Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

☆Chương 635: Lời hứa

Ý thức của Sư Thanh Y bị vùi lấp trong một vùng ảm đạm giống như đầm nước chập trùng lên xuống, trong nước tối cực kỳ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một tầng ánh sáng mỏng manh chập chờn phía trên mặt nước.

Nàng ra sức bơi lên phía trên, muốn nổi lên mặt nước, rồi lại bị cái gì nắm lấy kéo đi xuống, nàng mau mau cúi đầu vừa nhìn, trong nước hắc khí lượn lờ. Vô số hắc khí từng tia từng sợi dồn dập hướng nàng vọt tới, nỗ lực quấn quanh nàng.

Chúng giống như hắc khí mà nàng nhìn thấy trong giấc mộng tại mộng tràng Trường Sinh, có chút sắc nhọn chói tai gào thét.

------- Đừng đi.
------- Ở lại.

Lệ khí trong đôi mắt đỏ của Sư Thanh Y loạn va chạm, cơ hồ có chút điên cuồng lôi kéo chúng nó, chúng nó bị xé toạc ra, sau khi phân tán lại lần nữa tụ họp.

Tiếp tục bám dai như đỉa.

Sư Thanh Y giãy giụa trong vùng hắc khí, cũng không biết qua bao lâu mới coi như tránh thoát, từ đáy nước nổi lên.

Ánh sáng trên mặt nước mờ ảo.

Sư Thanh Y miễn cưỡng nhấc lên mí mắt, để quang năng ngấm vào càng nhiều hơn nữa, nhưng mí mắt đặc biệt nặng nề, nàng cố gắng nhấc lên rất nhiều lần, mới rốt cuộc thấy rõ những gì trước mắt.

Cũng không phải cái gì đáy nước, nàng chỉ nằm ở trên giường, đắp chăn.

Chiếc giường này diện tích cực kỳ rộng rãi, càng hoa mỹ tinh xảo, một bên lụa mỏng rũ xuống che nửa cái giường, một bên lụa mỏng khác được vãn lên bằng một sợi tua lượn quanh, câu ở một bên.

Lạc Thần đang ngồi dựa vào bên giường, thấp đầu, đôi mắt nhắm, cũng không biết đã canh giữ nàng như thế này bao lâu. Ánh đèn xung quanh rất nhu hòa, chiếu vào trên vai Lạc Thần. Lông mày của Lạc Thần khẽ khép, làn da dưới ánh đèn càng trở nên trắng nõn.

Sư Thanh Y từ từ mở mắt ra, mau mau chống thân thể ngồi dậy, hướng về vị trí của Lạc Thần. Nàng cử động cẩn thận từng li từng tí, sợ làm ra cái gì vang động quấy nhiễu đến Lạc Thần. Nàng ngồi quỳ ở bên người Lạc Thần, vươn người nhẹ nhàng ôm đi qua, muốn ôm Lạc Thần nằm xuống.

Kết quả nàng vừa mới chạm tới Lạc Thần, đôi mắt Lạc Thần liền mở.

"..... Thanh Y." Trong mắt Lạc Thần có chút vui mừng, lời nói càng mềm nhẹ, dẫn theo ép giấu lo lắng: "Hiện tại cảm giác làm sao, còn có nơi nào không khỏe?"

"Ngươi ngủ quá cạn, ta vừa chạm vào ngươi liền tỉnh, đây là làm sao?" Sư Thanh Y sắc mặt tái nhợt cười, không có trước đáp câu hỏi của Lạc Thần, chỉ là bất đắc dĩ lên tiếng.

Nhưng trong lòng đau xót càng nặng thêm.

Vẫn ngồi ở chỗ này chăm sóc nàng, Lạc Thần như thế nào khả năng ngủ được an ổn.

"Ta đã ngủ một lúc, đừng lo lắng." Lạc Thần nói.

"Lại lừa người." Sư Thanh Y liếc qua, giọng nói cũng mềm nhũn: "Ta hiện tại không sao, cũng không có gì khó chịu, vừa rồi ngủ rất tốt, ngươi đừng lo lắng."

Tóc dài của nàng buông xuống, đôi lông mày mệt mỏi càng làm cho nàng hiện ra mềm mại thanh tú.

Lạc Thần nghiêng thân qua, vén lên mấy sợi tóc dài của nàng, nói: "Đói bụng rồi, ta đi hâm nóng cháo cho ngươi, còn muốn ăn gì đó, ta đi làm."

