Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 - 20

Chương 19

Quý Duyệt Phong bị ngất xỉu, Tần Nhuế khi nghe cảnh vệ báo cáo việc này, thậm chí ngay cả mức phạt của Phương Cầm cũng đều chưa kịp tuyên bố, liền một mạch chạy tới tầng giam giữ Quý Duyệt Phong. Nghe nói, người đầu tiên phát hiện Quý Duyệt Phong bị ngất là người đưa cơm- phải được mình phê chuẩn. Sau đó người ấy báo lại cảnh vệ, cuối cùng cảnh vệ với báo lại cho mình.

Tần Nhuế còn chưa rõ nguyên nhân Quý Duyệt Phong bị ngất xỉu, nhưng khi nàng nghe thấy tin đó, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt nhợt nhạt kia cùng với thân thể gầy yếu của Quý Duyệt Phong. Lại nghĩ, hẳn mà mấy  ngày trước trong phòng lạnh đã làm chết cóng người nàng, rồi sau ở phòng riêng của mình lại còn làm chuyện kia, hết thảy mới làm cho thân thể đã dính nhiều thương tích kia không còn chống chọi được nữa.

Khẩn cấp lấy chìa khoá mở cửa ra, ánh vào mắt đó là cảnh tượng người kia nằm trên giường, đem toàn bộ thân thể đều cuộn tròn trong chăn. Chỉ thấy trên mặt gầy gò của người kia che kín mồ hôi, sớm đã thấm ướt cả mái tóc đen. Toàn thân , run rẩy như là đang chịu nỗi thống khổ nào đó.

Tần Nhuế gắt gao cắn chặt răng, nhưng hốc mắt đã cay cay phát đau, cơ hồ là sắp chảy ra nước mắt. Nàng biết mình lại lần nữa mềm lòng, lại lần nữa đau đớn. Đóng cánh cửa phía sau lại, chậm rãi đi tới bên giường Quý Duyệt Phong đánh thức nàng, nhưng mà người nọ dù có gọi như thế nào cũng đều không có phản ứng.

Tần Nhuế càng lo lắng, đưa tay sờ trán Quý Duyệt Phong. Cũng may không bị sốt mà chỉ là có chút ẩm ướt và lành lạnh. Nhìn Quý Duyệt Phong bị như thế này, Tần Nhuế mới bỗng nhớ ra cái gì, liền đưa tay thăm dò chỗ bụng Quý Duyệt Phong.


Quả nhiên, nơi tay chạm đến là một mảnh lạnh lẽo. Mà bàn tay Quý Duyệt Phong ôm bụng cũng không ấm áp bao nhiêu.

Từ ngày Quý Duyệt Phong vào ngục này, đã qua hơn hai năm. Mà thói quen nàng đối nghịch với Tần Nhuế mọi lúc mọi nơi cũng đã duy trì được hai năm. Cho tới bây giờ, Tần Nhuế vẫn còn nhớ rõ, lúc mà nàng lần đầu tiến vào phòng Quý Duyệt Phong tuần tra, nữ nhân kia lại ngày trước mặt mình đem quần áo của nàng cởi hết không còn một mảnh, còn cầm lấy tay mình chủ động vuốt ve nàng.

Lúc ấy, Tần Nhuế và Quý Duyệt Phong còn chưa thân quen lẫn nhau như bây giờ. Mà dẫu sao, trước hai năm đó Tần Nhuế vẫn tuyệt đối là một girl thẳng. Tuy rằng hiện tại có chút dấu hiệu biến đổi. Cho nên hành động của Quý Duyệt Phong, không thể nghi ngờ là một đòn bất ngờ sâu sắc đối với người luôn quen những thứ  tự nhiên đời thường như Tần Nhuế. Lúc đó chỉ biết đỏ bừng mặt, tay chỉ vào mặt Quý Duyệt Phong chỉ có vài ba từ cũng nói  lắp mãi không  nên câu.

Cho đến bây giờ, đối với Tần Nhuế thì Quý Duyệt Phong hồi đó vẫn là dễ chịu nhất. Chính nàng một thân trần truồng xích loã, có thể để cho người khác chạm vào mà không tỏ ra có chuyện gì. Nhưng thật ra khi bị sờ soạng lại làm một bộ thỏ non gặp sắc lang, bộ dạng như muốn khóc.

