủ nhân của nó đang cố gắng ẩn nhẫn, nhưng lại bất lực, chỉ có thể trần trụi bày ra trước mặt nàng.

Thẩm Thanh Thu có thể chống lại sự yêu thương tràn đầy này sao? Hiển nhiên không.

Tại lúc hô hấp của nàng căng đến mức phát ra một tiếng run rẩy, Tiêu Mộ Vũ lập tức hôn lại đây.

Sinh lý cùng tâm lý song trọng thỏa mãn, đánh tan lý trí của Thẩm Thanh Thu, nàng ở trong chìm nổi còn nhớ mang máng người yêu của mình có nỗi niềm, nhưng lại không còn tinh lực thời gian đi dò hỏi, chỉ có thể thỉnh thoảng đẩy Tiêu Mộ Vũ một chút, ngay sau đó lại gắt gao ôm.

Tiêu Mộ Vũ quá quen thuộc hành vi ái muội của Thẩm Thanh Thu, nàng săn sóc ngừng lại, tại bên tai Thẩm Thanh Thu dùng khí âm gấp gáp hỗn loạn nói: "Em chưa từng hoài nghi. Em tỉnh giấc bởi vì hoảng sợ, cũng không muốn ngủ, bởi vì em nhìn thấy chị ngủ yên ổn bên người, quá... quá tốt đẹp rồi. Tốt đến em không nỡ đánh thức chị, không nỡ rời mắt."

Tiêu Mộ Vũ nói đến đoạn sau liền có chút ngưng trệ, còn dẫn theo tia run rẩy, vừa như xấu hổ mở miệng, vừa như nóng bỏng khó có thể kìm nén, nóng đến Thẩm Thanh Thu triệt để đầu hàng.

Nàng vươn mình, ôm Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay người, hai nàng nhất thời thay đổi vị trí, theo sát chính là lại một lần nữa trầm luân.

Ngoài phòng mưa gió vẫn không ngừng, chớp giật đi kèm tiếng sấm tàn phá, nhưng lại hoàn toàn vô pháp ảnh hưởng đến hai người thân tâm đều dính chặt vào nhau.

Sáng hôm sau, mưa to đã ngừng, cảnh vật bình yên như vốn có. Thời gian đã đến chín giờ rưỡi, hai người xưa nay quen dậy sớm lại hoàn toàn không có động tĩnh.

Chỉ là sau một chốc, phòng khách phát ra một âm thanh điện tử nhỏ, đèn chỉ thị màu đỏ trên góc trần nhà lấp lóe mấy lần đã biến thành màu xanh lục.

"Mệnh lệnh tỉnh lại, gọi Trí năng quản gia." Một đạo giọng nữ vang lên, ngay sau đó một tiếng thở dài tùy theo mà đến.

"Vận hành Hệ thống đo lường tự động."

"Vận hành bình thường, chưa phát hiện chủ nhân hoạt động, vẫn còn đang nghỉ ngơi."

"Kiểm tra độ ẩm vườn hoa nơi ban công." Mệnh lệnh thứ hai truyền đến.

Lập tức từ trong phòng khách, một con robot nhỏ chuyển động bốn cái chân, linh hoạt đi xuống thang lầu, đi tới trong vườn hoa.

Khu vườn trồng đầy hoa cát cánh, ngày hôm qua nhiệt độ đột nhiên xuống thấp, không biết có gây ảnh hưởng đến hoa non. Sau khi số liệu được gửi về, nếu có bất thường phải lập tức điều chỉnh độ ẩm cho nó.

Một nhóm hoa cát cánh này là Tiêu Mộ Vũ cố ý đi mua sản phẩm mới trồng, gieo xuống hơn nửa tháng.

Từ ngày ấy nhìn thấy Thẩm Thanh Thu ôm bó hoa cát cánh đứng trong khuôn viên trường đại học, Tiêu Mộ Vũ liền yêu thích loài hoa này, cũng luôn nuôi ý định dưỡng một nhóm hoa trong nhà. Nơi biệt thự rộng rãi vừa vặn có một khu vườn, dùng để trồng hoa không gì thích hợp hơn.

Có Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ chăm bón, lại có Trí năng quản gia tinh chỉnh độ ẩm, hạt giống đều nảy mầm thành công.

Xác định vườn hoa Tiêu Mộ Vũ dùng để dỗ dành Thẩm Thanh Thu vẫn tươi tốt, Trí năng quản gia thoáng an tâm, mở ra mệnh lệnh nấu nước sôi, chuẩn bị bữa sáng cho các nàng.

