Chap 14: Sâm Lâm Chi Vương Thái Thản Cự Viên
Triệu Vô Cực không cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ bởi vì hắn sợ lão Long Công sau khi gặp Xà Bà sẽ đồng thời xuất hiện trở lại, mặc dù chỉ tính là khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không thể không đề phòng. Đêm đó, hắn mang theo tám tên đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đi phải rẽ trái, thay đổi phương hướng khoảng mười dặm, sau khi đem tất cả dấu vết xoá hết đi, mới cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Một đêm vô sự, trái với những gì Triệu Vô Cực lo lắng. Trải qua một đêm tĩnh tu, tinh lực mọi người đều khôi phục tới trạng thái tốt nhất.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người bắt đầu quá trình tìm kiếm hồn thú, chỉ có điều lần này người sẽ hấp thu hồn thú là Đường Tam, chứ không phải Áo Tư Lạp.
Đối với lựa chọn đệ tam hồn hoàn của mình sẽ là hồn thú dạng gì, Đại Sư đã sớm lên kế hoạch giúp Đường Tam, cho nên Đường Tam cho rằng việc hắn kiếm hồn thú hẳn là dễ dàng hơn nhiều so với Áo Tư Lạp. Dù sao, trong kế hoạch của Đại Sư có vài loại hồn thú phù hợp với hắn, lại tương đối dễ kiếm, chỉ cần tu luyện đủ lâu là có thể trở thành đệ tam hồn hoàn cho hắn.
Nhưng sự tình không như ý nguyện, qua hai ngày thời gian, mặc dù chính Triệu Vô Cực dẫn mọi người cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại thuỷ chung không có tìm được hồn thú nào thích hợp với Đường Tam.
Do lần trước gặp phải Xà Bà Triêu Thiên Hương tổ tôn hai người, nên Triệu Vô Cực trong lòng có chút kiêng kỵ, hơn nữa Tinh Đấu đại sâm lâm vô cùng nguy hiểm, nên sách lược tìm kiếm hồn thú của Triệu Vô Cực khá bảo thủ, cũng không có xâm nhập sâu bên trong, chỉ mang mọi người theo tìm kiếm ở phạm vi bên ngoài.
Mặc dù theo đường đi, bọn họ vài lần gặp phải hồn thú ngàn năm, nhưng những loại đó lại không thích hợp với Đường Tam, còn những hồn thú khác đều là vài trăm năm.
Cũng không thể trách Triệu Vô Cực dùng thái độ bảo thủ tiến hành tìm kiếm hồn thú, dù sao, chuyến đi này cũng chỉ có một mình hắn là sư phụ. Gặp phải hồn thú cấp thấp, mọi người tự nhiên có thể ứng phó, nhưng khi nào gặp phải hồn thú cường đại, Triệu Vô Cực cũng không nắm chắc có thể bảo vệ từng người thật tốt, mà cái đám đệ tử này đều là tiểu quái vật của Sử Lai Khắc học viện, trong đó có mấy người xuất thân bất phàm. Triệu Vô Cực cũng không dám mạo hiểm, một khi có người gặp vấn đề, thì đó là kết cục trí mạng. Càng huống hồ trong đám người còn có đại quái vật Ninh Lạc được Phất Lan Đức nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Thế lực đằng sau còn có Thất Bảo Lưu Ly Tông danh chấn đại lục bảo hộ trong lòng bàn tay, thậm chí danh tính cũng không để lộ ra ngoài. Cô mà có bất trắc gì, Triệu Vô Cực đổi tám cái mạng cũng không xong với mấy cái kia đại nhân vật.
Hai ngày thời gian trôi qua, mặc dù thực vật bổ cho mọi người không là vẫn đề, nhưng sống trong hoàn cảnh mỗi ngày đều rình rập nguy hiểm tứ phía bên trong sâm lâm, khiến cho mọi người luôn phải cảnh giác cao độ, khẩn trương, mau có cảm giác uể oải.
Bất quá, trong quá trình tiến vào phía bên trong sâm lâm, cũng bởi hoàn cảnh luôn rình rập nguy cơ này, khiến cho đám đệ tử phối hợp với nhau dần trở nên ăn ý hơn, Đường Tam, Đới Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn bốn người phụ trách chiến đấu khi gặp phải hồn thú, Chu Trúc Thanh phụ trách tiến hành dò xét trong một khoảng cách nhất định, Áo Tư Lạp cùng Ninh Vinh Vinh đóng vai trò phụ trợ, Ninh Lạc cầm tổng thể hỗ trợ tất cả bọn họ, cho dù không có Triệu Vô Cực giúp sức, chỉ cần không phải hồn thú hơn vạn năm, đối với bọn họ không thể sinh ra uy hiếp gì cả.