Sư Thanh Y trên người đã thay một bộ y phục cổ trang gấm màu trắng sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên là Lạc Thần giúp nàng lau qua thân thể. Mà Lạc Thần vẫn còn mặc y phục hiện đại lúc tiến vào Huyễn Trận Hoàng Đô, không nói cũng biết trong lúc nàng hôn mê, Lạc Thần bận rộn trước sau, cơ hồ một tấc cũng không rời, căn bản không để ý tới bản thân nàng ấy.

"Chỉ là hâm nóng cháo, để ta đi làm." Sư Thanh Y đau lòng không thôi, thấp giọng nói: "Ngươi nhanh đi tắm, trở về nằm xuống nghỉ ngơi."

Lạc Thần nói: "Ta mang cháo cho ngươi rồi lại tắm, ngươi ở đây chờ ta."

"....... Không." Sư Thanh Y chỉ mong Lạc Thần có thể nghỉ ngơi một hồi, một chút cũng được, nói: "Ngươi nên đi tắm."

Lạc Thần chỉ là nhìn nàng, cũng không có đáp ứng.

"Ngươi bận bịu lâu như vậy, không đi tắm, liền .... liền ...." Sư Thanh Y khịt khịt mũi, làm ra động tác nhẹ ngửi, sau đó giả bộ ghét bỏ mà nhìn Lạc Thần: "Ngươi cũng biết, lỗ mũi của ta rất linh."

Lạc Thần sắc mặt thoáng ngưng lại, xoay người sang bên kia.

Sư Thanh Y nhìn thấy nàng giơ lên cánh tay, thân thể chuyển động, giống như cúi đầu ngửi khí tức trên người mình, không khỏi có chút nghẹn cười.

Lạc Thần rất nhanh chuyển qua đến, sắc mặt lần thứ hai bưng.

"Ngửi thấy rồi, còn không muốn đi tắm sao?" Sư Thanh Y nói tiếp.

Lạc Thần từ mép giường đứng lên, cách Sư Thanh Y hơi xa một chút, có chút chật vật nói: "Ta chính mình ngửi cũng không thấy. Thanh Y ngươi... là ngửi thấy cái gì sao?"

Nàng tâm tư kín đáo, đương nhiên sẽ nghĩ đến khả năng Sư Thanh Y đang trêu đùa nàng, rồi lại không khỏi lo lắng Sư Thanh Y xác thực ngửi thấy cái gì.

Sư Thanh Y để sát vào, vòng tay ôm nàng cẩn thận ngửi một cái, hống nàng nói: "Liền không thơm như trước đây, vì lẽ đó ngươi nên đi tắm, là có thể một lần nữa thơm cực kỳ."

" ..... Hồ nháo." Lạc Thần mặc dù nói như vậy, nhưng cũng hiểu tâm tư Sư Thanh Y, không cưỡng được nàng, nói: "Được, ta trước đi tắm. Nhưng ta sẽ mang cháo đến cho ngươi, ngươi muốn uống ở nơi nào, bên giường hay bên bàn?"

"Ở bên bàn đi." Sư Thanh Y thuận theo nàng.

Lạc Thần gật đầu, bước nhanh rời đi.

Sư Thanh Y ngồi bên mép giường, nhìn trước mắt khung cảnh cổ kính, cách thức bày trí cổ xưa, có chút ngơ ngẩn. Đây là Tẩm Điện, nơi nghỉ ngơi của nàng cùng Lạc Thần ở bên trong Hoàng Điện, xa cách nhiều năm, nàng rốt cuộc lần thứ hai trở về, nhìn lại một chút Tẩm Điện, tư vị có khác biệt lớn.

Các nữ quan của Hoàng Điện vẫn luôn dốc lòng quản lý mọi thứ trong điện, mặc dù các nàng không có ở đây dài lâu, hơn nữa đồ đạc, vật dụng trong hoàng điện đều là thứ quý hiếm, có thể chống chọi với thời gian trôi qua, bây giờ nhìn lại vẫn không khác gì trước đây.

Chúng nó giống như được thời gian phong ấn, không nhiễm bụi trần, chờ đợi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trở về.

Bàn tay Sư Thanh Y vuốt ve chiếc giường quen thuộc.

Chiếc giường này cất chứa vô số lần nàng cùng Lạc Thần triền miên, còn có Lạc Thần động tình ở bên tai nàng nỉ non nói lời âu yếm.

Chỉ là đã rất nhiều năm trôi qua.

Sư Thanh Y khẽ mỉm cười, cũng không cảm thấy ngượng ngùng cái gì, chỉ là cảm thấy cực kỳ bi thương. Thời gian luôn kỳ diệu như vậy, nó có thể lên men mọi cung bậc cảm xúc, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thổn thức.

