Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Không có vòi ấm trà

Đừng làm tân nương tử thất vọng chỉ vì không có vòi ấm trà

Được ý tứ của Chử Hưu, tam tỷ Chu gia tự nhiên phải làm tốt chuyện này.

Sáng sớm hôm sau sau bữa cơm, nàng ta liền thu thập gọn gàng lại đi Vu gia thôn một chuyến.

Tam tỷ Chu gia đến, Vu Niệm đang ở trong sân xách thùng đổ nước vào chậu gỗ trên đất, chuẩn bị giặt quần áo của ba người Vu gia.

Trời lạnh như vậy, Lý thị chút nào không nỡ lãng phí củi lửa đun nước nóng để Vu Niệm giặt quần áo, vì hà khắc nàng, thậm chí còn để nàng dùng nước lạnh qua đêm giặt giũ.

Nước đổ vào trong thùng gỗ, mặt trên còn phủ một tầng băng mỏng vụn, nước đá va chạm vách thùng, phát ra thanh âm khiến người ta lạnh đến ê răng.

Tam tỷ Chu gia nhíu mày nhìn sang bên cạnh, quần áo lớn nhỏ trong chậu chất đống hỗn tạp cùng một chỗ, quần áo của Lý thị thì thôi đi, thế nhưng ngay cả quần lót của nhi tử Vu gia đều muốn Vu Niệm một cô nương gia đi giặt.

Tam tỷ Chu gia không nhớ lầm, nhi tử Vu gia Vu Đại Bảo năm nay đã gần tám tuổi, đứa nhỏ lớn như vậy cũng không biết tránh hiềm nghi. Quần áo ngoài thì thôi đi, quần áo trong làm sao có thể để Vu Niệm đi giặt.

Vu Niệm nghe thấy động tĩnh, tay xách thùng gỗ cong lưng ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền thấy tam tỷ Chu gia hôm qua đã tới một lần hôm nay lại đến cửa.

Nàng ánh mắt khẽ run môi mím lại, đầu ngón tay vốn lạnh cóng đờ đẫn không có nửa phần tri giác, giờ phút này lại bởi vì hô hấp dồn dập phập phồng mà chậm rãi cuộn tròn.

Vu Niệm sinh ra một phần ý niệm không nên có, đôi mắt như nước đọng ánh vài phần ánh sáng ban mai, nhìn chằm chằm về phía tam tỷ Chu gia.

Hôm qua Vu lão đại trở về, ánh mắt mờ ám đảo qua trên người nàng, ghé đầu cùng Lý thị nói thầm nửa ngày, trong lúc còn so mấy lần ngón tay, hiển nhiên là ra ngoài nghe ngóng giá cả, đang suy xét lấy danh nghĩa "gả nữ" bán nàng ra ngoài.

Vu Niệm ban đêm tâm trầm rồi lại trầm, chăn bông cứng lạnh không ủ ấm được thân thể lạnh lẽo của nàng chút nào, nàng gần như mở to mắt đến hừng đông.

Tam tỷ Chu gia đi về phía trước, ánh mắt bất ngờ đối diện Vu Niệm, chỉ biết ngượng ngùng cười, hướng Vu Niệm hàn huyên gật đầu coi như chào hỏi, "Vu gia cô nương giặt quần áo, ta tìm nương ngươi có chút việc, ngươi bận việc của ngươi đi."

Nhìn thấy tam tỷ Chu gia đến, Lý thị vẫn ung dung ngồi ở bên bàn trong phòng.

Tam tỷ Chu gia vào nhà nói chuyện với Lý thị, Vu Niệm liền ngồi xổm ở bên cạnh giếng trong sân, nhẹ tay nhẹ chân giặt quần áo vải thô trong tay, vừa giặt vừa dựng thẳng lỗ tai nghe vào trong phòng.