Biệt thự này tuy là nơi nghỉ ngơi của hai nàng, nhưng thực chất là để cho Thẩm Thập Nhất. Sau khi Thẩm Thập Nhất đến đây, nó liền cải tạo biệt thự, đem mình triệt để biến thành Trí năng quản gia của các nàng.

Mà hai nàng cũng thường xuyên về đây ở mấy ngày, nhưng không quá lâu, bởi vì Thẩm Thanh Thu không vui. Thẩm Thập Nhất cũng không thèm để ý, nó chỉ là trí tuệ nhân tạo, phần cảm xúc này nó so Thẩm Thanh Thu càng có thể điều tiết.

Mắt thấy đã đến thời gian ăn sáng, Thẩm Thập Nhất đem vai trò quản gia làm đến tận chức tận trách, mở miệng phân phó, "Đồng hồ báo thức."

Thế là một trận âm nhạc khiến người ta đề thần tỉnh não réo vang trong phòng Tiêu Mộ Vũ, theo sát còn có một giọng nữ thanh nhuận lại mạnh mẽ, "Chào buổi sáng, Tiêu nữ sĩ, mời rời giường dùng điểm tâm, hiện tại là 9:52 phút giờ Bắc Kinh. Có câu rằng, một năm kế sách tại đầu xuân, một ngày kế sách tại sáng sớm...."

Lập tức một giọng nữ lạnh lùng buồn bực vọt ra tới, "Đóng lại ngay, cái đồng hồ báo thức hư hỏng này!"

Đồng hồ báo thức theo lời chủ nhân mà đóng lại, nhưng vẫn bình tĩnh nhắc nhở thêm một câu, "Nên ăn sáng, khoa học nghiên cứu cho thấy, nếu như trường kỳ không ăn sáng...."

Mấy phút sau, Tiêu Mộ Vũ mở cửa ra, có chút bất đắc dĩ mà liếc hướng camera nơi phòng khách, "Được rồi, đừng bắt nạt nàng."

Camera chuyển hướng Thẩm Thanh Thu đầy người hơi lạnh, âm thanh máy móc như dẫn theo tâm tình, "Có Tiêu ở đây, ai có thể bắt nạt được nàng."

Tiêu Mộ Vũ có chút bật cười, Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Thập Nhất hai người như trời sinh không hợp mệnh, trong ký ức của nàng, sau khi Thẩm Thập Nhất lấy hình người xuất hiện, liền thích tranh cãi cùng Thẩm Thanh Thu, mặc dù là hình tượng nam nhân nho nhã nhưng đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, nó liền biến thành đứa trẻ hay hờn dỗi. Lúc ban đầu Tiêu Mộ Vũ còn vì thế mà đau đầu rất lâu, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, nàng đã sớm biết, cho dù là Thẩm Thanh Thu hay Thẩm Thập Nhất, lẫn nhau trong lòng phân lượng đều không thể thay thế.

Mà sau khi rời khỏi Thiên Võng, Thẩm Thập Nhất cũng chưa từng lấy hình tượng giả lập con người xuất hiện, nó chỉ tận chức tận trách đảm nhiệm vai trò Trí năng quản gia mà thôi. Cho nên nó cũng hiếm khi đối Thẩm Thanh Thu tranh luận.

Thẩm Thanh Thu đạt được Tiêu Mộ Vũ cưng chiều, tâm tình thật tốt, hát lên liền đi đánh răng rồi.

Mà Tiêu Mộ Vũ nhìn theo bóng lưng của nàng, hướng về camera cười cười.

Máy thu hình vừa vặn khoe ra: "Tôi không phải nhân loại, tâm tình ổn định, sẽ không so đo với Thẩm, mà Tiêu cưng chiều nàng, căn cứ vào tâm lý học, hợp tình hợp lý."

Tiêu Mộ Vũ bật cười, "Ừm."

Nhìn Thẩm Thanh Thu rửa mặt xong xuôi, Tiêu Mộ Vũ hướng về nàng vẫy vẫy tay, lúc nàng lại đây, liền rút khăn giấy lau khô vệt nước bên mặt cho nàng.

"Trưa nay mình đến chỗ ba mẹ dùng cơm, chị ăn điểm tâm xong, chúng ta ra ngoài dạo phố, mua chút quà đem đến."

Thẩm Thanh Thu ừm một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu tùy ý Tiêu Mộ Vũ dằn vặt.