Bờ vai nàng run rẩy một hồi lâu, rời khỏi giường, chậm rãi đi dạo bên trong Tẩm Điện.

Lạc Thần rất nhanh trở về, trên tay bưng khay, đặt bát cháo cùng món tráng miệng lên bàn, cũng rót cho Sư Thanh Y một tách trà nóng, nói: "Lại đây."

Sư Thanh Y ngoan ngoãn đi tới, ngồi xong.

Lạc Thần đưa bát cháo tới trước mặt Sư Thanh Y: "Vừa rồi ngươi nhìn gì đó? Nhìn đến tỉ mỉ như vậy."

"Nhìn quá khứ của chúng ta ở đây." Sư Thanh Y cầm muỗng múc một thìa cháo, cháo tinh mịn mềm mại, thả một chút thịt gà cùng gừng.

Nàng nếm thử một miếng.

Ăn rất ngon, đây là tay nghề của Lạc Thần mà nàng đã quen thuộc.

"Về nhà." Sư Thanh Y lầm bầm: "Tất cả đều như trước đây."

Lạc Thần đáy mắt sâu thẳm nhìn nàng.

"Ngươi đi tắm đi." Sư Thanh Y tận lực để cho mình nhìn qua ung dung chút, trong mắt còn dẫn theo cười, thúc giục nói.

"Được."

Sư Thanh Y một mình uống cháo, nhìn Lạc Thần thu thập một phen, lại nhìn theo nàng đi ra ngoài, đi tới phòng tắm.

Chờ Lạc Thần đi rồi, Sư Thanh Y nhớ tới Hiệp, ánh mắt lại ảm đạm xuống. Uống xong cháo, nàng ở bên trong tẩm điện tìm được ba lô của mình, lấy ra chiếc hộp nhỏ mà Hiệp năm đó trải qua ngàn khó vạn hiểm giao cho Hạ Trầm bảo quản.

Mảnh lụa trong hộp tương ứng với góc hoa văn trên cửa lớn, lộ ra vị trí cơ quan, bây giờ nàng đã về nhà, lụa này cũng không còn tác dụng gì, chỉ có vật hình tròn giống như đồ chơi nhỏ, nàng vẫn chưa biết nó là cái gì.

Hiệp vĩnh viễn rời đi rồi, cũng hỏi không tới.

Nhưng nếu Hiệp vô luận thế nào cũng muốn giao vật này cho nàng, ý nghĩa vật này phi thường trọng yếu. Sư Thanh Y lên tinh thần, nhìn chằm chằm tiểu đồ chơi một lúc lâu, đồ chơi nhỏ nặng trình trịch, lắc lắc cũng đung đưa bất động, nàng không xác định bên trong có hay không cất giấu đồ vật gì khác.

Nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Sư Thanh Y đành phải đem vật tròn nhỏ này thu vào bên trong hộp, đi tới mép giường ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, trở Lạc Thần trở về.

Nàng có chút sa sút, trong lồng ngực ôm chăn, ngẫu nhiên xoa xoa. Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm giác có người chạm đến thân thể mình, lúc này mới chợt tỉnh, vừa mở mắt ra liền chạm phải đôi mắt thâm thúy của Lạc Thần.

Trên người Lạc Thần mơ hồ quấn lấy một tầng hơi nước, ăn mặc một thân cổ trang lụa trắng, mái tóc đen dài buông xõa trên bờ vai. Bộ trang phục này kết hợp cùng bốn phía tẩm điện bày trí, khiến Sư Thanh Y một lần nữa choáng váng, còn tưởng rằng chính mình ký ức có sự hỗn loạn.

"Thanh Y?" Lạc Thần nhẹ giọng nói.

Sư Thanh Y tỉnh táo lại, ý cười có chút đau thương: "Ta mới vừa rồi còn tưởng chúng ta ở thời Minh, hoặc xa hơn nữa."

"Hoàng Đô ngăn cách cùng ngoại giới, ngươi muốn xem như trước đây đối đãi, ngược lại cũng không sao. " Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Ngươi tùy ý là được, ta chưa bao giờ... rời khỏi ngươi."

Trong mắt Sư Thanh Y có chút ướt át, ý cười vẫn còn đó.

Lạc Thần nhẹ nhàng bao trùm lấy nàng, ôm vào trong ngực: "Trước khi ngươi hôn mê, ngươi bảo ta không được rời đi ngươi. Hiện tại ngươi thanh tỉnh, có thể nghe được rõ ràng, ta sẽ nói lại lần nữa."