Vu Niệm tận lực không làm ra nửa phần thanh âm dư thừa, thân thể hơi nghiêng về trong phòng, nín thở ngưng thần muốn nghe hai người đang nói gì.

Đáng tiếc hai người thanh âm không lớn, mặc cho Vu Niệm dựng lỗ tai thành lỗ tai lừa dài lại dài, vẫn chỉ nghe thấy cái gì "tú tài" "tương lai" "truyền ra ngoài không hay" những lời này.

Nói chuyện ước chừng nửa canh giờ, tam tỷ Chu gia mới từ trong phòng đi ra. Lần này Lý thị ngược lại là bằng lòng nhúc nhích cái mông tôn quý, thế nhưng đứng dậy đưa người đến cửa, trên mặt tuy không thấy bao nhiêu thần sắc cao hứng, nhưng đối với tam tỷ Chu gia ngược lại không còn khinh mạn như hôm qua và sáng nay.

Sau khi Tam tỷ Chu gia rời đi, Lý thị xoay người liền đối diện với ánh mắt Vu Niệm ngẩng đầu nhìn qua còn chưa kịp thu hồi, lập tức kéo mặt mắng lên:

"Chỉ có hai bộ quần áo mà lề mà lề mề có thể giặt đến sang năm đi, thế nào, ngươi nghe thấy ngươi muốn làm tú tài nương tử, bắt đầu làm giá với ta? Người còn chưa gả qua đó, việc liền không muốn làm! Ta thấy ngươi là da ngứa muốn ăn đòn!"

Vu Niệm bị mắng cúi đầu, trầm mặc trong nháy mắt sau lại đột nhiên ngẩng mặt, kích động đứng lên từ dưới đất, nhìn thẳng Lý thị, miệng hơi mở ra, trong cuống họng nóng lòng muốn nói lại chỉ tràn ra thanh âm đứt quãng.

Không cần nàng nói, Lý thị đều biết Vu Niệm muốn nói cái gì.

Lý thị hai tay ôm ngực, trên dưới đánh giá Vu Niệm, "Không nghĩ tới, Chử tú tài kia cũng là một tên háo sắc, thế nhưng thật nguyện ý bỏ ra năm lượng bạc cưới ngươi trở về. Chậc, lớn lên đẹp chính là sẽ câu dẫn người. Chử tú tài kia cũng thế, đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì, còn không phải nhìn thấy người đẹp liền đi không nổi."

Mắt thấy ánh mắt Vu Niệm dần dần sáng lên, Lý thị tâm tình càng kém, chỉ cảm thấy ánh mắt sáng ngời của Vu Niệm làm cho người tâm tình phiền muộn, hận không thể móc tròng mắt nàng ra giẫm trên mặt đất.

Nàng ta chậm rãi nói với Vu Niệm, "Nhưng mà không biết Chử tú tài sau khi phát hiện ngươi là người câm thì có cảm thấy năm lượng bạc này tiêu không đáng không nhỉ."

Vu Niệm ngẩn ra, ánh sáng trong mắt quả nhiên ảm đạm xuống, lông mi run rẩy rũ xuống che khuất đôi mắt, mím đôi môi tái nhợt, co rúm xoa xoa đầu ngón tay đỏ bừng, chậm rãi cúi đầu, cong cái cổ mảnh khảnh yếu ớt.

Lý thị lúc này mới cao hứng lên, đổi một bộ mặt hiền lành từ mẫu, dịu dàng nói với Vu Niệm, "Theo Chử tú tài có gì tốt, đến lúc đó hắn phát hiện ngươi là người câm, nói không chừng sẽ làm mọi cách nhục nhã ngươi, văn nhân nhìn thì nho nhã, thủ đoạn tra tấn người ta lại rất nhiều."