Sau này, hành vi của Quý Duyệt Phong càng làm cho Tần Nhuế không thể nhẫn nại được nữa, cuối cùng Tần ngục trưởng cũng  thi hành một số hình phạt. Trong đó nặng nhất là đem Quý Duyệt Phong nhốt vào phòng lạnh trong suốt một ngày một đêm. Có lẽ là cóng đến hỏng luôn thân thể, những ngày sau, mỗi tháng "đến ngày" thì Quý Duyệt Phong luôn đau như chết đi sống lại.

Tần Nhuế trong lòng tự mắng mình, vì sao mầy ngày trước đúng vào lúc Quý Duyệt Phong sắp tới tháng lại lần nữa đem nàng nhốt vào phòng lạnh. Nữ nhân này, vốn bệnh lớn bệnh nhỏ chồng chất, hơn nữa cứ đến tháng bụng lại rất đau, về sau già đi sớm muộn gì cũng khiến nàng chật vật.

Nghĩ như vậy, Tần Nhuế gọi điện thoại sai căn tin nấu một bát nước đường đỏ đưa vào. Mà nàng lại tự tay ôm Quý Duyệt Phong lên, để cho đầu nàng gối lên đùi mình, dùng bàn tay ấm áp từng chút một xoa bụng nàng. Nhận thấy được mát xa mà lông mày vốn nhíu chặt của Quý Duyệt Phong có chút buông lỏng, Tần Nhuế bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Vốn nàng định phân rõ giới hạn với nữ nhân này, một lần nữa trở lại quan hệ bình thường giữa tù nhân và ngục trưởng. Nhưng sự thật đã chứng minh, đây không hề là chuyện đơn giản. Nàng không thể ngoan tâm trừng phạt nữ nhân này, càng không thể nhẫn tâm chứng kiến nàng bộ dạng thất hồn lạc phách.

Quý Duyệt Phong, chẳng lẽ cô chính là số kiếp của đời tôi sao?

"Ưm..." Cảm giác được người trong lòng phát ra tiếng rên mỏng manh, Tần Nhuế vội vàng thu hồi tầm mắt đang đọng trên người Quý Duyệt Phong, tiện đà xoay đầu về hướng khác. Cho nên khi Quý Duyệt Phong tỉnh lại, là nhìn thấy một người thân thuộc đem mình ôm vào trong lòng, lấy tay xoa bụng mình, lại còn không dám nhìn vào mình, trông rất mất tự nhiên.

Nghĩ đến mỗi ngày Tần Nhuế đến đây tuần tra, nhìn mình bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, Quý Duyệt Phong âm thầm trộm cười. Nữ nhân này, có cần phải mất tự nhiên như thế hay không? Rõ ràng không thể phân rõ giới hạn với mình, mà buổi tối ngày trước vẫn nói ra những lời đó.

Bây giờ mỗi lúc nhớ đến, trong vẫn còn tổn thương!

Nàng chật vật như thế này, không phải là món quà Tần Nhuế ban tặng sao? Nếu không phải vì nữ nhân này lo lắng cho mình mà vẫn làm bộ như không thèm để ý. Nếu không phải nữ nhân này nhìn qua là mặt than không đổi sắc, còn tính cách bên trong thì phong tao bị mình phát hiện, thì sao lại có chuyện mình không nhịn được đi trêu chọc nàng? Không đi trêu chọc nàng, mình bây giờ cũng sẽ không thảm thương đến nỗi mỗi lần "tới tháng" là đau như chết mất một  nửa như thế này.

Cho nên, tất cả, tất cả, đều phải quy tội lên nữ nhân Tần Nhuế này!

"Ây... Tôi không nhìn lầm chứ? Đây là Tần đại ngục trưởng? Đây không phải là do người ta bị ảo giác chứ?" Quý Duyệt Phong ra vẻ nghi ngờ hỏi, đồng thời vươn tay nhéo mặt Tần Nhuế, để chứng thực rằng người trước mặt không phải ảo ảnh.