Đôi tay Sư Thanh Y vòng lấy lưng Lạc Thần, trầm thấp nghẹn ngào.

"Thanh Y, ta sẽ không rời đi ngươi." Lạc Thần tiếng nói kiên định mà trầm ổn: "Nếu vạn nhất, bởi vì một số nguyên nhân ta không cách nào ở cạnh ngươi nữa, vậy cũng ngắn ngủi, vô luận như thế nào, ta sẽ lại trở về bên ngươi."

Nàng nói đến đây, trong mắt ẩn có mấy phần lạnh lẽo, như hạ xuống quyết tâm làm chuyện gì.

"Ngươi .... không cách nào ở bên cạnh ta nữa? " Sư Thanh Y lập tức cuống lên: "Nguyên nhân gì?"

"Ta chỉ nói vạn nhất." Lạc Thần trầm giọng nói: "Đó chỉ là giả thuyết thôi. Thế sự trên đời khó liệu, nếu ta nói vĩnh viễn không rời đi ngươi, vẫn luôn ở bên ngươi, về sau ta không làm được, liền thất hứa. Thanh Y, chuyện này ta không muốn lừa dối ngươi, càng không muốn thất hứa với ngươi, ta chỉ có thể sớm nói rõ ràng."

"Ngươi lại muốn cho ta chuẩn bị tâm lý?" Sư Thanh Y tâm tư thông suốt, như thế nào không hiểu ý tứ Lạc Thần, gắt gao ôm lưng Lạc Thần: "Ngươi là đang nói về Quỷ Chủ sao? Nếu Quỷ Chủ khống chế ngươi, ngươi không muốn thương tổn ta, lúc đó sẽ chọn.... rời bỏ ta?"

Trầm mặc một hồi, Lạc Thần mới đáp: ".... Ừ."

Nhưng nàng lại ôn nhu nói tiếp một câu: "Ta sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn khả năng này xảy ra. Nhưng mà Thanh Y, ta không thể hứa suông, đây là chuyện ngươi nên hiểu được, cũng là chuyện mà chúng ta phải đối mặt."

Sư Thanh Y đương nhiên minh bạch đây là chuyện mà các nàng phải đối mặt.

Không phải nàng chưa nghĩ đến khả năng này, hơn nữa mỗi lần nghĩ đến, nàng chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, giống như trốn tránh mà không cho chính mình nghĩ tiếp nữa.

Nhưng bây giờ Lạc Thần không chút nào bảo lưu, đem chuyện lo lắng này nói ra.

Sư Thanh Y nghe xong, trong lòng tựa như bị kim đâm, nhưng lại có chút thanh thản bởi vì sự thẳng thắn của Lạc Thần. Lạc Thần dĩ vãng thường thường để ý đến cảm xúc của nàng, để tránh cho nàng lo lắng, sẽ che giấu một số chuyện làm nàng cảm thấy thống khổ. Mà hiện tại Lạc Thần biết nói ra chân tướng sẽ khiến nàng không thoải mái, nàng ấy vẫn chọn lựa nói ra, chứng mình chuyện này rất trọng yếu, Lạc Thần không thể không nói.

Sau khi cân nhắc, Lạc Thần cảm thấy đem chuyện này đưa ra ánh sáng sẽ càng thỏa đáng, mới có thể như vậy.

"Ta biết..... " Sư Thanh Y lúng túng, không nỡ thả ra: "Nhưng mà.... nhưng mà..... "

"Ta đáp ứng ngươi, mặc dù rời đi, ta cũng sẽ nhanh chóng giải quyết, sớm trở về bên cạnh ngươi." Lạc Thần trầm giọng hứa với nàng, nói: "Tin tưởng ta, chuyện này ta có thể làm được, mà không phải lời hứa suông. Ngươi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, liền không tính ta rời đi ngươi, được chứ?"

"Ta muốn giết Quỷ Chủ." Sư Thanh Y biết chuyện này có vạn ngàn đạo lý, có thể hiểu được, nhưng không cách nào khống chế chính mình, cắn răng hít ngụm khí lạnh, lại dẫn theo chút phá vụn khóc nức nở: "Ta nhất định phải.... giết bà ta."

Nước mắt của nàng lăn dài trong nỗi căm hận và đau khổ vô tận: "Tại sao... tại sao ngươi phải như vậy."