"Niệm Niệm nghe lời, không bằng chúng ta cự tuyệt mối hôn sự này, nương cho ngươi một mối tốt hơn ở trong huyện thành?" Nhìn thấy Vu Niệm cúi đầu không nói, Lý thị lựa lời dụ dỗ, "Nương cũng nhìn ra được ngươi đối với Chử tú tài rất hài lòng."

Dù sao trong rất nhiều mối hôn sự vừa qua, Chử Hưu là người có dung mạo đẹp nhất, học thức cao nhất, nho nhã sạch sẽ nhất, đừng nói Vu Niệm, cô nương nhà nào nhìn thấy Chử Hưu đều sẽ động lòng.

"Nhưng Chử tú tài tiền đồ vô lượng, ngươi một người câm đi theo hắn chẳng phải là trở thành vết nhơ của hắn, hơn nữa ngươi sao có thể nhẫn tâm giấu giếm hắn chuyện này," Lý thị tiến lên hai bước, tay muốn đặt lên đầu Vu Niệm vuốt tóc nàng, "Không bằng cự tuyệt mối hôn sự này, miễn cho chính mình sau khi gả qua đó, cuộc sống khó khăn."

Trong nháy mắt Lý thị đưa tay tới, Vu Niệm không biết là cố ý hay vô ý, trực tiếp cong lưng ngồi xổm xuống, đưa tay vớt quần áo trong chậu còn chưa giặt xong, tiếp tục giặt.

Nàng vừa ngồi xổm, Lý thị liền sờ hụt, đồng thời thấy rõ thái độ của Vu Niệm.

Cho dù giấu giếm sự thật mình là người câm, Vu Niệm cũng phải gả qua đó.

Lý thị tức giận, khom lưng đưa tay, dùng sức nhéo mấy cái trên cánh tay Vu Niệm, lời khó nghe bật thốt lên:

"Đồ tiện cốt lang tâm cẩu phế, nuôi ngươi nhiều năm như vậy liền đổi lấy năm lượng bạc, ngươi cũng không biết suy nghĩ cho gia đình, suy nghĩ cho đệ đệ ngươi, gả cho một tú tài nghèo có tiền đồ gì, gả cho Khổng viên ngoại trong huyện thành liền làm khó ngươi sao?"

"Làm một phu nhân giàu có, không tốt hơn so với làm nương tử tú tài sao, ăn ngon mặc đẹp lại còn mặc vàng đeo bạc," Lý thị thở hổn hển, rõ ràng không cam lòng, "Ta vì tốt cho ngươi, sao ngươi lại không biết nghe lời, nuôi ngươi há có ích lợi gì, nửa điểm lợi ích đều không có được, chỉ biết liên lụy gia đình cùng đệ đệ ngươi."

Trong lời mắng chửi của Lý thị, Vu Niệm nghe ra mấu chốt.

Khổng viên ngoại trong huyện thành bằng lòng bỏ ra mười lượng bạc mua nàng. Nhưng Khổng gia kia làm sinh ý da thịt, nữ tử mua về không chỉ mở rộng hậu viện nhà mình, còn giống như đồ chơi đưa ra ngoài, ai coi trọng đều có thể kéo vào trong phòng.

Ngoài mặt là làm thiếp thất cho Khổng viên ngoại, trên thực tế sống còn không có tôn nghiêm bằng kỹ nữ trong kỹ viện.

Lý thị cùng Vu lão đại trong lòng đã muốn bán nàng cho Khổng viên ngoại, nhưng vừa rồi một phen nói chuyện của tam tỷ Chu gia, rõ ràng đã thay đổi ý nghĩ của Lý thị.

Tam tỷ Chu gia nói với Lý thị, Vu Đại Bảo tương lai phải đi khoa cử, vạn nhất thi đậu Trạng Nguyên, được thánh thượng ưu ái, được hứa gả công chúa làm phò mã, vậy thánh thượng phái người về quê nhà điều tra lai lịch, biết được Vu Đại Bảo có một tỷ tỷ làm kỹ nữ, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho thánh thượng, ảnh hưởng tiền đồ của Đại Bảo.