"Quý Duyệt Phong!" Tần Nhuế quay đầu lại rống lên, chính là toàn bộ khuôn mặt và vành tai đỏ hết lên, đã tố cáo nàng vì thẹn quá mà hoá giận.

"Ừ? Làm sao vậy? Người ta biết tên người ta hay, nhưng Tần đại ngục trưởng ngài cũng không cần kêu lớn như vậy chứ? Nếu ngài thật sự thích gọi, người ta cũng có thể cho ngài vài cách gọi tri kỉ mà còn dễ nghe a. Ví dụ như... Chị có thể gọi tôi theo cách quyến rũ là Phong. Hoặc là theo cách khả ái đáng yêu là Tiểu Phong Phong. Chứ trăm ngàn lần đừng gọi tôi là Quý Quý, hoặc là Duyệt Phong nha! Hai tên này, một thì nghe như chữ láy đại phúc đại thọ, còn một lại như tên của lão già!"

Nghe Quý Duyệt Phong đủ miệng ngữ khí bịa ra bao nhiêu cách gọi tên nàng, cuối cùng lại nhìn thấy nàng làm mặt nghiêm túc cảnh cáo mình. Tần Nhuế trong lòng có chút bất đắc dĩ. Có câu nói, bầy chó cứở chung chỗ thì lại cắn nhau, tách ra thì lại nhớ nhau. Nàng bây giờ có phải là thuộc vào diện câu nói này không?

Lúc Quý Duyệt Phong không để ý tới mình, thì lại muốn nàng như bây giờ trêu chọc. Còn lúc nàng bày ra đủ trò đùa giỡn, mình lại hi vọng nàng ngoan ngoãn thành thật một chút, đừng trêu chọc mình quá trớn. Quả nhiên, con người vẫn là một sinh vật đầy mâu thuẫn. Mà nữ nhân, là tổng hợp của đủ loại mâu thuẫn!

"Tôi chọn gọi cô là Quý Duyệt Phong, chỉ có cách gọi đơn giản nhất này thôi!" Tần Nhuế thấp giọng đáp, không muốn nhìn Quý Duyệt Phong, cũng không phát hiện đối phương khi nghe đến những lời này trong mắt chợt loé ý cười.

"Được thôi, Nhuế Nhuế thích gọi là gì cứ gọi là vậy đi. Cái chính là, tay chị bây giờ đang làm gì vậy? Bụng nữ nhân là bộ phận riêng tư đấy, lên trên một chút chính là ngực, đi xuống một chút... Chính là cái ấy. Nhuế Nhuế bây giờ đem tay đặt trên bụng người ta? Là định làm gì thế?"

Nghe xong Quý Duyệt Phong nói, lúc ấy Tần Nhuế mới nhớ đến việc rút lại bàn tay mà mình để quên trên bụng Quý Duyệt Phong. Kỉ niệm này mỗi lần nhắc tới, đều khiến nàng xấu hổ quẫn bách đến nỗi muốn kiếm cái hang chui vào trốn. Vội rút tay về xong đứng bật dậy, "Xem ra tình trạng cô cũng không tệ lắm, hôm nay nghe nói cô bị ngất, tôi còn lo cho cô một trận."

"À? Nhuế Nhuế mà cũng lo lắng cho người ta sao? Thật là làm người ta có chút thụ sủng nhược kinh! Nhưng mà vừa rồi chị còn chưa được người ta cho phép mà đã sờ soạng lung tung thì tính thế nào đây?" Giờ khắc này, Quý Duyệt Phong như là con mèo nằm nghiêng trên giường. Vạt áo hơi thũng xuống lộ ra chiếc bụng bằng phẳng săn chắc, phần eo hợp với chiếc hông tạo thành một đường cong như một khối lõm sâu xuống.

Quả nhiên, là dáng người hình chữ S không chê vào đâu được!

"Cô muốn sao?" Vì không muốn cứ tiếp tục dây dưa, Tần Nhuế đành thoả hiệp. Dù sao nữ nhân này cứ đùa giỡn mãi, trước mặt mình cũng quậy không ra thể thống gì.

"Tôi muốn tố cáo chị quấy rối tình dục!"

Chương 20

"Tôi muốn tố cáo chị quấy rối tình dục!"

"Cái gì cơ?"

