Chương 25 - 26
Chương 25
Bây giờ đã đúng tầm tan giờ làm, thông thường thì đây là lúc ngục trưởng trong đệ nhất nữ tử ngục làm tiến hành một vòng tuần tra cuối cùng, sau đó về nhà. Không có người đi lại trên hành lang, cũng chỉ nhìn thấy mỗi Tần Nhuế cước bộ lảo đảo hướng tầng thứ tám chạy tới. Thỉnh thoảng có cảnh vệ đi qua nhìn thấy Tần Nhuế điệu bộ đó cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể để mặc nàng đi qua.
Đến tầng thứ tám, Tần Nhuế lao thẳng đến phòng giam giữ Quý Duyệt Phong. Nàng không biết vì sao mình lại tới đây, càng không biết tại sao trong lòng lại mong muốn được gặp nữ nhân này đến vậy. Rõ ràng nàng mỗi ngày đều mang lại cho mình rất nhiều phiền toái, nhưng mình lại không chút nào mong nàng xảy ra chuyện.
Quý Duyệt Phong! Quý Duyệt Phong! Cái tên này không ngừng vang lên trong óc tần Nhuế khiến nàng phát đau, tựa hồ mỗi lần kêu lên thì thân ảnh người nọ lại hiện ra. Vẻ mặt nàng cười rộ lên, hay dáng vẻ nàng cô đơn, nàng uỷ khuất, nàng khả ái... Còn có ngày nàng đè trên người mình, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng.
Rốt cục thì ta đã có loại tình cảm gì với nàng...
Khi Tần Nhuế tới nơi, Quý Duyệt Phong đang ngồi ngẩn người trên giường. Chuẩn xác mà nói, một ngày này nàng đều trong trạng thái đó. Cuộc sống của tù nhân, không thể nghi ngờ là nhàm chán và tịch mịch. Mà trọng phạm giam giữở tầng như tám càng đúng như vậy. Họ ngoài việc ngồi không hoặc làm một số việc mà ngục trưởng giao cho thì không còn cái khác.
Thậm chí nguyện vọng đơn giản nhất là muốn có một người để trò chuyện cũng đều là xa xỉ.
"Ấy? Ngọn gió nào đem Tần đại ngục trưởng thổi tới đây? Người ta rất là... A..." Quý Duyệt Phong vừa lên tiếng chào hỏi Tần Nhuế, nhưng mà không đợi nàng nói hết câu, thân thể đã bị đẩy đến sau tường, kiềm chặt không thể nào nhúc nhích. Lại nhìn Tần Nhuế người đang ghì chặt nàng, mái tóc ngày thường luôn tỉ mỉ bối cao bây giờ tán loạn xoã trên mặt, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình. Hơn nữa một thân ngập mùi rượu, bất cứ ai cũng có thể đoán được nàng nhất định đã uống không ít.
"Tần Nhuế, chị sao vậy?" Tần Nhuế như vậy, khiến cho Quý Duyệt Phong cảm thấy xa lạ. Nàng không biết nữ nhân đối với mình lúc nào cũng nghiêm khắc, không cho phép một tia sơ hở giờ đây sao lại uống nhiều đến vậy. Nhưng trực giác nói cho nàng, Tần Nhuế biến thành vậy hẳn là liên quan đến mình.
Quý Duyệt Phong vươn tay định giúp Tần Nhuế sửa sang lại mái tóc đang tán loạn, ai ngờ tay vừa vươn ra đã bị đối phương hung hăng chụp lấy, không hề nương tay.
"Tần Nhuế, rốt cục chị làm sao vậy? Sao lại uống nhiều rượu như thế?" Quý Duyệt Phong nhíu mày hỏi, nàng không phải là chán ghét tiếp xúc đụng chạm với Tần Nhuế, nhưng mà bây giờ cửa phòng giam vẫn còn mở, khó đảm bảo rằng sẽ không có ai đi qua. Nàng là một tù nhân, dù có thế nào cũng không sao. Nhưng Tần Nhuế thì lại khác.