Lại nói, nếu Vu Niệm gả cho Chử Hưu, tương lai Chử Hưu thật sự có được công danh, làm tỷ phu của mình, còn có thể không giúp đỡ, nâng đỡ Đại Bảo sao.

Tuy nói hiện giờ bạc tới tay là ít đi một chút, nhưng sống qua ngày, phải nhìn về lâu dài. Không thể bởi vì năm lượng bạc nhiều ra trước mắt, hủy đi tương lai tươi đẹp của Đại Bảo.

Tam tỷ Chu gia câu câu không rời Vu Đại Bảo, hung hăng nắm lấy tử huyệt của Lý thị.

Lý thị quan tâm nhất không gì khác ngoài nhi tử này, hiện giờ Vu Đại Bảo mới nhập học đường, mỗi ngày nàng ta nằm mộng đều là Vu Đại Bảo làm tể tướng, nàng ta được phong cáo mệnh phu nhân, từ đó ngồi mát ăn bát vàng người người hầu hạ cạnh bên.

Nhưng Lý thị lại không cam lòng mười lượng bạc tới tay biến thành năm lượng, lúc này mới khuyên Vu Niệm chủ động cự hôn. Đến lúc đó dù có tra đến cùng, nàng ta đối ngoại đều có thể nói thẳng Vu Niệm là chính mình sợ khổ tham giàu, cho nên mới vội vàng muốn gả cho Khổng viên ngoại.

Nhưng Vu Niệm con ranh này không biết điều, mặc cho nàng ta nói đến rách miệng, Vu Niệm đều chỉ cúi đầu giặt quần áo, bộ dáng mặc đánh mặc mắng như cục gỗ.

Lý thị ác độc nghĩ, Vu Niệm nếu thật sự là một cục gỗ nghe lời thì tốt rồi.

Nàng ta mắng mệt rồi, chống nạnh cúi đầu mắng, "Ngươi liền gả qua đó đi, tương lai bị tra tấn chết đều là ngươi tự mình lựa chọn, cũng đừng trách ta không chỉ đường sáng cho ngươi."

Lý thị xoay người về phòng uống nước, để lại Vu Niệm ở nguyên chỗ giặt quần áo.

Vu Niệm nhìn chậu quần áo dày đặc này, lại nghĩ tới những năm này mình làm sao đều giặt không hết quần áo, cùng làm không hết việc nặng, khẽ run rẩy thở ra một hơi.

Cho dù là bị tra tấn chết--

Vu Niệm nghĩ đến khuôn mặt kia của Chử Hưu, cắn môi cúi đầu.

Vậy nàng tình nguyện lựa chọn bị Chử Hưu tra tấn chết, chứ không phải chết trong hậu viện của Khổng viên ngoại.

Vu gia bên này đồng ý, hôn sự của hai nhà coi như đã định.

Lý thị căm hận Vu Niệm không nghe lời, ngay cả quy trình cưới gả giữ thể diện ít nhất cũng không muốn cho Vu Niệm, cái gì tam hôn lục sính tam thư lục lễ tất cả đều tỉnh lược, trực tiếp để Chử gia đổi thành ngân lượng thêm vào trong năm lượng kia.

Về phần ngày lành tháng tốt cũng là tùy tiện lật hoàng lịch tìm một cái sau ba ngày, rõ ràng không muốn nhìn thấy Vu Niệm thêm một khắc.

Theo ý nghĩ của Lý thị, sớm đem Vu Niệm đưa đến Chử gia, Vu Niệm liền có thể sớm vì chuyện người câm bị Chử Hưu hà khắc tra tấn. Đến lúc đó Vu Niệm khóc lóc trở về, sẽ biết mình chỉ đường cho nàng có bao nhiêu chính xác.

Thái độ qua loa của Vu gia đối với hôn sự của hai nhà, vừa hay tiện cho Chu thị.