Ăn ý là phải không ngừng phối hợp chiến đấu mới có thể thành công, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, hiển nhiên là cách tốt nhất để rèn luyện. Có thể tiến vào học ở Sử Lai Khắc học viện, cũng đã chứng minh đám đệ tử này có bản sự, vừa là quái vật, vừa là thiên tài, bọn họ thành công chuyển hoá áp lực thành động lực. Hơn nữa, dưới sự hướng dẫn của Triệu Vô Cực, tốc độ tiến bộ của hồn lực tuy không có biến hoá gì, nhưng kinh nghiệm thực chiến cùng thực lực không ngừng được tăng cường.
Màn đêm phủ xuống, lại đến thời gian nghỉ ngơi, không thể đốt lửa ở bên trong Tinh Đấu đại sâm lâm, mặc dù đại bộ phận hồn thú đều e ngại ánh lửa, nhưng cũng có một bộ phận không ít hồn thú cực kỳ thích lửa, mà trong cái phần nhỏ này đều là những hồn thú tồn tại trí mạng.
Triệu Vô Cực cùng Đường Tam đàm đạo trong khi những đệ tử khác đang tu luyện. Đặc biệt, Ninh Lạc đã sắp tiến thêm một bước vào Hồn Thánh cảnh giới càng là tích cực nhập thần. Bỗng nhiên, thần sắc Triệu Vô Cực thay đổi, một tay dũng mãnh tóm lấy bả vai Đường Tam kéo hắn lại gần mình, hơi thở lăng lệ từ trên người Triệu Vô Cực toát ra, nương theo một tiếng gầm nhẹ, hắn trực tiếp xuất ra Võ Hồn của mình, Đại Lực Kim Cương Hùng trong nháy mắt xuất hiện.
Ninh Lạc cũng phát giác được biến hoá, thần tình cũng thay đổi nghiêm túc, hoàn toàn không còn bộ dáng thong dong bình thản trước đây. Bảy quái tuy rằng nghi hoặc, nhưng mà hai người mạnh nhất trong số bọn họ đều trở nên khẩn trương, làm cho bọn họ cũng cảnh giác đứng lên.
Theo ánh mắt chăm chú của Triệu Vô Cực, hai thân cây cao lớn đột nhiên chậm rãi hướng hai bên tách ra, một thân ảnh khổng lồ lặng yên không một tiếng động không biết từ đâu đi ra. Chứng kiến thân hình to lớn này, mọi người phảng phất như ngừng thở. Bây giờ ai cũng hiểu được Triệu Vô Cực vốn lo lắng điều gì.
Sinh vật đó tồn tại giống như là một ngọn núi, ánh sáng yếu ớt tại Tinh Đấu đại sâm lâm chiếu rọi xuống bộ lông ngăm đen phủ toàn thân tạo nên một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Mặc dù bốn chân của nó chạm đất, nhưng bả vai tuyệt đối cao trên bảy thước, nếu đứng thẳng lên, sợ rằng sẽ cao trên mười lăm thước.
Nhìn bề ngoài, nó giống như viên hầu, hoặc hắc tinh tinh, ngoại trừ đôi mắt giống như hai cái đèn lồng lớn loé ra kim sắc quang mang, toàn thân còn lại đen nhánh, trong ban đêm nếu không phải do nó di động, thì thậm chí không thể nhìn thấy rõ thân thể của nó.
Tên gia hoả này thực sự thân thể quá hùng tráng, chẳng những thân thể to lớn không thể tư nghị, mà mỗi tấc trên cơ thể đều được che kín so với đá hoa cương còn muốn cường hãn hơn, nhìn như một ngọn núi nhỏ. Mà to lớn như vậy nhưng trong khi hành tẩu lại không phát ra một chút tiếng động nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy tiếng.
"Đó là vua sâm lâm, Thái Thản Cự Viên!" Thanh âm Ninh Lạc mang theo ba phần vui sướng bảy phần kích động.
Đường Tam còn tưởng rằng tỷ tỷ hắn đang lo sợ, nào có biết rằng trong lòng cô đang đánh trống ăn mừng. Đại gia hoả này tu vi 10 vạn năm, nếu đối chiêu với nó, không chừng bằng vào áp lực nghiền ép của nó có thể giúp cô đột phá cảnh giới. Đây chính là cơ hội ngàn vàng a!