Nghe xong Quý Duyệt Phong nói, Tần Nhuế trong nháy mắt thất thần. Nàng vừa rồi nghe lầm đấy chứ? Là nghe lầm hay là ảo giác? Quý Duyệt  Phong muốn tố cáo mình quấy nhiễu tình dục? Đây là chuyện buồn cười nhất năm 2012 mà Tần Nhuế được nghe. Mình khi nào thì quấy rối nàng? Rõ ràng là nàng... Là nàng quấy rối mình mới phải.

"Tôi nói. Tôi muốn tố cáo chị quấy rối tình dục!" Nhìn thấy dáng vẻ Tần Nhuế như không thể tin nổi, Quý Duyệt Phong gằn từng tiếng nhắc lại.

"Tôi khi nào thì quấy rối cô?" Tần Nhuế nhíu mày nghi hoặc hỏi, nàng không thể nhớ rõ mình có lá gan lớn như vậy từ lúc nào, dám đi quấy rối tình dục cái nữ nhân phóng đãng này?

"Có chứ! Nhuế Nhuế mới vừa rối quấy rồi người ta đấy? Chẳng lẽ chị đã quên luôn sao?" Quý Duyệt Phong làm như là chuyện lạ, mở to đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn Tần Nhuế, vốn khoé môi hơi hơi cong bây giờ lại xìu xuống. Bộ dạng kia, quả nhiên là giống như đang nũng nịu với người yêu, biểu tình gọi là sắp khóc không có gì khác biệt.

"Được được, cho dù là tôi quấy rối tình dục cô, thì cô lấy cái gì làm chứng cứ?" Tuy rằng biết Quý Duyệt Phong bảo muốn tố cáo mình chỉ là nói đùa. Nhưng mà người đối với việc gì cũng đều rất tích cực như Tần Nhuế không thể cho qua được. Nàng rất rất muốn nghe chính miệng nữ nhân này nói rõ, nàng khi bào thì quấy rối tình dục cô ấy!

"Hừ! Nhuế Nhuế, chị mỗi lần gây chuyện chẳng bao giờ chịu thừa nhận mà lại chống chế. Nhân phẩn của chị thật kém nga! Chị vừa rồi nhân lúc người ta ngủ liền sờ bụng người ta. Nơi đó là bộ phận riêng tư, tuy rằng đều là nữ nhân, chị cũng không thể cứ muốn là sờ a! Lại đè vào đúng lúc người ta đang hôn mê bất tỉnh. Nếu chị muốn chứng cứ, thì nói luôn, trên bụng này còn có vân tay của chị nga."

Quý Duyệt Phong vừa nói, vừa vén áo lên lộ ra chiếc bụng của mình. Tuy rằng bị nhốt lâu ngày trong ngục, cũng không vận động thể dục gì, nhưng da thịt chỗ này vẫn như cũ bằng phẳng săn chắc dị thường, tìm không ra một chút mỡ thừa. Mắt rốn khả ái lõm sâu xuống, chỉ lộ ra một nửa, còn một nửa giấu bên trong vạt áo.

"Được rồi! Cô có thể bỏ áo xuống! Quý Duyệt Phong, cô là đồ vô lại! Sớm biết thế  tôi cứ để cô một mình nhốt trong này, cho cô đau bụng kinh đến chết! Tỉnh được một chút đã vu khống hãm hại người khác." Tần Nhuế giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình đi, ra vẻ tức giận quát mắng. Nhưng mà thông minh như Quý Duyệt Phong sao lại không nhìn ra khác thường.

"Ha ha, Nhuế Nhuế lại nói dối. Kỳ thật tôi chỉ muốn đùa chị chút thôi. Dù sao từng đó ngày qua đi cũng chưa nói chuyện vui vẻ với nhau câu nào, trong lòng rất nhớ. Không biết chị có nhớ tôi hay không?" Lời nói vừa rơi xuống đất, cả người Quý Duyệt Phong đã đứng phía sau Tần Nhuế. Thấy người nọ vẫn như cũ mất tự nhiên, không chịu quay đầu lại nhìn mình. Quý Duyệt Phong mỉm cười, ôm lấy lưng nàng.