"Ha ha, tôi làm sao vậy? Cô nói đi tôi bị làm sao vậy? Quý Duyệt Phong, cô không thể ngoan ngoãn một chút sao? Tại sao lúc nào cũng mang lại cho tôi nhiều phiền toái như vậy. Hả? Cô nói đi!" Tần Nhuế gào thét, sau đó không đợi nàng trả lời liền bắt đầu cởi quần áo của Quý Duyệt Phong.
Áo sơ mi đồng phục tù nhân màu lam nhạt rất nhiều nút áo, Tần Nhuế say rượu cả mấy phút liền mà cũng không cởi nổi một nút. Càng thêm tức giận, hai tay giật mạnh, chiếc áo sơ mi liền bị Tần Nhuế tách làm hai, lộ ra một nửa áo ngực màu tím bên trong.
Bóng đèn chiếu xuống, da thịt Quý Duyệt Phong trắng noãn gần như trong suốt. Chiếc vai mượt mà còn mang theo dấu răng trước đây mình từng lưu lại, tuy rằng vết cắn đã rất mờ nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy rõ. Hai xương quai xanh cao cao lộ ra như hình chữ bát, nhìn vào hết sức mê người, làm cho Tần Nhuế nhịn không được muốn há miệng cắn thật sâu.
Mà nàng muốn vậy, cũng làm vậy. Đau đớn kịch liệt từ cơ thể tràn lên tận óc, Quý Duyệt Phong ha ha cười, rõ ràng đau đớn người toát mồ hôi vẫn không hề phản kháng, mặc cho Tần Nhuế cứ vậy mà cắn. Rất nhanh, hương vị ngọt nị tanh tưởi liền tràn ngập khoang miệng, Tần Nhuế cảm thấy mỹ mãn liền chuyển đến nơi khác.
Có kinh nghiệm cởi áo vừa rồi, nên lần này Tần Nhuế cũng không tính cởi áo ngực trên người Quý Duyệt Phong. Mà một bàn tay nắm lấy chính giữa dùng sức giật mạnh, áo ngực màu tím liền lên tiếng trả lời mà đứt. Hai khoả ngực tròn trịa bị áo ngực bao lấy cũng như dự đoán mà nhảy ra.
Bộ ngực nhạy cảm có điểm sắc hồng, to tròn đến nỗi một bàn tay không thể bao hết, còn có hai đỉnh ngực dựng cao khiêu khích. Thân thể của Quý Duyệt Phong đối với bất cứ kẻ nào cũng đều là một viên kẹo cực kì dụ hoặc ngọt ngào. Chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến cho Tần Nhuế miệng khô lưỡi khô. Hai tay kìm không được đưa lên bao lấy hai khoả cầu kia, dùng sức xoa nắn. Đầu gối cũng chen vào giữa hai chân Quý Duyệt Phong, ma sát vào nơi tư mật.
"Tần Nhuế... A... Đừng!" Bộ phận mềm mại nhạy cảm bị xoa bóp mạnh như vậy, hạ thể lại bị đầu gối thúc mạnh ma sát. Không thể đem lại cho Quý Duyệt Phong một tia khoái cảm, ngược lại là đau đớn và rùng mình. Giương mắt nhìn Tần Nhuế đè nặng trên người, con ngươi đen láy chiếu ảnh ngược ra chính mình. Mà trên gương mặt nàng lại mang theo nét cười châm chọc.
Phát hiện như vậy, làm cho tâm tình Quý Duyệt Phong lập tức chìm xuống đáy cốc. Chẳng lẽ mình đối với nàng, cũng chỉ là một món đồ chơi để nàng trút giận?
"Tần Nhuế, đủ rồi! Buông ra!" Quý Duyệt Phong dùng sức đẩy Tần Nhuế ra, cầm lấy quần áo bên cạnh che lên người mình. Lại không ngờ rằng hành vi của nàng hoàn toàn chọc giận đối phương.
"Quý Duyệt Phong! Đến lúc này cô còn mặc mặc cái gì? Trước kia không phải cô cầu xin tôi làm chuyện yêu với cô sao? Vậy sao lúc này tôi đang muốn thì cô còn diễn trò chống cự?"
"Cái cơ thể này của cô, không phải sớm đã có nhiều người thưởng thức rồi sao? Mà tôi cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Thế nào? Bây giờ lại không muốn cùng tôi? Chê tôi kỹ thuật quá kém, không thoả mãn được cơ thể dâm đãng của cô sao? Hả?" Người say rượu, nói chuyện luôn không có chút lý lẽ. Mà Tần Nhuế chính là đang như vậy
Quý Duyệt Phong đứng nhìn người đang giương nanh múa vuốt trước mặt mình. Lúc này đây nàng chỉ muốn trong tay có một chiếc máy quay phim, có thể ghi lại được bộ dạng Tần Nhuế hiện tại. Video đó nếu tải lên mạng, sẽ đặt tiêu đề : "Tổng ngục trưởng mặt sắt của đệ nhất nữ tử ngục giam say rượu nổi điên sau đó khóc la ăn vạ om sòm." Như vậy chắc sẽ có một vụ scandal dậy trời dậy đất.
Nghĩ nghĩ vậy, Quý Duyệt Phong nhịn không nổi cười ầm lên. Ngay cả nàng cũng không hiểu được, vì sao trong tình huống bản thân bị người ta nói như vậy, vẫn có thể bật cười? Có lẽ, nàng Quý Duyệt Phong thật sự là như Tần Nhuế vừa nói, rất đê tiện? Cho dù là trước kia khi đối diện với nữ nhân ấy, hay là bây giờ đối diện với Tần Nhuế.
"Cô cười cái gì! Sao lại cười hả!" Tần Nhuế giận dữ nói, định tiến lên lần nữa đặt Quý Duyệt Phong dưới thân. Nhưng mà bởi vì lượng cồn quấy nhiễu, nên tầm mắt của nàng có chút mơ hồ. Cho nên bước đi có chút liêu xiêu.
"Ha ha, Nhuế Nhuế, tôi ở sau này nè!"
Quý Duyệt Phong cố ý chạy ra sau lưng Tần Nhuế, đồng thời không quên vỗ vỗ vai đối phương. Nhìn thấy người nọ như là bị giật mình né sang bên cạnh vài bước, sau đó còn giơ tay xoa xoa hai mắt. Động tác như vậy nếu đổi là người thường cũng không lạ mấy. Mấu chốt ở chỗ, bây giờ người làm ra loại động tác này lại là Tần Nhuế, đã có thể được liệt vào kỉ lục rồi.
Cho dù quen biết Tần Nhuế hai năm, nhưng cho dù là lúc nào, cho dù ở đâu, nữ nhân này trước mặt mình vĩnh viễn là bộ mặt không chút gợn sóng, tựa hồ chuyện gì cũng đều không làm khó được nàng. Bây giờ khó có thể nhìn thấy vẻ mặt Tần Nhuế khả ái ngốc nghếch, Quý Duyệt Phong cảm thấy đây là cơ hội tốt để trêu đùa nàng một phen.
Nhìn thấy người nọ cứ theo tiếng gọi của mình mà bước đi loạn xạ, thỉnh thoảng còn vô tình đụng vào cái bàn, Quý Duyệt Phong vô cùng thích thú. Thừa dịp người nọ đang lạc phương hướng, Quý Duyệt Phong vội vàng vói tay vào trong váy áo Tần Nhuế, lấy ra chiếc điện thoại di động.
Mở chức năng ghi video, bắt đầu làm việc mà nàng muốn làm nhất bây giờ
"Nhuế Nhuế... Nhuế Nhuế... Chủ nhân ở trong này nè..."
"Nhuế Nhuế... Chỗ đó là tường, cẩn thận không đụng vào nha!"
"Nhuế Nhuế... Chị sao lại ngốc vậy, tôi đã nói tôi ở sau chị, chị còn chạy tới giường làm gì?"
Quý Duyệt Phong bên này cứ vô tư tha hồ đùa giỡn, dĩ nhiên quên mất Tần Nhuế chỉ bị choáng váng tầm mắt, còn đầu óc của nàng không hề bị ảnh hưởng. Qua hồi lâu, phát hiện người kia vốn đi đi lại lại xiêu vẹo tìm mình bỗng đứng lặng một chỗ, Quý Duyệt Phong nhịn không được tiến lên vỗ vỗ vai đối phương. Ai ngờ lại bị Tần Nhuế chụp lấy tay, lần nữa áp trở về bên giường.
"A! Nhuế Nhuế bắt được người ta rồi!" Cho dù là bị đối phương tóm gọn, Quý Duyệt phong cũng không quên camera ghi hình đang trong tay mình. Đem camera xoay ngang, chiếu vào mình và Tần Nhuế, lập tức pose được một tấm hình rất đẹp mắt.
Quý Duyệt Phong! Đồ hỗn đản này! Cô cho rằng tôi là chó con đùa giỡn sao?" Qua một lát nghỉ ngơi, Tần Nhuế cũng khôi phục một ít thần trí. Xoa xoa ống chân mình đụng trúng góc ban phát đau, nàng hận không thể trực tiếp đem Quý Duyệt Phong giết chết diệt khẩu.
"Ha ha, tôi sao lại đem Nhuế Nhuế làm chó con đùa giỡn chứ? Tôi thương chị còn không hết."
"Nếu thương tôi, sao lại còn gây sự! Cô biết không? Người kia đã chết! Chẳng lẽ cô một chút cũng không lo lắng cho mình sao?" Tần Nhuế nói, thanh âm đã có chút run rẩy.
"Tôi đương nhiên là lo lắng, tôi không phải đã nói trên thế giới này người sợ chết nhất là tôi sao. Nếu chết rồi sẽ không còn được gặp chị nữa. Tôi không thể chạm vào chị, cũng không thể được ôm chị như bây giờ. Hơn nữa tôi biết, nếu tôi chết, Nhuế Nhuế vợ yêu của tôi nhất định sẽ rất đau khổ."
"Cô nghĩ được như vậy! Sao đến khi làm lại ngược lại!" Thực hiển nhiên, cho dù Tần Nhuế có thanh tỉnh một chút, nhưng lượng cồn ảnh hưởng tới nàng vẫn là rất lớn. Nếu không cách nói chuyện như vậy đâu phải phong cách của Tần đại ngục trưởng?
"Được, tôi về sau sẽ hảo hảo nghe lời chị nói được không? Sẽ không chọc giận chị nữa, sẽ không gây ra phiền toái."
"Quý Duyệt Phong, cô đồ gạt người! Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời cô sao? Những lời này cô đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Tôi không phải đồ ngốc, cũng không phải người của riêng cô. Cô là đồ nữ nhân ngang tàng như vậy, sao lại có thể vô duyên vô cớ nghe lời tôi?"
"Bởi vì, tôi thích chị a"
Chương 26:
Tần Nhuế không ngờ rằng mình lại ngay trong phòng giam của Quý Duyệt Phong đánh một giấc ngủ, lúc nàng tỉnh dậy, liền phát hiện phòng giam vốn quen thuộc bây giờ lạ lẫm, cùng với cái người đang ngồi xổm trước mặt nhìn mình cười mà như không cười. Chỉ nhìn thấy nét cười của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế biết nhất định là sẽ có phiền toái.
Hơn nữa, phiền toái lần này sẽ không nhỏ.
"Nhuế Nhuế, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi." Nhìn thấy Tần Nhuế tỉnh lại, Quý Duyệt Phong tự động mon men đi tới giường, không thèm để ý đến ánh mắt muốn giết người của đối phương, giống như một con cún con muốn được chủ nhân yêu thương bò lên nằm úp trên người Tần Nhuế.
"Cô làm gì thế?! Xuống ngay!"
Rất nhiều lúc, nữ nhân là khẩu thị tâm phi. Mà Tần Nhuế chính xác là như vậy. Rõ ràng trong lòng thực thích cảm giác Quý Duyệt Phong dán chặt người mình, mà ngoài miệng còn nói ra lời tương phản.
"Ý... Nhuế Nhuế thật xấu xa, rõ ràng tranh giường của người ta, còn muốn đuổi người ta xuống. Nếu chị còn bắt nạt người ta như thế, người ta sẽ bắt nạt lại đấy!" Quý Duyệt Phong ra vẻ uỷ khuất nói, nhưng mà nét cười giảo hoạt làm cho Tần Nhuế trong lòng run lên. Nữ nhân này... Trong lúc mình ngủ sẽ không làm chuyện gì đi?
Nghĩ vậy, Tần Nhuế vội vàng nhớ lại chuyện vừa nãy. Nàng nhớ rõ mình trong văn phòng uống rượu, sau đó Thư Uyển Hạm đi tới an ủi. Mình say rượu rồi chạy tới đây? Rồi chuyện sau nữa thế nào? Trí nhớ đến đây gián đoạn, Tần Nhuế căn bản đã quên sau khi tới đây mình làm gì.
"Cô đã làm gì với tôi?" Tần Nhuế trầm lại, hỏi. Lấy hiểu biết của nàng vớiQuý Duyệt Phong, nữ nhân này tuyệt đối sẽ nhân cơ hội mà trêu chọc mình. Tuy rằng mấy chuyện này không ảnh hưởng gì đến đại cục nhưng luôn khiến mình đánh mất bình tĩnh cùng nết tốt được nuôi dạy từ nhỏ.
"Ha ha..." Nghe được Tần Nhuế hỏi, Quý Duyệt Phong không trả lời mà ngây ngô cười. Nhưng chính nàng làm vậy Tần Nhuế lại càng cảm thấy lo.
"Quý Duyệt Phong! Cô rốt cục đã làm gì!" Tần Nhuế tức giận đẩy Quý Duyệt Phong xuống, một cái xoay người đem nàng áp trên tường, đôi mắt lộ ra hàn ý chằm chằm nhìn đối phương.
"Nhuế Nhuế không phải tức giận, tôi thật sự không làm gì. Chỉ có... Mượn cái này của chị chơi một chút thôi." Quý Duyệt Phong vừa nói, vừa lấy ra điện thoại của Tần Nhuế quơ quơ trước mặt nàng. Chiếc điện thoại kia phát ra âm thanh kì lạ.
"Nhuế Nhuế... Nhuế Nhuế... Chủ nhân ở trong này nè..."
"Nhuế Nhuế... Chỗ đó là tường, cẩn thận không đụng vào nha!"
"Nhuế Nhuế... Chị sao lại ngốc vậy, tôi đã nói tôi ở sau chị, chị còn chạy tới giường làm gì?"
Cho dù không xem hình ảnh, chỉ cần nghe tiếng, Tần Nhuế cũng đoán được những lời này xuất phát từ miệng nữ tử Quý Duyệt Phong này. Nhưng mà khi nhìn thấy đứa ngốc trong video bị Quý Duyệt Phong trêu đùa là mình, nháy mắt liền đỏ mặt. Ánh mắt nhìn Quý Duyệt Phong, giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
"Cô... Cô...Quý Duyệt Phong!" Lắp bắp nửa ngày, Tần Nhuế tức tối đến nỗi nói không hoàn một câu, cuối cũng cũng chỉ phẫn uất gọi ra tên Quý Duyệt Phong.
"Ha ha, Nhuế Nhuế xấu hổ kìa!" Nhìn thấy bộ dạng Tần Nhuế tức giận, Quý Duyệt Phong tâm tình tốt lên. Ngay cả chính nàng cũng không nghĩ ra vì sao tâm tình mình lại tốt như thế. Cuối cùng cũng chỉ quy ra một nguyên do.
Nhất định là vì bộ dạng Nhuế Nhuế tức giận thẹn thùng rất khả ái, cho nên mình mới luôn đi trêu chọc này, làm nàng phát hoả.
"Nhuế Nhuế đừng tức giận, kỳ thật tôi chỉ muốn cho chị xem chính chị một mặt khả ái thôi." Quý Duyệt Phong thanh minh, mắt thấy Tần Nhuế muốn thực hiện xoá video vội vàng đưa tay cướp lại điện thoại, mới bảo vệ được đoạn video này tránh bị Tần ngục trưởng thủ tiêu.
"Quý Duyệt Phong! Mau xoá đi cho tôi!" Tần Nhuế ra lệnh, đã làm ngục trưởng năm năm liền, nàng sớm thành thói quen người trong ngục phải tuân lệnh mình. Nhưng mà hôm nay, người nàng đụng tới là Quý Duyệt Phong, nữ nhân chỉ sợ thiên hạ bất loạn này tất nhiễn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nàng.
"Nhuế Nhuế sao phải xoá đi chứ? Đoạn video này rõ ràng là rất đẹp, hơn nữa xem lại rất vui a."
"Quý Duyệt Phong! Tôi nói lại lần nữa, tôi không quan tâm đoạn video này thế nào, cô phải xoá nó!" Tần Nhuế lại mở miệng ra lệnh. Vô luận thế nào, nàng cũng sẽ không để cho video dìm hàng mình như vậy bị lưu lại.
"Được rồi được rồi, Nhuế Nhuế nói xoá thì xoá là được." Quý Duyệt Phong bất mãn bĩu môi, thao tác xoá đi đoạn video, sau để Tần Nhuế kiểm tra thư mục trống. Xem đi xem lại, thậm chí đem toàn bộ điện thoại kiểm tra Tần Nhuế mới an tâm nhét nó trở lại trong tây trang. Nàng trong lúc vội vàng kiểm tra, không phát hiện trong mắt Quý Duyệt Phong chợt loé sáng.
Nhìn giờ trên điện thoại, Tần Nhuế phát hiện đã hơn năm giờchiều. Nghĩ đến lúc nãy có hẹn Thư Uyển Hạm về nhà, Tần Nhuế vội vàng sửa sang lại đầu tóc quần áo, nhấc chân rời khỏi. Nhưng mà nàng vừa mới xoay người, vạt áo đã bị một lực kéo không nặng không nhẹ kéo về, khiến nàng không thể không quay đầu lại.
Chỉ thấy nữ nhân Quý Duyệt Phong kia ngồi ngẩng đầu mong ngóng mình, hai tròng mắt tối đen chiếu rọi ra hình ảnh của mình cùng ngọn bạch đăng, nhìn qua là một mảnh trong suốt đẹp mắt. Mà trong đó cất giấu không đành lòng. Tuy rằng cảm thấy Quý Duyệt Phong trong bộ dạng này là giả vờ, nhưng Tần Nhuế vẫn không nhịn được mềm lòng.
"Sao vậy?" Tần Nhuế hơi cúi người nhẹ giọng hỏi, như là công tử phong lưu đối với tiểu tức phụ bị bỏ rơi.
"Nhuế Nhuế, chị phải đi sao?" Nữ nhân Quý Duyệt Phong này, chính là có bản lĩnh như vậy. Lúc nàng phong tao phô trương, lập tức có thể trở nên phong tình vạn chủng. Khi nàng muốn làm bộ đáng thương nũng nịu, kia thành một bộ vừa đáng thương vừa đáng yêu. Ngay cả Tần đại ngục trưởng đã quen nàng như vậy cũng không nhẫn tâm mà cự tuyệt.
Xem ra, mình nhất định bị nàng ăn sạch!
"Ừ, hôm nay hẹn Uyển Hạm cùng về nhà." Tần Nhuế nói xong, nhìn thấy biểu tình Quý Duyệt Phong thất vọng, kìm lòng không được vuốt vuốt gương mặt mịn màng của nàng, đồng thời cúi xuống đặt một cái hôn nhẹ lên môi. "Được rồi, tôi phải đi. Cứ ngoan ngoãn ở trong này, đừng gây chuyện, ngày mai tôi sẽ lại tới thăm.
"Được." Quý Duyệt Phong hướng Tần Nhuế cười sáng lạn, gật gật đầu. Phải đến khi đối phương rời khỏi phòng giam, cách cửa sắt nặng nề phịch một tiếng bị khoá lại. Tươi cười trên mặt Quý Duyệt Phong bỗng hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết nào của việc vừa tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com