Thái Thản Cự Viên là hồn thú mang ý nghĩa gì trong sâm lâm? Tuyệt đối là bá chủ nơi đây. Không có hồn thú nào dám đắc tội với nó, bởi vì kết quả tất yếu là tử vong. Cho dù là Thái Thản Cự Viên tu vi bách niên, cũng có thể đấu với thiên niên hồn thú khác. Bọn chúng là loài sở hữu lực lượng cùng tốc độ vô cùng khủng bố, công kích phòng ngự cơ hồ không có gì là khuyết yếu, đáng sợ nhất chính là bọn chúng có thể thi triển một vài loại hồn kỹ bình thường. Không một người nào biết Thái Thản Cự Viên chính thức có kỹ năng gì, bởi vì những người chứng kiến kỹ năng đó đều đã chết.
Cùng là thiên niên hồn thú , thực lực lại bất đồng, đó là vấn đề về thuộc tính bản thân. Mà Thái Thản Cự Viên, trong tất cả các loại hồn thú, hiển nhiên là một trong số ít loài đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, có khả năng mang đến ác mộng kinh hoàng cho tất cả mọi Hồn Sư.
Từng không biết có bao nhiêu Hồn Sư mơ ước sở hữu được Thái Thản Cự Viên cường đại, hy vọng có thể giết chết nó làm hồn hoàn cho mình. Nhiều người đã cố gắng thực hiện ý đồ cuồng vọng này, nhưng toàn bộ đều đã biến mất khỏi thế gian.
Trong giới Hồn Sư, tựa hồ chỉ có một hai người đã từng giết chết Thái Thản Cự Viên, nhiều lắm cũng chỉ hai người mà thôi.
Thái Thản Cự Viên không chỉ có thực lực cường đại, mà bản thân nó có trí tuệ không thua gì loài người. Tại sâm lâm, nó tuyệt đối là vương giả.
"Vị vua tôn kính của sâm lâm. Chúng ta không hề có ý mạo phạm. Nếu đây là lãnh địa của ngài, chúng ta nguyện ý rời đi ngay lập tức." Triệu Vô Cực trầm giọng nói, hắn biết, Thái Thản Cự Viên có thể nghe hiểu tiếng nói của loài người, nhất là con Thái Thản Cự Viên trước mắt cường tráng như vậy, rõ ràng tu vi đã vượt qua vạn năm. Hắn thật sự không nghĩ ra trong các loại hồn thú, còn loại nào có cường đại hơn kẻ trước mặt đây.
Thái Thản Cự Viên cũng không có để ý tới lời Triệu Vô Cực nói. Nó chỉ làm một động tác đơn giản khiến cho tim mọi người đập thình thịch: tiến đến từng bước.
Mặc dù chỉ là từng bước, nhưng với thân thể hùng tráng của nó, đã khiến cho khoảng cách giữa nó và đám đệ tử của Sử Lai Khắc học viện thu hẹp lại chỉ còn chút xíu.
Lúc này, đại não của Triệu Vô Cực cấp tốc vận chuyển, hiện ra nhiều thứ, nhưng chung quy chỉ có ba chữ: Làm sao đây?
Đúng vậy. Hắn nên làm gì bây giờ? Triệu Vô Cực mặc dù tự tin vào thực lực, nhưng hắn rất rõ ràng, trước mặt là Thái Thản Cự Viên còn đáng sợ hơn so với vợ chồng Cái Thế Long Xà , hắn thà đối mặt với một hồn sư đẳng cấp Đấu La, chứ tuyệt đối không muốn đối mặt với vị vua hồn thú này.
Nhớ lại lời Đường Tam có nói, hồn sư đối với việc lạm sát hồn thú làm cho hồn thú đối với con người tràn ngập hận ý, vị vua hồn thú này hẳn là không ngoại lệ.
Đứng trước mặt nó, Triệu Vô Cực biết, dù có liên thủ với Ninh Lạc cũng không nắm được bao nhiêu cơ hội sống sót, đừng nói là bảo vệ những người khác, nhưng giờ phút này, sao có thể bảo hắn lùi bước chứ.
Cắn răng một cái, Triệu Vô Cực trầm giọng nói: "Mộc Bạch, đưa mọi người rời đi! Nhanh lên!" Bỏ lại những lời này, Triệu Vô Cực hít vào một hơi, trên người bảy cái quang hoàn loé sáng, hướng về phía Thái Thản Cự Viên vọt tới.