Lạc Thần ôm nàng càng chặt hơn chút, cũng dẫn theo nghẹn ngào: "Thanh Y, nếu ta lừa ngươi, nếu ta hứa vĩnh viễn không rời đi ngươi, đến lúc ngươi phát hiện ta đi mất, thì sẽ tan vỡ đến mức nào, ta không muốn ngươi như vậy. Không bằng từ đây bắt đầu, ngươi chậm rãi quen thuộc."

"Ta không muốn thói quen này." Sư Thanh Y ngậm lấy nước mắt: "..... Không muốn."

"Thanh Y ngoan." Lạc Thần vuốt ve trên lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng.

Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần mềm nhẹ tiết tấu, viền mắt càng ngày càng ê ẩm. Bâu giờ nàng đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, sớm đã đem kiên cường khắc vào trong cốt, nhưng nghe đến Lạc thần thẳng thắn tiếng lòng, nàng cũng khó có thể chịu đựng.

Lạc Thần nói bên tai nàng: "Hiệp đã đi, ngươi trong lòng đang khó chịu, ta vốn không nên ở thời điểm này nói cho ngươi biết. Vừa rồi ta tắm, vẫn luôn do dự, nhưng ta cuối cùng quyết định, vẫn nên.... trước báo cho ngươi."

Lời nói của nàng càng ngày càng phát run: "Ta biết ngươi đang cần nhất một lời hứa hẹn đảm bảo, mới nói ta không nên rời đi ngươi, nhưng ở bước ngoặt quan trọng này, ta càng không thể dễ dàng cho ngươi lời cam kết, bằng không một khi thành vô ích, ngươi sau này chỉ có thể càng ... .thống khổ. Thanh Y, nếu làm cho ngươi vui vẻ, ta có thể nói dối hống ngươi, nhưng lần này, ta ... không làm được."

"Ngươi cái đồ đại lừa gạt.... " Sư Thanh Y hai vai cũng run rẩy theo, nàng đương nhiên minh bạch khổ tâm của Lạc Thần, trong miệng lại nói đến cay đắng: "Lần này, vì cái gì liền.... không chịu gạt ta."

"Dù cho có một ngày ta phải rời đi, ta cũng sẽ lần nữa trở về bên ngươi." Lạc Thần nói: "Điểm này, ta tuyệt không lừa ngươi."

"Lúc đó... ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?" Sư Thanh Y chôn ở bả vai nàng, âm thanh khinh mềm, hỏi ra câu này cũng là dùng hết dũng khí và cứng cỏi, mới có thể tiếp thu sự thật tàn khốc này.

"....Ta sẽ nói." Lạc Thần đáp: "Giống như ngươi khi đó ở Hắc Trúc Câu, trước khi đi Sắc Đạt đã để lại thư cho ta."

"Được rồi." Viên hạt châu trên mi mắt Sư Thanh Y rơi xuống: "Ta không sợ. Ta sẽ đi tìm ngươi, giống như ngươi đã đi Sắc Đạt tìm ta. Mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ luôn cùng nhau, ngươi không hề rời đi ta."

"Ngươi tìm ta đã lâu như vậy." Lạc Thần trong lời nói mang theo hối hận cùng tự trách: "Ta không muốn để ngươi lại tìm ta nữa, ngươi tìm không tới thì biết phải làm sao. Thanh Y, ta muốn.... để lại cho ngươi một ký hiệu, để ngừa vạn nhất, có được hay không?"

"Ký hiệu?" Sư Thanh Y chậm rãi buông ra Lạc Thần, nhìn con mắt của nàng.

Lạc Thần giơ ngón tay lên, triệu ra một sợi hồng tuyến, lượn quanh ở đầu ngón tay nàng: "Ta muốn cho ngươi một đoạn chủ mệnh tuyến."

Sư Thanh Y nhìn kỹ một chút hồng tuyến mà Lạc Thần gọi ra lần này, cảm giác nó so với những hồng tuyền trước kia Lạc Thần điều khiển còn muốn đỏ sẫm xinh đẹp, thậm chí càng mỏng hơn một ít.

Lạc Thần nói: "Lúc trước ở màng mỏng dưới cây đa, hồng tuyến mang theo hơi thở của ta, dẫn ngươi tìm đến ta. Đó chỉ là hồng tuyến bình thường, rời khỏi ta quá lâu, nó sẽ mất tác dụng, cũng chỉ có thể ở trên người ngươi tồn tại một đoạn thời gian. Nhưng chủ mệnh tuyến không giống, chỉ cần ta đánh dấu ngươi, nó cho dù rời đi ta, cũng có thể luôn tồn tại trên thân thể ngươi, ngươi liền có thể dựa vào khí tức của ta lưu lại trên nó, mà lần nữa tìm thấy ta."

Sư Thanh Y mừng rỡ không thôi, nàng không nghĩ tới hồng tuyến của Lạc thần còn nhiều chỗ huyền diệu như vậy, trước đây nàng chỉ hoảng sợ đồng thời ghét bỏ hồng tuyến, nhưng dần dần nàng phát hiện, hồng tuyến đối các nàng có rất nhiều công dụng, nó giống như con dao hai lưỡi, tùy thuộc vào cách nó được sử dụng.

"Nó là chủ mệnh tuyến, khẳng định rất trọng yếu đi." Sư Thanh Y do dự: "Ngươi cho ta một đoạn, có ảnh hưởng đến ngươi không?"

"Không sao." Lạc Thần nói: "Hồng tuyến thiên biến vạn hóa, độ dài cũng không có định số, cho ngươi một đoạn, cũng không có bất luận ảnh hưởng gì. Chỉ là...."

Sư Thanh Y trước liền cảm thấy có chút kỳ quái, Lạc Thần nói muốn đánh dấu nàng, sau đó lại nói 'có được hay không', chứng tỏ quá trình đánh dấu sẽ rất khó khăn.

"Chỉ là cái gì?" Sư Thanh Y hỏi.

"Lúc ta đánh dấu ngươi, ngươi sẽ rất đau, còn có thể đau một hồi." Lạc Thần nhíu mày: "Ta không biết làm sao giảm bớt đau đớn cho ngươi."

Nàng không nỡ để Sư Thanh Y đau dù chỉ một chút xíu.

Nhưng nàng càng sợ Sư Thanh Y tìm không được chính mình.

Sư Thanh Y đã tìm nàng nhiều năm, nàng không muốn lần nữa đi vào vết xe đổ.

"Nguyên lai chỉ là đau mà thôi." Sư Thanh Y biết hiệu dụng của việc đánh dấu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cười nói: "Này có cái gì, ngươi đừng lo lắng, ta nhịn một chút liền được. Vậy ta phải làm gì, ngươi nói cho ta biết."

"Ngươi không cần làm gì." Lạc Thần thấy nàng cũng không để ý, nói: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn đánh dấu ở nơi nào, dấu hiệu sẽ có sự khác biệt về hình dáng, nó có thể giống như vòng tay hồng ngọc, lượn một vòng trên cổ tay của ngươi."

Sư Thanh Y suy nghĩ chốc lát, đưa tay cho Lạc Thần: "Ngươi đánh dấu vào ngón tay của ta đi."

"Ngón tay nào?" Lạc Thần hỏi.

"Ngón đeo nhẫn." Sư Thanh Y nhìn nàng cười.

Ánh mắt Lạc Thần lập tức ngưng lại, rơi vào trên mặt nàng.

"Nếu nó có thể ở trên cổ tay lượn một vòng, giống như lắc tay." Trong mắt Sư Thanh Y hiện lên ánh sáng, nhẹ giọng nói: "Này ở trên ngón áp út, có phải giống như một chiếc nhẫn không?"

Hai chữ chiếc nhẫn, nàng cơ hồ là ngậm trên đầu lưỡi.

Lạc Thần bên môi nhẹ cong, dao động cười ra đến: "Ừ."

-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có lúc cảm thấy, hồng tuyến của Lạc Thần rất tàn khốc, thế nhưng nó cũng có một loại cảm giác cực kỳ lãng mạn khác.

Sư Thanh Y tìm Lạc Thần rất nhiều năm, lần này đánh dấu, chịu đựng qua đau đớn, nàng sẽ thấy không cần lo lắng mất đi tung tích Lạc Thần, đây cũng là lời hứa lớn nhất của Lạc Thần đối với nàng.

Là cả đời.

"Đây là chiếc nhẫn đặc biệt nhất, làm trọn vẹn lời cầu hôn."

-----------------------------------------------

<Tấn Giang bình luận khu>

* Đây là một lời cầu hôn, thật lãng mạn!!!

* Tác giả đang chuẩn bị tâm lý cho chúng ta. Một ngày nào đó Lạc vương hậu lại biến mất, Sư điện hạ không thể tìm thấy nàng trên thế giới này, cho nên mới phải dùng chủ hồng tuyến để tìm. Tôi nhìn thấy tương lai một biển ngược tàn tâm của Quân.

*Các nàng đã kết hôn rất nhiều lần, vì vậy không có gì lạ khi các nàng lại cầu hôn rất nhiều lần. [Tôi đã chết, haha]

* Tôi có một suy đoán táo bạo: nữ nhân đã nói câu 'ta chính là ngươi, ngươi chính là ta' chính là Cổ Thần. Hắc khí trên người Điện Hạ có liên quan đến Cổ Thần, hoặc đó chính là ... tàn hồn của Cổ Thần chăng? [Xin các người đừng chém ta.]

- Nếu đây là truyện tu tiên thì hoàn toàn có khả năng.

- Tôi cũng nghĩ hắc khí có liên quan đến cổ thần, nó tương tự như hồng tuyến.

*Bình luận: Tham hư lăng hiện đại thiên

Sư Sư trước kia ở trên phiến đá có khắc lại, mùa đông năm Hồng Vũ mười sáu, chính mình lần đầu tiên giết người, khai sát giới, thành một quái vật.

Điểm kỳ quái ở chỗ, Sư Sư giai đoạn này không có mất trí nhớ. Như vậy đối với nàng tới nói biến thành quái vật rốt cuộc là trạng thái gì đâu? Thô bạo Chiến Quỷ kỳ thật nàng đã biết nơi phát ra, lệ khí sống lại đại sát tứ phương kỳ thật là tri thức trong phạm vi. Như vậy khả năng chi gian đã xảy ra điểm khác biến số.

Tỷ như nói lượn lờ Sư Sư hắc khí khả năng nơi phát ra là chính nàng.

Đã biết:

1 Mỗi khi Sư Sư ký ức có điều buông lỏng, sẽ có ý thức hoặc vô ý thức đánh thức thô bạo Chiến Quỷ hình thức.

2 Mỗi khi Sư Sư ngưng kim tiễn đều sẽ kích phát hắc khí.

3 Quỷ Chủ đã từng cho người thôi miên, nhằm khai thác trí nhớ Sư Sư nhưng thất bại, thiết mộng tràng với mưu đồ nhìn trộm ký ức lại lần nữa thất bại.

4 Những gì Sư Sư trải qua từ thời Minh đến thời hiện đại còn chưa công khai tình báo.

Như vậy ta lớn mật phỏng đoán một khả năng, hắc khí kỳ thật là Sư Sư phong bế ký ức một cái tự sát thức bảo hiểm cơ chế. Nàng phong bế sau, chính mình đều quên, người khác càng không thể thăm dò. Một khi có người ý đồ buông lỏng cái này khẩu tử, nàng liền sẽ kích phát một loại tự hủy thức bảo hộ.

Mặt khác Chiến Quỷ trạng thái sẽ ở bản thể cảm nhận được thống khổ tự động biến thành trạng thái phòng ngự, này khả năng cũng từ Sư Sư chủ động phong ấn ký ức trả giá. Như vậy đoạn ký ức này chính là các nàng đi vào chung cuộc manh mối cùng chìa khóa đi. ( hết thảy chỉ là phỏng đoán!! Hết thảy nghe Đao Đao chỉ huy ).

--------------------------------

* Võng hữu: tidalCryst_ Bình luận: Tham hư lăng hiện đại thiên

Điện Hạ một đường đi tới quá khổ, rõ ràng là một người tốt như vậy lại cùng thế gian vô tranh, lại từ cổ đại thiên bị tính kế đến bây giờ, nhìn bên người từng người rời đi: Kính yêu thân nhân, trượng nghĩa bạn thân, trung thành cấp dưới, thậm chí bị bắt cùng suốt đời sở ái tạm thời chia lìa. Hy vọng hiện đại thiên không cần lại có bất luận người nào rời đi, phân đội nhỏ mọi người đều hảo hảo...

Nói một chút đối kế tiếp đoán trước, hiện tại giải mê chỉ còn mấu chốt nhất bộ phận, lý một chút đại khái là:

1. Sư Sư cuối cùng đã xảy ra cái gì.
2. Vì sao vài thế lực đều nhìn chằm chằm Vũ gia, thậm chí liên lụy cách vách Giản gia.
3. Gút mắt giữa Âm Ca, Chương Đài Liễu, Quỷ Chủ, Nguyễn, cùng với địa vị của bọn họ trong tổ chức.