Quý Duyệt Phong ôm, ấm áp mà lại mềm mại. Tần Nhuế chỉ nhẹ nhàng run lên, liền để mặc người phía sau ôm nàng. Dù sao nơi này cũng sẽ không có người tới. Cũng sẽ không ai biết được bí mật của các nàng.

"Tần Nhuế, chị đang sợ cái gì?" Quý Duyệt Phong đem mặt dán sau lưng Tần Nhuế hỏi nhỏ, nhưng mà đáp lời nàng cũng chỉ là tiếng tim đập nhanh hơn của đối phương, và thân thể kia trong nháy mắt cứng ngắc.

"Nói cho tôi biết, chị  đang sợ gì?" Quý Duyên Phong xoay người Tần Nhuế để nàng đối diện với mình. Tuy rằng chiều cao Quý Duyệt Phong là 172 cm, so với Tần Nhuế cao hơn 2cm. Nhưng mà lúc này Tần Nhuế đang mang giày cao gót mà Quý Duyệt Phong là chân trần làm cho chiều cao hai người đổi chỗ.

"Cô nói gì? Tôi không hiểu." Bốn mắt nhìn nhau, Tần Nhuế nhìn thấy trong mắt Quý Duyệt Phong được sự nghiêm túc thành thật trước nay chưa từng có. Chăm chú, sâu kín, sâu không lường được. Quý Duyệt Phong như vậy, Tần Nhuế cũng chỉ nhìn thấy qua màn hình một lần. Đó là lúc cục trưởng cục tư pháp cho mình xem một đoạn ghi hình, ghi lại cảnh Quý Duyệt Phong đang phạm tội, bao gồm cả lúc nàng đang giết người.

Nếu mà hỏi Tần Nhuế, rốt cục thì từ khi nào nàng bắt đầu chú ý tới Quý Duyệt Phong. Tần Nhuế sẽ không chút do dự mà trả lời, chính là lúc được xem cuốn băng ghi hình kia.

"Quý Duyệt Phong, tôi là một cảnh sát!" Đúng vậy, nàng là Tần Nhuế, là một cảnh sát, lại là ngục trưởng của đệ nhất nữ tử ngục giam.

"Tôi biết." Nghe được Tần Nhuế nói, Quý Duyệt Phong chỉ đơn giản đáp lại hai tiếng, liền vươn tay vỗ về mặt Tần Nhuế. Khuôn mặt này, tuy rằng không đi nét ôn nhu của phái nữ, nhưng lấn át chính là một cỗ anh khí. Diện mạo Tần Nhuế, cực kì giống nữ tướng quân thời phong kiến, kiên nghị khiến người phải run sợ. Lại vẫn xinh đẹp như vậy.

Rất nhiều lúc, Quý Duyệt Phong muốn phá diệt đi nét lạnh lùng ấy. Nhưng lòng nàng lại luyến tiếc.

"Tần ngục trưởng, nước đường tới rồi." Đang lúc hai người ngột ngạt, âm thanh của cảnh vệ vang lên đánh vỡ bầu không khí quỷ dị. Tần Nhuế quay đầu nhìn, chỉ thấy nữ nhân này đang lúc đau bụng kinh mà vẫn không sợ chết đi chân trần trên mặt đất, sắc mắt trầm xuống vài độ. Vì có người tới, Quý Duyệt Phong  không nói thêm gì nữa, lại bò lên giường, dùng chăn bao kín người.

"Tần ngục trưởng, đây là nước đường," Cảnh vệ rất cung kính đưa bát nước cho Tần Nhuế, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn về chỗ Quý Duyệt Phong đang nằm. Động tác nhỏ như vậy, hắn nghĩ rằng thần không biết quỷ không hay, lại sớm bị Tần Nhuế và Quý Duyệt Phong thu vào trong mắt.

"Anh đi làm nhiệm vụ của mình đi." Tần Nhuế ra  lệnh cho cảnh vệ kia, giọng nói đã lẫn vài phần không kiên nhẫn. Nàng vẫn luôn cho rằng mình là một người không để công tư lẫn lộn. Nhưng mà từ ngày Quý Duyệt Phong xuất hiện, Tần Nhuế lại phát hiện bản thân mình càng ngày càng kì lạ.