Đệ nhất, đệ nhị, đệ tam, đệ ngũ, bốn cái quang hoàn đồng thời loé sáng, đối mặt với địch thủ mạnh mẽ, Bất Động Minh Vương trực tiếp sử dụng toàn bộ bốn trong bảy hồn kỹ của mình.
Bốn cái hồn hoàn đồng thời loé sáng phát ra quang mang chói mắt, Bất Động Minh Vương Hộ Thân, lấy Triệu Vô Cực làm trung tâm khống chế trọng lực toàn diện bao phủ hướng về phía Thái Thản Cự Viên. Trọng lực đè ép phối hợp với trọng lực khống chế toàn diện, hắn hy vọng có thể hạn chế thân thể của Thái Thản Cự Viên, đồng thời hai bàn tay dựng đứng, Kim Cương Chưởng uy mãnh toàn lực thúc dục, năng lượng ba động mạnh mẽ phóng thích. Triệu Vô Cực ở bên cạnh một gốc cây đại thụ tán lá che trời, tích lực bay lên không, hai tay xoay chuyển, không giữ lại một chút hồn lực nào, hướng vào Thái Thản Cự Viên trực tiếp đánh tới.
"Mộc Bạch, ngươi bảo hộ mọi người, ta trợ giúp Triệu lão sư." Ninh Lạc thanh âm nghiêm túc so mọi lúc bất đồng, sau đó không chút chần chừ xuất ra Vô Ảnh Lôi Lang. Lôi Lang xuất hiện mang theo nhàn nhạt tử sắc phối với kim sắc, bầu trời sâm lâm vốn đã tối màu nay càng trở nên âm u hơn. Từ dưới chân, sáu cái hồn hoàn cũng lần lượt hiện ra, nhưng không có theo phối trí hồn hoàn thông thường, tử tử tử tử hắc hắc. Phối trí vô cùng chèn ép người, khiến cho bảy quái được dịp mở rộng tầm mắt.
"Tiểu Tam, ngươi yểm hộ mọi người đi trước." Đới Mộc Bạch kiên định nói, theo sau đó hắn cũng xuất ra Võ Hồn, trực tiếp phát động hồn kỹ mạnh nhất của bản thân, Bạch Hổ Kim Cương Biến.
"Các ngươi đi đi, ta phải giúp họ." Thanh âm Ninh Vinh Vinh ôn nhu mà kiên cường, Thất Bảo Lưu Ly tháp huyễn lệ từ trong lòng bàn tay nàng xoay tròn hiện ra.
Mấy ngày này, nàng từ bỏ hết tính khí tiểu thư, nỗ lực phối hợp cùng mọi người, dần dần được họ đón nhận. Tất cả đều là vì Ninh Lạc. Nếu bây giờ nàng sợ hãi bỏ chạy, thì mọi cố gắng của nàng cũng không còn ý nghĩa nữa.
"Thất Bảo hữu danh. Nhất viết lực, nhị viết tốc."
Theo tiếng ngâm trong trẻo của Ninh Vinh Vinh, bốn đạo quang mang đồng thời bắn ra, trong đó hai đạo rơi vào trên thân Triệu Vô Cực đúng lúc hắn sắp đánh vào đỉnh đầu Thái Thản Cự Viên. Ngay sau đó, Ninh Lạc lại phóng xuất Lam Ngân Thảo Võ Hồn, đệ tứ hồn kỹ Cộng Hưởng.
Thất Bảo Lưu Ly tháp vốn là Võ Hồn có đặc tính cực mạnh, tính tăng cường của nó không hề phụ thuộc vào thực lực của đối tượng. Ninh Vinh Vinh bây giờ chỉ có thể tăng cường 30%, nhưng Cộng Hưởng của Ninh Lạc có thể kéo hiệu quả hỗ trợ lên một cách cấp tốc, khiến cho hiệu quả tổng thể đạt đến 100%. Nói cách khác, bất luận đối tượng có thực lực thế nào, đều tăng lên 100%, Đới Mộc Bạch 37 cấp tăng 100% lực lượng cùng tốc độ, Triệu Vô Cực 76 cấp cũng tương tự.
Quả nhiên, dưới sự hỗ trợ của Ninh Vinh Vinh phối hợp Ninh Lạc, Triệu Vô Cực tốc độ chợt gia tăng, hồn lực trên hai hùng chưởng (bàn tay gấu) rõ ràng tăng cường vài phần, trong nháy mắt đã vượt qua lực công kích của chín mươi cấp hồn lực.
______Hết chap______
Cố tình cắt ngang đây cho mí ngừ hóng típ :3 Sao nào, muốn làm gì nhao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com