"Nhà ta vốn là sau chiến tranh dọn tới, tuy cùng người trong thôn là cùng họ, nhưng người thật sự thân cận cũng không tính là nhiều, tiệc rượu không bày được bao nhiêu. Vu gia bên kia nếu thật sự muốn làm lớn, ngược lại làm chúng ta trở thành keo kiệt."

Đêm trước đại hôn, trên bàn cơm, Chu thị nói với Chử Hưu, "Hiện giờ Lý thị sợ tốn tiền bày tiệc rượu, tuy nói nhìn qua không được đẹp mắt cho lắm, nhưng ít nhiều lại thuận tiện cho chúng ta, bằng không thời gian gấp gáp như vậy, đám bạn học lão sư kia của muội nếu tới, ta cũng sợ chiêu đãi không chu đáo, làm muội mất mặt ở thư viện."

Chử Hưu cười lên, ngón tay chỉ mặt mình cùng đầu óc, đôi mắt sáng ngời, ngẩng mặt ngẩng đầu, "Đại tẩu, thể diện của ta ở chỗ này, sao có thể bị tẩu làm mất."

Chu thị cười một tiếng, đẩy nàng một cái, "Chỉ có muội miệng lưỡi trơn tru."

"Lão sư bọn họ có thể hiểu được," Chử Hưu nói, "Chờ ta trở về sẽ mời bọn họ ăn kẹo cưới."

"Kỳ thật hôn sự gấp gáp một chút cũng không có chỗ xấu, miễn cho Vu gia đổi ý," Chu thị nói: "Hơn nữa thi Hội cũng ở trước mắt, sớm hoàn hôn muội cũng có thể sớm bớt đi rất nhiều phiền toái."

"Nhưng mà Tú Tú," Chu thị liếc mắt nhìn Chử Cương, phu thê đối diện một ánh mắt, Chu thị cười nói với Chử Hưu, "Tuy nói thời gian gấp gáp một chút, không kịp mời khách khứa bạn tốt, nhưng lần này cưới vợ đối với muội mà nói, rốt cuộc là đại sự cả đời, cho nên ý tứ của ta là, nên náo nhiệt cũng phải náo nhiệt, không thể qua loa sơ sài, làm thành vẻ lạnh lạnh lẽo lẽo."

Chu thị lấy ra ngân lượng gia đình nhỏ bọn họ tích cóp, vì Chử Hưu mời một đội bát âm ra dáng ra hình, thậm chí còn mời người đến múa sư tử. Nhất định phải để bên ngoài biết, Chử Hưu cưới nương tử trở về đường đường chính chính.

Chử Hưu xuyên qua ngọn đèn dầu vàng vọt nhìn về phía Chu thị, cả khoang ngực cảm động còn chưa ngưng tụ thành ngôn ngữ hóa thành nước mắt, liền thấy Chu thị lại từ bên cạnh lấy ra một quyển sách bọc vải đưa tới.

Nàng ta ánh mắt ý bảo Chử Hưu, "Quay về nghiên cứu cho kỹ, đừng để tân nương tử người ta vì muội không có vòi ấm trà mà không hài lòng."

Với điều kiện của Chử Hưu, hai người kết làm phu thê, duy nhất có thể khiến thê tử bắt bẻ chính là thân phận nữ nhi của nàng.

Nhưng Vu Niệm cô nương từ Vu gia kia gả đến, khẳng định yêu cầu không nhiều, chỉ cần Chử Hưu ở phương diện "bắt bẻ" duy nhất này thỏa mãn nàng ta, dỗ dành nàng ta, sống chung qua ngày, là nam hay nữ, có quan trọng gì đâu.

Chử Hưu, "..."

Nhận sách từ trong tay Chu thị, Chử Hưu không chỉ cảm thấy sách nóng hổi, còn cảm thấy mặt nóng bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com