Phía trước có tiểu khả ái sửa sang lại thời gian tuyến, ta phát hiện một chút rất có ý tứ: Vũ gia xảy ra chuyện cùng Sư Sư được Quỷ Chủ đem về Sư gia nuôi dưỡng chỉ cách một năm, mà Thiên Thiên ở bốn năm trước tỉnh lại. Thời gian phi thường gần, liên hệ Lạc Sư gặp lại là có người thiết kế, Thiên Thiên hẳn là cũng không phải trùng hợp bị thôn dân phát hiện, Tiểu Vũ cha mẹ bị người sắp đặt, bị điều khiển mà dặn dò nàng nghe lời Hướng di, kia tất nhiên ở phía trước Rừng Mưa, vài cổ thế lực liền một lần nữa bắt đầu hành động, bọn họ đem 600 năm trước người nhất nhất kéo về cục trung tiến hành thu võng. Năm đó rừng mưa, Vũ gia tại đây, Quỷ Chủ tại đây, Chương Đài Liễu cùng Âm Ca tại đây, cách vách Giản gia cũng tại đây, kỳ thật làm ta nghĩ đến lúc ấy Thần Chi Hải, tất cả mọi người đến một cái đặc thù khu vực quỷ dị cảm, cũng không biết Rừng Mưa là địa phương gì, đáng giá những người này toàn chạy tới.

Về Tiểu Vũ, còn có một cái khả năng bị rất nhiều người đã quên chi tiết: Nàng sợ bàn giải phẫu. Trước mắt chỉ nói nàng vì cái gì sợ thông đạo cùng mèo, cùng với mộng du, cái này không có được đến giải đáp, nói vậy cùng Rừng Mưa tầm quan trọng cùng với lý do Cổ Thần làm Diễn ngự nàng cả nhà tu đồng hồ nước có quan hệ.

---------------------------

* Võng hữu: Sơn gian bốn mùa Bình luận: Tham hư lăng hiện đại thiên

Tò mò tộc nhân vì sao sẽ đối Điện Hạ mắt đỏ không nghi ngờ, có phải Điện Hạ cuối cùng một lần trước khi mất tích liền đã mắt đỏ?

[1 lâu ] võng hữu: Yêu đồng diễn nghịch
Ở cổ đại thiên đều có đáp án nga. mẫu thân Điện Hạ là Chiến Quỷ Vương nữ, Điện Hạ mắt đỏ sinh ra đã có sẵn, tộc nhân sẽ không kỳ quái.

[2 lâu ] võng hữu: Sơn gian bốn mùa
Trên lầu, mẫu thân Điện Hạ là Chiến Quỷ ta đương nhiên biết, nhưng là cổ đại thiên ăn Hóa Huyết Châu, trên cơ bản sẽ không xuất hiện Chiến Quỷ đặc thù, sẽ không mắt đỏ khống chế không được chính mình, Thập Tứ năm đó đi theo cô cô, theo lý mà nói nàng khả năng biết, mà hiện tại Điện Hạ mắt đỏ trở về, tộc nhân đối chuyện này không có gì kinh ngạc, cho nên ta nghi hoặc thôi.

[3 lâu ] võng hữu: Yêu đồng diễn nghịch
Hồi lầu trên. Hóa huyết châu tác dụng là hóa đi Chiến Quỷ huyết thống bên trong lệ khí bộ phận, huyết thống là sẽ không đoạn, như thế nào sẽ không có đặc thù? Mắt đỏ trạng thái lại không là lệ khí đặc thù, là Chiến Quỷ sinh ra đã có sẵn trạng thái. Cụ thể nhưng tham khảo Doãn Mặc Hàn có thể tùy ý biến hóa, cùng với Lưu Thiều đầu tiên là ánh mắt bình thường, lại biến thành mắt đỏ cùng Lạc Thần đánh nhau cũng có thể nhìn ra tới.

Hiện đại thiên mắt đỏ xuất hiện trên cơ bản đều ở vào một cái mất khống chế thô bạo trạng thái, đây là lệ khí bị đánh thức. Mà Điện Hạ hóa huyết lúc sau mấy trăm năm đều ở vào một cái tương đối an toàn cùng hạnh phúc thời kỳ, chiến quỷ huyết thống lại nguy hiểm, vì sao phải đánh thức? Cho nên ta có khuynh hướng, không có khai đỏ mắt không phải không thể, mà là không cần.

Mà ở hóa huyết lúc sau khai đỏ mắt đối với Điện Hạ tới nói là có thể khống chế, nhưng đối với Hồng Vũ lúc sau lệ khí đánh thức Điện Hạ có thể là mất khống chế biểu hiện.

Cho nên, tộc nhân đối mắt đỏ cũng không sẽ kỳ quái. Chỉ là đối với Điện Hạ tới nói mắt đỏ trạng thái đã có biến hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #ngọt#sung