Hôm nay đã là Tết Nguyên Tiêu rồi.

Sau khi lau mặt cho nàng, Tiêu Mộ Vũ nhìn bữa sáng dinh dưỡng bày biện trên bàn, lại sửa sang y phục cho Thẩm Thanh Thu, thấp giọng nói: "Tối nay trở về, em làm món ngon cho chị, ừm, nấu bánh trôi nhé?"

Thẩm Thanh Thu con mắt sáng ngời, lại thoáng nhíu mày, "Bánh trôi không phải trực tiếp mua sao? Em tự làm nhiều khổ cực, thật phiền."

Tiêu Mộ Vũ cười cười, "Không phiền, em làm dĩ nhiên không giống. Bên ngoài quá ngọt, chị sẽ không thích, em tự làm có thể giảm đường, tốt cho sức khỏe."

Trí năng quản gia đã tự giác tắt máy, để lại hai người cùng một chỗ.

Thẩm Thập Nhất chỉ ở lúc cần mới xuất hiện, phần lớn thời gian nó càng thích ngao du tại thế giới giả lập của mình. Dù cho nó rất cường đại, cũng chưa từng ngừng học tập, hệ thống Thiên Võng đã sập, nhưng nó vẫn luôn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của Tiêu Mộ Vũ. Cho dù không cần dùng đến lượng thông tin kia, nó vẫn sẽ tận tâm tận lực thu thập số liệu hữu dụng.

Tết Nguyên Tiêu ở thời đại này dĩ nhiên triệt để biến thành hoạt động thương nghiệp, cũng dần dần mất đi ý nghĩa vốn có. Bánh trôi chủng loại tầng tầng lớp lớp, khiến người ta hoa cả mắt.

Tiêu Mộ Vũ làm bánh trôi, chính là theo phương pháp truyền thống, bánh trôi tàu ủ từ rượu nguyên tiêu, đương nhiên lấy ngụ ý tốt, nàng còn làm bốn viên bánh màu hồng, dáng dấp đặc biệt xinh đẹp, bên trong là nhân hạt vừng. Hạt vừng thơm lại ít ngọt, vỏ bánh màu da cam sau khi nấu chín tựa như đèn lồng, muốn nổi bật dùng bột matcha làm dây đèn, càng thêm giống y như thật, đáng yêu cực kỳ.

Thẩm Thanh Thu nhìn quả thực không nỡ ăn, đầy mặt sùng bái.

Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười, đưa bánh trôi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Đây là bánh trôi ước nguyện, nguyện cho chị một năm mới mọi chuyện như ý, hài lòng sung sướng."

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm nàng, sau một hồi thò người qua hôn lên mi tâm Tiêu Mộ Vũ, ôn nhu nói: "Nó không thể làm chị hài lòng sung sướng, chỉ em có thể."

Ầm!

Ngoài phòng pháo hoa nổ tung trên không trung, tỏa ra sắc thái rực rỡ, đồng thời hết thảy ánh đèn đều tắt, chỉ còn lại chùm pháo hoa giữa trời kia, lóa mắt tranh huy.

"Làm sao bị cúp điện!"

"Này ai lớn mật dám bắn pháo hoa!"

"Thật là đẹp! Tôi chưa từng thấy tận mắt pháo hoa rực rỡ như vậy!"

"Pháo hoa không phải đã tuyệt tích sao? Nơi nào làm đến?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn ngoài cửa sổ, biểu hiện tự nhiên, nhưng Thẩm Thanh Thu lại kích động lôi kéo tay nàng, muốn để nàng nhìn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thanh Thu liền ý thức được chuyện gì, nàng kinh ngạc trợn to mắt, khó mà tin nổi nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Trên màn hình máy tính tại phòng sách, từng đoạn code nhanh chóng vận hành, lấy ngôi nhà này làm trung tâm, toàn bộ camera xung quanh đều tắt, liên tục lập lòe.

"Nguyên Tiêu vui vẻ!"

"Nguyên Tiêu vui vẻ, Mộ Vũ, em... em từ lúc nào... lãng mạn như vậy."

"Em đã nói, yêu chị ngàn ngàn vạn vạn lần. Yêu không thể chỉ dựa vào lời nói."

Thẩm Thanh Thu xì cười ra tiếng, nhẹ vuốt ve ngón tay nàng, ái muội nói: "Đó là đương nhiên, yêu là phải dựa vào..."

------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bhtt