Chỉ cần nói đến chuyện hôm nay, khi nàng nghe thấy tin Quý Duyệt Phong bị ngất. Liền ném công việc ở văn phòng, để mặc Phương Cầm cùng cô gái nọ, một mạch chạy đến đây. Phải biết rằng, Tần Nhuế thân là ngục trưởng, văn phòng của nàng là một nơi làm việc trọng yếu cỡ nào. Ngày thường không có lệnh của nàng thì không ai được đi vào ngay cả phó ngục. Mà lần này, nàng mặc cho hai cô gái là tù nhân tự do đứng ở nơi đó.

Chưa kể đến việc hai người đó có ở lại chờ mình trở về hay không. Mà nếu như có sự loạn, nhìn trộm được văn thư thì sẽ có phiền phức.

Nhìn thấy ánh mắt Tần Nhuế bất an, Quý Duyệt Phong tiến đến bên cạnh nàng xum xoe bên trái, chạy sang bên phải. Ngẫu nhiên làm cho mái tóc đen xẹt vào cổ Tần Nhuế, khiến đối phương chợt thấy ngứa ngáy, không thể không ngăn Quý Duyệt Phong lại... Hành vi nhìn như khôi hài, ở trong mắt Tần Nhuế lại thật khả ái dễ thương.

"Làm cái gì vậy? Sao lại cứ như con chó con!" Tần Nhuế cười hỏi đồng thời vươn tay vuốt vuốt đầu Quý Duyệt Phong, để nàng dựa vào vai mình. Tựa như không khí quỷ dị kia chưa bao giờ tồn tại.

"Không có gì, chỉ tò mò Tần đại ngục trưởng có phải hôm nay uống phải hoả dược không, tính tình thật nóng nảy a."

"Ha ha, tôi không phải ăn hoả dược, cô còn không biết sao? Quý Duyệt Phong cô thật sự là ghê gớm. Cho dù làm phạm nhân, cũng là phạm nhân lẳng lơ đào hoa nhất." Nghe ra lời Tần Nhuế nồng hậu ghen tuông, Quý Duyệt Phong cũng không phản đối, mà là tựa vào trong lòng Tần Nhuế từng ngụm từng ngụm uống nước đường đỏ đối phương bón cho.

Theo dòng nước đường ấm áp ngọt lành,  ấm lên không chỉ là bụng mà cả tâm.

"Nhuế Nhuế, chị đừng tuỳ tiện đổ oan cho tôi. Mắt là mọc trên người của người ta. Người ta muốn ngắm nhìn tôi, tôi lại đâu thể móc mắt họ xuống. Nhưng mà cuối cùng thì chị chẳng lẽ không biết, trái tim và thân thể đều hoàn toàn thuộc về chị sao?" Quý Duyệt Phong lúc nói những lời này, mỗi từ đều là một âm ngân kéo dài mị hoặc, mềm mại uyển chuyển. Cùng lúc, thân thể mềm như không có xương cứ sấn đến trên người Tần Nhuế, mang đến một trận mùi thơm mà đối phương mê muội.

Nữ nhân này, lại câu dẫn mình! Hành vi như vậy, hẳn được xem là quấy rối tình dục rồi? Đây là ý tưởng đầu tiên của Tần Nhuế. Nhưng mà đang lúc nàng định đẩy ra xà mỹ nữ đang quấn lấy người, đối phương bỗng nhiên đưa tay vói vào trong áo nàng, lấy đâu ra một chiếc kẹo gì đó có đầu phía trên tròn vo, phía dưới có que bằng nhựa.

Muốn hỏi đây là cái gì, thì chắc ai cũng biết, đây là thứ mà con nít thích ăn nhất - kẹo mút.

Nhưng mà, thứ này xuất hiện trên Tần Nhuế - đại ngục trưởng thật là kỳ quái. Quý Duyệt Phong cầm chiếc kẹo mút lấy từ trên người Tần Nhuế, cười lăn lộn trên giường.

Tần Nhuế cầm bát nước đường bị Quý Duyệt Phong uống với một nửa, mặt so với màu đường đỏ còn đỏ hơn.

"Tôi... Tôi muốn tố cáo chị cướp kẹo mút!"

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: